[Dịch] Người Người Tâng Bốc Vườn Nông Sản Của Tôi - C120
Đọc truyện [Dịch] Người Người Tâng Bốc Vườn Nông Sản Của Tôi C120 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Trịnh Thiển sững sờ ngay từ lúc nhìn thấy đối phương.
Thời gian dường như quay ngược lại hai năm trước.
Cái nhìn thoáng qua hai năm trước của cô hoàn toàn trùng lặp với người trước mặt, bức ảnh trong ký ức của Trịnh Thiển đã được thay thế bằng khung cảnh sống động trước mắt, dường như ngay cả góc nghiêng của ánh sáng mặt trời cũng đã vô tình bị thay đổi.
Thì ra anh không phải là người nổi tiếng, mà là lãnh đạo cấp cao của công ty Khoa Học Công Nghệ Tương Lai…
Tuy nhiên, lãnh đạo cấp cao mà trẻ tuổi như vậy đúng là vô cùng hiếm có.
Trịnh Thiển không biết cảm giác hiện tại của bản thân là gì.
Tim đập hơi nhanh, suy nghĩ hỗn loạn, có loại cảm giác như không biết mình đang ở đâu.
Vốn dĩ cô chỉ coi đối phương như một vì sao không thể chạm tới, một khung cảnh xa vời đến mức vô thực, giống như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp ở bảo tàng Louvre——
Thỉnh thoảng cô sẽ âm thầm nhớ lại dung mạo đó ở trong lòng, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng lại có thể gặp được đối phương ở ngoài hiện thực.
Thật sự là chưa bao giờ nghĩ đến!
Phó Vân Trạch giơ tay từ chối chiếc ô mà Phan Hằng đang cầm trên tay, đồng thời cũng có vài phần ghét bỏ hai người vệ sĩ kia.
Anh khẽ cau mày, sải bước về phía trước, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy nhân viên của Hoa Gian Tập.
Khi nhìn lướt qua đám người, ánh mắt của Phó Vân Trạch vô thức dừng lại trên người Trịnh Thiển trong giây lát.
Cô gái đứng giữa đám đông, dáng người cao ráo, mặc váy sáng màu, khoác áo khoác trắng, mái tóc đen dài được buộc cao, đôi mắt hạnh trong veo, như dòng suối chảy róc rách mùa hè, lúc chảy qua còn có thể cảm nhận được sự mát lạnh của nó.
Phó Vân Trạch lịch sự nhìn đi chỗ khác, nhưng hàng lông mày đang cau lại của anh cũng dần dần giãn ra.
Đúng lúc này, anh đột nhiên ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.
Không phải là mùi nước hoa nồng nặc hay là bất kỳ mùi hương nhân tạo nào, mà đó là hương sen rất dễ chịu.
Tươi mát thanh nhã, hương thơm không nồng, thông qua nó có thể nhìn thấy cảnh hoa sen nở rộ, gió thổi qua, cánh hoa nhẹ nhàng đung đưa, dáng vẻ yêu kiều nhưng lại có chút quạnh quẽ, thấm vào tận ruột gan.
– Giống như khí chất của đối phương vậy…
Những suy nghĩ ở trên xuất hiện trong đầu Phó Vân Trạch mà không rõ lý do.
Ngoài mùi hương này ra, trong không khí còn lẫn một mùi hương khác như có như không.
Mù mịt như mây mù, trong lành như cỏ cây, như thể có sức sống vô tận, khiến người ta liên tưởng đến câu thơ ‘Thảo trưởng oanh phi nhị nguyệt thiên’ (Tháng ba cỏ mọc, oanh bay), như thể đang đặt mình ở bên trong núi rừng sau cơn mưa, xoa dịu sự căng thẳng và áp lực mấy ngày qua.
Đây là…?
Phó Vân Trạch hơi sửng sốt.
Đó chính xác là mùi hương mà anh đã ngửi thấy trong xe đêm đó, mùi hương mà anh đã tìm kiếm bấy lâu nay.
Đó là mùi ‘nước hoa’ làm anh nhớ mãi không quên.
“Cô ——”
Phó Vân Trạch bỗng nhiên ngước mắt nhìn Trịnh Thiển, trong mắt dường như có chút kinh ngạc và động dung.
Cảm xúc của Trịnh Thiển còn chưa bình tĩnh lại, hai người nhìn nhau vài giây, khi bầu không khí sắp đông cứng lại, họ lại đồng thời quay mặt đi.
Phan Hằng: ?
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy, hình như tai của tổng giám đốc Phó hơi đỏ lên thì phải.
Liễu Nghệ: Bầu không khí có chút kỳ lạ, có phải là quản lý biết anh chàng đẹp trai này không vậy?
