Duy nhất là em Cố Nam Tây - Chương 235
- Home
- Duy nhất là em Cố Nam Tây
- Chương 235 - Thoải mái ngược liên tiếp hai tên cặn bã méo mó
Đọc truyện Duy nhất là em Cố Nam Tây Chương 235 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 235 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
“Không dẫn anh đi theo được à?”
Lại ghen tị rồi. Khương Cửu Sênh thấy buồn cười.
Cô trêu đùa anh: “Bác sĩ Thời, anh đừng bám người quá chứ.”
Mặc dù Thời Cẩn không tình nguyện để cô ra ngoài tụ tập với người khác một mình, nhưng cũng phải thuận theo cô. Anh dặn dò: “Sênh Sênh, không được uống rượu đâu đấy.” Anh không đặc biệt nhấn mạnh, nhưng chỉ nhắc nhở: “Em đang chuẩn bị mang thai mà.”
Khương Cửu Sênh vốn dĩ còn muốn không say không về bỗng nghẹn lời.
Tháng tám ở Giang Bắc nóng như lò lửa. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy mặt trời nóng hừng hực, xa xa, có vài đám mây đáng thương vẫn đang trôi nhẹ nhàng. Buổi sáng vừa mới có một cơn mưa rào có sấm chớp đổ xuống, gió vẫn còn nóng nhưng đã mang theo một chút hơi nước.
Mạc Băng kéo vali đi ra từ cửa sân bay. Tóc cô đã dài qua vai, nhuộm màu xanh xám, cô dùng một cây viết bới tóc thành một búi nhỏ, nhìn có vẻ lỏng lẻo, bên tai có vài sợi tóc được buông xuống. Cô mặc áo sơ mi ca rô màu trắng cài trong quần sooc jean, để lộ một đôi chân thon dài, mắt đeo một cặp kính rất to, đi được một lát lại dừng một chút, nhìn ngó xung quanh.
Đột nhiên, ánh mắt của cô dừng lại.
Bên cạnh lối thoát hiểm, có một người đàn ông đeo khẩu trang, cũng đang kéo vali. Dường như cậu ấy chưa tỉnh ngủ, đôi mắt nửa khép nửa mở, đang nhìn chằm chằm vào bản đồ hướng dẫn tuyến đường thoát hiểm được dán ở trên tường. Người này có mái tóc nhuộm màu xám rất bắt mắt.
Mạc Băng tháo kính râm ra, bước tới: “Cửa ra máy bay không ở đây, bên này là lối ra.”
Tần Minh Châu quay đầu lại, hơi sửng sốt một chút, sau đó rời mắt đi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào bản đồ. Cậu vươn tay ra, chỉ vào một khu vực: “Chị đã dạy tôi cách xem bản đồ thoát hiểm, đúng là ở đây.”
Mạc Băng bị sự cố chấp của cậu đánh bại, cô giải thích. “Đây là bản đồ tầng một, nhưng mà cửa lên máy bay nằm ở tầng hai.”
Tần Minh Châu nghẹn lời.
Tần Minh Châu cúi đầu: “Cảm ơn chị.”
Mạc Băng bật cười, người mù đường thì lúc nào cũng mù đường cả. Cô nói không cần khách khí, rồi kéo va li đi về phía đại sảnh của sân bay.
Tần Minh Châu đột nhiên quay đầu lại: “Chị vẫn chưa trả xe cho tôi.”
Xe á?
Mạc Băng bối rối một chút, sau đó mới nghĩ ra. Đêm giao thừa cậu ấy đã đưa cô về nhà, bởi vì vị quán quân thể thao điện tử này thật sự là dân mù đường đến nỗi trời giận người oán, nên cô mới lái xe của cậu ấy đi.
Cô chuyển ra khỏi chỗ ở ban đầu, thì cũng ném luôn nó ra khỏi trí nhớ, cứ thế mà quên luôn, đến nay đã sáu tháng rồi.
Mạc Băng vô cùng áy náy: “Xin lỗi, tôi quên mất, ngày mai tôi sẽ bảo người lái nó về câu lạc bộ của cậu.”
“Ừ.” Cậu nói: “Không vội.” Sau đó cậu đội mũ lưỡi trai trong tay lên đầu, kéo vành mũ xuống rất thấp, hơn nửa khuôn mặt cũng bị giấu kín dưới mũ, cúi đầu đi về phía ngược lại với lối ra.
Mạc Băng vẫn phải nhắc với theo một câu: “Chỗ kia có thang máy đấy.”
Tần Minh Châu quay đầu lại nhìn cô, hơi ngớ ra.
