Duy nhất là em Cố Nam Tây - Chương 191
- Home
- Duy nhất là em Cố Nam Tây
- Chương 191 - Bác sĩ thời khoe vợ một trăm lần
Đọc truyện Duy nhất là em Cố Nam Tây Chương 191 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 191 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Trong bóng tối, có người đưa tay lên, khẩu súng nhắm vào lưng cô, lên đạn, cách một tiếng.
“Sênh Sênh!”
Là tiếng của Vũ Văn.
Thắt lưng của cô đột ngột bị người ta ôm chặt.
Gió thổi qua làm cánh hoa cúc rung rinh, la đà đáp xuống theo chiều gió.
“Pằng.”
Tiếng đạn bắn ra khỏi nòng súng giảm thanh nghe giống tiếng bánh xe lao xuống dốc trong đêm.
“Sênh Sênh.”
Vũ Văn Xung Phong gọi tên cô.
Cô như chợt tỉnh giấc mộng, ngẩng đầu nhìn thấy Thời Cẩn đang cầm súng. Họng súng dài nhỏ màu đen, ngón tay thon dài của anh đang đặt ở cò súng.
Pằng, người đàn ông trong bóng tối ngã vật xuống.
Mùi máu tanh nồng từ từ tràn ra trong không khí.
Đây là lần đầu tiên Khương Cửu Sênh thấy Thời Cẩn nổ súng, cũng là lần đầu tiên cô thực sự nhận thức được Thời Cẩn không chỉ là bác sĩ Thời của cô mà còn là cậu Sáu của nhà họ Tần.
Sao sáng khắp bầu trời đêm.
Thời Cẩn đưa Khương Cửu Sênh về khách sạn rồi đi luôn, mãi muộn mới quay lại.
Trên người anh vẫn còn vương khí lạnh từ bên ngoài. Anh đi tắm thay đồ rồi mới khẽ khàng vào phòng, sợ làm cô tỉnh giấc. Nhưng anh vừa giở chăn lên là cô đã ngồi dậy.
Thời Cẩn giật mình dừng lại: “Em tỉnh rồi à?”
Khương Cửu Sênh lắc đầu, bật đèn ngủ đầu giường, đôi mắt nhìn anh không hề có vẻ buồn ngủ: “Em chưa ngủ.”
Điều hòa mở rất lạnh, tay cô cũng rất lạnh. Thời Cẩn kéo chăn lên cho cô, nắm bàn tay cô cho vào trong người mình.
Anh vừa tắm xong nên người rất ấm. Tay cô lạnh, nhưng chạm vào bụng anh là ấm trở lại.
“Em có sợ không?” Thời Cẩn ngồi nghiêng bên cạnh cô, ánh đèn vàng chiếu vào mắt anh, ấm áp mà sáng tỏ.
Khương Cửu Sênh gật đầu: “Có.”
Sợ chứ, sợ anh giết người, càng sợ anh bị người khác giết.
Hình như Thời Cẩn sợ cô không vui, thần sắc anh hơi gượng gạo. Anh giải thích: “Sênh Sênh à, anh đã tránh không bắn vào tim, người đó không chết đâu.”
Vũ Văn xuất thân từ gia đình quân đội nên có những hiểu biết nhất định về súng ống. Trên đường về, anh ta đã nói với cô vài câu, đại để là lúc đó trời tối quá, gần như không nhìn rõ người, Thời Cẩn chỉ nghe tiếng đoán vị trí nên độ khó và khả năng sai lệch đều rất cao.
Khả năng bắn súng của Thời Cẩn rõ ràng đã giỏi ngoài sức tưởng tượng.
Nhưng so với việc người đó sống hay chết thì Khương Cửu Sênh càng quan tâm đến việc Thời Cẩn có làm sao không hơn.
“Người đó đâu?” Cô bình tĩnh hỏi anh.
Thời Cẩn đáp: “Đã giao cho cảnh sát rồi.”
Nếu không phải vì cô thì chắc Thời Cẩn đã dùng cách đặc biệt để xử lý hắn ta rồi. Nhưng vì cô không đồng ý để anh vi phạm pháp luật nên anh cố gắng đi theo đường chính thống.
Có điều, hình như Thời Cẩn càng lo lắng sợ hãi hơn cả cô thì phải.
Cô nhoài sang ôm chặt anh.
Mây đen u ám giữa hai chân mày Thời Cẩn bỗng tan biến trong tích tắc.
