Duy nhất là em Cố Nam Tây - Chương 146
- Home
- Duy nhất là em Cố Nam Tây
- Chương 146 - Lộ hàng trên thảm đỏ, Thời Cẩn giá đáo
Đọc truyện Duy nhất là em Cố Nam Tây Chương 146 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 146 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tám giờ tối, tại bảo tàng khoa học kỹ thuật Phương Hòa, nơi tổ chức đêm hội từ thiện minh tinh Berrytor. Còn hơn mười phút nữa là đến giờ khai mạc, các nghệ sĩ khách mời lần lượt ngồi vào vị trí.
Tạ Đãng vừa ngồi xuống thì ghế bị người phía sau đá một cái, cậu ta quay đầu lại, thì ra là Vũ Văn Xung Phong.
“Sênh Sênh đâu rồi?” Vũ Văn Xung Phong hỏi.
Tạ Đãng lườm anh ta, chỉnh lại ghế rồi nói: “Cô ấy gặp người quen, một lát nữa sẽ qua đây.”
Vũ Văn Xung Phong kéo cái ghế bên cạnh ra rồi ngồi xuống hỏi: “Ai vậy?”
Hừ, anh ta quản cũng nhiều thật đấy!
“Đồng nghiệp của cô ấy.” Tạ Đãng suy nghĩ một chút, “Họ Ôn đấy, cái người sáng tác viết nhạc ấy.” Cậu ta không nhớ nổi tên, đâu có thân đâu.
Tạ Đãng vừa nói xong, Vũ Văn Xung Phong bỗng đứng dậy, cầm áo khoác đi mất.
“Anh đi đâu thế?”
Vũ Văn không cả ngoái lại, chỉ nói đúng hai chữ: “Hút thuốc.”
Tạ Đãng không còn gì để nói, học cái gì không học, lại học theo Khương Cửu Sênh hút thuốc. Tạ Đãng cứ không hút thuốc đấy, ngẩng lên nói: “Tô Khuynh, đưa tôi chút rượu đi.”
Tô Khuynh đưa rượu tới, vừa ngồi xuống thì bàn bên cạnh vang lên tiếng trò chuyện.
“Cô có quen cô gái lúc nãy không?”
“Tôi chưa từng gặp, cô ta từ đâu đến thế?”
Tô Khuynh liếc nhìn, cô nhận ra hai người phụ nữ đang nói chuyện đó là diễn viễn cũ của Hoa Nạp, không quá nổi tiếng, nhưng kinh nghiệm dày dặn.
Hai người đó là Mai Tuyết và Phương Đình Hồng, cách đây không lâu Mai Tuyết vừa giành được giải Bạch Ngọc Lan, còn Phương Đình Hồng thì dạo gần đây đang nổi.
“Nghe nói cô ấy rất nổi tiếng trên mạng đấy.” Phương Đình Hồng nói.
Mai Tuyết có vẻ rất kinh ngạc, hạ giọng nói: “Cửa của Berrytor đã thấp đến mức mời cả người nổi tiếng trên mạng rồi à?”
“Ai biết được, hôm nay có khá nhiều doanh nghiệp tham gia, nói không chừng là ‘người nhà’ của ai đó đấy.”
Phương Đình Hồng còn chưa dứt lời, bên tai trái đã vang lên một giọng thiếu nữ rất trẻ trung: “Chị gái này nói chuẩn thế.”
Một cô gái mặc chiếc váy ngắn màu đỏ, tóc đến ngang tai, buộc nửa đầu, dáng vẻ xinh đẹp duyên dáng kéo chiếc ghế ra ngồi vào. Đôi mắt linh động có hồn của cô đảo quanh một vòng rồi nhắm về một hướng, cô nói: “Nhìn thấy chưa? Bàn đầu tiên ở phía trước, cái người đang cầm ly rượu đó, người giàu có nhất Giang Đô, chính là ba của em, còn em ấy à,“ cô ấy cười hi hi, “chính là ‘người nhà’ mà các chị nói đấy.”
Con gái của người giàu có nhất Giang Đô, chính là Đàm Mặc Bảo chứ không ai khác.
Biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của Phương Đình Hồng trông phút chốc trở nên rất đặc sắc.
Đàm Mặc Bảo là một cô gái lễ phép, hòa nhã, cô nhiệt tình thân thiện nói: “Em đi chào ba em trước rồi trở lại nói chuyện cùng hai chị nhé.”
