Duy nhất là em Cố Nam Tây - Chương 187
- Home
- Duy nhất là em Cố Nam Tây
- Chương 187 - Trong mưa bom bão đạn anh là anh hùng cái thế
Đọc truyện Duy nhất là em Cố Nam Tây Chương 187 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 187 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tần Minh Lập bỏ thiết bị nghe lén xuống, lập tức gọi điện thoại, trực tiếp ra lệnh: “Số tám đường Trường Lâm, tối mai tám giờ, cướp hàng hóa của Thời Cẩn cho tao!”
Giọng điệu nóng lòng vội vã, hắn ta không thể chờ đợi được nữa rồi.
“Anh Hai.” Tiểu Kiều ngồi trên giường bệnh, sau khi rửa ruột cô ta vẫn còn chưa bình phục, sắc mặt trắng bệch, hốc hác tiều tụy: “Là hàng gì vậy ạ?”
Tần Minh Lập dựa vào ghế sofa, gác một chân lên, lời nói ẩn chứa hàm ý sâu sắc: “Có một số chuyện em không nên biết thì tốt hơn.”
Mười giờ tối, trăng sáng vằng vặc, trời lác đác vài ngôi sao.
Dạo gần đây, trên đường Chương Lâm liên tiếp xuất hiện một nhóm tội phạm dùng dao cướp của, đội hình sự số một túc trực ở đó ba ngày mới bắt được người. Đã hai ngày nay Hoắc Nhất Ninh không được chợp mắt, vừa trở về nhà liền ngủ ngay trên ghế sofa, nhưng mới ngủ được chưa đầy mười phút đã có điện thoại gọi tới.
Hoắc Nhất Ninh chửi thề một câu thô tục, rồi mới nhận điện thoại. Vừa đặt máy lên tai, đầu dây bên kia liền truyền tới một giọng nói rất rõ ràng.
“A lô.”
Giọng nói này dù có biến thành tro bụi Hoắc Nhất Ninh cũng biết được là ai.
Anh ta liếm răng nói: “Thời Cẩn.”
Thời Cẩn đáp lại rất lịch thiệp và ngắn gọn: “Là tôi đây.”
Mẹ kiếp!
Đúng là âm hồn ám quẻ
Hoắc Nhất Ninh tức đến mức bật cười: “Anh không thể tìm tôi vào ban ngày hay sao?”
Thời Cẩn làm như không nghe thấy gì, nói thẳng vào vấn đề: “Thông tin của người nội tuyến* tôi đã gửi cho anh rồi, tối mai giao dịch.”
(*) Nội tuyến (內線): người (làm đường dây) ngầm bên trong tổ chức để thu thập thông tin.
Hoắc Nhất Ninh lập tức ngồi dậy, tỉnh táo tức thì: “Bao nhiêu?”
Thời Cẩn nói từng chữ nhẹ nhàng, rõ ràng: “Hàng trắng, mười nghìn gam.”
Đủ để xử tử hình rồi.
Nhà họ Tần quả nhiên chơi lớn thật.
Hoắc Nhất Ninh không còn thấy buồn ngủ nữa. Anh đá phăng đôi giày, gác đôi chân dài lười biếng lên bàn trà: “Tôi đưa người đến chặn hàng của anh, Tần Hành lại không nghi ngờ anh à?”
Đây là vụ giao dịch đầu tiên mà Tần Hành để Thời Cẩn thực hiện, nếu cứ thế mà hỏng mất, trong lòng Tần Hành không thể nào không hoài nghi, hơn nữa còn là cảnh sát nhúng tay vào. Người nhà họ Tần vốn nhạy cảm đa nghi, Thời Cẩn muốn rút lui an toàn không phải chuyện dễ dàng gì.
Giọng điệu Thời Cẩn nhẹ như mây: “Tôi đã tìm được con cừu non chịu tội thay rồi, anh cứ hết mình làm nhiệm vụ thôi.”
Cừu non chịu tội thay ư?
Quả nhiên là Thời Cẩn, rất giỏi gậy ông đập lưng ông.
Hoắc Nhất Ninh yên tâm, lắc lư đôi chân dài, với tay tìm thuốc lá trên sofa rồi đưa một điếu lên miệng ngậm nhưng không châm lửa như một thói quen: “Bắt được cá lớn không?”