“Thời Cẩn này.”
“Ừ.”
Khương Cửu Sênh ngước mắt nhìn anh, đôi mắt hoa đào lóng lánh, giống như bao nhiêu vì sao trên trời đều tụ hội trong đôi mắt đó vậy.
Trong mắt cô không hề có sự hoài nghi hay sợ hãi, mà chỉ có sự kiên định và tin tưởng tuyệt đối vào anh.
Cô hỏi anh: “Bọn họ là ai thế anh?”
Thời Cẩn không có ý định giấu cô, thành thật trả lời: “Có khả năng là đầu mối cung cấp hàng cho nhà họ Tần, nhưng hiện chưa chắc chắn. Hoắc Nhất Ninh đang theo vụ này.”
Đầu mối cung cấp hàng.
Chắc chắn không phải hàng hóa bình thường.
“Vì sao họ lại nhằm vào anh?”
Thời Cẩn cúi đầu, tựa cằm lên vai cô, tiếng nói của anh nhẹ nhàng vọng vào tai cô: “Tuần trước anh mới nhận một mối làm ăn của nhà họ Tần, là buôn bán ma túy. Bên giao dịch chính là đầu mối cung cấp hàng đó.”
Sắc mặt Khương Cửu Sênh lập tức trở nên căng thẳng: “Anh đã động vào buôn bán ma túy chưa?”
Nếu như tay đã dính chàm thì…
Thời Cẩn lắc đầu.
Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Anh ôm cô, vỗ nhẹ sau lưng cô trấn an: “Anh hợp tác với phía cảnh sát thanh toán gọn đợt hàng đó. Đầu mối cung cấp hàng đang chạy trốn, vì giao dịch thất bại nên căm hận anh.”
Cô nhíu mày, không thể không lo lắng.
Cô sợ anh sẽ nhiễm bẩn từ nhà họ Tần, cũng sợ anh không gia nhập, bên nào cũng nguy hiểm.
Thời Cẩn ôm vai cô, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Sênh Sênh à, anh không giống với người nhà họ Tần. Anh không có dã tâm của họ, anh không muốn xưng bá, chỉ muốn kéo đổ cả nhà họ Tần thôi.” Giọng nói của anh kiên định một cách lạ thường, “Anh sẽ kết hợp với bên cảnh sát để phơi bày toàn bộ đường dây giao dịch ngầm của nhà họ Tần.”
Tất nhiên anh không phải thánh nhân có lòng trừ hại cho dân hay gì, anh chỉ đơn thuần là muốn báo thù cho mẹ anh và báo thù cho chính anh thôi.
Mục đích cá nhân cực kì mạnh. Anh muốn hủy diệt, chứ không muốn nắm giữ.
Khương Cửu Sênh suy nghĩ một thoáng, càng lo lắng hơn: “Nếu người nhà họ Tần biết được mục đích của anh thì anh sẽ rất nguy hiểm.”
Tần Hành không phải người biết cân nhắc đến quan hệ cha con máu mủ, Tần Minh Lập lại là kẻ có dã tâm như sói hoang hổ dữ, tuyệt không phải dạng người sẽ nương tay.
Thời Cẩn chạm tay lên hàng chân mày nhíu chặt của cô, nhẹ nhàng giãn chúng ra: “Em đừng lo, anh biết tất cả mọi thủ đoạn của họ, lại còn giỏi hơn họ nữa kia. Vả lại anh còn có cảnh sát hỗ trợ mà.”
Khương Cửu Sênh thở dài, trong lòng lo lắng không thôi. Cô ôm chầm lấy bờ vai Thời Cẩn, dụi dụi: “Em xin lỗi, lần này em lỗ mãng quá, tự nhiên lại chạy ra.”
Thậm chí cô còn bỏ cả vệ sĩ lại phía sau, chỉ một mình lao đến, không kịp nghĩ ngợi gì cả.
Thật táo bạo và liều lĩnh.
Thời Cẩn xoa đầu cô, nhẹ nhàng dặn: “Lần sau phải nấp trong vùng an toàn chờ anh, nhớ chưa?”
Nhớ rồi, lần sau cô sẽ lập kế hoạch xong rồi mới đi tìm anh, không được trở thành gánh nặng cho anh, cũng không thể để anh lại một mình.
Khương Cửu Sênh gật đầu: “Em biết rồi.”
