[Dịch] Bớt Đi, Đừng Làm Phiền Tôi Kiếm Tiền - Chương 60
Đọc truyện [Dịch] Bớt Đi, Đừng Làm Phiền Tôi Kiếm Tiền Chương 60 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Cô lấy bát cơm xới cho Ninh Anh Liên một nửa, một nửa bỏ vô chén của mình.
Động tác nhanh như chớp, sạch sẽ lưu loát.
Lý Ngân Đệ không dám tin trừng lớn đôi mắt nhìn: “Em…”
Ninh Uyên thẹn thùng cười nói: “Không cần cảm ơn, đây là chuyện em nên làm, học tập làm người tốt việc tốt.”
Lý Ngân Đệ:…
“Xì.” Ninh Anh Liên cười phun, má ơi, chiêu này quá đỉnh.
Lý Ngân Đệ tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía người đàn ông của mình, cơm có hạn, mỗi người chỉ được một chén, cô còn chưa có ăn no đâu.
Ninh Anh Kiệt vừa muốn nói gì đó chân đã bị đá mạnh một cái, cũng không biết là ai đá.
Dù sao hắn cũng phải ngậm miệng lại, làm như không nhìn thấy gì cả, vùi đầu vào ăn tiếp.
Ninh Uyên không có chuyện gì nữa, ăn xong liền đứng dậy chào tạm biệt.
Ninh Xuân Hoa cười tươi nói: “Anh Liên, Anh Dũng, các con đi đưa Tiểu Uyên về.”
“Dạ.”
Chờ đến khi Ninh Uyên vừa đi Ninh Xuân Hoa liền trầm mặt xuống, lạnh lùng liếc nhìn con dâu một cái, lại nhìn vào con trai cả.
“Đây là cô gái con dù phải đấu tranh cùng người nhà cũng muốn cưới sao, không có thể diện như vậy, mất hết mặt mũi của nhà chúng ta. Ai cũng nói cưới vợ đầu tiên chọn vợ hiền, cưới sai sẽ mang đến đại họa, con dạy dỗ nó cho tốt đi, dạy không xong thì đều cút đi cho ba.”
Ông là ba chồng, không tiện chỉ dạy con dâu, chỉ có thể trút giận lên con trai.
Ông sinh ra ba đứa con, con cả là đứa ông ký thác kỳ vọng cao nhất.
Lớn lên thông minh, làm người biết cầu tiến chịu khó, ông nghĩ mọi cách để cho con trai cả có thể tiến vào đội vận chuyển, con đường đều đã lát xong sẵn.
Lại cho con trai cả một mối hôn nhân thích hợp nữa là hoàn mỹ.
Ông cũng không mong trèo cao, tìm một cô gái có công việc cố định ở công xã, trong nhà điều kiện kém chút cũng không sao.
Ông nhờ bạn bè thân thích giới thiệu cho con trai mấy đối tượng. Kết quả thì sao, con trai lại chú ý đến con gái lớn nhà họ Lý ở thôn bên cạnh.
Nói đến nhà họ Lý này là có tiếng nghèo, càng nghèo càng sinh, sinh ra bảy đứa con, gom đủ thành một dàn bảy trái hồ lô.
Lý Ngân Đệ là con gái lớn trong nhà, lớn lên tuy là đẹp, bản thân cũng biết làm việc nhưng không ai dám đến cầu hôn.
Ông tất nhiên là kiên quyết phản đối, mặc cho con trai cầu xin như thế nào ông cũng không chịu chấp nhận.
Nhưng mà đảo mắt một cái lại nháo ra chuyện, hai người ôm ôm ấp ấp lúc ban ngày ban mặt, còn bị người nhà họ Lý bắt được đi tới cửa đòi giải thích cho rõ.
Hoặc là cưới, hoặc là trở thành lưu manh đưa đi ngồi tù, người trong nhà cùng hổ thẹn.
Ông còn có thể làm sao bây giờ?
…
Lý Ngân Đệ nhút nhát sợ sệt tránh ở phía sau lưng chồng, thân thể run rẩy không ngừng nhìn rất đáng thương.
Ninh Anh Kiệt liền nhấp miệng nói: “Ba, làm gì có cô gái nào thập toàn thập mỹ, cho dù có cũng không đến phiên con.”
“Ngân Đệ dù không tốt đi nữa cũng sinh cháu trai cho nhà họ Ninh chúng ta, ôm đồm công việc, lại còn biết chăm con, Ngôn Tình lại dịu ngoan, con cảm thấy khá tốt rồi.”
Trương Thục Phương tức giận trợn trắng mắt lên: “Nhà mẹ đẻ cô ăn rau dại cũng được, ăn cơm heo cũng tốt, có quan hệ gì cùng với nhà chúng tôi chứ? Chẳng lẽ chúng tôi cưới con gái nhà họ lại phải coi như là cưới cả nhà luôn hay sao? Đều cần phải cung phụng à?”
Lý Ngân Đệ ăn cái gì cũng lẩm nhẩm đến người nhà mẹ đẻ, đêm nay có khách tới ăn một bữa cơm trắng khó có được, cô ta lại bắt đầu suy nghĩ.
Cô tưởng rằng khách nhỏ tuổi còn chưa biết nghĩ, kết quả…
“Cũng không cần tốt quá, có cái gì ăn ngon để con mang một chút trở về là được, ba mẹ con lớn tuổi rồi, thân thể không tốt, em trai em gái lại nhỏ, bọn họ là người thân của con.”
Trương Thục Phương tức đến buồn cười: “Nhà cô năm đó đòi 300 đồng lễ hỏi, 200 cân gạo, những thứ đó đều có thể mang đi cưới một cô gái ở trong thành phố rồi, bọn họ nuôi cô bao năm như vậy là đủ trả rồi, cũng chỉ có con trai tôi mắt mù mới coi trọng cô.”
Lý Ngân Đệ tủi thân mở miệng: “Mẹ, năm đó anh Kiệt có ý định cầu hôn, đã nói sẽ chăm sóc tốt cho con cùng người nhà mà.”