Anh muốn mượn cơ hội này để nhà họ Tần sụp đổ, nếu không thành thì cắt bớt cánh phải cánh trái của chúng cũng được.
“Người nhà họ Tần không ngu ngốc đâu. Họ sẽ không tự mình động tay động chân, kể cả giao dịch có thất bại thì cũng chỉ có đàn em tay chân cũng đứng ra nhận tội thôi.” Thời Cẩn dừng lại một lúc, “Nhưng mà qua đó có thể điều tra được về nguồn gốc của lô hàng kia.”
Cũng đúng, đội phòng chống ma túy đã theo dõi miếng thịt màu mỡ nhà họ Tần kia suốt nhiều năm nay nhưng cũng không nắm được cái chuôi của họ. Con cáo già giấu cái đuôi của mình quá kĩ càng, phải từ từ nhử mồi, không thể vội vàng được.
Hoắc Nhất Ninh cắn điếu thuốc, hơi hơi nheo mắt. Anh đã thức liền hai đêm, đồng tử hơi đỏ, giọng nói mệt mỏi: “Tôi không có bằng chứng, đội phòng chống ma túy sẽ không hành động đâu.”
Anh đã rời khỏi đội phòng chống ma túy bao lâu rồi, theo quy tắc mà nói, việc của đội phòng chống ma túy sẽ không cần đến một người của đội hình sự như anh quản lý.
Thời Cẩn lời ít ý nhiều: “Động não đi.”
Hoắc Nhất Ninh mỉm cười.
Từ lúc trèo lên cùng một chiếc thuyền với Thời Cẩn, suy nghĩ của anh càng ngày càng lệch lạc. Trong não chỉ toàn là những suy nghĩ không chính thống, những chế độ kỷ luật, quy tắc trật tự ở trường cảnh sát đều bị anh mang cho chó gặm hết rồi.
Đúng là gần mực thì đen.
Hoắc Nhất Ninh không chịu được, tìm bật lửa châm thuốc, hút một hơi rồi lười biếng thở ra một vòng khói: “Lần đầu làm việc cùng nhau, hợp tác vui vẻ nhé.”
Giọng Thời Cẩn bình thản: “Hợp tác vui vẻ.”
Đêm hôm ấy, ánh sao đầy trời, mặt trăng tròn như cái đĩa. Không khí đêm xuân mang theo chút khô hanh.
Bảy giờ tối, đèn hoa lộng lẫy, số tám đường Trường Lâm náo nhiệt lạ thường.
Chiếc xe Volvo màu bạc bên đường đóng chặt cửa kính, không bật đèn, ánh đèn bên ngoài hắt vào trong xe thứ ánh sáng mơ hồ. Người lái xe một tay giữ vô lăng, một tay cầm điện thoại áp vào tai, ánh sáng trắng lạnh từ màn hình điện thoại chiếu vào từng góc trên khuôn mặt anh. Cửa kính phản chiếu những đường nét tuấn tú đẹp hoàn hảo, góc cạnh rõ ràng, điểm nào trên gương mặt cũng thật tuyệt mỹ.
Đó, chính là Thời Cẩn, tuyệt thế nhân gian.
Trong loa điện thoại vọng ra tiếng người đàn ông: “Cậu Sáu.”
Thời Cẩn khẽ ừ một tiếng và hỏi: “Người đã đến chưa?”
“Đến rồi ạ.”
Địa điểm giao dịch là góc đường đối diện. Anh không qua đó mà nhấn ga rồi đánh vô lăng chuyển hướng.
Chắc giờ Sênh Sênh đang chờ anh đến sốt cả ruột rồi.
Thời Cẩn thờ ơ: “Làm ra vẻ chút là được rồi.”
Cậu Hai muốn chặn hàng, vậy thì để hắn ta chặn thôi, quấn thêm quả “bom hẹn giờ” vào nổ chết hắn ta! Giọng điệu Tần Trung rất hân hoan, đầy vẻ không thể chờ được nữa: “Tôi biết rồi, tôi đi lo liệu ngay bây giờ đây.”
Đối diện đường Trường Lâm là một khách sạn lớn cao hai mươi mốt tầng.
