Duy nhất là em Cố Nam Tây - Chương 119
- Home
- Duy nhất là em Cố Nam Tây
- Chương 119 - Hóa ra bác sĩ Thời không am hiểu chuyện này
Đọc truyện Duy nhất là em Cố Nam Tây Chương 119 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 119 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Động tác của Khương Cửu Sênh rất cứng ngắc. Cô không dám lộn xộn, khẽ hỏi: “Anh không khó chịu à?”
“Em có cách xa anh cũng vô ích thôi.” Anh hơi dùng sức ôm eo cô, hơi thở rối loạn: “Cứ thế đi.”
Cô nghe lời không động đậy, tay ôm lấy eo Thời Cẩn. Ban đêm trời se lạnh, bên tai là tiếng nhịp đập và nhịp thở, nhanh đến mức rối tinh rối mù.
Hôm sau, trời quang.
Mạc Băng xem clip mà Khương Cửu Sênh đưa, kinh ngạc một lúc lâu rồi hỏi cô: “Cô lấy clip này ở đâu vậy?”
Có thể kiếm được clip này, chắn chắc chắn không phải hạng xoàng xĩnh đâu.
Khương Cửu Sênh thuận miệng đáp: “Thời Cẩn xài dùng tiền đấy.”
Mạc Băng cứng họng.
Chắc bác sĩ Thời là thần linh rồi.
Mạc Băng giơ ngón cái lên, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Vừa ra tay đã là đòn chí mạng.” Thực lực cỡ này phải gọi là số dzách! Sau đó cô lại hỏi Khương Cửu Sênh: “Thế cô định xử lý vụ này thế nào?”
Trương Vinh Hải đã vào bệnh viện tâm thần vì mắc chứng hoang tưởng bị hại, phỏng chừng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể xuất viện được. Bây giờ chủ yếu là giải quyết con phò Liễu Nhứ kia!
Khương Cửu Sênh chỉ cười, nói bằng giọng thản nhiên ung dung: “Thù mới hận cũ, tính cả vốn lẫn lãi.”
Mạc Băng không phản đối, cũng không hề bất ngờ. Đây mới là tác phong của nghệ sĩ nhà cô chứ. Người kính ta một thước, ta nhường người một trường. Kẻ hại ta một lần, ta đáp trả gấp bội!
“Hẹn Liễu Nhứ cho em đi.”
Mạc Băng ra dấu OK với Khương Cửu Sênh, đột nhiên nhớ tới một việc: “Người quản lý của Từ Thanh Cửu lại gọi cho chị, hỏi cô có rảnh để viết mấy bài hát cho nghệ sĩ của anh ta không.”
Khương Cửu Sênh suy nghĩ rồi nói: “Nhận đi.”
Mạc Băng hơi bất ngờ: “Không phải cô không thích sáng tác cho người khác sao?”
Không có lý do gì khác, chủ yếu là vì Khương Cửu Sênh sợ người khác không hát ra cảm giác mà cô muốn.
Lý do của cô rất chính đáng: “Phải để dành tiền mua sữa bột.”
Mạc Băng cứng họng.
Hù chết người!
Thật sự sợ ngày mai nghệ sĩ nhà cô nói với cô là muốn giải nghệ về nhà sinh con. Mạc Băng sờ cằm, nói một câu: “Xem ra đời sống 18+ của cô với bác sĩ Thời rất hạnh phúc đấy nhỉ.”
Khương Cửu Sênh mặt đỏ như gấc.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Thời Cẩn vừa lúc mở cửa bước vào: “Sênh Sênh.” Ánh mắt không dời đi chút nào, từ đầu đến cuối chỉ nhìn Khương Cửu Sênh, hỏi thăm một câu: “Cô Mạc.”
Cô Mạc rất thức thời không làm kỳ đà, cầm túi xách rút lui: “Chị về công ty trước đây.” Sau đó bước ra phòng bệnh, nhân tiện đóng cửa lại.
Khương Cửu Sênh nhìn Thời Cẩn. Anh còn mặc đồ phẫu thuật tiệt khuẩn, chắc là mới bước ra khỏi bàn phẫu thuật, trên người còn mang theo mùi máu tanh cùng với mùi thuốc sát trùng.
