Dạo chơi đất kinh kỳ - Chương 39
Đọc truyện Dạo chơi đất kinh kỳ Chương 39 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Dạo Chơi Đất Kinh Kỳ – Chương 39 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Dạo Chơi Đất Kinh Kỳ – Vương Hi mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Edit: uyenchap210
Thường Kha còn lạ gì với bộ dạng bông đùa của Vương Hi. Nàng làm bộ che ngực ho khan mấy cái liên tục, nhưng thay vì dọa được Vương Hi thì lại khiến Lục Linh lo lắng.
Lục Linh hốt hoảng liếc Vương Hi, rồi lại nhìn Thường Kha, không biết làm như nào cho phải.
Vương Hi không ngờ Lục Linh ngây thơ như vậy, thế nên càng quý tiểu cô nương xinh đẹp này hơn. Nàng bước tới ôm vai muội ấy, dịu dàng an ủi:
– Muội khỏi cần lo cho Thường tỷ tỷ của muội. Tỷ ấy cứ thích khiến tỷ đây áy náy rồi phải bồi thường đấy.
Thường Kha cũng trấn an muội ấy:
– Tỷ và A Hi rất thân, thường hay đùa nhau thế đấy, muội đừng sợ.
Lục Linh nghe vậy thì sắc mặt dịu lại. Muội ấy mím môi cười, cảm thấy Vương Hi và Thường Kha rất tốt nên càng thân thiết với hai người, thậm chí còn nắm tay Vương Hi, nói:
– Tỷ tỷ à, chúng ta đi gặp Ngô tỷ tỷ đi.
Vương Hi gật đầu, Thường Kha thì nói một tiếng với vú Thi. Sau đó, hai người nhẹ nhàng theo Lục Linh ra sau hoa viên.
Đằng sau hoa viên còn có mấy phòng khách, nhưng mà khác với phòng bọn nàng vừa ngồi lúc nãy. Mấy phòng khách này đều cách biệt nhau, chung quanh trồng nhiều hoa cỏ, diện tích cũng lớn hơn các phòng ở đằng trước.
Lục Linh chỉ vào một phòng lớn nhất phía Đông có lợp mái hiên đằng trước và lối ra đằng sau:
– Chắc là người trong cung tới sẽ nghỉ ở đấy.
Sau đó, muội ấy chỉ một phòng khách lớn nhất phía Tây:
– Phủ Thanh Bình Hầu tới dự yến hội của phủ Trưởng công chúa sẽ nghỉ ở bên kia. – Còn giải thích thêm. – Nhà họ đông lắm.
Có khi cũng vì họ Ngô là quyền quý trong giới quyền quý, không phải ai cũng so được. Vương Hi thầm nghĩ.
Ba người đến phòng khách dành cho phủ Thanh Bình Hầu. Vừa mới bước qua tường hoa, Lục Linh đã reo lên:
– Trúc tỷ tỷ có ở đây không ạ?
Giọng muội ấy nhẹ nhàng, có gì đó ngọt ngào và đáng yêu, khiến ai nghe được cũng không kìm lòng muốn đáp lời.
Lập tức có một vú hầu bước ra. Vú hầu này nhân cao mã đại*, tuy làn da trắng nõn nhưng khuôn mặt lại có khuôn mặt chữ điền như đàn ông, theo sau là hai tiểu a hoàn độ mười lăm, mười sáu tuổi, trông cũng rất cao lớn. Nếu ở nhà quyền quý khác, người thế này thường chỉ được làm mấy việc quét tước, khuân vác nặng nhọc, nhưng nụ cười của vú hầu này lại mang theo phong thái tự tin mà chỉ những người chuyên quán xuyến việc nhà mới có. Vương Hi lập tức đoán bà ấy không phải một vú hầu tầm thường, không những là một người hầu gần chủ mà có khi còn là một quản gia của nội viện.
– Lục tiểu thư ạ. – Bà ấy thân thiết chào hỏi Lục Linh, đồng thời ánh mắt sắc bén liếc qua Vương Hi và Thường Kha. – Tiểu thư qua chơi ạ! Nhị tiểu thư và mấy cô nhà chúng tôi vẫn chưa tới. Tôi qua trước dọn dẹp. Tiểu thư muốn vào ngồi một lát không? Hay để tôi kêu mấy đứa theo hầu tiểu thư đi dạo phía sau?
