Đế quốc chiến thần - Chương 227-228
Đọc truyện Đế quốc chiến thần Chương 227-228 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Đế Quốc Chiến Thần – Chương 227-228 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 227 khó mà mở miệng
Tác giả: Nhất Cân Vãn Chiếu
“Phải biết rằng, quy tắc số một của phong thần đại lão Tuyết Thành chính là không cho phép người ngoài tiến vào võ đạo hội trường đó.”
“Nếu không……”
Nói đến một nửa, Hồng đầu bảng đột nhiên im bặt, hiển nhiên là có điều bâng khuâng.
“Nếu không …?” Kỳ Tiếu Thiên có chút không chịu nổi, vội hỏi một câu.
Hồng đầu bảng hít sâu một hơi nói: “Nếu không, giết chết không luận tội!”
Mọi người ở đây nghe vậy đều kinh ngạc, giờ này tất cả mọi người đều rõ Tô Khánh Đông đã đắc tội nhân vật dạng gì rồi.
Chỉ sợ lúc này đây, dù cho Chu Hàn có ra mặt cầu tình cũng rất khó giữ được mạng của Tô Khánh Đông.
Tin tức này chỉ có thể từ Hoàng Minh nói cho Chu Hàn là thích hợp nhất.
Chỉ là, Hoàng Minh mới vừa bị đưa đi bệnh viện, sắc mặt mấy người Chu Xung lập tức trở nên âm trầm.
“Tôi gọi cho Minh Dương, bảo cậu ta truyền đạt tin này cho nguyên soái.” Sau một lát do dự Chu Xung cuối cùng ra quyết định.
Cùng lúc đó, bên trong bệnh viện.
Viên đạn trong cơ thể Chu Hàn đã rút ra, anh hiện giờ đã rất an toàn.
Lấy tốc độ khôi phục của Chu Hàn, chắc chỉ sau một đêm vết thương sẽ khỏi hẳn.
Giờ phút này, Chu Hàn hướng về phía mọi người dặn dò: “Nhớ lấy, không được nói việc này cho Tô Hàm biết.”
Vây quanh giường bệnh, năm đại chiến thần cùng bọn Tề Họa Mi nghe vậy, đều gật đầu nói: “Nguyên soái yên tâm, chúng tôi sẽ không cho phu nhân biết việc này, càng sẽ không để phu nhân lo lắng.”
Nghe mọi người nói xong, Chu Hàn lúc này mới thoải mái thở ra một hơi.
Vừa rồi anh còn lo lắng lúc mình xỉu đi, bọn người này có nói việc này cho Tô Hàm không.
Nếu nói thì đã (có chuyện) không hay rồi.
Chu Hàn nguyện ý lấy mạng ra bảo vệ Tô Hàm, cho nên đương nhiên không muốn nhìn cô không vui rồi.
Mà đúng lúc này, di động Tiết Minh Dương đột nhiên vang lên.
Khi nãy Tề Họa Mi dẫn đường, bọn Thanh Long hộ tống Chu Hàn tới bệnh viện, Tiết Minh Dương và Đệ nhất hội trưởng với Hoắc Khai Hà bọn họ tìm xe, theo sau tới đây.
Nhưng mà xe đó là xe của Liệt Đoàn.
Tiết Minh Dương vừa thấy điện báo hiện lên hai chữ cha nuôi, lập tức nhận.
Chỉ là trong lòng cậu nghĩ thầm, cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Sù sao chuyện Hoàng Minh đi gây sự với Liệt Đoàn đã quậy đến tất cả mọi người đều biết.
Không chỉ có Hòe Châu, cả hoành thành cũng chấn động vì chuyện này, tất cả mọi người kinh ngạc cảm thán bọn Chu Xung thật bá đạo.
Hơn nữa vị lão Kiếm Thần Tô Khánh Đông này rời núi, càng đưa tới vô số thổn thức.
Tiết Minh Dương nhận điện thoại, điện thoại lập tức truyền tới giọng nói nôn nóng của Chu Xung: “Minh Dương, giờ con đang ở cạnh Chu nguyên soái ư?”
Tiết Minh Dương nghe vậy trả lời một tiếng: “Ở đây ạ, cha nuôi xảy ra chuyện gì sao?”
Tiết Minh Dương nghe được ngữ khí Chu Xung rất nôn nóng, hẳn là không có chuyện gì tốt.
“Xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn rồi.” Chu Xung ở đầu kia điện thoại vội la lên: “Kiếm Thần bị kẻ thần bí bắt đi rồi!”
Tiết Minh Dương nghe vậy cả kinh, cậu dường như theo bản năng hỏi một câu: “Cái gì? Bị kẻ thần bí bắt đi? Cái gì kẻ thần bí?”
Tô Khánh Đông chính là cha vợ Chu nguyên soái lại bỗng nhiên bị bắt đi, việc này nếu Chu nguyên soái biết thì có chuyện chẳng lành đâu.
Tiết Minh Dương ở trong lòng tính toán, nghĩ thầm nếu có thể để bọn họ ra mặt giải quyết chuyện này trong im lặng là tốt nhất.
Dù như nào đi nữa, việc này cũng không thể để Chu nguyên soái biết, nếu không chuyện sau đó cậu thật không dám tưởng tượng đến.
Trong lòng Tiết Minh Dương đang nghĩ như vậy, nhưng câu kế tiếp của Chu Xung lại làm cậu giật nảy mình.
“Minh Dương, không biết con còn nhớ không, lúc trước ta có nói qua Tuyết Thành với con.” Chu Xung thình lình nói ra một câu làm Tiết Minh Dương thầm giật mình.
“Tuyết Thành?” Cậu lập tức hỏi lại: “Chẳng lẽ, Kiếm Thần xảy ra chuyện có liên quan đến Tuyết Quốc?”
Chu Xung thấy Tiết Minh Dương còn biết Tuyết Quốc, lập tức thở dài một tiếng, kể rõ mọi chuyện từ đầu chí cuối.
Sau khi nghe xong, Tiết Minh Dương trợn tròn mắt.
“Cho nên, việc này con cần báo cho Nguyên soái ngay, chỉ hắn ra mặt mới có thể giải quyết!” Chu Xung ở đầu kia điện thoại nhấn mạnh.
Tiết Minh Dương nghe vậy bất đắc dĩ nói: “Vâng, con sẽ báo lại với nguyên soái, cha nuôi, mọi người không cần quá lo lắng.”
“Chuyện cũng đã xảy ra, phải sớm giải quyết.”
“Lấy thực lực của Chu nguyên soái, đi một chuyến đến Tuyết Quốc hẳn là không có chuyện gì, mặt mũi của hắn rất lớn, cha cũng biết mà.”
Tiết Minh Dương nói một câu trấn an, đầu kia điện thoại Chu Xung nghe xong liền thở dài một tiếng nói: “Chỉ hy vọng được thế.”
Sau khi hai người nói chuyện điện thoại xong, Tiết Minh Dương cũng không trực tiếp đem việc này báo cho Chu Hàn.
Trong lòng cậu rõ ràng, cậu không thích hợp, cũng không có tư cách này.
Tiết Minh Dương rõ mình không có khả năng đi nói cho Chu Hàn biết việc cha vợ Chu Hàn bị người túm tới Tuyết Quốc rồi.
Cho nên, cậu quyết định báo trước việc này cho Thanh Long, để Thanh Long nói cho Chu Hàn.
Đây mới là biện pháp tốt nhất.
Có vài chuyện, nói ra từ miệng của người khác không sẽ không ổn.
Hạ quyết tâm xong, Tiết Minh Dương lập tức đến trước mặt Thanh Long nói với anh ta: “Thanh Long đại ca, ra ngoài nói chuyện một chút được không?”
Thanh Long nghe vậy sắc mặt hơi đổi, anh ta nhíu mày hỏi: “Ra ngoài nói chuyện chút? Có gì không thể nói thẳng à?”
Anh ta đánh giá Tiết Minh Dương vài lần, nói: “Nói, cậu có gì muốn nói sau lưng nguyên soái đúng không?”
Thanh Long kính trọng Chu Hàn, cho nên mặc kệ chuyện gì đi nữa cũng sẽ không gạt Chu Hàn.
Hiện giờ thấy Tiết Minh Dương như trộm, Thanh Long tức lập tức khó chịu.
Tuy nhiên anh một thân tu vi, người thường có thể chẳng phải đối thủ của anh.
Cái đứa tiểu tiện nhân Tiết Minh Dương này, Thanh Long chuẩn bị đánh một cái thôi đã nhẹ nhàng ngã rồi.
