Điềm nhập tâm phi - Chương 33-34
Đọc truyện Điềm nhập tâm phi Chương 33-34 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Điềm Nhập Tâm Phi – Chương 33-34 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 33
Không khí như ngưng đọng lại.
Đầu ngón tay anh quận trong khoang miệng khiến trái tim cô đập loạn nhịp, Phó Tư Nghiên nhướng mi, trên khuôn mặt lạnh lùng không có chút cảm xúc nào, anh dùng đầu lưỡi quét nhẹ đầu ngón tay cô, khiến cơ thể cô chấn động.
Đôi mắt người đàn ông cong lên, anh nhếch môi, trong mắt dần hiện lên ý cười. Cô hoảng sợ rút ngón tay ra rồi quay người bỏ chạy.
Phó Tư Nghiên duỗi cánh tay dài ra ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô rồi kéo cô ngồi lên đùi anh.
“Em chạy đi đâu vậy?” Phó Tư Nghiên ghé môi lên má cô, giọng nói trầm thấp.
Dựa lưng vào lồng ngực cường tráng của anh, Nguyễn Hân có thể cảm nhận được tiếng đập mạnh mẽ dưới lồng ngực cơ bắp của anh. Cô khẽ động hai vai, mặt nóng bừng: “Để em dậy.”
Phó Tư Nghiên giữ eo cô lại bóp, anh thở gấp: “Đừng di chuyển.”
Ánh đèn trên trần chiếu rọi trên khuôn mặt của hai người. Nguyễn Hân cảm nhận được có một thứ cứng rắn đang nhô lên bên dưới thân mình. Cô không dám động đậy, chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói: “Em thấy anh ngủ rồi nên đắp chăn cho anh.”
“Em sờ cằm anh.”
Nguyễn Hân ơ một tiếng chột dạ: “Em đâu có.”
Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh ấm áp của Phó Tư Nghiên: “Anh bị em sờ nên mới tỉnh đó.”
“…”
Lời này nói ra khiến người ta cực kỳ dễ suy nghĩ lệch lạc, người không biết lại nghĩ cô sờ đi đâu đó.
Nguyễn Hân nhếch mày lên nhìn anh, biểu cảm của Phó Tư Nghiên vẫn như thế, cứ như thể không hiểu ý mình đang nói vậy.
Nguyễn Hân lo đến phát run, sức lực của hai người chênh lệch cực lớn. Nếu lúc này mà Phó Tư Nghiên bộc phát thú tính thì cô chắc chắn không phản kháng nổi. Hơn nữa giờ chân cô cũng mềm nhũn rồi, làm gì còn sức lực mà phản kháng.
“Em thấy dưới cằm anh có mỡ nên mới muốn lau đi giúp anh mà.”
Nguyễn Hân nói bừa.
“Có mỡ?”
“Vâng, có mỡ, cằm anh phát sáng mà.” Nguyễn Hân tìm được một lý do thì trong lòng khẽ thở phào: “Có phải tối anh ăn cơm không lau miệng đúng không?”
“…”
Nguyễn Hân biết Phó Tư Nghiên là người yêu sạch sẽ, không thể nào ăn cơm xong mà không lau miệng, nhưng cô thật sự không tìm ra được lý do nào để giải thích cho việc mình nhân lúc anh ngủ say để sờ cằm anh hết. Hơn nữa cái thứ đó của anh vẫn đang ở bên dưới cô, nói câu này làm anh cáu mất vui thì lại không hay.
Phó Tư Nghiên lại không hề cáu, thứ ở dưới thân cô cũng chưa có dấu hiệu bình thường trở lại. Nguyễn Hân toát mồ hôi lưng, Phó Tư Nghiên còn dùng ngón tay khều áo cô, để lộ ra một mảng da trắng bóc. Bàn tay anh nắm quanh eo cô dùng lực ma sát khiến cô run lên, khoé môi trào ra một chút nước. Cô biết anh cố tình truy cứu chuyện cô sờ cằm anh, nhưng cũng là vì muốn chiếm tiện nghi của cô một cách quang minh chính đại mà thôi. Cô cắn môi ngước đôi mắt diễm lệ nhìn anh: “Phó Tư Nghiên, anh lại chiếm tiện nghi của em, lưu manh.”
Hơi thở của Phó Tư Nghiên trở nên loạn nhịp, anh ôm cô đổi tư thế để cô ngồi lên đùi mình. Anh cúi đầu giữ lấy trán cô, yết hầu trượt lên xuống. Anh nhắm mắt lại cố đè nén hơi thở rồi nói: “Anh xin lỗi, anh cứ tưởng em sờ trộm anh là do muốn Thông Thông với Linh Linh.”
“…”
Muốn Thông Thông với Linh Linh?
