Duy nhất là em Cố Nam Tây - Chương 250
- Home
- Duy nhất là em Cố Nam Tây
- Chương 250 - Những năm tháng nhiệt huyết bừng bừng
Đọc truyện Duy nhất là em Cố Nam Tây Chương 250 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 250 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Editor: Nguyetmai
Người con chó mềm nhũn rồi ngã xuống.
Gã đàn ông tiến lên kéo sợi dây buộc nó. Nó muốn đứng dậy, nhưng hắn lại giơ chân đạp nó ngã thẳng xuống đất: “Dám chạy này!” Gã giơ chày cán bột đập vào lưng nó: “Ông sẽ làm thịt mày ngay bây giờ!”
“Ẳng!”
Con Husky kêu lên một tiếng, dùng sức nhảy về phía trước, xô đổ một dãy bình rượu không ở đằng trước. Một cái khuôn nhựa đựng bình rượu vừa vặn rơi xuống bên chân Đàm Mặc Bảo.
Gã đàn ông lập tức giữ chặt lấy nó rồi đạp một phát, xong mới cười áy náy với Đàm Mặc Bảo: “Xin lỗi nhé, có đụng vào cô không?”
Đàm Mặc Bảo lắc đầu: “Không đụng, không đụng.” Cô thuận miệng hỏi: “Ông chủ, đây là chó nhà ông hả?”
Gã đàn ông cười nói: “Đúng rồi, nó không nghe lời, mấy ngày trước mới cắn người ta nên bị tôi dạy dỗ một trận, nó còn không phục, vẫn muốn chạy ra ngoài đường.”
Đàm Mặc Bảo nhìn con chó, lông trên người nó đã bẩn tới mức bết lại, còn dính vết máu. Nó nằm yên ở đó hít vào nhiều mà thở ra thì không bao nhiêu, ánh mắt có chút rã rời.
Cô ra vẻ lơ đễnh hỏi: “Tôi thấy nó không đứng lên được kìa, có phải là bị bệnh gì không?”
Gã đàn ông trả lời: “Không ăn uống gì nên đói đó mà.” Sau đó hắn vừa kéo con chó vào nhà bếp vừa mắng: “Còn không đi ăn cơm với tao!”
Chân con ngáo run lên khi bị kéo đi, nó quay đầu lại kêu với Đàm Mặc Bảo: “Áu áu!”
Gã đàn ông tiện tay muốn dùng chày cán bột đánh nó, thấy đằng sau còn có người đang nhìn nên cố nhịn, kéo con chó đi nhanh vào nhà bếp.
Con Husky uể oải kêu: “Ẳng…”
Lúc này, Đàm Mặc Bảo lấy di động ra chụp một tấm ảnh.
Gã đàn ông nghe thấy tiếng động thì lập tức quay đầu lại, nhìn Đàm Mặc Bảo bằng ánh mắt cảnh giác: “Cô chụp cái gì đấy?”
Đàm Mặc Bảo vội giải thích: “À, tôi thấy con chó này đáng yêu ấy mà.”
Gã đàn ông không nói gì nữa, kéo cổ con chó vào nhà bếp.
“Con chó đó e là bị bỏ thuốc rồi.” Tần Tiêu Tiêu nói.
Không phải e là, mà là chắc chắn!
Đàm Mặc Bảo lập tức gửi tin nhắn WeChat cho Tạ Đãng: “Đây có phải là Bánh Trôi nhà anh không?”
Cô đã từng thấy Khương Cửu Sênh đăng tin tìm chó lạc. Ngoại hình của con Husky nhà Tạ Đãng chính là như thế, đuôi đen tuyền, chỉ có chóp đuôi là có một nhúm lông trắng thôi.
Ngay sau đó, Tạ Đãng trả lời.
“Đúng.”
“Share tọa độ cho tôi đi!”
Đàm Mặc Bảo gửi yêu cầu share tọa độ sang, lại gửi thêm một tin nhắn cho Tạ Đãng: “Mau lên, hình như chủ tiệm đang muốn giết con chó đó.”
Chắc là muốn làm thịt nó đây. Món ăn tủ của cửa hàng này chính là lẩu thịt chó khô.
Cô cất điện thoại đi, nói với Tần Tiêu Tiêu: “Đó là chó của bạn tôi.” Sau đó cô bế Chấm Tròn lên, giao cho cô ấy: “Có thể trông mèo giúp tôi một lát được không?”
