Duy nhất là em Cố Nam Tây - Chương 125
- Home
- Duy nhất là em Cố Nam Tây
- Chương 125 - Tình huống nguy cấp, anh hùng cứu mỹ nhân
Đọc truyện Duy nhất là em Cố Nam Tây Chương 125 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 125 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Gã đàn ông bị chọc giận đứng phắt dậy: “Mày là cái thá gì chứ?”
“Tao?” Tạ Đãng vuốt vuốt mái tóc xoăn trên đầu, từ tốn lấy bình rượu trên bàn, dốc thẳng vào đầu gã, “Tạ Đãng.”
Thành Lạc máu nóng bốc lên, vuốt mặt vơ lấy cái nĩa: “Con m* nó mày…” Cánh tay vừa nâng lên đã bị người khác bắt lấy.
Cánh tay gã tê rần, nĩa ăn bằng kim loại trên tay rơi xuống đất.
Gã đàn ông đau đến mặt mũi méo xẹo, không cử động được chút nào, vừa định quay đầu thì cổ cũng bị người bóp tê rần, gã đau đến gọi cha gọi mẹ: “Aa… buông, buông, buông tay.”
Tạ Đãng vừa ngẩng đầu lên, thấy đó là Thời Cẩn bèn liếc xéo anh.
Tên này ở đâu chui ra vậy?
“Hành vi của hắn đã đủ xem là bạo lực gia đình, có muốn báo án hay không,“ Thời Cẩn còn cầm một bàn tay của gã đàn ông, lãnh đạm nhìn cô gái ngồi bệt dưới sàn, “Tự cô quyết định.”
Cô gái cúi đầu không muốn để ai thấy gương mặt của mình, nương theo mái tóc che đi hết thảy cảm xúc vốn có.
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Cô gái lựa chọn rất nhanh, cầm lấy túi cuống quýt chạy khỏi quán ăn.
Bất ngờ không? Hẳn là không, các cô gái bị bạo lực gia đình đâu phải ít, nhưng thật sự có dũng khí để ăn cả ngã về không lại chẳng có mấy người.
“Mày… mày muốn thế nào?” Gã trai ngoạc miệng nghển cổ về sau, trong đáy mắt lóe lên sự dữ tợn, “Tao cảnh cáo mày, nếu mày dám đụng đến tao…”
Thời Cẩn không hề báo trước đã thả tay ra.
Gã đàn ông bị mất trọng tâm bật ngửa về sau, đầu đụng vào cạnh bàn. Gã ôm đầu la ó thảm thiết, lửa giận ngút trời trừng mắt nhìn chằm chằm Thời Cẩn.
Thời Cẩn chậm rãi rút chiếc khăn ăn trên bàn chưa có ai dùng, lau tay rồi nói: “Không đánh mày.” Lại lau thêm một lần nữa, chán ghét cau mày: “Vì tao sợ bẩn.”
Trong đám đông có người cười vang.
Gã đàn ông mất hết mặt mũi, nghiến chặt răng bò dậy.
“Chúng mày chờ đó!”
Sau khi ném lại một câu oán giận, gã nạt nộ thêm dăm câu với những người đang xem náo nhiệt xung quanh rồi mới rời khỏi quán ăn.
“Tôi với anh có quen biết không?” Tạ Đãng giương mắt nhìn Thời Cẩn.
Anh thong dong trả lời: “Không quen.”
“Vậy anh nhiều chuyện làm gì.”
Thời Cẩn vẻ mặt “gặp sóng lớn không sợ hãi” trả lời: “Vì dân trừ hại là trách nhiệm của mỗi người.”
Tạ Đãng nghẹn họng, nhếch khóe miệng rồi liếc mắt khinh thường, đột nhiên tầm mắt của cậu dừng lại, sắc mặt trở nên căng thẳng: “Ngoài cửa có người chụp ảnh, anh đưa Sênh Sênh lên tầng 2 phòng 7 trước đi.”
Hai người “không quen biết” gì nhau lúc này lại vô cùng ăn ý, Tạ Đãng phụ trách di dời sự chú ý, Thời Cẩn lập tức len vào đám đông kéo Khương Cửu Sênh vào lòng, đẩy cửa kính ra trực tiếp lên lầu.
