Dạo chơi đất kinh kỳ - Chương 22
Đọc truyện Dạo chơi đất kinh kỳ Chương 22 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Dạo Chơi Đất Kinh Kỳ – Chương 22 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Dạo Chơi Đất Kinh Kỳ – Vương Hi mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Editor: uyenchap210
Vương Hi nằm nguyên trên giường hai ngày mới lấy lại sức đi vấn an thái phu nhân. Thái phu nhân thì phấn khởi, bảo là người của phủ Tương Dương Hầu có ấn tượng rất tốt về nàng, muốn nàng cùng đến thọ yến của Trưởng công chúa Bảo Khánh với mọi người.
Vương Hi không hi vọng gì ở phủ Vĩnh Hành Hầu nên cũng chẳng mong đợi thọ yến của Trưởng công chúa. Nàng hỏi Thường Kha:
– Tỷ đã chuẩn bị xiêm y và đồ trang sức xong chưa?
– Tạm được! – Thường Kha thẳng thắn đáp. – Dù sao tỷ cũng chỉ làm nền, trông tạm tạm là được rồi.
Qua đoạn tang, các tỷ muội trong nhà bắt đầu tính đến chuyện cưới gả, mỗi lần ra ngoài xã giao sau này sẽ là một lần ra mắt mọi người. Nhưng nàng bị ảnh hưởng bởi Vương Hi, thành ra cũng nghi ngờ khả năng của bà nội và Đại bá mẫu, thậm chí còn cảm thấy không yên tâm khi để họ lo chuyện hôn nhân đại sự của mình, chẳng thà như Vương Hi nói, đầu tiên tìm xem có nhà nào hợp với mình, sau đó nghĩ cách đánh tiếng với trưởng bối, để trưởng bối ra mặt giúp. Mà nếu đã quyết định như vậy thì tốt nhất là đừng gây chú ý làm gì.
Vương Hi chẳng muốn tham gia. Nàng nói với Thường Kha:
– Nếu tỷ thiếu đồ trang sức thì cứ qua mượn muội nhé.
Thường Kha gật đầu đồng ý. Mấy ngày nữa, các tỷ muội bắt đầu may xiêm y, đánh đồ trang sức mới, chuẩn bị tươm tất để tham gia thọ yến của Trưởng công chúa Bảo Khánh. Nhưng bên Vương Hi vẫn im lìm chẳng có động tĩnh gì khiến nàng lấy làm kỳ quái.
– Muội mang theo rất nhiều y phục ư? Muốn may thêm mấy bộ có kiểu dáng thịnh hành trong kinh không?
Y phục của Vương Hi đúng kiểu đất Thục, mỗi đường kim mũi chỉ đều cầu kì rực rỡ, song càng tôn lên dung mạo xinh đẹp của nàng, rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác, rất chi là gây chú ý.
Nhưng quý tộc thế gia ở kinh thành bị Hoàng thất đè đầu. Mà cho dù có ở trong Hoàng thất thì quận vương khác hoàng tử, công chúa khác quận chúa. Dẫu có tiền, có quyền, có nhan sắc thì cũng không dám ăn vận khoa trương. Thường Kha sợ Vương Hi quá nổi bật rồi sẽ bị mấy kẻ lòng dạ hẹp hòi kiếm chuyện gây rối.
Nàng tiếp tục khuyên Vương Hi:
– Năm nay, kinh thành thịnh hành màu lục, còn có vải chuyển từ Tô Hàng. Tỷ thấy rất hợp với mùa này, muội có thể may mấy bộ mặc chơi.
Vương Hi là đứa ham đồ mới, cảm thấy xiêm y và đồ trang sức vùng Tô Châu cũng rất đặc sắc. Nhưng nàng không đánh giá quá cao tay nghề của thợ trong phủ Vĩnh Thành Hầu, vì vậy không có ý định may đồ với người trong phủ.
Giờ nghe Thường Kha nói, nàng mới nghĩ đến tình cảnh của Thường Kha, đoán chừng có cái gì tốt cũng không tới lượt tỷ ấy, thế là nàng nghiêm túc hỏi:
– Tỷ tính sao về chuyện chung thân đại sự của mình? Nếu tỷ muốn tranh thủ cơ hội này thì y phục và đồ trang sức không thành vấn đề. Còn nếu tỷ tin tưởng trưởng bối thì ăn vận thế nào cũng không quan trọng.
