Duy nhất là em Cố Nam Tây - Chương 111
Đọc truyện Duy nhất là em Cố Nam Tây Chương 111 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 111 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Khương Cửu Sênh không muốn tiếp tục đề tài này nữa. Cô tin vào câu “mọi sự tùy người” hơn là tin duyên phận.
“Sênh Sênh.”
Là Thời Cẩn gọi cô.
Môi cô nhoẻn cong, nhìn về phía âm thanh.
Thời Cẩn đi đến từ cuối hành lang, rồi dừng lại bên cạnh cô: “Sao em lại ra ngoài?”
“Em đang định đến nhà vệ sinh.”
Thời Cẩn nắm tay cô, định đưa cô đi.
Khương Cửu Sênh chỉ để lại một câu “Xin lỗi không thể tiếp” với Ôn Thi Hảo, rồi theo anh.
Cậu sáu Sáu nhà họ Tần! Hóa ra bạn trai thần bí của Khương Cửu Sênh là anh ta.
Ôn Thi Hảo đứng đó nhìn theo hồi lâu rồi mới thu lại ánh mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt, thầm nghĩ: Đúng là một người đàn ông thu hút, dù không hề liếc nhìn cái nào, vẫn khiến người ta không thể dời mắt.
Thời Cẩn dẫn Khương Cửu Sênh đến trước cửa nhà vệ sinh, khi cô định bước vào, anh giữ cô lại.
“Sênh Sênh.”
“Sao vậy?”
Anh cau mày: “Người phụ nữ ban nãy…”
Anh dừng lại, không biết tên cô ta.
Cô buồn cười: “Ôn Thi Hảo?”
“Ừ.” Chân mày anh càng nhíu chặt hơn: “Ừ, là người nhà họ Ôn.”
Nghe giọng có vẻ anh không thích cô ta lắm.
Cô vẫn ung dung nhìn anh: “Cô ta thì sao?”
Thời Cẩn nghĩ ngợi một chút rồi cẩn thận lựa lời: “Ánh mắt cô ta không có thiện ý, n. Nếu được, em cố gắng đừng qua lại với cô ta.”
Đúng là không có thiện ý.
Cô cũng nhận ra điều đó, nên rất nghe lời đáp: “Em biết rồi.”
Thời Cẩn vẫn kéo tay cô không chịu buông.
“Còn việc muốn nói với em à?”
Anh gật đầu: “Ừ, nhưng để lát nữa đi, anh đứng ở ngoài chờ em.”
Sau đó, anh buông tay, thuận tay lấy hộp thuốc lá trong túi áo khoác của cô ra.
Khương Cửu Sênh nghẹn lời.
Đã ba ngày rồi cô không được hút thuốc!
Khi trở lại bàn ăn, nhân viên phục vụ đã mang món chính lên. Thời Cẩn lấy đĩa của Khương Cửu Sênh qua, giúp cô cắt thịt bò thành từng miếng nhỏ. Có lẽ vì thói quen nghề nghiệp nên miếng thịt bò được anh cắt vô cùng ngay ngắn, Khương Cửu Sênh còn cảm thấy dáng vẻ khi anh cầm dao giống như… đang phẫu thuật vậy.
Sau khi cắt xong, Thời Cẩn đưa đĩa thịt đã cắt cho cô, anh đặt dao xuống rồi dùng đũa gắp chút mì ý và tôm viên vào đĩa nhỏ để cô ăn.
Đột nhiên, anh lên tiếng: “Người ban nãy là cậu Hhai nhà họ Tần.”
Thảo nào gã lại đeo găng tay, Khương Cửu Sênh từng nghe Vũ Văn Xung Phong nói, cậu hai Hai nhà họ Tần bị đứt một ngón tay. Không biết là ai to gan như vậy, ngay cả tay của cậu hai Hai nhà họ Tần cũng dám chặt.
Cô kinh ngạc: “Anh quen với người nhà họ Tần à?”
Thời Cẩn cầm ly rượu lên, uống một nửa, giọng nói như được ngâm trong một tầng rượu, vô cùng trầm ấm, anh đáp: “Sênh Sênh, anh cũng là người nhà họ Tần.”
