[Dịch] Mang Quang Hoàn May Mắn trong Ngày Tận Thế - Chương 30
Đọc truyện [Dịch] Mang Quang Hoàn May Mắn trong Ngày Tận Thế Chương 30 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Nhìn thấy những tòa nhà cao tầng xung quanh sụp đổ, tâm trạng của Bình An lúc đầu từ lo lắng và kinh ngạc chuyển sang tê liệt và sợ hãi.
Vào ngày thứ hai mươi tư ở Thành phố Hải Ly, nước lũ đã dâng cao lên tới mười tầng.
Dưới nước đầy xác chết và những người không có nơi nào để ở. Có người ở trên bè gỗ trôi dạt khắp nơi, có người cẩn thận bám lấy vách tường còn sót lại, còn có người trực tiếp cùng thi thể ngâm dưới nước.
Bên ngoài mưa to gió lớn , bên trong ẩm ướt và lạnh lẽo.
Nhìn thấy những người đang vật lộn bên ngoài và tuyệt vọng kêu cứu, không ai dám để họ vào nếu không có mệnh lệnh của Diệp Trường Phi
“Diệp ca, hay là chúng ta cho những người này chút thức ăn đi.”
Có người chịu không nổi nữa, cầu xin Diệp Trường Phi.
Diệp Trường Phi tựa hồ đã quen thuộc các loại sinh tử , đối với việc này cực kỳ lãnh đạm, “Làm tốt việc của mình đi, giữ kỹ cầu thang còn lại kia.”
“Diệp ca, nếu anh không giúp thì bọn họ sẽ chết đó.”
Một cô gái mềm lòng khác cũng không nhịn được nữa, “Diệp ca ca, nếu chúng ta không cứu những người này, vậy chúng ta cùng với cầm thú có gì khác nhau sao ?”
“Khi con người không đủ ăn, không đủ mặc, đạt tới điểm mấu chốt là để tồn tại, họ không phải trở thành súc sinh sao?”
Diệp Trường Phi nhìn cô gái trước mặt lắc đầu, đưa mắt nhìn Bình An đang nằm trên lan can nhìn chằm chằm xuống lầu.
“Đừng nhìn họ tội nghiệp. Một khi chúng ta để cho bọn họ vào, ngoại trừ một số người biết ơn, còn lại rất nhiều người lại ghét chúng ta. Tiếp đó sẽ nghĩ cách cướp đoạt vật tư từ trong tay chúng ta, cướp đoạt luôn không gian sinh sống.”
“ Tiểu Hoa muội muội –”
“Hử?” Nghe thấy Diệp Trường Phi gọi mình, Bình An đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Vì vậy, trong thế giới ngày nay, tử tế với người khác là tàn nhẫn với chính mình đó có hiểu không?
“Hiểu.” Bình An khuôn mặt nghiêm túc nghe lời.
Diệp Trường Phi tuy rằng tàn nhẫn, nhưng sự thật là chính là tàn nhẫn như vậy.
Diệp Trường Phi nhìn xem bộ dáng Bình An nghiêm túc gật đầu làm hắn rất hài lòng, so sánh hai cái NPC với nhau thì quả nhiên Tiểu Hoa muội muội vẫn là người khả ái hiểu chuyện nhất. Hy vọng sau khi hắn rời đi nơi này, cô có thể sống lâu hơn một chút.
Diệp Trường Phi trong lòng âm thầm nghĩ như vậy, tâm tình tốt chắp tay sau lưng rời đi.
Trương Tiểu Lệ là cô gái vừa mới cầu xin bị Diệp Trường Phi khinh thường, cắn môi ghen tị, hừ! chẳng phải là do cô ấy đẹp mắt hơn cô một chút thôi sao!
Trương tiểu lệ cố ý đi đến trước mặt Bình An, một cước giẫm ở trên chân của cô.
