Duy nhất là em Cố Nam Tây - Chương 105
- Home
- Duy nhất là em Cố Nam Tây
- Chương 105 - Tình yêu của thời - sênh bị vạch trần
Đọc truyện Duy nhất là em Cố Nam Tây Chương 105 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 105 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cô giới thiệu: “Đây là bạn trai tôi.”
Tạ Đãng hoàn toàn đứng hình.
Cậu còn cho rằng mình sẽ chất vấn cô thật nhiều, cánh môi mấp máy mấy lần, nhưng đến một lời cũng chẳng thể thốt ra, không có lập trường, cũng chẳng có tư cách.
Tạ Đãng quay đầu, ra sức tháo chạy giống như mình là kẻ bị bại trận.
Đúng lúc, Tống Tĩnh bước ra khỏi thang máy, trông thấy dáng vẻ thất thần của nghệ sĩ nhà mình, cô hỏi: “Sao thế.”
Tạ Đãng không nói tiếng nào, bước chân càng lúc càng nhanh, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.
Tống Tĩnh kéo tay cậu lại: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Cậu ngoảnh mặt lại, sự âm u chất chứa trong đôi mắt, cậu hét to: “Cút!”
Tống Tĩnh bị quát đến ngây người, mất một lúc lâu mới hoàn hồn đuổi theo.
“Kẻ nào chọc giận cậu vậy?” Cô kéo Tạ Đãng lại, sợ rằng cậu ta ra ngoài với bộ dạng như vậy sẽ xảy ra chuyện, “Đêm tối rồi còn muốn đi đâu?”
“Đừng có đi theo tôi.”
Cậu dùng sức vùng ra, xoay người bước vào thang máy.
Tống Tĩnh day trán, vô cùng nhức đầu, bỗng nhiên cô có dự cảm chẳng lành.
Dù trước giờ Tạ Đãng tùy tâm tùy hứng quen thân, cũng thường hay giận cái này dỗi cái nọ, nhưng thú thực, cậu ta chưa từng nổi trận lôi đình bao giờ. Chỉ là cậu ta xưa nay nhiễm bệnh “Công Túa”, được nuông chiều chút mà thôi. Cậu chưa từng thực sự nổi giận, đây là lần đầu tiên Tống Tĩnh trông thấy cậu ta nghiêm túc đến vậy, trong ánh mắt không chỉ có lửa giận, mà còn có cảm giác cô đơn, trống trải.
Đến khi trông thấy người đàn ông đứng kế bên Khương Cửu Sênh, Tống Tĩnh mới hoàn toàn vỡ lẽ: Ồ, hóa ra tình cảm của Tạ Đãng không phải dạng gà bông yêu thầm thích trộm, mà tất cả đều là nghiêm túc thật lòng.
Hơn mười giờ đêm, Tạ Đãng vẫn chưa về.
Thời Cẩn thấy Khương Cửu Sênh một mực đợi chờ, bèn lấy tấm chăn phủ lên chân cô: “Sênh Sênh, để anh trông cho, em đi ngủ đi.”
Cô lắc đầu, ngồi trên ghế sofa, tựa mình vào Thời Cẩn, đáy mắt phảng phất nét mỏi mệt, nhưng tuyệt nhiên không có chút buồn ngủ nào. Trong màn đêm tĩnh mịch, giọng cô khẽ thì thầm tựa như mơ hồ, lại ẩn chứa nỗi buồn trầm lặng.
“Đêm trước buổi công khai độc tấu đầu tiên của Tạ Đãng, em làm hỏng cây violin mà cậu ấy nâng niu nhất, nhưng cậu ấy lại không hề nổi giận với em.”
Thời Cẩn không lên tiếng, chỉ im lặng lắng nghe cô rủ rỉ câu được câu chăng.
“Em và gia đình chẳng mấy gần gũi với nhau. Vào những dịp lễ tết, trừ gia đình Mạc Băng ra, đa phần em đều trải qua cùng gia đình Tạ Đãng.”
“Em là học trò cuối cùng được thầy thu nhận, ngoài Tạ Đãng ra, thì em là người nhỏ tuổi nhất, thầy cũng thiên vị và thương yêu em nhiều hơn các anh chị khác. Còn Tạ Đãng, tuy rằng ngoài miệng chẳng bao giờ nói được câu gì dễ nghe, nhưng cậu ấy lại là người bảo vệ em nhiều nhất.”