Hai tiểu a hoàn bước lên hành lễ với bọn nàng, cung kính thưa với Lục Linh.
Lục Linh hơi thất vọng, nhưng vẫn vui vẻ xua tay với vú hầu kia.
– Không cần đâu.
Sau đó giới thiệu vú hầu kia cho Vương Hi và Thường Kha:
– Đây là vú Ngô theo hầu thái phu nhân phủ Thanh Bình Hầu. – Tiếp rồi nói rõ thân phận của Vương Hi và Thường Kha cho vú Ngô biết.
Vú Ngô mỉm chào hỏi hai đứa nàng. Ánh mắt dừng trên người Vương Hi chốc lát.
Vương Hi trời sinh đã thu hút ánh nhìn, và cũng rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác. Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt vú Ngô nhìn mình tràn ngập tò mò và cái sự vỡ lẽ “thì ra là thế”, thậm chí còn có gì đó như cảm thông, thương hại. Điều này khiến nàng không thể không ngẫm nghĩ. Phải chẳng vú qua một câu giới thiệu của Lục Linh, vú Ngô này đã biết thân phận của nàng?
Tiếp đó, sự nhiệt tình quá mức của vú Ngô đã chứng minh suy đoán của Vương Hi.
– Tứ tiểu thư của phủ Vĩnh Thành Hầu thì không lạ gì, nhưng đây là lần đầu tôi được gặp biểu tiểu thư đó. Nhà chúng tôi ở phường Đại Thời Ung, ngõ Tứ Điều. Nếu rảnh, biểu tiểu thư có thể qua chơi. Từ ngày Đại tiểu thư nhà tôi xuất giá, trong phủ chỉ còn Nhị tiểu thư, muốn tìm người hỏi về hoa thêu cũng không có. Tôi trông là biết biểu tiểu thư rất khéo tay, nhất định có thể làm bạn với Nhị tiểu thư nhà tôi.
Vương Hi ngượng ngập. Khi nàng không mở miệng thì đúng là có dàng vẻ hiền lương thục đức… Chẳng biết vú Ngô này có hối hận đấm ngực thùm thụp khi biết bản thân nhìn làm không? Và thế cũng chỉ rõ vũ Ngô này khá thuần lương, có lẽ nữ quyến phủ Ngô đều rất ngay thẳng, không thì Hầu phu nhân phủ đó cũng hồ đồ giống Đại cữu mẫu của nàng. Nhưng dù thế nào thì vú Ngô cũng rất nhiệt tình với nàng, nàng tất nhiên sẽ kính lại người ta.
– Được! Được! – Vương Hi cười còn ngọt hơn Lục Linh. – Nhà ta ở đất Thục, thường nghe trưởng bối ca tụng phủ Thanh Bình Hầu, nói không có nhiều đời phủ Thanh Bình Hầu trấn phủ Tây Bắc thì lê dân bá tánh như chúng ta sẽ không có cuộc sống ấm no. Có thể quen người của phủ Thanh Bình Hầu thật sự là phúc ba đời, nhất định phải thăm hỏi một lần. Để rồi sau này, ta có thể khoác lác với mọi người rằng mình từng gặp người của phủ Thanh Bình Hầu thế nào!
Nàng nói cực kỳ chân thành, trêu vú Ngô cười ha ha:
– E rằng biểu tiểu thư phải thất vọng rồi. Người của phủ chúng tôi không có ba đầu sáu tay.
Vương Hi mỉm cười.
Sau lưng bọn nàng đột nhiên có tiếng của một nữ tử:
– A Linh, sao muội lại ở đây? Bà nội muội vẫn khỏe chứ?
– Trúc tỷ tỷ. – Lục Linh mừng rỡ quay người.
Vương Hi và Thường Kha cũng nhìn theo, thấy một thiếu nữ cao gầy, mảnh mai. Nàng ấy đương mười lăm, mười sáu tuổi, mày rậm mắt to, nước da trắng nõn, vận áo khoác lụa Hàng Châu sắc lam, tóc đen nhánh búi kiểu đan loa, cài hoa lụa sen tịnh đế hồng phấn, mang phong thái hiên ngang lẫm liệt hiếm thấy ở nữ tử.