Nàng mặc chìm một chút, có khi các trưởng bối sẽ đánh giá nàng đúng là nên như vậy, rồi thành ra lại hay.
Tất nhiên, Vương Hi muốn giúp Thường Kha thì cũng phải xem Thường Kha có muốn được giúp không, không lại thành nhiệt tình làm chuyện xấu, không giúp được người ta mà còn kết thù, quá lãng phí tình cảm và sức lực của nàng.
Thường Kha bèn thì thầm:
– Tỷ thấy muội nói đúng lắm, thế nên tỷ không định ăn vận cầu kì làm gì. Với xuất thân của tỷ, dòng chính chắc chắn sẽ khinh thường, còn dòng bên thì lại khó khăn. Tỷ phải mở to mắt nhìn thôi, tránh lọt vào mắt các chủ mẫu rồi cưới đại tỷ về cho công tử thiếu gia nhà họ. Quá thiệt thò à! Tỷ còn muốn giàu ngầm nữa cơ!
Vương Hi cười ha ha, cảm thấy Thương Kha đúng là tre non dễ uốn, cũng nói thật với nàng ấy:
– Muội cũng không muốn trở thành mục tiêu cho nhà người ta, thôi thì mình ăn vận tà tà đi dự tiệc là được rồi, xin nhường sân khấu cho các tiểu thư xinh đẹp đoan trang kia! Nhưng tỷ nói đúng, tiết trời dễ chịu thế này, cảnh trí đẹp thế này, chúng ta không thể lãng phí được. Chúng ta ra ngoài may đồ và đánh trang sức mới đi? Hàng ngày ăn mặc xinh đẹp, mình soi gương cũng tự thấy vui. Ai bảo bảo mặc đẹp là để cho người ta nhìn, để người ta sướng mắt?
Lần đầu tiên Thường Kha nghe được lý luận này.
Tam phòng không dư dả. Từ hồi nàng còn nhỏ, mẫu thân đã răn dạy đồ đẹp chỉ dùng những lúc quan trọng, còn ở nhà mặc tạm tạm thôi. Nhưng sau khi nghe Vương Hi nói, trong đầu nàng đột nhiên hiện ra cảnh mình mặc xiêm y đẹp đẽ đứng trước gương hàng ngày, và rồi nàng nhận ra những phục sức này không còn là chiến bào để nàng ứng phó với người ta nữa, mà thay vào đó là để tôn lên vẻ đẹp của nàng. Nàng cảm thấy Vương Hi nói quá có lý.
– Được! Chúng ta ra ngoài may đồ, làm trang sức đi!
Thường Kha phấn khích. Thợ may của phủ Vĩnh Thành Hầu được mới từ các cửa hàng nổi tiếng trong kinh thành nên tiền công không ít là phải. Có lẽ các cửa hàng bên ngoài sẽ không lấy cao như vậy. Nàng vẫn còn ít tiền dắt lưng, chắc vẫn đủ làm một bộ mới.
Vương Hi lấy cớ muốn tới cửa hàng nhà mình, vui vẻ kéo Thường Kha lên kiệu, đến thẳng Tây Sách Môn, nơi nhộn nhịp bậc nhất kinh thành. Con đường ngắn ngủi mấy trăm mét mà cửa hàng san sát, cờ bay phấp phới, hô hào mời gọi không ngớt.
Bọn Vương Hi vào một con ngõ tương đối yên tĩnh, dừng trước một cổng nhà sơn đen.
Vương Hỉ đi gõ cửa. Một gia nhân chạy ra, thấy Vương Hỉ thì cung kính hỏi:
– Ngài ở phủ nào ạ?
Vương Hỉ ném cho gia nhân đó hai viên bạc vụn, nói:
– Vương phủ hẹn mấy ngày trước.
Gia nhân kia cười càng ngọt, nghiêng người mời khách. Vương Hỉ dẫn hai kiệu nhỏ lót lụa xanh vào trong.
