[Dịch] Người Người Tâng Bốc Vườn Nông Sản Của Tôi - C29
Đọc truyện [Dịch] Người Người Tâng Bốc Vườn Nông Sản Của Tôi C29 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Mà khi cửa sổ xe mở ra tiếp xúc cùng với con đường bên ngoài, ánh đèn rực rỡ, tiếng nói ồn ào và tiếng còi xe đều tràn vào bên trong không gian nhỏ hẹp này.
Đối với người bình thường mà nói, loại âm thanh này rất chi là bình thường, nhưng âm thanh đó sẽ khuếch đại vô hạn bên tai của những người bệnh nhân đang đau đầu.
Phó Vân Trạch cảm thấy bản thân càng ngày càng khó chịu hơn, đầu óc ong ong, anh cảm thấy đầu hơi choáng váng, đồng thời còn có chút buồn nôn.
Trên mu bàn tay Phó Vân Trạch nổi lên những đường gân xanh nhàn nhạt, sau khi quyết định lựa chọn giữa việc uống thuốc và để yên cơn đau hiện tại, anh quyết định chịu đựng trước.
Bằng không lần sau sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Tuy nhiên vào đúng lúc này, một mùi thơm nhàn nhạt xuyên qua vô số ồn ào náo động và ánh đèn chói lóa, bay thẳng vào mũi Phó Vân Trạch.
Nó tựa như mây mù mờ mịt, lại như cỏ cây tươi mát, khiến anh liên tưởng đến núi rừng xanh mát sau những cơn mưa, dường như mang theo vô số sinh mệnh tràn đầy sức sống, ngay cả cảm giác buồn nôn trong dạ dày cũng giảm đi rất nhiều.
Mùi hương này… đến tột cùng thì nó là gì vậy?
“Tổng giám đốc Phó, đã lấy được đồ rồi.”
Trong lúc đang suy nghĩ, cửa xe đột nhiên mở ra, Phan Hằng mang theo một luồng khí nóng đi vào, lập tức khiến cho Phó Vân Trạch đang ở trong rừng núi yên tĩnh trở lại với thế giới hiện thực ồn ào:
“Anh có muốn xem——-“
“Cậu có ngửi thấy không?”
Phó Vân Trạch đột nhiên ngắt lời anh ấy.
“…Cái gì ạ?”
Phan Hằng sửng sốt, cùng tài xế hai mặt nhìn nhau.
“Biến mất rồi.”
Phó Vân Trạch mím môi, mặt mày tuấn tú có chút buồn bã, anh mất mát nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng chỉ nhìn thấy dòng người và phương tiện đi lại.
Phan Hằng theo hướng của anh nhìn ra bên ngoài, từ góc nhìn của một người đàn ông, anh ấy liếc mắt một cái là đã nhìn thấy được bóng lưng của một cô gái nào đó.
Đối phương búi tóc, để lộ ra chiếc cổ thiên nga thon dài, làn da trắng như ngọc, vài sợi tóc bồng bềnh được vén ra sau tai, khiến cô trông vô cùng tươi tắn và tự nhiên.
Dáng vẻ của cô gái đó rất đẹp, vai lưng thẳng tắp, vòng eo vô cùng thon gọn, đôi chân thẳng và thon dài, cô đang đi về phía đầu bên kia vỉa hè, trên tay cầm túi đồ của nhãn hiệu T.
“Dáng người chữ S.”
Phan Hằng thầm nghĩ.
Anh ấy lại nhìn về hướng đó mấy lần, đáng tiếc từ góc độ này, Phan Hằng không thể nhìn thấy chính diện, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.
Đây là thói hư tật xấu của đàn ông, khi gặp một cô gái có ngoại hình nổi bật, họ sẽ không nhịn được mà nhìn cô ấy thêm vài lần, thậm chí trong lòng còn mơ tưởng về cô ấy một phen.
Chẳng qua nguyên tắc này lại không hề áp dụng trên người Phó Vân Trạch.
Tổng giám đốc Phó thực sự không thích việc các nhân viên nam của công ty bàn tán về ngoại hình, dáng người, đời tư,… của các nhân viên nữ sau lưng họ, đồng thời anh cũng đã viết rõ ràng những điều cấm kỵ này trong sổ tay nhân viên.
Mà chính bản thân anh cũng là một nhân chứng sống, hoàn toàn không bao giờ chú ý đến những điều này.
Phan Hằng đôi khi cảm thấy tổng giám đốc của mình quả thực không phải là con người, anh giống như một bức tượng ngọc lạnh băng, đẹp trai hấp dẫn nhưng lại thiếu mất sự ấm áp.
