Duy nhất là em Cố Nam Tây - Chương 139
- Home
- Duy nhất là em Cố Nam Tây
- Chương 139 - Tám năm trước, Sênh Sênh và Thời Cẩn lần đầu gặp nhau
Đọc truyện Duy nhất là em Cố Nam Tây Chương 139 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 139 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Sở cảnh sát.
Đội phó Triệu Đằng Phi của đội hình sự số một vừa trở về từ trại tạm giam trọng phạm. Anh ta chạy thẳng vào trong đồn, vừa chạy vừa gào lên: “Đội trưởng, có chuyện rồi!”
Hoắc Nhất Ninh ngước mắt lên nhìn.
Triệu Đằng Phi thở hổn hển: “Trương Minh Huy tự sát trong trại tạm giam rồi.” Anh ta thở dốc thêm một hơi, “Còn để lại di chúc nữa.”
“Hắn lấy đâu ra vật nhọn?”
“Hắn đập vỡ cốc nước rồi giấu một mảnh thủy tinh.”
Sợ nhất đám tội phạm thông minh như thế này!
Hoắc Nhất Ninh day day huyệt thái dương: “Tương Khải cậu mang di chúc đến khoa kiểm định chữ viết đi.”
Tương Khải nhận lệnh: “Tôi đi ngay.”
Hoắc Nhất Ninh lại hỏi Triệu Đằng Phi: “Trước khi tự sát Trương Minh Huy có gặp ai không?”
“Có, vợ anh ta đến thăm.”
“Đi kiểm tra thông tin tài khoản của Trương Minh Huy và vợ anh ta, điều tra xem mấy ngày nay họ đã làm gì, gặp ai.”
Triệu Đằng Phi nói một câu “Yes Sir!” rồi đi luôn.
“Chính Nghĩa,“ Hoắc Nhất Ninh vứt một tập tài liệu qua, “Sắp xếp lại hai vụ án này, rồi gửi lại cho tôi.”
Lưu Chính Nghĩa tỏ ra không hiểu: “Đội trưởng, không phải đã phá xong án rồi sao? Còn nghi vấn gì nữa?”
Hoắc Nhất Ninh gác chân lên ghế, nằm ườn ra phía sau: “Tôi không tin người vừa thông minh vừa gian trá như Trương Minh Huy lại giết người chỉ vì bị bức bách.” Hơn nữa. ngay cả nhân chứng là Khương Cửu Sênh anh ta cũng không bỏ qua, rất có khả năng động cơ giết người còn liên quan đến vấn đề khác nữa.
Đúng lúc này, một đồng nghiệp ngồi ở cửa bỗng hô một tiếng “Bác sĩ Thời“.
Hoắc Nhất Ninh ngẩng đầu, thấy Thời Cẩn đang ngược sáng đi vào, khuôn mặt bị ánh hoàng hôn sắp tàn phủ lên một lớp vàng, đẹp đến không tả nổi.
Tự dưng tới thế này, lại khiến người ta hơi hoảng hốt một chút. Hoắc Nhất Ninh nhướng mày, ung dung hỏi: “Anh tìm tôi à?”
Thời Cẩn gật đầu: “Có thể nói chuyện với anh một lúc không?”
Anh ta dẫn Thời Cẩn vào phòng thẩm vấn, đóng cửa lại, kéo ghế ngồi xuống rồi vào thẳng vấn đề: “Anh đến đây là vì vụ án của Trương Minh Huy?”
“Đúng.” Thời Cẩn ngồi xuống đối diện, sống lưng thẳng tắp “Không cần điều tra nữa, anh sẽ chẳng tìm thấy gì đâu.”
Hoắc Nhất Ninh nghe vậy liền mỉm cười, không hề có vẻ ngạc nhiên: “Xem ra suy đoán của tôi là chính xác.”
Thời Cẩn bình tĩnh: “Nói thử xem.”
“Khẩu cung của Trương Minh Huy đều khớp, chỉ có một chỗ kỳ lạ là đến giờ vẫn chưa tìm thấy đoạn video mà cả hai nạn nhân đã quay lại kia. Tôi đoán hẳn không phải video mua bán dâm gì cả.” Hoắc Nhất Ninh khoanh tay, khom người về phía trước, “Người khách nước ngoài kia cũng không phải khách hàng thông thường gì.”