“Thực xin lỗi tiểu Hoa muội muội, ta không phải cố ý, ngươi không sao chứ?” Ngươi xin lỗi thì nên nhấc cái chân đi chỗ khác đi à.
Cô luôn biết rằng những cô gái này có ác cảm không thể giải thích được với cô, nhưng cô không ngờ lại làm một hành động ngây thơ như giẫm lên giày của người khác.
Bình An kéo chân cô ấy lại, sau đó dùng đế giày chà xát hai lần vào giày của cô ấy.
“Không sao, tôi tha thứ cho cô.”
Trương tiểu lệ:……
—
Ngoại trừ hai nhóm người bảo vệ tầng mười một và cầu thang, những người còn lại đều không làm gì hết mà ở trên tầng cao nhất.
Tiếng đánh bài địa chủ và âm thanh khoe khoang vang lên, Bình An nhìn bọn họ lắc đầu, một mình bắt đầu tập thể dục nghiêm túc bên cửa sổ.
Thân thể là tiền vốn để làm cách mạng. Mặc dù ở phương diện thể năng cô yếu như một con gà nhưng càng yếu thì càng nên rèn luyện không phải sao?
Sinh ra trong đau khổ, chết trong yên bình.
Có thể nói Bình An là người tỉnh táo nhất trong thế giới này.
“Tiểu Hoa muội lại tập luyện hả ? Hai ngày trước ta dạy cô kỹ năng chiến đấu, cô đã nhớ hết chưa ?”
“Lý ca, tôi đã nhớ gần hết rồi.” Bình An gật gật đầu.
“Thật sự, ngươi luyện một lần nữa đi, Lý ca sửa cho ngươi.”
Bình An: “Được.”
Anh Lý là một NPC rất nhiệt tình, anh ấy nhìn thấy cô tập thể dục nên đã đặc biệt dạy cô một bộ vật lộn cơ bản.
“Tiểu Hoa muội muội sai rồi, eo nên thấp xuống một chút.”
Diệp Trường Phi nhẹ giọng nói, ngón tay mảnh khảnh xẹt qua lưng Bình An, đè lên eo của nàng, “Lại đây, cảm nhận lực lượng của ta, tiếp tục khom người xuống.”
Bình An nghiêm túc làm động tác theo lời của Diệp Trường Phi.
“Diệp ca, tôi nhớ được bài tập mẫu lúc đầu cũng không cần công eo như thế a?”
Khóe miệng Diệp Trường Phi hơi cong lên, ánh mắt từ chiếc eo thon thả của Bình An dời đến chiếc cổ trắng nõn của cô, “Thật đẹp.”
“Cái gì?” Bình An nhìn về phía Diệp Trường Phi hoài nghi là mình nghe lầm.
Diệp Trường Phi đầu ngón tay điểm nhẹ hai cái trên lưng của Bình An giống như đánh đàn dương cầm, âm thanh thư giãn và ôn nhu “tiểu Hoa muội muội, chúng ta ở chung mấy ngày nay, ý nghĩ của Diệp ca ca, cô còn không hiểu rõ sao?”
Bình An khẽ cau mày, đứng dậy lùi về sau một bước.
“Diệp ca, tôi sẽ ghi nhớ tất cả sự quan tâm mà anh dành cho tôi, anh vĩnh viễn là anh trai của tôi!”
“Tiểu Hoa muội muội một mặt muốn mà còn cự tuyệt ta là do muốn ta nói ràng cho cô biết sao?” Diệp Trường Phi kéo tay của Bình An, ôm eo của cô, “anh đây thích cô, làm nữ nhân của anh đi.”
Làm con mẹ ngươi thì có!
Bình An cố nén xúc động muốn một cước đá văng hắn, miễn cưỡng vui cười “Diệp ca, anh giống như anh ruột của tôi vậy!”
Diệp Trường Phi đưa tay xoa bóp mặt của Bình An, khẽ cười một tiếng, “anh ruột, không phải là thân* ca ca sao?”
