Duy nhất là em Cố Nam Tây - Chương 108
Đọc truyện Duy nhất là em Cố Nam Tây Chương 108 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 108 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Từ Thanh Cửu mắng lưu manh, lập tức xoay người đi chỗ khác.
Tô Khuynh cười ha hả, ăn mặc chỉnh tề bước ra, cô đã thay quần áo xong từ lâu, chỉ thích trêu quả ớt hiểm này thôi.
“Cậu nghe được bao nhiêu?” Hiếm khi Từ Thanh Cửu không có bộ dạng ông cụ non mà ánh mắt né tránh như có tật giật mình thế này.
Tô Khuynh thoải mái thừa nhận: “Tôi đâu có điếc, đương nhiên là nghe hết toàn bộ rồi.”
Cậu ta cuống lên: “Cậu…”
Chưa đợi nói xong, Tô Khuynh đã ngắt ngang, ba đùa bảy ngẫm: “Có phải cậu thích Khương Cửu Sênh không?” Từ Thanh Cửu chỉ qua lại với mấy nghệ sĩ nữ, Khương Cửu Sênh có khả năng lớn nhất.
Từ Thanh Cửu đơ người.
Cậu ấy vừa định há miệng phân bua thì Tô Khuynh đã giành lời trước, hùng hồn bác bỏ: “Tôi cho cậu biết, tuyệt đối không được!”
Bộ dạng gà mẹ che chở gà con này khiến Từ Thanh Cửu phát cáu. Cậu không biết mình giận cái gì, chỉ thấy trong lòng khó chịu, bực bội không chịu được: “Liên quan gì tới cậu?”
Tô Khuynh nói không chút suy nghĩ: “Đương nhiên liên quan, tôi…” Cô dừng lại rồi thốt ra, “Tôi thích Khương Cửu Sênh!” Sênh Sênh có bạn trai rồi! Từ Thanh Cửu chắc chắn không có cửa!
Cô nhấn mạnh lần nữa: “Người khác tôi mặc kệ, anh không thể thích Khương Cửu Sênh.” Cô nói năng hùng hồn, “Sao anh có thể theo đuổi người tôi thích chứ?”
Từ Thanh Cửu cạn lời.
Anh thật sự không thể thốt được câu nào. Vì chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy nên anh chỉ biết xoay đầu, đẩy cửa rời đi.
Tô Khuynh thở phào, haiz, may mà mình thông minh, bằng không lại có một thanh niên tốt trải qua tình kiếp long đong rồi!
Cuối cùng khi biểu diễn điệu nhảy mà Từ Thanh Cửu am hiểu nhất, anh lại lóng ngóng mắc sai lầm liên tục.
Dù như vậy, cả hội trường concert vẫn đầy bong bóng màu hồng. Quả nhiên CP nam nam cấm kỵ khiến fan nữ điên cuồng nhất, đúng như lời của biên đạo múa đã nói.
Hai người hợp tác tổng cộng hai bài, Từ Thanh Cửu hát, Tô Khuynh múa hiện đại khiến cả khán đài bùng nổ.
Lúc Khương Cửu Sênh thay đồ, Vũ Văn Xung Phong đến sau cánh gà.
“Có chuyện gì mà gọi tôi qua gấp vậy?”
Lúc này cô mặc một chiếc áo ba lỗ hở eo màu đen cực ngắn, phối cùng quần soóc và giày gắn đinh tán khiến vóc người cô càng dong dỏng hơn. Cô buông xõa mái tóc dài xoăn nhẹ, gương mặt trang điểm rất đậm để nổi bật dưới ánh đèn sân khấu.
“Trên sân khấu, tôi có thể làm theo ý mình sao?” Cô hỏi.
Vũ Văn Xung Phong im lặng thật lâu, sau đó cười rất vô lại: “Có khi nào tôi không chiều em chưa?” Anh đưa tay vén một lọn tóc trên đầu cô, “Đi đi, em có chọc thủng trời thì tôi cũng có thể vá lại cho em.”
Khương Cửu Sênh cười đáp: “Cảm ơn.”
Nhân viên phụ trách bục nâng lên tiếng giục: “Sênh Sênh, mau chuẩn bị lên sân khấu.”
Vũ Văn Xung Phong phất tay: “Em đi đi.”