“Tính em vốn lười lại ít nói, bạn bè chẳng có bao nhiêu. Nhờ tính cách cợt nhả lúc nào cũng chọc cho em nổi giận, mà em nói chuyện với cậu ấy cũng nhiều hơn.”
Cô đang thủ thỉ, bỗng ngừng lại một chút như thể nghĩ tới chuyện gì đó, khóe miệng khẽ cong lên: “Ban đầu là em học hút thuốc từ thầy, Tạ Đãng biết vậy đã đem đốt hết đống thuốc lá của em. Khi mới bắt đầu chuyển qua hút thuốc lá dành cho phụ nữ, em cũng phải hút trộm sau lưng cậu ấy.” Cả người cô đều tựa hết vào Thời Cẩn, “Anh biết không, mỗi lần cậu ấy vứt hết đống thuốc lá của em đi, ngoảnh lại trông thấy em không còn gì để hút nữa, cậu ấy lại đi xin giúp em vài điếu.”
Khi nhắc đến Tạ Đãng, đáy mắt cô ánh lên niềm vui.
Những người thân thiết với cô không nhiều, lác đác chẳng qua chỉ có vài ba người, mà Tạ Đãng là một trong số ấy.
Những điều này Thời Cẩn đều biết.
“Sênh Sênh, em sợ anh ghen sao?” Khắp phòng chỉ bật một ngọn đèn, ánh sáng hắt từ phía cô qua, vừa hay rọi vào đôi mắt Thời Cẩn. Sâu trong đáy mắt ấy lấp lánh sắc màu ấm áp, vừa thu hút lại có hồn, điểm rơi luôn trên người Khương Cửu Sênh.
Cô lắc đầu: “Vì em không muốn anh có bất cứ sự nghi hoặc nào, chúng ta là người yêu, em sẽ không giấu giếm anh điều gì. Bạn bè em, những người thân thiết với em, những người em quan tâm, tất cả em đều muốn anh biết.”
Vậy có thể đừng quan tâm và thân thiết với người khác, chỉ cần một mình anh, được không em?
Anh rất muốn, thật sự rất muốn nói câu này với cô, kể cả có phải cầu xin đi chăng đi…
Nhưng lại không thể.
Sênh Sênh yêu thích sự lịch thiệp, thẳng thắn và đơn giản.
Anh mở lời: “Ừm, anh biết, lần sau em lại kể cho anh về những người khác nhé! Những gì em nói anh đều nhớ hết.” Anh có khả năng chịu đựng rất tốt, dù cho anh ghen đến điên cuồng, dù cho lòng tham anh là không đáy.
Từ Thanh Bách từng nói rằng, nếu mặc kệ chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng thì lòng tham vĩnh viễn không thể lấp đầy.
Anh cùng cô đợi rất lâu, cho đến khi quản lý của Tạ Đãng – Tống Tĩnh gọi điện thoại đến.
Khương Cửu Sênh bắt máy: “Chị Tĩnh.”
Đầu dây bên kia nói vài câu.
Khương Cửu Sênh “ừm” vài tiếng, cúp máy rồi nói với Thời Cẩn: “Em phải ra ngoài một chuyến.”
Thời Cẩn gật đầu, giúp cô lấy áo khoác cùng khăn choàng: “Anh đi với em.”
Tạ Đãng đang ở đồn cảnh sát, vì gây rối đánh nhau.
Khi Khương Cửu Sênh và Thời Cẩn vừa đặt chân đến đồn cảnh sát, Tạ Đãng vốn ỉm ỉm nãy giờ đột nhiên sửng cồ, quát tháo quản lý: “Tống Tĩnh, chị phiền quá rồi đấy, gọi cô ấy đến đây làm cái gì?”
Tống Tĩnh chẳng thèm quan tâm. Cô cũng hết cách rồi! Cô không quản nổi công chúa điện hạ Tạ Đãng, để cậu ta chọc trời khuấy nước đâm đầu vào rắc rối, nếu không gọi Thái thượng hoàng Khương Cửu Sênh đến thì cô làm gì được nữa.