Góc nhìn từ cửa sổ chạm đất ở tầng chín đúng hướng góc đường. Phía trước cửa sổ, là một chiếc kính viễn vọng, một bàn tay đang đặt lên ống ngắm. Hắn đeo găng tay màu trắng, phần găng chỗ ngón út trống rỗng, từ từ di chuyển góc nhìn của ống kính.
Điện thoại rung lên.
Tần Minh Lập đặt kính viễn vọng xuống, ấn nhận điện.
Là thư ký Dương Huy: “Cậu Hai.”
Tần Minh Lập bước tới cửa sổ, vén rèm nhìn về góc đường đối diện: “Hàng đến chưa?”
“Đến rồi ạ.”
Tần Minh Lập lại hỏi: “Người của Thời Cẩn đâu?”
Dương Huy đè giọng thấp xuống, thần sắc rất căng thẳng, không dám thả lỏng: “Cách địa điểm giao dịch không tới một nghìn mét.”
Tần Minh Lập nheo mắt, đáy mắt vằn lên ánh lửa: “Nhanh tay nhanh chân lên, hàng đến tay thì lập tức sắp xếp thuyền, tối nay gửi hàng đi luôn.”
Dương Huy đáp lời: “Vâng ạ.”
Tám giờ kém mười lăm phút, các sạp hàng rong lần lượt được bày ra trên đường Trường Lâm, người đi bộ qua lại rất đông đúc. Ở cuối đường, khu vực số tám là một con phố đi bộ đang chờ đi vào hoạt động, góc đường trước đó một nghìn mét đối diện lại vô cùng yên tĩnh.
Thang Chính Nghĩa dắt tay Tưởng Khải, hai người mặc thường phục làm nhiệm vụ, hóa trang thành một đôi đồng tính.
Thang Chính Nghĩa ra vẻ e thẹn, đánh yêu vào mặt Tưởng Khải, che miệng thẹn thùng, nhỏ giọng nói: “Chỉ là bắt tên trộm thôi mà, có cần thiết phải huy động cả đội không vậy?” Khóe mắt anh ta cong lên, nụ cười đầy vẻ quyến rũ nhưng lời nói ra lại là, “Cả đội còn phải mang súng nữa.”
Tưởng Khải sắp nôn đến nơi rồi!
Có điều, họ vẫn phải giả vờ rất tình tứ mặn nồng. Anh nắm chặt lấy eo “người yêu” cúi đầu diễn vai tổng tài bá đạo cụng trán với Thang Chính Nghĩa, nét mặt đầy vẻ cưng chiều: “Đội trưởng nói rồi, đó không phải là tên trộm bình thường, là tên trộm có mười ba lần tiền án tiền sự đấy.”
Thế thì đâu có phải kẻ trộm.
Thang Chính Nghĩa vô cùng thân thiết ra vẻ nũng nịu, lại đánh yêu một cái, bóp cổ họng giả giọng mềm yếu: “Đội trưởng đâu rồi?”
Tưởng Khải nuốt một bụng nước chua xuống, nghiến răng, tiếp tục tỏ vẻ cưng chiều: “Mai phục ở phía trước đó.”
Thang Chính Nghĩa cười rạng ngời như hoa nở, cong ngón hoa lan lên, dùng ngón giữa vén “sợi tóc tưởng tượng” bên tai mình, nói khẽ đến mức chỉ hai người có thể nghe thấy được: “Sao tôi lại có cảm giác mình sắp làm chuyện lớn thế nhỉ.”
Đúng thế thật.
Lần trước anh và Chính Nghĩa cải trang thành đôi tình nhân làm nhiệm vụ đã bắt được hung thủ giết người hàng loạt có hành vi chống đối xã hội. Thế trận nhiệm vụ lần này, rõ ràng tính chất nghiêm trọng giống hệt lần trước, huy động toàn đội thậm chí tất cả đều mang súng. Thật sự chỉ để bắt một tên trộm thôi sao?
Tưởng Khải cảm thấy rất nghi ngờ nhưng gương mặt không để lộ ra điều gì, tiếp tục đóng vai tổng tài bá đạo của “anh” người yêu yếu ớt, nói với “người yêu” trong vòng tay: “Không cần cậu phải nói, tôi cũng biết.” Bàn tay anh lần xuống dưới không gian giữa hai người, bộ dạng vội vã, “Tranh thủ thời gian, sờ súng lấy lại bình tĩnh.”