“Rất quan trọng, Thanh Long ca, vẫn là ra ngoài nói chuyện một chút đi.” Giờ phút này, Tiết Minh Dương sắc mặt mang theo một cổ năn nỉ.
Thanh Long lại càng thêm không vui, nhưng lúc anh ta muốn tức giận, Chu Hàn lại lên tiếng nói: “Thanh Long, đi đi.”
Chu Hàn ra lệnh, Thanh Long lập tức không nói thêm gì nữa.
Đối với Chu Hàn, Thanh Long trước nay đều là tuân lệnh.
Cho nên, anh đương nhiên sẽ không vi phạm ý Chu Hàn.
Sau khi Chu Hàn nói, Thanh Long thẳng thắng nói: “Được, vì mặt mũi nguyên soái, tôi bồi cậu ra ngoài nói chuyện một chút.”
Dứt lời, Thanh Long liền ra khỏi phòng bệnh, Tiết Minh Dương thì theo sát phía sau.
Hai người ra phòng bệnh, đi đến cuối hành lang, lúc này Tiết Minh Dương mới nói: “Thanh Long đại ca, cha vợ Chu nguyên soái là Kiếm Thần, chuyện này ngài biết không?”
Tiết Minh Dương không trực tiếp nói chuyện đó ra, mà thử vài câu trước, tính đi từng bước một chậm rãi nói ra.
Nói cách khác, nếu cậu vừa tới đã nói ra chuyện Tô Khánh Đông bị túm tới Tuyết Thành, chỉ sợ với tính tình Thanh Long này, sẽ bức cung cậu đó.
“Đương nhiên tôi biết, trước nguyên soái có nói qua vài câu.” Thanh Long gật gật đầu, tiện đà hỏi chuyện: “Sao? Cậu muốn đánh chủ ý lên cha vợ nguyên soái?”
Tiết Minh Dương nghe vậy vội vàng lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải!”
Chương 228: Lại đến Bạch gia
Cậu nói xong một câu, hơi có chút ngập ngừng, trong lòng đang cố gắng sắp xếp lại các câu chữ, lúc sau mới lên tiếng lần hai: “Tôi không có chủ ý muốn bắt cóc cha vợ của nguyên soái, mà đó là người khác.”
“Chuyện này rốt cuộc là sao…?”
Tiết Minh Dương nhận thấy thời điểm thích hợp, lúc này mới lên tiếng giải thích.
Cậu kể hết những gì mà Chu Xung đã báo cho Thanh Long nghe.
Sau khi Thanh Long nghe xong, tức giận đến mức gương mặt tái đi.
Anh ta không nói hai lời, quay người đi thẳng vào phòng bệnh, nhìn bộ dạng giống như muốn nói cho Chu Hàn biết cái tin này.
Tiết Minh Dương vừa thấy Thanh Long trở nên xúc động như thế, trong một khoảnh khắc, có chút hối hận khi đã nói cái chuyện này cho anh ta nghe.
Sớm biết như thế, không nên nhiều lời làm gì.
Giờ phút này, Tiết Minh Dương thậm chí còn âm thầm tự trách bản thân, không hề vui mừng trước hành động nói ra sự việc trên.
Trong lòng càng ngày càng trở nên hối hận, sự việc đã thành như thế, Tiết Minh Dương chỉ có thể lựa chọn đối mặt với nó.
Giờ phút này, cậu mang theo tâm trạng thấp thỏm bước chân đi nhanh vào phòng.
Sau khi đi vào phòng bệnh, cậu nhìn xung quanh phòng, phát hiện sắc mặt Chu Hàn có chút khó coi.
Mọi người đứng ở bên kia cũng mang dáng vẻ đầy ưu sầu, xem ra, Thanh Long đã nói hết toàn bộ mọi chuyện .
Hồi nãy chỉ mới sững sờ được một lúc, Thanh Long vậy mà đã báo hết mọi chuyện cho Chu Hàn và bọn họ, Tiết Minh Dương nghĩ đến đây, biểu cảm cũng không khỏi trở nên khó coi hơn.
Trong lòng cậu lúc này tràn ngập bất đắc dĩ, Chu Hàn lại bất ngờ lên tiếng hỏi: “Tiết Minh Dương, thực sự là có chuyện này sao?”
Nghe Chu Hàn hỏi vậy, Tiết Minh Dương gật gật đầu nói: “Chu nguyên soái, đúng thật là có chuyện như thế.”
