Dư tình nan liễu - Chương 107
Đọc truyện Dư tình nan liễu Chương 107 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Dư Tình Nan Liễu – Chương 107 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Dư Tình Nan Liễu – Mạc Vân Sâm (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Trong phòng ánh sáng tối tăm, trên giường lớn, đôi chân thuộc về hai người đan xen lấy nhau, giống như một khối điêu khắc được nghệ thuật gia tỉ mẫn chế tác.
Mạc Vân Sam giơ tay xoa xoa mắt, lười nhác ngáp một cái.
Động tác của nàng đột nhiên dừng lại, đồng từ khuếch trương.
Tay dụi mắt chính là tay phải, tựa hồ không cảm giác gì không rõ ràng nữa. Chẳng lẽ là trời cao rốt cuộc cũng chiếu cố nàng, di chứng cứ như vậy không còn nữa?
Mạc Vân Sam cảm thấy không chân thật, ngón tay mở ra, giơ lên rồi nắm lại, đích xác là không còn cảm giác đau đớn nữa.
Trên mặt nàng lộ ra nụ cười kinh hỉ, vỗ vỗ hồ ly tinh bên cạnh muốn chia sẻ tin vui này.
“Hửm?” Ân Như Ly bị vỗ tỉnh lại từ trong mộng, thanh âm trả lời cũng mơ mơ màng màng.
Tròng mắt Mạc Vân Sam hơi đổi, linh quang vừa động lại thay đổi chủ ý khác, “Thức dậy nấu cơm đi, tôi đói!” Nàng trừng mắt, rất giống một con quỷ dạ xoa.
“Ngủ tiếp một lúc nữa.” Ân Như Ly ôm cô vợ cáu kỉnh của mình vào trong lòng ngực, một lần nữa nhắm mắt lại.
Tối hôm qua đánh nhau kịch liệt một phen, thân thể của cô gần như rã rời, đầu gối còn đập trúng góc bàn bầm một cục, eo càng không có chút sức lực nào.
Mạc Vân Sam tàn nhẫn cắn một ngụm lên lỗ tai hồ ly tinh, “Tay phải của tôi còn chưa cử động được đâu, cậu phải hầu hạ tôi cho thật tốt, tôi muốn ăn sáng, ngay bây giờ!”
“Tôi không biết vợ của tôi lại nóng nảy như vậy,” Ân Như Ly nhắm mắt giơ tay xoa xoa đầu Mạc Vân Sam, “Chờ tôi đi rửa tay một cái, lập tức cho cậu ăn ngay.”
Tư tưởng của Mạc Vân Sam bị những lời này ô nhiễm, suy nghĩ bậy bạ, nhanh chóng lắc lắc đầu, “Tôi bảo cậu đi làm bữa sáng, cậu nói mê sảng cái gì vậy!”
“Tôi đem bản thân làm thành bữa sáng cậu không thích sao?” Ân Như Ly mở mắt, đuôi mắt tràn đầy lười biếng, “Rửa tay làm chậm trễ quá nhiều thời gian, có phương pháp càng nhanh hơn nữa, cậu có muốn thử không?”
“Tôi không ——“
Câu nói kế tiếp của Mạc Vân Sam bị chặn lại, đợi đến lúc ăn xong “bữa sáng”, đã là nửa giờ sau.
……..
“Có phải tối hôm qua tôi giáo huấn cậu chưa đủ không, cậu còn dư nhiều thể lực để làm chuyện xấu như vậy!” Trong mắt Mạc Vân Sam là sóng nước liễm diễm, khóe mắt hồng hồng, tay chặt chẽ nắm chặt chăn, thật đáng thương!
Ân Như Ly hôn đầu vai nàng, môi lại di chuyển xuống lòng bàn tay đầy mồ hôi của nàng, đặt lên đó một nụ hôn, “Là chính cậu nói đói bụng, tôi miệng đối miệng cho cậu ăn, đúng ý cậu rồi.”
“Cái gì mà miệng đối miệng, có biết xấu hổ không!” Lửa giận của Mạc Vân Sam đốt từ chân lên tới đỉnh đầu, trên đỉnh đầu còn tỏa ra hơi nước.
“Cậu đi tắm trước đi, tôi đổi khăn trải giường.” Ân Như Ly lưu loát xuống giường, vòng đến sườn bên kia của Mạc Vân Sam lôi người từ trong chăn ra, ôm đến phòng tắm.
“Lão lưu manh bỏ tôi xuống!”
Mạc Vân Sam tránh khỏi lòng ngực Ân Như Ly, cực không được tự nhiên đẩy người ra, “lạch cạch” đóng cửa lại.
Ngắn ngủi hai giây, Ân Như Ly thấy rõ Mạc Vân Sam dùng tay gì, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ.