Thang Chính Nghĩa ôm chặt lấy eo của tổng tài bá đạo, đôi mắt đánh phấn màu đất quyến rũ cong lên, ra sức bắn tim bộc lộ trọn vẹn sự gợi cảm như nhìn người tình của mình: “Trời ơi, người ta sợ quá đi thôi.”
Lúc anh bóp yết hầu tỏ vẻ e thẹn thật sự rất giống giọng vịt đực, đặc biệt giống với tên ngự tiền thái giám ái nam ái nữ trong “Đại Đường” vậy.
Tưởng Khải có phần không tiêu hóa nổi nữa rồi.
Khóe miệng anh giật giật, tiếp tục tỏ vẻ chiều chuộng: “Chính Nghĩa à, cậu có thể tém tém lại được không? Anh đây sắp phun hết cả xâu thịt nướng ra ngoài mất rồi.”
Thang Chính Nghĩa đánh yêu Tưởng Khải một cái: “Hứ, đáng ghét, anh còn trốn em đi ăn thịt nướng nữa!”
Tưởng Khải cảm giác muốn nôn hết số thịt nướng vừa ăn ra ngoài, thật chẳng còn lời nào mà nói nữa.
Có ai không, mau bắt con yêu tinh này lại đi, tôi sắp hộc máu đến nơi rồi.
Sau khi trở về đội, anh nhất định phải đề nghị đội trưởng tuyển một nữ cảnh sát. Anh không muốn giả làm tình nhân với thằng nhóc Chính Nghĩa này nữa. Người đàn ông chân chính trong anh không chịu nổi cậu ta rồi. Lần sau, anh thà cộng tác với một con chó cái còn hơn. Có thể do anh nhìn mặt Chính Nghĩa đã lâu nên bây giờ quan sát những chú chó cái trong đồn cũng cảm thấy xinh đẹp.
Cặp đôi đồng tính ướt át này vẫn tiếp tục đi dạo trên đường Trường Lâm, nói “yêu” nói “đương“.
Cuối đường số tám, phó đội trưởng đội hình sự Triệu Đằng Phi đang cầm kính viễn vọng ban đêm, đội một bộ tóc giả dài ngang vai, hóa trang thành người nghệ sĩ đường phố. Ống kính viễn vọng không ngừng hướng về phía góc đường, anh ấn vào chiếc tai nghe đằng sau mái tóc dài một cách rất tự nhiên: “Đội trưởng, đối tượng khả nghi đã xuất hiện.”
Bên kia đầu dây, Hoắc Nhất Ninh hạ lệnh: “Cả đội chuẩn bị sẵn sàng.”
Triệu Đằng Phi lập tức nhận lệnh, yêu cầu cấp dưới chỉnh đốn tinh thần, sẵn sàng chờ phương án triển khai từ cấp trên bất cứ lúc nào. Anh xin chỉ thị của đội trưởng: “Chúng đang thực hiện giao dịch, khi nào chúng ta hành động?”
Không vội, Hoắc Nhất Ninh ngồi ở một quán vỉa hè, uống một ngụm bia: “Đợi thêm lúc nữa.”
Đợi hơn mười phút, Triệu Đằng Phi đột nhiên căng thẳng hơn, lập tức báo cáo: “Đội trưởng, bên đó lại đến thêm một nhóm người nữa.”
Quả nhiên tất cả đều nằm trong dự liệu của Thời Cẩn, không sai bước nào.
Hoắc Nhất Ninh rút tiền đặt dưới đáy chai bia, kéo khoá của bộ quần áo thể thao lên cao hết cỡ, ngồi xổm xuống thắt dây giày, tay sờ vào khẩu súng trong túi áo. Cho dù nhắm mắt anh cũng có thể lên nòng đạn chính xác.
Anh di chuyển về phía góc đường, giống như đang thong thả đi bộ, dặn dò một câu: “Đợi chúng chặn hàng thì hành động.”
“Tuân lệnh!” Triệu Đằng Phi kéo chiếc máy bộ đàm gắn trên cổ áo, trầm giọng hạ lệnh, “Các nhóm chú ý chuẩn bị.”
Toàn đội chuẩn bị, sắp xếp ổn thỏa, tinh thần đẩy lên mức cao nhất, chỉ đợi lệnh là ra tay.