Tạ Đãng cũng là người của công chúng, dù cho ở vị trí xa xôi không náo nhiệt này vẫn có người nhận ra cậu.
Cậu bình tĩnh để cho người ngoài cửa cầm điện thoại chụp một tấm chính diện, sau đó lại hào phóng nói: “Có thể chụp hình tôi, nhưng nếu đăng tin không đúng sự thật, anh chờ bị truy cứu trách nhiệm đi.”
Người chụp trộm câm nín.
Cậu đã nói vậy rồi làm sao hắn còn dám đăng. Nghệ sĩ violin Tạ Đãng lăn lộn trong giới không phải ngày một ngày hai, những người bị cậu chỉnh nhiều không kể xiết.
Có một kiểu người rất kỳ quái, rõ ràng quậy phá hư hỏng là thế, nhưng người khác vẫn thương yêu và che chở, không ai dám làm gì họ, Tạ Đãng chính là một ví dụ.
Tần Minh Châu còn phải luyện tập, cả nhóm bèn cùng nhau rời đi, riêng Thời Cẩn và Khương Cửu Sênh lại lên tầng nghỉ ngơi.
Tạ Mộ Chu cùng với học trò thứ bảy, thứ tám đang uống trà ở tầng trên, sau khi nghe tin Tạ Đãng đánh nhau dưới lầu, Tạ Mộ Chu chống ghế đứng lên muốn xuống dưới giúp một tay: “Đứa nào dám đánh Đãng Đãng nhà ta!”
Thầy Tạ luôn bao che cho con cái, nâng niu Tạ Đãng chẳng khác gì bảo bối.
Khương Cửu Sênh mỉm cười trấn an thầy: “Đã giải quyết xong rồi ạ.”
Tay Tạ Mộ Chu vẫn còn chống trên ghế: “Vậy có bị đánh không?”
“Không có.”
Lúc này ông mới bình tĩnh lại tựa vào ghế, châm điếu thuốc: “Chẳng khi nào bớt lo cho nó cả, suốt ngày chỉ đi gây chuyện là nhanh.”
Vừa nói xong Tạ Đãng đã đẩy cửa bước vào, liếc liếc hai người: “Hai thầy trò nói xấu gì con đó!”
Khương Cửu Sênh cười: “Tôi không có.”
Tạ Mộ Chu nói theo: “Ba cũng không.”
Tạ Đãng còn khướt mới tin, giả vờ đạp một cước, đuổi hai học trò của Tạ Mộ Chu đang ngồi giữa ông và Khương Cửu Sênh: “Xích ra một chút, con muốn ngồi giữa.” Rồi nhìn qua hai bên, “Tránh cho hai người trốn con uống rượu.”
Học trò thứ bảy im lặng, cô mười ba lén uống rượu với thầy đã là chuyện xa lắc xa lơ rồi, đến giờ Đãng Đãng vẫn còn ghim mới sợ!
Năm thầy trò cười nói rôm rả.
Thời Cẩn nhìn bọn họ vui đùa, khóe miệng bất giác cong lên. Không phải anh không ghen tị, chỉ là cảm thấy thật may mắn cô đã quen biết nhiều người tốt như vậy trong suốt thời gian anh vắng mặt.
Khương Cửu Sênh trò chuyện câu được câu chăng với thầy Tạ tầm hai mươi phút. Tạ Đãng thỉnh thoảng cũng chen vào một hai câu, còn Thời Cẩn chỉ im lặng ngồi bên cạnh cô, ai hỏi mới trả lời. Khương Cửu Sênh sợ anh ngại bèn xin phép về trước.
Hai người vừa đi không đến ba phút, Tạ Mộ Chu đột nhiên nhớ ra: “Quên mất việc này.” Ông lấy từ bên ghế dựa ra một hộp quà, “Đãng Đãng chạy theo đưa cho Sênh Sênh đi. Đây là chị cả tặng nó rượu dưỡng sinh, uống rất tốt cho thân thể.”
Tạ Đãng cằn nhằn hai câu “già rồi lẩm cẩm” rồi xách theo bình rượu ra khỏi phòng.
Cậu gọi điện cho Khương Cửu Sênh: “Đang ở đâu thế?”
