Dưới váy thần - Chương 51-52
Đọc truyện Dưới váy thần Chương 51-52 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Dưới váy thần – Chương 51-52 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 51: Cách tỏ tình đặc biệt
Thẩm Đường cảm nhận được vô số ánh mắt như sao băng chíu lên người mình, dường như cô đã tập hợp tất cả ánh nhìn và sự ngưỡng mộ của mọi người đêm nay.
Lúc nãy nghe Ôn Địch nói, ngày 20 tháng năm là ngày Chương Hứa và chồng cô ấy sẽ tổ chức hôn lễ bên bờ biển, khách tham gia lễ cưới đều là người nhà hai bên. Tiệc cưới hôm nay là bữa tiệc riêng dùng để chiêu đãi bạn bè của cô dâu và chú rể.
Khách tham gia không phải người trong giới giải trí thì cũng là người trong ngành kinh doanh, mà giữa biển người trong giới kinh doanh, sự tồn tại của Tưởng Thành Duật là như mặt trăng được ngôi sao khắp nơi vây quanh, thế mà anh nhất quyết phải ngồi bên cạnh cô.
Ôn Địch ghé vào bên tai cô: “Cậu hai nhà họ Tưởng tự hạ thấp thân phận luôn kìa, đêm nay mình cho anh ấy thêm nửa ngôi sao. Thời gian tiếp theo mình sẽ không đi theo làm bóng đèn chọc người khác ghét nữa đâu.”
Cô ta mỉm cười, lấy tai nghe từ trong túi xách ra rồi nhét vào tai.
Vừa nghe nhạc, vừa suy nghĩ kịch bản của mình.
Nước ấm trong ly của Thẩm Đường đã uống hết một nửa, cô không muốn nói chuyện với Tưởng Thành Duật, giả vờ đang lướt điện thoại.
Tưởng Thành Duật xoay mặt tìm nhân viên phục vụ, yêu cầu mang đến một ít bình nước ấm rót thêm cho Thẩm Đường.
Một chiếc ấm thủy tinh trong suốt bình thường đến không thể bình thường hơn, thế mà vào trong tay anh lại giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời. Bàn tay anh rất đẹp, khiến ấm nước thủy tinh bình thường cũng trở nên khác biệt.
Ông chủ tập đoàn Kinh Húc tự tay rót nước cho Thẩm Đường, cơn lốc này quét sạch sảnh lớn bữa tiệc, dường như không thể ngăn cản được nữa.
Còn có người lấy điện thoại ra quay lại.
Cuối cùng Thẩm Đường cũng không chịu nổi nghiêng đầu nhìn anh, đè thấp giọng nói: “Đây là lễ cưới của người ta, nếu anh không khiêm tốn một chút thì sẽ trở thành khách lấn át luôn chủ đó.”
Tưởng Thành Duật rót đầy ly nước cho cô, đặt ấm nước ở bên cạnh mình: “Nếu như là người khách khác lấn át chủ, có lẽ chồng Chương Hứa sẽ không vui.”
Thẩm Đường: “…”
Ngụ ý của lời nói của anh chính là, nếu là anh thì chồng Chương Hứa sẽ không thể không vui.
Sau đó, anh nhìn cô rồi nói: “Không phải lễ cưới của ai cứ mời anh thì anh sẽ cho họ thể diện mà tham dự dâu.”
Thẩm Đường chỉ có thể yên lặng uống nước. Anh kiêu ngạo đến không ai sánh được, sự kiêu ngạo này của anh đến từ trong xương cốt, mãi không thể thay đổi được.
Cơ thể Tưởng Thành Duật hơi hơi nghiêng về phía cô, là thái độ chiều theo ý cô mà nói: “Em không cần lo lắng mình tranh mất sự nổi bật của lễ cưới đâu, sự nổi bật này cũng là anh đã cho bọn họ mà.”
Vốn dĩ chồng Chương Hứa không mời được anh và những người bạn trong giới kinh doanh của anh, hôm nay anh đưa theo mấy người bạn thân thiết đến đây là để tâng bốc giúp họ, chuyện này cũng không có gì quan trọng, chủ yếu là có thể mang đến cho việc kinh doanh sau này của chồng Chương Hứa bao nhiêu lợi ích tiềm tàng, là thứ người ngoài không nghĩ đến được.
Thẩm Đường bừng tỉnh: “Là anh bảo Chương Hứa mời em à?”
Tưởng Thành Duật gật đầu: “Ừm” một tiếng.
Quá nhiều người nhìn về phía cô, Thẩm Đường lấy tay chống cằm, tỏ ra thái độ bình tĩnh trấn an và không bị dao động.
Thỉnh thoảng cô cũng sẽ dùng ánh mắt liếc nhìn Tưởng Thành Duật mấy cái, nhìn thế nào cũng là dáng vẻ vui sướng của anh, hôm nay anh đã chọn một chiếc sơ mi đen, là một cái áo màu đen hiếm hoi trong những chiếc sơ mi trắng chói mắt của anh.
Trước hôm nay, đã ba ngày liên tiếp Tưởng Thành Duật không gặp cô: “Mấy hôm nay em đang bận gì vậy?”
“Những chuyện cần chuẩn bị để mở công ty.” Mấy ngày nay Thẩm Đường đang nghĩ tên công ty là gì, đã nghĩ được mấy cái nhưng đều cảm giác hơi quê mùa.
“Hôm qua em nghĩ tên công ty đến tận sáng sớm.”
Tưởng Thành Duật gỡ khăn ăn xuống: “Có cần anh cho em một cái tên tham khảo không?”
Thẩm Đường gật đầu, bảo anh nói ra xem.
“Truyền hình và điện ảnh Hải Đường.” Tưởng Thành Duật đưa khăn ăn đã mở ra cho cô: “Tên này có rất nhiều ý nghĩa, thích hợp với em.”
“Tại sao em lại không nghĩ ra cái tên này nhỉ?” Thẩm Đường lẩm bẩm một mình, tìm điện thoại di động nhanh chóng gửi tin nhắn cho chị Lỵ: [Tên công ty gọi là Truyền hình và điện ảnh Hải Đường đi chị.]
Công nhận rất thích hợp, có liên quan với cô, cũng là quê hương của cô.
Nơi đó là lúc cô còn nhỏ, có ông nội bà nội, còn có khoản thời gian vui vẻ nhất của cô và anh.
Thẩm Đường thuận tay gửi một bao lì xì cho Tưởng Thành Duật: “Bây giờ thuê người đặt tên cũng tốn không ít tiền, cho anh một bao lì xì nhỏ nè, xem như thể hiện chút thành ý.”
Không nhìn thấy được bao nhiêu tiền, Tưởng Thành Duật mở ra, số tiền hai trăm năm mươi nghìn đồng.
“Em gửi thêm hai trăm bảy mươi nghìn đồng nữa cũng không khiến em nghèo đi đâu.”
Thẩm Đường liếc anh một cái, không lên tiếng.
Thầm nghĩ, tại sao anh không gửi cho em số 520 trước chứ.
Tưởng Thành Duật đặt điện thoại lên bàn, xoay mặt muốn nói gì đó với cô, lại không chú ý liếc thấy ảnh nền khung trò chuyện của cô: “Cho anh xem xem.”
Anh vươn tay muốn lấy điện thoại, Thẩm Đường không cho, đút lại vào trong túi.
“Hình như anh thấy là hình anh kìa.”
Thẩm Đường mỉm cười: “Lỡ như không phải thì xấu hổ biết bao.”
Tưởng Thành Duật: “Không phải cũng không sao, anh cho em thời gian đổi ảnh nền, hai phút sau lại đưa cho anh xem.”
Thẩm Đường không phải đối thủ của anh, xoay qua chỗ khác không trả lời anh.
Tưởng Thành Duật tự rót cho mình một ly nước ấm, nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, một tay cầm ly thủy tinh, một tay gác lên lưng ghế của Thẩm Đường.
Thẩm Đường xoay qua nói chuyện với Ôn Địch, còn anh nhìn một bên khuôn mặt của cô.
Tiệc cưới trong sảnh lớn ồn ào náo nhiệt, trong mười người thì có tám người đang bàn tán về Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật.