Mạc Vân Sam tựa lưng lên cửa, hận rèn sắt không thành thép mà khẽ cắn môi: “Mạc Vân Sam a Mạc Vân Sam! Ngươi hiện tại đã là một nữ vương hơn ba mươi tuổi thành thục, từ tâm linh cho đến cả người đều tràn ngập phong tình gợi cảm, sao có thể để bị hồ ly tinh nơi chốn đè đầu chứ? Có tiền đồ không!”
“Hình như là không có.” Nàng nhắm mắt lại, không cam lòng mấp máy vài câu, “Tôi muốn báo thù tôi muốn báo thù tôi muốn báo thù! Tôi muốn cho xú hồ ly khóc lóc quỳ xuống vãn hồi tâm tôi! Sao khó khăn càng lúc lại càng nhiều thế này?”
Bên ngoài, Ân Như Ly xoa xoa eo, hình như tối hôm qua đụng trúng cái gì đó, đau quá!
Trừ bỏ nơi này ra, toàn thân đều giống như bị bôi sa tế, nóng rát mà đau, đặt biệt là địa phương bị cái tay khó nắm giữ lực đạo của Mạc Vân Sam chạm qua là nghiêm trọng nhất.
Ngũ quan Ân Như Ly nhăn lại, khập khiễng đi đến trước tủ quần áo, lấy một bộ khăn trải giường mới ra.
………
Suốt một ngày tiếp theo, Mạc Vân Sam một câu cũng không nói với cô vợ đáng ghét của mình, quyết tâm muốn đi vào nhân vật, để cho đối phương biết cái gì gọi là bạo lực lạnh.
Chỉ là Ân Như Ly rất có kiên nhẫn, bưng trà rót nước, niết vai xoa lưng, không chút nào nhân nàng lãnh đạm mà lui.
Mạc Vân Sam nghĩ thầm, tối hôm qua lăn lộn hồ ly tinh tàn nhẫn, cậu ta lớn tuổi vậy rồi, có thể ăn không tiêu không a? Đi đường đã khó còn phải hầu hạ mình, thật đáng thương.
Từ từ, mình đang nghĩ gì vậy!
Nàng ôm đầu ngã lên sô pha.
Bản thân đúng thật là hết thuốc chữa, đều là do hồ ly tinh tự làm tự chịu, có cái gì mà tâm đau!
“Bảo bối làm sao vậy? Đau đầu à?” Thanh âm Ân Như Ly đột nhiên tới gần.
“Cậu đừng có lại gần tôi!” Mạc Vân Sam nhắm mắt lại, “Tôi lãnh khốc vô tình, ý chí sắt đá, tuyệt không thương tiếc thương tổn nữ nhân của mình!”
“Cậu không cần thương tiếc tôi, hung hăng tàn phá là được,” Ân Như Ly càng lại gần hơn, “Tôi chịu được.”
“Cậu câm miệng!” Mạc Vân Sam che lỗ tai lại nhảy khỏi sô pha, “Trong lòng tôi chỉ có sự nghiệp, không có nửa điểm vị trí cho cậu! Từ hôm nay trở đi chúng ta ở riêng, cậu ngủ thư phòng đi!” Vào phòng liền nhảy vào chăn, bọc bản thân lại kín mít, sợ làm ra việc cầm thú gì.
Hồ ly tinh trêu chọc như vậy, ai mà chống đỡ được a!
………
Ân Như Ly nhìn theo vợ mình một đường chạy lên lầu, chân giẫm lên sàn nhà phát ra tiếng “thịch thịch thịch thịch”, rất nhanh, cửa phòng ngủ đóng lại, ngay sau đó là tiếng khóa cửa.
“Vừa rồi là nghiêm túc?” Mày cô nhíu chặt, rốt cuộc cũng hiện ra chúc chi sắc khó khăn.
Sau khi nghỉ chân một lúc lâu, cô đi vào phòng chiếu phim, từ trong ngăn kéo tủ bên tay phải lấy ra một cái hộp nhẫn.
Bên trong là nhẫn dùng để cầu hôn đã chuẩn bị từ mười năm trước, kiểu dáng đã lỗi thời, kích cỡ cũng không nhất định còn thích hợp nữa.
Cô nhìn chằm chằm nhẫn trong tay xuất thần, thật lâu cũng không động đậy.
………
Hôm sau.
Mạc Vân Sam rất sớm đã ra khỏi nhà để nói chuyện hạng mục với người khác.
Những lời nói với hồ ly tinh cũng không phải tất cả đều là giận dỗi, nàng thật sự muốn dành nhiều thời gian hơn cho sự nghiệp của mình.
Khoảng thời gian trước vẫn luôn đình trệ bởi vấn đề tài chính, hai ngày nay lục tục có nhà đầu tư mới tỏ vẻ đối với hạng mục của nàng có hứng thú, nàng có dự cảm, rất nhanh là có thể khởi động rồi.