Trịnh Thiển nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cô tự lên tiếng giới thiệu:
“Xin chào, tôi là quản lý của Hoa Gian Tập, Trịnh Thiển.”
“Xin chào, Phó Vân Trạch.”
Giọng nói của người đàn ông cũng rất dễ nghe, hơi trầm và có chút lạnh lùng, giống như suối băng dưới núi tuyết, thuần khiết không tì vết, hoàn toàn phù hợp với khí chất của anh.
Lúc này, Liễu Nghệ đã từ bỏ anh chàng đẹp trai có cơ bụng 8 múi, giọng nói dễ nghe mà mình mới phát hiện cách đây vài ngày, cô ấy đã hoàn toàn gục ngã dưới chiếc quần tây của anh chàng đẹp trai trước mặt này.
Nếu Phó Vân Trạch là một người nổi tiếng, e rằng sẽ nhiều thêm một fan nữ ‘si tâm không thay đổi’.
Nhưng Trịnh Thiển lại chú ý vào một chuyện khác – anh họ Phó.
Là nhân viên trực thuộc Phó thị sao?
Tập đoàn Phó thị là một gia tộc cực kỳ lớn, bao gồm nhiều ngành nghề, nhân sự phức tạp, thế nên Trịnh Thiển hoàn toàn không nghĩ đến phương diện người thừa kế.
Nhưng Phó Vân Trạch chưa bao giờ nghĩ đến việc che giấu thân phận của mình với cô.
Mặc dù anh cư xử khiêm tốn và hiếm khi xuất hiện trước công chúng, nhưng trên mạng luôn có những tin tức nhỏ, nếu cô kiểm tra cẩn thận thì có thể phát hiện ra.
*
Cửa xoay mở ra, Trịnh Thiển đi ở đằng trước, Phó Vân Trạch cách nửa bước theo sát phía sau, hai người đều cao ráo, dung mạo lại ưu tú, nhìn từ phía sau trông không khác gì là một đôi tình nhân.
Phan Hằng nhét đồ đạc vào trong ba lô, cất chiếc ô trên tay đi.
Thời tiết có chút nóng bức, anh ấy dùng khăn ướt lau sạch, được Liễu Nghệ giúp dán một miếng dán làm mát sau gáy, hiệu quả thực sự rất tốt.
“Tổng giám đốc Phó, anh có muốn thử không?”
“… Được.”
Phan Hằng: Đột nhiên cảm thấy hôm nay sếp nhà mình nói rất nhiều. Tâm trạng tốt sao?
Phó Vân Trạch giơ tay cởi hai cúc áo sơ mi, để lộ làn da trắng lạnh và hầu kết gợi cảm.
Bởi vì dán miếng dán nên cổ áo hơi hếch về phía sau, lúc áo siết chặt lại có thể nhìn thấy đường cong của cơ bắp cực kỳ rõ ràng.
Sau khi dán xong, những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng của người đàn ông đặt lên chiếc cúc sắp cài, nhưng rất nhanh lại bỏ ra.
Sau khi dán xong, những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng của người đàn ông đặt lên chiếc cúc sắp cài, nhưng rất nhanh lại bỏ ra.
Thời tiết có hơi nóng, thật ra anh cũng không cần phải căng thẳng như lúc ở công ty.
Môi trường ở đây rất trong lành, có thể trải nghiệm thiên nhiên theo một cách khác.
Mà hai vệ sĩ riêng đi theo phía sau kia, một người đã đi cùng Hồ Nguyên Phong đến kiểm tra thiết bị giám sát an ninh trong khu vườn; người còn lại thì đi theo sau mọi người, giữ một khoảng cách nhất định với nhóm người phía trước, không nói một tiếng nào giống như là người vô hình.
Nhưng Phó Vân Trạch có thể cảm nhận được ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn của đối phương, anh cau mày, nói với vẻ xin lỗi:
“Xin lỗi, tôi không muốn mang theo vệ sĩ, nhưng công ty đã sắp xếp từ trước. Tôi thật sự không hề nghi ngờ sự an toàn ở đây. “
“Không sao, tôi có thể hiểu được.”
Trịnh Thiển trong lòng rung động, không ngờ anh lại chủ động lên tiếng giải thích.
Người trước mặt này có vẻ như không hề có sự kiêu ngạo của những người thuộc tầng lớp tinh anh, trái lại phẩm chất, tính cách đều cực kỳ tốt, rất khác với những gì cô đã nghĩ.
…
“Đây là loài hoa súng trắng của Ai Cập, thuộc họ hoa súng, chi hoa súng.”