[Dịch] Bớt Đi, Đừng Làm Phiền Tôi Kiếm Tiền - Chương 126
Đọc truyện [Dịch] Bớt Đi, Đừng Làm Phiền Tôi Kiếm Tiền Chương 126 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Tin tức của hắn rất linh thông, từ lúc Vu Hồng Trung bắt đầu bị điều tra, hắn đã nghe được phong thanh rồi.
Nhưng vẫn không biết là ai làm.
Hắn nhìn đôi nam nữ trước mắt, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, chẳng lẽ là do bọn họ làm?
Hắn thử hỏi: “Tôi nhớ ngày đó cô buông lời, nói muốn xử lý hắn, mới qua vài ngày hắn liền bị trọng thương, hấp hối.”
Ninh Uyên cười ha ha: “Cũng không biết là ai làm, nhưng tôi đoán, nhất định là người vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, nghĩa hiệp cứng cỏi mà lại dịu dàng, chính khí hào hùng thật sự là người tốt.”
Chiếc đũa của Nghiêm Lẫm run lên, sợi mì rơi ở trên bàn, vẻ mặt là một lời khó nói hết.
Quản lý Thiệu bên này, nhìn bên kia, tự nhiên trong lòng thấy sợ hãi, thịt run lên.
Hai người kia chắc chắn là có vấn đề.
Nhưng hắn không dám hỏi nhiều thêm nữa, nói vài câu nhạt nhẽo, rồi hãi hùng chạy mất.
Ninh Uyên cũng không có để ở trong lòng, vẫn ăn ăn uống uống như thường.
Nhưng lúc bọn họ chuẩn bị rời khỏi, nhân viên cửa hàng mặt mày niềm nở đưa một cái hộp tới: “Đây là quản lí Thiệu bên cung tiêu xã tặng cho hai người.”
Hai người nhìn nhau, ra cửa mới mở ra nhìn, là hai cái ly tráng men hoàn toàn mới, hoa văn song hỷ.
Ninh Uyên có hơi mờ mịt: “Tại sao lại tặng chúng ta vật này?”
Nghiêm Lẫm hơi trầm ngâm: “Có lẽ là trả tiền cơm lần trước?”
Là đoán được chuyện gì đó nên lòng sinh sợ hãi, là quà tạ tội.
Ninh Uyên suy tư: “Cũng không đúng, là tôi mời cơm, trả lễ cho tôi thì còn có thể giải thích, nhưng tại sao lại tặng cả chú nữa?”
Nghiêm Lẫm muốn nói lại thôi, Ninh Uyên nhìn anh một cái: “Có lời gì cứ việc nói thẳng, đừng có úp úp mở mở.”
“Có thể đã đoán được chúng ta là . . .” Tiếng nói của Nghiêm Lẫm thấp xuống, lỗ tai dần dần đỏ.
Ninh Uyên không có chú ý tới, ngắm nghía cái ly tráng men có hóa văn song hỷ, rất thích.
“Đồng lõa sao? Sợ chúng ta chia chiến lợi phẩm không đều, đánh nhau, nên tặng luôn hai phần, cũng tri kỷ lắm chứ.”
Nghiêm Lẫm: . . .
Hắn không muốn nói gì nữa hết.
Sau khi Vu Hồng Trung bị giải quyết, hết thảy đều bình tĩnh trở lại, các thôn dân của đại đội Cần Phong cũng hoàn toàn an tâm .
Trời tờ mờ sáng, Ninh Uyên từ từ tỉnh lại, nhìn nhìn đồng hồ, bảy giờ .
Cô ngáp một cái, lọ mọ ngồi dậy mặc áo lông, vén bức màn nhìn một cái, bên ngoài một mảnh trắng xoá.
Tuyết rơi rồi?
Cô mở cửa sổ ra, một luồng khí lạnh kéo đến, oa, lạnh quá.
Trong phòng ấm áp như mùa xuân, ngoài phòng gió lạnh vi vu, bông tuyết tung bay.
Cô hơi nhíu mày, không biết ba cô ở nông trường Hồng Quang có khỏe không nữa?
Hoàn cảnh ở nông trường Hồng Quang rất khắc nghiệt, mùa đông cực kỳ lạnh.
Có một tiếng nói truyền vào trong tai: “Tiểu Yên em dậy rồi, chị đun nước ấm, em mau dậy vệ sinh cá nhân đi.”
Là Ninh Anh Liên, cô rất quan tâm chăm sóc Ninh Uyên, hai người như hình với bóng.
Ninh Uyên lên tiếng, vệ sinh cá nhân xong mặc áo bông và mang đôi giày thật dày.
Bốn cô gái che ô cùng nhau đi về phía xưởng sản xuất ở đầu thôn, Ninh Uyên đi bước nông bước sâu dẫm lên mặt tuyết, tuyết rất dày, giẫm một chân vào là không rút ra được.
Một đoạn đường ngắn ngủi mà đi mệt đến nỗi thở hổn hển.
“Em gái, Tiểu Yên.” Một người đàn ông tuổi còn trẻ bước nhanh đi tới, nhìn kỹ thì thấy là Ninh Anh Dũng.
“Anh hai.”
Ninh Anh Dũng cao cao cường tráng, vừa nhìn là biết thân thể rất mạnh khỏe: “Để anh cõng em.”
Ninh Anh Liên thở hổn hển: “Anh hai, anh đi cõng Tiểu Yên đi, em ấy thấp hơn em, đi đường khó khăn hơn.”
Ninh Uyên kéo mấy sợi tóc đang bay lung tung về chỗ cũ, cố gắng rút chân lên: “Không cần không cần, một chốc nữa là đến nơi rồi.”
Ninh Anh Dũng thấy vậy, vươn tay kéo cô ra giống như người ta nhổ củ cải vậy, dẫn cô đi về phía trước.
Ninh Uyên vịn tay anh, mượn sức của anh, thoải mái hơn nhiều.
Ninh Anh Dũng đưa Ninh Uyên đến xưởng trước, rồi quay lại đón Ninh Anh Liên, tới tới lui lui bận không ngơi chân.
Ninh Uyên đứng ở dưới mái hiên chà chà chân, tầm mắt quét một lượt nhìn.