Thời Cẩn đi đến trước giường bệnh: “Tối nay đi ra ngoài với anh một chuyến nhé?”
Khương Cửu Sênh hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Tối nay bệnh viện có liên hoan, phải dẫn theo người nhà.” Anh nói xong, nhìn cô bằng ánh mắt phảng phất sự mong mỏi và lẳng lặng chờ đợi một câu trả lời.
Khương Cửu Sênh suy nghĩ, trong lòng vẫn đắn đo.
Thời Cẩn động viên cô: “Yên tâm đi, anh sẽ báo với mọi người trước. Sẽ không có ai tung tin đâu.”
Cô lắc đầu: “Em không lo chuyện này.” Cô giơ cánh tay còn đang truyền dịch, lại chỉ vào nồi giữ ấm trên bàn. Cô mới được bác sĩ cho phép ăn lại không lâu, quả thật không thích hợp để tham dự tiệc tùng.
Thời Cẩn cười khẽ: “Không sao đâu.”
Khương Cửu Sênh gật đâu, nghe theo lời Thời Cẩn.
Bảy giờ tối, mấy khoa thường hợp tác với nhau của Thiên Bắc cùng liên hoan. Địa điểm đặt ở một tiệm cháo rất nổi tiếng. Mấy bác sĩ thực tập trẻ tuổi đi gọi món trước.
Bác sĩ Lương xem thực đơn, cảm thấy nhức đầu quá! Sao toàn cháo với canh thế này?
“Vất vả lắm mới liên hoan một lần, ăn cháo làm gì?”
Lúc này, cửa phòng riêng bị mở ra, người đến là bác sĩ Tiêu của khoa ngoại Ngoại nhiNhi.
Bác sĩ Thái đi cùng với bác sĩ Lương nói: “Là bác sĩ Thời đặt quán ăn đấy.”
Bác sĩ Lương bèn thuận miệng hỏi một câu: “Bác sĩ Thời thích cháo à?” Thoạt nhìn bác sĩ Thời cũng giống người thích dưỡng sinh.
“Chắc không phải đâu.” Bác sĩ Thái cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Bạn gái của anh ấy vừa rửa ruột, chắc là vì quan tâm bạn gái mình nên mới đặt ở đây.”
Cô vừa dứt lời thì người bên cạnh đột nhiên đứng dậy. Bàn ghế va chạm vào nhau phát ra tiếng động rất lớn. Cô nói câu xin lỗi rồi rời khỏi phòng riêng.
Người vừa thất lễ chính là thiên kim của viện trưởng, bác sĩ Tiêu Lâm Lâm.
Chờ cô ta đi xa rồi, bác sĩ Lương mới che miệng lại bằng thực đơn, khẽ thì thào với bác sĩ Thái: “Sao cậu còn kích thích bác sĩ Tiêu vậy? Không thấy mặt cô ta đanh ra đấy sao?”
Thế mà gọi là kích thích á?
Hơ hơ.
Bảy giờ rưỡi, bác sĩ Thời dẫn bạn gái Khương Cửu Sênh đến phòng riêng. Vừa bước vào, bác sĩ Thời đã lấy khẩu trang với khăn quàng xuống cho Khương Cửu Sênh trước, lau sạch ghế rồi ôm cô ngồi xuống, sau đó đắp áo khoác của mình lên đùi cô xong mới gọi nhân viên phục vụ tới: “Chào cô. Phiền cô lấy thêm một phần cháo củ từ, một phần canh cá hấp, ít muối.”
Ít muối, không cần phải nói, chắc chắn là gọi cho bạn gái rồi.
Nhân viên phục vụ liếc nhìn mấy lần, gật đầu đáp: “Vâng, xin anh hãy chờ một lát.”
Bác sĩ Lương và bác sĩ Thái đồng thời nhìn về phía Tiêu Lâm Lâm. Chắc là lại bị đả kích nên khuôn mặt cô ta trắng bệch.
