Toàn Dân Khát Vọng Sinh Tồn - 121
Đọc truyện Toàn Dân Khát Vọng Sinh Tồn 121 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
“Chuyện là……” Lâm Y Y vẫn không biết cô ta tên là gì, cô nhìn nhìn quần áo trên người cô ta, nói: “Bây giờ mỗi ngày cô đều giặt đồ sao, bao nhiêu tiền?”
“Tùy vào lượng quần áo.” Người phụ nữ kia nói: “Bình thường khoảng hai đến ba đồng tiền, trời lạnh thì đỡ hơn chút, một ngày bốn, năm đồng.”
“Thế này.” Lâm Y Y hiểu rồi: “Bây giờ việc ở quầy hàng của tôi, một mình tôi làm không xuể, muốn tìm một người phụ giúp. Một ngày mười đồng tiền công, không biết cô có thời gian không?”
“Mười đồng? Một ngày?” Người phụ nữ giặt đồ tưởng mình nghe nhầm rồi.
“Đúng. Bởi vì phải dậy khá sớm, có hơi vất vả. Nhưng mà sau khi dọn hàng thì cơ bản không còn việc gì nữa. Đến lúc đó cô có thể tiếp tục đi giặt quần áo.” Lâm Y Y nói: “Thế nào, cô có muốn đến thử không?”
“Muốn, muốn, đương nhiên là muốn rồi.” Người phụ nữ kia vẫn có chút mơ hồ. Một ngày mười đồng, một tháng là ba trăm đồng, một năm thì mấy lượng bạc đấy, từ khi nào mà cô ta may mắn thế này vậy?
“Thế thì quyết định như vậy, sáng sớm mai cô đến quán trọ Lai Phúc tìm tôi.” Lâm Y Y cho cô ta thời gian và địa điểm, rồi quay lại tiếp tục đẩy quầy hàng về. Sở dĩ không nói thời gian cụ thể là vì cô không rõ buổi sáng rốt cuộc là giờ nào.
Lúc người phụ nữ giặt đồ ôm quần áo về đến Từ Tế Đường thì bước chân vẫn có chút bay bổng.
Những người khác thấy cô ta kì lạ, không tránh khỏi hỏi thêm vài câu. Sau khi biết được sau này cô ta sẽ đến quầy hàng của Lâm Y Y làm thì bất giác cảm thấy ngưỡng mộ. Một ngày mười đồng đấy, tiền công này cũng nhiều quá rồi, mẹ Kim Đào may mắn thật. Đương nhiên, trong đó cũng có những người ganh ghét, nhưng mà lúc này vẫn lầm bầm trong lòng, không nói ra ngoài.
Sáng sớm ngày hôm sau, quán trọ Lai Phúc vẫn chưa mở, mẹ Kim Đào đã đứng đợi ở ngoài rồi. Đợi đến khi gà gáy ba tiếng, tiểu nhị mở cửa ra, cô ta mới đến sau viện và thấy Lâm Y Y đang rửa mặt.
Lâm Y Y bảo cô ta đến, thật ra là giúp cô rửa rau tề với nhào bột, những chuyện vặt vãnh này, một mình Lâm Y Y hoàn toàn làm không xuể. Bây giờ có người phụ giúp rồi, cô nhẹ nhõm hơn nhiều.
Lúc trời hơi sáng lên, đồ đạc mà quầy hàng cần đã được chuẩn bị xong. Lúc Lâm Y Y dọn hàng ra thì thấy ông chủ, nên tiện tay tặng cho họ một lồng sủi cảo. Thời gian này, ngày nào cô cũng mượn phòng bếp của người ta, chút báo đáp này là điều nên làm.
Nhưng mà đợi việc buôn bán của cô tốt hơn chút thì tốt nhất cô vẫn phải có một chỗ ở cho riêng mình, như vậy sẽ tốt hơn……
Lâm Y Y vừa đi vừa bảo mẹ Kim Đào lấy ghế dài của quán trọ, điều này tối qua cô đã nói rõ với ông chủ rồi. Buổi sáng quán trọ cũng không có khách nhiều, cho cô mượn ghế, buổi trưa cô trả lại, không lỡ gì cả. Còn về bàn thì thợ mộc bên kia vẫn đang làm, cô định mượn bàn của ông chủ bán mì kế bên vài ngày, kéo gần mối quan hệ hàng xóm.
Đến con đường ăn sáng, trời sáng thì khách cũng bắt đầu nhiều hơn. Lâm Y Y làm bánh rán trước, sủi cảo gạo để trong lồng hấp. Đợi bánh rán bán được hơn một nửa thì người thương nhân hôm qua đến rồi, hơn nữa còn dẫn theo một nhóm người.
Lâm Y Y tổng cộng chuẩn bị năm cái lồng hấp, vốn dĩ cô nghĩ chắc năm lồng hấp này có thể đủ cho buổi sáng nay, kết quả bọn người thương nhân vừa đến, họ mua đứt ba lồng hấp lớn. Và thực khách đi đường thấy chỗ cô nhiều người náo nhiệt, còn ăn rất ngon miệng, dưới sự mê hoặc đó, hai lồng hấp còn lại cũng không chống cự bao lâu, rất nhanh đã hết sạch.
Ai nói ẩm thực không giống, khẩu vị không giống đâu rồi……
Nhưng nhìn những vị khách đứng hoặc ngồi xổm trước quầy hàng, Lâm Y Y lại không kìm được nở nụ cười.
Là một đầu bếp, điều hạnh phúc nhất là được nhìn thực khách trố mắt thán phục khi ăn xong món ăn mà cô làm. Đây là niềm hạnh phúc mà trung tâm mua sắm ảo không thể mang lại cho cô.
Những đồng nghiệp ở trung tâm mua sắm ảo đó chắc cũng cảm thấy như vậy, nếu không thì họ chỉ cần làm một món ăn đạt điểm thưởng cao và cứ lặp đi lặp lại là có thể tích lũy được mười triệu điểm thưởng rồi, hà tất gì họ phải đi khắp nơi lãng phí thời gian đi tìm cảm hứng mới chứ.
Con người ta sống, không phải vì một con số nào đó, mà nhiều hơn hết là thời khắc tận hưởng cuộc sống.
…
Sau ngày hôm đó, người thương nhân với nhóm bạn của anh ta trở thành những vị khách quen của Lâm Y Y.
Do nhu cầu về bánh sủi cảo gạo ngày càng tăng, Lâm Y Y không thể tự mình làm tất cả, vì vậy mẹ Kim Đào đã trở thành người trợ giúp của cô. Nhưng trung tâm mua sắm chỉ tiếp nhận đồ ăn do một mình cô nấu, có người khác nhúng tay vào thì trung tâm mua sắm không nhận, Lâm Y Y cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng quyết định để đồ ăn mà có mẹ Kim Đào làm thì sẽ bán bên ngoài, còn một mình cô làm thì để trong trung tâm mua sắm ảo.