Duy nhất là em Cố Nam Tây - Chương 133
- Home
- Duy nhất là em Cố Nam Tây
- Chương 133 - Những câu chuyện tình cảm thường ngày
Đọc truyện Duy nhất là em Cố Nam Tây Chương 133 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 133 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cậu ta vội quay người chạy đi mua thuốc. Vì đang hoảng hốt luống cuống, lại không chịu nhìn đường, nên cậu đạp cả vào vũng nước bắn ra từ đài phun, ướt hết đôi giày thể thao.
Tô Khuynh ôm miệng quát: “Anh quay lại đây cho tôi!”
Từ Thanh Cửu lập tức dừng bước, quay đầu theo phản xạ, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm xuống chân mình, không dám nhìn Tô Khuynh.
Nhìn cậu ta lúc này làm gì còn dáng vẻ nóng nảy hung hăng thường ngày nữa. Từ Thanh Cửu ủ rũ rúm người không còn chút sức lực nào, y như tù binh nước địch vậy, chỉ thiếu mỗi nước giơ tay xin hàng nữa thôi.
So với vẻ căng thẳng bối rối của Từ Thanh Cửu, thì Tô Khuynh có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Cô hít sâu mấy lần, đeo lại khẩu trang, trong mắt không có chút ý cười nào, thẳng thắn nói một cách nghiêm túc: “Tôi không biết tối nay anh bị thần kinh hay thế nào, nhưng tinh thần của tôi thì rất bình thường. Tôi có thể nói cho anh biết với tất cả sự uy tín và trách nhiệm của mình rằng, tôi vẫn còn muốn tiếp tục sống trong giới giải trí, tôi không đồng tính.”
Nói xong, Tô Khuynh lập tức quay đầu bỏ đi, không dừng lại một giây nào.
Từ Thanh Cửu đứng im tại chỗ, mặt đầy vẻ hụt hẫng mất mát. Cậu rất hối hận, đưa tay sờ lên môi mình.
Khi cậu về đến nhà họ Từ thì cũng đã gần mười hai giờ đêm.
Từ Thanh Bách nhoài người trên lan can tầng hai, huýt sáo một tiếng với Từ Thanh Cửu, mặt rất hóng hớt: “Sao rồi sao rồi?! Tỏ tình chưa?”
Từ Thanh Cửu gật đầu, mặt không có chút tinh thần nào.
Từ Thanh Bách nhướng mày hỏi: “Không thành công à?”
Cậu ta lại gật đầu đi vào trong nhà.
Từ Thanh Bách vòng tay trước ngực, chặn ngay chân cầu thang: “Sao thế được.”
Không phải là anh thiên vị người nhà mình đâu, cơ mà xét một cách công bằng, thì tuy thằng em trai này nhà anh có hơi độc mồm độc miệng, tính gắt như mắm tôm tí thôi, nhưng mặt mũi cũng khá khẩm, lại là ca sĩ thần tượng, có xe, có nhà, có tiền tiết kiệm, làm gì đến mức chưa ra trận đã tử vong như thế chứ.
Từ Thanh Bách hỏi cậu: “Cô ấy không vừa ý em ở điểm nào?”
Từ Thanh Cửu uể oải trả lời: “Cậu ấy bảo cậu ấy không phải đồng tính.”
What the f*ck?!!
Đồng tính á?!
Tam quan của Từ Thanh Bách như bị đả kích nặng nề, anh ta trợn trừng mắt không thể tin nổi: “Người mày thích là con trai á?!”
Tâm hồn đối phương như treo ngược cành cây: “Vâng.”
Từ Thanh Bách lập tức phủ quyết không cần nghĩ: “Tuyệt đối không được!”
Từ Thanh Cửu ngẩng lên, lầm lì lườm anh một cái: “Được hay không được, chỉ có người em thích mới kết luận được thôi nhé.”
Từ Thanh Bách phát rồ.
Thôi xong rồi, em trai anh ta bị tên khốn nạn nào ngoài kia bẻ cong rồi.
Hai giờ đêm, Tô Khuynh trằn trọc trăn trở không yên. Cô đếm cừu đến tận chín trăm chín mươi chín con mà vẫn không thể nào ngủ nổi.
