[Dịch] Nữ Thần Huyền Học Đâu! Mau Cứu Mạng! - C136
Đọc truyện [Dịch] Nữ Thần Huyền Học Đâu! Mau Cứu Mạng! C136 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Đám học sinh hai mặt nhìn nhau, “Nhớ mặc quần đùi thu”.
Đây là cái tên kỳ quái gì vậy?
Mọi người đều nghẹn khuất, rất nhiều người cố gắng nhịn cười.
Không biết có ai đó không nhịn được phụt cười ra một tiếng trước tiên, tiếp theo mọi người giống như bị lây bệnh, tất cả đều ôm bụng cười….
Nhưng mà….
Chỉ bằng cái tên như thế này, bọn họ liền không tuyển được mấy người!
Chẳng lẽ, cứ như vậy liền giải tán?
Xã đoàn mới thành lập, còn chưa được kinh doanh, liền đã phải giải tán sao?!
Hoắc Xuyên đi quanh Lưu Dược một vòng, rồi lại một vòng: “Ta nói Lưu Dược ngươi, để cho ngươi đi làm có chút chuyện cỏn con, mà ngươi lại làm ra cái kết quả như thế này sao? Ngươi quả thực….ngươi quả thực ….”
“Có câu thành ngữ nói như thế nào ấy nhỉ?” Hoắc Xuyên hỏi.
“Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!”
“Không đúng, không phải câu này.”
“Vậy là câu gì?”
Hoắc xuyên nghẹn nửa ngày, không nghĩ ra được từ ngữ thích hợp, chỉ có thể chỉ vào Lưu Dược, nói: “Ngươi xem bản thân ngươi đi, quá béo… thịt mỡ dày như quảng trường!”
Nếu đổi thành ngày thường thì Lưu Dược đã sớm nổi giận, nhưng hôm nay, hắn có điểm lúng túng.
Tầm mắt của mọi người đều thật u oán, trong lòng Lưu Dược áy náy vạn phần.
“Được rồi, được rồi, còn không phải chỉ là một cái tên thôi sao? Nếu đã thành sự thật, vẫn nên nghĩ cách nào để cứu vãn lại đi.”
Vân Thanh Diệu nói một câu, đem tâm tư của mọi người kéo lại.
“Vậy nên làm như thế nào bây giờ? Trong vòng một tháng không được đổi tên, mà ngày mai lại phải tuyển được 50 người mới đủ điều kiện để thành lập xã đoàn.”
Lưu Dược gục đầu xuống, có chút hữu khí vô lực.
“Xe đến trước núi ắt có đường, đi thôi, trước tiên đi làm cờ cho xã đoàn đi. Còn có những việc khác cũng phải chuẩn bị nữa, ngày mai chúng ta lại đến đây tuyển người!” Vân Thanh Diệu nói
“Như vậy, lăn lộn mệt mỏi cả ngày rồi, ta mời mọi người cùng đi ăn cơm chiều, coi như ta bồi tội.” Lưu Dược chủ động nhắc tới.
“Đi, đi nhà hàng Phỉ Tư.” Hoắc Xuyên không khách khí chút nào, “Đi ăn vịt dược thiện, cùng với gà thần tiên.”
“Tê ….” Lưu Dược cảm thấy túi tiền của mình đau đau, kia chính là món ăn chiêu bài của nhà hàng Phỉ Tư.
Hắn vô cùng đáng thương nhìn về phía Vân Thanh Diệu: “Vân tổng chỉ huy, không phải ngươi đã từng nói, kết thúc quân huấn liền mời mấy anh em đi nhà hàng Phỉ Tư ăn cơm sao? Mời tất cả các anh em đi?”
Lời vừa nói xong, Hoắc Xuyên liền quay đầu nói: “Đúng vậy, Vân Thanh Diệu có nói qua lời này, ta làm chứng.”
Vân Thanh Diệu chẹp chẹp miệng. Nhà hàng Phỉ Tư là địa phương nào? Loại người nghèo như nàng có thể đến sao?
Được thôi, đi thì đi! Chỗ kia dù sao cũng là nơi mà nàng ở thời điểm khó khăn, khốn cùng nhất đã làm công.
Ban đầu cũng chỉ là mời mấy người ăn, bây giờ thì tốt rồi, chỗ này tổng có 30 người!!!
Tuy phát sóng trực tiếp cũng kiếm được một chút tiền, nhưng chút tiền này chỉ sợ cũng không đủ để mời bọn họ một bữa.