Một vẻ đẹp rất đặc biệt.
Kinh thành không hổ là trung tâm của một nước, muôn hồng nghìn tía thật sự!
Vương Hi híp híp mắt, dò xét người con gái ấy.
Đó chắc là Ngô Nhị tiểu thư mà Lục Linh kể.
Ngô Nhị tiểu thư rất hào sảng, sau khi chào hỏi Lục Linh, nghe Lục Linh giới thiệu thì qua chào Vương Hi và Thường Kha, còn chỉ vào Thường Kha, cười nói:
– Tỷ nhớ muội. Trước đây chúng ta từng gặp nhau ở Tây Uyển, muội hay theo sau Thi Châu và tỷ muội Thường Ngưng, dù ít nói nhưng biểu cảm lại rất phong phú, và cũng rất dễ chơi.
Từ trước tới nay, Thường Kha những tưởng mình che giấu rất tốt, thế mà lại bị Ngô Nhị tiểu thư nhìn ra. Nàng gượng cười xấu hổ.
Ngô Nhị tiểu thư lập tức giải vây cho nàng:
– Thi Châu kia thấy Công chúa Phù Dương và mình thân như tỷ muội nên tự coi mình là công chúa luôn. Muội lại bé nhất trong nhà, không nên lấy cứng chọi cứng, làm như vậy là rất thông minh.
Thường Kha lập tức tiêu tan ngại ngùng, hơn nữa còn mừng rỡ như gặp được tri kỷ.
Ngô Nhị tiểu thư cũng không buông tha cho Vương Hi, hiếu kỳ hỏi:
– Muội là cháu họ bên Thi gia của thái phu nhân phủ Vĩnh Thành Hầu hả? Muội đẹp như này, bảo sao chưa từng nghe Thi Châu kể. Mà sao nhà ấy chịu để muội đến kinh thành? Thế chẳng phải đánh vào mặt Thi Châu ư? Nhà ấy muốn Thi Châu làm Hoàng tử phi đó.
Vương Hi xém chút sặc nước bọt. Vị Ngô tiểu thư này quá hào sảng rồi ha!
Vú Ngô đứng bên cạnh lập tức thì thầm vào tai Ngô Nhị tiểu thư. Ngô Nhị tiểu thư vỡ lẽ, vội nói:
– Ôi! Tỷ hiểu lầm muội rồi. Muội nói nhà muội ở Tứ Xuyên nhỉ? Ở đó tốt lắm. Đại ca của tỷ đang là Đô Chỉ huy sứ ở đó đó. Huynh ấy thường gửi đồ thêu của Tứ Xuyên về cho chúng tỷ. Những món thêu đó rất đẹp, tỷ thấy còn đẹp hơn cả đồ của Hồ Nam và Hàng Châu.
Vương Hi lập tức đáp:
– Nếu tỷ thích thì có thể qua chơi với muội. Muội đang ở phủ Vĩnh Thành Hầu và có mang theo rất nhiều nguyên liệu của Tứ Xuyên đấy.
– Được đó!
Ngô Nhị tiểu thư đáp. Song thái độ của nàng ấy lại nói cho Vương Hi biết nàng ấy chỉ khách sáo thế thôi, sẽ không qua chơi với mình thật,
Nhưng Vương Hi thấy như vậy là bình bình.
Chẳng biết có bao nhiêu người muốn ôm đùi phủ Thanh Bình Hầu. Huống chi, nàng và Ngô Nhị tiểu thư mới gặp mặt lần đầu, không ai biết rõ đối phương là người thế nào. Dẫu nàng kính trọng phủ Thanh Bình Hầu, nhưng để trở thành bằng hữu thì vẫn cần phải có duyên phận. Vương Hi chưa bao giờ cưỡng cầu điều này.
Ngô Nhị tiểu thư mời mọi người vào phòng khách uống tra:
– Bà nội tỷ đang đi bái kiến Trưởng công chúa, khả năng sẽ ở lại ngênh đón Thục phi nương nương luôn, chắc là một lúc nữa mới qua đây.