“Ở bãi đỗ xe.”
Tạ Đãng ra khỏi phòng ăn, rẽ về hướng bãi đỗ xe bên trái, tay cầm hộp quà dặn một câu: “Chờ một chút có đồ đưa cho bà.”
Khương Cửu Sênh đồng ý, tiếp tục giữ máy.
Tạ Đãng vừa đi vừa tìm. Bãi đỗ xe quá lớn, cậu nhìn quanh bốn phía tìm hơn nửa vòng mới thấy Khương Cửu Sênh, khóe miệng nhếch lên: “Thấy bà rồi.”
Vừa dứt lời ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Một loạt xe phía sau cô đều có người đang trốn, Tạ Đãng lại ngẩng đầu liếc một vòng, quả nhiên tất cả camera đã bị che lại.
“Sênh Sênh.” Tạ Đãng nói, “Bà đến cửa số 3 đi.”
Vị trí của cô và Thời Cẩn là góc chết, từ đây đến cửa số 3 là đường thoát ra ngoài gần nhất.
Khương Cửu Sênh không hiểu: “Làm sao vậy?”
Tính tình của cậu vẫn tùy hứng như mọi khi, mất hứng thúc giục: “Nhanh qua đây đi, không thì tôi mặc kệ bà đó.”
“Được rồi tôi qua ngay.” Bên kia cúp điện thoại, Khương Cửu Sênh nói với Thời Cẩn, “Lấy xe sau đi anh, qua cửa số 3 một lát.”
“Sao vậy?” Xe của hai người đỗ sát trong cùng, đi khoảng 100 mét là đến rồi.
“Tạ Đãng muốn đưa đồ cho em, hình như rất gấp.”
Thời Cẩn nhíu mày, nhưng vẫn nghe theo cô đi đến cửa số 3.
Người trốn trong xe ở phía xa lục tục bước ra, tầm hai mươi gã đàn ông, trong tay lăm le gậy sắt. Tạ Đãng nhận ra tên dẫn đầu, chính là thằng oắt vừa mới ở trong quán ăn đánh phụ nữ, tên Thành Lạc gì đó.
Gã dẫn người ra muốn đuổi theo.
Tạ Đãng thả đồ trong tay xuống, đột ngột cất tiếng nói: “Tìm tao hả?”
Hai mươi gã đồng loạt dừng chân quay đầu lại nhìn.
Thành Lạc nhận ra Tạ Đãng, tay cầm gậy sắt bước lại gần. Sau đó gã liếc mắt ra hiệu cho đám tay chân tiến lên bao vây, rồi mỉm cười nham hiểm: “Nhóc con, mày có giỏi thì đừng chạy.”
Tạ Đãng nhún vai: “Không chạy tao là cháu mày.”
Cậu xoay người chạy hướng ngược lại với chiếc Volvo màu bạc của Thời Cẩn.
Thành Lạc hét lớn: “Bắt nó cho tao!” Gã vừa đuổi theo vừa hét: “Hôm nay ông đây giá nào cũng phải giết mày.”
Bãi xe rất rộng, chia ra hai khu, Tạ Đãng chạy một hồi thì bị đuổi vào góc chết, cậu quay đầu nhìn thoáng qua, thấy vị trí của mình với chiếc Volvo đã cách đủ xa rồi.
Cậu dừng lại, cởi áo khoác bọc tay lại: “Tạ Đãng tao trước giờ chưa biết sợ thằng nào.”
Thành Lạc kéo một cây gậy sắt lớn, tiến tới gần, ra lệnh cho đàn em: “Đánh cho tao! Đánh chết cho tao!”
Trong phòng VIP tầng hai, Tạ Mộ Chu đang định đi về thì nhận được điện thoại của Khương Cửu Sênh.
“Sao vậy Sênh Sênh?”
Khương Cửu Sênh hỏi đến Tạ Đãng.
“Đãng Đãng?” Tạ Mộ Chu nói, “Thầy bảo nó đi đưa rượu cho con.”
Cô im lặng.
“Còn chưa thấy nó sao?” Tạ Mộ Chu nhăn trán, “Không có lý nào, con xuống lấy xe không bao lâu Đãng Đãng đã đuổi theo rồi.”
