Đệ nhất sủng mộ tu kiệt - Chương 193
Đọc truyện Đệ nhất sủng mộ tu kiệt Chương 193 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Đệ Nhất Sủng Mộ Tu Kiệt – Chương 193 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
CHƯƠNG 193: TIẾP CẬN EM CÓ MỤC ĐÍCH KHÁC
Ngay khi Cố Cơ Uyển vừa trở về lớp học nghỉ ngơi, cô đã bị Tô Tử Lạp kéo đi.
Tô Tử Lạp nhìn cô đầy ngưỡng mộ, ngưỡng mộ cô như dòng sông dâng trào liên miên bất tuyệt!
“Uyển ơi, cậu đỉnh quá đi mất, câu chuyện của cậu đã làm tớ khóc, đỉnh thật sự!”
“Chính là, khiến một người có trái tim chai sạn như mình cũng cảm thấy khó chịu.”
Hạ Lăng Chi che miệng, như thể cô vẫn chưa thoát khỏi thảm cảnh trong câu chuyện.
“Cậu không biết đâu, có ít nhất năm sáu cô gái xung quanh tớ phải rơi nước mắt, may mà tớ có điểm rơi lệ cao, nếu không chắc chắn tớ sẽ khóc ngay tại chỗ mất.”
“Tuy nhiên, Uyển à, kịch bản của cậu thực sự hơi quá phức tạp, việc nhìn thấu bằng mắt thường thực sự khó hơn những lần khác rất nhiều.”
Đàm Kiệt cùng Lưu Thượng, còn có Mộ Thiên Hữu và Tần Chi Châu, sau này cũng đi.
Họ nhìn kịch bản của Cố Cơ Uyển từ đầu đến cuối.
Đàm Kiệt còn chụp ảnh, vừa nãy đã cùng Tần Chi Châu nghiên cứu.
Cố Cơ Uyển nhìn Tần Chi Châu: “Cậu có tự tin không?”
“Không nhất thiết có thể làm được nhanh nhất.” Trong ba tiếng đồng hồ, hẳn là có thể miễn cưỡng vẽ được, nhưng mức độ chi tiết vẫn phải đợi vẽ rồi mới biết.
Lưu Thượng có chút lo lắng: “Kịch bản này, thật sự là đẹp ơi là đẹp, đáng ra phải được cộng thêm nhiều điểm, nhưng…”
“Cậu đang lo lắng đường viền không kịp sao?” Tô Tử Lạp suy nghĩ, cũng cảm thấy có chút nghi ngờ.
“Đúng vậy, Uyển à, cậu đã bao giờ nghĩ chưa, đối với một kịch bản phức tạp như vậy, chỉ e là phải mất sáu mươi ô mới có thể vẽ xong.”
“Sáu mươi ô, nếu không kịp, đường vẽ của Tần Chi Châu có thể ẩu hơn một chút, nhưng nếu Tần Chi Châu làm ẩu, vậy thì Lưu Thượng sẽ khó mà vẽ viền tô đậm hơn.”
“Sợ thì sợ, cho dù Chi Châu có thể vẽ được bản phác thảo như bình thường, tớ cũng không thể hoàn thành trong vòng ba tiếng được.”
Sau hai tuần luyện tập, Lưu Thượng rất tự tin vào trình độ vẽ đường viền của mình.
Tuy nhiên, có tự tin không có nghĩa là tự tin một cách mù quáng, khó khăn lần này thực sự là trước nay chưa từng có.
Ba tiếng, sáu mươi ô, Chúa ơi, người có thể trực tiếp giết cậu ta luôn được không.
“Làm sao đây? Càng nghĩ, tớ càng cảm thấy bản thân không làm được.” Lưu Thượng bắt đầu hoảng sợ.
Vừa rồi chưa phản ứng được gì, nhưng giờ khi nghĩ lại, mới chợt nhận ra khối lượng công việc của mình sẽ nhiều như thế nào.
“Uyển, tớ thực sự không thể.” Trong chốc lát, vẻ mặt Lưu Thượng hoảng sợ đến mức thay đổi.
Cố Cơ Uyển nhìn cậu chằm chằm, mỉm cười: “Đàn ông, không thể nói không thể, cậu sẽ bị cười đấy.”
“Uyển, cậu vẫn còn tâm trạng để đùa sao?” Tô Tử Lạp cũng trở nên lo lắng.
Cô ấy và Lưu Thượng có cùng một vấn đề, sáu mươi ô, ba giờ, cô ấy hoàn toàn không thể tô màu kịp.
Cô ấy lo lắng nói: “Chắc cậu biết trình độ của tớ, tớ nhiều nhất là một ngày rưỡi nếu nói về tô màu, đó là dưới tiền đề không ăn uống.”
“Quên đi thôi, cậu đấy, cậu có thể không ăn uống mà làm việc à?” Cố Cơ Uyển gần như trợn tròn mắt.
“Là ai lần nào cũng làm việc nửa tiếng, chơi điện thoại nửa tiếng?”
“Tớ…” Mặt Tô Tử Lạp đỏ bừng, cô ấy không ngờ lúc này cô còn lôi chuyện cũ ra nói.
Cô ấy lầu bầu, lẩm bẩm nói: “Người ta đi làm mệt, chơi điện thoại một chút cũng có sao đâu, đây không phải là cách thư giãn kết hợp làm việc với nghỉ ngơi sao?”
“Chỉ e là lần này cậu không có thời gian để kết hợp làm việc với nghỉ ngơi rồi.”
