[Dịch] Bớt Đi, Đừng Làm Phiền Tôi Kiếm Tiền - Chương 139
Đọc truyện [Dịch] Bớt Đi, Đừng Làm Phiền Tôi Kiếm Tiền Chương 139 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Ninh Uyên không tính để cậu bé ngồi ghế cứng, cậu bé thật sự quá nhỏ, nhưng nhìn bộ dáng quật cường lại tủi thân của cậu bé, cô sờ sờ đầu cậu bé: “Giao cho em một nhiệm vụ gian khổ, canh giữ bên cạnh mẹ, có gì không ổn thì nói cho bọn chị biết.”
Cái giường này tuy rằng nhỏ, nhưng chen một chút, vẫn có thể nằm được hai người.
Để Tiểu Tứ và Dương Liễu cùng một giường, có thể chen chúc một chút.
Tiểu Tứ lúc này mới cao hứng: “Vâng.”
Ninh Anh Dũng có chút đứng ngồi không yên, bỗng nhiên đứng lên kéo Ninh Uyên đi ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Yên, những người đó sẽ đuổi theo sao?”
Ninh Uyên mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên: “Không, vé xe không phải đặt bằng tên chúng ta, bọn họ không tra được hành tung của chúng ta.”
Ninh Anh Dũng vẫn không yên tâm: “Nhưng bọn họ hẳn là có thể tra được địa phương em xuống nông thôn?”
Chỉ cần người đến đại đội, anh sẽ không sợ, nhưng dọc theo đường đi, anh luôn có các loại lo lắng.
Ninh Uyên biết anh chưa từng trải qua tình huống như vậy, kiên nhẫn trấn an anh: “Không sao, tư liệu em xuống nông thôn đã bị động tay động chân, điền vào là Tỉnh Tề.”
Chính là nông thôn nơi Vu Tinh Tinh trong nguyên tác đi xuống, cô dùng thủ pháp di hoa tiếp mộc, thay đổi địa phương.
Có xưởng trưởng Tăng hỗ trợ, chuyện này cũng không khó.
Người thật sự biết tung tích của Ninh Uyên, ngoại trừ xưởng trưởng Tăng, những thanh niên trí thức cùng xuống nông thôn, chính là người Ninh gia.
Xưởng trưởng Tăng sẽ không nói, những thanh niên tri thức kia rải rác khắp nơi, muốn tìm được bọn họ cũng khó.
Mà Ninh Uyên vì phòng ngừa chu đáo, trước tiên thương lượng với người Ninh gia, viết thư nhận thư đều là mượn danh nghĩa Ninh Xuân Hoa.
Viết thư cho người nhà ở quê, nhận được thư của người nhà ở quê, chuyện này rất bình thường, vừa vặn lấy ra che dấu tai mắt người khác.
Lui một vạn bước mà nói, cho dù những người này tra được tung tích của cô, còn có thể ngàn dặm truy tung, chạy tới trả thù sao?
Bọn họ có thể hô phong hoán vũ trên địa bàn của mình, nhưng bàn tay này vươn không tới ngoài ngàn dặm.
Mỗi một địa phương đều có thế lực của mình, đan xe vào nhau, người từ bên ngoài không thể chen vào được.
Hiệu quả và lợi ích của xưởng đậu phụ Cần Phong ngày càng tốt, bên hợp tác cũng ngày càng nhiều, dệt thành một mạng lưới quan hệ khổng lồ.
Thời gian thành lập xưởng tuy ngắn, nhưng đã mơ hồ trở thành một cọc tiêu ở trên địa phương này.
Cũng vì điều này, đại phương này sẽ bảo vệ cô.
Chỉ cần có thể mang đến lợi ích khổng lồ, tất cả mọi người sẽ che chở cô, ai cũng không động đậy được cô.
Người cô muốn bảo vệ, chính là người mọi người muốn bảo vệ.
Lợi ích, vĩnh viễn là thủ đoạn trói buộc lâu dài nhất, đáng tin cậy nhất.
Đây cũng là lý do tại sao cô bắt đầu từ việc làm một xưởng đậu phụ.
Hiệu quả trong thời gian ngắn nhất, hiệu quả kinh tế và lợi ích rõ ràng nhất, có thể mang lại chỗ tốt lớn nhất cho tập thể.
Không riêng gì chỗ tốt của mỗi một hộ gia đình trong đại đội, hơn nữa cũng là chiến tích của công xã và huyện.
So sánh ra, trồng trọt cũng tốt, nhưng trồng rau trồng trái cây tối thiểu phải mất mấy tháng, cũng không thể có hiệu quả tốt như vậy.
Mỗi bước cô đi, đều là kết quả của việc cân nhắc nhiều lần.
Sửa xe, đi nhà máy máy móc, là vì từng bước một làm nền, tạo ra quyền uy của mình, lập bác học thiên tài nhân thiết.
Có thành tích lấy được lòng tin của người khác, cô mới có thể xây dựng xưởng đậu hủ, người khác mới có thể tin cô.
Cái này một vòng móc một vòng, hoàn hoàn đan xen vào nhau.
Ninh Anh Dũng thở ra một hơi thật dài, cả người đều thả lỏng, mệt mỏi xông lên, nhịn không được ngáp một cái.
Ninh Uyên nhìn thấy, nhịn không được nói: “Anh họ, anh vất vả rồi, nghỉ ngơi trước đi.”
Cô rất cảm kích Ninh Anh Dũng, dọc theo đường đi bận rộn giúp đỡ không ít, cũng rất chiếu cố cô.
Ninh Anh Dũng khoát tay: “Không không không, em nghỉ ngơi trước đi, anh biết em mệt hơn.”
Anh hướng bên trong kêu một tiếng: “Tiểu Nhị, đi, chúng ta đi ghế cứng ngồi.”
“Được.” Ninh Nhị lập tức chạy ra, “Chị, chị đi ngủ trước đi.”