“Chắc là không tìm thấy rồi, để con đi xem thử.” Nói xong Khương Cửu Sênh cúp điện thoại, căng thẳng nhíu mày nói: “Thời Cẩn, có thể Tạ Đãng gặp chuyện gì rồi.”
Cô bối rối, trong lòng dấy lên lo lắng.
Thời Cẩn trấn an: “Em đừng gấp.”
Sao cô có thể không gấp chứ, lại gọi cho Tạ Đãng lần nữa: “Vẫn không nghe máy.”
Cô có dự cảm không lành.
“Sênh Sênh.” Thời Cẩn suy nghĩ nhanh rồi nói với cô: “Em chờ ở đây, anh quay lại tìm.”
Khương Cửu Sênh không chút do dự đáp lại đầy kiên trì: “Cùng nhau đi.”
Thời Cẩn không lay chuyển được cô, đành phải cùng cô đi ngược lại vào bãi xe.
Bãi xe khu đông, sát trong góc chết.
Một chân Tạ Đãng bị gậy sắt ấn xuống, cậu quỳ một gối, mồ hôi trên trán chảy dọc sườn mặt, tí tách rơi xuống đất. Mặt mũi cậu đầy vết trầy xước, khóe miệng vương máu, nhưng cậu chỉ im lặng không rên tiếng nào.
“Không phải mày cứng lắm sao?” Thành Lạc gõ gậy sắt xuống đất, đắc ý cười nhạo, “Gáy một tiếng cho ông đây nghe xem nào.”
Tạ Đãng lắc lắc đầu cho mồ hôi rơi xuống, nâng đôi mắt không giảm đi nửa phần ngạo khí nào lên: “Nói nhảm nhiều vậy, đánh thì đánh đi, nếu tao rên nửa lời bố mày không tên là Tạ Đãng.”
Thành Lạc nghiến răng, trong mắt bốc lửa.
Phía sau có người tiếng lên nhỏ giọng nói một câu: “Cậu Lạc, hắn là Tạ Đãng.” Có hơi lo lắng nói, “Là nghệ sĩ violin nổi tiếng.”
“Vậy càng hay.” Thành Lạc thu lại nụ cười đắc ý, tàn nhẫn nói: “Đánh phế tay nó cho tao.”
Tạ Đãng liếm răng hàm, phun ra một búng máu nhỏ: “Con m* nó mày dám đụng đến tay tao thử xem!”
Cậu chống tay xuống đất, vừa mới lấy đà đứng lên đã bị gã phía sau ấn gậy xuống, chân trái tê rần ngã sấp mặt về phía trước, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy xuống. Cậu cắn răng cố đỡ thân mình tiếp tục đứng lên.
Thành Lạc mất kiên nhẫn, gào thét: “Thất thần cái gì, đánh cho tao, ai đánh gãy tay hắn đầu tiên ông đây thưởng một triệu.”
Tạ Đãng lau máu trên miệng: M* kiếp tưởng gì, bảo hiểm tay bố mày mười triệu đây này.
Đám lâu la vừa nghe thấy sẽ có tiền, hai mắt sáng rực như đèn pha ô tô, mau chóng kéo gậy đến gần Tạ Đãng. Hai tay của cậu bị ấn trên đất không thể động đậy, nhìn từng bóng người đến gần mình, cậu vẫn cắn chặt răng không rên một tiếng, mấy kiểu cầu xin tha thứ cậu sẽ không làm, cũng không làm được.
Tên đàn ông bước đến đầu tiên nâng cao gậy, siết chặt chuẩn bị dùng hết sức đánh xuống.
Đột nhiên!
“Bíp, bíp, bíp”
Sau lưng vang lên tiếng còi xe oang oang, khiến đám người giật mình quay đầu lại nhìn.
Phía sau có chiếc xe Beetle màu đỏ đang dừng ở giữa đường, người cầm lái là một cô gái cười vô cùng ngây thơ: “Thật ngại quá, mấy người cản đường tôi quay đầu xe, có thể né ra một chút không?”
“Cút! Nếu không đánh luôn cô.”
Cô gái trong xe gãi đầu, làm ra vẻ thật kinh hoảng: “Ây… vậy mấy người cứ tiếp tục, tiếp tục đi.”