Tần Tiêu Tiêu ngơ ngác nhận lấy.
Sau đó Đàm Mặc Bảo đi vào nhà bếp. Vừa đến cửa thì một nhân viên nam ở đằng sau hỏi cô: “Cô đang tìm gì đấy?”
Đàm Mặc Bảo phản ứng rất nhanh, nét mặt tự nhiên đáp: “À, tôi tìm toilet ấy mà.”
Nhân viên nam chỉ đường cho cô: “Đây là nhà bếp, toilet ở bên kia.”
Cô bèn vờ đi sang bên kia mấy bước, sau đó dừng lại, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: “Á, mèo của tôi đâu? Mèo của tôi đâu rồi?” Cô sốt ruột hỏi nhân viên nam: “Anh có thấy mèo của tôi đâu không?”
Đối phương đáp: “Không thấy.”
Đàm Mặc Bảo giả vờ suy nghĩ: “Có phải mèo của tôi đã chạy vào nhà bếp rồi không? Chắc chắn là nó chạy vào nhà bếp ăn vụng rồi!” Sau đó, cô lập tức lách qua nhân viên nam, đi vào nhà bếp: “Chấm Tròn!”
“Chấm Tròn.”
“Chấm Tròn.”
Nhân viên nam đi theo sau cô: “Ê ê, không thể đi vào đó!”
Đàm Mặc Bảo làm bộ như không nghe thấy, chuyên tâm “tìm mèo”: “Chấm Tròn, mày đâu rồi?”
“Mau ra đây!”
“Chấm Tròn.”
Cô vừa vào nhà bếp thì người đầu bếp cùng với người phụ nữ thái rau lập tức nhìn về phía cô. Trên cổ người phụ nữ thái rau đeo một sợi dây xích vàng rất to, thân thể đẫy đà, có thể thấy được bà ta chính là bà chủ quán.
Đàm Mặc Bảo nhanh chóng nhìn lướt qua một vòng, phát hiện đằng sau nhà bếp có một cánh cửa, vì cửa không đóng kín nên cô có thể thấy một cái chân của Bánh Trôi, nó nằm yên đó không rên lấy một tiếng. Không thấy ông chủ kia đâu cả, chắc đang ở đằng sau cánh cửa đó xử lý Bánh Trôi.
Bà chủ bỏ dao phay xuống: “Cô ơi, nhà bếp của chúng tôi cấm người khác vào.”
“Tại sao lại cấm? Tôi ăn cơm ở quán các người, thế mà ngay cả nhà bếp cũng không cho tôi vào, sao tôi biết là có sạch sẽ hay không chứ?” Đàm Mặc Bảo ăn nói hùng hồn đầy lý lẽ: “Hơn nữa tôi vào đây là để tìm mèo của tôi.”
Bà chủ quán không vui, lại không thể đuổi người ra ngoài được nên sắc mặt rất khó coi: “Thế thì cô đừng đi lung tung. Đằng sau nhà bếp là nơi riêng tư.”
Đàm Mặc Bảo tiếp tục tìm mèo như thật.
“Chấm Tròn.”
“Chấm Tròn.”
Cô kêu hai tiếng, nhìn Đông xem Tây, sau đó đi vòng vào bên trong, “vô tình” đẩy cánh cửa đằng sau nhà bếp ra.
Bà chủ quán kéo cô lại: “Cô làm gì đấy?”
Đàm Mặc Bảo nhìn ra đằng sau cửa, gã đàn ông đang cầm chày cán bột đánh lên người Bánh Trôi.
Lũ mặt người dạ thú này!
Cô nổi giận, hất tay bà chủ ra: “Tôi còn muốn hỏi các người kìa, đang làm gì? Tại sao lại đánh nó?”
Đối phương đáp một cách hợp tình hợp lý: “Chó nhà chúng tôi, chúng tôi muốn đánh thì đánh, liên quan gì tới cô?”
Tạ Đãng còn chưa đến, đôi cẩu nam nữ ở cái nơi cướp của giết người này vừa trông đã biết không phải là kẻ nói đạo lý rồi. Việc cấp bách bây giờ là phải kéo dài thời gian.
Đàm Mặc Bảo tranh luận với bà chủ: “Ngược đãi động vật là phạm pháp, bà còn nói là không liên quan tới tôi à?”