Thường Kha nhận ra mình đã vào một sân vườn lát đá xanh, bên tường trồng một dãy trúc Tương Phi, chính diện là ba gian phòng lớn có bốn tấm bình phong sơn đỏ vẽ cảnh tứ quý bình an, trong gian chính treo một bức “Bộ bộ cao thăng” ngay ở giữa, còn hai bên xếp hai hàng ghế sơn đỏ khảm đá Vân Mẫu, trông như một phòng khách của nhà hào môn thế gia.
Nhưng mà đây lại là một tiệm may.
Thường Kha ngồi trên ghế, bưng ly sứ Thanh Hoa, nhâm nhi trà Minh Tiền Long Tỉnh mới được đưa ra thị trường, ngồi nhìn những loại vải thịnh hành nhất trên tay bảy, tám thiếu phụ. Ngoài ra còn có một phụ nhân mặt mày cong cong, cười nhẹ nói khéo đang giới thiệu cho bọn nàng:
– Nghe nói tiểu thư thích dùng vải mịn Tùng Giang làm đồ trong nhất nên tôi cả gan chọn cho tiểu thư mấy loại này, không chỉ mềm như lụa mà còn mát hơn vải mịn. Tiểu thư sờ xem ạ.
Khi vú Vương tới hẹn, bà ta đã hỏi qua những điều này.
Vương Hi ngồi đó để Bạch Chỉ bước tới sờ vải, đồng thời nói với phụ nhân kia:
– Đây là vải nhà ai?
Phụ nhân kia mỉm cười thưa:
– Phùng Ký ở Hồ Châu gửi tới ạ. Vải này được dệt từ tằm phương Bắc với tằm phương Nam, tuy không quá mềm nhưng rất thoáng khí. Tôi nghĩ có lẽ tiểu thư sẽ thích ạ.
Vương Hi nghe vậy thì hào hứng:
– Mang qua đây để ta xem.
Phụ nhân kia lập tức mang vải tới trước mặt Vương Hi. Vương Hi sờ lên rồi cười nói:
– Có phải vải này rẻ hơn loại bình thường không?
Tơ tằm này chắc chắn không bằng tơ tằm thượng đẳng. Nhưng chuyện làm ăn không thể chỉ nhìn vào đó. Phụ nhân kia cười híp mắt, thưa:
– Phùng Ký không có nhiều rừng dâu, nhưng sau đó phát hiện ra ưu điểm của loại tằm này, từ đó tìm hiểu cách khắc phục nhược điểm, nổi bật cái hơn rồi dệt thành loại vải này. Nhà chúng tôi là một trong những tiệm may tốt nhất Giang Nam nên họ tặng một ít. Tôi nghĩ tiểu thư sẽ thích, vì vậy đã mang ra cho tiểu thư nhìn thử.
Đầu vào rẻ hơn tơ tằm bình thường nhưng lại bán đắt hơn.
Vương Hi cười hỏi:
– Giờ ai đang là chủ Phùng Ký?
Phụ nhân kia nghe vậy là biết người trong nghề, không dám múa rìu qua mắt thợ trước cô nương trông có vẻ không rành sự đời.
– Tứ gia nhà họ đang làm chủ ạ.
Vương Hi gật đầu, nói:
– Người mới cái nhìn mới. Cách này hay lắm. – Rồi hỏi phụ nhân kia. – Nhiều người đặt không?
Phụ nhân kia do dự một hồi, thấy Vương Hi mỉm cười nhìn mình như chỉ tò mò thì tự dưng bồn chồn lạ thường, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nói:
– Áo hè bán rất chạy ạ.
– Giỏi đấy!
Rồi Vương Hi quay sang hỏi Thường Kha:
– Tỷ thích loại vải nào?
Thường Kha nhìn chằm chằm Vương Hi một lúc rồi mới chớp mắt, chỉ hai loại mà mình thấy ưng.
– Muội thấy thế nào?
Vương Hi kêu người mang lại gần đây.
Thường Kha thì thầm với nàng:
– Sao muội biết những chuyện này?
Vương Hi lơ đễnh đáo:
– Nhà muội kinh doanh mọi thứ nên muội đã biết từ nhỏ rồi.