Mười phút sau, hàng hóa bị một đám người và xe đến cướp đi.
Hoắc Nhất Ninh lách mình nhẹ nhàng bước vào con hẻm vắng vẻ, áp sát vách tường, ngón tay nắm chặt báng súng, chuyển động mắt cá chân, nói dõng dạc: “Lập tức hành động.”
Triệu Đằng Phi ném mạnh chiếc túi xuống, lập tức lao về phía trước hô lớn: “Toàn đội hành động.”
Tiếng hô vừa vang lên, toàn bộ cảnh sát mặc thường phục trà trộn trên phố đồng loạt chạy về phía giao lộ, mạnh mẽ lao về phía trước không chút do dự.
Từ trước đến nay, khả năng chiến đấu của đội hình sự số một luôn xếp nhất nhì trong giới cảnh sát. Đám người đi theo chó điên Hoắc Nhất Ninh cũng là một lũ chó con ngông cuồng.
Đương nhiên, chó điên Hoắc Nhất Ninh bao giờ cũng là kẻ dẫn đầu. Anh sờ vào khẩu súng, quay người bước ra khỏi góc tường.
Đột nhiên.
Anh bị ai đó vỗ vào lưng, giọng điệu người đó rất hân hoan vui vẻ: “Đội trưởng, đúng là anh rồi.”
Hoắc Nhất Ninh giật giật mi mắt.
Đúng lúc này, tiếng súng đã vang lên.
Hoàn toàn chẳng còn thời gian suy nghĩ, Hoắc Nhất Ninh ôm người đó vào lòng, áp lên tường, che chắn chặt chẽ phía trước, đôi mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Ôm chặt tôi, đừng có động đậy.”
Mũi của Cảnh Sắt bị đập một phát, cặp mắt mở to hết cỡ.
Cô nhìn thấy súng rồi!
Trong thời khắc đó tim cô nhảy lên tận cổ họng. Cô không nhúc nhích chút nào, giống như một chú đà điểu đã chết vậy, chỉ biết để anh ôm lấy mình. Anh ấn cô vào khoảng trống giữa hai thùng rác.
Tay Hoắc Nhất Ninh cầm súng, ngồi xổm trước mặt cô, trên đầu mướt mát mồ hôi, giọng điệu giống như ra lệnh: “Cô trốn ở đây, không được phép ra ngoài.”
Nói xong, anh quay người rời đi.
Một bàn tay nhỏ chợt túm lấy áo anh.
Hoắc Nhất Ninh quay đầu lại. Trong ánh sáng lờ mờ, cô gái co rúm lại nhỏ xíu trong không gian giữa hai thùng rác. Cô đeo chiếc khẩu trang to đùng chỉ để lộ đôi mắt ngấn nước, đen tuyền lóng lánh sáng lạ thường. Giọng cô run rẩy, dè dặt nói: “Anh có thể đừng đi được không, bọn chúng có súng, em sợ anh trúng đạn mất.”
Cô biết mình không thể giữ anh lại nhưng càng không nỡ buông tay.
Vẻ mặt Hoắc Nhất Ninh rất lạnh lùng, ngũ quan tuấn tú đang căng lên, ánh mắt bộc lộ sự kiên định cương trực, nhấn từng câu từng chữ đầy khí phách: “Cảnh Sắt, tôi là một cảnh sát.”
Tôi là một cảnh sát.
Không biết tại sao, ở trong hoàn cảnh này, khi nghe thấy câu nói ấy lại làm người ta muốn khóc đến vậy.
Đúng vậy, anh là một cảnh sát, nhưng cũng là người cô thích kia mà.
Cô co rúm người lùi vào phía trong, run rẩy nói: “ Em muốn khóc lóc om sòm không để anh đi, nhưng em biết điều đó là không thể. Vậy nên anh có thể đừng bị thương được không? Anh có thể đừng chạy lên đầu tiên được không?”
Người cô thích là cảnh sát nhân dân. Cô không thể cản trở nhiệt huyết và tinh thần chính nghĩa nơi anh. Cô chỉ có một nguyện vọng ích kỷ là mong anh bình yên trở về.
Hoắc Nhất Ninh giơ tay, vuốt nhẹ lên tóc cô, giọng điệu nhẹ nhàng: “Có thể không bị thương, nhưng tôi phải dẫn đầu đội, bởi vì tôi là đội trưởng của mọi người.”
