Dạo bước phồn hoa - Chương 270
Đọc truyện Dạo bước phồn hoa Chương 270 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Dạo Bước Phồn Hoa – Chương 270 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 270:
Thái hậu đi tới bên cửa sổ, đưa tay đẩy cửa sổ ra, “Hoàng thượng có còn nhớ năm ấy người từ biên quan Tây Bắc trở lại, Tiên đế hỏi người cái gì không?”
Hoàng đế hơi suy nghĩ, sau đó thấp giọng nói: “Tiên hoàng hỏi Trẫm lúc biên ải ăn tết mọi người ăn cái gì, bên Tây Hạ còn có lưu dân chạy đến Đại Tề hay không.”
“Lúc ấy trẫm kể hết đồ ăn đã gặp ở biên ải một lần, cũng nói tình hình trên miếu thị, sau khi Tiên hoàng nghe xong cũng không nói gì cả.”
Hắn cho là mình nói sai, sau đó cẩn thận ở bên cạnh uống rượu cười làm lành.
Thái hậu nhìn ra ngoài cửa sổ ánh mắt sâu xa, “Tiên hoàng muốn nghe không phải là Tây Bắc có thức ăn kỳ quái gì, người là nghĩ đến an nguy của dân chúng ở biên ải.”
“Nhiều năm liên tục chiến hỏa, khiến cho bách tính biên ải vô cùng khổ sở, Tiên hoàng từng nói, nếu như hai nước có thể hòa đàm đổi lấy hoà bình, thì người sẵn lòng bỏ qua thể diện của Đại Tề mà hoà đàm với người Tây Hạ,” Thái hậu xoay đầu lại, “Nhưng những năm này Tây Hạ lật lọng, lấy lợi ích của chúng ta nhưng vẫn thỉnh thoảng đốt giết cướp bóc không từ việc xấu nào.”
Hoàng đế khẽ nhíu mày.
Hai nước hòa đàm là do Thái hậu thúc đẩy, chẳng lẽ bây giờ bà ta lại đổi ý?
Hoàng đế nói: “Ý của mẫu hậu là…”
Thái hậu cười lạnh một tiếng, “Một mực nhượng bộ chỉ khiến cho người Tây Hạ cho là Đại Tề chúng ta dễ ức hiếp, những năm này chúng ta làm sai, không thể mắc thêm lỗi lầm nữa, lần này hòa đàm là cạm bẫy, Tây Hạ là muốn thừa dịp xuất binh đánh cho chúng ta trở tay không kịp, ta thúc đẩy hòa đàm là tương kế tựu kế.”
Vẻ kinh ngạc phủ đầy trên mặt Hoàng đế.
Trên người Thái hậu tản mát ra uy nghiêm của người ở vị trí cao lâu năm mới có, “Chúng ta phải cùng Đông Bình trong ứng ngoài hợp tấn công Lý Thường Hiển, ép Lý Thường Hiển thoái vị, giúp đỡ huyết mạch của Bình Chiêu Hoàng đế lên ngôi, để cho Đông Bình trở thành Thái hậu nhiếp chính của Tây Hạ.”
“Con trai của ta, bây giờ là lúc Đại Tề chúng ta nên xuất binh,” Ánh mắt Thái hậu trang nghiêm, “Tiên đế không tiếc dùng cốt nhục thân sinh để đổi lấy đất đai bị mất, Đông Bình không tiếc ở Tây Hạ đau khổ cả đời, lại có bao nhiêu người vì ngày này mà phải bỏ ra cái giá vô cùng thê thảm, bọn họ đến lúc chết cũng không chờ được ngày đó tới.”
“Mà bây giờ, tất cả đều nằm ở trong tay Hoàng đế. Chỉ cần thắng trận chiến này, Hoàng đế sẽ lưu danh sử sách.”
Tiên hoàng giữ lại nền tảng, khiến cho hắn một bước lên trời.
Trái tim Hoàng đế lập tức nóng lên, nếu như Thái hậu nói những thứ này đều là sự thật, chờ người Tây Hạ tới công thành, không bằng chủ động đánh ra.
Mà hắn cũng sẽ trở thành vị Hoàng đế Đại Tề đầu tiên thao túng cục diện chính trị Tây Hạ.
Có điều trước khi như thế, hắn cần biết rõ một chuyện.
Hoàng đế nói: “Mẫu hậu tại sao lại biết người Tây Hạ chuẩn bị tấn công Đại Tề?”
Thái hậu không nói gì, Lang Hoa bên cạnh từ từ quỳ xuống, “Mấy tháng trước, phụ thân của dân nữ để cho người thông qua Hoàng Thành Ti đưa tới một mật thư, Hoàng thượng còn nhớ chứ?”
Hoàng đế đương nhiên nhớ, đó là dùng “thiết vận” biên soạn của Tiên đế để đối ứng âm điệu, văn kiện mật viết bằng nước phèn chua.
Thám tử được Hoàng Thành Ti bồi dưỡng mới biết dùng cách truyền quân tình thế này, do Lữ Ngộ lấy ra.
Phía trên viết: Chớ hòa đàm, có trá.
Hoàng đế nheo mắt lại, “Là ngươi?”
Lang Hoa cúi đầu xuống, “Là phụ thân của dân nữ để cho thám tử truyền tin tức về, nhưng Thẩm Xương Cát ghi hận trong lòng với Cố gia chúng thần, chẳng những định che giấu tình hình thực tế, còn muốn quy chụp tội danh không có chứng cớ cho Cố gia.”
Sắc mặt Hoàng đế âm u khó lường.
Thái hậu không khỏi cười nhạt trong lòng, đây chính là con trai trưởng của bà ta, bất luận đối với người nào đều đầy nghi kỵ, nếu như không phải là muốn cùng hắn liên thủ đối phó cường địch, chắc chắn hôm nay bà ta sẽ không đến điện Vĩnh Đức.
Sai lầm lớn nhất của Tiên hoàng đời này chính là không phế chức Thái tử của hắn, mà sai lầm lớn nhất của bà ta chính là không ủng hộ Huệ Vương mưu phản, để cho tên súc sinh này liên tiếp giết hai đệ đệ của hắn.
Bà ta biết Hoàng đế đã hỏi rõ ràng, Cố gia tự do thăm dò tin tức ở Tây Hạ, mặc dù là Đại Tề thắng giành thế thượng phong, nhưng ở trong lòng Hoàng đế, làm việc sau lưng hắn, chính là có mưu đồ khác.
Thái hậu nói: “Là Đông Bình nhờ cậy Cố gia đưa tin, Đông Bình đi Tây Hạ nhiều năm như vậy, vẫn còn nhớ lời Tiên hoàng dặn dò nó, Đông Bình của ta chịu nhiều cực khổ như vậy, rốt cuộc thì sau cơn mưa, trời cũng sắp sáng rồi.”