Cô bực bội đạp chăn ra: “Mẹ nó chứ, thế quái nào lại đi nghĩ đến cậu ta.” Tô Khuynh bò dậy, cầm cái vòng có đầu con heo trong ngăn kéo ra, ném vào thùng rác, sau đó lại nằm xuống, trùm chăn kín đầu, nhắm mắt đi ngủ.
Năm phút sau…
Cô bật tách người dậy, vò đầu bứt tai, rồi lại xuống giường đi lục thùng rác.
Mẹ kiếp! Chính Tô Khuynh cũng cảm thấy mình bị thần kinh rồi! Cô nhìn chằm chằm chiếc vòng tay kia một hồi, sau đó nhét vào ngăn kéo, khóa lại! Mắt không thấy, lòng đỡ phiền.
Vừa nằm xuống, điện thoại của cô lại vang lên. Cô liếc mắt nhìn màn hình, day day mi tâm rồi nhận cuộc gọi.
“Khuynh Khuynh.”
Là Tô Vạn Giang, ba của cô.
Tô Vạn Giang mà gọi điện cho cô thì thường chỉ có một vấn đề duy nhất…
“Con gửi cho ba hai triệu đi.”
Ông ta coi cô là máy rút tiền à. Tô Khuynh cười nhạt: “Tuần trước tôi vừa gửi tiền cho ông xong.”
Giọng Tô Vạn Giang rất vội vàng: “Gần đây ba xui xẻo quá.” Ông ta cuống quýt thúc giục, “Nhưng tối nay ba đổi vận rồi, nhất định sẽ thu lại được. Mày mau chuyển tiền cho ba đi.”
Tô Khuynh lạnh lùng đáp lại: “Không có.”
Tô Vạn Giang vừa nghe vậy đã tức điên người: “Mày là siêu sao nổi tiếng, sao đến cả hai triệu cũng không có hả.”
Tô Khuynh mỉa mai vặn lại: “Thế thì phải hỏi ông bố tử tế của tôi rồi.”
Dù cô có là cái máy rút tiền thì cũng không thể chịu nổi cái kiểu đòi hỏi không có hạn ngạch, không có thời hạn của Tô Vạn Giang hết lần này đến lần khác như thế.
Đời trước cô đã gây tội gây nợ gì mà lại dính phải một ông bố như thế này chứ.
Ở đầu dây bên kia, Tô Vạn Giang đã bắt đầu chửi bới ầm ĩ: “Ông mày đẻ mày ra, nuôi mày lớn, mày kiếm tiền cho ông mày tiêu là chuyện hiển nhiên. Mày đừng có lắm mồm với tao nữa, mau chuyển tiền sang đây cho tao. Nếu trước ngày mai mà tao không thấy tiền về tài khoản, thì mày đừng có trách tao lột mặt nạ của mày.”
Tô Khuynh không nghe nổi nữa, lập tức cúp điện thoại. Cô ngồi dựa vào đầu giường một lúc, sau đó gọi điện cho quản lý của mình: “Em xin lỗi, anh Hà, muộn thế này còn làm phiền anh.”
Vừa nghe giọng cô, Hà Tương Bác đã thấy không ổn: “Có chuyện gì thế?”
“Tô Vạn Giang bắt em gửi tiền cho ông ta.” Cô đè thấp giọng, mệt mỏi trả lời.
Hà Tương Bác hít sâu một hơi, đè nén ngọn lửa giận của mình: “Lần này lão lại đòi bao nhiêu nữa?”
“Hai triệu.”
Lão già cầm thú đó!!!
Mẹ kiếp, lão coi con gái lão là máy rút tiền à!
Đây đã là lần thứ ba của tháng này rồi, Hà Tương Bác cũng không thể chịu nổi nữa: “Tô Khuynh, nếu cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách tốt.”
Ông bố mê cờ bạc đó của Tô Khuynh vô cùng ích kỷ vụ lợi. Lão ta coi Tô Khuynh như cái cây rụng tiền vậy, nhưng dù có là núi vàng biển bạc thì cũng không đủ cho lão ta vung tay trên chiếu bạc. Hơn nữa, lão già khốn nạn đó lại là một quả bom không hẹn giờ, chỉ giờ một ngày nào đó lão ta lại vạch trần bí mật của Tô Khuynh ra mất.