Mắt Cảnh Sắt đỏ ửng, trong lòng rất buồn bã, nhưng vẫn gật mạnh đầu: “Em biết rồi, em không giữ anh nữa.”
Cô thả tay ra.
Người cô thích chính là người ưu tú như vậy đó.
Cô nói bằng giọng mũi nghẹn ngào: “Anh đi đi, em trốn ở đây đợi anh. Em sẽ trốn cẩn thận, anh không cần lo lắng cho em đâu.”
Hoắc Nhất Ninh giơ tay vuốt nhẹ lên gương mặt cô, sau đó kiên quyết quay người, bước đi vừa dài vừa nhanh nhẹn.
Cô gái ngồi xổm phía bên trong thùng rác, vừa chớp chớp, nước mắt đã rơi xuống. Người cô thích ấy mà là vị anh hùng cái thế, mặc dù chân không đạp mây lành bảy sắc, nhưng lại có đôi vai rộng lớn. Cho dù là mưa bom bão đạn anh cũng chạy về phía trước, không chớp mắt mà nói rằng: Phải dẫn đầu đội vì tôi là đội trưởng của mọi người.
Đội trưởng nhà cô tuyệt vời quá đi thôi.
Bên tai cô có tiếng hô hoán, tiếng đánh nhau và tiếng súng vang lên.
Cảnh Sắt co rúm người trong góc, nín thở tập trung suy nghĩ, không hề nhúc nhích, hai tay nắm chặt lấy nhau, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô không biết là mình đã ngồi đây bao lâu nhưng đôi chân đã tê liệt cứng ngắc. Đột nhiên, phía trước thùng rác xuất hiện một người đàn ông, bàn tay đẫm máu hướng về phía cô, rên lên hai tiếng rồi cánh tay buông thõng, máu chảy ròng ròng đến tận chân cô, nhuộm đỏ cả đôi giày thể thao trắng.
Cô ôm đầu gối, toàn thân run rẩy, cắn chặt răng, không hề hé môi cũng không dám động đậy.
Đội trưởng nói rồi, cô phải ẩn nấp cẩn thận.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, toàn đội rút quân.
Truy bắt được hai mươi tên tội phạm buôn bán ma túy, bốn người chết, tịch thu mười nghìn gam heroine. Phía cảnh sát có một người bị thương, không có ai hy sinh.
Triệu Đằng Phi cất súng vào ngực, sờ lên vết thương bị đấm ở khóe miệng, phun ra một búng máu nhỏ: “Đội trưởng, toàn bộ cá đã sa lưới rồi.”
“Cậu đưa những anh em bị thương đến bệnh viện trước đi. Áp giải toàn bộ mấy tên buôn bán ma tuý về đồn.” Sau đó, Hoắc Nhất Ninh mới chợt nhớ ra, “Còn nữa, thông báo cho người của đội phòng chống ma túy.”
Dù sao cũng là vụ án truy bắt tội phạm buôn bán ma túy, tuy anh chặn được dòng nước, nhưng việc đánh tiếng với bên đó cũng là điều cần thiết.
Vừa hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, Triệu Đằng Phi phấn khích vô cùng, đôi mắt đỏ ửng, đứng thẳng người, chào theo điều lệnh: “Yes sir!”
Tính cách đã nói là làm của đội trưởng thật đáng ngưỡng mộ, vừa đủ chín chắn lại vừa đủ mạnh mẽ.
Hoắc Nhất Ninh thu súng lại, bước về phía giao lộ. Lúc bước gần đến nơi, anh mới nhìn thấy thi thể và máu. Anh chau mày rồi kéo thi thể di chuyển ra khỏi vị trí giữa hai thùng rác.
Anh ngồi xổm xuống: “Có thể ra ngoài được rồi.”
Cô gái nhỏ đang ôm lấy đầu gối, chầm chậm ngẩng đầu lên, đôi mắt ửng đỏ, đặc biệt sáng ngời. Cô chăm chú nhìn anh một hồi lâu, cổ họng khàn đặc hỏi: “Anh có bị thương không?”
Đôi vai cô vẫn còn đang run rẩy, bộ dạng bị dọa đến hồn bay phách lạc rồi.