Nói rồi cô đứng dậy, vừa khéo đụng phải cái cán của muôi canh đang đưa ra, cái cán lệch đi, ly rượu vang đã đổ xuống.
Phương Đình Hồng kêu lên một tiếng, lập tức tránh ra, nhưng tránh không kịp, rượu vang chảy dọc theo mép bàn đổ đầy vào người cô ta, chiếc váy dạ hội màu trắng lập tức bị nhuộm thành màu đỏ của rượu vang, ướt đẫm trông nhếch nhác đến thảm hại.
Đàm Mặc Bảo kinh ngạc kêu lên, giơ tay che miệng, vội vàng nói xin lỗi.
“Ôi, thật ngại quá đi mất, để em lau giúp chị nhé.” Đàm Mặc Bảo cầm khăn ăn trên bàn lên, muốn lau giúp Phương Đình Hồng, trong lúc hấp tấp lại đụng đổ một ly rượu khác, lại vừa khéo đổ vào ngay trước ngực của Mai Tuyết.
“A!”
Mai Tuyết cứng họng.
Cô ta còn chưa kêu, kẻ gây họa còn kêu cái gì chứ?
Tiếng kêu kinh ngạc này của Đàm Mặc Bảo bỗng thu hút sự chú ý của tất cả truyền thông và các nghệ sĩ, trong khi Mai Tuyết đang lúng túng, xấu hổ không biết phải trốn vào đâu thì đối phương lại che miệng, dáng vẻ như kinh ngạc đến ngẩn người, nói: “Nội y của chị lộ ra rồi kìa!”
Mai Tuyết mắt chữ A mồm chữ O!
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy voan, bị thấm ướt chắc chắn sẽ lộ ra hết.
Đàm Mặc Bảo lấy khăn ăn che lại, nhưng khổ nỗi khăn quá nhỏ mà ngực lại quá lớn, khó xử thật đấy, cô lập tức an ủi: “Che được chút nào hay chút đó mà.”
Không muốn thu hút sự chú ý của mọi người, Mai Tuyết cắn răng, lấy tay che trước ngực, từ trong cổ họng gằn ra hai tiếng: “Đủ rồi!”
Dáng vẻ của Đàm Mặc Bảo rất tội nghiệp, trông cô như sắp khóc: “Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của em.” Sau đó, cô lấy khăn ăn che mặt mình lại, đau lòng ôm mặt chạy đi mất.
Mai Tuyết nghẹn lời.
Phương Đình Hồng á khẩu.
Rốt cuộc cô ta là yêu tinh từ đâu chui ra vậy?
Tô Khuynh nhìn theo bóng dáng màu đỏ đã chạy xa đó mà không nhịn được cười “Cô gái đó thật thú vị.” Canh chuẩn thời gian và góc độ, tránh được ống kính của máy quay, nếu nói cô không phải cố ý thì thật có lỗi với bộ ngực bị lộ ra của Mai Tuyết.
Thật là một cô nhóc thông minh, lanh lợi.
Tạ Đãng nghe được lời Tô Khuynh nói thì hừ một tiếng, không dám đồng tình.
Ở ngã rẽ của hành lang bên ngoài buổi tiệc, Ôn Thi Hảo đứng dựa vào tường, ngẩng đầu lên nhìn người đứng phía đối diện.
“Tháng sau là sinh nhật của Cẩm Vũ, nếu như cô không bận gì thì mời cô đến nhà họ Ôn uống ly rượu mừng sinh nhật đi.” Ôn Thi Hảo cười dịu dàng, “Cẩm Vũ rất thích cô đấy, nếu cô đến, chắc chắn nó sẽ rất vui.”
Khương Cửu Sênh suy nghĩ trong chốc lát rồi hỏi: “Có thiệp mời không?”
“Đương nhiên có.”
“Vậy hẹn gặp lại vào lúc ấy.”
Khương Cửu Sênh vừa nói dứt câu, Vũ Văn Xung Phong đã gọi cô.
“Sênh Sênh.”
Khương Cửu Sênh quay lại trả lời một tiếng rồi nói với Ôn Thi Hảo: “Xin lỗi, tôi đi trước đây.” Sau đó xoay người bước đến chỗ Vũ Văn Xung Phong.