Bà chủ cười nhạo: “Phạm pháp á? Hù dọa ai đấy? Hơn nữa, ai bảo bọn tôi đang ngược đãi động vậy hả? Đây là giết chó!” Bà ta vô cùng ngang ngược: “Chó nhà nuôi có thể giết, cảnh sát cũng không quản được nhé!”
Xem ra đây không phải là lần đầu tiên chúng làm chuyện này.
Người dễ tính như Đàm Mặc Bảo cũng phải nổi giận vì thái độ vô liêm sỉ của bà ta: “Thế để tôi hỏi thử xem cảnh sát có quản hay không!”
Cô trực tiếp lấy di động ra muốn gọi cảnh sát. Bà chủ lại cướp lấy di động của cô rồi ném xuống đất khiến màn hình vỡ nát: “Cút! Không cút thì bà sẽ không khách khí với mày đâu đấy!”
Đ*ch!
Con mụ thối tha này!
Đàm Mặc Bảo nhặt chiếc di động đã vỡ màn hình trên mặt đất lên, lắc lư trước mặt bà ta: “Di động của tôi mới mua tháng trước, tám nghìn, bà đền đi rồi tôi cút.”
Bà chủ kia già mồm át lẽ phải: “Chính mày trượt tay làm rớt, có liên quan gì tới tao đâu? Ai thấy tao ném di động của mày hả?”
Đ*ch mợ!
Cô chưa từng thấy kẻ nào vô liêm sỉ hơn thế. Cô đang định nổi quạu lên thì bà chủ đeo dây xích to đẩy cô một phát: “Ra ngoài, ra ngoài đi, không thì một cái di động vẫn chưa đủ đâu!”
Đúng lúc này, con chó kêu lên: “Ẳng…”
Ngoài cửa, gã đàn ông đã ném chày cán bột, thay bằng một cây gậy to, vung gậy lên đập vào người Bánh Trôi.
Mẹ! Dám đối xử với công chúa Bánh Trôi kiểu đó!
Đàm Mặc Bảo không thể nhịn được nữa: “Tao #@% mẹ mày!” Tiện tay đụng trúng cái gáo nước, cô trực tiếp phang lên đầu bà chủ kia.
Bang!
Gáo bể!
Đàm Mặc Bảo thừa dịp bà chủ choáng váng đẩy bà ta ra, giơ chân đạp cửa, trừng gã đàn ông kia: “Ông dám đánh công chúa Bánh Trôi nhà tôi thử xem!”
Đe dọa xong, cô không nói hai lời, cầm cây chổi lên muốn lao vào đánh nhau, nhưng lại bị một bàn tay to túm áo lại.
Bà chủ kia kéo cô lại, thẹn quá thành giận kêu lên: “Còn không mau lại đây, dạy cho con nhỏ này một bài học cho tao!”
Gã đầu bếp cùng với một nhân viên nam khác đều sửng sốt, sau đó lại giúp một tay.
Một đánh ba hả? Đàm Mặc Bảo xắn tay áo lên: “Đánh nhau chứ gì? Bà đây sợ bố con thằng nào đâu!” Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Cô chộp lấy cây chổi, tới luôn đi.
Nhưng rốt cuộc… Mãnh hổ nan địch quần hùng, lại còn khó đề phòng. Ngay tại lúc cô đang vung chổi đánh hăng hái thì gã đàn ông ở bên ngoài kia dùng cây gậy đánh Bánh Trôi đập vào gáy cô.
Đàm Mặc Bảo loạng choạng một cái, với tay sờ gáy của mình, sau đó thấy bàn tay đầy máu: “Đậu! Máu RH của bà mày quý giá lắm đó!”
Tiêu rồi, cô bỗng nhiên chóng mặt quá, chân hơi mềm rồi.
Khuôn mặt bà chủ bị chổi đánh tới mức bầm giập, sưng vù như cái bánh mì. Bà ta tức giận trừng Đàm Mặc Bảo: “Có còn già mồm nữa không?” Bà ta đi đến trước mặt chồng mình, giơ chân đạp vào móng vuốt của Bánh Trôi: “Mày thương con súc vật này chứ gì?”
Bà ta nhận lấy cây gậy từ tay chồng, vung lên đánh vào người Bánh Trôi.
“Ẳng!”
Mẹ!
Đàm Mặc Bảo nhào lên ôm lấy cây gậy rồi cắm đầu đẩy ra đằng trước, dùng lực đẩy bà chủ kia ngã thẳng vào trong chậu rửa rau.