Bàn của Nghiêm Hạ Vũ đều là những người biết chuyện, không có tâm trạng hóng hớt những chuyện này, Hoắc Đằng đã đổi sang bàn này, đề tài của bọn họ đều xoay quanh những bộ phim của Hoắc Đằng, khiến Hoắc Đằng được thích mà lo, như ngồi trên kim châm.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn sang chỗ Tưởng Thành Duật không dưới năm trăm lần, anh ta cầm ly rượu lên, vừa định đứng lên đã bị hai cánh tay mạnh mẽ ấn xuống.
Nghiêm Hạ Vũ xoay mặt, lúc này mới phát hiện là người bạn thân từ nhỏ bên cạnh anh ta.
Hôm nay người bạn từ đó trông coi Nghiêm Hạ Vũ nghiêm ngặt: “Anh Nghiêm, ở đây có nhiều người, anh đừng chạy lung tung, một lát nữa đi lạc rồi thì phải làm sao?”
Nghiêm Hạ Vũ: “…”
Người bạn đó lấy một miếng bánh kem nhỏ trên bàn ăn lên: “Hôm nay tôi dùng tất cả sức lực của mình đến đây, kiên quyết không cho anh đi làm phiền Ôn Địch.”
Nghiêm Hạ Vũ tức giận: “Cậu không thân với Ôn Địch, cậu xem vào làm cái gì chứ?”
Đúng là không thân, cũng chưa từng nói chuyện Ôn Địch câu nào.
Hôm nay người bạn đó được nhận nhiệm vụ, đã nhận sự nhờ cậy thì sẽ làm hết sức mình: “Anh Tưởng bảo tôi để ý anh, không cho phép anh sang bàn đó tìm anh ấy, càng không cho phép anh đi tìm Ôn Địch.”
Nghiêm Hạ Vũ thật sự không hiểu nổi: “Tôi qua đó tìm Ôn Địch thì liên quan gì đến chuyện của cậu ấy chứ?”
“…”
Không chỉ người bạn đó, Lê Tranh ngồi bên cạnh cũng đã nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, cô ấy xích lại cạnh ghế của Nghiêm Hạ Vũ: “Không thể để anh làm phiền chú của em được, em còn đang đợi em trai em gái của em nữa.”
Nghiêm Hạ Vũ buồn bực uống nửa ly rượu, nói một câu: “Tranh Tranh, em thật là một tên phản bội, khi chú của em bận, là ai đưa em đi chơi mỗi ngày hả?”
Lê Tranh giả vờ mất trí nhớ, tự bào chữa cho bản thân mình: “Anh vẫn còn trẻ, anh vội cái gì chứ, chú của em không còn nhỏ nữa rồi, không thể tiếp tục đợi được đâu.”
Nghiêm Hạ Vũ từ bỏ ý định qua đó tìm Tưởng Thành Duật tán gẫu, qua đó rồi cũng không được hoan nghênh, còn không bằng không qua.
Thỉnh thoảng Lê Tranh đưa mắt nhìn bàn của chú mình một cái, ánh mắt của cô ấy như mang theo filter, cảm thấy chú và Thẩm Đường có cảm giác couple nhất, ngoại trừ chú của cô ấy ra, không ai có thể phù hợp với Thẩm Đường.
Đang mất hồn, phía sau lưng có người vỗ vai cô ấy một cái.
“Hi, Tranh Tranh.”
Lê Tranh lập tức xoay người lại, là Trữ Tiêu Duyệt.
Cô ấy và Trữ Tiêu Duyệt cũng không phải rất thân thiết, hai năm trước khi mẹ đưa cô ấy đến Thượng Hải tham gia lễ cưới của người thân, đã ngồi cùng bàn với Trữ Tiêu Duyệt.
Lúc đó trên bàn chỉ có hai người bọn họ xấp xỉ tuổi với nhau, nói chuyện rất ăn ý, vậy nên đã thêm cách thức liên lạc của nhau.
Sợ đứng lên thu hút sự chú ý của người khác, Trữ Tiêu Duyệt khụy gối nửa ngồi xuống.
Lê Tranh cũng cúi người xuống, nói chuyện với cô ấy: “Cậu được nghỉ rồi sao?”
Trữ Tiêu Duyệt gật đầu: “Sau này, chúng ta có khả năng sẽ trở thành người thân rồi đó.”
Thẩm Đường là chị cô ấy, vậy sau này Tưởng Thành Duật chính là anh rể của cô ấy rồi.
Lê Tranh chớp chớp mắt, đột nhiên phát hiện vai vế của mình đã thấp đến không thể thấp hơn được nữa.
Nếu như chú kết hôn với Thẩm Đường, vậy con của bọn họ phải gọi Trữ Tiêu Duyệt là cô, nhưng lại gọi cô ấy là chị, là ngụ ý về vai vế, vậy nên Trữ Tiêu Duyệt là bề trên của cô ấy rồi.
Nhưng Trữ Tiêu Duyệt lại không nghĩ xa như vậy, có lẽ cả đời này cô ấy và Thẩm Đường cũng sẽ không nhận nhau, cô ấy qua đây chỉ là muốn nghe ngóng một chút tình hình gần đây của Thẩm Đường.
Sau khi Thẩm Đường rút khỏi giới giải trí, tin tức có liên quan đến cô trên mạng càng ngày càng ít, mà người trong nhà cũng không muốn nhắc nhiều về Thẩm Đường, cô ấy không có đường nào để biết những tin tức liên quan đến cô.
“Gần đây Thẩm Đường thế nào rồi? Chị ấy thật sự không dự định đóng phim nữa sao?”
Lê Tranh nhún nhún vai, tiếc nuối nói: “Mình cũng không rõ, phải đợi đến khi chú của mình theo đuổi được người ta, mình còn chưa chính thức gặp mặt với Thẩm Đường nữa.”
Đèn sảnh bữa tiệc vụt tắt, ánh đèn trên sân khấu sáng lên, lễ cưới sẽ được bắt đầu ngay lập tức.
Trữ Tiêu Duyệt xua xua tay: “Sau này thường xuyên liên lạc nhé, nếu như có tin tức chị Thẩm Đường làm việc lại, phải nói với mình đầu tiên đấy.”
Cô ấy cúi người để không ảnh hưởng đến người khác nhìn sân khấu, chạy chậm về chỗ ngồi của mình.
Tiêu Chân vừa mới xoay mặt nói chuyện mấy câu với người ngồi bên cạnh, nháy mắt đã không thấy Trữ Tiêu Duyệt đâu, tìm thật lâu cũng không nhìn thấy bóng dáng cô ấy.
“Con đi đâu vậy?”
Trữ Tiêu Duyệt vừa ngồi vững, thở hổn hển nói: “Nhà vệ sinh ạ.”
Thật ra nhà vệ sinh không phải ở hướng bên đó, chỉ là Tiêu Chân không muốn vạch trần.
Bàn này của bọn họ cách bàn của Thẩm Đường kia mấy chục mét, chia ra hai bên sân khấu.
Nhân lúc ánh sáng mờ tối, sự chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn trên người cô dâu chú rể, Tiêu Chân điều chỉnh tư thế ngồi, xuyên qua đám đông muốn nhìn Thẩm Đường, nhưng vẫn bị người khác chặn lại.
Phía bên kia, còn có Trần Nam Kình đang nhìn Thẩm Đường.
Phàn Ngọc không nhìn lên sân khấu, tầm mắt bà ta đặt trên khuôn mặt Trần Nam Kình.
Trần Nhất Nặc nghiêng túc nhìn mẹ mình, sau đó thỉnh thoảng lại nhìn ba.
Cũng không ai chú ý lễ cưới, ngay cả những lời thề hôn ước khiến người khác cảm động bao nhiêu, bọn họ cũng không nghe lọt một chữ nào.
Thẩm Đường nhìn lên trên sân khấu, trong đầu lại là cảnh tượng lễ cưới trên đảo của Tưởng Thành Duật trong giấc mơ.
Trong một khoảnh khắc nào đó, âm nhạc trong giấc mơ trùng lặp với âm nhạc ngay bây giờ.
Ca khúc piano này cô cũng biết đàn.
Cô nhìn đến hoàn toàn mất hồn, cổ tay bị người nào đó nhấc lên.
Theo phản xạ Thẩm Đường muốn rút tay về, nhưng lại bị Tưởng Thành Duật nắm lại trong bàn tay to lớn, anh nhỏ giọng nói: “Em nhìn lên sân khấu đi, đừng cử động.”