Váy cô xòe dài nên Vũ Văn Xung Phong đi chậm lại, anh ta ngoảnh đầu nhìn Ôn Thi Hảo một cái rồi hỏi: “Hai người thân nhau lắm à?”
“Không thân.”
Anh ta quay sang nhìn cô, cô trang điểm rất xinh đẹp, mi thanh mục tú, anh ta chỉ nhìn thoáng qua rồi hờ hững hỏi: “Vậy còn nói chuyện gì?”
Khương Cửu Sênh nói qua loa: “Nói về em trai cô ấy.”
Nói về “Khương Cửu Sênh” cùng tên cùng họ với cô.
Anh ta bỗng dừng bước quay sang nhìn cô. Không để anh ta kịp hỏi, cô đã bước tiếp, hối thúc: “Sắp bắt đầu rồi, đi vào thôi.”
Lời sắp nói ra, Vũ Văn Xung Phong lại phải nuốt trở lại.
Có lẽ Khương Cửu Sênh đã biết được gì đó về chuyện nhà họ Ôn,chẳng phải xưa nay cô vẫn luôn thông minh đó sao?
Ôn Thi Hảo vẫn còn đứng ở ngã rẽ hành lang, bỗng điện thoại trong túi reo lên, làm ngắt quãng mạch suy nghĩ của cô ta. Ôn Thi Hảo nghe máy: “A lô.”
Đầu bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Cô Ôn, đã điều tra ra rồi.”
Ôn Thi Hảo ánh mắt chăm chú, hỏi: “Là ai?”
Người đàn ông thoáng ngừng một lúc rồi đáp: “Là Thời Cẩn, cậu Sáu nhà họ Tần.”
Đáy mắt Ôn Thi Hảo hiện lên nét cười, người giấu Khương Cửu Sênh năm đó, quả nhiên là anh.
Tám giờ mười phút, đêm hội từ thiện bắt đầu.
Khương Cửu Sênh vừa ngồi vào chỗ, Đàm Mặc Bảo ở bàn đối diện liền không ngừng vẫy tay với cô, vui tới mức mắt híp thành một đường cong. Khương Cửu Sênh mỉm cười nâng ly lên chào cô ấy.
“Bà thân với cô fan cuồng đó lắm sao?” Tạ Đãng đưa một bộ đồ ăn sạch sẽ cho Khương Cửu Sênh.
Cô đón lấy: “Mặc Bảo không phải là fan cuồng.”
Cô ấy còn đáng sợ hơn fan cuồng!
Tạ Đãng không buồn phản đối, thấy thìa của Khương Cửu Sênh đang hướng về một món bánh ngọt, lập tức nói: “Bà đừng ăn món đó, trong đó có dứa.” Sau đó cậu lấy cái thìa đã dính kem của cô đi, đặt phần bít tết đã cắt xong của mình ra trước mặt cô, hối thúc: “Mau ăn đi, sắp bắt đầu đấu thầu rồi.”
Khương Cửu Sênh mỉm cười vui vẻ: “Cảm ơn sư đệ.”
Tạ Đãng nói vẻ không hài lòng: “Đừng gọi tôi là sư đệ.” Chẳng oai phong gì hết, cậu ta thích được gọi là đại sư, hoặc là anh Đãng, vậy mới có oai, đỡ để người khác gọi cậu ta là công chúa.
Cô lập tức sửa lại: “Đãng Đãng.”
Tạ Đãng im bặt!
Nghe ẻo lả kinh!
Chịu lùi một bước vậy: “Thôi bà gọi là sư đệ đi.” Cậu rót một ít rượu trong ly của mình vào cái ly không của Khương Cửu Sênh, nói: “Bà nếm thử đi.”
Khương Cửu Sênh nhấp một ngụm.
Tạ Đãng vội hỏi: “Thế nào? Tôi pha đó.”
Biểu cảm trên mặt cậu thể hiện rất rõ, khen tôi đi, khen tôi nhiệt tình vào.
Khương Cửu Sênh có sao nói vậy: “Thiếu độ ngọt, thêm một chút rượu Rum nữa sẽ ngon hơn.”
Nói tới pha chế rượu, khả năng của Khương Cửu Sênh quả thực là được ông trời ưu ái.
Tạ Đãng nghe lời, thêm vào chút rượu Rum, dùng chiếc đũa sạch khuấy vài cái, chấm một chút nếm thử rồi mới rót một ít cho Khương Cửu Sênh: “Bà thử lại xem.”