Tô Khuynh thở dài thườn thượt: “Nhưng em có thể làm gì được nữa đâu?”
Cũng đúng, lão già khốn nạn Tô Vạn Giang kia còn sống ngày nào, thì sẽ còn liên lụy đến Tô Khuynh ngày ấy. Cùng chung huyết thống, cô cũng chẳng thể nào giết chết lão ta được.
Sau khi bức ảnh của Thời Cẩn được công khai, bệnh viện Thiên Bắc nhốn nháo mất mấy ngày. Có rất nhiều fan hâm mộ nghe tin tìm đến, tất cả đều lấy số chờ khám bệnh ở khoa Ngoại Tim mạch, thậm chí không ít người còn ngồi chầu chực ngoài cửa bệnh viện chỉ để diện kiến dung nhan của anh một lần.
Thế nhưng, đừng nói là đăng ký được số, mà ngay cả cái bóng của bác sĩ Thời, họ cũng chẳng nhìn thấy một lần nào, đành phải ra về tay trắng. Một lần hai lần như vậy, dần dần mọi chuyện cũng lắng xuống.
Hôm nay Thời Cẩn về muộn mất một hai tiếng. Lúc anh về đến nhà, Khương Cửu Sênh đã vùi mình trong ghế sofa ngủ quên mất rồi. Khương Bác Mỹ nằm cạnh chân cô cũng mơ mơ màng màng, vừa nghe tiếng mở cửa, nó giật mình tỉnh giấc, đứng vụt dậy nép sang một bên.
Thời Cẩn cởi áo khoác, ngồi xuống bên cạnh ghế sofa, nhẹ nhàng gọi Khương Cửu Sênh dậy.
Cô mở mắt ra, dụi dụi vài cái rồi lại vùi đầu vào trong gối ôm.
Anh bật cười kéo cô ra để cô ôm đùi mình, sau đó cúi đầu khẽ hôn lên trán cô: “Về phòng ngủ nhé?”
Cô khẽ nheo đôi mắt mơ màng buồn ngủ của mình, vừa tỉnh dậy, giọng nói hơi khàn khàn trầm thấp: “Mấy giờ rồi anh?”
“Bảy rưỡi rồi.”
“Em không ngủ nữa.” Cô bò dậy, vuốt lại mái tóc rối bù của mình, “Tám giờ em có chương trình rồi.”
Thời Cẩn vịn eo xoay người Khương Cửu Sênh lại, tay lướt ra sau lưng cô, tháo dây buộc tóc xuống rồi buộc lại cho cô. Động tác của anh không hề thuần thục nhưng lại rất kiên nhẫn. Buộc xong, anh vén tóc qua tai cho cô rồi nói: “Để anh đưa em đi nhé.”
Khương Cửu Sênh lắc đầu: “Mạc Băng đến đón em rồi.”
Thời Cẩn ừ một tiếng, nắm tay cô khe khẽ vuốt ve: “Sênh Sênh này.”
“Dạ?”
Anh nói: “Ngày mai anh có một buổi giao lưu chuyên ngành ở Vân Thành, sau hai giờ là xuất phát rồi.”
Sao đột ngột thế?!
Khương Cửu Sênh vội hỏi: “Anh phải đi bao lâu?”
“Một tuần.”
Sao mà… lâu thế…
Cô hơi mím môi đứng dậy: “Để em sắp hành lý cho anh.”
Thời Cẩn kéo cô lại, vòng tay ôm eo cô từ đằng sau. Anh gác cằm lên vai cô, khẽ chạm môi hôn lên cổ Khương Cửu Sênh: “Anh tự làm cũng được, em đừng đi đâu cả, để anh ôm em một lát thôi.”
Nghe anh nói vậy, cô đành đứng im. Thời Cẩn hôn hôn cọ cọ khiến cô hơi ngứa ngáy vội nghiêng người tránh ra: “Buổi giao lưu chuyên ngành này anh không từ chối được à?”
Anh lắc đầu: “Người giảng chính là anh mà.”
“Vậy thì chẳng còn cách nào rồi.” Cô hơi hụt hẫng, nhưng cũng rất kiêu ngạo: “Ai bảo y thuật của bác sĩ Thời nhà em giỏi vô địch chứ.”