Thời Cẩn nhướng mắt, nói nhẹ bẫng: “Đúng, người khách đó đến từ Tam Giác Vàng.”
Buôn bán ma túy. Quả nhiên, chơi lớn thật!
Chẳng trách Trương Minh Huy phải hao tâm tốn sức giết người hàng loạt. Nếu thứ mà hai nạn nhân đã vô tình ghi lại kia bị lộ ra ngoài thì không chỉ Trương Minh Huy mà cả người nhà họ Tần đều có thể vào uống trà trong nhà đá rồi.
Hoắc Nhất Ninh dựa ra sau, nhếch miệng: “Quanh đi quẩn lại, cuối cùng là Trương Minh Huy bán mạng cho nhà họ Tần các người.” Vì dù sao, cũng chỉ có người chết mới không tiết lộ bí mật.
Như vậy tức là nhà họ Tần đã lấy được đoạn băng ghi hình đó rồi.
Thời Cẩn không tỏ thái độ gì, thần sắc vẫn bình tĩnh như không, ngữ điệu lạnh nhạt hỏi: “Có muốn hợp tác không?”
Giao dịch ngầm của nhà họ Tần đã bén rễ nhiều năm, địa bàn phức tạp, nhưng sao nghe Thời Cẩn nói lại đơn giản như mua mớ rau ngoài chợ vậy.
Nói chơi hay sao?
Hoắc Nhất Ninh hứng thú hỏi: “Làm sao tôi tin anh được? Anh cũng họ Tần.”
Thời Cẩn bình tĩnh nói: “Tôi họ Thời.”
Hoắc Nhất Ninh đã hiểu. Chắc hẳn Thời Cẩn đã điều tra đến cả mười tám đời tổ tông của anh rồi. Trước khi về đội hình sự, Hoắc Nhất Ninh từng làm bên phòng chống ma túy.
Mười một giờ Thời Cẩn mới về đến bệnh viện.
Khương Cửu Sênh xị mặt cởi áo khoác của anh.
Anh cười giang tay ra, rất phối hợp.
Xác nhận vết thương không bị toác miệng rồi cô mới thôi nhíu mày: “Anh đi đâu đấy?”
“Có điểm nghi vấn nên anh đến Sở Cảnh sát một chuyến.” Thời Cẩn cúi xuống nhìn vào mắt cô, “Em lo à?”
Khương Cửu Sênh gật đầu, kéo tay anh về giường bệnh: “Vết thương của anh còn chưa lành, không được đi lung tung.”
“Xin lỗi đã để em phải lo lắng.”
Cô không nói gì, đi lấy quần áo bệnh nhân cho anh thay.
Thời Cẩn kéo cô ngồi xuống, ngoan ngoãn cởi cúc áo sơ mi. Vạt áo bị kéo ra, để lộ xương đòn tuyệt đẹp, anh ngừng lại, áp tay cô lên ngực mình: “Không sao nữa rồi, vết thương không đau nữa.”
Cô chạm vào dải băng ấm áp quấn quanh ngực anh, khe khẽ vuốt ve, lòng bàn tay hơi nóng lên: “Chủ nhiệm Lâm nói sẽ để lại sẹo.”
Thời Cẩn cúi đầu, hôn nhẹ lên hàng lông mày nhíu chặt của cô: “Anh là đàn ông, để lại sẹo cũng không sao.”
Cô cúi đầu, đưa tay lướt nhẹ trên dải băng, hơi bướng bỉnh nói: “Có sao chứ. Em nhìn sẽ thấy đau lòng.”
Cô định nói từ sau không được như thế nữa, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt lại.
Vì nói cũng vô ích.
Kể cả có lần sau thì không phải Thời Cẩn vẫn sẽ liều mạng vì cô sao? Cô từng nghĩ nếu cô đổi vị trí với Thời Cẩn thì sẽ thế nào nhỉ?
Như vậy người nằm trên giường bệnh chắc chắn sẽ là cô.
Tình cảm có khi rất vô lý, không thể sai khiến theo ý mình, có tan xương nát cốt cũng phải liều mạng vì người kia như một kẻ ngốc.
Thời Cẩn nắm tay cô đặt lên vết thương, giọng dịu dàng dỗ dành: “Vậy anh xăm một bông đồ mi lên đó nhé? Như thế sẽ không nhìn thấy vết sẹo nữa.”