Thời Cẩn nhẹ hôn lên trán cô, với tay tắt đèn ngủ, ôm cô nằm xuống: “Đi ngủ thôi.”
Cô đổi tư thế, gối đầu lên tay anh, nằm nghiêng người nhìn anh. Rèm cửa sổ không kéo, ánh trăng rọi vào mờ mờ ảo ảo làm nhòe đường nét trên khuôn mặt anh.
Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, từ tốn nói: “Thời Cẩn này, em rút lại lời em nói khi trước.”
“Lời nào?”
Trước đây cô luôn dặn anh không được làm hại đến mạng người.
Cô nghiêm nghị nói: “Nếu liên quan đến an toàn của anh thì bằng bất cứ giá nào anh cũng phải tự bảo vệ bản thân,“ Giọng nói của cô không hề có một chút hồ nghi nào, cô nhấn mạnh từng chữ, “Kể cả phải làm hại đến mạng người.”
Trước đây cô luôn cho rằng thế giới này đen trắng rõ ràng, không có khoảng xám, nhưng gần đây cô mới bàng hoàng nhận ra không phải như vậy. Thời Cẩn thuộc khoảng xám đó, anh không đen hoàn toàn cũng chẳng trắng thuần khiết, anh ra tay tàn độc, thậm chí giết người không ghê tay nhưng anh không hề giết bừa, anh cứu được vô số người, anh có giới hạn và nguyên tắc.
Con người anh vừa khát máu vừa hung bạo, chỉ có duy nhất một phần thiện là dành cho cô. Phần thiện đó rất nhỏ mà cũng rất lớn, nhỏ đến mức chỉ dành cho một mình cô, lớn đến mức có thể vì cô mà yêu thương cả thế giới.
Đó chính là Thời Cẩn, là người cô yêu.
Cho dù tay phải nhuốm máu, cô cũng mong anh có một đời bình an.
“Sênh Sênh.”
Thời Cẩn thấp giọng nói với cô rõ ràng từng chữ: “Từ khi anh tiếp quản nhà họ Tần, anh đã biết đường mình đi sau này không thể nào bằng phẳng được nữa, thậm chí sẽ gặp rất nhiều gió tanh mưa máu nữa là khác. Anh không phải người tốt, nhưng anh hứa với em, anh sẽ không vượt quá giới hạn.” Anh ngừng một lúc rồi nâng mặt cô lên, chăm chú nhìn vào mắt cô trong bóng đêm, “Em có tin anh không?”
Khương Cửu Sênh đáp ngay không hề do dự: “Em tin.”
Đôi mắt anh đen thẫm sâu thẳm, lấp lánh những tia sáng rực rỡ: “Vậy em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Sẵn sàng cùng anh gánh vác một trận đấu kinh thiên động địa.
Cô mỉm cười: “Giờ đi ra ngoài em cũng đem theo súng rồi, bác sĩ Thời nghĩ sao?”
Trước đây cô không thích đeo balo, một chiếc áo hoodie một cái mũ, thoải mái tự do, nhưng bây giờ đi đâu cô cũng mang theo một chiếc túi nhỏ, trong túi là một khẩu súng lục.
Thời Cẩn chỉ dạy cô bắn súng như thế nào, lên nòng như nào một lần thôi là cô đã biết rồi, sau đó lúc nào cô cũng mang súng theo người.
Có lẽ, tận sâu trong xương tủy của cô, cũng điên cuồng và khát máu như anh.
“Sênh Sênh.”
Thời Cẩn gọi tên cô, không để cô trả lời đã hôn cô thật sâu.
Dải ngân hà trải rộng trên bầu trời đêm không sáng bằng đôi mắt thanh phong u nguyệt của anh.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Thời Cẩn nhận được điện thoại của Hoắc Nhất Ninh.
“Bắt được cá rồi, đào được cả đường dây cung cấp hàng.” Đám người tối hôm qua là đám lọt lưới sót lại, Thời Cẩn đã chuẩn bị từ trước, quăng lưới bắt gọn một mẻ.
Một manh mối, phanh phui toàn bộ đường dây cung ứng hàng.
Hoắc Nhất Ninh không thể không khâm phục khả năng nhìn xa trông rộng cũng như khả năng kiểm soát của Thời Cẩn.
Thời Cẩn chỉ hỏi: “Có kẻ nào lọt lưới không?”
“Không có.” Hoắc Nhất Ninh nói thêm, “Tôi chắc chắn.” Đội hình sự liên kết với đội điều tra ma túy, lại thêm một Thời Cẩn, làm sao có kẻ nào lọt lưới được.