Thời Cẩn bật cười, cúi xuống hôn lên cổ cô, để lại một dấu ấn trên đó rồi mới buông cô ra, ôm eo xoay người Khương Cửu Sênh lại: “Mấy ngày anh không ở nhà, em phải tự chăm sóc mình cho cẩn thận nhé.”
Khương Cửu Sênh gật đầu đồng ý.
Thời Cẩn vẫn không yên lòng, lại kiên nhẫn dặn dò tiếp: “Em phải ăn cơm đúng giờ, sau lưng vẫn chưa khỏi hẳn đâu, không được ăn hải sản, đồ cay hay nước lạnh cũng không được. Chu kỳ của em sắp tới rồi, phải kiêng mồm kiêng miệng một chút. Anh để mấy tờ danh thiếp của các cửa hàng cơm gia đình trong ngăn kéo tủ đầu giường, em cứ gọi mấy hàng đó về mà ăn, những cửa hàng khác anh sợ không sạch sẽ lắm.”
“Vâng.” Cô gật đầu đồng ý hết.
“Nếu buổi tối không ngủ được, cũng không được uống thuốc ngủ đâu nhé, muộn thế nào cũng phải gọi điện thoại cho anh.” Anh biết trước đây cô có thói quen uống thuốc ngủ, sau khi hai người yêu nhau, anh đã không cho cô tiếp tục dùng thuốc bừa bãi nữa.
Khương Cửu Sênh lại gật đầu, ngẩng lên nghe anh dặn dò đủ thứ, mắt cô sáng lấp lánh, phản chiếu một bóng dáng thật dịu dàng.
Thời Cẩn nghĩ một chút rồi lại bổ sung thêm: “Em chỉ được uống một chút chút rượu thôi, không được để say, Anh cất thuốc ở trong tủ ngoài ban công, một ngày em chỉ được hút một điếu. Về anh sẽ kiểm tra đấy.”
Khương Cửu Sênh cười tươi rói: “Em biết rồi.”
“Nếu em chăm Khương Bác Mỹ thấy phiền quá thì gửi qua bên bác sĩ Từ, anh sẽ trả tiền chăm chó cho cậu ta.” Thời Cẩn liếc thấy có đôi tai chó ở góc tường đang vểnh lên nghe lỏm, bèn ném cho nó một ánh mắt cảnh cáo.
Khương Bác Mỹ không dám ho he tiếng nào.
Một trái tim nhỏ bé đang le lói tươi vui lập tức tịt ngóm, sau đó, nó nghe thấy mẹ nó nói: “Không phiền, để nó lại bầu bạn với em.”
Khương Bác Mỹ cực kì muốn ngửa đầu lên trời gào rú rồi cười ba tiếng thật to. Trên đời này, chuyện vui vẻ thứ hai là có thể ở bên cạnh mẹ, còn chuyện vui vẻ nhất đó là, không chỉ được ở bên mẹ, mà ba Thời còn không đánh được nó nữa.
Nó hưng phấn đến mức muốn bay lên trời!
Khương Bác Mỹ cố gắng kiềm chế sức mạnh hồng hoang đang muốn bùng phát trong cơ thể mình, chui vào trong ổ chó gặm nhấm niềm vui.
Dặn dò mọi thứ xong xuôi, vẫn còn một điều quan trọng nhất nữa. Thời Cẩn ôm eo cô, kéo cô vào lòng: “Rảnh rỗi phải gọi điện thoại cho anh nhé.”
Khương Cửu Sênh gật đầu rồi hỏi: “Nếu anh đang bận thì sao?”
“Không sao cả, anh vẫn có thể có thời gian rảnh để nghe điện thoại của em.”
Cô cười nói: “Anh đừng lo cho em quá, khả năng sinh tồn của em rất mạnh.”
Đương nhiên Thời Cẩn cũng biết điều đó, nhưng anh vẫn lo lắng như thường. Anh không tin vào thế giới này, không tin vào thiện chí, cũng không tin vào chuyện người tốt sẽ có kết quả tốt. Thế nên, anh luôn băn khoăn lo lắng từng giờ từng phút một, chỉ sợ có người hại cô, sợ có người cướp cô đi.