Có nghĩa là… muốn anh.
“Ai muốn Thông Thông với Linh Linh hả, đã bảo anh đừng tưởng thật mà?” Nguyễn Hân không nhịn được nữa, cô nhấc tay đẩy vai anh ra, thuận tiện đánh lên cánh tay anh mấy cái.
Phó Tư Nghiên mặc kệ cho cô đánh, nhưng vẫn ôm chặt cô không buông tha: “Nguyễn Hân.”
Anh gọi tên cô: “Chuyện trước đó anh nói với em, em đã suy nghĩ chưa?”
Nguyễn Hân ngây nữa, thấy anh rất nghiêm túc nên cô nghi ngờ hỏi: “Suy nghĩ gì chứ?”
Phó Tư Nghiên nhếch môi nói: “Làm vợ chồng chính thức đó.”
Làm vợ chồng chính thức, là muốn động phòng với cô sao?
Nguyễn Hân lại lo lắng trở lại, cô đỏ mặt: “Phó Tư Nghiên, anh đừng lúc nào cũng nghĩ chuyện đó có được không.”
“Chuyện gì cơ?”
Giọng anh cực kỳ mập mờ, còn mang theo ý cười.
Nguyễn Hân hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại. Anh lưu manh mà còn không xấu hổ thì cô cũng đâu cần thiết phải ngại cơ chứ.
“Em nói rồi mà, tạm thời em vẫn chưa muốn có con.”
“Vậy còn anh thì sao?”
“Hả?”
Phó Tư Nghiên nâng cằm cô: “Nguyễn Hân, ngẩng đầu nhìn anh.”
Nguyễn Hân ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút của anh. Anh nghiêm túc nói: “Không cần con, thế có cần anh không?”
“Ý… ý gì chứ?”
Nguyễn Hân bàng hoàng thỏ thẻ.
Phó Tư Nghiên đặt ngón tay lên môi cô, giọng điệu bất lực: “Nguyễn Hân Hân, có phải anh không nói thích em thì em sẽ không biết không hả?”
Nguyễn Hân ngây người ra, tim cô đập loạn nhịp: “Anh nói gì cơ?”
Phó Tư Nghiên: “Em không nghe thấy?”
Nguyễn Hân chớp chớp mắt: “Ồ, em nghĩ là em nghe nhầm rồi ý.”
“Em không nghe nhầm đâu.” Phó Tư Nghiên ghé vào tai cô nói: “Nguyễn Hân Hân, anh yêu em, anh thích em, anh muốn em, anh…”
Nguyễn Hân không ngờ Phó Tư Nghiên sẽ nói ra những câu như vậy, cô đỏ mặt, nhưng khoé môi vẫn không nhịn được kéo lên: “Đừng nói nữa.”
Phí Tư Nghiên thấy cô cười thì trầm giọng lại: “Em có muốn suy nghĩ chút không?”
Trong chốc lát Nguyễn Hân chưa biết nên trả lời anh thế nào, nhân lúc anh không để ý cô nhấc chân đá lên chân anh rồi đứng lên định chạy đi nhưng Phó Tư Nghiên lại với theo kéo cô lại.
“Sao lại chạy đi thế, chẳng phải là muốn sờ cằm anh sao?”
Phó Tư Nghiên giữ lấy ngón tay cô rồi đưa nó lên cằm mình.
Đôi lời tác giả: Bạn tui cưới nên tui đi làm phù dâu, nên sẽ cập nhật chậm chút nha.
Chương 34 :
Bàn tay to lớn ấm áp của Phó Tư Nghiên ôm trọn bàn tay cô. Hắn cầm ngón trỏ của cô chạm vào giữa cằm mình, xoa lên xoa xuống.
Đôi mắt người đàn ông đó đang ngắm nhìn ngắm cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Nguyễn Hân cảm thấy cảm giác mơ hồ huyền ảo lại xâm chiến trái tim mình, bản thân cô cũng không giải thích được đó là loại cảm giác gì, Phó Tư Nghiên vẫn cầm tay cô vuốt ve cằm hắn, dường như muốn để cô nghiện cảm giác này.
“Được rồi.”
Nguyễn Hân thu tay về.
Phó Tư Nghiên hạ thấp giọng, nói: “Sau này muốn vuốt ve chỗ nào cứ nói với tôi, tôi sẽ phối hợp với em.”
Mặt Nguyễn Hân đỏ bừng, lườm hắn một cái, chuyển chủ đề: “Đừng nói lung tung, không phải anh mệt sao, còn không mau đi ngủ, quầng thâm mắt càng ngày càng rõ rồi kìa.”