Kỳ thật Mạc Vân Sam biết tại sao Ân Như Ly lại không đầu tư vào hạng mục của nàng, có lẽ ở trong ngành sản xuất phim ảnh này, nàng được xem như một vị tiền bối đáng để người học theo, nhưng đề cập đến lĩnh vực thương nghiệp nàng cũng chỉ là một người mới, không dẫm hố thì sẽ không biết con đường này có bao nhiêu lầy lội khó đi.
Hồ ly tinh luôn dẫn dắt nàng, bảo hộ nàng, nhưng trước nay cũng sẽ không cướp đi cơ hội nếm thử của nàng. Nếu trừ bỏ vợ mình ra không thể kéo được chút tài chính nào từ bên ngoài, vậy thì nàng vẫn nên nhân lúc còn sớm trở về nhà làm một thái thái, cũng đỡ phải bôn ba lao lực.
Ân Như Ly chỉ tắm rửa có một lúc, trong nhà cũng chỉ còn lại một mình cô.
Vợ thậm chí ngay cả một câu chào cũng không có.
Ân Như Ly nhìn ngôi nhà trống rỗng, chưa từ bỏ ý định, đi tìm từng phòng một, nhìn xem có phải vợ đang đùa với cô không.
Đáng tiếc là không phải.
Cô không khỏi nhíu mày, hai mắt nhìn chằm chằm cửa lớn, phảng phất như muốn đốt ra hai cái lổ thủng trên đó.
Một người đã kết hôn, sao có thể không có ý thức gia đình như vậy, ra ngoài tốt xấu gì cũng nên nói một tiếng.
Nhưng oán niệm thì oán niệm, người đi cũng đi rồi, cô cũng không thể túm người về nói lại một lần.
…….
Cao ốc Bạc Sư, Office building Tập đoàn Ân thị.
Trong lúc các nhân viên đang xì xào bàn tán với nhau, vừa nhìn thấy tổng tài đến liền lập tức giải tán.
Ân Như Ly nhạy bén mà nắm giữ được vài đạo tầm mắt, lại loại lén lúc đánh giá, như là đang xem chuyện bát quái.
Cô bất động thanh sắc, lập tức đi vào văn phòng tổng tài.
“Ada, gần đây có phải công ty có tin đồn gì về tôi không?”
Ada lắc đầu.
Ân Như Ly vừa định bảo cô ấy đi ra ngoài tiếp tục làm việc thì ngay sau đó liền nghe được: “Trong công ty không có tin đồn về cô, nhưng tin đồn trên mạng lại bay đầy trời, nói cô kết hôn rồi. Tôi đã giao cho bộ phận pháp vụ gửi thư cho những truyền thông đăng tin nóng lên án bịa đặt, không phải là chuyện gì lớn.”
eyJpdiI6IjVWT3g1Y3F0Z2FXUk5ZZEl0cElKY2c9PSIsInZhbHVlIjoib1ZXT0ExcEQxNWN6TkZ0QThXWVpZMCs2OHlCUEZLWCtNRnZNZW9jcGJIQ1hwc3JaWlpqb3lpdU5KVUc2ZmVcL0ciLCJtYWMiOiI3MWUxMzQ1NTg4YzRhZDU3NjQ5MDg0OWFkMjNlNjI3OTk3MTk1M2NkMGUwMTdkZTIzOGY3Y2RkMTc1YWU1YjQzIn0=eyJpdiI6IjAzMExKTnBFT1dlZDRSRWlrZFhPTEE9PSIsInZhbHVlIjoiYmQ2ZVkxTDhWM201Vmo3ZXJKYndMWmhMZGJVT3laT0RKUlNHSnN5ZkxBbFlxSU1COHFhR2xKUFMrSCtWSkRWd0xvcFNObld2dEJKWTI1ZzlnTW1nMUQ2NmVYU1FlV1phOENURm5la3cyT289IiwibWFjIjoiNjM2OTkzYjM0ZmU1ZWE2OWEwNjYyMGZjNmU