“Tớ biết rồi, trong ba tiếng tới, tớ sẽ làm việc chăm chỉ, nhưng…”
Khuôn mặt của Tô Tử Lạp đầy sự phàn nàn, thất bại nói: “Dù tớ có chăm chỉ, tớ cũng không thể tô được 60 ô đâu.”
“Vậy ba mươi ô thì sao?”
“Liều cả mạng thì còn có chút khả năng.”
Không chơi điện thoại di động, không để bị phân tâm, một mạch mà thành, có lẽ, có thể, chắc là… có cơ hội.
Tuy nhiên, sau ba tiếng đồng hồ, cô ấy không biết thể lực của mình có thể theo kịp hay không.
“Mấu chốt là bối cảnh kịch bản của cậu thay đổi quá nhanh, căn bản là không thể áp dụng, đối với tớ, đối với Lưu Thượng, đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành.”
Kịch bản của những người khác chỉ có một hoặc hai cảnh, có thể áp dụng lặp lại ở một số chỗ.
Màu sắc cũng vậy, cảnh trên và cảnh dưới đều tương tự nhau, hầu như không cần phải xem xét quá nhiều.
Tuy nhiên, kịch bản của Cố Cơ Uyển là một câu chuyện hoàn chỉnh, có quá nhiều thay đổi, gần như là hành hạ chết người.
“Ngoài ra, tại sao lại là ba mươi ô?”
“Đàm Kiệt cũng có thể làm với cậu, tớ thấy bọn họ không quy định chỉ được làm một người.”
“Đúng nhỉ! Tại sao tớ lại không nghĩ điều này chứ?” Hạ Lăng Chi muốn tự cho mình một cái tát.
“Tớ chưa tìm hiểu kỹ luật chơi, hôm nay nhìn thấy họ trên sân khấu, tớ mới biết ngay cả kịch bản cũng có thể viết theo nhóm.”
Nhìn thấy Cố Cơ Uyển một mình đáng thương, cô không biết mình đã hối hận như thế nào.
Tuy nhiên, có quá nhiều người viết một câu chuyện chưa hẳn đã là một điều tốt.
Tuy nhiên, vẽ nét và tô màu nếu có nhiều người thì chắc chắn là một lợi thế.
“Vậy lúc tớ cạnh tranh, có phải cũng là cùng với Tử Lạp không?” Lưu Thượng rốt cục cũng thấy được một chút ánh sáng.
“Không phải, chỉ một mình cậu thôi.”
Với thể lực ít ỏi này, nếu sáng mai Tô Tử Lạp lên thi đấu thì buổi chiều không cần đi, cô ấy sẽ gục ngã trực tiếp trên sân.
Lưu Thượng lập tức khôi phục lại khuôn mặt cá chết, suýt nữa trực tiếp ngã xuống.
Cố Cơ Uyển nhìn Tần Chi Châu, Tần Chi Châu gật đầu: “Tớ hiểu rồi, tớ sẽ cố gắng hoàn thành một phần đường viền cho cậu ấy.”
“Sao có thể như thế được? Cậu có thể vẽ là đã đáng gờm lắm rồi.”
Tô Tử Lạp nhìn chằm chằm vào Cố Cơ Uyển: “Uyển, cậu muốn lấy mạng của cậu ấy sao?”
“Tớ không còn cách nào khác, các cậu vẫn còn cách sao?” Cố Cơ Uyển dang hai tay.
Mọi người đều im lặng, như thể thực sự không còn cách nào.
Lúc này điện thoại di động của Cố Cơ Uyển vang lên.
Cô lấy điện thoại ra, cuộc gọi đến từ người lạ, cô không muốn trả lời.
Nhưng không biết tại sao, đột nhiên cô cảm thấy con số này có chút quen thuộc.
Cuối cùng cô cũng nghe máy: “Alo.”
Bên kia điện thoại, giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên: “Cô vẫn nợ tôi hai tiếng đấy.”
…
“Viết câu chuyện này là có ý gì? Cô đang ám chỉ tôi tiếp cận cô là có mục đích riêng?”
Giang Nam ngồi trong phòng, phất tay bảo tất cả nhân viên phục vụ dọn món ăn xong đi ra ngoài.
Anh ta nhìn chằm chằm Cố Cơ Uyển, dường như đang có tâm trạng không tốt, nụ cười thường ngày hôm nay cũng không thấy trên khuôn mặt anh.
“Cậu hai Giang, cậu nghĩ nhiều quá rồi.” Cố Cơ Uyển mặt không thay đổi mà nói.
Trên đường đến đây, cô đã lật xem thông tin trên Internet.
Cậu hai nhà họ Giang, Giang Nam.
Ồ, chỉ cần lướt đại là có thể tìm được, nhưng cho đến hôm nay cô mới biết để kiểm tra.
Có một cảm giác rất ngu ngốc, nhưng lại coi đó là điều hiển nhiên.
Tại sao một người không quan trọng như vậy lại phải đi kiểm tra xem chứ?
Thái độ thờ ơ của cô khiến trái tim Giang Nam như bị chặn lại, anh muốn phát tiết một nỗi cảm xúc khó mà giải thích được.
Tuy nhiên, anh không biết đó là gì.
Chỉ là tâm trạng hôm nay thực sự rất tệ, cho nên sau khi xem xong câu chuyện như vậy, nhìn thấy cô rời đi, anh ta không thể ở lại hội trường dù chỉ nửa phút.
“Tôi không muốn lợi dụng cô cho bất cứ điều gì.”
Cuối cùng, Giang Nam buồn chán cầm cái ly lên, rượu trong ly liền rót vào.
“Nhưng tôi thừa nhận, tôi gần gũi với em vì có mục đích khác.”