Thẩm Đường cảm thấy trên tay có cảm giác lạnh lẽo của kim loại, là dây đồng hồ đeo tay, anh lại mua đồng hồ đeo tay cho cô.
Sau khi đeo cho cô xong, mười ngón tay Tưởng Thành Duật đan chặt vào mười ngón tay của cô.
Khoảnh khắc đó, hai lòng bàn tay dính vào nhau, thứ gắn kết vào lúc này không chỉ là bàn tay của hai người.
Sau đó, Tưởng Thành Duật buông cô ra.
Trong lúc này, ánh mắt của hai người vẫn luôn nhìn lên sân khấu, ngay cả Ôn Địch bên cạnh cũng không biết dưới bàn đã xảy ra chuyện gì.
Đến khi cô dâu ném hoa cưới, đèn của sảnh bữa tiệc sáng lên.
Tưởng Thành Duật quay đầu nhìn bàn của cháu gái một cái, Lê Tranh đang sửa lại tóc, đứng lên đi về phía sân khấu.
Anh hỏi Thẩm Đường: “Em có muốn giành không?”
“Không đâu, em không muốn tham gia vào đó.” Thẩm Đường nói: “Bây giờ em không còn muốn kết hôn như trước nữa.”
Tưởng Thành Duật nói theo lời của cô: “Vốn dĩ hôn nhân là một tòa thành bị vây quanh, tại sao cứ phải đặt bản thân mình bên trong. Câu nói ‘hôn nhân chính là nấm mồ của tình yêu’ cũng không phải không có lý nhỉ.”
Thẩm Đường nhìn anh, thực ra sâu trong lòng anh vẫn còn có ý định từ chối hôn nhân, chỉ là đang chiều theo ý cô: “Vậy có lẽ Chủ tịch Tưởng chưa chú ý nghe câu tiếp theo.”
Tưởng Thành Duật hỏi: “Câu nào thế?”
“Không có nấm mồ hôn nhân này, tình yêu sẽ chết không còn chỗ chôn.”
Ánh mắt Tưởng Thành Duật từ trên người cô cháu gái đang chờ để giành hoa cưới trở lại trên khuôn mặt cô, đối diện với ánh mắt đó.
Hôm nay lại nói đến hôn nhân một lần nữa, cô dứt khoát nói rõ ràng: “Vậy thì anh cần gì phải gắng gượng chiều chuộng chứ. Anh bước vào tòa thành kia với tâm lý này, sớm muộn cũng nghĩ đến việc chạy thoát thôi.”
“Không có gì gắng gượng hay không gắng gượng cả, anh đã muốn cho em hôn nhân thì cũng đã suy nghĩ kỹ càng rồi, bằng không sau khi chia tay rồi theo đuổi lại em anh đã không tùy tiện hứa cho em một cuộc hôn nhân. Lời hứa không phải tùy tiện đưa ra, nếu đã đưa ra anh sẽ hết lòng tuân thủ.”
Tưởng Thành Duật nói đến tại sao bây giờ anh lại muốn kết hôn: “Không phức tạp như em nghĩ như vậy đâu. Là anh muốn cho em một gia đình hạnh phúc, đợi sau khi già rồi, có thể được chôn cùng em, cùng khắc tên chung một bia mộ với em.”
Cô dâu bắt đầu vung tay ném bó hoa, còn cô thì chăm chú nhìn Tưởng Thành Duật, những lời thề non hẹn biển ở trên miệng anh lại là một câu thật đơn giản, khi còn sống ở bên cạnh nhau, đến khi chết rồi thì sẽ ở chung một chỗ.
Không hoa lệ như vậy, nhưng lại dễ nghe đến thế.
Theo tiếng hò reo chúc mừng, có người đã giành được bó hoa.
Thẩm Đường ngẩng đầu nhìn sang, người giành được hoa là cháu gái của Tưởng Thành Duật.
Người dẫn chương trình kêu cô ấy ở lại trung tâm sân khấu, hỏi cô ấy cảm nghĩ lúc này, lại hỏi cô ấy bao nhiêu tuổi, đã có bạn trai hay chưa.
Lê Tranh nói bản thân mình còn nhỏ, vừa mới tốt nghiệp nên không vội kết hôn: “Em muốn tặng bó hoa này cho chú của em.” Cô ấy cố ý nhấn mạnh: “Là chú ruột.”
“Chú của em đang theo đuổi một cô gái mà chú ấy vô cùng vô cùng thích, hy vọng chú ấy sớm lấy được người đẹp về nhà, sau đó nhanh chóng sinh em trai em gái cho em.”
Dưới khán đài cười vang lên.
Người dẫn chương trình cũng cười: “Vẫn là cháu gái tốt nhất, thương chú mình như vậy.”
Anh ấy phối hợp với Lê Tranh: “Hôm nay chú của em có ở hôn lễ này không? Nếu như ở đây, chúng ta tận tay tặng hoa cho anh ấy, chúc anh ấy giống như cô dâu chú rể ngày hôm nay, người yêu nhau cuối cùng cũng sẽ về bên nhau nhé.”
Lê Tranh gật đầu: “Có, chú của em ngồi ở bàn số chín đấy ạ.”
Người dẫn chương trình nhìn về phía khán đài: “Chú của cô bé ở đâu vậy, xin mời, nhờ nhóm quay phim giúp chúng tôi với.”
Màn hình HD lớn trên sân khấu bỗng nhiên biến thành nơi phát sóng trực tiếp.
Bàn số chín này chính là bàn của Thẩm Đường, tất cả mọi người trong bàn của bọn họ đều xuất hiện trên màn hình lớn.
Người dẫn chương trình hỏi Lê Tranh: “Vị nào là chú của em thế?”
Lê Tranh: “Vị áo sơ mi đen ngồi bên cạnh đạo diễn Chu của chúng ta đấy ạ.”
Người ngồi bên cạnh Chu Minh Khiêm chính là Tưởng Thành Duật, bây giờ toàn bộ khách khứa ở đại sảnh bữa tiệc đều biết đêm nay Tưởng Thành Duật mặc áo sơ mi đen, còn đang theo đuổi một cô gái vô cùng vô cùng thích.
Và cô gái đó chính là Thẩm Đường bên cạnh anh.
Lúc Tưởng Thành Duật bị cháu gái gọi tên ở trước mặt mọi người, lại bị Chu Minh Khiêm trêu chọc một hồi, bị đưa lên màn hình HD, khoảnh khắc anh bất lực bật cười kia, khiến tất cả mọi người cảm thấy anh vì câu nói kia của cháu gái mới xấu hổ không thôi.
Ai cũng không nghĩ ra, đây là một cuộc biểu diễn.
Người dẫn chương trình giả vờ không biết Tưởng Thành Duật, lại hỏi Lê Tranh trên sân khấu: “Xin hỏi chú của em họ gì?”
Lê Tranh: “Tưởng ạ.”
“Vậy chúng ta chúc anh Tưởng cầu được ước thấy, tình yêu và hôn nhân đều mỹ mãn nhé.”
Lê Tranh nói câu cảm ơn thay chú mình.
Đoạn nhạc đệm này kết thúc đúng lúc, người dẫn chương trình tiếp tục phần tương tác tiếp theo, màn hình lớn lại tiếp tục chiếu lên những cảnh bên lề liên quan đến cô dâu chú rể.
Lê Tranh chạy chậm từ trên sân khấu xuống, rẽ vào bàn của Tưởng Thành Duật: “Nè chú, cháu cho chú, chú tặng cho thím của cháu đi.”
Cô ấy vui mừng rạo rực chạy đi.
Tưởng Thành Duật đưa bó hoa cho Thẩm Đường: “Cố ý giành lấy cho em đó. Chúc Chủ tịch Thẩm của chúng ta, sự nghiệp, tình yêu, hôn nhân đều mỹ mãn.”
Thẩm Đường nhận lấy bó hoa, hôm nay vì muốn tỏ tình cô trước mặt mọi người, anh đã đưa cháu gái và người bạn kia đến hỗ trợ.
Cô không khỏi nghi ngờ: “Bó hoa này là Tranh Tranh đúng lúc giành được hay là?”
Tưởng Thành Duật: “Bó hoa naỳ là đúng lúc giành được. Tiết mục anh chuẩn bị không cần dùng đến nữa rồi.”