Khương Cửu Sênh quan sát gương mặt của Tạ Đãng, cũng may không bị thương, cậu ta quay ngoắt đi, không thèm ngó ngàng đến cô.
“Đối phương có chấp nhận hòa giải không?” Khương Cửu Sênh hỏi thẳng Tống Tĩnh.
Tống Tĩnh lắc đầu, ánh mắt khẽ lướt qua người đàn ông yên lặng đứng bên cạnh Khương Cửu Sênh, không thể không nói, hai người rất xứng đôi. Nghe nói người này là bác sĩ, cả ngoại hình và phong thái đều rất xuất chúng! Cô lăn lộn bao nhiêu năm qua, loại người nào cũng gặp qua rồi, tuyệt nhiên không thể nhìn nhầm được. Vị bác sĩ này không phải kẻ tầm thường, không phải tiên nhân trên trời thì cũng phải là yêu ma dưới địa ngục. Kỳ lạ là, cô cảm thấy vị bác sĩ giống với người giao thoa giữa hai giới hơn.
Đối phương gật đầu với cô, lịch sự chào hỏi. Lúc này, Tống Tĩnh mới thu ánh mắt có phần thất thố lại.
Khương Cửu Sênh vốn thẳng tính, không thích vòng vo tam quốc nên trực tiếp bỏ qua Tạ Đãng và tiến thẳng về phía đương sư còn lại. Mặt mũi đối phương bầm giập, khổ người gầy gò xanh xao, vẻ ngoài không có gì đặc biệt. Hắn ta đang lầm bầm than vãn đau đớn chỗ này, nhức mỏi chỗ kia, làm ra vẻ như mình là người bị hại, nhưng ánh mắt hắn vừa tinh quái lại có phần đắc ý, rõ ràng muốn nhân cơ hội này kiếm một món hời.
Khương Cửu Sênh hỏi thẳng vào vấn đề: “Muốn bao nhiêu, ra giá đi.”
Người đàn ông hừ một tiếng, làm ra vẻ kiêu căng.
Khương Cửu Sênh vẫn còn đeo khẩu trang, chỉ lộ ra cặp mắt xinh đẹp với ánh nhìn sắc bén: “Đương nhiên, không hòa giải cũng được thôi.” Ngữ điệu bình thản, hời hợt nói thêm một câu, “Nếu đã vậy, tôi bảo đảm đến cuối cùng một cắc anh cũng không lấy được đâu.”
Người đàn ông nghiêm mặt, cất nhắc một lúc rồi nói ra một con số.
Vì tiến hành hòa giải nên người đàn ông kia trở nên khách khí hơn nhiều, vừa xởi lởi cười vừa nói “hiểu lầm, hiểu lầm thôi“. Dù sao cái hắn nhắm đến là tiền, vòi được rồi thì bỏ qua thôi. Có lẽ vì thân phận của Tạ Đãng nên tên đó vừa mở miệng đã đòi năm trăm nghìn tệ.
Tống Tĩnh chỉ cầu mong dàn xếp ổn thỏa, trả tiền và ký tên vào giấy hòa giải xong, ngay lập tức dẫn Tạ Đãng rời khỏi đồn công an.
Sau khi lên xe, Tạ Đãng ngồi ghế trước, không hé răng lấy nửa lời. Khương Cửu Sênh và Thời Cẩn ngồi ghế sau, không khí ngột ngạt đến mức bàn tay cầm vô lăng của Tống Tĩnh cũng có phần bất ổn.
Khương Cửu Sênh đột nhiên nói: “Tại sao lại đánh nhau?”
Giọng nói của cô vô cùng hững hờ, không thể nhận ra nỗi vui giận bên trong.
Tạ Đãng im lặng rất lâu, mới trả lời một câu: “Nhìn hắn không thuận mắt.” Cậu ta cúi thấp đầu, từ đầu đến cuối không nhìn người ngồi phía sau.
Nghe xong, Tống Tĩnh chỉ muốn đập cậu ta một trận.
Khương Cửu Sênh vẫn giữ thái độ bình tĩnh, không hề giận: “Có để đối phương lưu lại chứng cứ không đấy?”
“Tôi đâu có ngu.” Cậu đã đập nát điện thoại của tên hèn hạ đó rồi.
