Dư sinh xin chỉ giáo nhiều hơn - Chương 36
Đọc truyện Dư sinh xin chỉ giáo nhiều hơn Chương 36 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn – Chương 36 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Ông bà nội ngồi chính giữa, xung quanh con cháu sum vầy.
Nhiếp ảnh gia hô: “Mọi người cười lên nào.”
Cố Nguỵ đứng bên nắm lấy tay tôi. Màn trập đóng lại trên khoé môi anh nét cười cong cong.
Một lời thành sấm, bức ảnh gia đình cuối cùng.
Chụp ảnh xong, cả nhà kéo nhau đến nhà hàng. Ngồi đối diện gia đình chú thím nhưng đầu óc tôi đang mải lạc trôi giữa trời: Tam Tam yêu quý, mày sắp có một người cô hết mực đoan trang…
Cùng một cậu em chồng khó chiều.
Và rõ ràng là cậu em này không được thích tôi cho lắm.
Trong bữa ăn, bà nắm chặt tay ông, miệng nở nụ cười đầy mãn nguyện nhìn cảnh con đàn cháu đống. Và rồi câu chuyện chuyển sang một chủ đề mới: “Tiểu Nam, bao giờ cháu mới dẫn bạn gái về nhà ra mắt ông bà đây?”
Trước kia tôi đã thám thính được ba tin tình báo từ Cố Nguỵ: Một, đồng chí Cố Tiêu thay bạn gái cũng gần như thay áo. Hai, chú thím rất muốn nó về nước nhưng nó không chịu. Ba, nó mới chia tay với người yêu.
Cố Tiêu: “Bà nội đang ép cháu bước vào nấm mồ hôn nhân đấy ạ?”
Mặt ba Cố Tiêu tối sầm lại.
Chị họ vội vàng xoa dịu tình hình: “Cố Tiêu còn nhỏ, ông bà cứ lo cho đôi nhà Cố Nguỵ trước đã.”
Thím Tiêu: “Tiểu Bắc thỉnh thoảng ngó ngó Cố Tiêu một tí, chẳng mấy nữa là nó về nhà rồi.”
Cố Tiêu đặt đũa xuống nhăn nhó: “Mẹ…”
Chị họ kịp thời cắt lời: “Thế Cố Tiêu thích mẫu bạn gái như nào?”
Cố Tiêu tựa lưng vào ghế, hất cằm về phía tôi: “Nói chung là không phải như kia.”
Cả hội trường câm nín.
Sao dạo này đang ăn đang uống cứ có người chĩa súng về phía tôi vậy?. truyện ngôn tình
Cố Nguỵ hơi nhíu mày, lạnh giọng trả lời: “Được thế thì còn gì bằng.”
Tôi ngẩng lên ban cho Cố Tiêu một nụ cười kiểu “người lớn không thèm chấp trẻ con”.
Hôm sau Cố Nguỵ phải đi làm nên ăn tối xong chúng tôi tạm biệt ông bà nội, gói ghém ra về.Mẹ Bác sĩ đang dặn hai đứa đi đường cẩn thận thì Cố Tiêu vội vàng xách túi chạy theo, chỉ quẳng lại đúng một câu “con ở nhà anh” cho bố mẹ, rồi đứng cạnh Cố Nguỵ như thần giữ cửa.
Thím Tiêu hít một hơi thật sâu: “Phòng con dọn xong rồi…”
Cố Tiêu: “Anh em lâu lắm không gặp nhau, bọn con phải đi hâm nóng tình cảm chứ.”
Thím Tiêu hơi lúng túng nhìn chúng tôi. Tôi cười an ủi: “Cháu về đihọc…”
“Anh chị không rảnh tiếp đón mày.”Cố Nguỵ chặn lời tôi.
Cố Tiêu hứ một tiếng: “Chưa cưới mà đã…”
Thằng bé nàycố tình chọc gậy bánh xe đúng không!
Chị họ đi qua khoác tay Cố Tiêu: “Chẳng mấy khi em về, ở nhàcho ông bà đỡ buồn. À cả Lục Nguyệt nữa. Lâu lắm rồi Lục Nguyệt chưa gặp cậu.”