Cô nhảy xuống khỏi người Phó Tư Nghiên, lần này hắn không ngăn cô lại, nhưng hắn đã chủ ý muốn nói rõ ràng quan hệ của hai người, không định dễ dàng để cô đi như thế, hắn đứng dậy, nhìn cô, trịnh trọng nói lại một lần nữa: “Nguyễn Hân, không nhận được câu trả lời của em, tôi rất căng thẳng, tôi muốn theo đuổi em, mong em hãy suy nghĩ thật kỹ, cho tôi một cơ hội.”
Những lời mà Phó Tư Nghiên nói hôm nay đã vượt ra khỏi những gì mà Nguyễn Hân biết về hắn.
Cô bị thái độ nghiêm túc giống như đang tuyên thệ của Phó Tư Nghiên khiến cho không biết phải làm gì, đầu óc choáng váng, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ nghĩ đến việc Phó Tư Nghiên sẽ thích cô.
Hai người họ rõ ràng là hai kiểu người khác nhau, hắn trưởng thành đứng đắn, từ nhỏ đã được Phó lão gia nuôi dạy làm người kế nhiệm mình, trên thương trường hô mưa gọi gió, kinh nghiệm dày dặn.
Còn cô mặc dù là người thừa kế của tập đoàn Đại Hành, nhưng với tư cách là người con gái độc nhất của nhà họ Nguyễn, là viên minh châu của cả nhà, cả bố cả mẹ đều rất yêu thương chiều chuộng cô. Có lẽ hai người đã sớm có ý định ly hôn, cho nên họ cố gắng bù đắp tình yêu thương cho đứa con độc nhất của mình, trước giờ chưa từng yêu cầu cô nhất định phải làm thế này thế kia. Vì thế từ nhỏ đến lớn cô sống rất thoải mái, ung dung, tính tình cũng có chút kiêu kỳ.
Cô cho rằng hắn sẽ thích kiểu con gái nữ cường, mạnh mẽ, tương đồng với hắn.
Nhưng hắn lại nói thích cô.
Hắn hỏi cô có muốn sinh con không cô lại còn nghĩ rằng hắn nói thế chỉ để khiến ông nội vui lòng. Nhưng với tính cách của hắn sẽ không vì chuyện lừa cô sinh con mà nói thích cô.
Trong đầu cô lại nhớ đến chuyện trước đây hắn hỏi cô có đồng ý thử làm vợ chồng với hắn không, rồi hôn cô ôm vào lòng.
Khi hắn đi làm, hỏi cô có nhớ hắn không.
Thậm chí đến việc chỉ vì cô gửi tin nhắn hỏi hắn có phải có độc không nhưng hắn lại không hiểu ý cô, hiểu nhầm thành sức khỏe cô không ổn, bỏ mặc cả một hội đồng quản trị công ty chạy về nhà xem cô thế nào rồi sau đó lại vội vã quay về công ty.
Lúc đó cô còn cảm thấy kỳ lạ.
Bây giờ cô đã hiểu rồi, là hắn quan tâm đến cô.
Mà cô dường như cũng không từ chối nụ hôn của hắn.
Tim cô đập dữ dội, nhìn ánh mắt của hắn cảm thấy hơi hoảng, cô cúi đầu, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, nói: “Vậy để tôi suy nghĩ.”
Cô vừa nói dứt lời, hai tai lại nóng bừng lên.
Khóe miệng Phó Tư Nghiên cong lên, đi về phía cô nhưng Nguyễn Hân lại đưa tay ra chặn lại trước ngực, nói: “Tôi vẫn đang suy nghĩ chứ chưa đồng ý, trước khi tôi chính thức nhận lời, anh không được tùy tiện động tay động chân với tôi.”
Phó Tư Nghiên nhìn cô, chủ động lùi lại phía sau một bước, sảng khoái nói: “Được”.
Nguyễn Hân nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu đã như vậy thì việc chúng ta tiếp tục ngủ chung một giường phải chăng là không hợp lý cho lắm?”
Phó Tư Nghiên biết cô đang băn khoăn chuyện gì liền nói: “Hiện giờ về cơ bản là ngày nào dì Hoàng cũng báo cáo chuyện tình cảm của hai chúng ta cho ông nội, nếu chuyện chúng ta không ngủ chung giường bị bà ấy phát hiện, bà ấy sẽ nói lại với ông nội.”
Sức khỏe của ông không tốt, bây giờ tâm nguyện duy nhất giúp ông cố gắng chống đỡ bệnh tật chính là được ôm chắt của mình, nếu để ông biết được cháu trai cháu dâu ngoài miệng nói đang cố gắng nhưng thực ra lại không ngủ chung phòng thì không biết ông sẽ đau lòng như thế nào.
Nghĩ đến tốc độ truyền tin của dì Hoàng, Nguyễn Hân đồng ý với lời nói của Phó Tư Nghiên.
“Vậy làm thế nào?”