“Sênh Sênh, anh cất một tấm danh thiếp dưới gối của em, nếu em gặp vào chuyện gì gấp không dễ xử lý thì em cứ gọi cho số điện thoại đó, sai hắn làm bất cứ chuyện gì cũng được.” Dù là chuyện giết người phóng hỏa cũng được.
“Vâng.”
Thời Cẩn ôm cô không nói thêm gì nữa.
Khương Cửu Sênh bỗng từ ngực anh ngẩng đầu lên, hỏi: “Bác sĩ Thời, có bác sĩ nữ nào đi cùng đoàn không?”
Anh bật cười: “Có chứ.”
Lông mày của cô nhíu chặt lại, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói: “Nếu có thể, thì anh cố gắng giảm thiểu tiếp xúc với người ta tối đa được không?”
Không phải cô không tin bác sĩ Thời nhà mình, nhưng cô quá tin tưởng vào ánh mắt của mình. Thời Cẩn quá tốt, rất khó để khiến người khác không động lòng.
Thời Cẩn không nhịn được cười, đáy mắt anh ánh lên vẻ dịu dàng như gió mát trăng thanh. Anh nói: “Anh có bệnh cuồng sạch sẽ, sẽ không để cho người khác chạm vào. Có điều, Sênh Sênh à, anh thích em quản chặt anh như thế này.”
Khương Cửu Sênh rất thỏa mãn với câu trả lời này. Cô ôm eo Thời Cẩn, dụi đầu vào ngực anh.
Hai người đứng ôm nhau một lúc thì điện thoại của Khương Cửu Sênh có tin nhắn, cô ngẩng lên nhìn Thời Cẩn, nói: “Mạc Băng đến rồi, em phải đi đây.”
Thời Cẩn đi lấy áo khoác cho cô, thuận miệng dặn dò: “Trời lạnh lắm, em đừng mặc quần áo hở hang quá.”
Trời lạnh chỉ là vế phụ, trọng điểm nằm ở nửa câu sau.
Khương Cửu Sênh cười đáp: “Vâng.”
Thời Cẩn hôn nhẹ lên môi cô: “Anh đưa em xuống nhà.”
Tám giờ, Khương Cửu Sênh đến trường quay. Tô Khuynh cũng đã có mặt, thợ trang điểm đang hóa trang cho cô ấy. Cô ấy nhắm mắt lại, dáng vẻ như có chút mất hồn, mệt mỏi.
Khương Cửu Sênh bước tới hỏi: “Đêm qua ngủ không ngon à?”
Tô Khuynh day day thái dương nói: “Gần đây tôi hay mất ngủ.” Cô hơi dựa vào lưng ghế, mí mắt cụp xuống, “Tôi chợp mắt một lúc, bao giờ đến lượt tôi thì gọi nhé.”
Cũng không biết đã chợp mắt bao lâu, mắt cô nặng nề mệt mỏi đến mức không mở ra được. Trong lúc mơ màng, cô như loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân.
Tô Khuynh còn tưởng là Khương Cửu Sênh nên không mở mắt ra, chỉ lẩm bẩm gọi: “Sênh Sênh à, lạnh quá, lấy giúp tôi cái chăn với.”
Sau đó, có người đắp chăn lên cho cô, động tác rất nhẹ nhàng.
Tô Khuynh hơi hé mắt nói: “Cảm ơn…”, nhưng khi ánh mắt nhập nhèm buồn ngủ tỉnh táo lại, nhìn rõ người vừa đến là ai, thì cô cũng hoảng đến tỉnh cả ngủ. Cô ngồi bật dậy, hỏi: “Sao… sao lại là anh?!”
Còn ai ngoài tiểu tổ tông sinh ra là để khắc cô kia nữa.
Từ Thanh Cửu vẫn đang ngồi xổm bên cạnh ghế sofa, không đứng dậy. Cậu ấy ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Tôi đang quay chương trình ở phòng quay bên cạnh.”
Không biết vì sao, nhưng dù cậu ấy đã hóa trang rất kĩ càng để lên sân khấu, nhưng Tô Khuynh lại vẫn có thể nhìn thấy được vẻ tiều tụy trên mặt cậu ấy. Cô lặng lẽ thu lại ánh mắt của mình, không nhìn cậu ấy nữa, mà nhìn chằm chằm xuống tấm chăn trên người mình: “Vậy anh đến đây làm gì?”