Thời Cẩn vốn ít nói, sau khi chào hỏi các bác sĩ và người nhà của họ thì không nói chuyện nữa mà lau chùi bát đũa trước mặt thật sạch, sau đó chuyên tâm chăm sóc cho người bên cạnh dùng bữa.
Anh múc một bát canh cho Khương Cửu Sênh: “Sênh Sênh, uống chút canh trước đã.”
Khương Cửu Sênh cũng không phải là người nói nhiều, chỉ cúi đầu ăn. Cô vừa cầm thìa lên thì Thời Cẩn đã đè tay cô lại: “Cẩn thận, nóng đấy.”
Sau đó anh thổi cho nguội rồi mới đút bón cho cô, lại dùng đũa chung gắp một miếng cá cho cô. Chưa chờ cho cô nếm thử, Thời Cẩn đã bưng đĩa của cô đến trước mặt mình: “Cá này nhiều xương lắm.”
Dứt lời, Thời Cẩn lập tức chuyên tâm nhặt xương cho Khương Cửu Sênh.
Toàn bộ bác sĩ và người nhà của họ đều cứng họng.
Cả một bàn thức ăn đều là những món thanh đạm. Bảo liên hoan cơ mà, sao tự nhiên biến thành hiện trường đả kích cẩu độc thân như vậy? Người bình tĩnh nhất chính là bác sĩ Từ Thanh Bách, anh vẫn ăn uống một cách thản nhiên, trông dáng vẻ như thể ‘các đồng chí trải đời ít quá, anh đây thấy nhiều rồi’.
Đến giữa bữa ăn, văn hóa tiệc rượu của Trung Quốc bắt đầu. Trưởng khoa Tiền của khoa nội Nội thần Thần kinh rót một ly rượu trắng rồi đứng dậy: “Bác sĩ Thời, ca phẫu thuật của mẹ tôi may mà có cậu. Tôi mời cậu một ly.”
Thời Cẩn cũng lễ phép đứng dậy, nói: “Tôi lái xe đến đây, có thể dùng trà được không?”
Trưởng khoa Tiền gật đầu một cách đương nhiên: “Được được.”
Thời Cẩn lập tức nâng ly, uống cạn ly trà. Vừa đặt ly xuống, anh nói: “Sênh Sênh, món đó em còn chưa thể ăn được đâu.”
Khương Cửu Sênh đang lấy một thìa canh cua chợt cứng họng, đành yên lặng đặt thìa xuống.
Thời Cẩn lại múc nửa bát cháo trắng cho cô: “Ăn thêm chút đi. Không thì đến đêm sẽ đói đấy.”
Một đám bác sĩ cùng bàn đều trợn mắt há mồm. Không ngờ bác sĩ Thời trông như quý công tử thế kia, mà ở trước mặt bạn gái lại cơm bưng nước rót như thế.
Trong bữa ăn, Thời Cẩn rời khỏi phòng đi toilet một chuyến.
Bác sĩ Lương vốn cẩn thận phát hiện ra bác sĩ Tiêu ở khoa phẫu thuật nNgoại Nhi cũng đi theo sau. Cô ngửi thấy mùi drama, nhưng bạn gái của bác sĩ Thời thì lại chẳng có vẻ thấp thỏm lo lắng gì, cô ấy vẫn thản nhiên ngồi đó, hết sức bình tĩnh.
Ngoài phòng riêng, Tiêu Lâm Lâm đứng chờ trong hành lang nhất định phải đi qua. Cô thong thả đi tới đi lui như thể rất bồn chồn bất an, liên tục ngẩng đầu nhìn về phía cuối hành lang.
Thời Cẩn đi tới từ đằng xa. Cô do dự trong chốc lát rồi bước tới trước.
“Bác sĩ Thời.” Tiêu Lâm Lâm lên tiếng trước.
Thời Cẩn đứng cách xa cô hai mét, nói bằng giọng thản nhiên: “Bác sĩ Tiêu có việc gì sao?”
Tiêu Lâm Lâm muốn nói lại thôi, sắc mặt ửng đỏ, trán rịn mồ hôi: “Em… Em có lời muốn nói với anh.” Cô nói vòng vo, thậm chí còn hơi lắp bắp, có thể nhận ra sự khẩn trương của cô.
