[Dịch] Mang Quang Hoàn May Mắn trong Ngày Tận Thế - Chương 11
Đọc truyện [Dịch] Mang Quang Hoàn May Mắn trong Ngày Tận Thế Chương 11 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Tiếng thét của Tôn Thải Ngôn nhanh chóng đem tất cả zombie trong khoang thuyền hấp dẫn tới. Lũ zombie ngăn chặn lối lên cầu thang, móng vuốt đen xì, miệng vết thương chảy đầy dịch mủ, cơ mũi không ngừng co rúm lại, hàm lợi bị lộ ra không ngừng va chạm, biểu hiện sự thèm khát của chúng nó đối với thịt người.
Tôn Thải Ngôn sợ hãi vô cùng, toàn thân run rẩy, trong lòng đối với quyết định của mình hối hận vạn phần. Cô ta không nên đi theo Bình An chạy đến nơi này!
Cho dù ở trong đường ống thông gió sớm muộn sẽ cùng đám người trong phòng bếp kia chạm mặt, thế nhưng ít nhất đấy cũng là người a! Cô ta vì cái gì phát điên, mới nghe theo Bình An làm chuyện ngu ngốc này.
” Tôn Thải Ngôn, cô đừng kéo tôi, ngăn zombie phía dưới lại, tôi đem cửa bổ ra. “
Bình An chuyên chú phá cửa chặn lối đi, không phát hiện ra đằng sau, ánh mắt của Tôn Thải Ngôn nhìn về phía mình đã thay đổi.
Rầm!!!
Cửa mở ra.
Phảng phất như thần tiên đang vươn tay với cô.
Cô biết rõ, vận khí của mình vẫn luôn tại!
” Tôn Thải Ngôn. ” Bình An thò tay ra, muốn kéo cô ta, đột nhiên một cỗ sức lực kéo ngược cô lại ra đằng sau.
Bình An trừng to mắt, nhìn Tôn Thải Ngôn từ bên cạnh mình chạy lên đi, cảm giác được móng tay zombie sắc nhọn sượt qua phía sau lưng của cô!
Con mẹ nó! Tôn Thải Ngôn!
Ngay tại thời điểm Bình An cho rằng mình sắp đi theo ông bà. Đột nhiên, ở bên trong cánh cửa, một cánh tay duỗi ra bắt được cô, sau đó, tiếng súng ống giảm thanh vang lên. Một khắc sau, Bình An nhanh chóng bị kéo vào bên trong. Cô vội vàng phản ứng, cùng người bên cạnh đem cửa gắt gao đóng lại, dùng vật nặng chặn ngang lối đi.
Làm xong hết thảy, Bình An thoát lực ngồi xuống, có cảm giác như sống sót sau tai nạn. Thở gấp hai cái, cô cầm lấy dao phay đứng dậy, từng bước một đi về phía Tôn Thải Ngôn.
Tôn Thải Ngôn nhìn thấy động tác của Bình An, mặt biến sắc, ” An An, cô nghe tôi giải thích, vừa rồi đây chẳng qua là hiểu lầm. “
” Tao đi con mẹ mày hiểu lầm. ” Bình An một cước đá vào Tôn Thải Ngôn, ” Tao cứu mày ra, cho mày uống, mày rõ ràng muốn ám toán tao! Kéo tao xuống dưới uy zombie! “
” Không phải như thế, tôi lúc ấy chẳng qua là quá, quá khẩn trương. ” Tôn Thải Ngôn lắc đầu, ” Cô nghe tôi giải thích, tôi không phải cố ý! “
Bình An nắm chặt dao phay, sượt qua cổ cô ta, đâm mạnh vào tường, ” Cô nên cảm thấy may mắn vì tôi vẫn còn một người tuân thủ tốt luật pháp, bằng không thì bà đây đã chém chết cô! Đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi, cút! “
Tôn Thải Ngôn bị dọa đến run lên, liếc mắt nhìn người nam nhân đứng ở bên cạnh.
” Coi bà đây cùng cô nói giỡn? ” Bình An rút mạnh dao phay ra, chém nát ba lô của Tôn Thải Ngôn.