Đối phương tức giận tới mức hét to mấy tiếng, giũ nước trên người mình, mò được con dao phay rồi tiến lên.
Đúng lúc này, một vật thể xám ngắt không rõ là gì đột nhiên nhảy lên!
“Meo!”
Là con mèo Chấm Tròn của Đàm Mặc Bảo. Chiêu Phật Sơn Vô Ảnh Trảo của nó đã cào rách tay bà chủ. Bà ta đau đớn kêu lên, dao phay rớt xuống đất.
Chấm Tròn đứng trước mặt Đàm Mặc Bảo, nhe răng trợn mắt giương nanh múa vuốt.
Đàm Mặc Bảo bịt vết thương chảy máu trên đầu, nhìn ra ngoài cửa: “Không phải tôi đã bảo cô bế Chấm Tròn đi rồi sao?”
Tần Tiêu Tiêu vô tội đáp: “Nó tự chạy tới mà.”
Bà chủ bị mèo cào cáu đến mức không còn gì diễn tả nổi. Bà ta cởi tạp dề ướt nhẹp trên người ra rồi ném xuống đất: “Lại thêm một đứa thích chõ mũi vào chuyện của người khác.”
Tần Tiêu Tiêu chán ghét lùi về sau, nhưng vẫn bị dính mấy giọt nước. Cô lấy túi xách trên người mình xuống rồi sờ vệt nước trên mặt: “Túi của tôi hơn sáu mươi nghìn đấy!” Cô dùng một ngón tay quấn dây đeo túi xách rồi lắc qua lắc lại: “Bẩn rồi, đền cho tôi đi!”
Bà chủ kia nghiến răng nghiến lợi. Chồng bà ta nhặt gậy đi tới: “Đền gì mà đền! Không cút đi thì đánh cả mày luôn đấy!”
Tần Tiêu Tiêu nhướng mày: “Không đền chứ gì?”
Cô bước tới trước, vươn tay vít lấy tóc bà chủ xuống rồi ấn đầu bà ta vào trong chậu rửa rau.
Người nhà họ Tần, một khi đã ra tay thì sẽ cực kì độc ác.
Chẳng qua… Sức chiến đấu hơi yếu. Cô bị ông chủ cao to thô lỗ túm tóc, chỉ trong chớp mắt ba người đã bắt đầu quần nhau.
Tình trạng của Đàm Mặc Bảo bên này cũng chẳng tốt hơn là mấy. Cô dẫn theo con mèo nhà mình đánh nhau với hai nhân viên nam.
Cả sân sau trở nên hỗn loạn.
Sau đó, tiếng còi báo động cuối cùng cũng vang lên.
Người đầu tiên xông vào nhà bếp là Tạ Đãng. Cậu nhìn thoáng qua hai cô gái đã mặt mũi bầm giập, lại nhìn thoáng qua Bánh Trôi đang hấp hối trên mặt đất, cậu cầm cái đĩa rồi nện lên đầu ông chủ kia: “M*, ông giết chết mày!”
Nhất thời, vỡ đầu chảy máu.
Tạ Đãng vẫn chưa hết giận. Cậu nhặt cây gậy trên mặt đất lên rồi định lao vào đánh nhau.
Tiểu Giang của đội hình sự nhanh chóng kêu ngừng: “Dừng tay lại!” Sau đó cậu tuýt còi: “Không dừng lại thì bắt vào đồn cảnh sát hết bây giờ!”
Sau đó, tất cả đều dừng tay.
Tạ Đãng đập một gậy trúng đùi bà chủ. Đây là lần đầu tiên cậu đánh phụ nữ.
Tiểu Giang câm nín, quay đầu gọi hai cảnh sát: “Nhanh lên nhanh lên, tách bọn họ ra.”
Tạ Đãng thế mới ném gậy đi rồi hỏi hai cô gái: “Sao rồi?”
Đàm Mặc Bảo ôm đầu, máu đã ngừng chảy, nhưng sau gáy cô đã ướt đẫm, đều là máu RH của cô đó! Cô vừa đau lòng lại vừa đau người, hai mắt mờ dần: “Còn chịu được, còn chịu được.” Oh, váng đầu quá!
Tần Tiêu Tiêu nhặt túi xách của mình lên, lấy một cái gương ra rồi vuốt mái tóc đã thành ổ gà.