“Chụp lén thì sao? Có người bám đuôi theo chụp không?” Nghĩ ngợi một lúc, Khương Cửu Sênh chau mày mà hỏi: “Gần đó có camera an ninh không?”
Vì là nghệ sĩ, nên càng phải giữ hình tượng của mình. Một khi từng lời ăn tiếng nói, từng hành động cử chỉ của mình bị phơi bày trước công chúng, ắt sẽ bị phóng đại gấp nhiều lần. Bản thân Tạ Đãng là nghệ sĩ violin, thường ngày dù có cao ngạo đi nữa cũng chưa từng có bất kì đồn thổi nào về vấn đề nhân phẩm và đạo đức. Mặc kệ đánh nhau là chuyện lớn nhỏ ra sao, bọn họ cũng không thể khinh thường.
Tạ Đãng nín thinh, bộ dạng bất mãn không vui, nhưng vẫn thành thực trả lời: “Tôi lôi tên đó vào nhà vệ sinh nam, còn đặc biệt chọn một chỗ không người để đánh hắn, không có chuyện bị chụp lén đâu.”
Tống Tĩnh dở khóc dở cười, thằng nhóc này đúng là quậy ngầm, vẫn còn biết chừng biết mực.
“Cậu có bị thương ở đâu không?” Ánh mắt Khương Cửu Sênh hơi ngưng lại, dừng trên người Tạ Đãng.
Cậu ta trả lời rất nhanh, giọng nặng nề: “Không.”
Tống Tĩnh đang lái xe cũng xen vào một câu: “Cổ tay hình như bị sưng.”
Không biết là tên say xỉn kia đã chọc gì ông tướng này, mà đôi tay thường này nâng niu như thế cũng lôi ra đánh. Cứ cho là đánh người cũng có thể dùng chân đạp mà cần gì dùng tay đánh, giờ mu bàn tay bầm tím hết cả rồi!
Khương Cửu Sênh thấp giọng nói: “Chị Tĩnh, quay đầu xe.”
“Ừm?” Tống Tĩnh không hiểu ý cô.
“Quay đầu xe lại.” Cô lặp lại.
Giọng điệu quả quyết khiến người khác không thể từ chối, điệu bộ như muốn làm lớn chuyện này. Tống Tĩnh cũng biết, đừng thấy Khương Cửu Sênh dễ nói chuyện mà nhầm, cô ấy liều chẳng kém gì Tạ Đãng, e rằng sẽ lớn chuyện đây! Tống Tĩnh liếc mắt nhìn bác sĩ Thời ngồi cạnh Khương Cửu Sênh qua gương chiếu hậu. Từ đầu đến cuối anh ta vẫn giữ thái độ bình tĩnh và thản nhiên. Anh ngồi nghiêng người hướng về phía Khương Cửu Sênh, hai mắt khép hờ, không biểu lộ chút tình cảm nào ra bên ngoài.
Phong độ ngời ngời, cử chỉ lễ độ, cực kì nho nhã và quý phái.
Tống Tĩnh ngẫm nghĩ một lúc, bèn quay đầu xe theo lời Khương Cửu Sênh.
Tạ Đãng cầm lòng không được, ngoái đầu hỏi Khương Cửu Sênh: “Bà muốn làm gì?”
Khương Cửu Sênh không đáp.
Cô không tin, dù rằng Tạ Đãng trước nay hay tùy ý làm liều nhưng chưa bao giờ vô duyên vô cớ đánh người.
Sát bên đồn cảnh sát có một tiệm tạp hóa nhỏ, từ đó đi thẳng vào trong là một con hẻm sâu hun hút, Tống Tĩnh chạy xe vào bên trong. Sau khi bật đèn chiếu xa lên, bọn họ nhìn thấy người đàn ông kia tay ôm chai bia, bước chân chệch choạng, miệng nhai nhồm nhoàm, vừa đi vừa huýt sáo trong con ngõ nhỏ.
Tống Tĩnh đậu xe ở bên cạnh.
Khương Cửu Sênh vừa chạm vào chốt khóa xe thì Thời Cẩn đã kéo tay cô lại: “Sênh Sênh.”
Nét mặt cô điềm tĩnh như không, nom vô cùng lí trí: “Anh đừng lo, em tự biết chừng mực.”
“Em muốn làm gì…” Chưa đợi cô trả lời, anh đã nói, “Để anh.”