Cũng đúng thôi, vừa nhìn đã biết cô gái này là người được nuông chiều từ bé rồi, đương nhiên cô chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như thế này bao giờ, có sợ chết khiếp cũng là điều hết sức bình thường. Ấy vậy mà, cô lại vẫn giữ được bình tĩnh, còn biết quan tâm đến anh.
Hoắc Nhất Ninh lắc đầu: “Không.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, vẫn ngồi xổm, nhích từng bước từng bước di chuyển ra ngoài, đôi mắt tròn xoe vô cùng xinh đẹp kia mở thật to. Cô vỗ vỗ ngực nói: “Đội trưởng, em sắp sợ chết khiếp rồi này.”
Hoắc Nhất Ninh phì cười, nhìn cô giống như một một chú chim cút rúm ró vậy, tâm trạng anh vô duyên vô cớ cũng hân hoan hơn nhiều: “Ai bảo cô chạy lung tung ra ngoài như thế chứ.”
Cảnh Sắt hùng hồn cãi lại, dáng vẻ đặc biệt nghiêm túc: “Không phải em chạy lung tung, em nhìn thấy anh trên đường rồi chạy theo anh qua hai con phố đấy.” Nói xong, cô cúi gằm mặt xuống, biểu cảm của cô giống như sticker phạm lỗi xin tha thứ trong tin nhắn vậy, vừa ngoan ngoãn, vừa ngốc nghếch, vừa nũng nịu, “Em xin lỗi, em không biết anh đang thực thi nhiệm vụ. Nếu em biết được thì em nhất định sẽ không đến làm phiền anh đâu.” Cô suýt chút nữa đã cản trở đội trưởng rồi.
Mặc dù có chút ngốc nghếch nhưng cũng rất hiểu chuyện, tư tưởng cũng không có gì lệch lạc.
Thấy cô rúm lại thành một quả bóng tròn, Hoắc Nhất Ninh cũng không nỡ lòng mắng, hỏi: “Quản lý của cô đâu rồi?”
Cảnh Sắt có phần lúng túng: “Em chạy nhanh quá nên chị ấy mất dấu em rồi.”
Cô vốn đang trên đường đến chương trình, nhưng đến Trường Lâm thì tắc đường. Cô mở hé cửa kính xe thì đột nhiên nhìn thấy đội trưởng nhà cô, trong đầu thầm đấu tranh tư tưởng một lúc. Cuối cùng cô chẳng do dự nhiều, đeo khẩu trang rồi xuống xe đuổi theo anh. Cô nhìn thấy anh chạy về phía giao lộ, não bộ lập tức bị kích thích liền đuổi theo anh với tốc độ chạy nước rút 800 mét. Còn về người quản lý à, không biết tại sao, cô hoàn toàn quên đi sự hiện diện của người quản lý rồi.
Hoắc Nhất Ninh dở khóc dở cười, nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của cô, anh rất muốn xoa đầu cô. Không biết ma xui quỷ thế nào anh liền giơ tay ra, đến khi phản ứng lại thì bàn tay đã cứng ngắc giữa không trung.
Cảnh Sắt ngẩng đầu chăm chú nhìn lên bàn tay anh, sau đó nhích về phía trước ngoan ngoãn di chuyển để đầu dưới lòng bàn tay anh dụi dụi.
Bó tay toàn tập với cô luôn rồi!
Rốt cuộc nhà cô nàng này đã nuôi dạy cô ấy thế nào vậy, sao có thể đáng yêu đến thế chứ.
Cực kì muốn hôn, muốn giày vò cô.
Lòng bàn tay hơi ngưa ngứa, Hoắc Nhất Ninh lẳng lặng thu tay lại, khẽ hắng giọng hai tiếng, cố tình che giấu suy nghĩ cầm thú của mình: “Cô tự về được không?”
Cô lập tức gật đầu: “Có ạ.” Sau đó lại làm vẻ mặt đáng thương nhìn Hoắc Nhất Ninh, “Nhưng chân em tê cứng rồi, không đứng dậy nổi. Đội trưởng, anh kéo em dậy được không?”
Hoắc Nhất Ninh cảm thấy, chỉ cần cô gái này dùng ánh mắt vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng nhìn anh thì chắc chuyện gì anh cũng sẽ đồng ý.
Anh đưa tay ôm cô đứng dậy, đợi chân cô trở lại bình thường mới buông cô ra.