Lục Linh ngạc nhiên hỏi:
– Sao tỷ không đi cùng?
Ngô Nhị tiểu thư cười:
– Hình như có mấy vị hoàng tử theo cùng.
Nàng đã cập kê, nên tránh một số việc.
Lục Linh hiểu rõ. Mấy người vừa cười nói vừa vào phòng khách. Phủ Trưởng công chúa đã dọn dẹp một lần, vú Ngô lại duyệt qua một lần nữa nên lúc này, trong phòng không chỉ bày hoa tươi mà còn có phật thủ thêm hương, nước đã được đun sôi, trà bánh mà nữ quyến phủ Thanh Bình Hầu thích cũng được bày trí xong. Chỉ là mấy đứa Lục Linh đã nếm qua một lần nên không quá hứng thú. Ngô Nhị tiểu thư bèn hỏi mọi người có muốn ra phía sau ngội một lát không:
– Phòng khách phía Đông chuẩn bị cho người trong cung, vì sợ không đủ nên những phòng bên cạnh không được bố trí cho ai khác. Giờ ngoại trừ chúng ta thì chắc không có người ngoài đâu.
Lát nữa người trong cung đến, bọn nàng sẽ không được tùy ý đi lại.
Lục Linh hơi xiêu lòng.
Thường Kha cũng muốn ra sau hoa viên nhìn xem, còn nói với Vương Hi:
– Đằng đó có một nhà kính, năm ấy trồng một loại hoa quỳnh rất hiếm, không biết bây giờ còn không.
Lục Linh đáp:
– Chắc là vẫn còn. Dịp tết muội đến, ở đó vẫn trồng, hơn nữa còn thêm mấy chậu mặc lan và cúc tím.
Ngô Nhị tiểu thư nói:
– Nhưng giờ mới tháng Tư.
Hoa quỳnh thường nở vào tháng Bảy, tháng Tám.
Lục Linh cười nói:
– Đến mùa hoa quỳnh nở, thể nào Trưởng công chúa cũng mở tiệc thưởng hoa, khi ấy chúng ta lại đến.
Nghe lời này cũng đủ biết phủ Giang Xuyên Bá và phủ Trưởng công chúa rất thân thiết.
Bốn người nhàn nhã đi về phía nhà kính. Vương Hi thấy hoa cỏ ở đây được chăm sóc rất tốt. Hoa được gieo và nở theo mùa, đảm bảo một năm bốn mùa không có cảnh héo tàn. Đình viện thì được mô phỏng theo phong cách của miền Nam, có mấy tường hoa ngăn cách và mỗi khung cửa sổ lại là một góc nhìn, giúp cho vườn hoa không lớn này được chia thành nhiều khu, tạo cảm giác rộng rãi như thể “người đi giữa biển hoa, mênh mông không điểm tới.”
Nàng quan sát chung quanh, không thể không cảm thán từ tận đáy lòng:
– Vườn này chăm tốt thật đấy. Chắc phải là danh gia của Giang Nam.
Ngô Nhị tiểu thư nghe vậy liền hỏi:
– Muội từng đến Giang Nam rồi ư?
Vương Hi gật đầu, đáp:
– Nhà muội cũng có mấy căn ở Giang Nam.
Tiếc rằng họ Vương mãi vẫn chưa thể kết nối giao thương được với Giang Nam.