Lục Nguyệt đang ôm cổ Andrew, nghe vậy quay sang nhìn Cố Tiêu ba giây,rồi quay ngoắt sang chỗ khác, níu chặt cổ ba.
Cóđứa con như thế thì còn cần gì hơn!!
Ba ngày nữa Cố Tiêu về Mỹ, nhà chị họ ở lại thành phố X một tuần. Từ đó, cuộc sống của tôi và Cố Nguỵ có thêm một thú vui mới: Skype với Lục Nguyệt.
Một ngày cuối tuần tháng chín, tôi đi thư viện thành phố tìm giúp Tiểu Thảo hai cuốn sách nghe nói sắp ngừng tái bản. Bác sĩ chỉ trực nửa ngày, chắc tầm này cũng sắp đến, tôi đủng đỉnh ra ngoài. Tôi mới biết một tiệm mì nấm thiên nhiên, còn đang tính trưa nay có nên dẫn anh đến thử không, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thiệu Giang.
Anh bước từng bước khoan thai trên bậc thềm, mọi thứ vẫn hệt như hồi ấy. Sáu năm trước, lần đầu tiên tôi gặp anh ấy cũng là ở bậc thang trước cửa thư viện trường.
“Lâm Chi Hiệu!” Anh ta có vẻ ngạc nhiên, “Không ngờ lại gặp em ở đây.”
“Hi.” Thiệu Giang hơn tôi một năm, cũng học nghiên cứu sinh ở thành phố X, tính ra phải hơn ba năm rồi chúng tôi chưa gặp nhau.
“Em đi mượn sách à?”
“Tra mấy thứ linh tinh thôi ạ.”
“Cho luận văn tốt nghiệp?”
“Vâng.Kiểu kiểu thế.” Sao anh ta biết mình đang học nghiên cứu sinh?
“Định tiếp tục học lên tiến sĩ hay đi làm?”
“Em vẫn chưa quyết định.”
Thiệu Giang cười cười: “Lâu lắm không gặp.”
“Vâng.Cũng lâu lâu rồi.” Tôi cảm thấy lẽ ra đây phải là lời mở đầu.
Cả hai im lặng.
Tôi cảm thấy cứ im lặng như vậy thì hơi kỳ cục, nên chủ động hỏi: “Anh đang học tiến sĩ à?”
“Không, anh làm ở đài truyền hình rồi.”
“Nơi công tác lý tưởng rồi. Chúc mừng anh nhé.”
“Thực ra cũng không tốt như mình tưởng tượng.” Rồi anh ta kể chuyện làm mấy chương trình tin tức phóng sự vừa cực vừa chán. Thực ra tôi định nói, làm thời sự cũng ổn đấy chứ, có khi những chương trình khác còn loạn lạc hơn. Ví dụ như chương trình giải trí, đã không ổn định, còn hay gặp các thể loại sự cố khi ghi hình, từ nội dung lẫn hình thức. Ví dụ như chương trình đời sống, rườm rà phức tạp, nếu phù hợp với sở thích còn đỡ, nếu không thì chẳng khác nào đầy đoạ.
“Em về trường một mình?”
“Không, em đang đợi người tới.”
Chúng tôi trao đổi câu được câu chăng cho đến khi Bác sĩ đến. Hai bên chào hỏi nhau, tôi tạm biệt Thiệu Giang.
Lúc ăn trưa, Bác sĩ hỏi: “Vừa nãy là ai?”
Chẳng mấy khi thấy anh tò mò, tôi cười: “Tình đơn phương thời đại học của em.”
Tam Tam – kẻ đến ăn chực – ngẩng phắt dậy, mắt long lanh: “Mày gặp cái anh hồi xưa mày thích á?”
Bác sĩ vẫn nhàn nhạt: “Thảo nào cả bữa cơm đầu óc cứ để đâu đâu.”