Trong khi đó Thời Cẩn trông vẫn rất bình thường, vừa khách khí lại vừa lễ phép: “Nếu là việc công thì chờ khi nào về bệnh viện, cô có thể đến khoa ngoại Ngoại tim Tim mạch tìm tôi.”
Tiêu Lâm Lâm lập tức nói: “Là việc tư.”
Thời Cẩn khẽ nhíu mày. Anh ngước mắt lên, màu mắt sâu thẳm, đen như mực không hề có lấy một chút tạp chất nào. Anh nói: “Vậy thì không cần nói đâu.”
Sắc mặt Tiêu Lâm Lâm chợt thay đổi.
Thời Cẩn vẫn không buồn không giận, giải thích với cô: “Tôi và bác sĩ Tiêu không có quan hệ riêng tư.”
Sắc mặt cô dần dần không còn giọt máu, hốc mắt đỏ hoe, nhưng cô vẫn cố chấp nhìn Thời Cẩn. Cô há miệng, cổ họng chua chát: “Em… Em…”
Thời Cẩn không chờ cô nói chuyện. Anh nghiêng người lướt qua cô, chỉ nói một câu: “Xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Anh vừa nghiêng người, Tiêu Lâm Lâm đã buột miệng nói hết những lời bị nghẹn trong cổ họng: “Em thích anh.” Từ lần đầu tiên gặp gỡ, cô đã say mê anh đến mức không thuốc nào cứu chữa được.
Thời Cẩn dừng bước, xoay người lại, vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi không phải là người độc thân, mong bác sĩ Tiêu hãy cẩn thận khi nói những lời này.”
Tiêu Lâm Lâm cắn môi, nổi hết dũng khí: “Em biết là em đã đến muộn. Em nên nói ra sớm hơn mới đúng.” Giọng cô đã bắt đầu nghẹn ngào: “Thời Cẩn, em chỉ muốn cho anh biết rằng, em thích anh từ rất lâu rồi.”
Vẻ mặt Thời Cẩn vẫn không thay đổi, ánh mắt không có lấy một chút rung động. Anh đáp: “Những gì cô nghĩ không liên quan tới tôi.”
Mắt cô đỏ hoe, nhìn thẳng vào anh.
Từ đầu tới cuối, trong mắt Thời Cẩn không có lấy một chút gợn sóng, phẳng lặng như thể đóng một lớp băng dày vậy.
Anh xoay người rời đi. Đi được mấy bước, anh bỗng dừng lại, quay đầu nói: “Sau này ở bệnh viện, mong rằng bác sĩ Tiêu hãy giữ khoảng cách của đồng nghiệp. Tôi sợ bạn gái mình sẽ hiểu lầm.”
Dứt lời, Thời Cẩn bỏ đi một cách quyết đoán.
Tiêu Lâm Lâm đứng tại chỗ, nước mắt tràn mi.
Cho dù cô có cam nguyện hiến dâng linh hồn mình cho người đàn ông này suốt cả cuộc đời, cũng khó có thể đổi được một ánh nhìn của anh. Đôi mắt anh đã khắc ghi người mà anh yêu nhất rồi. Ngoài người ấy ra, cả thế giới này đều biến thành phông nền trong đáy mắt đó.
Lúc Thời Cẩn về phòng riêng thì Khương Cửu Sênh đang ký tên cho hai cô gái trẻ tuổi. Sau khi thân quen, mọi người bắt chuyện với cô cũng nhiều hơn. Cô kiên nhẫn đáp lại bọn họ một cách lễ phép, không hề có cảm giác xa cách mà người ta thường nghĩ về người của công chúng. Tuy rằng cô không nói nhiều, nhưng lời ít ý nhiều, lại giản dị thân thiết.
“Sênh gia, chị với bác sĩ Thời quen nhau như thế nào vậy?” Người đặt câu hỏi là cô bạn gái trẻ tuổi đang là sinh viên của trưởng khoa Liêu khoa gây Gây mê. Vì không biết tên thật của cô nên mọi người đều gọi cô là bé Rùa. Đó là một cô gái rất năng nổ hoạt bát, mặt mũi cũng đáng yêu.