Khương Cửu Sênh lắc đầu.
Vì Thời Cẩn ưa sạch sẽ nên cô mới không nỡ.
Cô nói: “Tên đó nuốt của chúng ta năm trăm nghìn tệ, không thể bỏ qua dễ dàng như thế này được.” Dứt câu, cô vỗ vào tay Thời Cẩn rồi kéo cửa xe bước xuống.
Cô không gây chuyện, nhưng trước nay cũng không ngán phiền phức bao giờ.
Thời Cẩn hơi do dự, rồi cũng theo cô xuống xe. Sau đó anh ngoái đầu gọi một tiếng “Cô Tống” vừa khách khí vừa lịch sự: “Phiền cô canh chừng giúp chúng tôi, đừng để ai chụp lén Sênh Sênh.”
Tống Tĩnh ngây ra mất giây mới nhận ra mình “Cô Tống”, bèn vội vàng xuống xe kiểm tra xung quanh. May thay đêm hôm khuya khoắt, một bóng người cũng chẳng thấy, trong ngõ hẻm cũng không có camera an ninh.
Tạ Đãng phóng xuống theo, đương nhiên không có thái độ tốt với Thời Cẩn, cậu trách anh: “Anh làm cái gì mà không ngăn cô ấy!”
Thời Cẩn làm như không có chuyện gì, lạnh nhạt mà đáp rằng: “Vì cô ấy muốn.”
Bốn chữ ấy khiến cho Tạ Đãng nghẹn họng, sững sờ hồi lâu mới đuổi theo.
Chỉ còn cách vài bước chân, Khương Cửu Sênh bỗng dừng lại, lười nhác gọi một tiếng “này” với người đàn ông trước mặt.
Hắn ta ngoảnh đầu lại.
Cô chậm rãi tiến lên một bước, hỏi hắn: “Quách Phi đúng không?”
Người đàn ông được gọi là Quách Phi ấy cũng đã say khướt rồi, hắn cười ngây ngô: “Khà khà, lại là cô.” Hắn nheo nheo đôi mắt đục ngầu, lảo đảo tiến về phía cô.
Khương Cửu Sênh nghiêng người, xoay tay đoạt chai bia trong tay người đàn ông nọ. Gã hét lên một tiếng “Á!” Trong lúc đầu óc chếnh choáng thì cánh tay gã đã bị tóm gọn.
Khương Cửu Sênh vừa dùng lực kéo gã về sau, rồi cầm lấy chai bia đập mạnh xuống.
“Á…”
Tiếng la ó thảm thiết chưa dứt đã bị một giọng nói hững hờ đã ngang cắt. Cô chậm rãi hỏi: “Giờ thì tỉnh chưa?”
Nghe thấy vậy, cơn say của hắn trong nháy mắt vơi đi phân nửa. Đương lúc hắn muốn vùng thoát ra thì cổ tay lần nữa bị tóm chặt, vòng ngược lại và khóa chặt sau lưng. Sự việc xảy ra hết sức đột ngột, nửa người hắn đau đớn vô cùng. Hắn ngoái đầu lại nhìn gương mặt có nét rất quen, la toáng lên: “Cô, cô làm cái gì vậy?”
Một tay Khương Cửu Sênh khóa tay hắn, tay kia cầm chai rượu, chỉ về phía Tạ Đãng hỏi: “Tại sao cậu ta đánh mày?”
Tên đó không hé nửa lời.
Cô đợi một lúc lâu không thấy câu trả lời bèn thong thả xoay chai rượu trong tay, sau đó chầm chậm giơ lên.
Người đàn ông khiếp đảm: “Tôi, tôi nói.” Giọng hắn run lẩy bẩy, ấp úng nói: “Biển, biển quảng cáo, tôi sờ, sờ biển quảng cáo của cô.”
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu nhìn Tạ Đãng.
Tạ Đãng khoanh tay dựa lưng vào tường, len lén nhìn về phía Khương Cửu Sênh, vừa hay chạm phải Thời Cẩn đứng ngay sau Khương Cửu Sênh. Anh im lặng không nói tiếng nào, đôi đồng tử sáng quắc nhìn đăm đăm vào tên đàn ông kia, giống hệt như con thú hoang đang thủ thế chờ mồi.