Chiếc thìa trong tay cô rơi vào bát, vang lên một tiếng ‘keng’ chói tai, c. Cô hơi hoảng hốt, nhìn chằm chằm Thời Cẩn không chớp mắt.
Ngón tay đang cầm ly rượu của anh hơi nhợt đi, anh cẩn thận hỏi: “Em giận à?”
Cô lắc đầu: “Không phải.”
Cô chỉ kinh ngạc mà thôi. Một cái hang sói như nhà họ Tần, sao có thể nuôi dưỡng ra một người quý phái nhã nhặn như Thời Cẩn được chứ. Anh trai Trình Hội của cô đã từng nói nhiều lần, người nhà họ Tần, ai cũng máu lạnh, là những “thợ săn” bẩm sinh.
Cô không khỏi nghĩ đến dáng vẻ của Thời Cẩn khi đánh nhau, quả thật là khác một trời một vực so với dáng vẻ dịu dàng của anh thường ngày.
Thời Cẩn yên lặng một lúc, uống hết nửa ly rượu còn lại mới chậm rãi nói: “Mẹ của anh bị Tần Hành cưỡng bức. Bà là một người rất bình thường, chỉ là quá xinh đẹp mà thôi.”
Đây là lần đầu tiên cô nghe anh kể về chuyện nhà mình, nhưng dáng vẻ của anh lại như đang kể chuyện của người khác, không có chút cảm xúc nào, sâu trong mắt chỉ là một mảnh tối tăm tĩnh mịch.
Dường như sau khi đã trải qua quá nhiều chuyện, mọi góc cạnh đều đã bị mài mòn.
“Lúc 8 tuổi, anh được đón về nhà họ Tần, nhưng khi mẹ mang anh chạy trốn thì xảy ra chuyện không may.” Anh tạm dừng một chút: “Bà qua đời khi còn rất trẻ, chỉ mới 26 tuổi.”
Anh chỉ tóm gọn câu chuyện trong vòng hai ba câu đơn giản, thậm chí giọng điệu cũng đều đều không lên xuống chút nào.
Khương Cửu Sênh há hốc mồm, cô muốn an ủi anh, nhưng không biết phải nói gì, bởi lẽ, cô không cách nào đặt mình vào tình cảnh của anh. Cô không thể tưởng tượng nổi, một đứa bé mới 8 tuổi, không có mẹ chở che sẽ phải sống sót như thế nào, phải ẩn nhẫn như thế nào, đã phải chịu bao nhiêu đau khổ tại một nơi đầm rồng hang hổ như nhà họ Tần.
Vũ Văn từng nói, nhà họ Tần vốn không chỉ có mười một người con, mà là mười bốn, nhưng ba người trong số đó đã không thể sống sót đến tuổi trưởng thành. Ngọn nguồn mọi chuyện chỉ được Vũ Văn tổng kết bằng mấy chữ đơn giản “cá lớn nuốt cá bé“.
Hóa ra, Thời Cẩn đã trưởng thành như thế. Anh lớn lên giữa hoàn cảnh gió tanh mưa máu mới có thể trở thành người mà cô yêu bây giờ.
Từ đầu đến cuối cô không nói lời nào, chỉ cầm ly rượu vang lên, nghe Thời Cẩn ngừng một chút rồi lại kể tiếp.
“Anh ở nhà họ Tần suốt mười năm, từ năm 8 tuổi đến tận khi 18 tuổi, học cách đánh nhau, học lễ nghi, học tất cả những thứ mà một người nhà họ Tần phải biết.”
Anh cầm ly rượu khỏi tay cô, lắc nhẹ, rồi uống một ngụm: “Sau năm 18 tuổi, anh rời khỏi đó.”
“Sao anh lại rời đi?” Cô tò mò đối với tất cả mọi chuyện của anh, vừa muốn hiểu thật cặn kẽ, nhưng cũng lo sợ rằng mình sẽ chạm phải chỗ tối kị kỵ của anh.