Khương Cửu Sênh thẳng thắn đáp: “Bọn chị là hàng xóm.”
Ở gần nên được hưởng xái chứ gì.
Bé Rùa còn nhỏ, lại không phải là bác sĩ của Thiên Bắc nên đương nhiên không sợ Thời Cẩn. Cô tiếp tục gặng hỏi Khương Cửu Sênh để thỏa mãn tính tò mò: “Thế ai theo đuổi ai trước vậy?”
Khương Cửu Sênh đang định trả lời thì Thời Cẩn kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh cô rồi nói: “Tôi theo đuổi cô ấy.”
Cô chỉ cười mà không nói.
Đề tài được mở ra, mấy bác sĩ thực tập trẻ tuổi cũng to gan hỏi: “Bác sĩ Thời thích Sênh gia của tụi em ở điểm nào?”
Thời Cẩn cười đáp: “Thích hết.”
Bình thường đâu ai dám đi hóng hớt đời tư của bác sĩ Thời. Hơn nữa còn là câu chuyện rồ-men-tịt giữa nghệ sĩ và người thường nữa chứ. Mọi người đều vô cùng tò mò, chỉ hận không thể moi móc suốt ba ngày ba đêm.
Bác sĩ Lương tiếp chuyện, nói đùa: “Nếu Sênh gia và bác sĩ Từ đồng thời cần làm hô hấp nhân tạo thì bác sĩ Thời sẽ cứu ai trước?”
Từ Thanh Bách nãy giờ vẫn im lặng uống cháo rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thời Cẩn.
Nét mặt anh vẫn thản nhiên, đáp lại một cách ngắn gọn: “Tôi và bác sĩ Từ không thân quen nhau lắm.”
Từ Thanh Bách suýt nữa bị sặc cháo, cứng họng vì câu trả lời này.
Ngay cả chú mày xăm hình ở đâu anh cũng biết đấy nhé, chú còn nói là không quen anh à? Qua cầu rút ván đúng không?
Từ Thanh Bách đặt thìa xuống, hơi nhướng đuôi lông mày: “Sênh Sênh, em chưa từng nghe bác sĩ Thời hát đúng không?” Anh ta cười đầy hàm ý: “Ăn xong rồi đến quán karaoke hát một lúc, thế nào?”
Khương Cửu Sênh đang định gật đầu thì Thời Cẩn lập tức nói: “Em không thể rời bệnh viện lâu được.” Ánh mắt anh mang theo cảnh cáo lướt nhìn Từ Thanh Bách.
Từ Thanh Bách hoàn toàn ngó lơ, tiếp tục xúi giục mấy người trẻ tuổi đi chơi tăng hai.
Lúc này, trưởng khoa Bành không rõ tình hình lập tức nói: “Không sao đâu, bác sĩ Thời cứ yên tâm đi. Bạn gái của cậu hồi phục rất tốt, ngày mai muốn xuất viện cũng OK luôn.”
Thời Cẩn: “…”
Mọi người cứ thế kéo đi hát karaoke. Bởi vì Khương Cửu Sênh là người của công chúng nên họ đặc biệt chọn lựa một nơi cao cấp, vị trí vô cùng kín đáo. Ngoài mấy vị trưởng khoa lớn tuổi ra thì mười mấy thanh niên đều rất hào hứng. À, ngoại trừ bác sĩ Tiêu không khỏe lắm đã xin phép về trước.
Từ Thanh Bách vừa vào đã chiếm lấy bục chọn bài hát. Anh mở một bài, nhạc dạo vừa vang lên, Khương Cửu Sênh đã biết đây là ca khúc của cô. Đó là bài hát tình yêu nhạc đồng quê, tone giọng không cao, ai cũng có thể hát được.
Từ Thanh Bách đưa micro cho Thời Cẩn: “Nào, hát một bài đi.”
Thời Cẩn không nhận lấy: “Từ Thanh Bách.” Giọng anh mang theo cảnh cáo, ánh mắt dần dần sâu thẳm.