Ở bên phải, cách đó hai bàn là bàn của các doanh nghiệp và nhà quyền quý.
Vũ Văn Xung Phong ngồi cùng bàn với Từ Trăn Trăn, trông anh ta có vẻ lơ đễnh mất tập trung, ánh mắt nhìn về phía xa. Từ Trăn Trăn cũng nhìn theo ánh mắt anh ta.
Anh ta đang nhìn Khương Cửu Sênh và Tạ Đãng.
Từ Trăn Trăn nhìn một lúc, buột miệng nói: “Chẳng phải Khương Cửu Sênh có bạn trai rồi sao? Sao lại thân mật với Tạ Đãng thế?”
Vũ Văn Xung Phong thu ánh mắt lại, quay sang hỏi: “Cô ngồi ở đây à?”
Từ Trăn Trăn ngẩn ra.
Cô ta đã ngồi đây được mười phút rồi, giờ anh mới phát hiện ra.
Từ Trăn Trăn hơi xấu hổ, vuốt tóc ở bên tai: “Em đổi chỗ với người khác.”
Vũ Văn Xung Phong nhướng mày: “Hóa ra có thể đổi chỗ à.” Anh ta đứng dậy, chậm rãi kéo ghế ra, “Minh Dao, cô qua chỗ tôi ngồi đi.”
Nét mặt của Từ Trăn Trăn trong phút chốc biến đến năm bảy màu.
Minh Dao bị ông chủ gọi đến tên cũng mặt mày ngơ ngác, mơ mơ hồ hồ đến ngồi cùng bàn với những người quyền cao chức trọng. Nhìn qua phía bên kia, ông chủ chiếm mất chỗ của cô, chẳng nói chẳng rằng cầm ly rượu của Tạ Đãng lên, nếm xong rồi trả lại cho cậu ta.
“Thêm một chút Sprite nữa.”
Tạ Đãng không tin, đổ thêm Sprite vào, tự nếm thử, rồi lại rót một chút vào ly của Khương Cửu Sênh để cô nếm thử.
Khương Cửu Sênh nhấp một ngụm rồi nói: “Được đấy, bây giờ mới ngon.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Từ Trăn Trăn lúc xanh lúc tím, biểu cảm rất đặc sắc.
Có gì kỳ lạ đâu, Minh Dao liếc Từ Trăn Trăn một cái: “Ba người họ là mối quan hệ có thể cùng uống một ly rượu thôi.” Đầu óc đừng có đen tối như vậy có được không!
Giữa ba người đó có cảm giác ăn ý đến lạ, vừa là bạn rượu, cũng vừa là bạn thân. Họ thường xuyên cùng nhau uống rượu, nhưng từ trước đến giờ chưa từng cùng nhau say, luôn có một người tỉnh táo, phụ trách đưa hai người kia về nhà. Mới đầu truyền thông còn thêu dệt chuyện này chuyện khác, về sau cũng quen luôn.
Có những kiểu tình cảm không liên quan đến tình yêu nam nữ, vẫn có thể khắc cốt ghi tâm.
Tám giờ ba mươi phút, trước khi bắt đầu đấu giá từ thiện, các nhà doanh nghiệp và nghệ sĩ cùng chụp ảnh lưu niệm, những lúc thế này, khó tránh khỏi sẽ có những màn tranh nhau khoe sắc.
Giành nhau đi, vị trí trung tâm chỉ có một thôi, cứ việc giành! Cô chỉ cần được đứng gần bên Khương Cửu Sênh là được rồi, Đàm Mặc Bảo nâng váy bước lên bậc thềm.
“Sao cô vào được đây?”
Đàm Mặc Bảo quay đầu lại.
Ái chà, đúng là oan gia ngõ hẹp mà, đây chẳng phải là cô chị gái doanh nhân của cô sao!
Đàm Mặc Bảo nở nụ cười tươi, tặc lưỡi: “Yên tâm, tôi dựa vào thực lực của chính mình, không dựa vào ba.” Tốt xấu gì thì cô cũng là người nổi tiếng trên mạng, có gần mười triệu fan, địa vị xã hội rất cao đấy nhé!
Ánh mắt của Đàm Hoàn Hề lướt qua cô, cô ta nhìn về phía Khương Cửu Sênh chào hỏi: “Cô Khương.”