Khương Cửu Sênh không trả lời. Bàn tay đặt trên ngực anh dần dần đi xuống, dừng lại ở vùng bụng. Ở đó cũng có xăm một bông đồ mi, cùng chỗ với cô.
“Thời Cẩn,“ cô hỏi anh, “Anh xăm bông đồ mi này vào lúc nào?”
Trước đây cô đã từng hỏi như vậy.
Khi đó anh trả lời là rất lâu rồi.
Thời Cẩn nói: “Rất lâu rồi.”
Vẫn là câu trả lời đó, nước đôi.
Rất lâu là bao lâu? Bốn năm trước, hay là tám năm trước…
Khương Cửu Sênh thu tay về, cúi đầu cởi cúc áo sơ mi của anh, mặc cho anh áo bệnh viện rồi ngẩng lên nói: “Không được xăm nữa, đau lắm.”
Thời Cẩn nhẹ nhàng đồng ý: “Được, nghe em hết.”
Vào giờ nghỉ trưa của bệnh viện, Khương Cửu Sênh đến khoa Ngoại Thần kinh một chuyến.
Khương Cửu Sênh gõ cửa nhưng không vào ngay mà đứng ngoài lễ phép hỏi: “Bác sĩ Từ, có thể xin anh mười phút được không?”
Từ Thanh Bách cười hào sảng: “Tất nhiên là được.” Anh ta đứng dậy, kéo ghế, “Mời cô ngồi.”
Khương Cửu Sênh cảm ơn, không nhiều lời, hỏi thẳng: “Gần đây Thời Cẩn có uống thuốc gì không?”
Ồ, hóa ra là đến hỏi tình trạng thần kinh của Thời Cẩn à.
Từ Thanh Bách đã có chuẩn bị từ trước, trả lời trôi chảy: “Có, viên thuốc màu trắng, mỗi ngày một viên. Cứ một tháng tôi lại kê cho cậu ấy một lần.”
Khương Cửu Sênh gật đầu, lại hỏi: “Bệnh tình của anh ấy thế nào rồi?”
Từ Thanh Bách khoanh tay, khẽ đẩy gọng kính rất thấp độ của mình lên, trả lời một cách chuyên nghiệp: “Số liệu tương đối khả quan“. Bịa, tiếp tục bịa đi.
Cô ấy như đã yên tâm hơn một chút: “Gần đây anh ấy không có hành vi cực đoan nào, cũng do tôi phải không?”
Từ Thanh Bách cười: “Đương nhiên, dù sao cô cũng là nguyên nhân căn bệnh của cậu ấy.” Câu nói này là thật, không phải bịa.
Khương Cửu Sênh nửa hiểu nửa không, ánh mắt hiện vẻ nghi hoặc, hai đầu lông mày nhíu chặt: “Bệnh này của Thời Cẩn đã lâu chưa ạ?”
Từ Thanh Bách thả lỏng tinh thần, dựa vào lưng ghế phía sau: “Từ hồi còn ở khoa Y Đại học Yale đã có triệu chứng rõ ràng, có thể còn sớm hơn.”
Khương Cửu Sênh nhướng mày, ánh sáng trong đôi mắt hoa đào đan vào nhau: “Khi đó tôi còn chưa quen anh ấy.”
“Đúng vậy.”
Quen rồi cũng phải nói là chưa quen.
Từ Thanh Bách cảm thấy có cái gì đó sai sai.
Khương Cửu Sênh nheo mắt, ánh mắt hơi lạnh: “Anh vừa nói tôi là nguyên nhân của căn bệnh mà?” Trong mắt cô có sương giá, có sự chèn ép như có như không, “Khi đó tôi còn chưa ra mắt, tôi với Thời Cẩn lại không quen nhau. Tôi không hiểu vì sao tôi lại trở thành nguyên nhân cho những hành động cực đoan của Thời Cẩn. Bác sĩ Từ có thể giải thích được không?”
Từ Thanh Bách ngồi bật dậy: “…”
Thôi xong, mắc mưu rồi!
Cô nàng của Thời Cẩn thông minh quá!
Anh ta ngậm miệng không nói không rằng. Nói nhiều sai nhiều, thà không nói cho xong.
Khương Cửu Sênh gật đầu: “Tôi hiểu được sơ bộ rồi.”
Từ Thanh Bách nghẹn lời.
Cô hiểu cái gì chứ?