Không lẽ cái này cũng có kinh nghiệm truyền thừa trăm năm? Thường Kha gãi đầu, nghĩ đến tấm vải này có thể may hai bộ.
Hai người chọn vải rồi đi xem kiểu dáng. Vì để mặc ở nhà nên đã xem những mẫu thoải mái, ấy thế mà cả hai lại chọn trùng nhau.
Có lẽ vì gặp được người chung sở thích nên hai người hào hứng vô cùng, thấy cái này đẹp rồi lại phát hiện cái kia hay, không chỉ chọn váy áo mà còn chọn vớ giày, khăn tay và các đồ linh tinh.
Chớp mắt đã về chiều. Chắc do hai người ăn điểm tâm linh tinh trong lúc chọn đồ nên không hề thấy đói.
Người làm trong tiệm nhiệt tình mời bọn nàng dùng bữa, còn nói:
– Chẳng mấy chốc là đến tết Đoan Ngọ, cửa hàng chúng tôi đã nhờ sư phụ Triều Vân của chùa Đại Giác làm giúp túi thơm để gửi tặng những vị khách quý như tiểu thư đây. Tôi đã mang đến mấy cái, tiểu thư có thể chọn hương mình thích ạ.
Thường Kha kinh ngạc. Mấy năm nay, sư phụ Triều Vân của chùa Đại Giác rất được lòng giới quý tộc, còn được xưng là người điều hương giỏi nhất kinh thành. Thế mà cửa hàng này có thể mời ông ấy làm túi hương, lại còn tặng cho khách tới mua. Trời ơi, rốt cuộc chỗ váy áo này hết bao nhiêu tiền!
Vương Hi không thích ăn ở bên ngoài vì cho rằng bát đũa đã được nhiều người dùng qua rồi. Nàng hỏi Thường Kha có đói không và bàn:
– Hay là chúng ta về rồi dùng bữa?
Thường Kha khó lắm mới được ra ngoài, lại còn không có trưởng bối đi cùng. Tự do là chính, cơm nước là phụ. Nàng cười giảo hoạt, nói:
– Tỷ dẫn muội đi ăn bánh nước nhé? Bánh nướng nóng hôi hổi mới ra lò luôn. Hồi bé theo đuổi bọn Tam đường huynh, tỷ từng được ăn và nhớ mãi không quên mùi vị ấy.
Hai mắt Vương Hi sáng lấp lánh.
eyJpdiI6IkNGd3AyMHBzVnFVR1ZYV3VxSDBGWVE9PSIsInZhbHVlIjoidGxSV3ZUazhLNmtwdlhqM2FMenJEVStPZldwZzc2Mk9OZFZISXpHNWtzRW14OXd5alhLdFk5M21EVWNiaWlXaiIsIm1hYyI6ImE4ZTY5YzI1NjMwMTg2YTIyMTg4YzEyZDdiMmZhODcyYjYzZGFkNjQxZDc2MjliMjM2OGEwYTBlZWFjZWUzMjMifQ==eyJpdiI6ImhoY29jSzRSUnNqTWhxUFh6NndabHc9PSIsInZhbHVlIjoibnJBSUxHU3ZCVlBySXpIVXh4Z3gwbmdTaGQwaUkwcE4xMU9BNzF1NytVTThKN21mV29POW0yNDJiVGhaMFRJZlBhZloxaVFsWHZ4T2lGdWY5VjE2MXR0QWo4Sk12Mlg0ZWRNK24zOGN0UkxWOWdUdDFUZTgwdzFkYWhnWG1UUVBYN2ZXUEt5eVhJSXpGUzNsYXRHZEFzbFhTdW9jbTNlNktsYkpWM1BNR1ZyckJMXC9yMkhRRFhLeVFcL0JIcVFxXC80UWYwK0t2XC9LTGdKVTE5eDdsMmdkRTdyb09vNytha2ZFY1ZiY1wvUjR1cnIwZnZ5d2dKQmc5YVM5UEdzbTlJVUw1eWFnWjllQjh6Ym8yMFFZbk5cL0N5QjNFNVYxZ1BQRSt3RjIrNHJ2MXQ1c2FMTzAwTno5QmVENnpVYXJhQjN4RXJTNUU1eXQrUXYzQkRLZ0JNTlFcL2Y0QT09IiwibWFjIjoiM2IwNjg3NDZhZjQyYjMzMWZlNTk5YzE4ODM1ZDllMGY1ZDUyY2FjNjU3YjVjOTNiYTE5ZmFkYjQ5ZTNjYmUxMiJ9eyJpdiI6IlVsMmtESlpDNjVQWnVQcDhpWCtPYUE9PSIsInZhbHVlIjoiZ0hKamJ4SWI3MFNWYmhkZk9rY3NLVnBBMlo1YTBGQk1pa1hrM3l4WGlBMDd5Z0lCZUVUYStrbER5RlNOM0FtcSIsIm1hYyI6ImRhMWE4NzdmODNjOWY1ZjY4ZGJkNTJkMzMxMDY1ZjgxNjU1ZDhmMWNlYmY5MDNlYzUxZjBhYzZkOWM2YWIwYTQifQ==eyJpdiI6ImVFT2UwckFRV0JJTFNjY3FkT3hyUmc9PSIsInZhbHVlIjoibkhhbXFqV0UrbWRuV25cL2Y1SUt5ZG1kNkl6TkkwN09VMXdjRXkycGRKTEtDQWZ5WnowaGhvQlh0WktsSHV2S3NmaHJnZ0dSNE40R2trazJ5M0hITjh3SkQ5VUNjcCs1cVhtZ2IzNjRjXC9vZU5iVUpCNUNZdzNDZjhLWmxuczNvcitkQXRlaFU1Qkg3aUtCSzJqNVdLaGpSZERXNkFHUlFqQmNSTUswZVEzYVU9IiwibWFjIjoiNGViMDRmYmZjYjQzNGY0ZWJkYjllMjMyZDg5ZGU1NGQ0N2NmOTY1NTQzNWIwNGU5MDcxMDllMDMxODYzZDcyMiJ9eyJpdiI6Ing4ZlpxVVwvRW83ZlRlbkJmVXE1VDhRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InRBa3E1UU1GNHNwXC9OXC96SUU0TGNrdG9VMlVcL294UTlVa09vc2NSdmY5c1wvcmNLXC8wVW04QWU5SW1tbDF5WE5iZSIsIm1hYyI6ImMzYjBiZDVjZjQzMGZiOTNkNjJhOGZlYmM1YTViMDQ4ZGQzNmE4YWE1MTJkYmI5YjQ5OTc5MDA1N2EyZWYzNmYifQ==eyJpdiI6ImtoWkxDRnBxcG9EUTMxcFB6em5KaUE9PSIsInZhbHVlIjoialBIT2JJeWRyUjVneUoxektUZU5pOTkxc3o5cXJUU3Jya3dCVytlS3pFcHQ1ZHd6Z2FISERKVzdXVFwvXC9RbDNiTlI5MUpLb29SaWkzTDdLdndMQWFvXC9iaktrNFF1U3Y0VlRsVHM4aHQ1YmhMWGpPb3BcL1VMbWFua09WRkd0Y0hTIiwibWFjIjoiNzliMzkzMGU0MjFlZDRlMTQwOTI3MjIxZmI3MDVlMjAxZTE5ZmM1ZGY3ZjExZTdkODFiZTdlOWY0ZjZlODNlZCJ9eyJpdiI6Inp4dFhockw4Z095V3V5a29oWkpGNkE9PSIsInZhbHVlIjoiUVJSYU9UZDlFZUNpUEVhb2ttREpodDMxaGJSbTBtdURvb0VZRDN3Y2x4Y3ZzbzAyYTZuU3A2Tm5rblQ2MGs