Chẳng lẽ Từ Thanh Bách sợ sao? Anh huýt sáo, gọi người mở đèn nhấp nháy lên. Sau đó anh cầm chai bia dập nắp vào cạnh bàn, đè miệng chai rồi lắc thật mạnh, cuối cùng thả tay ra, bọt bia lập tức văng tung tóe, khiến bầu không khí trở nên sôi động. Từ Thanh Bách hét to: “Bác sĩ Thời, tới một bài! Bác sĩ Thời, tới một bài!”
Trông bác sĩ Từ thế này lập tức biết ngay là khách quen của hộp đêm rồi.
Mấy vị nam bác sĩ thích xem trò vui không sợ to chuyện đều vội cùng kêu lên ‘Bác sĩ Thời’, n. gay Ngay cả trưởng khoa Bành lớn tuổi nhất cũng quậy theo người trẻ tuổi: “Bác sĩ Thời, bạn gái của cậu là ca sĩ, bài hát của cô ấy cậu phải hát chứ.”
Khương Cửu Sênh cũng cười phụ họa: “Thời Cẩn, em cũng muốn nghe.” Cô còn chưa từng nghe Thời Cẩn cất giọng ca đâu.
Thời Cẩn nhíu mày thật chặt: “Về nhà anh hát cho em nghe.”
Cô lắc đầu: “Em có thể hát song ca với anh.”
Thời Cẩn hết cách với cô rồi, đành phải nhận lấy micro, mở miệng hát câu đầu tiên. Giọng anh trầm thấp mà quyến rũ, như gió xuân mưa phùn, tựa tiếng cello trầm lắng.
Nhưng…
Khương Cửu Sênh không tiếp được câu thứ hai, chỉ biết ngơ ngác đứng đó.
Cả đám bác sĩ trợn mắt há mồm, không biết nói gì mới được.
Không khí đột nhiên im lặng đến đáng sợ
Thời Cẩn nhíu mày, nhắc Khương Cửu Sênh: “Sênh Sênh, đến lượt em kìa.”
Cô ngây ra một lát: “… Vâng.”
Sau đó cô bắt đầu hát. Dù là bài hát của mình nhưng cô không tìm thấy âm vực đâu cả. Hát mà cong vẹo mười tám khúc rẽ, ấp a ấp úng. Cô thật sự cố gắng hết sức rồi, nhưng vẫn bị Thời Cẩn dẫn dắt không đi theo một nhịp điệu nào cả.
Thật sự, Khương Cửu Sênh chơi âm nhạc bao lâu nay rồi, từng gặp bao nhiêu người hát lạc giọng, nhưng cô chưa từng gặp ai lạc giọng một cách ma quái như Thời Cẩn. Anh vừa há miệng, thách ai tìm lại được âm vực.
Thì ra Thời Cẩn cũng có thứ không am hiểu.
Từ Thanh Bách cười tới mức ngửa tới ngửa lui: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…” Lúc còn học trường y, anh từng nghe Thời Cẩn ca hát rồi, suýt nữa thì cười ứa nước mắt luôn ấy.
Chín giờ tối, Thời Cẩn dẫn Khương Cửu Sênh về bệnh viện. Anh bọc cô lại kín mít, dắt cô vào hầm đỗ xe.
Ánh mắt Khương Cửu Sênh cong cong, như là bị hơi nước bao phủ vậy.
Thời Cẩn dừng bước, nhìn chằm chằm vào cô: “Sênh Sênh, đừng cười nữa.”
Cô lắc đầu, nói bằng giọng nghiêm trang: “Em đâu có cười đâu.”
Anh tháo khẩu trang của cô xuống, không nói lời nào mà ôm eo cô một cách dứt khoát, dùng miệng mình để bịt miệng cô lại.
Khương Cửu Sênh đẩy anh ra: “Coi chừng có người.”
“Kệ nó.”
Dứt lời, anh đội mũ áo hoodie lên cho cô, đặt cô lên chỗ cửa xe rồi hôn cô thật nồng nhiệt. Anh còn cố ý cắn cô như thể muốn trừng phạt vậy. Từ môi đến cổ, tới lui lưu luyến. Chờ đến khi để lại một dấu hôn đỏ trên cổ cô, anh mới thả cô ra, giọng nói nghe như đang dỗi: “Sênh Sênh, không được ghét bỏ anh đâu đấy.”