Khương Cửu Sênh cầm guitar, bước lên bục nâng khi xung quanh chìm trong tĩnh lặng. Lúc cô xuất hiện, cả sân vận động im phăng phắc, hàng nghìn hàng vạn ánh mắt đổ dồn vào người con gái mang bên mình một cây đàn và chân cắm micro đứng trên sân khấu. Cô mặc trang phục đơn giản, tóc dài qua vai, nguyên set đồ đen lộ vòng eo nhỏ trắng đến phát sáng.
Hoang dã, thần bí, lại gợi cảm lạnh lùng.
Giọng cô luôn khàn khàn như uống một ly rượu nồng, mang theo vài phần men say biếng nhác.
“Sau đây là ca khúc chủ đề của Vol.3.”
Tất cả các fan trong hội trường yên tĩnh lại, trong khúc nhạc dạo, giọng Khương Cửu Sênh chậm rãi cất lên không nhanh không chậm: “Rất nhiều phóng viên từng hỏi, tại sao tôi muốn hát nhạc đồng quê.”
Cô dừng lại rồi nói: “Không có nguyên nhân gì đặc biệt cả, tôi muốn mọi người biết, Khương Cửu Sênh không chỉ biết chơi nhạc rock. Dù ở các thể loại khác nhau, The Nine cũng sẽ không giải tán.” Cô biếng nhác, nhẹ nhàng bổ sung một câu: “À, cũng không có keyboard hay guitar mới gia nhập, từ nay trở đi, Khương Cửu Sênh hát chính sẽ đảm nhiệm vị trí guitar chính của The Nine.”
Dứt lời, tiếng vỗ tay ồ ạt vang lên như sấm dậy.
Không ngoài dự liệu, fan trung thành của The Nine đều biết sẽ không có nghệ sĩ guitar mới tham gia vào nhóm nên chưa bao giờ bịa đặt, tung tin vô cớ. Kể cả khi Khương Cửu Sênh đảm nhiệm vị trí guitar chính trong tiết mục biểu diễn mở màn, họ cũng không có gì bất ngờ. Chẳng vì lý do nào khác, chỉ vì Khương Cửu Sênh là trưởng nhóm The Nine, cũng như Tạ Đãng nói vậy, là một người tuyệt vời không gì sánh nổi, guitar trong tay cô đánh đâu thắng đó.
Cô giơ tay ra hiệu, tiếng hò reo bên dưới chợt ngừng lại, sau đó cô thong thả tiếp tục lên tiếng.
“Trước đây tôi chưa từng viết tình ca, cho tới bây giờ, ‘Khói’ là bản tình ca theo dòng nhạc đồng quê duy nhất.” Cô khẽ cười, “Công ty đã giải thích với mọi người rằng, cảm hứng viết bài hát này dựa trên một câu chuyện tình yêu ở nước ngoài, nhưng…”
Nhưng…
Khương Cửu Sênh ngước mắt, mọi ánh đèn sân khấu đều dừng nơi đáy mắt cô, rạng ngời rực sáng. Cô cười, đôi mắt sáng nghiêng nghiêng: “Nhưng, tôi không thích nói dối.”
Mọi thứ bỗng nhiên yên ắng, ngay cả tiếng hít thở của Khương Cửu Sênh trong loa cũng có thể nghe rõ ràng.
Cô từ tốn nói thật rõ: “Người tôi thích có đôi tay rất đẹp.” Ánh mắt cô dừng ở một nơi, mỉm cười, “Xin hãy chúc phúc cho chúng tôi.”
Dứt lời, nhạc dạo nổi lên.
Tiếng hò hét và vỗ tay tự động dừng lại để nhường không gian khúc nhạc đồng quê bình dị vang lên. Khi lắng tai nghe, giai điệu của bài hát triền miên dai dẳng, đau khổ mà quyến luyến.
Hóa ra, sau khi trút bỏ sự hoang dã và phóng túng của rock, Khương Cửu Sênh cũng có thể dịu dàng như vậy.
Một ca khúc kết thúc hoàn mỹ, Khương Cửu Sênh ôm guitar gỗ, cúi thật sâu chào năm mươi nghìn fan dưới sân khấu, sau đó xoay người lui xuống. Phía sau cô là muôn vạn hào quang, là tiếng hò hét thét gào của hàng nghìn hàng vạn fan hâm mộ, còn trước mặt cô, sau một lớp màn, Thời Cẩn đang đứng ở cách đó hơn mười mét.