Từ Thanh Bách muốn khóc, bỗng cảm thấy cư dân mạng nói rất đúng. Đừng thấy Khương Cửu Sênh tốt tính điềm đạm, sức tấn công của cô ấy là thượng đẳng!
Cô đứng dậy: “Làm ơn đừng nói với Thời Cẩn tôi đã đến đây hôm nay.” Ngừng lại một chút, cô lại nói tiếp, “Đặc biệt trong thời gian anh ấy dưỡng thương, không được để anh ấy phát hiện ra.”
Từ Thanh Bách rất đồng ý với điểm này, hơn nữa anh ta cũng đâu có gan nói! Nếu Thời Cẩn biết anh ta đã lỡ miệng, cậu ấy sẽ chém anh ta luôn chứ chẳng chơi!
Nhưng may mà Khương Cửu Sênh vẫn lo lắng cho Thời Cẩn, vẫn để ý vết thương của anh.
Thể chất của Thời Cẩn tốt nên nằm viện một tuần là đã cơ bản không sao. Anh lại mắc chứng sạch sẽ nên không chịu nằm viện nữa, về chung cư là chui vào phòng tắm ngay.
Khương Cửu Sênh đứng ngoài dặn không được để vết thương ngấm nước.
Thời Cẩn cười bảo cô cứ vào nhà đi.
Khương Cửu Sênh đành đi ra ban công, định cho Bác Mỹ ăn thì lại nghe Thời Cẩn trong nhà tắm gọi với ra: “Sênh Sênh lấy quần áo cho anh với?”
“Vâng.” Khương Cửu Sênh rửa tay, vào phòng của Thời Cẩn lấy đồ ngủ cho anh. Bác Mỹ cũng nhảy nhót theo vào, lắc đầu lắc đuôi vui mừng hết sức.
Khương Cửu Sênh lấy quần áo xong thấy Bác Mỹ đang lăn lộn trên giường của Thời Cẩn, cô bật cười quỳ xuống nói với nó: “Còn không ra đi.” Rồi dùng ngón tay khều khều cái bụng mập tròn của Bác Mỹ, “Ba mà biết con vào phòng của ba là không xong đâu.”
Hình như Khương Bác Mỹ nghe hiểu, nó rũ rũ lông, càu nhàu mấy tiếng rồi chui xuống gầm giường.
Khương Cửu Sênh mặc kệ nó, cười cười đi ra.
Chẳng mấy chốc sau, Khương Bác Mỹ thò đầu ra khỏi gầm giường, dáo dác ngó xung quanh rồi cũng nhảy nhót theo ra, ăn cũng chẳng thèm ăn, theo rịt bên chân mẹ.
Khương Cửu Sênh đưa quần áo xong ngoái lại thấy Bác Mỹ đang ngậm một chùm chìa khóa. Bác Mỹ lại lắc đi lắc lại nên chùm chìa khóa phát ra tiếng kêu leng keng.
Cô ngồi xuống, chìa tay ra. Bác Mỹ thả chùm chìa khóa vào tay cô: “Con lấy đâu ra thế?”
Bác Mỹ chạy đến cào cào vào cửa phòng Thời Cẩn: “Gâu Gâu”
Tiếng nước chảy trong nhà tắm vẫn chưa ngừng lại. Cô nhìn chùm chìa khóa trong tay, suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt dần dần hướng về phía cầu thang. Đây là căn hộ kép nên tầng hai đáng ra có ba căn phòng, cô chưa bao giờ vào đó, chỉ biết Thời Cẩn đã khóa cửa.
Như bị ma xui quỷ khiến, cô bước lên lầu.
Thời Cẩn tắm xong đi ra không nhìn thấy Khương Cửu Sênh, anh lau sơ đầu rồi đi tìm cô.
“Sênh Sênh.”
“Sênh Sênh.”
“Sênh…”
Bước chân của anh bỗng ngừng lại, ánh mắt hướng lên tầng trên. Đèn tầng hai bật sáng. Anh khựng lại, rồi ném khăn, hoảng hốt lao lên.
Nhưng đã không kịp nữa rồi, Khương Cửu Sênh đã mở cánh cửa đó ra.
Bên trong toàn là ảnh của cô, từ hồi mười sáu tuổi đến giờ, ở đủ mọi chỗ. Có chỗ cô thân thuộc, cũng có chỗ không. Khu nhà cũ kĩ, cây long não tươi tốt, chú chó đang chạy trong ngõ hẻm… tất cả đều như đã từng quen.
