[Dịch] Mang Quang Hoàn May Mắn trong Ngày Tận Thế - Chương 54
Đọc truyện [Dịch] Mang Quang Hoàn May Mắn trong Ngày Tận Thế Chương 54 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Ba người, còn là 3 người đàn ông tráng niên khỏe mạnh. Tình huống này liến rất khó giải quyết.
Bình An tránh được đòn tấn công từ bên phải, đấm vào người bên cạnh nhưng bị người phía sau đá vào bắp chân. Quỳ xuống đất với một tiếng uỵch. Khoảnh khắc chạm đất, Bình An đau đến mức nước mắt sắp trào ra.
Người đàn ông đá cô xuống đưa tay đè vai Bình An, “Chết tiệt, nha đầu thúi…” Chưa kịp chửi xong, cổ tay đã bị năm ngón tay thon dài vặn vẹo 180 độ.
Người đàn ông hét lên một tiếng, đồng bọn ở bên cạnh cũng vội vàng chạy tới
Ba mươi giây sau.
Ba người đều ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt, miệng phun ra máu.
Bọn họ nhìn không rõ nam nhân trước mặt ra tay như thế nào, chỉ là phát hiện hiện tại bọn họ đứng lên cũng không được, ngay cả hô hấp cũng thấy đau.
“ Có ba người mà cũng đánh không lại, cô còn không biết xấu hổ mà lười biếng sao?”
Phó Trường Dạ nhìn ba người họ như nhìn rác rưởi, lấy khăn giấy ra lau tay.
“Không lười biếng nữa .” Bình An lấy mu bàn tay lau con mắt một chút, lần thứ nhất nói ít như vậy. Khập khiễng đẩy xe đạp đi về biệt thự, người khác bắt nạt cô, Phó Trường Dạ cũng muốn bắt nạt cô!
Phó Trường Dạ nhìn xem Bình An môi mỏng khẽ mím, đỉnh lông mày hơi hơi trùng xuống.
“Nhìn này.”
Phó Trường Dạ nhẹ nhàng nói, sau đó nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất với đôi mắt lạnh lùng. Duỗi chân ra và tung một cú đá thật mạnh. Người đàn ông bay ra hai ba mét, nặng nề mà nện ở trên tường, trong ngõ nhỏ vang lên một tiếng kêu rên thảm thiết.
Bình An sững sờ, Phó ba ba đây là đang báo thù cho cô sao?!
“Đi thôi.” Phó Trường Dạ một tay cầm hai bình khí nói.
Hai người đi hai bước, nhìn bộ dạng khập khiễng của Bình An, Phó Trường Dạ nhét tất cả bình khí vào trong ngực cô.
Bình An:……?
Phó Trường Dạ cầm lấy xe đạp, “Đi lên đi.”
Bình An khập khiễng một chân ngồi lên đó, “Anh Phó, anh có thể đi xe đạp không?” Lúc trước đều là cô chở anh.
Phó Nhất Chi khẽ mím môi mỏng, liếc cô một cái, “Lại nói nữa, xuống đi một mình đi.”
Thực sự không biết đi sao? Khóe miệng của Bình An hơi cong lên, cố nén nụ cười của chính mình. Không biết đi xe đạp mà anh còn muốn cô ngồi lên để đẩy về, đây chính là biểu hiện cho thấy Phó ba ba rất yêu thích cô đó.
“Anh Phó.”
“Hử.” Phó Trường Dạ ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh mắt vô cùng nghiêm túc của Bình An, con mắt tròn vo hắc bạch phân minh, còn hơi có chút phiếm hồng, phía trên còn phản chiếu ảnh ngược của anh. Giống như là… một con mèo bị thuần dưỡng muốn làm nũng.
Tay của Phó Trường Dạ hơi dừng một chút, “Làm sao vậy?”
“Từ giờ trở đi, tôi sẽ là chân chó trung thành, là chiếc áo bông tri kỉ nhất của anh.”
Bình An nắm chặt nắm tay, “Ngoại trừ ông bà nội, tôi cả đời đều muốn hiếu kính anh!”
Phó Trường Dạ hít một hơi thật sâu, đẩy xe đạp nhanh chóng rời khỏi đường phố.
Bình An đang ngồi ở phía sau xe liếc nhìn Phó ba ba đang đi như bay, không biết vì sao cô cảm thấy Phó ba ba không vui lắm. Dù sao, nhất định không phải bởi vì cô. Tại vì cô là người mới thể hiện lòng trung thành với anh nên anh phải cảm thấy thực vui vẻ mới đúng!
Phó Trường Dạ có chiều cao chân lại dài, bọn họ rất mau đã trở lại biệt thự.
Nhìn thấy biệt thự, bất kể giây trước xảy ra chuyện gì, giây sau sắc mặt của hai người lập tức trở nên nghiêm túc.
Bên ngoài viện bên trên hàng rào sắt có nhiều rất nhiều bụi đất, mẩu thủy tinh ở dưới góc tường cũng trở nên lộn xộn nát vụn.
Điều quan trọng nhất là dây sắt trên cổng có vết xước. Ai đó đang theo dõi ngôi nhà của họ và cố gắng vào bên trong! Hai người nhìn nhau, rút chìa khóa ra mở cửa. Phó Trường Dạ đứng trước cổng biệt thự kiểm tra trong khi Bình An đi quanh nhà kiểm tra từng chi tiết đã lưu lại lúc hai người bọn họ rời đi.
Không có dấu vết gì trên các cửa sổ. Những sợi tóc buộc bên trong cửa biệt thự cũng không bị đứt. Những người đó vẫn chưa vào được bên trong nhà. Nhưng điều này đã đủ để làm cho bọn họ cảnh giác.