Dường như Thời Cẩn cũng nhận ra sự cẩn thận của cô, anh đưa ly rượu còn phân nửa cho cô.
Khương Cửu Sênh uống một ngụm, cố gắng bình tĩnh.
Lúc này anh mới trả lời câu hỏi: “Một người ở nơi nào đó trong suốt một khoảng thời gian dài, có thể là do thói quen, cũng có thể là do ràng buộc.” Anh rũ mắt, che khuất những cảm xúc dưới đáy mắt, nói khẽ: “Anh không có bất kìỳ sự lưu luyến nào đối với nơi ăn thịt người kia.”
Cô luôn cảm giác rằng, mọi chuyện không chỉ đơn giản như thế.
Nhưng Thời Cẩn không nói, cô cũng không hỏi nữa, chỉ là cô càng cảm thấy lo lắng: “Anh đi rồi bọn họ có chịu để yên không? Ban nãy cậu hai Hai nhà họ Tần kia đã nói gì với anh? Không lẽ…”
Thời Cẩn cắt đứt chuỗi câu hỏi của cô, cố gắng trấn an: “Em đừng lo. Người nhà họ Tần còn bận tranh giành quyền lực, bọn họ không để ý đến anh đâu.”
Cô thở phào nhẹ nhõm.
“Sênh Sênh.” Anh nhìn cô hỏi: “Em có để ý chuyện đó không?”
Nhà họ Tần là một gia đình như thế nào, tất nhiên cô đã từng nghe qua. Không hề quá khi nói rằng, cứ mười người đàn ông nhà họ Tần thì có đến chín người đã từng dính máu tươi, nếu không phải máu của chính mình thì là của người khác.
Nhưng nếu là Thời Cẩn…
Cô đáp không do dự: “Em không bận tâm đâu.” Và nói như lẽ đương nhiên: “Anh chỉ là Thời Cẩn, là một bác sĩ.”
Huống chi, cô để ý thì có ích gì chứ, c. Cô nghĩ, cho dù Thời Cẩn có là một người buôn bán nhỏ hay một người vô cùng hung ác đi nữa, cô cũng không thể quan tâm nhiều đến thế.
Nói một cách ngắn gọn, cô hoàn toàn bị anh mê hoặc rồi.
Thời Cẩn có vẻ rất thích câu trả lời của cô, đáy mắt anh chứa ý cười.
“Thời Cẩn.” Khương Cửu Sênh hỏi: “Anh theo họ mẹ à?”
Anh gật đầu: “Ừ, mẹ anh tên Thời Thu, là một người phụ nữ nhút nhát nhưng cũng rất lương thiện.” Khi nhắc đến mẹ, ánh mắt anh rất dịu dàng.
Khương Cửu Sênh cũng cảm thấy lòng mình như mềm ra, cô chống cằm nhìn anh: “Chắc anh rất giống mẹ nhỉ?”
Thời Cẩn phủ nhận: “Anh không nhút nhát.”
Tất nhiên lại càng không lương thiện.
“Ý em là bề ngoài ấy.” Cô mỉm cười: “Không phải anh bảo mẹ anh quá xinh đẹp sao?”
Thời Cẩn cũng vậy, đẹp một cách quá đáng.
Anh không xác nhận là đúng hay sai, chỉ nói: “Anh không còn nhớ dáng vẻ của mẹ ra sao, nhưng nghe người khác nói, trông anh rất giống bà.”
Khương Cửu Sênh nghe mà đau lòng, cô gắp hết thịt vào bát cho anh.
Thời Cẩn cười, trong mắt có ánh sáng nhẹ nhàng.
Căn phòng thứ hai bên trái ở tầng trên cũng là một phòng VIP, Ôn Thi Hảo quay lại muộn một chút, vừa bước vào cô ta đã nhìn thấy người em trai lúc nào cũng chỉ có một vẻ mặt của mình đang cau mày nhìn mảnh giấy ghi chú mà Khương Cửu Sênh viết, dường như băn khoăn điều gì.
Cô ta bước sang ngồi: “Mẹ, mẹ có thể lấy giúp con một tách cà phê không? Con có chuyện muốn hỏi Cẩm Vũ.”
Ý là muốn đuổi khéo bà đi đây mà.
Tính tình Ôn Thư Hoa vốn mềm yếu, cũng không có chủ kiến gì, bình thường bà ta đều rất nghe lời con gái mình, chỉ là không yên tâm lắm nên trước khi đi dặn dò thêm: “Nếu Cẩm Vũ không thích, con cũng đừng miễn cưỡng nó.”
“Con biết rồi.”
Lúc này Ôn Thư Hoa mới ra khỏi phòng.
“Cẩm Vũ.”
Ôn Thi Hảo ngồi bên cạnh cậu, gọi thêm lần nữa: “Cẩm Vũ.”
Khương Cẩm Vũ không phản ứng, ngay cả mắt cũng không nhướng lên, chỉ cúi đầu nhìn mảnh giấy ghi chép đang nắm chặt trong tay.
Ôn Thi Hảo nhẫn nại, cố gắng nhẹ giọng thủ thỉ: “Cẩm Vũ, em nói cho chị biết, tại sao ban nãy lại gọi người đó là chị? Có phải cô ấy và người chị Khương Cửu Sênh của em…”
Khương Cẩm Vũ đột nhiên ngước mắt lên, đôi mắt không gợn sóng phủ đầy sương lạnh, cậu gằn từng chữ: “Người -, phụ, – nữ, – xấu, – xa.”
Trong cặp mắt xinh đẹp đầy sự căm ghét.
Khương Cẩm Vũ đã mắc chứng tự kỷ suốt tám năm, cậu rất ít khi có cảm xúc gì mãnh liệt, nhưng chỉ riêng đối với người chị cùng mẹ khác cha này là cậu vẫn luôn chất chứa sự phẫn nộ không cách nào xoa dịu, cứ gặp mặt lại nói ra những lời khó nghe.
Sắc mặt Ôn Thi Hảo lạnh xuống, cô ta cười nhạt: “Mày cũng không biết tốt xấu giống hệt như người ba đã chết của mày vậy.”
Khương Cẩm Vũ hờ hững, chỉ cất kĩ mảnh giấy kia vào túi áo, sau đó mới chậm rãi cầm ly nước trái cây ở trên bàn, hất về phía Ôn Thi Hảo.
Bị cả một ly nước cam hất vào đầu, Ôn Thi Hảo lập tức điên tiết, hét lớn: “Khương Cẩm Vũ!”
Cậu thiếu niên quay đầu, tỏ vẻ không quan tâm.
Ôn Thi Hảo giận mà không có chỗ phát tiết, cô ta đá ngã một chiếc ghế.
Ôn Thư Hoa vừa trở lại thì nhìn thấy tình cảnh này, bà ta kéo tay con gái lại: “Thi Hảo, con làm gì vậy!” Bà ta ít khi tỏ vẻ nghiêm nghị đến thế: “Sao con có thể hung dữ với em trai con như thế?”
Ôn Thi Hảo cười lạnh, mỉa mai đáp: “Đúng vậy, là em trai tốt mà mẹ sinh cho con đấy.” Cô ta lau nước trái cây trên mặt, nhìn chằm chằm cậu thiếu niên đang ngồi gần đó, mắt sáng như đuốc: “Đúng là thứ ăn cháo đá…”
Cô ta chưa nói hết câu, Ôn Thư Hoa đã giơ tay tát mạnh một cái.
Bà ta đang nổi giận nên cái tát kia được dùng hết toàn lực. Ôn Thi Hảo ôm mặt, gương mặt dính đầy nước trái cây, nửa mặt bên phải bị tát sưng đỏ, cô ta chỉ cười lạnh.
Ôn Thư Hoa nhìn tay mình, ngây người một lúc sau mới chợt bừng tỉnh, vừa áy náy vừa đau lòng kéo tay con gái: “Thi… Thi Hảo.”
Ôn Thi Hảo hất mạnh tay bà ta ra.
Mẹ cô ta vốn yếu đuối, nhưng mỗi khi đụng phải chuyện của Khương Cẩm Vũ thì lúc nào cũng có cãi vã.