Ngô Nhị tiểu thư rất tò mò về Giang Nam:
eyJpdiI6ImU2WlBDTUhWTFozQjlcL25uKzFZVTZ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InloZFBvNG41UFwvTDdkMG1GZHM5VFwvaW44YXl0dXR0RzVIXC9qYTk3S0FpUE1VWW80ME4xckFhNlpWQW9rVVg4YisiLCJtYWMiOiJiNWQyYjg5OWJlMGQ5YmE4OGVkZjQ4OTI3Y2M5MzE1YjA0ZTBhMDhlYzFlN2ZlMDFkZDMyNDYxNzMxZDAxZDFhIn0=eyJpdiI6InV2SDR3YVBYQnY3bkdBWW1iZmI0ekE9PSIsInZhbHVlIjoiTCtEdlwvMTcxTlwvOUhVTENVaXhEZVd1N3dqWHo4OXoyeTFVSmdKOVBmR1IwXC9qVWQyUWJWc1MxSXd5S1ExVW5NNWQ4OGVRRnYzQWEzd2lIeTBsVWhrVmlPc0pHUDJOMjlXSHEwdTRIQlFBRXJZXC9kRGRjN2JwS1I4bDRoWmRBQkFJRGdRU1ZcL3F0RVc2VEZmS2tXbDk5NmVaSXQ0dXU1QlFTTk9ZRnJxOVppUFdqZGRPRERBN2lxVTRuZWxMNFRyVFl0K255WjdudmpnRkxiYW54ZzhOQTE2M1FLb05ha2FIY3FISHZoN3NLejdFPSIsIm1hYyI6IjU5MTJhZjQwMzdlODlmMDBmY2Y0NzI4ZTNhYWU5Mzc4ZjJiOGNmYjAyMmQ4MDBhOTZjODEyNTdlODI0NGYwMTYifQ==eyJpdiI6IlZjOWRBKzhjOVJXVUVKMWExMkdrK3c9PSIsInZhbHVlIjoibGxveEJxT09BMkNkSUZQVlVNXC9BWEViREg5OEpDTTE2bWN2TFM4eTNwSkJKNHlGYzlJeThuNForZXc1UEJPdzgiLCJtYWMiOiI2MmRjZWMxMGZmYmYwNjBkY2Y3MjRmM2U5YWJkMTQ1MTAzMGNiYjdmNGI4YzNlZWJmMDhjODZhZTI1YWZlNjU4In0=eyJpdiI6IllqZ2k3Z3BiMjlxZEE2OWp6K2VnZkE9PSIsInZhbHVlIjoid2EyalpncDhwRnNtUjg0VWt6MXhDNHFCQVcrVlRubWVJTmZXY2ZlRkZUNGhSWHpIS2RneGx3OGdJRmcrN2tjTkN2R2RLV284OVwva1ArTHR6T05QcXZzZWU0cU94NnRGU0ZTM25DNUxGcTNjPSIsIm1hYyI6IjhkN2RkNjU2N2Q0ZjUyYjZjNmNkODJiMzY1ZTY4NGUzNjczODQzOTdlNmYxNzUzMmIwMWM1MmEzNTJiNjUzMzgifQ==eyJpdiI6InZXS1IzM09YelpZc251VnJWeG9ybnc9PSIsInZhbHVlIjoiY0xpYmIwTERGenJlZVRjZVJ2TTkyMXVBalNWdnhuVnZKXC9yU1VLdmhUVU1cL3o1TDM2ZFg1YzArU0xobHBEWFp3IiwibWFjIjoiMTJmNjQwMWZkZjI4MGJmZjFhYzgwODRhMWRjMjRlZjdkYzYwMzY0MDA4Y2NhYjhiNTA3YzFlM2E4YmFlOTRkYyJ9eyJpdiI6IlhpTjdORVZKTUt3QXdWK25mZzV4K1E9PSIsInZhbHVlIjoicmN4ZXBVbVwvSGtyXC9FRmNmNkNkYmwyVnlOY2RMQzQzKzBmSG16aE5UR3dZMVBkbHJVNlZ6NjVkN1BOVFwvMVpTVG40RWd5RmpwTzVnZlN1RUhtS3FrV3pweTcya216Z2pMWGdcL2RSZXR6SHFLS0ZCM1FYWnl5bUJHeUVmRzRRNlJick1KRmhEMVVMeSsxSkMyMytcL2VZamp0VFNqZkZtU2RMNTRPcW1UNDdsOFNFSldaZ2w1dEdOOG1sSkV0cmRYcG96aCt6bkIrYUFXN1FkNEpkRHRaVTRQYkRscnUwbTZcL0g2TFVHdGhXODBXSEQ3eEFwaXVxdTFKNzFBa3pjSjFzVVlDYUlSeXZ4bjhtY0hXcGlMblRLemxOeXZnQm1GTktyRGZFOEZjUzBCMEc4RytuMVdWYlVjdjhibFp5NmV6RUdpWVB3M0FWTUpWYUZcL2gwcWdqekdOTzRhZ2djR0dsWlB1TmFjSFRKQ1FuOEdIdFM4SThIMmJGRFhxd1BiT0RWUHF6QUhFZmdCOExiZG1WdW5xa2pPR0JyVVZuT1I5WXN5Ykc0bDdzNjgyZjA9IiwibWFjIjoiZTNmODc2NjU1MzFlODFiMzkyYjVlMDk3YjhkYzQ2NzUxOGFiMmM5NjFmMWYzOTZlYzZlY2Y1N2Y3ZDVmNGUzMiJ9eyJpdiI6IkVIaUJ6NUpOSElVK0ZGN29QNDRmd0E9PSIsInZhbHVlIjoiRUEwOThyVW1La3MrZzJLZ0NQZFhYdVI0M3FWTjE5UmZZRFd0ZlFrR3hYWHQrRlBJbFJ0WHNLYUc2em5OVmVreSIsIm1hYyI6IjgzZWRkY2JkYWFlMzg3N2Q3YmEwMWUyOGQxMzA3MGY1NjFiNDAyZTJhNGJiMWJmNzViMDZkNmE3YjdiMDMwMTAifQ==eyJpdiI6IndUNUUyNHJXWnl4c2VPaDNtUGM2cFE9PSIsInZhbHVlIjoieWxLcWZVcE5wcmZ2b3FjOXlnNjJFbFNHWUtzTExmQXVLK2h5VFFhaUxWNlAzbkdLOHRHZno4ZEhWQUNFVzZ0M1BTYitXM1B0K1lHMllLZklTS1VzaHFLVk0zQnZWQUZcL0ZUXC9wQTUzbGZaZmhTcVwvb0ViMHVDYVpWcHd1Y2VCd3NwY3AzMllqXC9uc1k5K3Y3NjZnUDhcLzJwclNGV2RcLzFwM21LVzhiTkZCY1Q0M3BuYWhSVzNsdTBsNHdIOFwvS3JOclJ2REU3bzR5Mmw1dHZERFdnNDBDNVBscFJPS2c2VEVLUHZSaHRSZGxMbUVkTmJFcWx0SGhHZjZkYjhBNTN3bGNTVmZia1hwZCtDRzYzSVNDbDZOalB3UUtJOWF1eEFtUTY0K1wvMnFzTktVUkFoT29ndW5iazBJYVc5dkNYeGtOeXBEREVGMVU2SkttVGwwSVBEZkFlQXQ1TFlHZm15UkRPd1F2MUdEbjFBNGVzN3RYWWlzY2toNHFBdkw1b2NJOVZqSTI5STJabDZ2Mjhtc3hjVjl2UzE0YTJMNnRSeXc5VzVQVElFc25zaDZcL25heUd2MTdmeGV1UE9JYVlIdFRYeExOczNsQ3l0ZkxueDBOcGZVYnZZT00zV0pZMkJWWGd0SjdCcUpEUVlNWkE9IiwibWFjIjoiNjBhMjBkOGJhNjFkOGEwOTg5MGNmOWM2OWNhOThkNzI0ZmUzZWI3Y2VlZjQ4ZGEzOWNlYzQxMDY1YmQ1NWUyNSJ9eyJpdiI6Ilo3c0EzXC9SaEZKTmg1TjhvbVJRQjBRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ind6Kyt0Sml5YkxZc1Exc0NWcVFGK0xlbDM3WWVkSHJMMTk3a3NXbHZtU0ZYSWdiYXNPWWgyM0RGVkgzM3J0WHIiLCJtYWMiOiJlMDNmYTgzMTNhMWMwMWE0ZThhNDIzYTQxMTZhMmUxYTNlN2I1ZjVjOWEyYTAzNzgwNTZlMmU0ZjI2ZTZlNWI3In0=eyJpdiI6Ik9QN2Y4XC9GMkVKdHRFcGlyaXZIMGt3