Bục nâng vừa hạ, Thời Cẩn đã đi tới dắt cô xuống.
“Em mệt không?”
“Em không mệt nhưng cổ họng hơi đau.” Khương Cửu Sênh đáp.
Thời Cẩn dắt cô vào phòng trang điểm, “Về anh làm lê tuyết mật ong cho em.”
Cô gật đầu, đôi mắt cười cong cong: “Vâng.”
Cạch.
Thời Cẩn đóng cửa phòng trang điểm.
Tạ Đãng dựa cửa phòng trang điểm bên cạnh: “Đi uống rượu không?”
Vũ Văn Xung Phong bước vào, cầm áo khoác: “Không say không về.”
Hai người cùng rời đi.
Trong hành lang có không ít nhân viên đổ dồn đến xem bạn trai thần bí của Khương Cửu Sênh, lời đồn thổi làm sao bằng tận mắt chứng kiến được! Ôi không thể tưởng tượng được, ngoại hình và khí chất đó há có phải phàm phu tục tử.
“Đúng là lần nào gặp cũng thấy sững sờ choáng váng!” Lệ Nhiễm Nhiễm cảm khái tự đáy lòng.
Cận Phương Lâm kéo thẳng cô vào phòng nghỉ.
Lệ Nhiễm Nhiễm kêu to: “Ê ê ê, anh kéo em vào làm gì?”
Làm gì? Tâm sự mỏng về bản lĩnh đàn ông chứ làm gì.
“Rầm” một tiếng, cửa đóng sầm lại.
Tô Khuynh hết nhìn phòng Lệ Nhiễm Nhiễm, lại nghía phòng Khương Cửu Sênh, nghiêm túc suy ngẫm: Sao ai cũng thích đóng cửa làm việc nhỉ, không thể để cô xem à?
Cô nghĩ tới thừ cả người.
Từ Thanh Cửu chợt tới hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Cô thì có chuyện gì được? Mặt Tô Khuynh ngơ ngác.
Từ Thanh Cửu hừ một tiếng, cười trên nỗi đau người khác: “Cậu từ bỏ đi, Khương Cửu Sênh đã có người thích, cô ấy sẽ không thích cậu đâu.”
Tô Khuynh cạn lời.
Phải ba giây sau cô mới nhớ ra, Khương Cửu Sênh là “người mình thích”, cô quyết đoán trưng vẻ thâm tình: “Không, tôi không từ bỏ, bây giờ kết hôn còn ly hôn được, tôi yêu Sênh Sênh đến vậy, tôi có thể chờ cô ấy mãi mãi, chờ đến khi trời tàn đất tận, tình này không hối hận!”
Ố ồ, trước đây không phát hiện, khả năng diễn xuất và đọc thoại của mình lại tốt như vậy.
Từ Thanh Cửu khinh thường tột độ, giận dữ mắng cô: “Hết thuốc chữa.”
Tô Khuynh không phục, oán ngược lại: “Anh còn nói tôi, vậy anh thì sao, không phải anh cũng luôn nghĩ tới Khương Cửu Sênh sao?” Cô khoanh tay, lòng sáng tỏ, “Hừ, có phải anh cố ý khuyên tôi từ bỏ, sau đó nhân lúc vắng người mà vào?”
Từ Thanh Cửu triệt để cứng họng trước trí tưởng tượng của cô.
Tô Khuynh nghiêm túc nhấn mạnh lần nữa, cộng thêm biểu cảm đe dọa: “Tôi cảnh cáo anh, anh đừng hòng nghĩ đến Khương Cửu Sênh!”
Từ Thanh Cửu đã không còn gì để nói.
Chín giờ, concert kết thúc.
Buổi concert thứ ba của The Nine thành công mỹ mãn. Trong vòng nửa giờ sau khi concert kết thúc, toàn bộ chủ đề liên quan đến Khương Cửu Sênh đều trở nên sốt dẻo, thầu hết các top đầu hot search chỉ trong một đêm. Đồng thời độ hot của các chủ đề [Concert của Khương Cửu Sênh] [Bạn trai của Khương Cửu Sênh] [Khương Cửu Sênh Tạ Đãng] [Tô Khuynh Từ Thanh Cửu] mãi không hạ nhiệt.
Đặc biệt là chủ đề bạn trai thần bí của Khương Cửu Sênh được thảo luận rất sôi nổi, máy chủ suýt đơ. Toàn bộ các weibo lớn, forum, tieba đều bùng nổ – siêu sao nhạc rock công khai tình yêu, cộng đồng mạng đào bới các đôi tay đẹp mấy năm nay.