“Là cha nuôi nói cho tôi biết, kêu tôi nghĩ cách tìm cơ hội báo cho ngài biết việc này.”
Cuối cùng, Tiết Minh Dương còn cố gắng giải thích một câu.
Chu Hàn sắc mặt trở nên tầm xuống, chỉ là bấy giờ anh chỉ yên lặng, không nói thêm một lời nào.
Tiết Minh Dương do dự một chút, cuối cùng bước lại gần rồi nói: “Chu nguyên soái, không biết ngài có dự định gì?”
Chu Hàn lại ngẩng đầu nhìn lên Tiết Minh Dương, nhưng lại tự mình lẩm bẩm: “Chuyện này không thể nào.”
“Tuyết Thành đã không còn can thiệp chuyện bên ngoài từ lâu, càng không thể để người của họ đi bắt cóc người khác như vậy.”
“Tuyết Thành ẩn náu nhiều năm, che giấu hành tung ở khắp nơi, rất nhiều người đã quên mất Tuyết Thành từng tồn tại như thế nào.”
“Người của Tuyết Thành, sao có thể tùy tiện bắt cóc người khác như thế, lại còn bày ra trận địa lớn như vậy.”
Chu Hàn lo lắng nói, anh thật sự không nghĩ ra được lý do.
Tiết Minh Dương ở bên cạnh gương mặt tái nhợt, lại không dám nói thêm một lời nào.
Bởi vì trong lòng cậu hiểu rõ, bây giờ có nói gì thì cũng vô dụng.
Điều duy nhất cậu có thể làm, đó là tuân theo mệnh lệnh của Chu Hàn, tin tưởng chờ đợi quyết định của anh.
Chu Hàn yên lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: “Thời gian hẹn là tám ngày.”
“Hôm nay đã là ngày thứ ba, thời gian còn lại là năm ngày.”
Nói được một nửa, Chu Hàn lại yên lặng.
Mọi người đều trở nên căng thẳng mà nhìn anh, cuối cùng Chu Hàn buồn bực nói một câu: “Vừa kịp thời gian!”
Nghe được câu này của anh, tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
Vừa kịp thời gian?
Khi đám người Tiết Minh Dương còn đang nghi ngờ, Chu Hàn đầu tiên là hạ lệnh: “Tiết Minh Dương, mang Liệt Hỏa Đan chuyển tới Cảng Thành.”
“Dạ Phong, Vân nhi, hai người hãy đi theo để hộ tống.”
Anh vừa mới dứt lời, Tiết Minh Dương và Dạ Phong cùng với Vân nhi lập tức cung kính trả lời: “Rõ!”
Sắp xếp cho đám Tiết Minh Dương với vợ chồng Dạ Phong xong xuôi, ánh mắt của Chu Hàn chuyển sang Thanh Long, nói: “Thanh Long, cậu ở lại với tôi.”
“Chu Tước và Huyền Vũ, hai người đi một chuyến đến Tuyết Thành để thăm dò tin tức.” Cuối cùng, Chu Hàn nhìn bọn người Chu Tước, dặn dò bọn họ thêm vài thứ, cũng không quên nhắc nhở thêm một câu: “Phải nhớ, nhất định phải sống sót trở về!”
“Tuân mệnh!” Ba người dường như trăm miệng một lời.
Sau đấy, tất cả mọi người đều rời đi để thực hiện nhiệm vụ.
Ngay lúc này, hai anh em Tony Bond bước tới gần.
Trên mặt hai người đầy vẻ kiên định nói: “Nguyên soái, chúng ta cũng muốn đi theo làm việc cho ngài.”
Tony Bond lên tiếng mách tội: “Lúc nãy ở cửa bến tàu ở phía nam, Thanh Long đã coi thường em trai của tôi!”
Chu Hàn nghe thế khẽ nhíu mày, lúc này lên tiếng từ chối: “Hai người trước hết tới Cảng Thành đi đã.”
Nhân đó chuyển luôn chủ đề, nhìn chằm chằm Thanh Long hỏi: “Sao lại thế này? Cậu bắt nạt bọn họ à?”
Thanh Long gãi gãi đầu nói: “Cái đấy không tính là bắt nạt, vì tôi muốn cứu ngài, cho nên có chút nóng vội.”
Chu Hàn liếc nhìn Thanh Long một cái, ra vẻ tức giận nói: “Không được có lần sau.”
“Vâng.” Thanh Long thành thật cười.