Dưới tầng hầm của biệt thự có hơn 30 bình khí nén cùng nhiều vật tư khác nhau nữa. Căn cứ này tuyệt đối không thể để cho người khác trà trộn vào được.
Cô nghĩ bọn họ đã lâu không ra ngoài, hành động cũng rất điệu thấp, có thể trong thời gian ngắn như vậy xông vào nhà để trộm, nhất định không phải là người cách bọn họ quá xa.
Hai người đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ, xung quanh biệt thự chỉ có vài hàng xóm. “ Sau này lúc nào trong biệt thự cũng phải có người ở lại giữ nhà.”Phó Trường Dạ nói. Bình An gật gật đầu.
Sau đó kiểm tra xem có thiếu thứ gì không. Mọi thứ đều còn ở đó, cô lại đi tìm tất cả những cái chai rỗng trong biệt thự.
Lâu rồi không ra ngoài, suýt chút nữa đã bỏ lỡ thông tin quan trọng như vậy, hóa ra chai nhựa cũng có thể dùng làm bình dưỡng khí. Mặc dù thời gian sử dụng rất ngắn, nhưng mà tiết kiệm được tí nào hay tí đó. Bình An cô chính là một con người bình thường thích tiết kiệm thôi.
Làm xong hơn mười cái bình dưỡng khí, màn đêm đã buông xuống.
Bật đèn năng lượng mặt trời, Bình An tùy tiện nấu hai bát mì. Trứng chiên mềm được cho vào mì và ăn kèm với nước sốt đặc biệt của Bình An có mùi thơm béo ngậy.
Cách đó không xa, một người phụ nữ sống ở căn nhà đối diện bên đường thèm thuồng nhìn vào căn biệt thự.
Cô ta biết rằng có rất nhiều bình chứa không khí trong biệt thự đối diện! Bởi vì hơn mười ngày trước, cô ở nhà, tận mắt nhìn thấy hai người trong biệt thự vận chuyển bình khí về bằng ô tô, hơn nữa là có tới hơn ba mươi bình không khí! Họ có rất nhiều bình khí nén.
Sống trong một ngôi nhà kín gió. Còn dư thừa rất nhiều nhiên liệu dầu để lấy đi ra ngoài phun phí. Không cần phải lo lắng về việc một ngày nào đó sẽ bị ngạt thở vì thiếu oxy!
Lý Toa nắm chặt các ngón tay, tưởng tượng nếu tất cả những thứ này trở thành của cô thì sẽ tuyệt vời như thế nào.
“Toa Toa, ăn cơm đi.” Một giọng nam từ phía sau truyền đến, sau đó lại trở nên cực kỳ trầm thấp, “Đừng nhìn bọn họ nữa, cẩn thận một chút đừng để bọn họ phát hiện.”
“Đã biết.” Lý Toa buông rèm cửa sổ xuống.
“Khí nén để qua đêm nay đã chuẩn bị xong.” Người đàn ông bên cạnh bưng bát cơm cho cô nói.
“Đối phương sớm muộn gì cũng sẽ đi ra ngoài, trước tiên cô không cần để ý tới bọn hắn, ngày mai chúng ta sẽ đi bơm đầy bình khí.”
Lý Toa siết chặt đôi tay đũa cầm trong tay, “Nếu chúng ta hạ được gia đình đó … chúng ta sẽ có đủ không khí trong mười ngày.”
Thị trấn nhỏ Cánh đồng hoa ngày thứ mười sáu lúc 1 giờ sáng, thời gian thiếu oxy đã lên đến 1 giờ.
Thời gian ngột ngạt cuối cùng cũng không còn tăng lên theo cấp số nhân lên nữa, mà mỗi ngày đều tăng lên đều đều nửa tiếng, lâu đến mức không ai có thể ngủ được.
Trấn nhỏ lại có không ít người chết. Đồn cảnh sát một lần nữa điều tra lại số người, cư dân của thị trấn đã giảm từ 20.000 ban đầu xuống còn hơn 17.000 người. Đã có hơn 2.000 người chết vì thiếu oxy. Đêm tối xuống mỗi ngày như một con dao treo trên đầu mọi người.
Trộm cướp thì càng ngày càng lộng hành, phát triển từ ngoài đường đến đột nhập vào nhà dân, thậm chí cướp cả đồn công an. Cảnh sát căn bản không quản được nữa.
Ngày càng có nhiều vụ đập cửa, đập cửa sổ và đánh nhau. Vừa giật được bình oxy tự tạo của người khác, giây sau đã bị một người bất ngờ chạy ra giật lấy, trong tay không còn lại gì cả.
Bên ngoài quá loạn. Còn có người đang theo dõi biệt thự nên hôm nay Bình An cùng Phó Trường Dạ không định đi ra ngoài.
Không có chuyện gì làm nên Phó Trường Dạ đè Bình An ra thao luyện rất lâu. Bình An cảm giác nửa tháng trong trò chơi này, phần lớn thời gian cô đều bị Phó ba ba thiên vị mà huấn luyện thuật nhiều.
Thị trấn nhỏ Cánh đồng hoa ngày thứ mười bảy lúc 1 giờ sáng, thời gian nghẹt thở là 1,5 giờ.
Mọi người đến sống sót đã rất phí sức rồi nên đã không có người nào có tinh thần và sức lực đi thanh lý thi thể những người đã chết vào buổi tối. Khoảnh khắc nghẹt thở của màn đêm khiến những người dân yếu ớt của thị trấn đều chết hết và biến những người dân sống sót còn lại thành những tên cướp. Để sống sót, cách duy nhất là liên tục cướp không khí do người khác tích trữ.