Cậu ấy thản nhiên nói: “Tới gặp cậu.”
Từ Thanh Cửu vốn là người rất nóng tính, Tô Khuynh chưa từng thấy cậu ấy dịu dàng ngoan ngoãn thế này bao giờ, giọng nói cũng như nhỏ đi vài phần.
Cô day day mi tâm, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, một lúc lâu sau mới ngẩng lên nói: “Ở đài truyền hình đông người, nhiều chuyện. Anh cách xa tôi một chút, tôi không muốn bị tung tin đồn với anh đâu.”
Cô còn phải kiếm tiền nhét vào miệng ông ba cờ bạc của mình nữa.
Đối với cô mà nói, được sống tùy theo ý muốn của mình là một thứ gì đó quá xa xỉ.
Từ Thanh Cửu im lặng một lát rồi đứng dậy: “Vậy tôi đi đây.”
Tô Khuynh ngẩng đầu nhìn cậu ấy, không biết vì sao, bóng lưng có chút thê lương kia lại khiến cô cảm thấy buồn bực đến khó tả, giống như có thứ gì đó chặn trên ngực mình, rất khó chịu.
Các phòng quay chương trình gameshow của Đài truyền hình JB đều ở trong trường quay cả, mà ở bên cạnh, chính là nơi Từ Thanh Cửu đang ghi hình. Vừa bước ra khỏi phòng trang điểm của Tô Khuynh, cậu ấy đã nhìn thấy ngay người quản lý của mình đang chờ sẵn bên ngoài.
Mặt anh ta đầy vẻ hóng hớt: “Đã bảo cậu đừng đi rồi cậu còn không chịu nghe, tự mình làm mất mặt mình cơ.”
Từ Thanh Cửu xọc hai tay vào túi đi vòng qua, không để ý đến anh ta.
Chu Lương đi theo sau cậu, ngả ngớn trêu chọc, sợ tai vách mạch rừng nên anh ta nói rất nhỏ: “Nếu cậu và Tô Khuynh mà ở bên nhau thật, thì cậu thụ là cái chắc.”
Từ Thanh Cửu quay đầu khiêu khích: “Thụ thì đã làm sao?”
Ái chà, lại còn là một cậu chàng thụ đanh đá nữa chứ.
Chu Lương cười nhạo cậu ta một cách phũ phàng! Cong đã đành rồi, lại còn không phải công! Há há, cười chết mất thôi!!!
Từ Thanh Cửu vòng hai tay trước ngực, dáng vẻ tức xù lông nhím, lạnh lùng nhìn anh ta: “Cười đủ chưa?”
“Bình thường cậu ngang ngược lắm cơ mà,“ Độc mồm độc miệng, hơn nữa còn nóng tính, gắt gỏng, Chu Lương không hiểu nổi, “Thế quái nào mà ở trước mặt Tô Khuynh cậu lại yếu đuối thế nhỉ?!”
Từ Thanh Cửu buột miệng đáp: “Vì tôi thích cậu ấy.”
Chu Lương á khẩu, vội nhìn quanh bốn phía, may mà không có ai đi ngang qua. Anh ta hắng giọng nhắc cậu: “Cậu còn e ngại chuyện chưa đủ to à?”
Từ Thanh Cửu không nói không rằng.
Nhìn dáng vẻ cậu ta thế này là thật lòng rồi. Chu Lương phản đối, kịch liệt phản đối: “Hai người đều là thần tượng, nếu như chút ý đồ đó của cậu bị lộ ra ngoài, thì tôi không thể đảm bảo được rằng cậu còn có thể tồn tại được ở trong giới này nữa hay không. Trong giới giải trí có không ít người đồng tính, thế nhưng cậu thử nhìn xem, làm gì có mấy ai dám ngang nhiên công khai đâu. Huống gì, cậu và Tô Khuynh đều là nghệ sĩ có độ phủ sóng rất cao, nên mức độ phiêu lưu lại càng cao hơn. Cậu là con nhà quan chức, rất nhiều người nể mặt cậu nên không sợ không tồn tại được, mà cứ cho là không thể tiếp tục ở lại trong giới đi, thì nhà cậu cũng có thể lo cho cậu một công ăn việc làm khác, không có gì phải bận lòng cả. Nhưng cậu đã từng nghĩ cho Tô Khuynh chưa, cậu ấy phải làm thế nào đây?”