Khương Cẩm Vũ không thích Ôn Thi Hảo, thậm chí là căm ghét, cảm xúc này đến từ hai phía. Hai người vốn dĩ cũng không có bao nhiêu ràng buộc về máu mủ cho nên sau mỗi lần cãi vã, những gì còn lại chỉ là sự phẫn nộ và hận thù.
Cũng phải, dù sao cũng không cùng cha, Khương Cẩm Vũ họ Khương, còn Ôn Thi Hảo là họ Ôn.
Ôn Thi Hảo cầm áo khoác, đi đến bên cạnh cậu thiếu niên vẫn ngồi yên một chỗ kia, nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt châm biếm: “Không phải mày luôn mắng tao là người phụ nữ xấu xa sao? Vậy tao cho mày biết, người chị Khương Cửu Sênh đã chết của mày cũng không phải thứ tốt lành gì, giết người phóng hỏa, mày cho rằng nó chưa làm bao giờ à?”
Khương Cẩm Vũ ngẩng phắt đầu dậy, mắt đầy lửa giận.
Tám năm trước, nhà họ Ôn đại loạn, trong một đêm đã chết hai mạng người là Khương Dân Xương và người vợ trước Tống Bồi, h. Hai người chết tại phòng kính trồng hoa của nhà họ Ôn, cảnh sát kiểm tra thi thể xác định là bị người khác sát hại.
Cùng đêm đó, chị gái Khương Cửu Sênh của Khương Cẩm Vũ biến mất không rõ tung tích.
Từ đó về sau, Khương Cẩm Vũ không mở miệng nói chuyện nữa.
Đêm đến, trăng mờ sao thưa, gió đông gào thét, mưa rơi tí tách tạt vào cửa sổ. Cửa sổ chưa đóng kín, gió lạnh tràn vào, khiến rèm cửa màu tím nhạt bay phấp phới.
Đầu giường có chiếc đèn bàn tỏa ra ánh sáng màu vàng cam, khiến tấm ga trải giường trắng tăng thêm mấy phần ấm áp. Trên giường có bóng người nằm nghiêng, tóc đen tán loạn, gương mặt chỉ nhỏ chừng hai bàn tay, trắng đến gần như trong suốt, trán người đó thấm đầy mồ hôi, không biết đang mơ thấy gì mà mãi không tỉnh dậy.
Trong mơ, có một bé trai xinh đẹp, da trắng ngần, lúc cười mắt cong cong, lấp lánh như chứa đầy sao trời.
Cậu bé chạy từ thảm cỏ xanh đến, dáng vẻ vui mừng.
“Lâu lắm mới chịu đến thăm em.”
“Chơi cùng em được không?”
“Chị ơi.”
“Chị, mau đến đây.”
“Đến chỗ em đi, em nhặt diều giúp chị.”
Trên thảm cỏ có một cô gái đang đứng, tóc buộc đuôi ngựa, mặc một chiếc quần trắng đã hơi sờn cũ. Lúc cô cười, đôi mắt hoa đào xinh đẹp như ngọn đèn màu trong vườn cách đó không xa.
Cậu bé trèo lên cây, muốn nhặt chiếc diều hình bươm bướm, cậu trèo lên cành cây rất cao.
Cô gái đứng dưới tán cây gọi to: “Cá vàng nhỏ ơi!”
“Cá vàng nhỏ, em đừng leo lên nữa, nguy hiểm lắm.”
Cậu bé ôm cây, cười vui vẻ với cô gái đang đứng bên dưới: “Chị ơi, bắt lấy này, em ném diều xuống cho chị.”
Cô gái giang hai tay, vẻ mặt tươi cười, ngửa đầu nhìn cánh diều chậm rãi bay xuống, nhưng cô còn chưa bắt được diều, cậu bé đã ngã từ trên cây xuống.
“Cá vàng nhỏ!”
Cô gái hoảng hốt, hỏi cậu bé có đau không.
Cậu bé đờ đẫn, run rẩy chỉ vào nhà kính trồng hoa cách đó không xa: “Chị ơi, trong nhà kính… Có rất nhiều máu.”