Thẩm Đường tò mò, hỏi anh đã chuẩn bị cái gì.
“Ở phần rút thăm trúng thưởng có giải thưởng may mắn, là một bộ váy cưới có thể may theo số đo cơ thể, anh tự mình cung cấp, định sẵn là Tranh Tranh trúng giải. Đợi rút được giải thưởng, Tranh Tranh sẽ làm theo kịch bản, nói con bé không vội kết hôn sớm như vậy, tặng phần quà váy cưới này cho anh, để anh sớm theo đuổi được người mình thích.”
Không nghĩ đến Tranh Tranh đã giành được bó hoa, người dẫn chương trình cũng phối hợp với Lê Tranh nói những lời cần nói, để tất cả mọi người ở đây đều biết anh đang chủ động theo đuổi Thẩm Đường.
Bao gồm cả màn hình HD lớn kia, cũng là đã chuẩn bị xong từ trước.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, trên màn hình lại xuất hiện những vị khách khác, thì ra là những người đã trúng giải thưởng lớn ngày hôm nay.
Như vậy, vừa nãy Tưởng Thành Duật xuất hiện trên màn hình lớn, cũng không phải là tự nhiên.
Anh đã bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, Thẩm Đường bị anh làm cảm động.
Hôm nay có người trong giới kinh doanh, lại có người trong giới giải trí ở đây, cơ hội như vậy không nhiều, sau khi anh suy nghĩ cặn kẽ mới quyết định công khai tỏ ý theo đuổi cô ở chỗ này.
“Anh phải để người khác biết, là anh chủ động theo đuổi em, không phải em vì lợi ích đến tiếp cận anh.”
Dừng một lúc, anh lại nói: “Cho dù như vậy, cũng vẫn không ngăn được có vài người vì để soi mói mà bịa ra câu chuyện nào xấu, anh sẽ cố gắng trong phạm vi năng lực của mình, giảm thiểu những lời nói không có lợi cho em đến mức thấp nhất.”
Thẩm Đường cầm điện thoại lên xem, cố gắng dời đi sự chú ý để giảm bớt sự rung động mà anh vô tình tạo ra.
Trong bữa tiệc, Thẩm Đường đi ra nhà vệ sinh.
Rất không may lại gặp Phàn Ngọc đang gọi điện thoại bên ngoài sảnh bữa tiệc.
Mắt Thẩm Đường nhìn thẳng, đi ngang qua người Phàn Ngọc.
Đợi cô đi ra từ phòng vệ sinh, Phàn Ngọc đã cúp điện thoại, vẫn đang đứng bên cửa sổ, dường như cố ý đợi cô.
“Nghe nói cô muốn mở công ty, gần đây đang tuyển người à?” Phàn Ngọc vào thẳng chủ đề.
Thẩm Đường nâng mí mắt lên: “Sợ rồi sao?”
“Ha.” Phàn Ngọc cười nhạo: “Tôi sợ cái gì, những nỗi sợ trước đây đều bị cô phơi bày rồi, bây giờ tôi còn có gì phải sợ chứ.”
Truyện cười đã bị người khác xem hết, sức lực cũng đã bị hao tổn nặng nề. Những ngày tháng ác mộng đó cuối cùng cũng đã trải qua rồi, xem như cũng đã bước qua cái hố sâu nhất của cuộc đời.
“Tôi biết, bây giờ cô đang là con ngựa quay đầu lại tìm tôi trả thù, muốn gây khó khăn cho tôi, cô không cam tâm chứ gì? Không ngại nói với cô, công ty của tôi bây giờ đã chuyển sang danh nghĩa của Nhất Nặc, toàn bộ thuộc về con bé.”
Thẩm Đường nghe hiểu ẩn ý của bà ta: “Đối với tôi mà nói, cho dù là ai cũng đều là mục tiêu của tôi, mũi tên không có mắt, không cần biết người đó là ai, trúng đích mới là quan trọng nhất .”
Phàn Ngọc cười lạnh: “Trước đây cô đối phó với tôi, Trần Nam Kình có thể nhắm một mắt mở một mắt. thậm chí còn thiên vị cô. Nhưng bây giờ nếu như cô muốn đâm con gái ông ta, cô nói xem ông ta sẽ trừng mắt để cô đâm trúng, hay là ông ta tự đứng ra chặn ở trước mặt đây?”
Phía sau có giọng nói vang lên, có người muốn đi vào nhà vệ sinh.
Phàn Ngọc giả vờ đi phòng vệ sinh, chạm vai Thẩm Đường rời đi.
Trong lòng Thẩm Đường không hề dao động, không nhanh không chậm đi về sảnh bữa tiệc.
Ánh sáng ở hành lang rất sáng, lúc này cô mới chú ý đồng hồ đeo tay trên cổ tay mình, đây là Tưởng Thành Duật làm riêng cho cô, mặt đồng hồ là hoa hải đường, cánh hoa sống động như thật.
Về đến sảnh bữa tiệc, Tưởng Thành Duật đang uống rượu với người khác, có người đến bàn này kính rượu với anh.
Một buổi tối, những người trong giới kinh doanh bận rộn mời rượu đến xoay vòng, cách xa như vậy mà vẫn qua đây tìm Tưởng Thành Duật.
Người vừa kính rượu xong còn chưa vội đi, trên người anh ấy mang theo thuốc lá, đưa một điếu cho Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật xua tay: “Thẩm Đường bảo tôi cai thuốc, bây giờ không hút nữa.”
Thẩm Đường: “…”
Cô bảo anh cai thuốc lúc nào chứ?
Người đó là người cùng giới kinh doanh với anh, lẽ ra anh không cần phải thể hiện tình cảm trước mặt người trong giới mới đúng.
Người đó bật cười: “Thật hay giả vậy, bây giờ vợ cậu đã bắt đầu quản nghiêm rồi sao?”
Anh ấy vẫn đưa một điếu thuốc cho Tưởng Thành Duật, chuyển sang nhìn Thẩm Đường, thân thiết nói: “Em dâu, sau khi về nhà thì đừng cãi nhau với nhóc Tưởng nhà chúng tôi nha, hôm nay là ngày vui, hút một điếu góp vui mà thôi.”
Nói xong, anh ấy uống cạn ly rượu: “Không làm phiền hai người nữa.”
Tưởng Thành Duật đưa điếu thuốc cho Thẩm Đường: “Giao nộp cho em.”
“Anh Tưởng, mau đến đây, chúc mừng chúc mừng nha.” Người bạn thân từ nhỏ của anh lại qua đây rồi.
Lời nói của Thẩm Đường đến bên miệng lại nuốt trở về, đợi khi trở về thì hỏi anh sau vậy.
Bữa tiệc kết thúc, Thẩm Đường ngồi xe của Tưởng Thành Duật trở về nhà, ngay cả Ôn Địch cũng bị mua chuộc, sau khi bữa tiệc kết thúc đã tự rời đi mất, để lại một mình cô.
Đến bãi đỗ xe, trong tay Thẩm Đường vẫn cầm điếu thuốc kia, cô trả cho anh, sau đó dừng chân trước xe: “Anh thật sự cai thuốc rồi à?”
Tưởng Thành Duật nghịch điếu thuốc đó: “Cai rồi, không phải là em bảo anh cai sao?”
Thẩm Đường không thể hiểu được, làm thế nào cũng không nghĩ ra cô đã từng bảo anh cai thuốc.
Trí nhớ của cô không kém như vậy: “Nhưng mà em nói lúc nào thế?”
“Lúc vẫn chưa rút khỏi giới giải trí, em đã đăng lên Weibo.”
Thẩm Đường bật cười, nghĩ ra chuyện gì đó: “Ngày đó là ngày thế giới không hút thuốc lá, không phải là nói với anh rồi ư, Ôn Địch cũng đã chia sẻ mà.”
Tưởng Thành Duật thấy cô cười thành tiếng, đưa điếu thuốc vào trong miệng cô.
Anh cúi đầu, kề sát vào môi cô cắn điếu thuốc, ngậm lấy điếu thuốc cô đã ngậm.
Môi của hai người chỉ cách nhau vài milimet là có thể hôn được.
Trái tim Thẩm Đường đập loạn nhịp ‘thịch thịch thịch’ mấy cái, vừa lúc hơi thở quen thuộc của anh ập xuống, trong đầu cô trống rỗng, nghĩ rằng anh thật sự muốn hôn mình.