Những lời này tuy rất khó nghe, nhưng từng câu từng chữ đều là thực tế. Sự thực vốn là như vậy, khiến cho Từ Thanh Cửu không còn lời nào để phản bác.
Mặc dù không nhẫn tâm nhưng Chu Lương vẫn phải nói trắng ra, nói cho hết những điều cần nói: “Hơn nữa hiện giờ Tô Khuynh đang rất nổi, là nghệ sĩ mà Thiên Vũ đang dốc sức lăng xê, cậu ấy chỉ còn cách đỉnh cao sự nghiệp một cái giải thưởng nữa thôi. Tôi nghe Hà Tương Bác nói, năm sau Thiên Vũ đang lên kế hoạch để đưa Tô Khuynh đi đào tạo về diễn xuất, sau đó chuyển hướng sang giới điện ảnh.”
Nếu bây giờ bị tung scandal đồng tính, thì có lẽ Tô Khuynh cũng không thể chen được vào giới phim ảnh nữa.
Từ Thanh Cửu cúi đầu, không phản bác một câu nào: “Tôi biết rồi.”
Chu Lương thở dài, vỗ lưng an ủi cậu. Cũng rất khó cho cậu nhóc này, lần đầu tiên mầm tình hé nở mà chưa kịp ngoi lên đã chết yểu.
Có điều…
Không phải vừa mới nói biết rồi sao? Thế giờ tên nhóc đó còn đang làm cái trò gì trên sân khấu vậy?
Người dẫn chương trình hỏi: “Mẫu hình người yêu lý tưởng của Thanh Cửu là gì, có thể miêu tả cho tôi nghe một chút không?”
Từ Thanh Cửu trả lời rất nghiêm túc: “Lùn hơn tôi một chút, tóc ngắn, có nốt ruồi ở đuôi mắt, lúc cười mắt cong lên, có chút xấu xa, nhưng rất xinh đẹp, cực kì giống yêu tinh.”
Cậu dám chắc đây không phải là hình dung người cậu thích đó chứ?
Chu Lương cạn con m* nó lời! Sớm muộn gì cũng ra chuyện!!!
Khương Cửu Sênh và Tô Khuynh đang ngồi chờ đến giờ quay, thấy hơi buồn chán bèn nhờ nhân viên truyền hình ảnh của phòng quay bên kia về xem.
“Sao tôi cứ có cảm giác Từ Thanh Cửu đang nói cậu nhỉ?” Khương Cửu Sênh nhìn Tô Khuynh. Tóc ngắn này, đuôi mắt có nốt ruồi này, lúc cười mắt cong lên này.
Tô Khuynh quay đầu đi: “Muốn yêu ai thì yêu.”
Mặt cô bỗng đỏ ửng lên rất khả nghi.
Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, một người cầm điện thoại cúi đầu đi vào phòng. Vừa bước vào, người đó kéo ghế ngồi xổm lên, tiếp tục cắm mặt vào màn hình điện thoại, từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu lên.
Khương Cửu Sênh và Tô Khuynh quay sang nhìn nhau không nói gì.
Khoảng vài phút sau, người trên ghế chợt bật dậy, kích động giậm chân: “Lại bị nuốt rồi, bực không chịu được.” Cô ấy vò đầu bứt tai, ngón tay di chuyển rất nhanh trên màn hình điện thoại, vừa chơi vừa cảm thán, “Như bị Đông Hoàng Chung nuốt vậy.”
Lúc này Khương Cửu Sênh mới nhìn thấy mặt cô ấy, hóa ra là Cảnh Sắt.
Chơi xong một ván, cô ấy mới ngẩng đầu lên, vừa khéo đối diện với ánh mắt của Khương Cửu Sênh. Cô ấy thoáng ngớ người ra vài giây, sau đó ngây ngô hỏi: “Cùng chơi một ván không?”
Khương Cửu Sênh bật cười, lắc đầu nói: “Cảm ơn cô chuyện lần trước.”