Tạ Đãng lúc này mới đi xem Bánh Trôi.
Bánh Trôi nằm yên không đứng dậy được. Thấy Tạ Đãng, nó như sắp khóc, kêu hấp hối.
“Ẳng…” Anh Đãng.
“Ẳng…” Anh Đãng.
“Ẳng…” Bánh Trôi sắp chết rồi, hu hu hu.
Tiểu Giang nói: “Đưa hết tới đồn cảnh sát đi.”
Trước khi xe cảnh sát xuất phát, thầy Tạ chạy tới, thấy thân thể đầy thương tích của Bánh Trôi, ông không nói hai lời, chạy vào trong xe cảnh sát đạp đôi cẩu nam nữ kia mấy phát.
Bạn tốt Tiên Thảo của Đàm Mặc Bảo giờ mới biết bạn tốt của mình đi oánh nhau, hối hận vô cùng, thừa dịp rối ren cũng đạp mấy phát.
Tiểu Giang câm nín. Thầy Tạ là một trong những người đứng đầu trong giới âm nhạc, cậu không thể ngăn cản được nên cứ để cho thầy Tạ đạp thêm mấy phát. Cô nàng hotgirl mạng kia… Thôi, cậu làm như không thấy vậy.
Đạp xong, thầy Tạ ôm Bánh Trôi lau nước mắt, phải nói là khóc lóc thảm thiết, hai “cha con” khóc vô cùng thảm thương.
“Bánh Trôi à.”
“Ẳng…” Daddy…
“Bánh Trôi à.”
“Ẳng…” Daddy…
“Bánh Trôi nhà ta đã phải chịu khổ rồi.”
“Ẳng ẳng ẳng!” Daddy, công chúa Bánh Trôi của ba suýt nữa đi về cõi tiên rồi, hu hu hu.
Tiểu Giang cạn lời. Ông cụ này là cải lão hoàn đồng, con chó này là thành tinh.
Sau đó, thầy Tạ bèn bế Bánh Trôi đến bệnh viện thú cưng. Với hình thể của Bánh Trôi thì dù bị đói mấy ngày cũng vẫn nặng như núi Thái Sơn vậy, nhưng thầy Tạ không cho người khác bế, nhất định đích thân bế công chúa Bánh Trôi nhà ông mới được, tuy nhiên lại tự khiến mình mệt gần chết.
Bốn người trong quán ăn đều bị đưa lên một chiếc xe. Đàm Mặc Bảo, Tạ Đãng, Tần Tiêu Tiêu và Tiểu Giang lên một chiếc xe khác, cùng với hai con mèo.
Tiểu Giang mới ngồi vào chỗ thì từ đằng sau, Tạ Đãng nói: “Đưa cô ấy đến bệnh viện băng bó trước cái đã.” Lý do là: “Cô ấy có nhóm máu RH, nếu mất máu quá nhiều thì khó mà giữ cái mạng nhỏ này được.”
Máu RH mà còn dám đánh nhau kiểu đó!
Tiểu Giang đành phải lái xe đi đến bệnh viện.
Đàm Mặc Bảo vẫn còn ôm đầu, đang suy nghĩ nghiêm túc về một vấn đề: “Có khi nào bệnh viện sẽ cạo đầu tôi không nhỉ?”
Tần Tiêu Tiêu ngồi ở ghế lái phụ nghịch điện thoại, không đáp lời cô.
Tạ Đãng ra vẻ xấu xa: “Chắc chắn rồi.”
Đàm Mặc Bảo giật nảy mình: “Thật hả? Nhất định phải cạo sao?” Cô nhìn Tạ Đãng: “Anh Đãng, anh cũng từng bị vỡ đầu à?”
Tạ Đãng nhìn cô bằng ánh mắt sâu thăm thẳm.
Cô lập tức nghĩ tới cái đêm mà cô hóa vàng mã cho mẹ, tưởng Tạ Đãng là ma nên phang luôn một cục gạch lên đầu cậu. Cô nhanh chóng làm hòa: “Hiểu lầm, hiểu lầm.”
Tạ Đãng chẳng buồn nhắc đến chuyện cũ nữa. Cậu cởi chiếc áo sơ mi trắng mặc bên ngoài áo thun ra rồi ném cho cô, giọng điệu vẫn hung dữ như thường: “Dùng cái này đi. Đừng làm bẩn xe người ta.”