Tôn Thải Ngôn hét lên một tiếng, không nghĩ tới nhanh như vậy Bình An liền trở mặt. Dù sao cũng đã lên trên được, người này đối với mình đã vô dụng.
Tôn Thải Ngôn nhặt lên đồ vật rơi từ trong ba lô xuống, nhanh chóng tại trước mặt Bình An chạy mất.
—————
” Cảm ơn. ” Đợi Tôn Thải Ngôn chạy trốn không thấy bóng dáng, Bình An xoay người nói cảm ơn. Nhìn rõ người bên cạnh, cô hơi sững sờ, hóa ra là Phó sư phó!
“Phó sư phó, anh nói không sai, tri nhân tri diện bất tri tâm. “
” Không phải vừa mới còn rất anh dũng sao? ” Phó Trường Dạ phủi bụi trên áo, liếc cô một cái, ” Thoạt nhìn còn không giống một người mới. “
Nói đến đây, bỗng Bình An ngượng ngùng mà sờ lên cái mũi, ” Cho hỏi toa-lét phía trên này ở đâu vậy? “
Kỳ thật, tại thời điểm bị zombie đuổi theo, 1 cỗ buồn đi vệ sinh bắt đầu nổi lên. Đến bây giờ đã có cảm giác bài sơn đảo hải, có xu thế không ngăn được nữa.
Câu hỏi này làm Phó Trường Dạ sững sờ, tiện tay chỉ căn phòng nhỏ bên cạnh, ” Ở đó. “
” Cảm ơn anh! ” Bình An vội vã chạy chậm xông vào.
……Thật không có tiền đồ.
—————
Trên boong thuyền chỉ có cung cấp một phòng nhỏ để nghỉ ngơi, nay đã bị Phó Trường Dạ vượt lên trước một bước chiếm lĩnh, Bình An chỉ có thể một lần nữa lựa chọn chỗ đặt chân.
Từng tầng thùng đựng hàng, một chồng chất cao chính là sự lựa chọn mới của cô.
Ở vị trí cao nhất của chồng thùng đựng hàng, là nơi dễ thủ khó công, Bình An cảm giác mình đã lựa chọn được một vị trí tốt.
” Anh có thể cho tôi mượn dùng cái thang kia một chút được không? “
Bình An nhìn về phía Phó Trường Dạ, chuẩn xác mà nói là cái thang để ở phía sau lưng anh ta.
Phó Trường Dạ liếc nhìn cái thang kia, ” Tùy cô. “
Bình An nhẹ nhàng khiêng thang gỗ tiến vào bên trong. Càng tới gần khu đựng hàng, một mùi hôi thối tanh tưởi mơ hồ xuất hiện, quẩn quanh ở chóp mũi.
Bình An hít hít mũi, còn tưởng rằng không khí ở trên thuyền có thể tốt hơn đâu. Cô tìm một cái khăn che mũi lại, tiếp tục đi về phương hướng chính mình tuyển định.
Ở bên ngoài phòng nhỏ, Phó Trường Dạ mở cửa phòng ra, ánh mắt lạnh băng nhìn người ngoài cửa.
“Tiên, tiên sinh.”
Tôn Thải Ngôn thấy Bình An rời đi, liền cố ý chờ ở cửa, ánh mắt nhìn về phía Phó Trường Dạ mang theo nịnh nọt cùng lấy lòng.
Bình An không cần cô ta cũng chẳng sao, người nam nhân trước mặt này vừa đẹp trai, thân thủ lại hảo, mấu chốt nhất chính là anh ta còn có súng! Chỉ cần liếc mắt một cái, Tôn Thải Ngôn liền đem anh ta trở thành mục tiêu tiếp theo của mình.
“Tiên sinh, ngài có thể thu lưu em sao?” Tôn Thải Ngôn tỏ vẻ nhu nhược đáng thương nhìn về phía Phó Trường Dạ, “Đồng bạn cùng em có chút hiểu lầm, hiện tại em một người lẻ loi hiu quạnh, bên ngoài thì vừa tối vừa đáng sợ.”
Phó Trường Dạ không đáp lại, dường như coi cô ta như không khí.
