Dạo bước phồn hoa - Chương 236
Đọc truyện Dạo bước phồn hoa Chương 236 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Dạo Bước Phồn Hoa – Chương 236 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 236:
Người nọ cũng không thèm để ý, “Vậy hãy để cho bà ta bị bắt đi, bây giờ biến thành bộ dáng này, bà ta còn có thể đi đâu chứ? Làm nhiều chuyện ngu xuẩn và chuyện xấu như vậy, đây chính là kết quả của bà ta.”
Quản sự nói tiếp, “Cố đại tiểu thư đó thì sao? Hay là để cho người đi nghe ngóng một chút.”
“Không cần đâu,” Người nọ mở sách trước mặt ra xem, “Có một số việc không cần hỏi, chỉ cần nhìn một chút là có thể hiểu rồi.”
Người thông minh sẽ không giống kẻ ngu ngốc chạy loạn khắp nơi.
Hắn tự nhiên có cách chơi của hắn.
…
Thẩm Xương Cát nhìn từng miếng từng miếng thịt của mình bày ở trên bàn, mồ hôi trên trán hắn chảy xuống.
Hắn chỉ là có thể nhịn đau, cũng không phải là không cảm giác được đau đớn.
Thẩm Xương Cát đau khổ kiềm chế, hắn phải đợi được người nấp trong bóng tối đó xem thoải mái rồi, hắn mới có cơ hội nói chuyện, bây giờ hắn muốn dưỡng lại tinh thần, giữ lại chút sức cuối cùng vì mình đánh một trận.
Trên chân máu chảy ròng ròng, thịt bên trên bị cắt nhiều, lộ ra xương cốt.
Thẩm Xương Cát nở một nụ cười vô cùng âm u, kinh khủng với người cầm đao.
Theo hắn học nhiều năm như vậy, đao pháp cũng chỉ vẫn như thế.
“Từ từ thôi,” Thẩm Xương Cát ra sức khống chế thanh âm, để cho nó nghe giống như thường ngày, “Máu chảy nhiều, người cũng chết đấy, đao phải cầm chắc, thuận theo xương từ từ cắt, lại dùng tay kéo đi…”
Một miếng thịt ròng ròng máu bị kéo xuống.
Máu tươi lập tức văng tung tóe đầy mặt người nọ, làm cho miệng hắn cũng nhiễm đỏ.
Máu chảy quá nhiều, chứng minh thủ pháp còn chưa đủ thành thạo.
“Ngu xuẩn.” Thẩm Xương Cát mắng, đao trong tay người kia lập tức rơi trên mặt đất.
“Đi theo Thẩm đại nhân học lâu như vậy, học được những gì rồi?”
Giọng của Hoàng đế truyền tới.
Thẩm Xương Cát ngẩng đầu lên nhìn qua.
Hoàng đế mặc thường phục, giống như một hài tử chưa ăn no, mang theo đôi mắt đầy phiền não và lệ khí, đi tới trước mặt Thẩm Xương Cát, “Trẫm giao Hoàng Thành Ti cho ngươi, ngươi đã làm những gì hả? Ở Hàng Châu lấy việc công làm việc tư làm mất Xu Minh, trở lại kinh thành khắp nơi tung tin đồn vu khống hãm hại Hàn chương.”
“Rốt cuộc ngươi đang bán mạng cho ai?”
“Hoàng thượng,” Thẩm Xương Cát cố gắng ngẩng đầu lên, “Vi thần một lòng trung thành với Hoàng thượng.”
“Chuyện cho tới bây giờ còn dám lừa gạt trẫm,” Hoàng đế cười lạnh nói, “Trẫm đã từ nhà ngươi lục ra được “Thanh sơn đồ” của Bát chân đạo nhân, Trẫm đã điều tra rõ ràng rồi, cửa hàng bút mực đưa tranh tới, là sản nghiệp của Thái hậu.”
Thái hậu?
Lại là Thái hậu.
Thẩm Xương Cát không ngờ Thái hậu lại mạo hiểm lấy danh nghĩa của Thái tử để đưa cho hắn “Thanh sơn đồ”.
Hắn đã tính toán xong rồi, nếu như triều đình tra ra Thái tử đưa lễ vật cho hắn, hắn có thể nguỵ biệnThái tử là muốn để cho hắn nói tốt vài lời trước mặt Hoàng thượng, Thái tử cũng sẽ không vạch trần lời nói dối của hắn.
Nhưng đây lại là Thái hậu đưa.
Thái hậu và Hoàng đế đấu đá nhiều năm như vậy, ngoài mặt là mẫu tử, sau lưng lại như nước với lửa, hắn là con chó của Hoàng thượng, dám có bất kỳ quan hệ gì với Thái hậu, thì chỉ có một con đường chết.
Bây giờ, hắn đã đi tới con đường chết rồi.
“Vi thần bị oan.” Trong mắt Thẩm Xương Cát đầy vẻ chân thành.