Khương Cửu Sênh gật đầu chào, không nói gì cả.
Đúng vào lúc này, một nữ nghệ sĩ đi phía trước đột nhiên hét lớn một tiếng.
Đàm Mặc Bảo lập tức ngẩng đầu, nhìn chăm chú, 34e…
Cô choáng váng một lúc lâu, khi cô phản ứng trở lại thì nữ nghệ sĩ bất cẩn bị lộ hàng đó đã ôm lấy ngực ngồi thụp xuống. Cô gái ấy vô cùng hoảng sợ, không biết phải làm sao, bối rối đến phát khóc.
Không biết là tiếng kêu kinh ngạc của ai, tất cả các ống kính đều tụ lại, điên cuồng chụp ảnh.
Thế này thì quá đáng rồi đấy.
Đàm Mặc Bảo bước lên, định đến giúp cô ta che lại thì trông thấy ánh mắt của Đàm Hoàn Hề chầm chậm nhìn phía đối diện.
Ánh mắt giống như thật mà lại giả, quá shock luôn, ngôi sao nhạc Rock Khương Cửu Sênh đi thảm đỏ giẫm phải váy của nữ nghệ sĩ, tin giật gân của ngày mai đây.
Vào lúc này, ống kính đưa lại gần, quay cận cảnh Khương Cửu Sênh đang đứng trên bậc thềm.
Trong cả nghìn vạn lời nói, Đàm Mặc Bảo chỉ muốn nói một từ, đ*ch!
Đàm Mặc Bảo nén lửa giận trong lòng xuống, nhìn Khương Cửu Sênh, thấy cô ấy vẫn bình tĩnh. Hôm nay Khương Cửu Sênh mặc một chiếc váy voan dài quét đất, cổ chữ V, tà váy hơi xòe ra, chuyển dần thành màu đen tuyền.
Một thiết kế rất bảo thủ, nhưng cô mặc vào lại toát lên vẻ xinh đẹp, lạnh lùng và có phần khí khái.
Dưới ống kính máy quay, Khương Cửu Sênh bình tĩnh cúi xuống, nhanh nhẹn xé một phần vạt váy của mình từ đầu gối trở xuống, khoác lên vai của nữ nghệ sĩ bị lộ hàng kia, ngước mắt lên nói với ống kính: “Không được chụp nữa.”
Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường nhưng lại làm không khí trên dưới sân khấu lạnh đi.
Lúc này mới có nhân viên bước lên che cho nữ nghệ sĩ đi xuống sân khấu. Đêm hội từ thiện vẫn tiếp tục diễn ra, nữ nghệ sĩ đó được dẫn đến phòng nghỉ ngơi, vừa xuống sân khấu, cô ấy đã suy sụp, quỳ sụp xuống đất ôm đầu khóc nức nở.
Quản lý của cô ấy nghe tin nhanh chóng chạy đến, cũng đau đầu không kém: “Bây giờ cô khóc có tác dụng gì? Buổi tiệc được truyền hình trực tiếp, mấy tấm ảnh lộ hàng đó giờ đã lan truyền khắp trên mạng rồi.”
Nữ nghệ sĩ đó tên Trình Lăng Tố, là diễn viên của Hoa Nạp, cô ta khóc thành một dòng sông, lớp trang điểm cũng nhòa hết, thút thít hỏi người quản lý: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Người quản lý day ấn đường, đau đầu không dứt: “Rốt cuộc là ai giẫm lên váy của cô? Có phải Khương Cửu Sênh không?”
Trình Lăng Tố mờ mịt lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa.” Lúc đó đi phía sau cô có tận mấy người, cô cũng không xác định được là ai giẫm lên.
Người quản lý bình tĩnh trở lại suy nghĩ cách giải quyết, không dám qua loa: “Để tôi đi hỏi xem nhóm quay phim có quay được không, trước lúc đó, cô đừng nói gì hết.”
Hoạt động quyên góp từ thiện vẫn diễn ra ở hiện trường buổi tiệc. Một đạo diễn nổi tiếng đang đấu giá nét bút ông tự tay viết, tất cả máy quay đều tập trung về sân khấu.
Vũ Văn Xung Phong trở lại chỗ ngồi, Tạ Đãng nghiêng đầu dựa sát lại, hỏi: “Có quay được không?”