Cô gái đứng dậy, xoay người chạy về phía nhà kính trồng hoa.
“Chị ơi.”
“Chị ơi.”
Con diều đã bay ra xa, vướng ở trên cành cây. Cô gái đẩy cửa nhà kính trồng hoa ra, nhìn thấy trên đất có máu, một người phụ nữ nằm trong vũng máu.
Bên cạnh còn có một người đàn ông đang quỳ trên đất, tay cầm dao, máu theo mũi dao nhỏ xuống từng giọt.
Cô gái gần như không hề suy nghĩ, nhào đến, cầm lấy bàn tay dính đầy máu của người đàn ông kia: “Ông chết đi!”
Sau đó, con dao dính máu kia đâm sâu vào thân thể người đàn ông.
Mọi chuyện giống như cảnh quay của một bộ phim điện ảnh cũ, trong đôi mắt hoảng sợ của người đàn ông là dáng vẻ của cô gái, là cô, là Khương Cửu Sênh lúc nhỏ.
Ở đằng xa còn văng vẳng tiếng khóc của cậu bé, và giọng nói của một cậu thiếu niên.
“Sênh Sênh.”
“Sênh Sênh.”
“Sênh Sênh.”
Ai đó đang gọi cô, cô gái quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người ngược sáng, vóc dáng cao gầy, áo trắng quần đen, là một thiếu niên, anh đưa tay ra, bàn tay vừa sạch sẽ vừa xinh đẹp.
“Sênh Sênh.”
“Sênh Sênh.”
“Sênh Sênh.”
Là giọng của Thời Cẩn.
Khương Cửu Sênh mở mắt ra, mồ hôi đầm đìa, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng chứa đầy nước mắt, bên tai là tiếng Thời Cẩn đang gọi cô.
“Sênh Sênh, Sênh Sênh.”
Cô sững sờ quay đầu, mới phát hiện mình đã khóc ướt gối, cô ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt đỏ au, giọng nghẹn ngào: “Thời Cẩn.”
Cô muộn màng nhận ra, rồi lại hoảng loạn bất an, cô tỉnh nhưng dường như không tỉnh, cô nhìn bàn tay mình, đôi tay trong mộng dính đầy máu tươi.
Thời Cẩn ôm cô vào lòng, nói với cô: “Đừng sợ, chỉ là mơ thôi.”
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu, trong mắt vẫn còn sự sợ hãi chưa tan: “Thời Cẩn…” Giọng cô hơi run rẩy, cô nắm chặt lấy áo anh: “Em mơ thấy mình giết người.”
Anh vỗ nhẹ lưng cô, lau sạch mồ hôi trên trán cô.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, không có sức sống, cô lẩm bẩm: “Em dùng dao đâm vào người ông ta, ông ta bất động, chảy rất nhiều máu, mấy chậu hoa dâm bụt gần đó cũng dính máu tươi.”
Thời Cẩn đỡ cô dậy, nâng mặt cô lên để ánh đèn phản chiếu vào đôi mắt cô, anh nói: “Không phải là thật, chỉ là mơ thôi.”
Ánh mắt Khương Cửu Sênh bình tĩnh lại.
Tại sao lại có giấc mơ giống thật đến thế, cứ như lạc vào một khung cảnh lạ lùng, tìm mãi không thấy lối ra.
Anh ôm cô xuống giường, cho cô uống nước, dỗ dành cô hết lần này đến lần khác, an ủi một lúc lâu.
Cô không buồn ngủ, chỉ cuộn mình trong lòng anh: “Thời Cẩn, nếu em giết người thật, anh sẽ làm sao?”
“Còn sao nữa?” Thời Cẩn trả lời vừa bình tĩnh vừa tùy ý: “Hủy thi diệt tích.”
Sao lại chẳng hề do dự suy nghĩ gì mà trả lời như chuyện đương nhiên thế chứ.
Khương Cửu Sênh kinh hãi hồi lâu mới hỏi anh: “Không sợ ngồi tù à?”