*Thân có nghĩ là ruột thịt cũng có nghĩa là thơm, hôn
Mẹ nó, thật là nhịn không được nữa. Tên lưu manh đáng chết này từ đâu tới đậy.
Bình An hít sâu một hơi, đem hai tay trên mặt đẩy ra, “Buông tay ra trước, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.”
Khoảng cách tới khi trò chơi kết thúc chỉ còn lại 5 ngày, hắn cũng không có bao nhiêu thời gian để mà đợi nữa. Diệp Trường Phi dùng ngón tay nâng cằm Bình An lên, miệng hắn tiến lại gần.
Bình An ngừng thở, trọng tâm chuyển tới chân trái, một cú đá đoạn tử tuyệt tôn đã đồn lên đùi phải chuẩn bị hoàn tất.
Đúng lúc này dưới lầu truyền đến tiếng cửa kính vỡ nát cùng tiếng thét chói tai.
“Diệp ca, những người ở phía ngoài đang xông vào!”
Nghe được tiếng kêu bên dưới, Diệp Trường Phi ánh mắt biến đổi, hắn buông Bình An ra, nhanh chóng đi xuống lầu.
Có cơ hội rồi! Bình An cũng đi theo xuống lầu.
Sức tàn phá của kẻ bị dồn vào đường cùng là rất lớn.
Tất cả tấm ván gỗ cùng cửa kính kiên cố tất cả đều bị phá hủy, người bên ngoài như không còn thiết sống nữa chui vào toà nhà, sau đó nhào về phía những người trong phòng, mắt đỏ ngầu, mặc kệ sống chết mà xông lên.
“Mọi người xông lên a! Bọn hắn có thật nhiều nước và đồ ăn!”
Hơn một nửa số người trong phòng sợ hãi trước những kẻ điên cuồng và đói khát này.
Diệp Trường Phi đứng tại lầu mười hai rút súng ra, mặt không đổi sắc bắn chết nạn dân đầu tiên chạy đến.
Hắn nhìn những đàn em bị dọa đến choáng váng, lạnh lùng nói “ còn đứng ngây ra đó làm gì? Đợi những người này cướp hết vật tư sau đó biến thành như bọn chúng sao?” Một đám thủ hạ đều bị la cho giật mình. Cầm gậy sắt và các vũ khí khác nhào vào vật lộn với những kẻ xâm nhập.
Số lượng kẻ xâm nhập so với người của Diệp Trường Phi lớn hơn rất nhiều, nhưng kẻ xâm nhập đã bị đông lạnh bỏ đói nhiều ngày, thân thể vô cùng suy yếu, so với những người được ăn uống no đủ thì giá trị vũ lực nhỏ hơn rất nhiều.
Trong lúc nhất thời, song phương ngang tài ngang sức, hỗn loạn không gì sánh được.
Ở trên lầu nhìn thấy thuộc hạ của mình lần lượt chết đi, Diệp Trường Phi rốt cục ra tay.
Một phát đánh bay nam nhân trước mặt Lưu Thiên, hắn tiến lên, đá vào bắp chân của kẻ đột nhập vừa lao lên tầng mười hai. Lòng bàn tay ấn vào đầu kẻ đột nhập, chỉ nghe thấy tiếng lách cách nhẹ nhàng
Người trong tay của hắn lập tức không còn thở.
Vì sự gia nhập của Diệp Trường Phi, sự hỗn loạn này nhanh chóng bị dập tắt. Xác chết nằm la liệt trên mặt đất, Diệp Trường Phi đá văng hai tay đang chặn chân mình, thản nhiên nói: “Dọn sạch nơi này đi.”
“Dạ” Lưu Thiên nắm chặt cánh tay bị thương, vội vàng kêu gọi những tiểu đệ khác dọn dẹp.
Diệp Trường Phi đảo mắt một vòng trên mặt tất cả thuộc hạ, hơi nhíu mày, “Bình Tiểu Hoa đâu?”