Anh ta lắc đầu: “Là góc chết.”
Váy của nữ nghệ sĩ đó xòe ra rất dài, kéo lê trên bậc thang nối tiếp với sân khấu. Bởi vì rất đông nghệ sĩ lên sân khấu chụp ảnh, nhiều người đứng trên bậc thang, không có ống kính cận cảnh, ống kính ở xa lại bị che mất, không thể quay dưới đất được.
Tạ Đãng nén giận, sao cứ luôn có yêu ma quỷ quái quấn lấy người nhà họ Tạ của ông đây, điều này làm cậu rất không vui: “Cái người mặc váy màu xanh là ai vậy?”
Chính là cô ta, ngay lúc đó đã ngước mắt nhìn Khương Cửu Sênh, cố ý chĩa mũi giáo vào Khương Cửu Sênh.
Vũ Văn liếc mắt nhìn: “Cô Cả của nhà họ Đàm ở Giang Đô.”
“Nhà họ Đàm?” Tạ Đãng bắt đầu nóng nảy, “Cái cô bị bệnh tim ấy à?”
“Ừ.”
Đ*ch! Mắc bệnh tim mà cũng không chịu ở yên!
Tạ Đãng cáu kỉnh nắm một nắm tóc, mái tóc xoăn bị cậu ta kéo loạn cả lên: “Thật xui xẻo, không thể đánh cô ta một trận.”
Vũ Văn uể oải ừ một tiếng, dựa vào lưng ghế, đá đá ghế của Tạ Đãng, nói: “Ngồi nhích qua kia một chút đi.”
Tạ Đãng bực bội: “Làm gì?”
“Phóng viên sẽ viết linh tinh đấy.”
Cũng không trách được phóng viên xuyên tạc, thực sự là dân mạng quá hủ, mắt hủ nhìn đâu cũng thấy gay, cứ kiên quyết gán ghép Vũ Văn và Tạ Đãng thành couple. Hai người họ chỉ cần xuất hiện trong cùng một khung ảnh, cờ của hủ nữ lập tức giương cao.
Khóe miệng Tạ Đãng giật giật, cậu ta giơ chân đá ghế của Vũ Văn Xung Phong: “Ông đây là trai thẳng nhé.”
“Ồ, vậy ư?” Vũ Văn Xung Phong, thản nhiên đánh giá cậu ta một lượt, “Nhìn không giống lắm.”
Tạ Đãng câm nín!
Xúi quẩy thật, sao cậu lại kết thành bạn rượu với loại người này, xem ra phải chọn một ngày đẹp trời để đập ly đoạn tuyệt tình nghĩa mới được!
Trên sân khấu, món đồ đấu giá thứ tám là đàn guitar của Khương Cửu Sênh, một cây guitar gỗ được đặt làm thủ công cao cấp, đã ra giá tới tám mươi vạn tệ rồi.
Tạ Đãng biếng nhác quét mắt về khu đấu giá, lắc lắc ly rượu trong tay: “Một đám người không biết xem đồ tốt.” Cậu ta lấy ly rượu mà Vũ Văn Xung Phong chưa kịp uống rót vào ly của mình, uống một ngụm rồi nói, “Cây đàn đó của Sênh Sênh được đặt làm riêng ở Mation99, cả thế giới chỉ có một cây duy nhất, giá trị ít nhất cũng phải bảy con số.”
Cây đàn đó đã theo cô suốt ba năm, Tạ Đãng từng thử âm thanh của nó, tuyệt đối không phải món đồ tầm thường.
Vũ Văn Xung Phong không đáp, thong thả giơ tấm bảng đấu giá lên.
MC trên sân khấu lập tức thông báo: “Anh Vũ Văn của Truyền thông Thiên Vũ, ra giá hai triệu.” Không ít ánh mắt cùng nhìn xuống sân khấu, yên lặng một lát, MC lại hỏi: “Còn ai ra giá cao hơn không ạ?”
Khương Cửu Sênh là con gái rượu của Thiên Vũ, những người tinh mắt sao dám giành với Vũ Văn Xung Phong, trong phút chốc không ai giờ bảng, MC sắp gõ búa.
Ở hàng ghế phía trước đột nhiên có người giơ bảng, đèn bên dưới sân khấu rất tối, không nhìn rõ mặt mũi như thế nào, người đó ngồi ở vị trí trung tâm nhất của các doanh nghiệp, ống kính zoom cận cảnh bàn tay giờ bảng.