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkJJQnJZR3JMdUJ1Z2l5WlR5S3RldjdLaGV4b0tIOGdQXC9SVDZUbG5YOVYyVzU4SnhrYnVnendCbkFnZXllOVRybXphUDdBRUdzaWRncWJ6ZGVyOXFBMDFYaHRDdVlsWHF1Mit1SnNMZU9CNEw4NUVpZWpDRXk1N1piRGdremtlT0dOdTVBbnpDaE80aTVSeFJHcnpnK2Y2bEg0M3hEM0RMN0JXTXRCcCsxVlNHbTgwZXRFY2JRRFN4QkJEMUdraDBOVEtcL3granJFRWlsUmdtaTFQYlduXC9tOTV1QUp3N1BpV2RQOEllUkdBUElpQk8ydjZuTHdXZkRmdUxqV0NXNndKK3hJZzJwU0xoYzZjVEtpandWMXVPRXk3NWpQVERtTkVqa1JtRFZIS0ZuMHg0Y1VoRElPU1B3anJXUGFpQ080MzZsSTlMRDVtUGhNXC8zZ2FuNGtISDlqQmZtOUxcLytvdURTZ0FSTEtPdjdGcWpibzVtdnlDRjdQcXNLelJtbVpQbFhNSHgwdHZBK21qelBLVmpNeE1rc3AzUFUyaHN3SmdXMXdIelwvZFZhMHVRNGlFRytGM1RKXC93anF6eWZWdjE3bFJzRXB3dWpHK1FFYVNWa1IwMWhOYWNZYktJK29pR3Y3d0JzV0YxZmdTdG1CR1VoWDBMdXNLd2hDbmFXNjFSeU51Zkxocll6QXllaVVQOUVZVVQ1dDN6aEQxZnhsRnlqdG5kTEsxZTIrOTBiUWlaYnhnWW5IdmJXb3dQZTRGNldCVURXS3JaaUJHZEZWbWJxTXBIZ1F3PT0iLCJtYWMiOiJmNmIyZWNkN2ZkMzk3NWMwN2M4MDBiMzNjNGIwM2U4YjYxMDFmMDU4MzA0OGEzNmFkYTc1NjcxZmU2Yzk1NzE5In0=eyJpdiI6Iko3Y2tlSXIwTTNoNkIzckJrWWtpNEE9PSIsInZhbHVlIjoiMGRTVmZJOVlaQXMzNlJWa2k4UzVnaTZkUkdDclA0bCtkaW5JK0FiNDJVeXh4QnF2ZXN1azNpeFdqZFJLcGRzeCIsIm1hYyI6IjkzYTg1NWM0NmIyMmFkNzkyNGMzNGMwNjNmYjg5MDI3MWU2YzQ4MTZjOWQyMjE5YzA0ZGQzNDNhZTVhNWY4OTUifQ==eyJpdiI6Ikk1cG0xMHJCWjhMZ09sWmhkcnc5XC9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik8wRzBYM1FqSTdldHF4ZURcL0lvTm5mQVNYdHRNeGJLWnpUaUJBU1dyekR2RW96WjBqV1wva2NwZEVqRGdpbzVKR3NYZVlocFRiMFlFKzhBbmNIUHoyajFlK0VpajRTbUZ6cmZqeldyZzUwTGFFdFFcL3U2T3B3ZFR2OEIyUkR3bDQybHk1VVhGWTAySXhneWwycDRwbERwOHR2dnM0QXYzNHpKNXVcL2hGU3FGYW00TWNcLzNFUHFsXC9UYlpZQ2dkZ3ZYZytiYVFLWEs1S2F0OUZpQmN6bEplZGtLQWdPYm91NVVOOEFaeUN5Tm5udzhxd1dhMGdLcFBRaUdidDAxXC9weTlKUEk3UjIzUTNhWWpJMUxwUGM2ZkxrVkRGZWhUc0Q4TVwvaEwxRm9kOEYra0JJSHBKakpNU1A3Qm10dUEyVmZnajQ4cVFOcGhnMWFXT05qYzg4V1U2dUlBPT0iLCJtYWMiOiJiMWExNGU2YmY1NDQwMDY2MjFlNDdhNzViM2MzZWYzY2M1Yjc1Mjg2MWFiYzg3MGY1ZjIyZjUyNWM0ZDRlOGZkIn0=