Tất cả các nam nghệ sĩ có tay đẹp trong showbiz đều được điểm danh một lượt, sau đó fan của Khương Cửu Sênh và fan của các nam nghệ sĩ khác đồng thời chấn động tập thể.
Tiểu Fan Nữ Số Một Của Sênh Gia: Chồng tớ có ghẹ bên ngoài, cho tớ khóc ba phút.
Thìa Nhỏ Là Anh: Rưng rưng chúc phúc.
Taylor Yêu Dấu: Sênh gia, chị còn muốn tay không? Em chặt cho chị nè. @Khương Cửu Sênh V
Chồng Tao Là Thẩm Tận: Nếu là Khương Cửu Sênh, tao sẽ rộng lượng chút, cùng cô ấy hầu chung một chồng. @Thẩm Tận V @Khương Cửu Sênh V
Mèo Và Mây Mù Chẳng Biết Về Đâu: Không biết là chuyện gì, vừa lo ông xã mình bị lừa, vừa mừng vì may là Khương Cửu Sênh lừa.
Tiểu Thất Đòi Cơm Ăn Khắp Nơi trả lời @Mèo Và Mây Mù Chẳng Biết Về Đâu: Ôi tri kỷ.
Hãy Gọi Mị Là Chó Bự: Mị cá là Tạ Đãng! Xem clip thấy Tạ Đãng nhìn Khương Cửu Sênh dịu dàng có thể chảy nước mắt luôn í. @Tạ Đãng V
App XXX: Vũ Văn, có phải anh không? @Vũ Văn Xung Phong V
Trái Sầu Riêng Không Phải Bánh Sầu Riêng: Chẳng lẽ chỉ mỗi mình tôi nghĩ là Tô Khuynh sao? @Tô Khuynh V
Vừa Vào Giới Hủ Nhìn Ai Cũng Hủ: Tô Khuynh là của Từ Thanh Cửu, lăng kính hủ nữ không giải thích! @Tô Khuynh V @Từ Thanh Cửu V, hai anh trai dũng cảm yêu đương, nhiệt liệt ủng hộ hai người!
Kỳ lân nhỏ trên người lão Trương: Đúng đúng đúng, Tô Khuynh và Từ Thanh Cửu cực kì xứng đôi, yêu nghiệt công và bạo tẩu thụ!
Tình Nhân Bí Mật Của Sênh Gia 009: Ông xã, em có thể làm thiếp! Nhịn không khóc! @Khương Cửu Sênh V
Đàm Mặc Bảo bình luận xong, tức tốc lục tung tay các nghệ sĩ khác một lần.
Đ*ch!
Là Tạ Đãng?
Cô nhìn chằm chằm ảnh Tạ Đãng kéo đàn, trầm tư suy ngẫm rất lâu, cuối cùng đưa ra quyết định đầy thận trọng!
Tình Nhân Bí Mật Của Sênh Gia 009: Tao nói nhỏ mày nghe nha, bạn trai của Sênh gia là Tạ Đãng đó… @Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh
Đàm Mặc Bảo tiện thể quăng ảnh Tạ Đãng lên, cố ý đặc tả phần tay. Fan kỹ thuật cuồng nhiệt này có nên dời trận địa đi theo dõi Tạ Đãng không ta?
Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh nhanh chóng trả lời, chỉ hai chữ vừa đơn giản lại rõ ràng: Là tôi.
Đồng thời cũng gửi lại một bức ảnh chụp bàn tay.
Đàm Mặc Bảo nhìn chằm chằm bức ảnh đó không khỏi cứng họng.
Nghìn lời muôn tiếng chỉ còn đọng lại một chữ: đ*ch!
Cô nhanh chóng comment trả lời, nhưng vừa bấm gửi trang chủ đã lập tức hiện ra dòng chữ: Xin lỗi, tài khoản của bạn có chỗ bất thường, trước mắt không thể tiến hành đăng nhập, vui lòng kiểm tra lại.
Cả vạn câu chửi thề chạy ào ào qua…
Bớt giận, bớt giận! Sau khi Đàm Mặc Bảo xoa dịu mình xong, cô lấy một acc clone khác ra và đổi tên rồi nhắn lại.