Cô gái nhỏ cúi đầu, vành tai đỏ ửng cả lên, con ngươi cứ liếc qua liếc lại, nhưng tuyệt nhiên không nhìn anh, giống như một con thú nhỏ không an phận vậy.
Lúc này, trong đầu Cảnh Sắt đã bị bong bóng màu hồng che lấp hết cả rồi.
Đội! Trưởng! Ôm! Mình!
Muốn! Nổ! Tung! Quá! Đi!
Cảm giác này giống như vừa được thăng cấp, rồi còn liên tục ăn được một trăm con gà nữa vậy.
“Tôi còn có việc ở đồn, không thể đưa cô về được.” Hoắc Nhất Ninh nói.
Bây giờ cô đang rất phấn khích, cảm giác có thể thăng thiên sánh vai cùng mặt trời rồi: “Em có thể tự về được mà.”
Một cô gái xinh xắn, nhỏ nhắn thế này, Hoắc Nhất Ninh sao nỡ để cô tự về được chứ. Anh quay đầu, gọi Thang Chính Nghĩa đến: “Chính Nghĩa, giúp tôi đưa cô ấy về nhà.”
Thang Chính Nghĩa huýt gió, nháy mắt ra hiệu, cười một cách dâm đãng: “Đội trưởng yên tâm đi, em bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Quả nhiên là nụ đào hoa của cây sắt cổ vạn năm, càng nở lại càng rực rỡ.
Trên tầng chín khách sạn, trong phòng tổng thống, Tần Minh Lập đang ôm lấy một người phụ nữ uống rượu, vừa cụng ly thì thư ký Dương Huy gọi điện tới.
Giọng anh ta vô cùng khẩn cấp: “Cậu Hai, có chuyện rồi.”
Tần Minh Lập trợn mắt, đẩy mạnh cô gái đang ngồi trên đùi ra: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Dương Huy nói: “Người và hàng đều bị bắt rồi.”
Tần Minh Lập đứng bật dậy, đồng tử mở to, sắc mặt tái nhợt: “Là Thời Cẩn sao?”
“Không phải, là cảnh sát.” Trong lòng Dương Huy vẫn còn sợ hãi, “Cảnh sát đột nhiên xuất hiện. Chúng ta bị tóm ngay tại trận.”
Nếu chỉ có Thời Cẩn thì còn đỡ, nhiều nhất cũng chỉ mất một lần cơ hội thôi, nhưng cảnh sát đã nhúng tay vào thì sự việc không thể cứu vãn được gì nữa. Nếu để bên phòng chống tội phạm buôn bán ma túy lần ra đầu mối thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Hiển nhiên Tần Minh Lập cũng hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của tình thế lúc này, đôi mắt hắn ta vằn đỏ: “Sao cảnh sát có thể xuất hiện được? Ai là người tiết lộ thông tin ra ngoài?”
Dương Huy suy nghĩ một hồi, không dám chắc chắn: “Em nghi ngờ trong chúng ta có gián điệp của cảnh sát.” Chỉ không biết kẻ đó là bên Thời Cẩn hay bên mình thôi.
Tần Minh Lập tức giận thở hổn hển, gác một chân lên bàn trà nhỏ: “Chúng mày là một lũ ăn hại.” Hắn cầm lấy áo khoác ngoài, lập tức rời đi, “Mày giải quyết hậu quả đi, đừng để chúng lần ra nhà họ Tần đấy.”
Dương Huy vội vã trả lời: “Em biết rồi ạ.”
Ngự Cảnh Ngân Loan.
Ánh trăng bàng bạc rơi trên đầu cành thông, trên màu xanh miết được khảm thêm luồng sáng vàng hơi đỏ, đường nét lờ mờ, vừa dịu dàng vừa tuyệt đẹp.
Thời Cẩn đứng trước cửa sổ, cầm điện thoại, ngón tay đặt trên màn hình. Móng tay cắt tỉa gọn gàng bị ánh sáng phản chiếu, làm phiếm lên màu trắng ngần bóng bẩy như màu ánh trăng vậy.
Tần Trung gọi điện thoại báo cáo tình hình, chỉ một câu đơn giản tóm tắt: “Cậu Sáu, giao dịch kết thúc, mọi chuyện đều thuận lợi.”