Bàn tay trắng như ngọc, ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn ngàng sạch sẽ, đẹp đến mức khó tin.
Tấm bảng được giơ là bảng màu đỏ, trực tiếp nâng giá lên, MC kích động nói: “Có người ra giá năm triệu rồi!” Tấm bảng che mất nửa khuôn mặt, MC yên lặng chăm chú nhìn một lúc lâu, “Vị này là…”
Vị trí này được dành riêng cho Tần thị, nhưng không xác định được cụ thể là người nào đến. Đúng vào lúc này, người điều khiển chương trình bước lên sân khấu, nói thầm vài câu với MC.
Sau đó, MC lập tức xin lỗi, khom người xuống nói: “Là anh Thời của tập đoàn Tần thị.”
Ồ, Thời Cẩn đến rồi.
Vũ Văn Xung Phong đặt tấm bảng xuống, không tham gia đấu giá nữa.
Lòng hiếu thắng và tính chiếm hữu của Thời Cẩn lớn đến mức biến thái.
Một cây đàn guitar mà được đấu giá tới năm triệu, trở thành món đồ đắt giá nhất trong tất cả các món đồ đấu giá tối nay, hơn nữa, chỉ cần nhìn là biết anh Thời của Tần thị nhất quyết phải giành bằng được được cây đàn, những người khác lần lượt từ bỏ.
MC gõ búa, đấu giá thành công.
“Cảm ơn anh Thời đã hết sức ủng hộ hoạt động từ thiện lần này của chúng tôi, xin cảm ơn anh Thời.” MC mỉm cười, cao giọng, “Cũng xin dành tặng một tràng pháo tay nữa cho cô Khương Cửu Sênh, cảm ơn cô ấy đã hào phóng quyên tặng.”
Tiếng vỗ tay vang lên hồi lâu mới tắt.
Khương Cửu Sênh cúi người cảm ơn, rồi chầm chậm bước xuống sân khấu, không có tà váy dài quét đất nữa, bộ váy dạ hội màu đen bị xé đi một nửa vạt váy, dài ngắn không đều, te tua không ngay ngắn.
Rõ ràng trông rất nhếch nhác, nhưng trên khuôn mặt Khương Cửu Sênh không hề có chút ngại ngùng nào, vẫn tự nhiên thoải mái, cười hay không cười đều đúng mực, rất ngầu, cũng rất quyến rũ.
Đèn pha lại chiếu về sân khấu, ánh đèn quanh Khương Cửu Sênh tối đi, cô ngẩng đầu, mỉm cười hỏi: “Sao bây giờ anh mới tới?”
Thời Cẩn đang đứng ở phía đối diện, cuối lối đi, quay lưng lại với ánh đèn, trong sắc tối mờ ảo, ánh mắt anh trong suốt như giấu cả một biển sao trời, sâu thẳm lại xa xôi.
“Trên đường đi bị kẹt xe.” Anh đi về phía cô, nắm lấy tay cô trong bóng tối, “Sênh Sênh, váy em bị sao vậy?”
“Xé rách rồi.” Khương Cửu Sênh nói qua loa, không giải thích gì nhiều.
Thời Cẩn cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cô: “Qua đây ngồi với anh đi.”
Khương Cửu Sênh nói ừ rồi cùng Thời Cẩn trở lại chỗ ngồi.
Ống kính của giới truyền thông không dám săm soi quá đáng đến khu vực chỗ ngồi của các nhà tài trợ và các doanh nghiệp, cho nên sẽ không để lộ quá nhiều.
Chín giờ rưỡi, đêm hội từ thiện vẫn chưa kết thúc, thời lượng truyền hình trực tiếp đã trôi qua quá nửa, bình luận tràn ngập màn hình vẫn chưa yên, Weibo sớm đã nổ tung rồi.
Các chủ đề liên quan đến đêm hội từ thiện minh tinh Berrytor được toàn mạng xã hội nhiệt tình quan tâm, độ hot của các chủ đề như”Trình Lăng Tố lộ hàng”,“Khương Cửu Sênh Trình Lăng Tố”, “Khương Cửu Sênh đấu giá năm triệu” v.v… vẫn tiếp tục dâng cao.