Tình Nhân Bí Mật Của Sênh Gia 010: Đồ trộm ảnh đáng xấu hổ kia, nếu là mày, chị đây sẽ livestream ăn shit! @Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh
Sau đó, Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh Sênh không trả lời cô nữa. Đàm Mặc Bảo ngắm nghía bức ảnh kia thật lâu rồi vẫn lặng lẽ lưu lại, tuy không biết ảnh được trộm từ đâu, nhưng tay đẹp vô cùng.
Sau khi concert kết thúc, Vũ Văn Xung Phong không biết kiếm đâu ra một chiếc máy bay tư nhân trở về Giang Bắc ngay trong đêm, duy chỉ có Khương Cửu Sênh không đi cùng. Tiệc chúc mừng có lẽ đợi về Giang Bắc hẵng tổ chức. Bây giờ cô chỉ muốn dành thời gian cùng Thời Cẩn thăm thú đó đây mà thôi. Mạc Băng hiểu ý để lại một chiếc xe cho hai người tiện di chuyển, còn đặc biệt thuê cả một căn homestay, nhân đó đuổi luôn chủ nhà đi, hết sức tạo cơ hội cho nghệ sĩ nhà cô.
Khi Thời Cẩn và Khương Cửu Sênh đến homestay, đồng hồ đã điểm chín rưỡi tối. Bình thường vào giờ này cô nên chuẩn bị leo lên giường và đánh một giấc tới sáng rồi, nhưng có lẽ do hôm nay hát sung quá nên tinh thần vẫn rất tỉnh táo, không buồn ngủ chút nào.
Thời Cẩn dỗ cô.
Cô không chịu, cứ đòi uống lê tuyết mật ong.
Anh chẳng còn cách nào khác, đành lái xe đến siêu thị mua nguyên liệu về nấu theo đúng ý cô. Khương Cửu Sênh cũng bám càng đi theo. Thời Cẩn bọc cô kín mít chỉ để lộ mỗi đôi mắt ra ngoài. May mà nhiệt độ ở Trung Nam hạ xuống thấp, nhất là mấy ngày nay rét đậm rét hại nên Khương Cửu Sênh có ôm bộ dạng che trên chắn dưới đi ngoài đường cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Vào giờ này, siêu thị không đông lắm.
Khương Cửu Sênh mặc kệ, tự nhiên để Thời Cẩn vừa đẩy xe vừa dắt đi đến quầy thực phẩm vẫn không buông tay như sợ lạc mất cô.
Khương Cửu Sênh là chuyên gia phá bếp, rất nhiều món cô từng nếm qua chứ chưa từng thấy lúc nó còn tươi nên không biết nói gì, chỉ lẳng lặng đi bên cạnh nhìn Thời Cẩn chọn lựa. Dù sao anh cũng biết mọi sở thích của cô.
Sau đó cô vẫn không kìm được khó hiểu: “Thời Cẩn.”
“Hả?”
Cô cầm một quả vừa dài vừa nhọn hỏi anh: “Tại sao ớt này có lông?” Rõ ràng vỏ ngoài quả ớt trơn bóng cơ mà.
Thời Cẩn cười: “Sênh Sênh, đây không phải ớt.” Anh kiên nhẫn giải thích với cô, “Là đậu bắp.”
Khương Cửu Sênh nghẹn lời.
Đúng là cô chưa từng ăn bao giờ. Thôi không nói nữa, tránh lộ cái ngu.
Thời Cẩn có vẻ sợ cô giận nên không đả động gì đến ớt và đậu bắp, mà mua rất nhiều bông cải cô thích, sau đó đẩy xe và dắt cô tới quầy hoa quả.
Khương Cửu Sênh ngó nghiêng xung quanh thấy không ít cặp đôi cùng nhau đi siêu thị. Đa phần đều là nữ chọn đồ, nam đẩy xe gật đầu phụ họa. Vậy mà sang tới nhà họ, từ đầu đến cuối Thời Cẩn làm hết.
Càng nhìn càng thấy hiền thục.
“Sênh Sênh,“ Thời Cẩn quay đầu hỏi cô, “Có muốn sữa chua đào không?”
Khương Cửu Sênh gật đầu: “Có.”
Cô rất thích sữa chua, Thời Cẩn bèn mua thật nhiều.
Sau đó anh lại hỏi cô: “Xoài thì sao?”
“Cũng muốn.”