“Mặc kệ bài Weibo kia của em có phải là nói anh hay không, thuốc này anh cai là vì em.” Tưởng Thành Duật xoa xoa điếu thuốc, ném vào trong thùng rác: “Sau này không hút nữa, cai thuốc thật sự không dễ. Tính ra đến bây giờ, phải mất một năm anh mới có thể cai bỏ hoàn toàn đó.”
Chương 52: Không nhớ anh à?
Trong đêm khuya, ô tô lao nhanh như gió.
Thẩm Đường nhìn cảnh đường chợt lóe qua bên ngoài cửa sổ, dường như giữa môi cô còn lưu lại mùi thuốc lá. Cô vẫn đang nghĩ đến câu nói vừa nãy của Tưởng Thành Duật, anh mất hơn một năm để cai thuốc.
Trong bữa tiệc cưới đêm nay, Tưởng Thành Duật đã uống không ít rượu, anh dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong xe rất yên tĩnh, giống như cảnh tượng bọn họ đã ngồi trong xe vô số lần, sau khi anh uống rượu thì không thích người khác làm phiền, cứ như thế này là tốt nhất, cô ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng cử động một chút, anh vẫn có thể cảm nhận được.
“Đường Đường, cho anh một chai nước đi.”
Miệng hơi khô, anh mở mắt ra.
Bên kia Thẩm Đường dựa gần với tủ lạnh của ô tô, cô lấy một chai nước soda đưa cho anh.
Tưởng Thành Duật vặn nắp ra, đưa cho cô uống trước.
Thẩm Đường lắc đầu, buổi tối cô đã uống mấy cốc nước rồi.
Tưởng Thành Duật không tập trung uống nước, từ lúc lên xe đến bây giờ vẫn luôn nghĩ về một chuyện.
Anh nghiêng người nhìn cô: “Thứ bảy tuần sau có mời mấy người bạn đến nhà anh tụ tập, em cũng đến đi. BBQ hải sản, có lẽ rất náo nhiệt đấy.”
Thẩm Đường biết anh không thích náo nhiệt, giống như ba năm cô ở bên cạnh anh, ngoại trừ những cuộc xã giao không thể từ chối, rất ít khi anh đến chỗ người khác tham gia các cuộc vui.
Trong nhà anh cũng thế, tuyệt đối phải là không gian riêng, người rảnh rỗi chớ làm phiền.
Có lẽ đây là lần đầu tiên sân biệt thự của anh mở ra đón chào bạn bè đến tụ tập vui chơi.
“Đến lúc đó lại nói, nếu rảnh em sẽ đến.”
Tưởng Thành Duật nâng cằm lên, lại uống mấy ngụm nước lạnh.
“Vẫn còn một tuần lễ, đủ thời gian để em hoàn thành trước hoặc hoãn lại công việc ngày hôm đó.” Anh vặn nắp chai lại: “Đến đi, cũng là vì em nên anh mới tụ họp mọi người. Đến lúc đó anh sẽ giới thiệu vài người bạn cho em làm quen.”
Cô cúi đầu nhìn mặt đồng hồ, cánh hoa hải đường có màu hồng nhạt: “Em với anh còn chưa đâu vào đâu cả, đâu cần thiết gấp gáp gặp bạn bè như vậy.”
Ánh mắt Tưởng Thành Duật cũng rơi trên mặt đồng hồ trên cổ tay cô: “Mặc kệ chưa đâu vào đâu hay là thiếu một chút nữa, dù sao sớm muộn anh cũng là của em thôi.”
Dừng lại hai giây anh lại nói: “Sớm muộn gì em cũng phải làm quen những người bạn kia, không bằng làm quen sớm một chút đi. Sau này có chuyện gì em cứ tìm thẳng bọn họ là được.”
Thẩm Đường nhận ra mình cũng cần một chai nước lạnh, một câu nói tùy ý của anh giống như là ngọn lửa, rơi xuống đáy lòng cô, lửa cháy rừng rực.
…
Vì buổi tụ họp vào thứ bảy tuần tới, ngày hôm sau Tưởng Thành Duật đã dặn dò quản gia chuẩn bị mọi thứ. Anh viết cho họ những loại hải sản mà bình thường Thẩm Đường thích ăn, bảo bọn họ theo đó mà mua.
Buổi tối tan làm, anh lại cố tình về nhà cũ một chuyến.
Ông Tưởng và bà Tưởng đang chơi cờ, nghe vú nuôi trong nhà nói là xe của Tưởng Thành Duật đã trở về, bọn họ chỉ mãi lo chơi cờ cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn.
Bà Tưởng ấn quân cờ trong tay ông Tưởng: “Ông đừng có đánh, tôi muốn đặt ở đây.”
Có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa: “Ba, mẹ.”
Tưởng Thành Duật vào nhà.
Từ cuối tháng tư đến giờ, bà Tưởng chưa gặp con trai lần nào, mà bây giờ đã là đầu tháng sáu.
Đứa con trai này của bà, thật sự là không có chuyện thì không thèm về nhà.
Bà Tưởng đã tìm thấy một chỗ dừng chân thích hợp cho quân cờ của mình, lúc này bà ấy mới thả quân cờ trong tay ông Tưởng ra: “Đến lượt ông rồi đó.”
Bà ấy chỉ một điểm giao nhau nào đó trên bàn cờ: “Đây là tôi đã nhìn trúng, không cho phép ông đặt ở đây.”
Nói xong, bà ấy lấy một hạt dẻ đặt lên đó để chiếm chỗ.
Nhiều năm như vậy, mỗi khi chơi cờ bà ấy đều dựa vào ‘chiếm chỗ’ để chiến thắng.
Ông Tưởng cũng đã quen rồi, cũng đã luyện được một trái tim sắt đá không thì bị tức chết.
Trên bàn trà có ly cà phê đá, là bà Tưởng pha rồi nhưng vẫn chưa kịp uống, Tưởng Thành Duật mang đến, ngồi bên cạnh mẹ xem bà ấy chơi cờ.
Thảm đến nỗi không nỡ nhìn.
Bà Tưởng quay đầu nhìn anh một cái, đánh giá chiếc áo sơ mi đen trên người anh.
“Trời nóng như vậy, sao con lại mặc màu đen thế?”
“Để đàm phán ạ.”
Bà Tưởng cho rằng hôm nay anh đàm phán kinh doanh với người khác, bà ấy lại lấy một hạt dẻ vừa nãy trên bàn cờ đi, đặt quân cờ màu trắng của mình vào đó: “Hôm nay đã nhớ ra mình còn có một ngôi nhà rồi à?”
Tưởng Thành Duật: “Đã nhớ ra từ hôm qua rồi ạ.”
“…” Bà Tưởng muốn cho anh một cái tát.
Ông Tưởng nhìn con trai, không chủ động hỏi hôm nay anh trở về có chuyện gì, đợi anh chủ động thẳng thắn nói ra trước.
Tưởng Thành Duật uống nửa cốc cà phê, ba mẹ vẫn đang chém giết trên bàn cờ.
Đợi một ván này kết thúc, anh mở miệng: “Chuyện con theo đuổi Thẩm Đường, ba mẹ nghe Tranh Tranh nói rồi chứ?”
Bà Tưởng thu dọn quân cờ: “Có thể không nghe nói sao, con bé đã liên tục nói hai tiếng đồng hồ rồi.”
“Con đã chọn Thẩm Đường rồi.” Tưởng Thành Duật nhìn mẹ cất từng quân cờ màu trắng vào trong hộp cờ: “Tình hình của cô ấy thế nào, có lẽ mọi người cũng biết rõ. Tính cách của cô ấy không tốt lắm, cũng không biết giải quyết mọi chuyện, sự thật là không được nhiều người yêu thích.”
Khi Thẩm Đường vẫn chưa rút lui ra khỏi giới giải trí, bà Tưởng bị cháu gái quấn lấy đòi vote cho Thẩm Đường, hiểu biết về Thẩm Đường của bà ấy cũng nhiều hơn người bình thường một chút.
Tính cách tự làm theo ý mình của Thẩm Đường có hơi đáng sợ.
Tưởng Thành Duật nói chuyện quan trọng: “Về phần gia đình của cô ấy, bây giờ đã là thủy tinh vỡ nát, không thể có ngày gương vỡ lại lành được. Gia đình của cô ấy chắc chắn không đạt được như mong muốn của ba mẹ.”