Cảnh Sắt xua tay: “Không có gì.” Cô ấy ngồi xổm trên ghế, đôi mắt rất to, giống như một cây nấm vậy, vẻ mặt chân thành còn có chút ngơ ngác, hỏi: “Cô cũng là fan của Minh Thần sao?”
“Không.” Khương Cửu Sênh hơi ngừng lại rồi bổ sung thêm, “Cậu ấy là em trai của bạn tôi.”
Woaaa!
Mắt Cảnh Sắt sáng rực lên: “Vậy cô xin chữ ký giúp tôi được không?”
Khương Cửu Sênh đồng ý ngay: “Được thôi.” Cô cũng không phải người nhiệt tình giúp đỡ người khác, chỉ là muốn trả lại ân tình của Cảnh Sắt thôi.
Cảnh Sắt cười đầy thỏa mãn, “Cảm ơn.”
Nói xong, cô ấy lại cúi đầu tiếp tục màn mới. Cảnh Sắt đeo tai nghe ngồi xổm trên ghế, đắm chìm trong game quên hết sự đời, thi thoảng còn buột miệng chửi mấy câu trong game nữa. Bình thường nói năng nhỏ nhẹ là thế mà đến lúc chơi game thì hùng hổ vô cùng.
“Tôi bị giết rồi.”
“M* kiếp, tức đến nỗi suýt quên con m* nó buff.”
“Lần sau mà tao gặp mày nữa, tao treo máy!”
Vân vân và mây mây…
Cô ấy còn chưa chơi xong một ván, ngoài cửa đã có người gọi: “Cảnh Sắt! Cảnh Sắt!”
Là người quản lý của cô ấy đến tìm.
Cảnh Sắt vừa vội vàng tung kỹ năng vừa đáp lại người quản lý.
Trần Tương đẩy cửa ra, cười ngại ngùng xin lỗi hai người khác ở trong phòng trước, sau đó mới đi về phía Cảnh Sắt: “Ôi bà cô của tôi ơi, cô vẫn còn ngồi đây làm gì vậy?”
Cảnh Sắt không ngẩng đầu, từng giây từng phút đều phải chú ý đến tình hình chiến đấu, đáp rất vu vơ: “Em chờ lên sân khấu mà.”
Khóe môi Trần Tương run lên: “Nhưng đây là phòng nghỉ của người khác.”
“Ồ, vậy à?” Cô ấy tiếp tục dùng kỹ năng, “Tôi đi nhầm ấy mà.” Sau đó đột nhiên hét toáng lên, “Tôi lại bị giết rồi này!”
Trần Tương ôm trán, cạn lời, ngại ngùng nhưng vẫn lịch thiệp xin lỗi hai người chủ của phòng nghỉ này: “Xin lỗi, cô nhóc này nhà tôi hơi lơ mơ!”
Khương Cửu Sênh lắc đầu nói không sao.
Trần Tương đương nhiên có thể nhận ra được Khương Cửu Sênh và Tô Khuynh, anh ta chào hỏi cả hai rồi thúc giục Cảnh Sắt: “Còn không mau lên nữa, sắp đến cô rồi.”
Cảnh Sắt vùi đầu chiến đấu: “Tôi còn chưa đánh xong ván này.”
Thật muốn dỡ hết đồ của cô ấy luôn!
Trần Tương điên người: “Cô mà còn không đi nữa là tôi bán sạch trang bị của cô đấy!”
Cảnh Sắt lập tức tắt ngóm trò chơi đi, ngẩng đầu hô: “Tôi tới đây!”
Bán xe bán nhà bán thận cũng đều được, chỉ duy nhất trang bị là không thể bán được!!!
“Lúc trước tôi còn tưởng cô ấy đi theo hình tượng ngốc nghếch đáng yêu, nay mới biết, hóa ra là bản chất.” Tô Khuynh nhìn Khương Cửu Sênh hỏi, “Cậu quen cô ấy à?”
Khương Cửu Sênh gật đầu: “Cô ấy là em họ của Từ Thanh Cửu.”
Không ngờ giới giải trí lại nhỏ đến vậy. Tô Khuynh nghe xong cũng không nói gì.
Người quản lý Hà Tương Bác bước vào: “Đến hai đứa rồi.”