Cái tên họ Thời này…
Tạ Đãng không thể tả nổi cảm giác này, nói tóm lại, cậu vô cùng khó chịu, lườm lườm gã kia, lúc này mới thú thật: “Tên này không biết phép tắc, quy củ, sờ mó lung tung biển quảng cáo của bà.”
Cái tên đáng chết này lại dám sờ soạng lung tung với biển quảng cáo của Khương Cửu Sênh, hèn hạ không chịu được!
Vậy là mọi chuyện đã sáng tỏ.
Khương Cửu Sênh suy nghĩ một lát, xoay đầu chai rượu lại, kề sát bả vai hắn: “Nếu vậy thì năm trăm nghìn kia coi như là viện phí của mày.”
Gã sửng sốt, quay ngoắt đầu nhìn cô.
Cô cười lạnh lẽo, khóe môi khẽ cong lên, sau đó giơ cao cánh tay rồi đập bể phần đáy chai vào tường. Cô không nói chẳng rằng, cầm chai thủy tinh vỡ đâm vào cánh tay hắn.
Động tác nhanh gọn dứt khoát.
“A… a…”
Trong tiếng kêu thảm thiết còn lẫn cả tiếng gào thét của Tạ Đãng: “Bà điên rồi sao?!”
Làm tay mình bị thương thì phải làm sao! Động tác nhanh gọn, dứt khoát như vậy muốn ngăn cũng không kịp!
Khương Cửu Sênh thả tay ra, quẳng chai vỡ đi, rồi liếc mắt nhìn người đàn ông nằm lăn lộn dưới đất gào rú. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên mu bàn tay của Tạ Đãng, giọng điệu đầy dĩ nhiên: “Bàn tay của thiên tài violin, sao có thể bị đánh một cách vô ích chứ.”
Tạ Đãng á khẩu không thốt lên lời.
Cô đâm trúng bàn tay của gã kia, dù có chảy máu nhưng không đến nỗi tổn thương gân cốt, nguy hiểm đến tính mạng.
Đó chính là Khương Cửu Sênh, phóng khoáng, tùy ý, dám yêu, dám hận, dám làm, dám dũng cảm quên mình đánh hắn một trận. Cô rất bao che khuyết điểm, trọng tình trọng nghĩa, không phải hạng người dễ mềm lòng, nhưng cũng chẳng phải kẻ đuổi cùng giết tận.
Người mà anh yêu, đúng là một người tốt.
Trong con hẻm lờ mờ ánh đèn, không ai thấy rõ được đôi mắt cay xè của Tạ Đãng. Cậu dời tầm mắt sang hướng khác, bước chân đang định chạy tới bên cô bỗng rụt về. Cậu không dõi theo Khương Cửu Sênh nữa, cũng không nhìn Thời Cẩn vẫn luôn đứng cạnh bên cô không rời nửa bước.
Trong màn đêm tĩnh mịch, âm thanh rên rỉ như hóa điên của người đàn ông nọ vẫn vang lên không ngơi nghỉ, như làm nền cho giọng nói trong trẻo, êm tai của Thời Cẩn: “Tay em có bị thương không?” Anh nôn nóng hỏi cô.
Khương Cửu Sênh lắc đầu: “Em không sao.”
Anh cầm tay cô lên xem thử, quả nhiên lòng bàn tay có một vết cứa do mảnh thủy tinh đâm vào. Anh nhíu mày, lập tức lấy khăn tay từ trong túi áo ra, gấp nếp rồi băng bó cho cô: “Lần sau anh sẽ đánh giúp em.”
Không phải một câu quở trách, mà mang ý dặn dò.
Cứ cho là có lần sau đi nữa thì cô vẫn là người ra tay thôi!
Khương Cửu Sênh đáp: “Anh mắc bệnh sạch sẽ.” Cô nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay tơ lụa trắng trơn, không có bất kì hoa văn nào của Thời Cẩn. Trông nó thật đơn giản và trang nhã.
Thời Cẩn có thói quen đem khăn tay bên mình, mang hơi hướng của quý tộc thời xưa.
Anh buộc nút cố định lớp băng bó: “Đánh xong anh có thể đi rửa tay.”
