Dưới bóng cây sồi - Chương 330
Đọc truyện Dưới bóng cây sồi Chương 330 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Giáo hội hẳn đã chuẩn bị cho chiến tranh từ rất lâu rồi. Nhưng kể từ khi nào? Chàng nhớ lại ba năm trước trong Thế chiến I, các Thánh kỵ sĩ vẫn ở lại phía Bắc và kiên trì truy đuổi các lực lượng còn lại của Liên minh Quái vật.
Có lẽ nào họ đã nhận ra sự tồn tại của các pháp sư hắc ám và thành phố quái vật? Nếu đúng như vậy thì giáo phái Tin lành sẽ không tránh khỏi những lời chỉ trích rằng họ có thể đã che giấu sự thật vì sợ bị thu hẹp vị thế của mình.
Ảnh hưởng của giáo phái Tin lành đã bị giảm đáng kể khi giáo dân ở các khu vực phía Bắc, những người bị thiệt hại sau cuộc Đại chiến, chuyển sang Giáo hội Cũ, và do đó, Đức Giáo hoàng rất có thể đã cảm thấy bị khủng hoảng đáng kể.
Sau khi suy nghĩ như vậy, Riftan chợt nhận ra rằng mình đã đi quá xa và cau mày. Cho đến nay vẫn chưa có bằng chứng cụ thể nào được tìm thấy để ủng hộ cho những nghi ngờ đó. Chàng quay đầu về phía Sejour, mái tóc rối xù xuyên qua mí mắt chàng.
“Cậu nghĩ sẽ mất bao lâu để quân đội được tập hợp?”
Sejour cho mận khô vào miệng và dừng lại một lúc.
“Chà… nó sẽ phụ thuộc vào việc tân giáo hoàng vận dụng khả năng lãnh đạo của mình như thế nào. Tôi không nghĩ mùa này sẽ trôi qua.”
“Tôi có nên gửi một bức điện cho Ngài Rikaido không?”
Elliot, người đã ngồi yên lặng một hồi lâu, hỏi khi thay đổi tư thế. Riftan từ tốn lắc đầu.
“Không thể bỏ trống Anatol được. Hoàng gia sẽ mang quân đến, vì vậy chúng ta không cần phải gửi quân chi viện.”
“Phải rồi, cậu ta không cần phải đến tận đây. Chỉ riêng lực lượng xung kích của chúng ta là đủ rồi.”
Hebaron nói một cách tự tin. Yulysion, người đang đổ thức ăn nhiều đến mức một bên má phồng lên, khịt mũi lớn tiếng.
“Ngài tự tin như vậy sao?”
Cậu ta vừa nói vừa lấy khăn lau miệng sau khi nuốt thức ăn.
“Trong trận chiến quái vật vừa rồi, ngài gần như không thể sử dụng một cánh tay mãi mãi. Nếu phu nhân không cứu chúng ta, Ngài Nirta đã trở thành một xác sống rồi.”
Khuôn mặt của Hebaron ngay lập tức biến sắc theo chiều hướng xấu.
“Này, anh bạn! Cậu định nhắc chuyện đó đến bao giờ vậy?”
“Ngài Rikaido bảo tôi hãy đề cập bất cứ khi nào tôi có cơ hội.”
“Tên khốn bẩn thỉu đó…”
“Đừng ồn ào nữa.”
Riftan lẩm bẩm bằng một giọng sắc bén. Hebaron lập tức ngậm miệng lại. Yulysion thì bất lực như thể mình đã mắc một sai lầm lớn.
Riftan giả vờ không để ý các hiệp sĩ đang theo dõi mình, lấy hai tay múc nước và xoa xoa mặt đầy lo lắng. Nhớ lại việc Ethlyne bị tấn công bất ngờ, máu trong người chàng dường như vẫn không thể nguội lạnh. Chàng đứng dậy, nhặt một mảnh vải dài treo trên tường.
“Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi. Hãy nói về khu vực mà các xác sống xuất hiện vào ngày mai.”
“Cứ làm bất cứ điều gì cậu thấy thoải mái.”