“Còn lại nhờ cả vào anh.” Thời Cẩn nói ngắn gọn.
Hoắc Nhất Ninh hoàn toàn không có ý kiến gì: “Tối qua anh không bị thương chứ?” Nhiều người như vậy, ai nấy đều mang súng, rõ ràng Thời Cẩn không đại khai sát giới, đều giữ lại mạng của họ cả.
Nhưng lạ thật, Thời Cẩn vốn là người ăn miếng trả miếng, vậy mà có đôi lúc thủ đoạn lại quang minh chính trực như vậy.
“Không sao.” Thời Cẩn lịch sự nói, “Cảm ơn đã quan tâm.”
Quan tâm?
Anh ta quan tâm sao?
“Tút tút tút tút…”
Thời Cẩn đã ngắt máy.
Khi Khương Cửu Sinh bước vào phòng của Vũ Văn Xung Phong, anh ta đang ngồi trong nhà vệ sinh phì phèo khói thuốc.
Cô không nói gì cả.
Anh ta hỏi: “Em có hút một điếu không?”
Khương Cửu Sênh lắc đầu: “Tôi đang cai thuốc.”
Anh ta đứng dựa vào kính buồng tắm, tay cầm điếu thuốc: “Đứng trong này lại bị hút thuốc thụ động, em ra ngoài kia chờ tôi đi.”
Cô đi ra ngoài, Vũ Văn Xung Phong bèn đóng cửa lại, hút thêm hai hơi, còn hơn nửa điếu thuốc, anh ta dập đi, mở cửa sổ rồi mới ra khỏi nhà tắm.
Khương Cửu Sênh ngồi trên ghế sofa. Vì sáng nay không có diễn tập nên cô mặc rất thoải mái, áo hoodie quần thể thao, không trang điểm, khuôn mặt mộc sạch sẽ trắng trẻo.
Khương Cửu Sênh không phải dạng kiều diễm bốc lửa, ngược lại, nhìn cô lúc nào cũng nhẹ nhàng thản nhiên, mắt mày đẹp như vẽ, thật giống người bước từ trong tranh ra.
Nhưng cô rất xinh, nhìn thế nào cũng thấy rất xinh.
Vũ Văn Xung Phong ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt lười biếng không nhìn cụ thể vào đâu, đồng thời lại giống thâu hết mọi sự vào ánh mắt.
Cô lên tiếng trước: “Nếu còn có lần sau thì anh đừng như hôm qua.”
Liều mạng đưa lưng ra chắn.
Nếu không phải Thời Cẩn có súng trong tay, lại ngắm bắn chuẩn xác thì người ngã xuống chắc chắn là anh ta rồi.
Vũ Văn Xung Phong không trả lời thẳng, giọng điệu vẫn mang vẻ tùy ý phớt đời như cũ: “Nếu hai người đổi vị trí cho nhau thì em có chạy ra không?”
Khi đó người gần cô nhất là Vũ Văn, chỉ cách có bốn năm bước chân, không có thời gian suy nghĩ, chỉ dựa vào ý nghĩ nhất thời lúc ấy.
Khương Cửu Sênh suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Có.”
Trong một đời này, số người có thể khiến cô liều mình như vậy không nhiều, chỉ có mấy người đó thôi. Vũ Văn Xung Phong là một trong số đó. Nếu bắt cô giương mắt nhìn anh ta ăn đạn thì cô không làm được.
Anh ta cong môi, cười đắc ý: “Cho nên cách làm của tôi đâu có sai.” Anh ta nằm ườn ra ghế sofa như không có xương, một chân gác lên tay ghế, điệu bộ lười đến mức không thể lười hơn được nữa, “Hơn nữa em nghĩ tôi ngốc đấy à? Không tính trước thì tôi lại dám lấy lưng mình ra đỡ à? Tôi tính góc độ và vị trí hết cả rồi. Mạng của tôi quý giá lắm, làm sao có thể coi thường được. Em đừng quên ông nội tôi làm gì, lên ba tuổi tôi đã chơi súng đồ chơi rồi, nhắm mắt cũng tránh được điểm yếu và huyệt vị.”
Mặc dù anh nói linh tinh nhưng vẫn đủ để qua mắt cô.
Ai ngờ, Khương Cửu Sênh lại nhướng mày: “Anh coi tôi ngốc đấy à?”