4RSIsIm1hYyI6IjgyZWZlYTdjODFmNDI3YjRmMmY2Zjk3ZDM0MDJkZDI5MDQ2YWQ1MWI5ZmQxODFkMDZiNzk4MDdjYzI1NzVjYTkifQ==eyJpdiI6IjRUQndkRERZNWNTNHkzQVRjam80c3c9PSIsInZhbHVlIjoiRklZYVRUZzVUUWlGMVpMRFJuVzJYdjhrNWluMUlQYVI0MW5xMEJtbTFaZlJHd2pqamtSOVhyeStJU1F5cncxa1JJaUZjNStDaVFZaytLUlZLdU95NngwbTJzNHZ3blFoNVlMaGFjUW9aeHlweGZYbE9tOFBCR1F4SXJha01BWTVweHd0SWxiTjhNN3lVQTYzbTArNzVBMHNWZjliUTV1M1NYbWFMRVpOQ2hjPSIsIm1hYyI6ImY4NmM1OTgyMTY5YzIzM2IyN2EzZjg1NWJmNDRiY2U4N2M2ZDhmNDkyYTIxNzg0NGU3NThkOTMxYzIwZTMxNDgifQ==eyJpdiI6IkxYKzNhY2FhXC9HQ3NVU09Sa3dESDR3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImVCcXpwY01hZFQ1MmF3YnErRExKNktSejRhOHpXU3A3XC9ib0srcEdXa054T1lBRlU4NGUrcVlTTklNYWZVMHQrIiwibWFjIjoiNmU0Nzg3MjA2ODA3ZjlmZTk4ZjY2YTA2ZjkwZWZhNWJhZTkyMDYyOWFiNDBjNWQ0MWE3NmFkZTVhOTlmYTE5MCJ9eyJpdiI6IlU2ZG1LM1A2blJmN01SSldERkZSd2c9PSIsInZhbHVlIjoiUG1pNVRNU2JLcjUxM2JkeFN1MnVzOWdycUNuMGNFZGphaU1JSllxaVRoUGdsVDdLNGlTbGZjTUJDUENZd1FTbjZoQzBIK0xGaUViNytoV3cyckpJQ2dHaVNPUjdEUGNiYzhBXC9xdCs1bjVRSU1wQlkwM0pvSFBER282c3QwRFgwbE9SQlhrcldHSFVXYjBESzA4UXNqTldFcjlweXV0eE1HV1pIVjMxWU9SQT0iLCJtYWMiOiI3NTMyM2YyMzI4NDBlYmNiYmQ0Y2JkNWE3MTk0ZmNjYWIyZjc2YzJhZmQxZGY4NTZlODhhOGM5ZTM3Y2MwZTRhIn0=eyJpdiI6ImJpUUxJa0NUaG41NjJBajIzcUxKYmc9PSIsInZhbHVlIjoiRytGWUJpblwvMGhHZmxSU3l5K0hCUm1PNWtIb2gxekN4a0c0SnNYcE5UdHc2VjBzQnRJNTJsaGdTaXRoMHZHeUciLCJtYWMiOiJkYjdkZTdlZjMyNGNkNDNhZTk3MGYwNTk3OTIyYWI5YjUwZThmN2Y3NWRhNDIzYzY0ZDkyYTEwOWQ1ZWYxYTU5In0=eyJpdiI6Imdpck54ZnRvVkppRXpUdDU3MFpzRHc9PSIsInZhbHVlIjoiZ3lJOVwvVEc3RUVKTjVNU09XNkZoMmRSNGw4bFVjdHZTZGtjK0ZrNmdYYzVtbzFFMVNkOUh4bXp3RjZoK3NPYjJYVEE5THJrWDVNNUp2ZUpONjBLRVZQSHZJc2ZiMFwvT0NCbFphS2YrZ1FPbGQ0TkU2RldpcFZBd1JuMUtNdHc1T3J1ek5kR2xtcTc1YUVPZVRabFwvWDl5OW91V25zMmtaQ0dTdUdZMkRrTFdDQWlyZldXV2xMRWphc1FVVWZmaVExY2NBa0d1NkR5T0o4XC9tUHVSVE9KOGtkdkJuYkszQUVpN2FQXC93ZTU5SlhJcE5tQkxTMWFwUG1UTkNGdmZXd25XN0U3YlM1bnkweStkSUE4MG1yOEM5dz09IiwibWFjIjoiOTNlMjZhNWNkMTc0NDE4MDU4ODM1YzA2YTdhZTNiYTRiYjU2NWJiMDk4YTMyZjc5MmNiMjlhNDNiNDZkYjYzYyJ9