Thời cẩn cho cô chọn rất nhiều quả mình thích, còn anh lại cẩn thận lựa xem quả nào ngon. Dường như anh rất thuần thục trong cách lựa hoa quả, động tác không nhanh không chậm, vừa chăm chú lại tỉ mỉ.
Khương Cửu Sênh chợt nhớ một câu chuyện cũ, bèn hăng hái kể cho Thời Cẩn nghe: “Em kể anh này, hồi em mới debut, lúc đó vẫn chưa nổi tiếng, tối nào cũng phải luyện tập đến khuya mới nghỉ. Có lần ở trước cửa công ty đột nhiên xuất hiện một người đội nón khẩu trang chạy tới dúi vào tay em một bọc đồ.”
Thời Cẩn dừng động tác lại, nghiêm túc nghe cô nói.
Cô cười. Chỉ có những khi trò chuyện cùng Thời Cẩn, cô mới huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, chứ không lạnh nhạt hờ hững như bình thường.
“Người đó nhét đồ xong là chạy luôn. Lúc ấy em mới phát hiện anh ta còn đeo cả găng tay nữa. Em giật cả mình, còn tưởng là đồ gì nguy hiểm chứ! Nhưng sau đó lại nghĩ, em đâu có nổi tiếng gì, ai rảnh đi hại em làm gì, thế là em mở ra xem.”
Thời Cẩn cau mày.
Khương Cửu Sênh tưởng anh lo lắng nên nói rõ: “Bên trong là bánh pudding xoài, món bánh ngọt em thích nhất.”
Hàng mày cau chặt của Thời Cẩn vẫn không giãn ra.
Cô ngập ngừng rồi vẫn nói tiếp: “Vả lại không chỉ một lần, anh ta từng mấy lần đưa bữa sáng cho em, đưa xong lại chạy luôn. Sau đó Mạc Băng khuyên em nên cẩn thận, biết đâu là fan cuồng. Em nghĩ cũng đúng, vì lần nào anh ra cũng che kín mặt, có điều em nhớ chiều cao của ảnh.” Cô nhìn Thời Cẩn, so sánh: “Chắc cao tầm như anh.”
Mày Thời Cẩn đã nhăn thành chữ Xuyên (川): “Sênh Sênh.”
“Hả?”
“Người đó,“ Thời Cẩn dừng lại rất lâu, ánh mắt quẫn bách hiếm hoi, “… Là anh.”
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh đáng sợ.
Thời Cẩn nhìn cô chằm chằm nhưng không nói gì, Khương Cửu Sênh chột dạ không rõ lý do, lơ đãng dời đề tài: “Mua xong rồi à? Mua xong chúng ta về thôi.”
Thời Cẩn suy nghĩ: “Còn một thứ chưa mua.”
“Thứ gì?”
Anh đáp: “Kẹo cai thuốc lá.”
Khương Cửu Sênh cảm thấy, bác sĩ Thời nhà cô chắc chắn không hài lòng về câu chuyện ban nãy cô kể. Tuy rằng trước đó Thời Cẩn cũng từng bảo cô cai thuốc lá nhưng đã thật sự bắt cô bỏ đâu.
Cô ôm tâm lý may mắn kéo tay áo anh, cố thả giọng cho dịu dàng: “Nhất định phải cai thuốc lá sao?”
Thời Cẩn gật đầu, ngữ khí tuy nhẹ nhưng kiên trì: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe, phải cai.”
Thú thực, cai thuốc lá với cô khá khó, đặc biệt là lúc viết ca khúc.
Cô muốn thương lượng: “Thời Cẩn.”
Thời Cẩn ngắt lời cô, hiếm khi kiên quyết như vậy: “Chuyện khác đều nghe em, chuyện này nghe anh có được không?”
Khương Cửu Sênh không thể từ chối bất kì yêu cầu nào của Thời Cẩn, chỉ đành gật đầu.
Khi đã mua đủ thực phẩm cần dùng, Thời Cẩn đến quầy thu ngân tính tiền. Vì người xếp hàng rất đông, Thời Cẩn sợ có người nhận ra Khương Cửu Sênh, bèn bảo cô ra ngoài đợi.
Khương Cửu Sênh dựa vào tường, nhìn Thời Cẩn xếp hàng.
Thật đẹp.