Em để đâu đâu lúc nào? Em chỉ đang hoài niệm cuộc sống sinh viên thôi… “Anh ấy hơn em một lớp, gặp nhau ở prom kỷ niệm ngày thành lập trường hồi năm hai, viện bọn em với viện anh ấy không có liên kết gì với nhau nên về sau cũng chẳng qua lại nữa.”
“À à đúng rồi…” Tam Tam đang ăn ngấu ăn nghiến chợt ngẩng lên nhìn Bác sĩ, “Em thấy hai người rất giống nhau luôn ấy.”
Bác sĩ cười cười, cúi đầu ăn. Tôi cảm thấy không khí hơi là lạ, nhưng lại không biết lạbở đâu.
Tam Tam đang ăn thì có điện thoại báo tăng ca. Cơm nước xong xuôi, Bác sĩ lặng lẽ ngồi trên sofa đọc sách, tôi nấu cháo thập cẩm, vừa khuấy vừa ngẩn ngơ nhìn góc nghiêng của Bác sĩ, chao ôi xem mãi không chán, đến nỗi tôi bắt đầu cảm thấy mình hơi biến thái… Tới giờ tôi vẫn không hiểu tại sao chẳng có ai cảm thấy Bác sĩ đẹp trai kinh khủng khiếp hoảng hốt. Làn da này, lông mày này, sống mũi này, đôi mắt này, giọng nói này, lại thêm cái khí chất này, hoàntoàn có thể đi đóng phim. Không biết là do “tình nhân trong mắt hoá Tây Thi” hay vì thẩm mỹ khác người nhưng tôi thích kiểu người điềm đạm nhã nhặn, mình thấy đẹp trai điên đảo nhưng với người khác thì “Cũng được, gọi là tàm tạm thôi chứ không đến mức đẹp lắm đẹp vừa”, ví dụ như Bác sĩ, ví dụ như Thiệu Giang.
Thôi chết, tôi giật mình, có khi nào Bác sĩ đang nghĩ mình là cái bóng hoặc kẻ đến sau của Thiệu Giang không?
Tôi gọi: “Bác sĩ, bác sĩ…”
Bác sĩ chống cằm, vẫn ngồi yên như vậy ừ một tiếng.
“Anh có thấy anh rất giống thầy Lâm không?”
“Da trắng này, đeo kính này, lịch sự nhã nhặn này, giống lắm, nhưng cười lên thì đẹp trai hơn thầy Lâm nhiều.”
Vẫn không động đậy.
Tôi tiếp tục khuấy cháo của mình: “Anh có biết mắt thẩm mỹ về đàn ông của con gái thường bị ảnh hưởng từ ba mình không? Gu của em đã bị thầy Lâm định hình từ lâu. Nếu thầy Lâm mà như Hồ Quân thì có khi hồi xưa em đã thích bác sĩ Tiểu Cao ở khoa anh rồi cũng nên.” Haizz, còn bắt tôi phải trình bày thế nào nữa? Anh không liên quan gì đến Thiệu Giang cả, chủ yếu là tại thầy Lâm.
Tôi nhìn Bác sĩ,anh vẫn chống cằm như vậy, nhưng tôi thấy anh cười.
Lúc ấy tôi còn tưởng anh ghen.
Vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, tôi đang nhìn chằm chằm trần nhà hồi hồn.
“Anh khoá trên gì gì của em có ý với em.”
“Ừm… Hả?”
“Ừ.”
“À.”
“…Có muốn nối lại tình xưa không?”
“Không, không được.”
“Vì sao?”
“Anh đẹp trai như thế sao em nỡ bỏ đi.”
“Em thích anh vì cái mặt này?”
“Không phải, anh có biết lúc cười lên trong mắt anh toả ra ánh sáng không? Lấp lánh lấp lánh như khối thuỷ tinh đa diện ấy. Nhìn lâu là em gục…”
_____________________________________________
(Lần sau không được bức cung vào lúc em chưa tỉnh ngủ!)
Bác sĩ: Em lúc ấy dễ hỏi.
(Sao anh không hỏi mật khẩu thẻ tín dụng?)
Bác sĩ: Anh biết thừa là sinh nhật thầy Lâm rồi.