“Sênh Sênh.”
Thời Cẩn đưa tay muốn dắt cô ra ngoài.
Khương Cửu Sênh lùi lại vào trong phòng, ngước lên nhìn anh: “Thời Cẩn,“ cô ngừng lại rất lâu mới hỏi anh, “Trước đây có phải chúng ta đã từng biết nhau rồi không?”
Cánh tay của anh cứng lại, đáy mắt tràn ngập sự hoảng loạn.
Cô nhìn anh chằm chằm, lâu lắm không thấy anh trả lời. Cô đưa tay lấy khung ảnh trong tủ ra. Cô bé trong ảnh còn nhỏ, cười rạng rỡ đến mức chẳng thấy mắt đâu.
Cô nhìn vào mắt Thời Cẩn, nhắc lại: “Thời Cẩn, có phải trước đây chúng ta đã từng quen không?”
Anh mở miệng định nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại không thốt ra được một lời. Đôi mắt anh đầy mây đen nặng nề nhưng vẫn không che được sóng cồn đang nổi lên.
Khương Cửu Sênh bước qua, ngước lên, ánh mắt như muốn nhìn xuyên vào lòng anh.
“Thời Cẩn,“
Cô nói: “Hôm thôi miên, em nhìn thấy anh mười tám tuổi, có cả em nữa, khi ấy em mặc đồng phục.”
Như một giấc mơ, trong mơ có khu nhà cũ kĩ, có cây long não tươi tốt, có chú chó chạy trong ngõ hẻm… Trong mơ, một thiếu niên rất xinh trai đang đứng dưới bóng cây, ngẩng đầu nhìn cô bé trong tòa nhà. Cô đang chơi đùa, còn cậu thì đang cười.
Lần đầu tiên Thời Cẩn gặp Khương Cửu Sênh là khi anh mười tám tuổi một tuần, còn cô thiếu hai tháng là tròn mười sáu tuổi.
Chuyện xảy ra trong một siêu thị, cô mặc đồng phục trắng, quần rộng thùng thình, người gầy nhom, hình hài non nớt. Cô cũng chẳng xinh đẹp lắm, chỉ có đôi mắt hơi xếch lên rất xuất chúng, khi cười trông như trăng rằm, hai phần đen trắng trong mắt không rõ ràng, đem lại cảm giác mông lung nửa say nửa tỉnh.
Đó là một đôi mắt hoa đào rất đẹp.
Mọi người đang xếp hàng dài ở quầy thu ngân. Đứng trước cô là một bà già xách một túi tiền xu.
“Bà có tiền chẵn không?”
Bà già cười ngại ngùng: “Xin lỗi cô, tôi chỉ có tiền xu thôi.”
Cô gái thu ngân chừng hai mươi tuổi, tỏ ý bực dọc: “Nhiều tiền xu thế này tôi phải đếm đến bao giờ, bà ra kia chờ, để người khác thanh toán trước.”
Bà già khép nép đứng ra ngoài chờ.
Người tiếp theo là Khương Cửu Sênh.
Cô cao hơn các cô bé mười sáu tuổi khác, dáng gầy gầy, trông rất nổi bật giữa mọi người. Cô đi đến quầy thu ngân, đặt hết đồ ăn vặt trong tay xuống, rồi lấy thêm hai viên kẹo trên bàn bên cạnh, trên đó viết giá bán lẻ 0.5 tệ.
Cô đưa một tờ một trăm tệ và hai viên kẹo: “Cô ơi, cô trả lại tiền xu cho cháu đi.”
Cô thu ngân bị gọi là “cô” sầm mặt gọi bà già qua thanh toán.
Bà già thanh toán xong đứng ở cửa chờ cô bé.
“Cảm ơn cháu nhiều nhé.”
Cô cười lắc đầu: “Không có gì đâu ạ.”
Ngoài cửa có người phụ nữ đang gọi cô.
“Sênh Sênh.”
“Sênh Sênh.”
“…”
Cô dạ một tiếng, mỉm cười đưa kẹo cho bà già rồi chạy đi, túi đầy tiền xu vang lên leng keng.
Bà già vẫn đứng đó, nhìn chiếc kẹo trên tay, nở một nụ cười hạnh phúc trên gương mặt nhăn nheo.