Cô cũng tiếp tục lái xe của mình.
Thành Lạc mất kiên nhẫn tàn nhẫn thúc giục: “Còn chờ gì nữa, đánh nhanh lên!”
Gậy sắt trong tay đám người đều đồng loạt giơ cao.
Bỗng nhiên tiếng còi cảnh sát vang lên!
Hú hú hú hú hú…
“Cậu Lạc, cảnh sát đến.”
Hai mươi mấy gã đàn ông trong nháy mắt trở nên luống cuống, hết nhìn Đông lại nhìn Tây, tiếng còi cảnh sát dồn dập bên tai ngày càng rõ.
“Đừng để tao bắt được mày lần nữa.” Thành Lạc không cam lòng cắn môi, “Đi.”
Đám người nhanh chóng giải tán bỏ chạy.
Chờ đám người đi xa, cửa kính xe của chiếc Beetle hạ xuống, một người trong xe ló đầu ra hô: “Tạ Đãng.”
Tạ Đãng nằm sấp trên đất vẫn không nhúc nhích.
Cô nóng nảy hét lên: “Tạ Đãng!” Giọng nói thúc giục, “Mau dậy đi.”
Đối phương tựa như chết rồi, không có chút phản ứng.
Chủ xe hết cách, cô ngó nghiêng bốn phía rồi mới xuống xe, di động trong tay vẫn còn vang lên tiếng còi cảnh sát.
Nếu không phải cô nhanh trí bật tiếng còi lên, giới âm nhạc Trung Quốc thiếu chút nữa mất đi một tay violin lỗi lạc.
Thông minh như vậy còn ai vào đây nữa, chính là Đàm Mặc Bảo.
Cô rón rén bước qua, đá nhẹ người đang nằm trên mặt đất: “Còn sống không, mau đứng lên đi!” Cô ngồi xổm xuống lay cậu, “Nếu không bọn họ sẽ quay lại đó!”
Vừa mới nói xong.
“Mẹ nó dám lừa bọn tao.”
Đàm Mặc Bảo ngẩng đầu lên, tiêu rồi đám người kia quay lại.
Gã đàn ông đi đầu tựa như hung thần, lửa giận trong mắt ngập trời.
Đàm Mặc Bảo lảo đảo ngã xuống đất. Cô kéo lưng áo của Tạ Đãng, run rẩy gọi: “Tạ… Tạ Đãng.”
Tạ Đãng vẫn nằm trên đất khẽ giật người, cố gắng hết sức nói với cô: “Mau… chạy… đi.”
Cô cũng muốn chạy lắm!
Đàm Mặc Bảo bật khóc: “Chạy không nổi, tôi… tôi… chân tôi nhũn hết rồi.”
Ngu ngốc!
Tạ Đãng cắn chặt răng, đưa tay kéo Đàm Mặc Bảo, đẩy cô vào bên trong. Cậu gắng chống thẳng người chặn trước mặt cô. Bên tai, tiếng kim loại ma sát càng lúc càng gần.
Thành Lạc cầm gậy sắt kéo lê trên đất, dần dần dồn ép bọn họ.
“Chúng mày đừng hòng trốn thoát, lên cho tao!” Thành Lạc nhìn thoáng qua đám đàn em phía sau, ra lệnh, “Đè tay thằng khốn này ra!”
Một gã tay sai tiến đến, giằng tay Tạ Đãng rồi ép mạnh xuống đất.
Thành Lạc giơ gậy lên, dồn sức đập một phát.
“Á!”
Một tiếng thét chói tai cực kì bi thảm vang lên.
Tạ Đãng lập tức ngẩng đầu lên, ai đó đang nằm đè lên người cậu. Người đó ôm chặt lấy tay cậu, co quắp chỉ lộ mỗi mái đầu vương đầy máu.
Tạ Đãng trợn mắt há mồm: “Cô…”
Đàm Mặc Bảo cố gắng ngẩng lên nhưng trước mắt quay cuồng, chỉ còn một mảng tăm tối mịt mờ. Cô khẽ lắc đầu rồi nói: “Lúc trước lỡ đập vào đầu cậu, giờ trả hết rồi nhé!”