Khương Cửu Sênh không nói tiếp đề tài này nữa. Cô từng trông thấy dáng vẻ đánh nhau của Thời Cẩn. Vết thương quá hiểm hóc, chỉ đến khi kẻ đó bị thương mới ngừng, cô sợ rằng anh sẽ làm chính mình bị thương.
Tại cửa ngõ, Tống Tĩnh bấm còi nhắc nhở mấy vị kia tới lúc phải giải tán rồi.
Tạ Đãng xoay người đi trước, Thời Cẩn nắm tay Khương Cửu Sênh bước phía sau.
Cô nói: “Đừng giận nữa.”
Tạ Đãng bỗng khựng lại một lúc, đây là lần đầu tiên Khương Cửu Sênh dỗ dành cậu. Nhưng cậu không thấy vui mừng một chút nào, mà chỉ thấy khó chịu thôi. Trong lòng cậu vô cùng bức bối, m* nó chứ, chỗ nào trong người cũng thấy khó chịu.
Cậu tiếp tục bước đi, cúi đầu ủ rũ không hề ngoảnh lại.
“Tôi không có ý giấu giếm cậu, chỉ vì chưa tìm được cơ hội nói mà thôi.”
Cô cho rằng cậu tức giận chỉ vì chuyện cô giữ bí mật thôi sao?
Tạ Đãng vừa giận lại dỗi, ngoái đầu tức tối nói: “Khi nào bà chia tay với tên bác sĩ kia thì hãy nói chuyện với tôi!”
Thời Cẩn lạnh lẽo ngước nhìn.
Chỉ một ánh mắt này là Tạ Đãng đã hiểu, người đàn ông kia đã khắc ghi Khương Cửu Sênh vào tận xương tủy.
“Sênh Sênh.” Ánh mắt Thời Cẩn nhìn Khương Cửu Sênh dịu dàng tựa ánh trăng, không còn sót lại chút lạnh lẽo nào, “Em lên xe trước đi!”
Tạ Đãng đứng chôn chân tại chỗ vểnh tai nghe, ánh mắt liếc nhìn Thời Cẩn không một chút thiện ý.
Khương Cửu Sênh hết nhìn Thời Cẩn lại ngó sang Tạ Đãng. Cô do dự rất lâu, cuối cùng quyết định quay sang nói với Tống Tĩnh đang ngồi trong xe: “Chị gọi xe cứu thương đi.”
Tống Tĩnh cạn lời.
Cô ra tay không nhẹ, mặc dù hơi độc ác một chút nhưng Khương Cửu Sênh vẫn có chừng mực.
May thay, đêm hôm khuya khoắt không có lấy một bóng người, nếu không bị chụp lén ắt sẽ ăn đủ. Cô gấp rút lấy điện thoại dự phòng gọi cho 120, ngay sau đó vứt ngay sim đi, không dám khinh suất.
Đêm đầu đông, tiết trời lạnh giá, gió Nam thổi về lạnh thấu xương, trăng chui qua những tàng cây đung đưa trước gió tạo thành những đốm nhỏ loang lổ phản chiếu dưới mặt đất. Trong con hẻm sâu hun hút, ánh đèn cũ kĩ đổ dài bóng người trên mặt đường.
Tạ Đãng tựa lưng vào tường, trong mắt phủ một lớp sương giá.
Thời Cẩn đứng ở phía đối diện, dáng người cao lớn thẳng tắp, hàng mi buông rủ. Anh mở lời trước, thẳng thắn không quanh co: “Tôi không muốn Sênh Sênh biết nỗi lòng của cậu.”
Nếu không thấy sự lạnh lùng trong đôi mắt anh, ắt hẳn sẽ nghĩ người này đúng là nho nhã quý phái, thanh tao xuất trần.
Thế nhưng, ánh mắt ấy vô cùng tàn nhẫn.
Tạ Đãng nhìn Thời Cẩn rất lâu mới đáp: “Tôi cũng có ý này.”
Cậu không thể vượt qua cái ranh giới tình bạn với Khương Cửu Sênh. Với tính cách của cô, không bao giờ có chuyện đùa giỡn với tình cảm người khác. Trong quan niệm của cô, được ăn cả, ngã về không, không có lấp lửng, mập mờ.
Cậu sợ khi nói ra, hai người sẽ chẳng thể quay về được nữa.