Ông Tưởng không xen vào, nhìn sang vợ mình.
Hiếm khi bà Tưởng thấy thái độ nghiêm túc của con trai như vậy: “Quyết định kết hôn với cô ấy rồi sao? Mặc kệ ba mẹ có ý kiến như thế nào à?”
Tưởng Thành Duật gật đầu, lấy dáng vẻ đàm phán ra nói: “Ba mẹ không có lựa chọn khác, nếu như kết hôn, con chỉ kết hôn với Thẩm Đường, nếu không thì không kết hôn nữa.”
Bà Tưởng cất nhầm một quân cờ màu đen vào trong hộp cờ của mình, lại nhặt ra ngoài: “Hôm nay con mặc sơ mi đen, là muốn uy hiếp với ba mẹ đấy à?”
“Chỉ là sáng nay thuận tay lấy một chiếc sơ mi đen thôi.” Tưởng Thành Duật vừa chuyển lời nói: “Nhưng nếu như mẹ cảm thấy con đang uy hiếp, vậy cứ coi là như thế đi.”
Bà Tưởng đặt hộp cờ lên bàn cờ, xoay người qua nhìn con trai.
Nếu như bà ấy nhớ không lầm: “Hình như con vẫn chưa theo đuổi được Thẩm Đường mà, gấp gáp chuyện kết hôn như vậy sao?”
“Con không muốn đợi đến khi con khó khăn lắm mới theo đuổi được cô ấy, ba mẹ lại ngang ngược cản trở.” Tưởng Thành Duật đặt ly cà phê lên bàn trà, lau tay, nhặt quân cờ chưa được thu dọn lên đặt vào trong hộp cờ cho mẹ.
Quân cờ làm bằng thạch anh, mượt mà tinh xảo, anh nhẹ nhàng đặt xuống.
Bà Tưởng vẫn đang đợi anh nói những chuyện tiếp theo, kết quả anh lại đưa tay dọn giúp mình.
Bà ấy vỗ vai con trai một cái: “Đừng xen vào, nói chuyện nghiêm túc của con đi.”
“Không có gì cần nói cả, những chuyện cần nói con cũng đã nói xong rồi.” Tưởng Thành Duật nhặt ba quân cờ màu trắng cuối cùng trên bàn cờ lên: “Hôm nay con đến là nói rõ thái độ của mình với ba mẹ, con muốn cưới Thẩm Đường. Mọi người cũng biết con có tật xấu gì rồi đó, những chuyện một khi con đã quyết thì không ai có thể thay đổi được.”
Chỉ có duy nhất chuyện không kết hôn, anh tốn mất thời gian hơn một năm để thỏa hiệp với bản thân mình.
Tưởng Thành Duật đổi vị trí với mẹ, anh muốn đánh một ván cờ với ba.
Ông Tưởng cầm cờ đen, ông ấy đi trước.
Bà Tưởng nhìn sang chồng mình: “Ông có ý kiến gì không?”
Bây giờ ông Tưởng đã nhận ra rồi, kết cục chuyện của Nghiêm Hạ Vũ và Điền Thanh Lộ cũng là ẩm ĩ một trận mới kết thúc, ông ấy cũng đã từng nói với Tưởng Thành Duật, sau này sẽ không quản lý anh nữa.
Ông Tưởng để quân cờ sang một bên: “Bà có ý kiến gì thì tôi có ý kiến đó.”
Bà Tưởng vô cùng tò mò, hỏi con trai: “Nếu như mẹ và ba con không đồng ý để con cưới Thẩm Đường thì sao?”
“Vậy thì con sẽ nghĩ cách thuyết phục ba mẹ, cho đến khi ba mẹ chấp nhận Thẩm Đường mới thôi. Yên tâm đi, con sẽ không ầm ĩ không vui với ba mẹ, cũng sẽ không cắt đứt quan hệ với ba mẹ đâu.”
Đầu óc Tưởng Thành Duật chuyển động nhanh chóng, nghĩ xem bước cờ tiếp theo nên đánh ở đâu.
Vừa chơi cờ vừa trả lời mẹ: “Ba mẹ là người quan trọng nhất của con, Thẩm Đường cũng vậy, chăm sóc mọi người khiến mọi người vui vẻ là trách nhiệm của con.”
“Chậc chậc, còn đánh ván bài tình thân với mẹ nữa cơ chứ.”
“Không phải đánh ván bài tình thân, là con đã đi xong một ván cờ tình thân rồi.”
Bà Tưởng nhận ra mình không nói lại con trai, bà ấy bảo vú nuôi đi pha thêm cho mình một ly cà phê.
Tưởng Thành Duật ở lại chơi hai ván cờ với ba, sau đó ba mẹ không nhắc đến chủ đề anh có kết hôn hay không nữa, cũng không nói câu gì liên quan đến Thẩm Đường, có lẽ là không phản đối nữa.
Từ nhà cũ đi ra, anh gửi tin nhắn cho cháu gái: [Thứ bảy tuần này đến biệt thự của chú đi, đừng đến tay không, chuẩn bị một món quà cho Thẩm Đường đấy.]
Vừa gửi tin nhắn đi, Tạ Quân Trình gọi điện thoại tới.
Tạ Quân Trình đang ở tòa nhà Kinh Húc, vừa đến mới biết hôm nay Tưởng Thành Duật trở về sớm hơn bình thường. Đã có báo cáo thẩm định về công ty đối tượng mà bọn họ muốn thu mua, có vài chuyện phải nói trực tiếp với anh.
“Anh đang ở đâu vậy? Tôi qua đó.”
Liên quan đến bí mật kinh doanh, Tưởng Thành Duật vẫn quyết định trở về công ty: “Anh cứ ở đó đợi tôi đi.”
Vốn dĩ anh muốn đi gặp Thẩm Đường, chỉ có thể dặn dò tài xế chuyển đường.
Vấn đề nợ nần của công ty đối tượng còn tệ hơn suy nghĩ của bọn họ.
Công ty có không ít vấn đề liên quan đến quyền phát minh sáng chế công nghệ cực kỳ phiền phức, bọn họ đều nhìn thấy vấn đề ủy quyền của trung tâm công nghệ, có lẽ cũng tồn tại đầy cạm bẫy.
Tạ Quân Trình và Tưởng Thành Duật thông thạo kinh doanh, nhưng chỉ biết một chút ít về mảng pháp luật.
Tưởng Thành Duật về đến công ty, Tạ Quân Trình đã uống hai ly trà.
Bây giờ hai người đã có tài liệu điều tra, nói chuyện hơn ba tiếng đồng hồ, ngẩng đầu lần nữa thì đã sắp rạng sáng.
Tạ Quân Trình cất tài liệu đi: “Nghe nói một thời gian nữa Tiêu Đông Khải sẽ đến Bắc Kinh một chuyến.” Lần này cố vấn pháp luật mà bên công ty đối tượng ủy thác là công ty luật Cathy của Tiêu Đông Khải.
Nhưng dự án này không phải do Tiêu Đông Khải phụ trách, là người dưới quyền của anh ta, không rõ tại sao anh ta lại tự mình chạy đến đây một chuyến.
“Hôm nay tôi còn nhìn thấy Tiêu Đông Hàn.”
Tưởng Thành Duật đang tắt máy tính, không khỏi cau mày: “Anh ta cũng ở Bắc Kinh sao?”
“Ừ.” Tạ Quân Trình chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Tiêu Đông Hàn là em trai của Tiêu Đông Khải, người anh họ thứ hai của Thẩm Đường. Trong số nhiều cháu nội như vậy, phương pháp làm việc của Tiêu Đông Hàn giống với ông ta nhất, lòng dạ thâm sâu khó đoán.
Hiện tại, Tiêu Đông Hàn đang quản lý một phần hoạt động kinh doanh cốt lõi của tập đoàn Tiêu Ninh, có chỗ đứng trong hội đồng quản trị.
Anh ta được người ngoài giới nhất trí cho rằng là người có khả năng trở thành người nối nghiệp tiếp theo của tập đoàn Tiêu Ninh nhất.
Xét về năng lực, Tiêu Đông Khải mạnh nhất, chỉ tiếc là từ trước tới nay anh ta không quan tâm công việc của tập đoàn.