Sejour nói với giọng nhẹ nhàng. Riftan quấn tấm vải quanh eo và đi qua căn phòng thông với phòng xông hơi. Những người hầu đang thổi lò sưởi chạy đến để phục vụ. Riftan bực bội vẫy tay để đuổi bọn họ, sau đó đi đến chiếc bàn dài trước lò sưởi. Bộ khăn sạch và quần áo mới được xếp ngay ngắn trên bàn.
“Có bộ quần áo nào vừa với ta không?”
“Tôi đã chuẩn bị quần áo cho ngài.”
Ngay sau câu hỏi của chàng, những người hầu mang đến bộ quần áo mới. Đó là một chiếc áo sơmi nhung màu xanh với những hoa văn được thêu tỉ mỉ quanh cổ và tay áo, và quần tây sa tanh màu đen.
Riftan cau mày trước phong cách xa hoa của Sejour, rồi khoác chúng lên người và đi đôi ủng đã được lau sạch bởi người hầu.
Làn không khí mát lạnh phả vào mặt khi chàng bước ra ngoài. Chàng gạt nước khỏi mái tóc ướt và bước xuống hành lang tối. Những ngọn đuốc được treo đều đặn trong hành lang dài, nhưng một số người hầu không thấy đâu, dường như họ đã ở trong phòng xông hơi lâu hơn dự kiến.
Chàng được hộ tống vào phòng bởi một người giúp việc lớn tuổi đợi sẵn ở sảnh.
“Nếu ngài cần gì, xin vui lòng vẫy chiếc chuông bên cạnh giường.”
Người giúp việc lịch sự nói khi dẫn chàng lên phòng khách trên tầng ba. Thay vì trả lời, Riftan chỉ ra hiệu cho bà ta lùi lại. Người phụ nữ đi xuống cầu thang ngay lập tức.
Khi bước vào phòng ngủ, chàng ném chiếc khăn tắm trên tay lên kệ, rồi ngồi xuống ghế trước lò sưởi để cởi giày lần nữa. Đột nhiên, chàng nhận ra có người đang nằm trên giường và nheo mắt lại.
Chàng bực mình, nhớ lại rằng thỉnh thoảng những người giúp việc man rợ sẽ trốn vào phòng ngủ của chàng. Chàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi về phía giường. Sau đó, khi vén chăn để đưa người phụ nữ ra ngoài, chàng bắt gặp vợ mình đang ôm chiếc gối lớn vào ngực và say giấc nồng như một đứa trẻ.
Chàng nao núng và cứng người. Kể từ lần cãi vã trước, họ đã vô tình tỏ thái độ lạnh lùng với nhau, nên chàng chưa bao giờ nghĩ rằng nàng sẽ đến phòng chàng.
Mắt chàng nhanh chóng quét qua khuôn mặt của vợ mình. Nàng đang nằm ngửa, một bên má vùi vào gối, còn đầu gối thì co về phía ngực, khiến chiếc váy xoắn lên đến ngang đùi.
Chàng đau đớn nhìn xuống khi ánh sáng của lò sưởi phủ lên làn da trắng như sữa của nàng. Chiếc áo choàng mỏng dính vào cơ thể nàng như chất lỏng, và chàng có thể nhìn tận bên trong n*m v* nhô lên trên lớp vải, chiếc rốn lõm ở giữa bụng và phần bị che khuất ở giữa hai đùi nàng.
Cảm giác như có lửa bùng lên huyết quản của chàng. Riftan đặt tay lên vai nàng như thể thanh sắt bị hút bởi nam châm.
“Maxi…”
Ngay lúc đó, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi. Chàng dừng lại, quay đầu nhìn chiếc bàn bên cạnh giường. Chai rượu rỗng và vài chiếc đĩa được bày ra một cách ngẫu nhiên.
Chàng nhặt cái chai lên và nhấp một ngụm còn sót lại. Đó là một thức uống khá mạnh. Rõ ràng là nàng đã uống thứ mình chỉ chuẩn bị theo sở thích mà không cần suy nghĩ. Một tiếng rên rỉ thoát ra khỏi cổ họng.
