[Dịch] ADN Chứng Minh Sau, Tiểu Thư Lao Vào Kiếm Cơm - C57
Đọc truyện [Dịch] ADN Chứng Minh Sau, Tiểu Thư Lao Vào Kiếm Cơm C57 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Càng đi tới gần chỗ thi thể hư thối thì mùi càng nặng, khí đen nhẹ nhàng chui ra từ sau lùm cây, chọc cho người giấy nhỏ lập tức bò ra khỏi mũ áo hoodie của Thôi Ngu, ngồi trên đầu vai cô, hít một hơi thật sâu, giống như thể mùi hương này vô cùng dễ ngửi vậy.
Thuận theo việc nó hút khí, oán khí màu đen trôi lơ lửng trong bóng tối giữa những lùm cây lập tức hợp lại thành một sợi dây đen mảnh dài rồi bị người giấy nhỏ hút vào trong bụng.
“Thứ bậy bạ gì cũng dám hút vào.” Thôi Ngu cười mắng, giống như thể cô đang rầy la đứa nhỏ trong nhà không chịu nghe lời, cái gì cũng cảm thấy tò mò mà bỏ vào trong miệng.
Người giấy nhỏ nghe thế thì ngẩn ngơ, nó lập tức dừng lại, không hút khí đen nữa, “Bẹp!” một cái ôm lấy gương mặt của Thôi Ngu, làm nũng cọ cọ lên mặt cô.
Nó định làm nũng cho qua ải.
Thôi Ngu hơi nghiêng đầu, cô đưa một ngón tay ra đỡ lấy nó, cô cười nói “Đừng quậy”, sau đó mới tiếp tục đi về phía trước.
Cô còn chưa đến gần nhưng chuỗi ngọc trên tay cô đã sinh ra khí đen tách lùm cây đang cản đường ở phía trước ra, giúp Thôi Ngu thuận tiện đi qua mà không hề gặp chướng ngại gì.
Thôi Ngu cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân đang liên tục có khí đen bốc lên, cô tùy ý đá hai cái vào lớp đất khô vốn mới được lấp lại, làm lộ ra bề mặt mục nát đã sinh giòi.
“Ồ… Đúng là một “chỗ tốt” để chôn cất.” Thôi Ngu cúi đầu nhìn, cười nói.
—
Sau khi hai mẹ con Hứa Hồng Hoa đưa quản gia tới bệnh viện thì thuận tiện tới phòng bệnh VIP thăm hỏi bà nội Bạch.
“Mẹ, con và Ngữ Dung tới thăm mẹ.” Hứa Hồng Hoa vừa vào phòng đã cười nói với bà nội Bạch, giống hệt một cô con dâu tốt.
Bạch Ngữ Dung cũng ngoan ngoãn gọi bà nội Bạch một tiếng “Bà nội.”
Nhưng bà nội Bạch trông có vẻ không hăng hái lắm, chỉ nhàn nhạt đáp lại hai người vừa vào phòng.
Một lúc sau bà ấy mới chỉ vào một bên rồi nói: “Ngồi đi.”
Hứa Hồng Hoa mới ngồi xuống, bà nội Bạch không để bà ta cười nói gì đã hỏi trước: “Hôm nay con dẫn Ngu Ngu đi tế tổ nhỉ? Ngu Ngu đâu rồi? Sao lại không cùng tới với hai đứa?”
Lời bà ấy nói giống như dội một gáo nước lã, khiến gương mặt tươi cười của Hứa Hồng Hoa héo đi một nửa.
Một lúc sau, bà ta mới tiếp tục tươi cười nói: “Vốn dĩ bọn con đi với nhau, nhưng Tiểu Ngu nói con bé có việc khác, thế nên mới không tới bệnh viện chung với hai mẹ con con.”
“… Thật không?” Bà nội Bạch im lặng nhìn Hứa Hồng Hoa một lúc rồi mới lên tiếng hỏi lại.
“Vâng, đúng mà.” Hứa Hồng Hoa bị bà nội Bạch nhìn như thế, trong lòng có hơi lo lắng.
Đúng lúc này, Bạch Ngữ Dung ở bên cạnh dịu dàng nói: “Bà nội, mẹ nói là thật ạ, với lại… Lúc nãy trên đường đi tế tổ về, quản gia cảm thấy hơi không thoải mái nên cháu và mẹ thuận đường đưa ông ấy tới bệnh viện khám luôn.”
“Quản gia thấy không thoải mái sao?” Bà nội Bạch nghe xong thì nhíu mày, nhìn Bạch Ngữ Dung hỏi thăm: “Ông ấy sao rồi? Bị cảm nắng à?”
Quản gia cũng đã làm ở nhà họ Bạch hơn hai mươi năm, cho nên bà nội Bạch nghe Bạch Ngữ Dung nói thế lập tức ngồi thẳng người lên một chút, trên mặt lộ vẻ quan tâm.
Hứa Hồng Hoa ở bên cạnh nhẹ nhàng thở ra, vui mừng nhìn thoáng qua đứa con gái bảo bối của bà ta.
Hứa Hồng Hoa cảm thấy không uổng công bà ta yêu thương đứa con gái này mười mấy năm, biết giúp bà ta chia sẻ khó khăn. Còn về phần Thôi Ngu…
Nếu ở tình huống như này có khi cô chỉ biết thật thà đứng một bên nhìn cũng nên?
Bijouu
Thôi Ngu đáng êu quá, giỡn với ma mà làm tôi hết sợ ma lun
Lilynae
bả tiếp xúc với ma không sợ tí nào luôn à=)
Gracee
Không nuôi mà đòi hỏi hoài z mẹ