Đó chính là tiền mồ hôi nước mắt của nàng!
Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần!
Tròng mắt của Vân Thanh Diệu lọc cọc loạn chuyển, hai bàn tay chà sát vào nhau, muốn đề xuất một cái kiến nghị nho nhỏ!
Hoắc Xuyên nhìn thấy bộ dáng này của nàng liền tức giận: “Ngươi là con Tỳ Hưu sao?”
“Tỳ Hưu là cái gì?” Có đồng học hỏi.
Lâm Phàm Thàng mở kết quả tìm kiếm của ngàn độ ra, khom lưng, ghé sát đầu vào trước mặt Vân Thanh Diệu, gằn từng chữ một:
“Vân tổng chỉ huy, cho phép ta phổ cập kiến thức cho hắn một chút nhé, Tỳ Hưu là một loại thần thú trong truyền thuyết, nghe nói chỉ biết ăn, không biết nhả.”
“Im miệng đi!” Vân Thanh Diệu một tay đặt ở trên trán của hắn, đẩy đẩy ra.
“Vân tổng chỉ huy ngươi thiếu tiền đến như vậy sao?” Hoắc Xuyên ngoài cười nhưng trong không cười nhìn nàng.
“Thiếu nha, hay là ngươi cho ta mượn một chút đi? Ta sẽ dùng sức lao động của ta để đổi lấy, 800 tinh tệ….” Vân Thanh Diệu nói.
Hoắc Xuyên nhảy ra sau một bước, ngay lập tức đánh gãy lời nàng, “Mơ cũng đừng hòng có!”
“Ngươi nói chuyện là phải giữ lời!” Lưu Dược lập tức đổ thêm dầu vào lửa.
Những người khác hai mặt nhìn nhau, không hiểu rõ tình huống giữa bọn họ, nhà hàng Phỉ Tư thật sự quá đắt, không phải nơi mà người bình thường có thể đến được.
Vẫn là Vân Thanh Diệu thân thiện giải thích: “Cái kia, hay là chúng ta đổi địa phương đi, đều là người một nhà, tiêu phung phí quá cũng không tốt.”
Hoắc Xuyên giơ tay xoa ngực, lẳng lặng nhìn Vân Thanh Diệu: “Chính ngươi nói đi!”
“Được rồi!”, Vân Thanh Diệu đau lòng, hung hăng trừng mắt lườm Lưu mập mạp một cái.
Lưu Dược hận không thể ngửa mặt lên trời cười dài.
Phải biết rằng, sau thời gian diễn tập, không biết là ai đã gợi lên nhiệm vụ ‘hố’.
Mọi người đều coi việc có thể ‘hố’ thành công Vân tổng chỉ huy, liệt vào nhiệm vụ công lược khó khăn nhất học viện.
Ngẫm lại sau này, ánh mắt mọi người ngước nhìn lên chính mình, hắn ngủ cũng có thể cười tỉnh, chẳng sợ tự tổn hại 3000 cũng đáng!
Vân Thanh Diệu thở dài, click mở tài phú bảo, mắt nhìn 5 chữ số thật vất vả mới kiếm được trong tài khoản.
Tính…Việc mà bản thân đã hứa sẽ làm, thì cho dù quỳ xuống cũng phải hoàn thành.
“Lúc này mới giống lời nói của con người chứ!”, Hoắc Xuyên gửi thông tin cho tài xế, bảo hắn đặt phòng quen mà ba hắn hay ngồi.
Hoắc Xuyên kỳ thật là người bên ngoài thô, bên trong lại mềm.
Nhà hắn ở nhà hàng Phỉ Tư có chút mặt mũi, được giảm giá 20%, cũng không thể để cho bọn họ tiêu pha quá đà.
Hắn nghĩ nghĩ, vẫn là cảm thấy không ổn, quay đầu hào phóng nói: “Đi, mấy người chúng ta là ngươi tới ra tiền, số còn lại, ta cùng Lưu Dược trả!”
Hoắc Xuyên vỗ phía sau lưng Vân Thanh Diệu: “Anh trai của người đủ tốt rồi chứ?”
Vân Thanh Diệu:……Lão tử vốn dĩ chỉ phải thanh toán cho vài người, bây giờ còn phải thiếu ngươi một cái nhân tình!
……
Thời điểm Giám đốc Ôn nhìn thấy Vân Thanh Diệu, hết sức thân thiết, trên mặt chỉ thiếu không cười đến nở hoa.
“Nha đầu, ngươi đen đi không ít nha.” Giám đốc Ôn nhiệt tình chào hỏi.