Cảm thấy sau ót có gì đó ấm áp đang chảy xuống, cô bèn đưa tay kiểm tra. Đến khi thấy một màu đỏ chói mắt vương trên tay mình, Đàm Mặc Bảo cắn răng nói hết những gì muốn nói, “Cậu đừng cảm động quá, tôi là antifan của cậu đó, nếu không phải cậu là sư đệ mà Khương Cửu Sênh yêu mến nhất, tôi cũng không thèm làm anh hùng cứu mỹ nhân đâu.”
Nói xong cô gục đầu trên vai Tạ Đãng
Hốc mắt Tạ Đãng đỏ lên: “Tụi mày xông hết lên đây!”
“Đừng vội, đến lượt mày rồi đây.” Thành Lạc gõ gõ ống sắt trong tay, nâng cao lên rồi hung ác nện xuống.
“Con m* nó bọn mày dám đánh thử xem.”
Tiếng rống giận dữ như sư tử phát cuồng khiến Thành Lạc khựng lại.
Tạ Đãng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Khương Cửu Sênh chạy đến, Thời Cẩn cũng cản không được cô.
Khương Cửu Sênh xoay người đá bay ống sắt ra xa, ấn cổ Thành Lạc xuống rồi giơ nắm đấm lên.
Trông thấy cô đến, hai mắt cậu cay xè.
Học trò thứ mười ba của nhà họ Tạ, thật đáng yêu!
Tạ Đãng nhếch nhẹ khóe môi rồi nhắm mắt lại.
Thành Lạc không kịp trở tay đã bị đầu gối của Khương Cửu Sênh đè sấp mặt xuống đất. Gã vừa muốn giãy giụa đã ăn liền tù tì chục cú thụi vào lưng, đau đến nhe răng trợn mắt thiếu điều tắt thở, chỉ biết giận dữ hét lên: “Nhào lên cho tao!”
Hai mươi mấy tên nghe vậy nhào lên.
Thời Cẩn nhặt ống sắt dưới đất lên chắn trước mặt Khương Cửu Sênh: “Dám đánh cô ấy một cái, tao trả lại cho chúng mày gấp 10.”
Hai gã cầm đầu nhìn nhau một chút, sau đó đồng loạt giơ gậy xông vào. Thời Cẩn không hề hoang mang, dùng tay trái cản đòn, còn tay phải giơ gậy sắt dính máu lên.
Anh ngẩng đầu, trong mắt là sự hung ác nham hiểm tột cùng.
“Aaaaaaaaa…”
Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Khoảng mười phút sau đám tay chân đã nằm rạp trên đất, đa số đều ôm chân không ngừng rên la, lúc này tiếng còi cảnh sát cũng vang lên.
Lần này là cảnh sát thật, còn có cả xe cứu thương.
Thời Cẩn che chở Khương Cửu Sênh lên xe: “Em có bị thương không?”
Cô lắc đầu: “Còn anh?”
Lúc nãy Thời Cẩn chắn trước mặt cô, cô còn chưa động tay chút nào.
“Anh không sao.” Thời Cẩn cởi áo khoác mặc lên cho cô, “Anh đã thông báo cho Tiêu Dật rồi, cậu ta sẽ đến bệnh viện giúp đỡ, em theo xe đến Thiên Bắc đi, anh ghé Cục Cảnh sát lấy lời khai rồi qua bệnh viện với em.”
“Được.” Cô cau mày, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Anh là bác sĩ, tin tưởng anh, bọn họ sẽ không sao đâu.” Thời Cẩn hôn nhẹ lên trán cô, “Ngoan, đừng lo lắng.”
Khương Cửu Sênh vẫn bất an không thôi: “Vừa nãy hình như có người chụp trộm.”
Cô không có vấn đề gì, nhưng Tạ Đãng thì không được, cậu là nghệ sĩ cấp quốc gia, trên người không được có vết nhơ.
“Vũ Văn Xung Phong sắp đến rồi, hơn nữa,“ Thời Cẩn nói, “Còn có anh.”
Còn có anh.
Khương Cửu Sênh đột nhiên thả lỏng, không còn thấy luống cuống nữa.