Vũ Văn Xung Phong cứng họng.
Đôi khi anh ta cảm thấy cô thông minh quá mức cần thiết.
Khóe miệng Vũ Văn Xung Phong giật giật, ánh mắt anh ta nghiêm túc nhưng khóe miệng lại trễ xuống, ba phần đùa bảy phần ghẹo, nói: “Em là cái cây hái ra tiền của tôi, sao tôi lại không quan tâm cho được?”
Cô im lặng một lúc, không nhiều lời, chỉ nghiêm túc nói ba chữ: “Cảm ơn anh.”
Không cần nói nhiều lời, sau này cô nhất định sẽ làm hết sức mình để không phụ lòng anh đã dốc hết cả gan ruột ra với mình như vậy.
“Đừng cảm ơn, tôi quý cái mạng của tôi lắm, không có lần sau đâu.”
Có trời mới biết có lần sau hay không.
Phía trên nói tào lao bao nhiêu thứ, chỉ có câu này là thật. Anh ta rất tiếc mạng sống.
Anh lấy cái gối úp lên che mặt: “Tôi ngủ thêm một lúc đây, đến tối sẽ qua.”
Liveshow ba tuần ở Lương Châu bắt đầu vào bảy rưỡi tối.
Bài hát mở đầu là bài hát rock truyền thống của nhóm The Nine. Sức thẩm thấu của giọng hát khàn của Khương Cửu Sênh rất mạnh, cô vừa cất tiếng là tiếng fan hâm mộ đã làm nổ tung cả sân vận động.
Bài hát kết thúc, nhạc cũng dừng, năm người trên sân khấu đều đứng yên.
Khương Cửu Sênh đeo đàn ghita, tay cầm micro, giọng nói trầm khàn gợi cảm: “Xin chào tất cả mọi người, tôi là ca sĩ hát chính Khương Cửu Sênh.”
Câu nói mở đầu truyền thống không bao giờ thay đổi, một đao chém thẳng, vừa đơn giản vừa bá khí.
Cô mặc quần màu đen rộng, áo ba lỗ chẽn để hở một khoảng eo, khoác một chiếc áo khoác bóng chày trang trí bằng graffiti. Mái tóc của cô đã cắt ngắn bớt, chưa dài đến eo, để xõa tự nhiên.
Tạo hình rất đơn giản, không lấn át mục tiêu chính. Người ta đến với hội diễn của cô là đến với bữa tiệc âm thanh, để nghe chứ không để nhìn. Mặc dù vậy, cô xuất hiện trên sân khấu là đã khí thế ngút trời rồi.
Khí chất của Khương Cửu Sênh là độc nhất vô nhị trong cả giới showbiz, không nói chuyện, chỉ một đôi mắt hoa đào nhàn nhạt, không cười thì thanh lạnh, cười lên thì khuynh thành.
Đã có bao nhiêu người muốn mô phỏng bắt chước cô, nhưng vẫn chỉ có một mình Khương Cửu Sênh là độc đáo.
Cô cao giọng giới thiệu: “Tay bass, Cận Phương Lâm.”
Ánh đèn chiếu qua, một đoạn solo rất nhanh dội lên. Người ngoài nghề cũng có thể thấy tốc độ tay của Cận Phương Lâm nhanh như thế nào.
Đoạn solo kết thúc rồi mà tiếng hoan hô vẫn rần rần không dứt.
Khương Cửu Sênh ngoái đầu, mỉm cười: “Tay trống, Lệ Nhiễm Nhiễm.”
Lệ Nhiễm Nhiễm gửi một nụ hôn gió đến máy quay, vung cao dùi trống trong tay, múa tít vài vòng rồi đập mạnh xuống crash cymble*, làm dội lên một âm thanh trong trẻo giòn tan.
(*) Crash cymble còn có tên là chũm chọe, một bộ phận của dàn trống, khi đánh phát ra tiếng xùng xèng
Lệ Nhiễm Nhiễm chơi trống rất mạnh tay, một đoạn solo cảm giác cực kì hoang dã.
Cuối cùng là ghita chính.
Tiếng trống vừa dứt, tiếng ghita đệm đã vang lên, nhẹ nhàng từ tốn. Đây là phong cách của Khương Cửu Sênh, cô là một trong số ít người có thể chơi được đàn ghita theo phong cách này.