Trên lối đi đối diện quầy thu ngân, thiếu niên dựa vào tường, ánh mắt sâu thẳm sóng sánh như mực, tròng mắt rất sáng, lấp lánh như ngôi sao trong đêm.
Là Thời Cẩn.
Tuổi trẻ phơi phới nhưng đôi mắt lại thâm trầm thê lương như một người đã trải qua hết mọi chuyện thăng trầm trong cuộc sống vậy.
Cậu đứng đó rất lâu, nhìn theo cô bé đã chạy đi xa, đuôi tóc vắt qua vắt lại. Cô mặc đồng phục trắng, dáng người cao gầy, quần lại hơi ngắn nên để lộ mắt cá trắng ngần.
“Cậu Sáu,“ là Tần Trung thời hai mươi tuổi. Anh ta mặc âu phục chỉnh tề, nhìn chững chạc hơn những người cùng trang lứa. Anh ta nói, “Xe đã chờ cậu ở ngoài rồi.”
Ánh mắt thiếu niên vẫn dõi về phía xa: “Không cần đi theo tôi.”
Cậu hơi vội vàng bước về phía trước.
Tần Trung vẫn bám theo ở đằng xa, không dám lại gần cậu chủ, thấy cậu chủ cứ đi theo hai mẹ con nhà nọ, không làm gì mà chỉ nhìn theo cô con gái.
Cô bé đang đứng phát tờ rơi cùng mẹ trên con phố ngoài cửa siêu thị.
Trung Nam vào tháng Chín rất nóng, mặt trời như thiêu như đốt, gió thổi tới cũng nóng hôi hổi. Cô bé toát mồ hôi đầm đìa, mặt cũng bị phơi nắng đến mức đỏ lên, chắc là vì trời nóng quá nên người nào cũng cúi đầu rảo bước, từ chối hết những tờ rơi được đưa ra.
Cô quay người, một bàn tay bỗng chìa ra.
Bàn tay trắng muốt thanh tú rất đẹp.
Cô ngây người nhìn bàn tay đó. Một giọng nói trầm trầm êm ái cất lên từ phía trên đầu cô: “Đưa cho tôi một tờ.”
“A.” Cô phản ứng lại kịp, đưa một tờ, ngước lên cười nói, “Cảm ơn.”
Nụ cười của cô thật đẹp.
Thời Cẩn ngây người nhìn theo cô bé đang đi xa dần, rồi cúi nhìn tờ rơi trên tay. Một lúc lâu sau cậu gấp cẩn thận tờ giấy đó cất vào túi, rồi ngẩng lên tìm bóng cô bé và lại tiếp tục nhìn không chớp mắt.
Tần Trung không nén được nữa, hỏi: “Cậu Sáu đang nhìn gì vậy?”
“Cô bé đó,“ Cậu chỉ về phía xa, “Có xinh không?”
Tần Trung ngẩn ra hồi lâu mới nhìn theo tay chỉ. Là một cô bé chừng mười lăm mười sáu tuổi, nhìn từ xa chẳng thấy có gì đặc biệt. Anh ta trả lời: “Xinh.”
Khóe miệng cậu hơi nhếch lên: “Tôi cũng thấy thế.”
Phải nói tiếp thế nào đây?
Tần Trung đau đầu, không biết ý cậu chủ là gì, đang nghĩ cách đáp lời thì nghe thấy mệnh lệnh: “Anh đi mang hết tờ rơi của họ về đây.”
Thế là thế nào?
Tần Trung không dám hỏi nhiều, chặn rất nhiều người qua đường lại, đưa cho mỗi người mười tệ, bảo họ đi nhận tờ rơi của hai mẹ con cô bé.
Đến giờ ăn trưa, hai mẹ con cô bé vào một cửa tiệm rất nhỏ ăn mì.
Thời Cẩn cũng vào cửa tiệm đó, chống tay lên ghế, ngồi ở góc trong cùng, gọi một bát mì giống cô bé nọ. Cậu chỉ ăn một miếng đã đặt đũa, thấy cô bé uống hết cả canh, cậu lại ăn thêm một miếng.
Đến chiều hai người họ lại tiếp tục phát tờ rơi.
Cậu tiếp tục cho người đi nhận tờ rơi của họ.
Sẩm tối, hai mẹ con ngồi xe buýt về nhà. Cậu cũng lên chuyến xe đó nhưng muộn hơn hai trạm, ngồi ngay cạnh cô. Hình như cô bé mệt quá nên ngủ gật, không để ý người bên cạnh là ai, chưa đến mười phút sau cô đã ngả đầu lên vai cậu.