Tạ Quân Trình uống ngụm trà cuối cùng trong ly: “Nói không chừng Tiêu Đông Hàn đến là để thăm dò thực hư chuyện của Thẩm Đường. Sau khi Tiêu Đổng đã nhận Thẩm Đường, còn dự định cho Thẩm Đường 3% quyền sở hữu cổ phần, rất có thể Tiêu Đông Hàn này có mối nguy hiểm.”
Tranh đấu trong nhà giàu có, nhìn có vẻ như hòa hợp êm ấm, thực ra đang âm thầm cấu xé lẫn nhau.
Tưởng Thành Duật bình tĩnh: “Đến thì cũng không có chuyện gì, với tính cách không dẫm chết đối phương thì không bỏ qua của Đường Đường, còn không lột da anh ta à.”
Tạ Quân Trình: “…”
…
Đêm đã khuya, Thẩm Đường vẫn chưa ngủ.
Cô đang xem phương án trang trí công ty, hôm nay cô đã thuê địa điểm cho văn phòng của mình, cả một tầng, thật sự rất có khí thế.
Chị Lỵ nói cô giàu có, vừa nhìn đã biết là người làm chuyện lớn. Thực ra là nói cô không cần thiết phải thuê địa điểm lớn như vậy, nên tiêu thì tiêu không nên tiêu thì phải tiết kiệm.
Có tin nhắn gửi đến, là của Tưởng Thành Duật: [Em đã ngủ chưa?]
Thẩm Đường lấy bút đánh dấu những chỗ cần sửa trên phương án thiết kế, tranh thủ trả lời anh: [Chưa.]
Tưởng Thành Duật: [Có muốn gặp anh một chút không?]
Thẩm Đường không muốn xuống lầu, còn phải đi ra cổng khu nhà, cô đã tắm rửa thay đổ ngủ rồi: [Đổi hôm khác đi, em lên giường nằm rồi.]
Tưởng Thành Duật gọi điện thoại cho cô, Thẩm Đường để phương án thiết kế và bút lên tủ đầu giường, tắt đèn rồi trèo lên giường, quấn chặt chăn rồi mới nghe điện thoại của anh.
Nghe giọng nói của anh như ru vào giấc ngủ, có thể ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào.
Tưởng Thành Duật vừa đi ra từ công ty, cửa sổ xe đang mở, tiếng gió thổi từ loa điện thoại vang lên trong tai cô, giống như là chính cô đang đứng ở đầu ngọn gió.
“Anh đang trên đường về nhà, vừa lúc đi qua cửa khu nhà của em.”
“Không đúng, còn phải rẽ thêm hai con đường nữa.”
Tưởng Thành Duật: “Cũng có thể xem là thuận đường, đã hai ngày không gặp nhau rồi.”
Thẩm Đường sửa lại: “Thứ bảy chúng ta mới gặp ở tiệc cưới, hôm nay mới là chủ nhật.” Sao lại là hai ngày cơ chứ.
“Bây giờ đã là 12 giờ 35 phút rạng sáng, thứ hai.” Anh hỏi cô: “Không nhớ anh à?”
Thẩm Đường mở loa ngoài điện thoại, dựa cằm lên cánh tay: “Nếu như em nói lời thật lòng, có lẽ hơi tổn thương đến anh đó.”
Tưởng Thành Duật tự cho mình bậc thang đi xuống: “Mấy ngày nay em bận, không nhớ anh thì cũng bình thường thôi.” Anh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nhưng anh thì nhớ em rồi.”
Thẩm Đường cảm nhận sự yên lặng và tuyệt vời của giây phút này: “Ráng chịu một chút đi, đợi anh về đến nhà rồi đi ngủ thì sẽ không nhớ em nữa.”
Tưởng Thành Duật cười một cái, không có cách nào với cô: “Em buồn ngủ không?”
“Vẫn ổn.”
“Nếu như không buồn ngủ, thì nói chuyện với anh một lúc nha.”
Thẩm Đường không ngại nói chuyện tán gẫu, dù sao cô cũng không ngủ được: “Không phải anh không thích người khác nửa đêm còn lải nhải sao?”
“Em là ngoại lệ.”
Thần kinh của Thẩm Đường sắp bị anh đánh vỡ: “Tưởng Thành Duật, anh bớt nói mấy câu yêu đương đó đi, nói chuyện tán gẫu mà anh như vậy rất khiến người khác không nói tiếp được đó.”
Tưởng Thành Duật hỏi ngược lại: “Sao lại là anh nói lời yêu đương chứ? Không nói em là ngoại lệ thì anh nói thế nào đây? Em dạy anh đi, anh sẽ làm theo đáp án tiêu chuẩn của em.”
Thẩm Đường: “Anh có thể nói, trên đường về nhà nhàm nhán, không thể xem là lải nhải.”
Tưởng Thành Duật đóng cửa sổ xe lại, đột nhiên trong điện thoại yên tĩnh đến chỉ còn tiếng hít thở của hai người.
Anh nói vào điện thoại: “Nếu anh nói anh nhàm chán mới tìm đến em, em sẽ không thẳng tay cúp điện thoại của anh chứ?.”
Về phần tại sao muộn như vậy rồi mới gọi điện thoại cho cô: “Không phải trên đường về nhà nhàm chán, vốn dĩ anh định đến thăm em sớm một chút, Tạ Quân Trình đến tìm anh, bàn chuyện dự án thu mua kia cho đến bây giờ.”
Cô đã từng tham gia dự án thu mua đó, anh nói chi tiết cho cô.
Thẩm Đường cũng bắt đầu nghiêm túc nói chuyện, nói với anh ngày hôm nay cô cũng không rảnh rỗi giây phút nào, ký thỏa thuận cho thuê, lại còn đi tìm công ty trang trí.
Vốn dĩ là một tòa nhà kinh doanh, những chỗ cần thiết cũng phải thay đổi cho hợp lý.
Đây là lần đầu tiên hai người nghiêm túc nói cho đối phương biết mình đã làm gì trong một ngày.
Tưởng Thành Duật về đến nhà rồi nhưng vẫn chưa cúp điện thoại, Thẩm Đường cũng đã buồn ngủ rồi.
“Em ngủ đi, anh về đến nhà rồi.”
Ngay cả sức lực để ngắt trò chuyện Thẩm Đường cũng không có, trong lúc mơ màng vẫn không quên kéo chăn lên, che lấy đỉnh đầu.
Đêm nay, không có giấc mơ nào cả.
…
Một tuần mới lại đến, việc trang trí công ty hừng hực khí thế bắt đầu.
Tạm thời bọn họ đang làm việc ở văn phòng cũ, mấy ngày nay thư điện tử của chị Lỵ đã đầy, đều là thư ứng tuyển, Viên Viên phụ trách in ra, phân loại và sửa chửa.
“Đường Đường, hôm nay đến sớm vậy.” Chị Lỵ ném túi xách lên ghế sô pha, mặt mày rạng rỡ: “Đoán xem ai muốn hợp tác với chúng ta nào?”
Thẩm Đường pha xong cà phê, đưa cho chị Lỵ một cốc: “Chương Hứa sao?”
Cô không đoán được người nào khác.
Chị Lỵ lắc đầu: “Là Hoắc Đằng đó. Vừa sáng sớm người đại diện của anh ấy đã gọi điện thoại cho chị, nói hẹn một thời gian nào đó để nghiêm túc bàn chuyện hợp đồng chi tiết, Hoắc Đằng dựa trên hình thức studio hợp tác với chúng ta.”
Ràng buộc tác phẩm, chia sẻ lợi ích.
“Người đại diện của anh ấy không ngốc, biết rằng sau này tài nguyên của chúng ta không kém hơn giải trí Thường Thanh, nhân lúc chúng ta vừa bắt đầu, chắc chắn chia cho bọn họ nhiều lợi ích hơn.”
Đối với Thẩm Đường mà nói, đây cũng là cả hai cùng hợp tác, cũng là một cách khác để ủng hộ Hoắc Đằng.
Chị Lỵ thổi cà phê: “Bây giờ chúng ta chỉ có Hoắc Đằng và Ôn Địch có thể kéo lưu lượng về, so sánh với công ty của Phàn Ngọc, vẫn là cách biệt rất lớn.”