Cô chỉ về một hướng: “Cậu có thể đi từ kia lên thẳng lầu hai, ra khỏi thang máy chính là cửa ra máy bay.”
Cậu sờ lên tai rồi nói: “Cảm ơn.” Sau đó liền kéo vali đi về phía thang máy.
Mạc Băng lắc đầu, đi về phía đại sảnh.
Sau lưng cô, Tần Minh Châu quay đầu lại, đẩy mũ lên trên, đứng lại trong chốc lát như có điều suy nghĩ. Chị ấy đã gầy đi, gầy đi rất nhiều rất rất nhiều.
Khương Cửu Sênh đeo khẩu trang và mắt kính, quan sát Mạc Băng từ trên xuống dưới: “Sao chị lại gầy đi nhiều như vậy.”
Mạc Băng đã sút bảy kilogam, mỗi bữa cơm đều ăn đầy đủ, dù vậy không hiểu sao vẫn cứ gầy đi không có lý do nào cả.
Mạc Băng tìm một lý do thoái thác: “Ở Moores cái gì cũng tốt, chỉ có điều là ăn không quen.” Cô quan sát Khương Cửu Sênh đang đứng trước mặt thấy cô ấy cũng có vẻ gầy đi một chút, cô nhìn một lúc lâu rồi nói: “Không phải đã bảo cô đừng đến đón chị rồi sao? Lỡ bị chụp được đăng lên trang đầu thì sao?”
Khương Cửu Sênh tháo kính râm xuống, hoàn toàn không sợ bị chụp hình. Cô mỉm cười dang hai tay ra: “Mạc Băng, hoan nghênh chị trở về.”
Mạc Băng tiến lên, ôm lấy cô ấy: “Chị đã về rồi.” Cô di chuyển bàn tay xuống dưới, vòng qua eo Khương Cửu Sênh: “Vẫn nhỏ như thế.”
Vốn dĩ Khương Cửu Sênh đang đỏ mắt, lại bị cô ấy chọc cười.
Cô hỏi: “Đều tốt đẹp hết rồi chứ?”
“Có lẽ vậy.” Mạc Băng hỏi lại: “Cô thì sao? Đã tốt hơn chưa?”
Khương Cửu Sênh gật gật đầu: “Rồi, không cần phải uống thuốc chống trầm cảm nữa.”
“Vậy là tốt rồi.” Mạc Băng cười cười: “Cô có khỏe mạnh cứng cáp, chị mới có thể dẫn cô đi tranh đấu giành thiên hạ.”
Mạc Băng chính là Mạc Băng, có thể cười có thể ồn ào. Nhưng trong mắt cô đã nhuộm màu tang thương rồi, nụ cười đã không còn đạt tới độ sâu như trước, không còn tùy tiện như trước nữa.
Khương Cửu Sênh đón lấy cái túi to trong tay cô ấy, rồi cùng nhau đi ra ngoài, cô hỏi: “Đánh giang sơn nào?”
Mạc Băng kéo vali đi ở ngay phía trước Khương Cửu Sênh theo thói quen, cô đáp lại: “Nửa giang sơn của giới điện ảnh và truyền hình.” Đã gió nổi nước lên trong giới rock and roll, giờ bước chân vào giới điện ảnh và truyền hình, cô muốn làm cho Sênh Sênh nhà cô lên cao giành ngôi báu.
Khương Cửu Sênh không ư không hừ, những chuyện thế này xưa nay đều nghe theo sự sắp xếp của Mạc Băng cả. Cô mỉm cười trêu chọc cô ấy: “Mạc Băng nhà ta lại có tham vọng cao xa như vậy à.”
Mạc Băng cũng cười đáp lại: “Sênh Sênh nhà ta lại liêm khiết như vậy à.”
Khương Cửu Sênh mở cốp xe phía sau ra, giúp Mạc Băng đặt vali vào cốp xe. Cô ấy dựa vào cửa xe bên phía ghế phụ, ngoắc ngoắc ngón tay với Khương Cửu Sênh: “Đi, đi uống rượu nào.”
Khương Cửu Sênh mở cửa xe chỗ ghế lái ra: “Em bỏ rượu rồi.”
Mạc Băng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Không phải chứ, cai thuốc đã đành, giờ Thời Cẩn còn không cho cô uống cả rượu cơ à?” Hơn nữa làm sao mà bỏ được chứ? Cô quen biết Khương Cửu Sênh đã bốn, năm năm rồi, cô biết rõ cô ấy nghiện rượu nặng tới cỡ nào.