Khương Cửu Sênh bị anh hôn tới mức cả người mềm nhũn, ôm cổ anh không buông ra. Hơi thở của cô còn chưa ổn định, khẽ thở dồn dập: “Em không ghét bỏ. Em rất thích anh.” Sau này khi nào buồn bực thì có thể bảo Thời Cẩn hát cho cô nghe. Cô ngửa đầu nhìn anh: “Thời Cẩn, sau này anh đừng hát ở ngoài.”
Thời Cẩn gật đầu: “Ừ.” Giọng rầu rĩ, không mấy vui vẻ.
Khương Cửu Sênh buồn cười: “Giận em à?”
“Không đâu.” Giọng Thời Cẩn vừa đứng đắn lại vừa nghiêm túc: “Anh đang nghĩ tháng sau phải thu xếp ai đi viện trợ trên thuyền chữa bệnh.”
Khương Cửu Sênh không biết tình hình trong đó: “Sao đột nhiên lại nghĩ tới chuyện này vậy?”
Thời Cẩn đáp một cách tùy ý: “Không có gì, chẳng qua anh nhớ hình như bác sĩ Từ bị say tàu thì phải.”
Khương Cửu Sênh cứng họng.
Bác sĩ Từ, hãy bảo trọng!
Lúc này, đằng sau bỗng nhiên có người kêu: “Anh Ssáu!”
Thời Cẩn và Khương Cửu Sênh cùng quay đầu lại. Là một chàng trai trẻ tuổi, mặc đồ thể thao màu đen, đội mũ lưỡi trai cùng màu. Nước da rất trắng, gầy yếu thanh tú, thoạt nhìn tuổi rất nhỏ, tóc nhuộm màu xám khói, đôi mắt chứa hơi nước đầy mê ly như còn đang ngái ngủ vậy.
Cậu ta đến gần, lại gọi một câu: “Anh sáuSáu.”
Là Tần Minh Châu.
Cậu ta nhìn Khương Cửu Sênh.
Thời Cẩn nói: “Chị dâu của cậu đấy.”
Tần Minh Châu kinh ngạc híp mắt, sau đó thu hồi ánh mắt, rũ mí lộ ra lông mi rất dài: “Chào chị dâu.”
Khương Cửu Sênh sửng sốt một lát: “… Chào cậu.”
“Anh sáuSáu.” Cậu ta lấy mũ lưỡi trai xuống, mái tóc màu xám khói rối bời, trên đỉnh đầu còn có một nhúm tóc dựng lên, trông như mới ngủ dậy vậy. Cậu ta gãi đầu, nói với Thời Cẩn: “Câu lạc bộ của tụi em chuyển tới Giang Bắc. Chờ em rảnh rồi em đến bệnh viện tìm anh nhé.”
Thời Cẩn gật đầu: “Ừ.” Rất kiệm lời.
Tần Minh Châu mỉm cười, bên má trái có một lúm đồng tiền xinh xắn chỉ hiện ra mỗi khi cậu cười. Cậu ta hỏi Thời Cẩn thêm một câu: “Đồng đội của em đang ở trên xe, anh có muốn gặp không?”
“Không tiện, cậu đi trước đi, đừng để họ chờ lâu.”
“Vâng.” Cậu ta gật đầu rồi sờ túi áo, cuối cùng lấy hai tờ giấy in màu nhăn nheo, đưa cho Khương Cửu Sênh: “Mùng một tháng mười hai, ở sân vận động Phương Hòa.”
Khương Cửu Sênh chần chừ trong chốc lát rồi nhận lấy.
Người kia cười mím môi, vẫy tay rồi dời đi.
Khương Cửu Sênh vuốt phẳng giấy in màu mới nhìn thấy rõ chữ phía trên. Là vé vào cửa của trận thi đấu e-Sport.
Cô hỏi Thời Cẩn: “Cậu ta là ai vậy?”
