Dạo bước phồn hoa - Chương 235
Đọc truyện Dạo bước phồn hoa Chương 235 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Dạo Bước Phồn Hoa – Chương 235 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 235:
Người nọ vẫn là dáng vẻ an tĩnh như cũ.
“Trước đây ngươi còn nói với ta, người của Thái tử chẳng qua chỉ ở Tây Hạ buôn bán chút muối mà lợi nhuận mỗi năm đã chiếm nửa tiền thuế của Đại Tề.”
Lúc đó lời của hắn nói được một nửa rồi thôi, trái tim Từ Chính Nguyên giống như mèo cào vậy.
Nếu như Thái tử không buôn bán muối, làm sao có thể liên lạc với người Tây Hạ, làm sao sẽ để cho người Tây Hạ đi hại Hàn chương.
Nói cho cùng, những thứ này đều là con cờ Thái tử đã sớm bày ra.
Bởi vì Thái tử đã sớm biết người Tây Hạ sẽ hoà đàm.
Bây giờ Tây Hạ quả nhiên hòa đàm rồi, bước kế tiếp Thái tử hẳn sẽ xuống tay ở thương trường.
Từ Chính Nguyên nói: “Chúng ta nên đi theo Thái tử làm đơn mua bán này sao? Dù sao cũng không phải lấy danh nghĩa của Từ gia mà ra mặt, đều là những huynh đệ kia của ta, cho dù tương lai tra ra cũng không tra được đến đầu chúng ta, lỡ…. Sau này Thái tử áp chế được Thái hậu, chúng ta cũng có thể theo quan hệ này quy hàng Thái tử.”
“Ta cảm thấy đến lúc nên xuất thủ,” Từ Chính Nguyên liếm môi một cái, “Thái hậu đã già rồi, nếu như đổi thành Thái hậu của ba năm trước, làm sao có thể để cho Thái tử thắng dễ dàng như vậy.”
Hòa đàm thành công, thu được ích lợi lớn nhất là Thái tử, bởi vì Hoàng thượng đã hạ lệnh cho Thái tử mang binh đi tấn công Tây Kinh.
Đến lúc đó Thái tử sẽ có công trạng.
“Gấp cái gì,” Người nọ lấy một cái bàn tính từ bên cạnh qua, ở phía trên đánh một con số cho Từ Chính Nguyên nhìn, “Bây giờ đi kiếm lợi ích từ trong tay Thái tử, bất quá chỉ là số bạc này thôi.”
Nói xong người nọ lấy thẻ trúc trên bàn đi tới cạnh bàn thấp, đùa giỡn với chim tước trong lồng.
Chim tước vui sướng nhảy tới nhảy lui.
Từ Chính Nguyên nhíu mày bực bội uống trà, “Đó cũng là bạc, không giống bây giờ cái gì cũng không có được, ta thấy còn chờ thêm nữa, Thái hậu và Thái tử đã phân chia hết các cửa hàng trên thương trường rồi.”
“Thái tử mua bán muối và gấm vóc, đồ sứ, Thái hậu mua bán thảo dược và hương liệu, những thứ bạc kia đều vào túi của bọn họ.”
Người nọ xoay đầu lại, “Ngươi nói là Thái hậu lợi dụng Cố gia mua bán thảo dược ở thị trường.”
Từ Chính Nguyên ngẩn ra, “Nếu không thì ngươi nghĩ là cái gì? Thái hậu dựa vào cái gì lại dùng một tiểu nha đầu ở nông thôn đưa thảo dược, chẳng lẽ không phải là như vậy sao?”
“Sợ rằng không đơn giản như vậy đâu!” Người nọ khẽ mỉm cười, “Ta bảo ngươi đừng vội vã động thủ, là bởi vì… ắt sẽ có người bại trận.”
Từ Chính Nguyên cẩn thận suy nghĩ một chút, “Ngươi nói là Thái tử sẽ trừng trị nha đầu Cố gia kia?”
“Không,” Người nọ nhàn nhạt nói, “Ta là nói, chưa biết chừng nha đầu kia sẽ hại Thái tử.”
Một nha đầu có thể hại Thái tử?
Từ Chính Nguyên không nhịn được muốn vỗ vỗ vai người kia, đó là chuyện không thể nào.
Tất cả những thứ này đều đã chắc chắn rồi, nếu người Tây Hạ muốn ồn ào, thì đã khai chiến từ lúc người Xu Minh chết rồi.
“Thời cơ,” Người nọ đưa tay mở lồng ra, “Có lúc, phải chờ thời cơ.” Chiến tranh Kim quốc và Đại Liêu mới vừa xuất hiện ánh sáng rạng đông, nếu như quân đội Đại Tề đến Tây Kinh, Đại Liêu sẽ thất bại ngàn dặm, ngồi ngư ông đắc lợi chính là người Kim quốc, đi sâu vào lòng địch có thể chính là Thái tử.
Từ Chính Nguyên nhìn động tác của người kia lập tức gấp gáp, “Đó là con chim ta dùng mười lá vàng để đổi lấy, ngươi đừng làm cho nó chạy mất.”
Người nọ lại nhìn con chim bật cười, “Ngươi đừng coi trọng nó thế, nó ngay cả chạy cũng không dám chạy đâu.”
Con chim trong lồng quả nhiên ngoan ngoãn đợi ở trên cây khô, không có vẻ gì là muốn bay ra ngoài.
Người kia nói: “Ở trong lồng sống trong nhung lụa quen rồi, thì sẽ cho là cuộc sống của mình rất thoải mái, không biết bên ngoài như thế nào.”
Từ Chính Nguyên còn muốn nói chuyện, người nọ phất phất tay, “Ngươi mau về đi, chớ để người khác phát hiện.”
Từ Chính Nguyên rời khỏi tửu lầu, quản gia bên ngoài mới tiến vào, “Lão gia, bên kia có tin tức của Hứa thị, nếu chúng ta còn không nhúng tay, lần này sợ rằng bà ta sẽ bị người khác bắt được.”