Mà hai anh em Tony Bond với Tề Họa Mi lại không hề vui vẻ, tất nhiên là vì cảm thấy Chu Hàn đối xử bất công.
Chu Hàn nhìn thấy toàn bộ biểu cảm mất mát của ba người, chỉ lên tiếng an ủi một câu: “Nam tử hán đại trượng phu, không cần phải hẹp hòi như thế.”
“Nhưng mà…” Tony Panghsang còn muốn nói gì đó.
Nhưng Tony Bond lại đặt tay lên vai em trai ngăn anh ta lại rồi nói: “Nguyên soái nói rất đúng, là do chúng tôi không suy nghĩ thấu đáo.”
Tony Panghsang nghe thế lập tức quay đầu lại nhìn anh trai mình với vẻ mặt đầy nghi ngờ, nhưng Tony Bond chỉ cười cười nhìn anh ta.
Nhìn thấy anh trai mình đã thỏa hiệp, Tony Panghsang cũng không còn gì để nói vào lúc này.
Cuối cùng, anh ta yên lặng.
Suy cho cùng, Tony Panghsang chỉ nghe theo lời của Tony Bond, mà Tony Bond cũng chỉ nghe theo lệnh của Chu Hàn.
Chỉ sau một đêm, bên cạnh Chu Hàn chỉ còn lại mỗi Thanh Long.
Những người khác đã đi làm nhiệm vụ theo sự sắp xếp của Chu Hàn, mà đệ nhất hội trưởng đã mang quân đến chiếm đóng ở cửa nam của bến tàu, trực tiếp chiếm nơi đó thành lãnh địa của riêng mình.
Buổi trưa ngày hôm sau, Chu Hàn nhận được tin tức, Hoàng Minh đã trúng độc nghiêm trọng, bệnh viện không thể cứu chữa được.
Trước tiên anh liên hệ với Tiết Minh Dương cùng Hoắc Nghệ Tinh, lệnh cho hai người đến đó cứu Hoàng Minh.
Nhưng ngay sau đó, anh nhận được cuộc gọi đến từ Tô Hàm.
“Chu Hàn, anh không sao chứ?” Ở đầu bên kia điện thoại, Tô Hàm nhỏ nhẹ hỏi một câu, tất nhiên cô ấy rất lo lắng cho Chu Hàn.
“Anh không sao, có chuyện gì thế?” Chu Hàn lập tức hỏi lại.
“Không có gì, chỉ là em rất nhớ anh, bên em vẫn rất tốt.” Tô Hàm ngọt ngào trả lời với người ở đầu bên kia.
“Anh không sao.” Chu Hàn dịu dàng nói: “Vợ à, cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”
Tô Hàm cầm điện thoại trầm ngâm một tiếng, hỏi Chu Hàn khi nào có thể đến Cảng Thành thăm cô.
Trong lòng Chu Hàn có chút chua xót, cuối cùng cũng nói cho đối phương ba ngày sẽ qua.
không còn bao lâu nữa là tới ngày tám tháng mười, Chu Hàn bắt buộc phải luyện ra được sinh lợi đan trong vòng ba ngày.
Đợi sau khi Thanh Long khôi phục lại tu vi xong, Chu Hàn sẽ đi đến Tuyết Thành cùng với sáu đại chiến thần.
Cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, anh nhất định sẽ cứu Tô Khánh Đông.
Chỉ là bây giờ Chu Hàn không thể nói việc này cho Tô Hàm nghe, anh sợ rằng đối phương sẽ lo lắng.
Hai người nói chuyện với nhau thêm vài câu nữa, cuối cùng cũng ngắt điện thoại.
Trước khi dừng cuộc gọi, Tô Hàm còn nói cho Chu Hàn nghe một việc.
Mẹ vợ Hách Lôi cũng đi đến Cảng Thành.
Tuy nhiên, Chu Hàn không có để ý tới vấn đề này cho lắm.
Anh nghĩ mẹ vợ đến Cảng Thành cũng tốt, không cần phải ở Hòe Châu một mình buồn chán.
Ba giờ chiều đi tới Bạch gia.
Một chiếc Jeep dừng lại ở phía trước, có hai người bước từ trên xe xuống dưới, nhanh chóng đi vào.
Hai người này không phải là ai khác, chính là Chu Hàn với Thanh Long.
Sau khi bước vào Bạch gia, Chu Hàn đi thẳng đến vườn hoa ở phía sau.