Toàn Dân Khát Vọng Sinh Tồn - 117
Đọc truyện Toàn Dân Khát Vọng Sinh Tồn 117 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Cơ thể người phụ nữ cứng đờ, trên khuôn mặt tiều tụy nở ra một nụ cười khổ: “Chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.” Cô ta biết thân phận của mình bây giờ không sáng sủa, nhưng cô ta đã không còn cách nào khác rồi.
Vốn dĩ cô ta còn có thể dựa vào nghề giặt quần áo để kiếm ít tiền, nhưng từ sau khi chuyện cô ta trộm cắp đồ bị truyền ra ngoài, người chủ trước kia không chịu nhận cô ta nữa, cô ta đi làm chuyện khác thì cũng không ai cần. Trong tình thế bất lực, cô ta chỉ có thể làm nghề này.
“Cô không thể đi một bước tính một bước được, cô vẫn còn con cô.” Lâm Y Y thấy cô ta ngã quỵ dưới đất, cô cũng ngồi xuống và nói: “Cô biết tôi bán bánh rán đấy, tôi dự định làm sủi cảo rau tề để bán, nhưng tôi không có nhiều thời gian, cũng không hái được bao nhiêu rau tề. Cho nên tôi muốn thu mua rau tề, một giỏ với giá hai đồng tiền. Tôi không biết sau này cô có dự định gì, nhưng nếu như cô sẵn lòng chịu cái khổ này thì có thể đi hái rau tề để bán lại cho tôi.”
Người phụ nữ thấy Lâm Y Y không có biểu cảm gì, cô ta muốn dập đầu với Lâm Y Y nhưng bị Lâm Y Y cản lại rồi: “Trời vừa tối thì sẽ càng ngày càng lạnh, dẫn đứa nhỏ về đi. Nhưng mà quả thực vẫn phải dạy dỗ lại đứa nhỏ, may mà không bị thương đến mắt tôi, nếu như trúng mắt thì bây giờ có thể tôi sẽ không nói chuyện ôn tồn nhẹ nhàng như vậy đâu.”
Người phụ nữ lại áy náy xin lỗi, được Lâm Y Y khuyên nên mới dẫn đứa nhỏ rời đi.
Ngày hôm sau, Lâm Y Y bày quầy hàng ra, Thanh Thủy đến mua bánh thấy vết sẹo trên mí mắt cô, vội hỏi cô rốt cuộc chuyện như thế nào: “Cũng không thể là đi đường va chạm được nhỉ, hay là có người ức hiếp chị?” Giọng điệu của cậu ta rõ ràng là thiêng về tình huống phía sau.
“Đừng căng thẳng. Cậu mang đồ ăn về trước đi, lát nữa tôi nói với cậu sau.” Lâm Y Y nói. Lúc này có nhiều khách, cô bận rộn, quả thực không tranh thủ thời gian nói chuyện với cậu ta được.
“Được.” Thanh Thủy mang đồ ăn về xong thì trực tiếp quay lại quầy hàng giúp đỡ.
Đợi bán bánh xong, trên đường về, Lâm Y Y vừa đi vừa nói đại khái câu chuyện cho cậu ta biết: “Có thể cậu sẽ cảm thấy người phụ nữ đó đã trộm cắp đồ của tôi mà tôi còn giúp cô ta, thế này cũng tốt quá mức rồi. Nhưng lúc đó bà lão trong Từ Tế Đường nói tôi đã cho họ cơ hội, khiến tôi nhớ đến một câu chuyện từng thấy trước kia.
Trong câu chuyện có một người thanh niên đi mua đồ, anh ta mua đồ với giá bảy mươi đồng, lúc ông chủ thối tiền lại cho anh ta thì lại hỏi có phải anh ta mua đồ có giá sáu mươi đồng không. Người thanh niên đó chần chừ một lúc rồi nói phải.
Cậu xem, vốn dĩ người trẻ tuổi muốn trả toàn bộ số tiền, nhưng cuối cùng người ta đưa cơ hội ra trước mặt anh ta, anh ta vẫn lựa chọn cơ hội. Trên đời này không có ai là hoàn hảo cả, có thể người phụ nữ đó cũng chỉ là nhất thời nghĩ quẩn mới làm ra chuyện như thế.
Và cô ta vì thế mà bị đuổi ra khỏi Từ Tế Đường, không ai thuê cô ta làm việc, cô ta mất nguồn kinh tế, chỉ có thể suy bại đến bước đi làm kỹ nữ. Tôi cảm thấy hậu quả này quá khổ rồi, bởi vì chuyện này thì không đáng. Huống hồ, cô ta vẫn còn một đứa con.
Một chuyện ảnh hưởng đến hai mạng người, đây có thể không phải là chuyện tôi gây ra nhưng trơ mắt nhìn họ bị kéo vào vũng bùn, tôi cũng không làm được.
Rau tề thì chỉ có vào thời điểm này, mười ngày nửa tháng sau thì già rồi, không ăn được nữa. Trong khoảng thời gian này, vừa hay tôi cũng muốn xem thử cô ta có đáng để tôi kéo lên không, nếu như cô ta bùn nhão không vịn vào tường được thì thì tôi cũng có lý do để vạch rõ quan hệ.”
Người phụ nữ đó cùng đường bí lối, cô có thể cấp cứu, nhưng cuối cùng vẫn phải xem người phụ nữ đó có thể tự cứu được hay không.
Nghe Lâm Y Y nói xong, Thanh Thủy im lặng một hồi rồi mới nói: “Đây có lẽ là con người hiền hậu, cư xử chân thành mà Nho gia Trung Nguyên bọn chị thường nói, em học được rồi. Nhưng mà người mẹ thì có thể tha thứ, còn đứa con suýt chút nữa đã làm chị mù mắt rồi, cái này em không tha thứ.”
Lúc này họ đã đến trong ngõ hẻm trước Từ Tế Đường, Lâm Y Y ngồi xổm xuống nhặt một cục đá nhỏ lên và nói: “So đo với trẻ con làm gì. Hôm qua tôi chỉ bị cục đá nhỏ như thế này đập vào, nếu như thằng bé thật sự muốn làm việc ác, trong hẻm này có nhiều cục đá lớn như nắm tay, tìm đại một cục để đập thì đảm bảo đầu tôi cũng rách đổ máu. Nhưng mà lần sau cậu dạy dỗ lại thằng bé cũng được, trẻ con nghịch ngợm thì vẫn phải dạy mới không gây ra lỗi lầm lớn.”
Bởi vì những lời nói này của Lâm Y Y, buổi trưa hai mẹ con đến đưa rau tề thì nhìn thấy sân sau quán trọ có thêm một thiếu niên. Họ vừa đến, đứa bé đó lập tức bị thiếu niên ném đá nhỏ vào người, thiếu niên vừa ném vừa nói: “Lấy đá ném vào chị tôi có vui không, hôm nay tôi cũng đến ném cậu.”