Dạo bước phồn hoa - Chương 254
Đọc truyện Dạo bước phồn hoa Chương 254 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Dạo Bước Phồn Hoa – Chương 254 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 254:
Quân tử như ngọc, chính là nói người như vậy.
Vân Nương cảm thấy trái tim mình rất đau, có phải Hàn chương uy hiếp Vinh Quốc công làm như vậy hay không. Quả nhiên chính là Hàn chương, cái tên vũ phu đó mới có thể tuyệt tình như vậy, ly hôn với nàng không thành, lại không tiếc phá hủy danh tiết của nàng. Chẳng lẽ hắn sẽ không sợ dính líu đến danh tiếng của Vinh Quốc công sao?
Vẻ mặt của Vân Nương từ kinh ngạc biến thành thống hận.
Vinh Quốc công phu nhân nhìn về phía tộc thẩm bên cạnh, “Tộc thẩm tới thăm Quốc công gia, không nghĩ tới lại gặp… bảo ta phải để mặt mũi ở đâu đây, đều là do ta không quản tốt cái nhà này, mới làm ra chuyện xấu như vậy.”
Tộc thẩm vội nói: “Cái này không trách tỷ được, tỷ cả ngày lo liệu công việc trong phủ, lại phải chăm sóc Quốc công gia, cho dù có một trăm con mắt, cũng không phòng được những kẻ không biết phải trái không hiểu quy củ kia… Khó trách Tướng quân muốn ly hôn với nàng ta… Triệu gia cũng là thư hương môn đệ, tại sao có thể có nữ quyến không biết liêm sỉ như vậy.”
Vinh Quốc công phu nhân không biết nên làm thế nào mới tốt, “Thẩm tử… bây giờ nên xử trí như thế nào? Bộ dạng Quốc công gia bây giờ, nên đối ứng trong ngoài như thế nào, ta…. có lỗi với cả tộc Hàn thị.”
Tộc thẩm nhìn về phía ma ma quản sự bên cạnh, “Kêu mấy bà tử phong bế viện lại, trước đừng nói với Tướng quân, lại đến trong tộc mời thúc công qua đây, mở gian chính tiền viện ra,” Nói rồi dừng một chút, “Không cần mời trưởng bối Triệu gia, chỉ cần cầm thiệp đi mời tông chủ Triệu thị là được rồi.”
Vân Nương lảo đảo lui về phía sau, sống lưng nặng nề đụng vào tường.
Đây là muốn bỏ qua phụ thân mẫu thân mà mở luôn họp tộc sao.
Nàng đã từng thấy chiến trận họp tộc rồi, đến họp tộc nàng cũng đừng hòng phản kháng, chỉ có thể đau thương chờ trong tộc xử trí.
“Quốc công gia,” Vân Nương tuyệt vọng kêu lên, “Người nói cái gì đi chứ.”
“Chuyện cho tới bây giờ ngươi còn muốn liên lụy Quốc công gia,” Hàn phu nhân giận dữ cầm chén trà trên bàn lên đập về phía Vân Nương, “Hàn gia điểm nào có lỗi với ngươi? Nhị đệ ở biên cương nhiều năm như vậy, ngươi từng hỏi qua một lời chưa? Ta chỉ cho là ngươi trẻ người non dạ, hoá ra trong lòng ngươi cất giấu tâm tư xấu xa, trong lòng ngấp nghé Quốc công gia, bây giờ Quốc công gia đã sắp… ngươi còn không chịu buông tha… ngươi rốt cuộc có phải là người hay không.”
Vân Nương lập tức cãi lại, “Muội không có, muội chưa làm gì cả.”
Tộc thẩm cười nhạt, “Chưa làm gì cả? Đây là phòng của Quốc công gia và phu nhân, ngươi tới làm gì? Biết phu nhân không có ở trong phòng tại sao còn dám vào trong? Nếu như thật sự có lời gì thì cứ nói ở cửa cũng được, tại sao phải dựa gần như vậy? Nếu không phải ma ma quản sự cảm thấy cử chỉ của ngươi không thích đáng mới bẩm báo với phu nhân, còn không biết sẽ như thế nào.”
“Ngươi còn muốn trách ai? Quốc công gia à?”
Quốc công gia đã sớm bị bệnh ở trên giường, không thể đứng dậy, ai có thể cưỡng ép Vân Nương làm những chuyện này.
Vân Nương chợt phát hiện mình có trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Là nàng đến tìm Quốc công gia, là nàng đi lên trước nghe Quốc công gia nói chuyện, đều là nàng.
Tộc thẩm nói tiếp: “Tướng quân còn nói muốn ly hôn với ngươi, bảo toàn thể diện cho ngươi, theo ta thấy chuyện này không cần Tướng quân làm nữa, Triệu thị cũng không có con cháu gì cho Hàn gia, không cần để ý đến danh tiếng của hài tử, nên làm thế nào thì cứ làm như thế đi!”
Đang nói chuyện, ma ma quản sự đã dẫn bà tử vào cửa.
Vân Nương không ngừng lắc đầu, bà tử nào có quản những thứ này, tiến lên đè lấy bả vai nàng. Vân Nương liều mạng giãy giụa, nhưng cảm giác được cánh tay của bà tử giống như vòng sắt khảm vào da thịt nàng. Nàng nào có chịu nổi hành hạ như vậy, không khỏi hét lên, “Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi làm sao dám vu hãm ta như vậy.”
Bà tử thô lỗ lột đai lưng trên người Vân Nương xuống, nhét vào trong miệng nàng ta, hai người đỡ cánh tay nàng ta lôi xuống. Nước mắt Vân Nương rơi lã chã xuống đất, nhưng đã không có ai quan tâm cái này.
Vân Nương bị đưa ra khỏi phòng.
Nét mặt căng thẳng của tộc thẩm mới buông lỏng xuống, “Phu nhân chuẩn bị xử trí như thế nào? Muội sẽ nói trong tộc một tiếng.”
Bắt được sai lầm lớn như vậy, Hàn gia nói gì Triệu gia đều phải đồng ý.
Vinh Quốc công phu nhân nhìn về phía Vinh Quốc công trên giường.
Vinh Quốc công nói: “Cứ dựa theo Nhị đệ nói, để cho nàng ta đem của hồi môn đi, Triệu gia dù sao cũng phải để ý đến thể diện… Nếu như Triệu gia không nhận thư ly hôn, vậy thì để trưởng bối ra mặt viết phong thư từ hôn là được rồi. Triệu gia không thuận theo, cũng đừng trách chúng ta không khách khí, mất hết mặt mũi… Hàn gia chúng ta cũng không thể… dung thứ nàng ta.”
Tộc thẩm rất kinh ngạc, “Chỉ như vậy? Chẳng phải là thiệt cho Hàn gia sao?” Đặt vào người khác, Vân Nương nhất định là phải bị trực tiếp đưa vào từ đường của Triệu gia, nào có chờ người của Triệu gia đến xử lý, trong tộc Triệu thị nếu như không phục, thì sẽ để cho hai nhà ầm ĩ một trận, nghĩ tới đây ánh mắt bà ta tối sầm lại, có lẽ là bởi vì Quốc công gia chẳng bao lâu sẽ ra đi, không muốn huyên náo quá.