Cô thu âm cuối cùng lại, cầm micro nói: “Ghita chính, Khương Cửu Sênh.”
Tiếng ngân vừa dứt là tiếng hoan hô reo hò dậy đất.
Hội diễn của Khương Cửu Sênh luôn có sức hấp dẫn như vậy, có thể kích thích nhiệt huyết của mọi người, thả lỏng bản thân hòa mình vào âm nhạc mà tạm thời quên đi thực tại.
Đàm Mặc Bảo đứng dưới nghe mắt loang loáng lệ, tay giơ cao tấm bảng cổ vũ, hò hét tên của Khương Cửu Sênh, nghe rất da diết, tha thiết.
Cô gái bên cạnh cô cũng kích động không kém, hò hét khàn cả giọng mới ngừng lại lấy hơi uống ngụm nước, hỏi Đàm Mặc Bảo: “Cậu thích Sênh Sênh bao lâu rồi?”
Đàm Mặc Bảo đáp: “Hơn bốn năm rồi.”
Cô bé đeo chiếc bờm phát sáng hình tai mèo. Bài hát thứ hai đã bắt đầu với tiết tấu chậm, cô lắc lư theo tiếng nhạc: “Vậy là còn lâu hơn cả tớ.” Cô bé nói một cách rất nhiệt tình, “Tớ thích nhất là bài ‘Không ngủ’ của Sênh gia, cậu thì sao?”
Đàm Mặc Bảo kiêu hãnh nói: “Tớ khác cậu, tớ thích nhất là con người Khương Cửu Sênh.” Ánh mắt sắc sảo của cô dõi theo người trên sân khấu, cô nói vẻ kiên định, “Khương Cửu Sênh là tín ngưỡng của tớ.”
Cô từng gặp rất nhiều cảnh thế thái nhân tình lạnh lẽo thê lương rồi mới gặp được Khương Cửu Sênh thuần khiết hoàn mỹ, giống như một ngọn đuốc vừa nóng ấm vừa sáng tỏ.
Thực sự rất thích cô ấy!
Thật muốn theo Sênh gia cả đời! Đàm Mặc Bảo đang nghĩ có khi nào cô bị bẻ cong rồi không…
Cô bé đứng bên nhìn vẻ thấu hiểu, xác nhận fan cuồng, đóng dấu.
Hàng đầu tiên là dãy ghế ngồi vip.
Từ Thanh Bách mặc bộ com lê màu hồng, nhìn phô trương một cách quá đáng: “Đây là lần đầu tiên tôi đi xem hội diễn của Khương Cửu Sênh đấy.” Rồi huých Thời Cẩn ngồi bên cạnh, “Dáng vẻ khi hát của vợ cậu ngầu thật đấy.”
Thời Cẩn mắc bệnh sạch sẽ vội tránh ra, rút chai diệt khuẩn trong túi ra xịt vào chỗ Từ Thanh Bách vừa chạm vào.
Từ Thanh Bách đờ người.
Không biết vì sao, mặc dù đã quen rồi nhưng vẫn thấy bị tổn thương.
Xử lý xong đâu đấy Thời Cẩn mới tiếp câu chuyện, trả lời: “Tất nhiên rồi.” Rồi anh quay sang nhìn Từ Thanh Bách, nói vẻ cực kì nghiêm túc, “Cậu khen thêm lần nữa được không?”
Từ Thanh Bách ngớ người: “Cái gì?”
Thời Cẩn nói vẻ nghiêm túc: “Lời cậu vừa khen ấy, làm ơn nhắc lại.”
Cạn lời với ông tướng!
Ha ha, cái đồ thích khoe vợ!
Từ Thanh Bách khen lại: “Dáng vẻ khi hát của Khương Cửu Sênh ngầu thật đấy.”
“Nguyên bản có phải thế đâu.” Thời Cẩn nhìn dán mắt vào Khương Cửu Sênh trên sân khấu, trong mắt tràn trề tình cảm.
Nguyên bản á?
Từ Thanh Bách nghĩ ngợi một hồi, thấy không chắc chắn lắm: “Dáng vẻ khi hát của vợ cậu ngầu thật đấy?”
Thời Cẩn quay sang, lễ phép nói: “Cảm ơn.”
Bó tay toàn tập!
Cảm ơn cái đầu cậu! Quăng thức ăn chó là đồ vô sỉ!!!