Những nghệ sĩ mới ký hợp đồng vào công ty đều là người mới, đợi đến ngày nào đó có thể vượt qua giai đoạn đầu tiên không chỉ dựa vào thực lực, còn phải dựa vào may mắn.
Đang nói chuyện, điện thoại của chị Lỵ lại vang lên.
Là một số điện thoại lạ, nhưng mà số đuôi khá đẹp.
Cô ấy nghe điện thoại, còn không đợi cô ấy nói chuyện, đối phương đã tự giới thiệu.
“Chị Lỵ, xin chào, tôi là Trữ Nhiễm, đã làm phiền chị rồi, tôi đang ở dưới lầu của công ty chị, không biết có tiện gặp một chút không, nếu như điều kiện thích hợp, tôi sẽ suy xét ký hợp đồng với công ty chị.”
Chị Lỵ sửng sốt, hôm nay là ngày tốt gì thế này, liên tục có bất ngờ. Mặc kệ trước đây đã có ân oán gì, người ta cũng đã chủ động tìm đến cửa rồi, phong cách chuyên nghiệp nên có vẫn phải có: “Đang ở đây, để tôi cho người xuống đón cô.”
Cô ấy dặn dò thư ký xuống lầu đón người.
“Trữ Nhiễm này có toan tính gì không nhỉ?” Chị Lỵ vẫn đang không thể tưởng tượng được: “Em cứ coi như chị có chứng ảo tưởng bị hại đi, có phải cô ấy đã thông đồng với Phàn Ngọc rồi cố ý tới đây gây thêm phiền phức không?”
Thẩm Đường thêm một ít sữa vào trong cà phê: “Với đầu óc kia của Trữ Nhiễm, không thể chơi âm mưu gì cả đâu. Nếu có cũng không cần chị phí tâm tư đâu, tự cô ấy có thể lộ ra bộ mặt thật của mình, Phàn Ngọc sẽ không tìm cô ta.”
“…” Chị Lỵ như được uống một viên thuốc an tâm.
Rất nhanh sau đó, thư ký đã đưa Trữ Nhiễm lên lầu.
Tiếng ‘cộc cộc cộc’ chói tai của giày cao gót nhọn vang lên từ xa.
Trữ Nhiễm không đưa quản lý và tài xế lên lầu, cô ta tự mình đến.
Viên Viên đang sửa sang lý lịch tóm tắt, liếc một cái sang bên khu tiếp tân, vẫn là dáng vẻ chảnh chọe của Trữ Nhiễm kia, đôi mắt hận không thể đặt lên đỉnh đầu.
Đến bây giờ cô ấy vẫn chưa quên được, hồi lúc ở phòng hội nghị tầng mười tám của khách sạn Thường Thanh tại Thượng Hải, khung cảnh cô ấy và Trữ Nhiễm cầm đồng hồ đếm ngược thời gian cho nhau.
Và cảnh tượng chị Đường đánh nhau với Trữ Nhiễm, vẫn như ngày hôm qua.
Đã từng hận đến tận xương tủy, ai có thể nghĩ được trạm tiếp theo lại cùng hội cùng thuyền.
Chị Lỵ rót trà cho Trữ Nhiễm: “Điều kiện bên này đơn giản, chịu đựng một chút đi.”
Trữ Nhiễm cười cười, nhận lấy ly nước đặt trên bàn trà trước mặt, dựa vào thành ghế sô pha, rất có khí thế.
Cô ta nhìn Thẩm Đường nói: “Tôi đã hủy bỏ hợp đồng với giải trí Thường Thanh rồi.”
Về phần lý do hủy hợp đồng, cô ta đơn giản nói một cái: “Năm ngoái tôi có một người bạn trai, quan hệ với bạn trai khá ổn định, cũng đã gặp người lớn. Dù sao trước đây tôi cũng đã từng thích Triệu Trì Ý, lúc đó không ai không biết, nếu tiếp tục ở lại Thường Thanh thì không thích hợp, phải tránh nghi ngờ.”
Biểu cảm của Thẩm Đường rất nhạt, những vẫn nghiêm túc nghe cô ta nói.
Trữ Nhiễm đi thẳng vào vấn đề: “Trong số những công ty có tài nguyên tốt trong giới, tôi không thể nào suy xét đến công ty của Phàn Ngọc, bởi vì tôi còn phải nghĩ đến tâm trạng của chú hai và thím hai tôi.”
Trước đây do khởi đầu quá cao, vừa ra mắt đã ký với Thường Thanh, tài nguyên nào cũng đều nghiêng về cô ta, nếu như bảo cô ta đến công ty nhỏ, cô ta thật sự sẽ bị dìm xuống đến chết.
Nhưng đối với Thẩm Đường, cô ta không hề giấu diếm: “Tôi biết cô nhìn tôi không thuận mắt.”
Thẩm Đường mỉm cười: “Không tệ, tự mình biết mình.”
Trữ Nhiễm nghẹn lại, cố bày ra dáng vẻ rộng lượng: “Tôi không chấp nhặt với cô. Cũng đừng có thật sự cho rằng tôi thích đến chỗ này của cô, là Trữ Tiêu Duyệt, em gái họ kia của tôi hết lòng giới thiệu tôi tới.”
Tay đang khuấy cà phê của Thẩm Đường hơi dừng lại.
Nói đến tự mình biết mình, Trữ Nhiễm không phản bác lại chút nào: “Ở trong giới giải trí tôi cũng không có sức hút gì, bây giờ thím hai của tôi đã rút hết vốn ra, tôi không có núi để dựa vào nữa. Đi đến các công ty quản lý khác chắc chắn cũng sẽ bị âm thầm gạt bỏ.”
Trữ Nhiễm nói rất bình tĩnh, không hề che đậy chút nào: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, sau này tài nguyên ở chỗ các cô, có lẽ cũng là đứng nhất đứng nhì.”
Mấu chốt là, trước đây cô ta đã đắc tội Thẩm Đường, với kiểu tính cách có thù phải báo của Thẩm Đường, nếu như cô ta đến công ty khác, không tránh khỏi bị Thẩm Đường nhắm vào nữa, vậy còn không bằng đến nơi này của Thẩm Đường luôn đi.
Cô ta đánh cược Thẩm Đường sẽ không chặn hết đường sống của cô ta.
Cô ta bằng lòng đến đây chủ động tìm Thẩm Đường hợp tác, cũng vì Thẩm Đường là một học bá, cũng coi là cô ta cam tâm tình nguyện bị đè bẹp.
Những thứ nên nói đều đã nói xong, Trữ Nhiễm lấy yêu cầu của mình với hợp đồng từ trong túi xách ra: “Tôi đã viết trên này cả rồi, nếu như hai người cảm thấy thích hợp thì hãy thông báo trợ lý của tôi, tôi sẽ đến ký hợp đồng.”
Cô ta chưa uống ly trà kia, đeo kính râm đứng lên, nhìn Thẩm Đường một cái: “Đừng có mà có phúc không biết hưởng.”
Chị Lỵ: “…”
Đây là bảo Thẩm Đường trân trọng nghệ sĩ như cô ta thật tốt ư.
Tiễn Trữ Nhiễm đi, chị Lỵ hỏi Thẩm Đường có ý kiến gì không.
Thẩm Đường nhấp một ngụm cà phê: “Ký đi, kỹ thuật diễn của cô ấy không tệ, em sẽ sửa những tật xấu trên người cô ấy thật tốt.”
Vừa nói xong, điện thoại của cô nhận được tin nhắn Wechat.
Còn chưa đợi cô mở ra, ngay lập tức đã có cuộc gọi đến.
8 giờ rưỡi, Tưởng Thành Duật gọi đến đúng giờ: “Hôm nay là ngày đầu tiên em chính thức đi làm, chúc em công việc thuận lợi trước.”
“Cảm ơn Chủ tịch Tưởng.”
Tưởng Thành Duật bảo cô mở tin nhắn Wechat ra: “Cho em một chút bí quyết nhỏ. Đọc một lượt cho anh nghe đi.”
Thẩm Đường đặt ly cà phê xuống, không biết anh đã gửi bí quyết gì, còn nhất định muốn cô đọc ra. Mở khung trò chuyện với anh ra, thế mà cô cũng nghe lời vô thức đọc thành tiếng: “Tôi mở công ty không phải là vì đánh nhau, tôi phải kinh doanh thật tốt, làm một bà chủ xinh đẹp thành công.”