“Em trai ruột của Tần Minh Lập, cậu chín Chín của nhà họ Tần, Tần Minh Châu.” Thời Cẩn dắt tay cô đi đến chỗ đỗ xe. Anh ngừng lại một lát rồi nói thêm: “Cậu ta là một tuyển thủ e-Sport.”
Khương Cửu Sênh rất bất ngờ. Tần Minh Lập coi Thời Cẩn là cái gai trong mắt, nhưng rõ ràng Tần Minh Châu rất thân thiết với Thời Cẩn.
Thời Cẩn giải thích: “Hai anh em họ khác nhau.” Anh dừng bước, sực nhớ ra chuyện phải đeo khẩu trang cho Khương Cửu Sênh. Sau đó anh vừa chỉnh trang mũ áo, vừa nói với cô: “Năm mười bốn tuổi, Minh Châu bị đưa ra nước ngoài. Cậu ấy sống một mình ở nước ngoài rất lâu. Mẹ cậu ấy sợ con mình tranh giành quyền lực với anh trai nên chưa bao giờ đích thân dạy dỗ. Lúc còn nhỏ, không ai trông nom nên cậu ấy đi theo anh một khoảng thời gian.”
Khương Cửu Sênh ngạc nhiên, không ngờ lại có người mẹ như thế.
“Anh rất thân với cậu ta à?” Cô có thể thấy được Tần Minh Châu rất kính trọng Thời Cẩn.
“Không đến mức đó.” Thời Cẩn nói bằng giọng thản nhiên: “Chỉ là không phiền mà thôi.”
Khương Cửu Sênh chỉ cười không nói.
Nghĩ một đằng nói một nẻo! Rõ ràng anh đối xử với Tần Minh Châu không xa lạ chút nào cả.
Phía đông bãi đỗ xe, Tần Minh Châu ngồi vào xe bảo mẫu, đi thẳng tới hàng ghế cuối cùng, không nói câu nào, ngả lưng vào ghế dựa rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đi rừng Jungle* Đại Phi của chiến đội TJ còn vịn cửa sổ nhìn. Cậu ta béo tròn béo trục, mặt baby trông hơi buồn cười, dáng vẻ rất kích động: “Minh Châu, đó là ai thế?”
* Jungle (JG): thuật ngữ này để ám chỉ những người chơi đảm nhiệm vai trò Đi Rừng trong Liên Quân Mobile. Nhiệm vụ chính của người Đi Rừng là tiêu diệt các bãi quái rừng để kiếm tài nguyên và đảo ra hỗ trợ cho các đường để tìm kiếm lợi thế.
Tần Minh Châu không mở mắt, đáp lại một cách lười nhác: “Anh tôi.”
Flash Supporthỗ trợ* là một cậu trai vóc dáng cao gầy, cắt đầu đinh, vừa nghe thấy vậy lập tức bùng nổ. Thậm chí cậu còn chưa chơi game xong đã quẳng di động sang bên, nhìn về phía đội trưởng nhà mình bằng ánh mắt khó tin: “Nà ní? Đội trưởng còn có anh trai hả?!”
*Support: Thuật ngữ này để ám chỉ các vị tướng Trợ Thủ và thường hay đi cùng với Attack Damage trong Liên Quân Mobile.
Thật sự không thể trách cậu ta được. Mấy anh em bọn họ đều cho rằng Tần Minh Châu là trẻ mồ côi, ngày nghỉ luôn ở lại nơi huấn luyện, nghỉ tết Tết cũng chỉ dán mắt vào game, bốn năm không có lấy một người nhà tới thăm. Mọi người vẫn tin chắc rằng cậu ta là trẻ mồ côi, chưa bao giờ dám nhắc tới chuyện này vì sợ xát muối vào vết thương của cậu ta.
Tần Minh Châu mở mắt, nhìn họ như đang nhìn mấy đứa thiểu năng.
Đại Phi quay đầu lại, hỏi: “Cô kia là Khương Cửu Sênh đúng không?”
Tần Minh Châu giơ chân đạp một phát: “Đừng nhìn lung tung! Chị dâu tôi đó!”