Trong mắt anh như chứa hai ngọn lửa sáng rực, anh nhìn thẳng vào mắt cô trả lời không chút chần chừ: “Anh có thể ngồi tù, nhưng Sênh Sênh, em thì không thể.”
Cô ôm chặt cổ anh, cười nói, nếu vậy cô sẽ đi cướp ngục.
Anh nói không được, sau đó không tiếp tục đề tài này nữa, anh đút cho cô uống một ly sữa ấm, sau đó ôm cô lên giường. Cô không buồn ngủ, cứ kéo anh mãi không cho đi.
“Đừng đi, ngủ cùng em đi.”
“Được, anh không đi.” Anh hôn má cô rồi nằm vào trong chăn.
Cô hít sâu, trong mũi đều là hơi thở quen thuộc, sự thấp thỏm trong lòng mới chậm rãi lắng xuống, sau một lúc yên lặng cô lại buồn ngủ đến díu cả mắt.
“Sênh Sênh.”
“Hả?”
“Sênh Sênh.”
“Sao vậy anh?”
“Không có gì, anh chỉ gọi em thôi.”
Trong lúc mơ màng, Thời Cẩn hôn cô.
Ngày hôm sau, hai người bay về Giang Bắc.
Khi máy bay đến nơi đã là hai giờ trưa. Bởi vì buổi tối có tiệc chúc mừng nên Mạc Băng từ chối hết lịch trình buổi chiều cho Khương Cửu Sênh, để cô ở nhà nghỉ ngơi.
Y tá Tiêu Dật giúp lái xe của Thời Cẩn đến sân bay, sau đó rất biết điều đón xe khác rời đi, còn dặn dò bác sĩ Thời nghỉ ngơi thật tốt, mọi cuộc phẫu thuật đều được xếp lịch vào ngày mai.
Bệnh viện Thiên Bắc này đúng là không ngày nào thiếu được bác sĩ Thời nhà cô mà, Khương Cửu Sênh nghĩ.
“Anh đưa em về trước.” Thời Cẩn cúi người thắt dây an toàn cho cô.
Cô ngả người ra sau: “Còn anh?”
“Hôm nay bác sĩ Từ nghỉ phép, anh sang chỗ anh ta đón Bác Mỹ.”
Đêm qua cô ngủ không ngon giấc nên lúc này đã thấm mệt, cô xoa xoa mi tâm: “Chúng ta cùng đi.”
Thời tiết Giang Bắc thay đổi, mấy ngày qua có đợt rét kéo dài. Thời Cẩn lấy tấm thảm ở ghế sau đắp lên đùi cô, hạ ghế ngả ra sau một chút, yêu thương hỏi: “Em không mệt à?”
“Cũng hơi mệt.” Cô híp mắt, lười nhác dựa vào ghế: “Nhưng mấy ngày rồi không thấy Bác Mỹ rồi, em muốn gặp nó.”
Anh không nói thêm, chỉ hơi nhíu mày.
Xe chạy rất chậm, gần nửa giờ sau họ mới đến nhà họ Từ. Anh dừng xe bên đường, trong xe bật hệ thống sưởi lại không thông gió. Anh dùng mu bàn tay đo thử nhiệt độ trên mặt cô, hơi nóng rồi, anh lập tức hạ cửa kính bên phía cô xuống một nửa.
Thời Cẩn tháo dây an toàn, dặn dò Khương Cửu Sênh: “Em ở đây chờ anh nhé.”
Cô đồng ý.
Anh xuống xe, mở điện thoại gọi cho Từ Thanh Bách.
“Tôi đến rồi.”
“Nhanh thế.”
“Cậu ôm Bác Mỹ ra đi.”
“Nó đang chơi với cô bé giúp việc nhà tôi đây này.” Từ Thanh Bách chậc lưỡi: “Chậc chậc, đúng là con chó háo sắc, toàn cọ vào ngực con gái người ta. Ai chiều cho nó cái tật này thế? Người kia nhà cậu à?”
Thời Cẩn thẳng tay cúp máy.
Nếu Khương Bác Mỹ dám cọ Sênh Sênh nhà anh như thế, anh sẽ chặt chân chó của nó.