Dù mỹ nhân có xinh đẹp đến đâu thì họ cũng chỉ là một chuỗi số liệu không đáng quan tâm trước mặt anh, hoàn toàn không hề có phản phản ứng gì cả, như kiểu đang thể hiện vẻ quyến rũ của mình trước mặt một người mù.
Đôi khi anh ấy thậm chí còn nghi ngờ, khụ khụ… Có thể nào tổng giám đốc Phó có vấn đề gì đó ở phương diện kia không?
Không thì tại sao đến bây giờ vẫn ——-
“Trở về đi.”
Phó Vân Trạch nhận ra ánh mắt kỳ quái của Phan Hằng, nhưng anh cũng không có hứng thú với những suy nghĩ tò mò nhàm chán của người khác.
Chỉ là… Anh một lần nữa lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu anh vốn thường chứa đầy số liệu và vô số quyết sách khác nhau, bây giờ đột nhiên lại nghĩ đến một điều gì đó khác khiến anh thất thần đến lạ thường.
Tế bào não hoạt động đến mức không thể bỏ qua, thậm chí còn hoạt động mạnh mẽ hơn cả khi nghiên cứu kết quả nghiên cứu khoa học mới.
Chúng nó ngưng tụ thành khát vọng tri thức mãnh liệt, hoàn toàn triệt tiêu cơn đau đầu và khiến cho anh càng muốn tìm hiểu rõ ràng hơn vừa rồi chính xác là chuyện gì vừa xảy ra.
Người sở hữu mùi hương đó…
Phó Vân Trạch nhẹ nhàng nhéo nhéo giữa đầu lông mày, nâng cửa sổ xe lên, chiếc xe sang trọng này dần dần hòa vào màn đêm cho đến khi biến mất.
Trịnh Thiển vừa trở về ký túc xá thì lập tức đi tắm.
Hai mươi phút sau, cô bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc đã sấy khô một nửa, nước da hồng hào như trứng gà bóc, cảm nhận được luồng khí lạnh từ máy điều hòa, cô mới cảm thấy hơi nóng khắp người tiêu tan đi một chút.
Hôm nay thật sự quá mệt mỏi rồi.
Trịnh Thiển ném quần áo vào máy giặt, lúc đóng cửa thì đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, hẳn là dung dịch dinh dưỡng thực vật bắn lên quần áo khi cô tưới cây.
Chỉ là không ngờ mùi hương này lại kéo dài lâu như vậy.
Tuy nhiên, mùi hương này cũng không tồi.
Nghĩ đến dọc đường tài xế cũng không có chuyện gì bất thường, Trịnh Thiển vội vàng để chuyện đó ra sau đầu, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
*
Hai giờ sáng.
Phan Hằng nửa tỉnh nửa mơ, trong bóng tối nhìn thấy điện thoại sáng lên, anh ta đột nhiên giật mình, ý thức còn chưa tỉnh hẳn thì đã cầm điện thoại lên.
Thái Tử gia:【Giúp tôi tìm một loại nước hoa.】
Phan Hằng đọc xong tin nhắn thì không nói nên lời, nửa đêm không ngủ chỉ để tìm nước hoa sao?
Má nó, loại việc này để ngày mai hẵng nói không được sao? Tổng giám đốc Phó thực sự là một nhà tư bản độc ác! Đáng ghét!
Phan Hằng:【Vâng tổng giám đốc Phó, anh có thể mô tả chi tiết đó là loại nước hoa gì không ạ?】
Trong phòng ngủ tông màu lạnh, đèn tường tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, Phó Vân Trạch mặc bộ đồ ngủ bằng tơ tằm màu xám ngồi ở mép giường, một tay đỡ trán, dưới mắt lộ ra một vệt xanh nhạt, lông mày nhướng lên, mặt mày trầm lắng, giống như một bức tượng ngọc trắng tinh xảo.
Anh cụp mắt xuống, hồi tưởng về cảm giác buổi tối, sau đó gõ chữ trả lời:【Sức sống.】
Đây là từ hoàn hảo nhất để mô tả về nó.
…?
Thái dương Phan Hằng nhảy dựng lên, cảm thấy sự tức giận ở trong lòng gần như không thể khống chế được: Tôi hỏi anh loại nước hoa nào, anh lại nói với tôi là sức sống? Một khái niệm trừu tượng như vậy, sao mà tìm ra được chứ?
Sức sống, má nó——