Tạ Đãng nghiến răng, đè nén nỗi mất mát trong lòng, rồi ngẩng mặt lên, ánh mắt vô cùng nghiêm túc nói với Thời Cẩn rằng: “Nếu anh đã nhìn ra được tâm tư của tôi thì tôi cũng không còn gì phải che giấu cả. Đã vậy nói thẳng với anh luôn, tôi là tình địch của anh, tôi không phải người dễ bị tống cổ đâu, mà là kiểu ra tay khó có thể phòng bị.”
Thời Cẩn nhìn cậu ta bình thản, không giận cũng chẳng vui.
Tạ Đãng hếch ngược chiếc cằm xinh đẹp, bộ dạng đầy vênh váo hung hăng: “Nếu như anh không đối xử tốt với Khương Cửu Sênh thì tôi sẽ thừa nước đục thả câu, lừa cô ấy về với mình. Sau đó cô ấy sẽ chơi cello, còn tôi sẽ chơi violin, ngày ngày giống như cầm sắt* hòa minh*.”
* Cầm sắt (琴瑟): tên của hai loại nhạc khí là cây đàn cầm, đàn dài 3 thước, 6 tấc, căng 7 dây; và cây đàn sắt, loại đàn có 25 dây. Khi hai loại này cùng đàn tấu lên, âm sắc của chúng mười phần hòa điệu với nhau. Từ đó, cầm sắt được dùng để tỷ dụ cho sự hòa hợp tốt đẹp của vợ chồng với nhau.
Cậu muốn cho anh ta biết thế nào là nguy hiểm rình rập, hãy trân trọng những gì mình đang có, tốt nhất là nên ngày ngày thắp hương cảm tạ trời đất, cảm tạ phúc phận ba đời của mình.
Thời Cần mặt không biến sắc, nói một câu: “Cầm sắt hòa minh không phải dùng như vậy.”
Tạ Đãng nghẹn họng.
Lẽ nào không đúng?
Thời Cẩn nửa cười nửa không, anh xoay người dịu dàng nhìn về phía cô: “Tôi không cần biết chơi violin, tôi chỉ cần kết hôn với Sênh Sênh là được.”
Tạ Đãng nghệt mặt ra.
Suốt dọc đường trở về khách sạn, Tạ Đãng như bị trúng bùa, cung cúc đi tra baidu cách sử dụng câu thành ngữ kia.
Cầm sắt hòa minh: biểu thị cho tình cảm vợ chồng sâu đậm và niềm tin sắt son, kiên định.
Chết tiệt!
Rốt cuộc là bác sĩ Ngoại khoa bây giờ học gì trên trường thế? Cả chặng đường Tạ Đãng không buồn nói câu nào, bèn nhắm nghiền mắt giả vờ ngủ, cũng tránh việc Khương Cửu Sênh đoán ra điều gì.
Tống Tĩnh lái xe rất nhanh, khoảng hai mươi phút là về tới khách sạn. Cô đỗ xe bên vệ đường, quay xuống nói với hai người ngồi ghế sau: “Hai người về trước đi, tôi còn có việc cần nói với Tạ Đãng.”
Khương Cửu Sênh và Thời Cẩn bèn xuống xe trước.
Lúc sau, Tạ Đãng giả vờ ngủ bỗng mở to hai mắt, đôi mắt xinh đẹp u tối như bị phủ một tầng bụi mỏng, một chút ánh sáng cũng không có.
Tống Tĩnh thở dài, cuối cùng vẫn nói những lời không nên: “Tạ Đãng, cậu nên buông tay đi.”
Tạ Đãng ủ rũ cúi gằm, một nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, đôi mày nhíu chặt, hai mắt sa sầm, không biết là giận Tống Tĩnh hay là đang giận chính bản thân mình. Cậu thô lỗ quát: “Cần chị phải nói chắc!”
“Cậu lên giọng với tôi thì được cái gì!” Người quản lý như cô đây cũng đang giận lắm, “Sao không sớm hành động đi!”
Tạ Đãng không đáp.
Không phải cậu không chịu tiến tới, mà là vì gian nan đủ điều. Nếu như Khương Cửu Sênh chịu nhìn cậu với ánh mắt giống khi nhìn tay bác sĩ ấy, chỉ một cái liếc nhìn thôi, e là cậu đã móc tim mình trao cho cô từ lâu rồi.