“Kẻ say xỉn này…”
Chàng đặt cái chai rỗng trở lại bàn và dụi đôi mắt đau nhói của mình. Có lẽ người phụ nữ này quyết định hành hạ chàng. Riftan lấy đầu ngón tay gõ lên bàn một cách điên cuồng.
Nhưng chàng không thể cưỡng lại sự cám dỗ để nhìn nàng. Chàng lại quay đầu, dù biết mình đang tự làm khổ mình. Một hình bóng đáng yêu đến ngoạn mục lấp đầy tầm nhìn của chàng.
Làn da của nàng sáng lên một màu ngọc trai, và đôi má của nàng ửng hồng lên. Chàng run rẩy thở dài, nhớ lại toàn cơ thể nàng sẽ đỏ bừng lên mỗi khi hai người làm tình. Hình ảnh mái tóc nàng xõa trên gối hay mềm mại che phủ ngực chàng lại hiện lên trong tâm trí.
Người đàn ông trở nên cứng ngắc một cách đau đớn, mồ hôi thì chảy ròng ròng trên người. Chàng thô bạo xoa mặt mình. Cơ thể chàng co giật vì kìm nén sự ham muốn tiến vào trong nàng. Cuối cùng, chàng không chịu nổi dục vọng của mình và nằm xuống giường.
Sau đó chàng kéo cơ thể ấm áp của nàng vào lòng và một tay vòng qua bầu ngực mềm mại của nàng. Nàng lầm bầm và nép vào ngực chàng. Khi hơi thở ấm áp chạm vào gáy chàng, một khoái cảm ngọt ngào cứa vào bao tử chàng như một lưỡi dao. Chàng thấp giọng rên rỉ và ấn phần dưới đang đau nhói của mình vào bụng nàng.
“Maxi…”
Khi chàng dùng ngón tay cái xoa xoa đầu v* căng cứng của nàng, một tiếng rên như tiếng mèo kêu thoát ra từ miệng nàng. Nhưng nàng không có dấu hiệu tỉnh dậy. Chàng lo lắng hôn lên gáy nàng, vùi mặt vào tóc, hít một hơi thật sâu. Chàng đã chịu đựng quá lâu và dường như chỉ việc đó thôi cũng đủ để chạm đến cực đỉnh.
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, chàng cảm thấy kinh tởm chính mình, người đang giữ chặt một người phụ nữ kiệt sức và tràn trề ham muốn. Chàng nhìn chằm chằm lên trần nhà, cố gắng lấy lại hơi thở gấp gáp của mình, rồi lại nhìn xuống khuôn mặt nàng.
Đôi mắt thâm quầng và đôi má hơi nhợt nhạt đập vào mắt chàng. Quá khứ đau khổ dần hiện lên. Khi nhớ đến khuôn mặt tái xanh, mệt mỏi và máu me của nàng, chàng liền bừng tỉnh như thể bị ngập trong nước đá. Chàng nhắm mắt lại và cố gắng kéo cơ thể mình dậy. Chàng ngồi bên cạnh giường và xoa mặt.
“Chết tiệt….”
Chàng tự nguyền rủa chính mình, và chàng có thể cảm nhận nàng đang lăn quay như thể thấy ớn lạnh. Chàng lấy lại sự tự chủ và đắp chăn đến vai nàng, đi về phía lò sưởi và ném một mảnh gỗ vào đống lửa. Phần nam tính vốn đã trở nên cứng ngắc vì dục vọng không được thỏa mãn, đã kêu đau. Chàng ngồi xuống ghế và thở dài mệt mỏi.
***
Hàng chục xe hàng đang được đẩy qua cổng. Max bước đến cửa sổ và rướn cổ để xem sau khi đã dịch và chép lại những ngôn ngữ cổ đại trên một tờ giấy. Hàng trăm ngọn giáo và nỏ đổ ra khi binh lính bận bịu tháo lớp da bọc xe hàng. Trái tim nàng chùng xuống khi nhìn thấy cảnh tượng.