Trên chiếc xe buýt đường dài này chẳng có mấy người, trống trải lại yên lặng, bác tài xế mở đài phát thanh, giọng nữ êm ái cất tiếng hát. Gió từ cửa sổ thổi vào, mái tóc cô bé bay bay che kín mắt cô.
Cậu giơ tay định gạt tóc cho cô, xe bỗng phanh gấp, cô bé đập mặt xuống chân cậu.
Cậu cứng người.
“Xin lỗi cháu.”
Là người phụ nữ ngồi bên cạnh cô, dáng vẻ hiền hậu, mỉm cười xin lỗi cậu rồi đỡ lấy mặt con gái, kéo cô dựa vào mình.
Cậu ngơ ngẩn nhìn chân mình, tai bỗng nóng bừng lên. Gió từ cửa sổ thổi vào cũng nóng rẫy.
Xe chạy chừng một tiếng đồng hồ qua rất nhiều cửa hàng rồi dừng lại ở một trạm hẻo lánh. Cậu theo hai mẹ con xuống xe. Cô bé vẫn không nhìn cậu, buồn ngủ rũ mắt, bị mẹ cô kéo đi.
Họ sống trong một khu nhà cũ kĩ, trên tường dán rất nhiều quảng cáo và chữ di dời. Mọi người trong khu nhà nhìn thấy hai người họ đều cười chào, vừa nhiệt tình vừa thân thiện.
Sau đó họ lên một tòa nhà nhỏ ba tầng.
Trong khu nhà đó không có đèn đường, dưới một cây long não tươi tốt có một chiếc đèn nhỏ chiếu sáng cho người qua đường. Cậu đứng dưới sân tòa nhà, ngẩng đầu lên nhìn rất lâu.
Một người đàn ông trung niên đi qua, thân thiện hỏi cậu: “Cháu tìm ai?”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu buột miệng: “Sênh Sênh.”
Mẹ cô bé đã gọi cô như vậy.
Sênh Sênh, Sênh Sênh…
Cái tên vừa hay vừa êm tai.
“Tìm Sênh Sênh à, để chú đi gọi nó cho cháu.” Người đàn ông đứng dưới sân gọi lớn, “Sênh Sênh, có người tìm cháu, mau xuống đây!”
Cô bé nhanh chóng xuống sân nhưng cậu vẫn đứng nép sau cây long não không đi ra. Cô bé chờ khoảng mười lăm phút rồi đến cửa hàng tiện lợi mua hai cái xúc xích và một ly kem.
Xúc xích là cho một chú chó lang thang không có lông.
Chú chó vừa bẩn vừa xấu, chẳng nhìn ra được thuộc giống gì nhưng cô bé không chê, lấy tay xoa đầu nó, thân thiện nói: “Sau này mày đừng ăn vụng của nhà cô Vương nữa, cô ấy sẽ đánh mày đó.”
“Gâu!”
Hình như chú chó không lông đó rất thích cô bé, vẫy đuôi hoan hỷ quấn quýt xung quanh cô.
Cô cười tít mắt, hai mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm trên trời, nói với con chó: “Mày có thể đi ăn vụng ở nhà chú Trương được đấy.” Cô chỉ một nhà, “Là nhà này này.”
“Gâu gâu!” Chú chó hoan hỷ vẫy đầu vẫy đuôi.
Cô cười khen nó ngoan, rồi dùng luôn bàn tay vừa xoa đầu chó để cầm kem ăn, ăn xong mới về nhà.
Chú chó cũng chạy vào trong ngõ hẻm.
Thời Cẩn bước ra từ phía sau cây long não, nhìn ánh đèn trên tầng rồi đến cửa hàng tiện lợi mua một ly kem giống hệt. Ly kem vị đào ngọt đến phát ngán, chẳng ngon lành gì.
Nhưng cậu lại giống như bị ma ám, ăn hết sạch.
Vì sao phải ăn thứ cô từng ăn, đi con đường cô từng đi, vì sao lại phải đi theo cô cả một ngày, cậu không biết nữa, như trúng tà vậy.
Vầng trăng đã lên đến ngọn cây. Đêm đã về khuya.
Tần Trung do dự hồi lâu rồi tiến lên hỏi: “Cậu Sáu, chúng ta về thôi?”