Dáng anh cao gầy, vừa nhìn là có thể nhận ra giữa đám đông. Dù anh chỉ mặc quần áo giản dị nhưng ngắm sao cũng thấy vừa mắt. Xung quanh có không ít các cô gái trẻ đang xì xào bàn tán về anh. Trong những ánh nhìn vô tình hay cố ý tập trung về phía anh, có người sững sờ vì vẻ điển trai xuất chúng đó, có người tán thưởng, cũng có người lại nhăm nhe ý đồ khác.
Vậy thì sao chứ?
Thời Cẩn là của cô, Khương Cửu Sênh nhoẻn miệng cười, may có khẩu trang che mặt nên người khác không thấy được vẻ dương dương đắc ý của cô lúc này.
Khi sắp tới lượt Thời Cẩn tính tiền thì xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Người xếp hàng trước Thời Cẩn là một bà cụ khoảng bảy mươi tuổi, trông vẫn rất khỏe mạnh. Bà ăn mặc giản dị, áo bông trên người giặt đến hơi phai màu, lưng còng, tay dắt một cậu bé bảy tám tuổi.
Bà cụ mua một tấm chăn điện, mặc dù lúc đặt lên quầy thu ngân có hơi vất vả nhưng vẫn niềm nở hỏi cô nhân viên trẻ: “Cháu ơi, cái này bao nhiêu tiền?”
Bà cụ nói chuyện bằng giọng địa phương, không chuẩn tiếng phổ thông.
Nhân viên thu ngân là một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi, giọng điệu không mấy thân thiện, thậm chí có chút nạt nộ như thể rất phiền: “Trên kệ hàng có ghi đấy.”
Bà cụ xấu hổ giải thích: “Bà không biết chữ.”
Cô ta bĩu môi, quét mã số hàng một cách đầy miễn cưỡng: “Hai trăm mười chín tệ.”
Nghe vậy, bà cụ mỉm cười, nói “đủ rồi” và bảo cháu trai đặt túi nhựa trong tay lên quầy thu ngân. Túi nhựa màu đỏ có bọc ba lớp, khi mở ra thấy bên trong toàn là tiền xu hình ngũ giác một tệ.
“Đây là hai trăm tệ.” Bà cụ nói xong, lại móc trong túi ra một mớ tiền xu, chậm rì rì đếm.
Cô nhân viên trông thấy không nhịn được liếc xéo, sắc mặt rất khó chịu, lạnh giọng hỏi: “Không có tiền chẵn à?”
Bà cụ xấu hổ lắc đầu, vần vò vạt áo.
Cô nhân viên xách bọc tiền xu ném qua một bên: “Cái này đếm tới chừng nào?” Cô ta đã mất kiên nhẫn tột độ, huơ máy quét mã trong tay, “Bà qua bên kia đợi đi.”
Giọng cô ta rất lớn, dọa đứa bé bên cạnh bà cụ co rụt lại, giày thể thao cũ sờn cọ cọ xuống sàn bất an.
“Bà đã xếp hàng rồi.” Bà cụ vẫn ôm cái chăn điện kia, không chịu tránh sang bên.
Cô thu ngân giật lấy cái chăn điện đặt dưới quầy thu ngân: “Không thấy đằng sau có rất nhiều người xếp hàng à? Tiền xu của bà nhiều như vậy, làm lỡ mất thời gian của biết bao nhiêu người.” Cô ta giục, “Tránh ra đi, đừng cản trở người phía sau.”
Bà cụ không còn cách nào khác, đành dắt đứa trẻ ra ngoài thanh bảo vệ đợi.
Người tiếp theo, là Thời Cẩn.
Cô thu ngân ngẩng đầu nhìn. Sau vài giây sững sờ ngắn ngủi, cô cúi đầu, vén tóc bên mai, để lộ vành tai ửng đỏ, tay chân luống cuống quét mã.
“Có thẻ thành viên không ạ?” Cô ngẩng đầu hỏi, giọng rất dịu dàng.
Thời Cẩn: “Không có.”
Cô thu ngân lấy túi, giúp bỏ đồ vào: “Tổng cộng ba trăm tám mươi chín tệ, anh trả tiền mặt hay quẹt thẻ?”
Thời Cẩn ung dung lấy một nắm kẹo trên giá hàng cạnh quầy thu ngân, đếm được hai mươi bốn viên có giá 5 hào một viên.
Anh đáp: “Tiền mặt.” Sau đó anh đưa năm tờ một trăm tệ, lịch sự hỏi: “Có thể trả cho tôi tiền xu không?”