Thật ra cô không phải kiểu con gái có tính cách yếu đuối, bản thân trước giờ chưa từng ỷ lại vào ai. Cô từng nghĩ rằng thân này có thể đầu đội trời chân đạp đất, không có gì mình không gánh vác được. Giờ mới phát hiện ra, khi ngẩng đầu lên có anh nơi ấy, không cần sợ hãi nữa thật tốt.
Bệnh viện Thiên Bắc.
Khoảng nửa giờ sau Mạc Băng và Tống Tĩnh đã chạy đến.
Do Tống Tĩnh vội vã chạy tới đây nên sắc mặt lúc bấy giờ trắng bệch. Cô vừa liếc mắt thấy Khương Cửu Sênh đang ngồi đợi trên băng ghế ngoài hành lang, bèn sốt sắng đi qua: “Tạ Đãng thế nào rồi?”
“Còn đang trong phòng cấp cứu.” Khương Cửu Sênh nhìn quanh bốn phía, buổi tối nên bệnh viện chẳng có mấy ai, cô kéo khẩu trang xuống rồi nói, “Em sợ ngày mai có báo đưa tin, trước mắt phải giải quyết tốt đã.”
Tống Tĩnh hiểu rõ nhanh chóng gọi điện thông báo cho ông chủ Vũ Văn.
Đúng lúc này Tiêu Dật từ trong phòng cấp cứu đi ra.
Khương Cửu Sênh tiến lại: “Thế nào rồi?”
“Tạ Đãng chỉ bị mất sức với trầy xước ngoài da thôi, không có vấn đề gì, nhưng cô gái kia lại gặp chút rắc rối.” Tiêu Dật nói, “Cô ấy nhóm máu RH-, đầu bị thương nặng, không thể cầm máu được, có khả năng cần phải truyền máu.”
Khương Cửu Sênh hiểu ra vấn đề: “Kho máu của bệnh viện không có sao?”
“Mấy hôm trước vừa đem qua chi nhánh khác, còn thì còn, nhưng không được dùng.”
Mạc Băng nghe xong tức đến bật cười: “Đạo lý ở đâu? Kho máu không phải để cứu người sao, không cho bệnh nhân sử dụng, còn đeo bảng cứu người làm gì?”
Đương nhiên là có ẩn tình trong đó.
Tiêu Dật hạ giọng: “Vợ của chủ tịch bệnh viện đã dặn dò trước, muốn lưu lại dự phòng cho con gái bà ấy.”
Con mẹ nó!
Mạc Băng không giữ ý tứ nữa buông lời xem thường: “Thời đại nào rồi, còn cái kiểu chủ nghĩa tư bản này.” Thì ra nơi thần thánh như bệnh viện cũng tồn tại những góc tối như vậy.
“Là dược phẩm Đàm thị!” Tiêu Dật đáp.
Ồ, quả nhiên ông trùm ngành sản xuất thuốc, chỗ dựa thật vững chắc.
“Con gái chủ tịch bệnh viện mắc bệnh máu khó đông và bệnh tim bẩm sinh. Lúc trước nhà họ Đàm đầu tư vào bệnh viện đã đưa ra yêu cầu, tất cả môi trường điều trị, thuốc men và bác sĩ đều phải ưu tiên người nhà họ Đàm. Hơn nữa vài hôm trước bệnh viện vừa tiếp nhận một sản phụ có nhóm máu RH-, nên kho máu chỉ còn lại số lượng rất ít, nhóm máu hiếm này muốn điều từ nơi khác đến cũng không dễ dàng và nhanh chóng được.” Tiêu Dật nói một hơi, sắc mặt nghiêm trọng, “Hơn nữa gần đây con gái nhà họ bị thương, bà Đàm thần hồn nát thần tính, không có sự đồng ý của bà ấy khoa Truyền máu không dám tùy tiện động vào.”
Tiêu Dật bắn liên thanh xong, y tá trưởng Lưu bước ra từ phòng cấp cứu, bồi một câu: “Bên trong kia cũng là con gái nhà họ Đàm.”
Tâm trạng lên rồi lại xuống, tựa như một màn kịch!
“Tôi từng thấy cô ấy đến đây làm kiểm tra với bà Đàm.” Y tá Lưu xác nhận, “Cô ấy là con gái thứ hai của nhà họ Đàm.”