Vương Tiểu Xán cũng đi lên: “Vân Thanh Diệu, ngươi thật sự thi đậu Rechester rồi sao, quá tuyệt vời! Một chút nữa ta sẽ đi nói với bọn họ, trước đó bọn họ vẫn còn chưa có tin, ngươi cũng không trở lại nhìn xem…”
“Cảm ơn.” Vân Thanh Diệu hướng bọn họ cười.
“Đây là đồng học của ta.”
“Đây là đồng nghiệp trước kia của ta.”
Vân Thanh Diệu theo thứ tự giới thiệu cho bọn họ.
30 người miệng đều há không ngậm lại được.
Làm phục vụ năm mười sáu tuổi?! Đã đến tuổi lao động mà luật pháp quy định chưa?
Đặc biệt vài người của Lam Tinh, tầm mắt càng phức tạp.
Bọn họ dù cho sống không tốt lắm, cũng không có lưu lạc đến nông nỗi phải tự đi kiếm tiền.
Hơn nữa, xem bộ dáng của Vân Thanh Diệu, trước sau vân đạm khinh phong, tựa hồ không có sự tình gì có thể khiến cho nàng suy sụp.
Vân Thanh Diệu, ngươi đến tột cùng là người như thế nào?
Mọi người trước đó còn nhiệt huyết, giờ khắc này lại có chút….
Giám đốc Ôn theo chân bọn họ hàn huyên một lúc, liền mặt mang tươi cười mà rời khỏi gian phòng.
Không nghĩ tới không đến mười phút sau, hắn liền quay trở lại.
“Khụ……” Giám đốc Ôn có chút không được tự nhiên.
“Cái kia, Vân Thanh Diệu?” Hắn hướng về phía Vân Thanh Diệu vẫy vẫy tay.
“Sao thế?” Vân Thanh Diệu nghe thấy giám đốc Ôn gọi, liền đi qua.
“Là như thế này, ta có một khách quý, nhất quyết đòi phải ngồi phòng riêng, phòng này…” Nói đến việc này, giám đốc Ôn ngượng ngùng sờ sờ đầu.
“Ách… Ta chính là muốn cùng ngươi thương lượng một chút, các ngươi có thể đổi đến đại sảnh được không? Ta giảm giá 30% cho ngươi.”
“Giảm giá 30%?!” Đôi mắt của Vân Thanh Diệu sáng rực lên, bấm tay tính toán càng thêm vui vẻ, “Có thể, không thành vấn đề, lập tức đổi đi.”
“Nói cái gì vậy?” Hoắc Xuyên lắc lư lại đây.
“Chúng ta đổi ra đại sảnh đi, sẽ được giảm giá 30%!” Khuôn mặt Vân Thanh Diệu đầy hưng phấn.
“Không cần, anh trai không thiếu tiền”, Hoắc Xuyên cười hì hì nhìn Vân Thanh Diệu.
“Cho ta mặt mũi đi, dù gì cũng là bằng hữu cũ.”, Đôi mắt Vân Thanh Diệu cong thành hình trăng non.
“Đi đi, chúng ta đổi ra đại sảnh cũng không có gì khác biệt!” Lưu Dược là người thứ nhất hưởng ứng, đám người Mạc Mặc tự nhiên cũng không có ý kiến.
“Thật cám ơn ngươi!” Giám đốc Ôn đối với Vân Thanh Diệu vạn phần cảm tạ, “Ngươi cũng biết, Trung Ương tinh có chút người……”.
“Ta vừa mới nói với vị Mễ tiểu thư kia là không còn phòng riêng, nàng đã chết sống không đồng ý!”
“Ai cơ?!” Hoắc Xuyên đã bước ra khỏi phòng được nửa bước, nghe vậy liền lập tức quay đầu lại.
“Ách, là một vị Mễ tiểu thư!”
“Không đổi!” Hoắc Xuyên lập tức quay lại, ngồi xuống ghế.
“Này……” Giám đốc Ôn trợn tròn mắt, như thế nào mặt lại biến sắc nhanh như vậy?
Vân Thanh Diệu hướng Lưu Dược cùng Lâm Phàm Thành đưa mắt ra hiệu, hai người liền đi lên đem Hoắc Xuyên khiêng đi ra ngoài.
“Hỗn đản, buông ta ra!” Hoắc Xuyên tức giận đến mặt đỏ tía tai, nửa ngày không nghĩ phản ứng Vân Thanh Diệu.