Hướng gió không đồng nhất, có người nâng lên, có người đạp xuống,
Gạch Của Cua Lớn: “Sao Khương Cửu Sênh còn chưa xin lỗi, giẫm lên váy người ta mà vẫn làm như không có chuyện gì tiếp tục tham gia đấu giá, chắc cũng chẳng còn ai ngoài cô ta.”
Vừa Nhìn Đã Muốn Xì Hơi trả lời Gạch Của Của Lớn: “Này ông anh, anh tận mắt nhìn thấy Khương Cửu Sênh giẫm lên váy người ta sao? Anh có mặt ở đó à? M* kiếp, đừng có tưởng rằng cho anh có cái bàn phím thì anh có thể giương cao ngọn cờ chính nghĩa nhé!”
Quần Lót Màu Hồng Của Sênh Gia: “Động tác xé váy của Sênh Gia nhà tôi ngầu chết đi được, không ai được phản đối!”
Ăn Sợi Cay Hoa Cúc Rất Đau: “Giẫm lên váy của người ta mà còn làm ra vẻ, diễn xuất tốt như vậy, sao không đi đóng phim đi?”
Antifan Chuyên Nghiệp Năm Trăm Năm trả lời Ăn Sợi Cay Mông Rất Đau: “Hey, khéo thật, sau này Sênh Gia nhà tôi không chỉ đi đóng phim, còn phải ẵm giải Oscar về, cho tức chết mấy anh hùng bàn phím các người.”
Ôi Má Ơi: “Ôi má ơi, xem đêm hội từ thiện minh tinh thôi mà cũng lắm trẩu tre như vậy, có thể im mồm không! Con mẹ nó, ai nhìn thấy Khương Cửu Sênh giẫm váy người ta rồi?”
Cô Bạch Chỉ Nằm Mơ Giữa Ban Ngày: “Ai mà còn bôi nhọ Khương Cửu Sênh, cẩn thận bị nguyền rủa, trụ sở tâm linh của khu vực Giang Bắc luôn dõi theo bạn!”
Không Xuống Mười Kí Thì Không Đổi Tên: “Thương tiếc quốc tế ba giây, khó khăn lắm mới nhồi được cúp B thành cúp C, thành công giành được vị trí trung tâm, vậy mà giữa đường lại nhảy ra Khương Cửu Sênh mang thể trạng Hot Search, thế là mất tin giật gân rồi.”
Dành Dụm Tiền Mua Đàm Mặc Bảo: “Tại sao bé Mặc nhà tôi ít cảnh quay thế này, bắt nạt giới mạng xã hội chúng tôi không có người phải không? Đạo diễn, tôi muốn nói chuyện với anh, đảm bảo không mang theo dao!”
Trước Hai Mươi Lăm Tuổi Phải Đậu Cấp 6: “Ha ha ha, chỉ có mình tôi nhìn thấy áo lót của Mai Tuyết à? Màu hồng phấn đó!”
Idol Nhà Tôi Có Bạn Trai Rồi: “Nhìn thấy Tạ Đãng ngồi cạnh Vũ Văn, tôi nở nụ cười dịu dàng của bà dì.”
Ha Ha Quần Của Tôi Lại Chật Rồi: “Chẳng lẽ chỉ mình tôi chú ý đến cây đàn guitar sao?”
Lười Nhác Làm Bà Chủ Nhà trả lời Ha Ha Quần Của Tôi Lại Chật Rồi: “Có tôi nữa! Bố già bỏ ra năm triệu mua cây guitar đó là quản lý cao cấp của Tần thị, trùng hợp thật, là họ Thời!”
Đương Nhiên Là Tôi Đẹp Nhất: “Hình như tôi phát hiện ra bí mật của anh bác sĩ trẻ rồi.”
Váy Hoa Của Logger Vick: “Hiện trường giết chó, nhìn hình nói chuyện.”
Trong một bức hình cắt ra từ một đoạn clip, trong một góc trên nền tối mờ mịt, một nam một nữ đang nhìn nhau khẽ cười, ống kính ở xa như vậy, thậm chí còn mơ hồ nhìn không rõ, nhưng vẫn rất sướng mắt, không phải là Khương Cửu Sênh và bạn trai bác sĩ của cô ấy thì còn có thể là ai?
Chín giờ năm mươi, tại Sở Cảnh sát thành phố.
Tưởng Khải ngắt điện thoại, báo cáo: “Đội trưởng, có người báo án.”