Tôn Thải Ngôn cắn môi, chắp tay trước ngực hướng Phó Trường Dạ cầu xin nói, “Tiên sinh, thuyền hàng không biết còn muốn bao lâu mới có thể cập bờ, em một người không thể nào chịu đựng qua được. Cầu ngài giúp đỡ em đi.”
“Cút.”
“Phanh!!!” Cửa phòng ngay lập tức bị đóng sầm lại.
Bị người ta coi như là vô hình rồi bị đuổi đi, Tôn Thải Ngôn cắn chặt môi dưới, giận dữ liếc mắt nhìn cửa phòng một cái, mang theo oán hận đi tìm chỗ khác.
Bên kia, Bình An khiêng thang tiếp tục đi về phía thùng đựng hàng.
Nhưng mà, càng tới gần trung tâm khu đựng hàng, cái mùi hôi thối tanh tưởi càng ngày càng nùng, mùi này cùng mùi thi thể hư thối phía dưới khoang thuyền đặc biệt tương tự.
Bước chân Bình An dần chậm lại ……
Thùng đựng hàng được chồng lên nhau cực cao, Bình An đứng ở phía dưới, nhìn thùng đựng hàng màu đỏ sậm bên cạnh
Chân thùng đã bị rỉ, nước chảy ra từ chỗ bị rỉ lan ra khắp nơi, bốc lên một hôi nồng, con số đánh dấu bên ngoài cũng rất mơ hồ, không còn thấy rõ bộ dáng ban đầu. Bình An đang chuẩn bị tránh ra, đột nhiên phát hiện một góc thùng đựng hàng giống như bị thủng một cái lỗ, bên trong giống như có thứ gì đang đong đưa.
Lòng hiếu kỳ xuất hiện, Bình An chậm rãi ngồi xổm xuống, tiến lại gần muốn nhìn xem đó là thứ gì.
Trời ạ.
Từ trong cái lỗ, một ngón tay trắng bệch vươn ra ngoài, móng tay được sơn đỏ tươi. Nó cứng đờ ở trong không khí, bị vỏ thùng đựng hàng ma sát lộ ra thịt, máu có màu đỏ đen chậm rãi chảy ra.
Bình An lấy ra dao phay, nhẹ nhàng chọc cái ngón tay này.
Đột nhiên từ trong thùng đựng hàng truyền ra tiếng gào thét cùng đập phá kịch liệt.
Thanh âm này phảng phất như một giọt nước rơi vào trong chảo dầu nóng, tạo ra một phản ứng cực Mấy chục thùng đựng hàng xung quanh không còn tịch mịch nữa, tiếng zombie gào thét, tiếng đập phá, tiếng móng tay cùng hàm răng ma sát vào thùng đựng hàng ……Âm thanh này quay xung quanh Bình An làm da đầu cô tê dại hết cả lên.
Mẹ kiếp!
Bình An ném cây thang xuống, chạy như bay trở về. “Phó sư phó! Không ổn rồi, thùng đựng hàng ở khu B toàn bộ đều là zombie!” Bình An lau mồ hôi lạnh trên trán, đem cửa sổ trong phòng đều đóng chặt.
Phó Trường Dạ nghe được lời này cũng không kinh ngạc, thần sắc bình đạm, “Không chỉ ở khu B, thùng đựng hàng ở bốn khu lớn, 70% bên trong chính là zombie.”
So Bình An tới sớm hơn một ngày, Phó Trường Dạ đã đem toàn bộ boong thuyền thăm dò một lần.
70%! Bình An sốc nặng.
Lúc trước, cô chính là cho rằng trên boong thuyền tương đối an toàn, nen mới liều chết lao ra. Giờ thì hay rồi, trực tiếp xông vào ổ zombie.
Bình An mệt mỏi, ngồi trên mặt đất, yên lặng lau đi nước mắt, “Cái trò chơi quỷ quái thật là quá kinh khủng. Cái gì đều không nói, đây là muốn người ta dò mìn sao? Bảy tầng thùng đựng hàng, vậy thì có bao nhiêu zombie a.”
Phó Trường Dạ: “Đại khái khoảng hai mươi nghìn con.”
“Anh như thế nào biết? Anh đếm qua rồi sao?”