Khương Cửu Sênh giải thích: “Gần đây em dự định sẽ sinh em bé.”
Mạc Băng nghẹn lời.
Cô sờ sờ cằm, rồi xoa bóp ấn đường, bỗng thấy đau đầu: “Sênh Sênh, cô chơi chị đấy à, cô sắp dắt díu con cái tới nơi rồi, chị làm sao còn có thể dắt cô đi tranh đấu giành thiên hạ được đây?”
Xem ra cái nghiệp lớn giành giang sơn này, cần phải bàn bạc kỹ hơn mới được.
Khương Cửu Sênh thật sự nghiêm túc suy nghĩ một lát, cô nói: “Có thể để cho Thời Cẩn trông em bé.” Phải quay phim vào đêm khuya là chuyện rất bình thường đới với các diễn viên, nếu thật sự có cục cưng, thì Thời Cẩn phải là người trông.
Mạc Băng rất hoài nghi ý tưởng này, cần xem xét lại: “Cô chắc chắn là Thời Cẩn sẽ không ném đi chứ?”
Khương Cửu Sênh lắc đầu, không hề đùa cợt: “Không chắc nữa.”
Cô không khỏi nghĩ tới cảnh tượng Thời Cẩn trông trẻ con. Nếu em bé nghe lời không ầm ĩ không ồn ào thì cũng được, cứ ném vào trong nôi, thỉnh thoảng dùng chân đá đá là xong. Còn nếu như em bé không nghe lời, cứ khóc quấy không ngừng, nhất định Thời Cẩn sẽ trưng ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng. Bởi vì anh có tính thích sạch sẽ, nên anh sẽ dùng hai ngón tay xách cổ áo em bé lên, ném vào trong ổ chó cho Khương Bác Mỹ dỗ dành. Dỗ tốt thì sẽ tăng thêm khẩu phần thức ăn cho chó, dỗ không tốt, thì anh sẽ vào phòng bếp cầm dao giải phẫu…
Hình ảnh trong đầu rất có cảm xúc!
Mạc Băng không biết nên khóc hay nên cười.
Khương Cửu Sênh cài dây an toàn xong thì lái ô tô rời đi.
Có một chiếc xe Bentley màu đen đỗ lại ở ven đường ngoài sân bay, tất cả cửa sổ xe đều đóng chặt.
Đinh Thuần Lỗi ngồi trên ghế lái nhìn chiếc xe mang biển số 0902 ở phía trước đang lái đi xa, quay đầu lại xin chỉ thị: “Tổng giám đốc Lâm.”
Ánh mắt Lâm An Chi nhìn về nơi xa, không hề thu lại: “Cẩn thận đi theo họ, đừng để cô ấy phát hiện.”
“Vâng.”
Tám giờ rưỡi tối, Khương Cửu Sênh và Mạc Băng tụ tập xong, Thời Cẩn liền tới đón cô. Vốn dĩ còn muốn đi tăng hai, nhưng chỉ mới trong thời gian một bữa cơm, mà Thời Cẩn đã gọi bốn cuộc điện thoại, một cuộc facetime rồi.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Mạc Băng cảm thấy nếu cô còn không để Khương Cửu Sênh về nhà, có khả năng bác sĩ Thời sẽ đứng ngồi không yên. Cơm nước xong xuôi chưa tới hai mươi phút thì Thời Cẩn đã tới nhà hàng.
Mấy tháng không gặp, bác sĩ Thời vẫn đẹp như hoa.
Mạc Băng chào hỏi: “Bác sĩ Thời, đã lâu không gặp.”
Thời Cẩn lễ phép đáp lại: “Cô Mạc, đã lâu không gặp.”
Vẫn khách sáo y như trước đây.
Thời Cẩn đi thanh toán hóa đơn, sau đó cùng rời khỏi nhà hàng với bọn họ. Khương Cửu Sênh nói với Mạc Băng: “Để bọn em tiễn chị.”
Vali của Mạc Băng đã được Tiểu Ma mang về trước rồi, cô phẩy phẩy tay: “Không cần, chỗ này cách nơi ở mới của chị rất gần, chị muốn đi dạo một chút.” Trong đêm gió rất to, cây bút giữ búi tóc của cô không biết đã rơi mất ở đâu rồi, mái tóc buông lỏng tùy ý ngang vai, bị gió thổi tung. Cô mỉm cười thúc giục Khương Cửu Sênh: “Không cần để ý tới chị đâu, hai người đi về trước đi.”