Từ Thanh Bách hơi có ý định chuyển chỗ. Cậu em trai ngốc ngồi đâu mất rồi, ban nãy nó chê anh ta đen thu hút nhiều sự chú ý quá nên không chịu ngồi cùng, phải lôi cổ nó ra đánh cho một trận mới được.
Thời Cẩn bỗng nói: “Có thể gỡ thứ trên mặt cậu xuống được không?”
Từ Thanh Bách sờ lên mặt mình: “Sticker ấy hả?”
Khi vào sân vận động, các em gái trong ban tổ chức hội diễn đã phát cho mỗi người một cái, mọi người đều dán lên mặt nên anh ta cũng làm theo. Hơn ba mươi tuổi rồi mới đi xem hội diễn âm nhạc lần đầu tiên, cảm giác cũng thật mới lạ.
Thời Cẩn quay sang nhìn Từ Thanh Bách chằm chằm.
Ánh mắt hơi mang sát khí.
Từ Thanh Bách gỡ miếng sticker ra, nghĩ thầm cậu có giỏi thì đi gỡ hết sticker của năm mươi nghìn fan hâm mộ đi!
Thời Cẩn nói: “Đưa đây cho tôi.”
Anh ta đưa cho Thời Cẩn. Thời Cẩn dán lên mu bàn tay mình, tay trái tay phải mỗi bên một cái.
Từ Thanh Bách không còn gì để nói nữa.
Nếu Thời Cẩn mà không có ngoại hình và phong cách khí chất kéo lại cho, thì hành động này đúng là hành động của một ông thần kinh.
Trên sân khấu, Khương Cửu Sênh đang hát. Dưới khán đài, năm mươi nghìn fan hâm mộ đang hòa theo.
Ở dãy ghế ngoài cùng bên trái, vị trí rất xa sân khấu, có người đến muộn. Người đó đội mũ lưỡi trai, cúi đầu tìm chỗ ngồi rồi kéo sụp hẳn mũ xuống.
Đó là một cô gái cao ít nhất 1m70, tay chân thon dài, vóc dáng yểu điệu. Cô mặc một bộ quần áo thể thao, khoác áo có mũ được kéo khóa lên cao tận cằm.
Cô ngồi xuống rồi mới lộ mặt ra, gọi: “Anh.”
Cô để mặt mộc nhưng rất xinh đẹp. Khuôn mặt cô rất giống người ngồi bên cạnh, chỉ có điều một người là nam một người là nữ.
Vũ Văn Xung Phong quay sang mỉm cười: “Đến rồi à.”
Người mới đến là Vũ Văn Thính.
Hai anh em sinh đôi rất giống nhau, nhưng khuôn mặt của Vũ Văn Thính rất nhỏ, đường nét mềm mại yêu kiều hơn, nhìn tổng thể rất thanh thoát ấm áp. Chân mày cô gái cong cong, đôi mắt sáng rỡ, khuôn mặt tinh tế nhưng không khoa trương khiến người nhìn mà cảm thấy rất dễ chịu.
Hình như cô không thích cười, môi mím lại thành một đường thẳng, nói: “Em chỉ ở lại được hai mươi phút thôi.”
Ngày kia cô ấy có trận đấu, quá cảnh ở Lương Châu, máy bay sẽ cất cánh vào lúc chín giờ.
Hai anh em ngồi nói chuyện rất thoải mái, Vũ Văn Xung Phong hỏi cô: “Ăn tối chưa?”
“Em ăn trên máy bay rồi.” Vũ Văn Thính ngẩng lên nhìn anh trai, “Sao anh lại gầy đi à?”
Cô là người rất ít nói, mặt lúc nào cũng như không có cảm xúc, tuổi còn trẻ mà tính cách đã trầm ổn trưởng thành. Cô là quán quân thế giới ít nói cười nhất, mang biệt danh mỹ nhân mặt đơ.
Chỉ có trước mặt Vũ Văn Xung Phong mới thấy cô khóc cô cười, thỉnh thoảng còn nói chuyện tào lao, nhắc đi nhắc lại mấy chuyện nhỏ nhặt như một bà cụ non.
Vũ Văn Xung Phong thấy buồn cười: “Do ánh đèn tối thôi, ảo giác cả.”
Vũ Văn Thính chăm chú nhìn anh trai hồi lâu, vẫn cảm thấy anh ấy gầy đi thật. Lúc nữa cô phải gọi điện cho cô làm cơm ở nhà, dặn cô ấy chú ý bồi bổ cho anh ấy mới được.