Chỉ mới năm ngày kể từ khi họ đến Lâu đài Ethylene, nhưng các hiệp sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến. Họ dành phần lớn thời gian trong phòng điều hành cho các cuộc họp chiến lược hoặc huấn luyện quân sự tại bãi duyệt binh. Trong khi đó, các pháp sư cũng bận rộn giải mã tư liệu về Warlock, một nửa trong số đó sẽ được gửi đến Tháp Thế giới ngay khi có cơ hội. Tuy nhiên, họ vẫn nghi ngờ rằng liệu các Thánh Kỵ sĩ có để yên cho họ hay không.
“Nhìn này, mọi người! Những ghi chép này nói một cách chi tiết về lịch sử của các Warlock.”
Annette nói, mang theo một đống giấy da và đặt xuống bàn làm việc. Max đảo mắt ra ngoài cửa sổ để tìm kiếm bộ giáp của các Hiệp sĩ Remdragon, rồi quay lại bàn làm việc. Annette hăng hái nâng tấm giấy da lên.
“Cậu có thấy cái này không? Nó kể về quá trình các pháp sư định cư ở Pamela.”
“Có thứ tương tự ở đây này.”
Max nói, chỉ vào bản ghi mà nàng đang dịch. Annette khịt mũi và lắc đầu nguầy nguậy.
“Cậu ngốc. Cái đó hoàn toàn không giống! Nó kể về cách họ rời khỏi tàn tích và chuyển đến thành phố quái vật.”
Một số pháp sư cao cấp đang ngồi quanh chiếc bàn đối diện và vò đầu bứt tai khi giải mã công thức phép thuật của những pháp sư hắc ám dường như cũng bị hấp dẫn và tiến đến gần họ. Geoffrey hỏi, đôi mắt ánh lên sự tò mò.
“Cậu đang nói gì vậy?”
“Tớ nghĩ đã có một cuộc xung đột lớn giữa các pháp sư hắc ám. Phe Illid và phe Khalid, nhưng tớ nghĩ đó là tên của một người. Hai phe chia rẽ và tranh đấu, và cuối cùng, một trong số họ quyết định ra đi.”
“Cái gì, chuyện đó không là gì cả.”
Royald nhún vai.
“Nó đã được đoán trước rồi. Dấu vết của các trận chiến rải rác khắp khu tàn tích, và một số công cụ phép thuật được tìm thấy trong hang động cũng được sử dụng để chống lại phép thuật tấn công.”
Royald ngọ nguậy ngón trỏ, giả vờ thông minh.
“Hẳn phải có một pháp sư rất cấp tiến và bạo lực.”
“Đừng khoe khoang về những điều mà cậu không biết.”
Miriam, người đang ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn vào tập giấy da và lạnh lùng nói.
“Đó là sự thật mà Anton và Elena đã phát hiện ra.”
“Tất cả chỉ là suy đoán thôi. Nhưng phiên dịch những thứ này sẽ cung cấp cho chúng ta nhiều chi tiết hơn.”
Annette nói mà không nhượng bộ. Max lộ ra vẻ mặt ủ rũ.
“Vấn đề cấp bách hiện nay là… tìm cách tấn công thành phố quái vật. Không phải chúng ta nên bắt đầu bằng việc tìm hiểu cách họ kiểm soát Wyverns sao?”
“Công thức phép thuật đang được các pháp sư của Urd chăm chỉ nghiên cứu. Ngay từ đầu, với kỹ năng của chúng ta thôi là chưa đủ.”
Annette cay đắng gật đầu và hơi nhướng mày.
“Dù sao thì cậu đã quyết định tham gia chiến tranh, phải không?”
“Đầu tiên, tớ phải nói chuyện với chồng tớ. Tớ không nghĩ Riftan có nhiều thời gian.”
Max kéo ghế và lẩm bẩm không hài lòng. Sidina, người đã ngủ quên trên bàn, khúc khích và phá lên cười.
“Dù cậu đã lẻn vào phòng ngủ vào đêm hôm đó, nhưng cậu vẫn bực mình vì chồng cậu thậm chí không thèm chạm vào cậu.”
“Im miệng.”