Khương Cửu Sênh dặn cô: “Đừng ở bên ngoài quá lâu, nhớ về nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Chị biết rồi, càng ngày càng dài dòng.” Ngoài miệng thì nói cô ấy dài dòng, nhưng trong mắt đã có ý cười. Mạc Băng phẩy phẩy tay, rồi một mình đi vào trong bóng đêm.
Đèn đường sáng rực, cô đi một mình cứ đi rồi lại dừng. Cô đứng trên cầu vượt, nhìn ngựa xe như nước dưới cầu, xa xa là mây tía rực rỡ, cô mỉm cười, hai mắt đỏ ửng.
Dưới cầu, chiếc xe Bentley màu đen đứng yên mãi không đi. Cửa sổ xe mở ra, người trong xe đưa tay ra ngoài cửa sổ xe, một phần bóng của vầng trăng rơi xuống lòng bàn tay anh.
Gần như vậy, xa như vậy, không thể chạm tới được…
Bởi vì Khương Cửu Sênh lái xe, nên Thời Cẩn không đi xe tới đây nữa. Anh cài dây an toàn cho cô xong, không dịch người ra ngay, mà còn tiến tới rất gần, sau khi ngửi người cô xong thì hài lòng nở nụ cười. Anh vuốt ve khuôn mặt cô: “Ngoan lắm, không uống rượu.”
Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười.
Thời Cẩn không vội lái xe rời đi, anh còn có chuyện muốn nói: “Sênh Sênh.”
Cô nhìn anh: “Dạ?”
Anh nói: “Ngày mai anh lại phải làm người xấu một lần nữa.”
Cô mờ mịt, không biết anh đang nói tới chuyện gì.
Thời Cẩn không hề giấu giếm, anh nói thẳng với cô: “Tặng cho Ôn Thi Hảo chút bài học.” Anh đặc biệt nói rõ: “Thủ đoạn tương đối hèn hạ.”
Ôn Thi Hảo bị cắn lại một cái, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ tiếp tục lấy chuyện video để làm mưa làm gió, bây giờ đã tới lúc tính sổ rồi.
Khương Cửu Sênh cười như không cười, cô nhìn Thời Cẩn: “Anh đang xin phép em à?”
Anh gật đầu: “Ừ.”
Giọng điệu của Khương Cửu Sênh như chuyện đương nhiên: “Không cần đâu, anh làm gì em cũng đồng ý.” Dù sao, mặc kệ Thời Cẩn đúng hay là không đúng, thế nào cô cũng đều muốn giúp đỡ anh. Hết cách rồi, cô biết tật xấu bao che khuyết điểm của cô thật sự rất nghiêm trọng.
“Sênh Sênh, tất cả mọi thứ trong nhà chúng ta đều do em quyết định.” Thời Cẩn hơi thả lỏng đôi mi dài, thoạt nhìn lại thấy có vẻ ngoan ngoãn, anh nói: “Nếu em không thích anh dùng cách hèn hạ, anh có thể dùng cách chính trực một chút.”
Anh có rất nhiều biện pháp để dạy dỗ Ôn Thi Hảo, có thể đơn giản thô bạo, cũng có thể tàn nhẫn hèn hạ. Đương nhiên, nếu muốn dùng thủ đoạn đàng hoàng, cũng không phải là không có.
Nếu là lúc trước, anh càng có khuynh hướng chọn cách ít dùng sức nhất, biến người kia thành người tàn phế hay người chết đều được, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Chẳng qua là, anh đã từng vì cô mà phát điên biến thành ma quỷ, hiện tại, lại muốn vì cô lập địa thành Phật. Anh cũng không phân biệt được là mình đã khỏi bệnh rồi, hay là bệnh ngày càng nguy kịch. Rõ ràng anh tin tà, nhưng lại muốn tích đức cho cô.
Trong đầu có ý nghĩ giết người, nhưng không thể tùy tiện hành động, từ nay về sau, đều để cho cô quyết định.
Khương Cửu Sênh trêu chọc: “Vợ hát chồng khen hay à?”
Thời Cẩn mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, là vợ hát chồng khen hay.”
Quả thật cô là người quyết định mọi chuyện trong nhà, bởi vì anh thật sự không có cách nào làm trái lại bất kỳ yêu cầu nào của cô.
Cô vươn tay ra, ôm lấy cổ Thời Cẩn.
Anh tiến tới, cách cô gần hơn một chút.
Cô hôn lên môi anh một cái: “Gậy ông đập lưng ông không có gì là không tốt.” Cho dù hèn hạ một chút thì đã sao? Có những người không cần người khác hèn hạ với mình đã tự giác trước rồi.