4YjQzMTc1MGE5OTI2NWY0NmYyMGU2N2VlYzQ0NmM1YzIyYWVlYiJ9eyJpdiI6IkdaSTFjOUF1c29Ec0FLN3lxQVJ6dlE9PSIsInZhbHVlIjoiODYyalh0dlRtb3AyNFYyQW5hUWJSa1ZUMXNNallDdWMyaDBhK2xMYjVHcmZiQnRpVnE0WlBBaXhSUVBKdXM2WCIsIm1hYyI6IjkyOGMyYTQxYjFlNDg3N2E4ZTZjODUwMzE2NzBkZTFlZGRkNDYyMzVkZGNlZTk2MDM1OTA0YTM1ODFjMGZhOGQifQ==eyJpdiI6IjU1dXl4Z2U0WGRScyszZWYxVmtyYUE9PSIsInZhbHVlIjoicit3SUcwdmV4Y1RKMGJIdGhQZGNBVEpFM0lmZWdMbTJNcXg2akdIYmxvelBSWWJHaDc4NDNlVHc4YnorVFVWSFR4cnRiMWpqMXVlY2Rsa0tUMmxDOTJqYlFwMzB4bXZnOUpLQko1cVBuWmlvSzJBUW9yZzFOUWkwRTZaaTVRV0t0aXVYNVhPdThxcm1PRUowS2RjVnp1cm5JK1M2NEp6NDJ1TGtycTIxNWRvPSIsIm1hYyI6IjAwOWQ5MTA3MmE2ODI3OTJjMDdhODkxMzhmN2UxYWU1YWQ2ZGY4NDQyYmJmNzEyZjNhYjcxYmVkNTU2Njg1YzYifQ==eyJpdiI6IjhNR3VSeDFZRHFjNnM2OGtJbHdXRmc9PSIsInZhbHVlIjoieldsOFo3a0Eyazh6Y3hDSU11blppNGNWUG9VWkdJMWU2WkFaRXUrbE9WeXJzbGk2NjExTmRmZmcrNnlqSm1jWiIsIm1hYyI6Ijk5NGFmN2ExMjk5M2I5NjI4NTRmMzRiZjhhMGU4Nzk0OThhY2FmN2NmYTEzNmNkMDI0NmM0OGY0ZDk1ODg2MDkifQ==eyJpdiI6InEwNzNadjlLb3dlcHJFOWhBNGlpanc9PSIsInZhbHVlIjoiSTkyZjloT2lFV2gzRFRBMGpUTzZoSEYwTGsxTGdkMll4bHNTOWhYMXpaTG44MHcrRUtBT3J6QlFweUtkSWdiQk1VT1VianpXSlBhaE02MTVaYUZVNmc9PSIsIm1hYyI6ImNhYzlkMzg3YjQxMTBkOGE3MWIzMmVmZGRkNmI1ZDViMWRlMGNlZDliMjczYjAxYmE4NDQzMmM2Y2EyMDZmMDcifQ==eyJpdiI6IkdsbDBIcDRkNldPQzAwOHlhXC9RYWFBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImFqaHMxTjRQaThMQzRCenU3ZWlJa1c5Rklua0Mwc1dtQXF5OEh0ZncydkVLNmI5OWdcL0JDeUpkQVR5RSszbEhrIiwibWFjIjoiY2YxMjY3MzA3MmZhNzFmOTk0YTJkYjg5OGExOGE2ZmQ1OGVjYmU0M2FhYzNiNWVkNjU0NDIyNWNlNmU0ZWU2NCJ9eyJpdiI6ImRCYnBLRGN2QnNJd2JQYXNDdzRYcnc9PSIsInZhbHVlIjoiRENoQVFWR0dPQWxXSXVRXC9aa09FUGZvdGFNVWZvNjM3MjAyc2E4OFpiZWsrMjc0QnZKUDVFRHZFbzVwREtCaFcrQWhBQ21Wb0RpSlwvcDM3XC9YbmQxc2c9PSIsIm1hYyI6ImIxNDIxODEwOTVjNzY2ZDc0MWUyMGUxZTJkZmRiNTU0ZGRjNTY2ZTk2MGE2OTJkMGE2NDYyNDBjZTcwZjg2OWEifQ==eyJpdiI6Ik12NHUzd1BGWlM1cFwvTkU4U1ZFZHp3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlV1MG50MERHSFQrZE5RRmhwU1NDdVBcL2R0ek5LUFNtelVteCt3a1wvYm1tVmJ0c0NjS0tiNGFjV0o3M1k2ajRjNyIsIm1hYyI6ImUzMjM1Y2JkYmU1MGI3NzVhMDYxZjMyYmZhOTg2ZWQyYTFmYzJiNzEyZDQ1Nzg0YTg4M2M2MmQxYzA2NWUyZGMifQ==eyJpdiI6IjYycnJWck5NZGJvXC9qc2NTQXl0QUhBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImVMVFI5U2laZVwvZkc5MTYzcmNpZzEwNDNcL0xPK1hVTDBaZHFLakZPM3hnRzVhUlBcL1BXXC9NODJ6S1dVeU80aXUzWDRObFA4T3pUUVlWcmV0S2h4RVlBaVpNZlwvS1k4dGpNQzRzemw2ZStDXC9BPSIsIm1hYyI6IjQzMWUyOWQ2NWQ4NDNhNGZkZTYxNjg2ZmQ3OTYxMjZjMzg1MmE2OTUyNGUzM2EzNTgzY2I3MDFkYzQ0NDdjZDEifQ==