Đối với người có lòng dạ bất chính, nên cho họ một bài học đích đáng. Con người của cô, không phải là kẻ thích so đo tính toán, nhưng cũng không dễ bị bắt nạt.
Buổi chiều ngày hôm sau, Ôn Thi Hảo của ngân hàng Ôn Thị tổ chức buổi họp báo tạm thời tiếp đãi phóng viên ở khách sạn Tần Thị, không nói rõ trước lý do buổi họp báo, nhưng giới truyền thông vẫn có mặt rất nhiều.
Chưa đầy mười lăm phút nữa sẽ đến thời điểm dự định bắt đầu buổi họp báo tiếp đãi phóng viên, hơn một nửa giới truyền thông cũng đã tới hội trường rồi. Ôn Thi Hảo ngồi ở hàng ghế đầu tiên, vẻ mặt mất tập trung, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.
Phóng viên trong hội trường đã không thể chờ đợi được nữa. Họ đã sắp xếp thiết bị camera chụp ảnh xong xuôi, nóng lòng chờ đợi rất lâu. Không biết là phóng viên tòa soạn báo nào không nhịn được nữa đã dẫn đầu đặt câu hỏi đầu tiên: “Tổng giám đốc Ôn, xin hỏi mục đích cô tổ chức họp báo tiếp đãi phóng viên ngày hôm nay là gì?”
Sau đó, tất cả giới truyền thông đều không chịu yếu thế, từng người lần lượt đưa ra câu hỏi.
“Cô có chuyện quan trọng gì muốn công bố với mọi người sao?”
“Là chuyện công việc hay là chuyện riêng của cô ạ?”
“Cô đặc biệt chọn khách sạn Tần Thị, là vì có ý nghĩa gì đặc biệt sao?”
Ôn Thi Hảo mặc một chiếc áo voan và chân váy bút chì màu đỏ, buộc tóc đuôi ngựa cao, son môi chọn màu nude, trang điểm tinh tế và nhẹ nhàng, trông có vẻ vừa gọn gàng vừa giỏi giang. Cô ta điều chỉnh vị trí của microphone, rồi mở miệng: “Xin các vị cứ bình tĩnh, đừng nóng vội. Đợi nhân vật chính của buổi họp báo hôm nay tới đây, tôi sẽ trả lời từng câu hỏi của các vị.”
Lúc này giới truyền thông mới chú ý tới bên cạnh Ôn Thi Hảo vẫn còn một vị trí trống. Chẳng biết cô ta đang dự tính những gì, các phóng viên lại càng tò mò hơn, điệu bộ như vậy, huy động nhân lực như vậy, tuyệt đối là có chuyện bất ngờ.
Tất cả phóng viên các tòa soạn báo đều tranh nhau đặt câu hỏi, thật sự là không chờ được nữa.
“Hôm nay còn có nhân vật chính khác nữa sao?”
“Có thể tiết lộ một chút người đó là ai không?”
“Là đàn ông à?”
“Có phải là cô Ôn muốn công bố chuyện tình cảm không ạ?”
Ôn Thi Hảo không lên tiếng nữa. Bạn bè truyền thông cũng chỉ đành tạm thời đánh trống lui binh. Toàn bộ màn hình camera đều hướng về phía Ôn Thi Hảo. Cô ta cúi đầu, trong vòng năm phút, đã nhìn đồng hồ tới ba lần.
Cô ta đang thất thần.
Phục vụ bưng cốc trà lên thì bị vấp vào dây điện dưới chân nên hơi lảo đảo một chút, cả cốc trà đều đổ hết lên bàn, chảy dọc theo cạnh bàn nhỏ xuống trên đùi Ôn Thi Hảo. Cô ta giật mình đứng bật dậy.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Phục vụ vội vàng nói xin lỗi, rút chiếc khăn giắt ở bên hông luống cuống lau nước trà trên mặt bàn.
Ở đây có nhiều người như vậy, Ôn Thi Hảo cũng không tiện nổi giận, cô ta nén giận nói: “Không sao đâu, ở đây không cần tiếp đãi, bảo tất cả phục vụ đều ra ngoài hết đi.”
Phục vụ cúi đầu, nói: “Vâng.”
Ngay sau đó, Ôn Thi Hảo đứng dậy, nói xin lỗi với phóng viên trong sân khấu: “Xin lỗi, tôi xin phép vắng mặt một lát.”
Cô ta dặn dò thư ký đôi câu, rồi đi thay một bộ quần áo khác, không chú ý tới, trên chiếc máy chiếu dưới gầm bàn, đã có thêm một chiếc USB xinh xắn, đang lóe lên ánh sáng yếu ớt.