Đẳng cấp ở rể - Chương 407
Đọc truyện Đẳng cấp ở rể Chương 407 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Đẳng Cấp Ở Rể – Chương 407 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Đẳng Cấp Ở Rể – Lâm Tử Minh (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Chương 405
Lông mày của Lâm Sơn Hà giật giật, lập tức nói những lời tâng bộc hơn: “Tử Minh, cháu cứ yên tâm, bác không để cháu lẫy số tiền một cách phí phạm đâu. giống như vừa nãy nói, bác có thể viết giây nợ cho cháu, bảo đảm trong vòng ba năm trả hết số tiền đó cho cháu, còn có cả lãi suất nữa, †rong vòng ba năm cháu cũng sẽ kiếm được mây trăm triệu lãi suât nữa. Còn nữa, bác có thể công khai. danh tính của cháu cho tất cả mọi người, khôi phục lại thân phận nhị thiêu gia của cháu ở Lâm Gia, Bây giờ cháu không phải là con rễ Sở Gia, bác sẽ đích thân đên Sở Gia một chuyến nói cho Sở Gia thân phận của cháu, từ nay về sau không ai dám xem thường cháu nữa.”
Bỏ qua một bên sự bực bội của anh với Lâm Gia, những lời nói của Lâm Sơn Hà thật sự cám dỗ, kêu anh đem số tiền đó cho Lâm Gia vay, cái gì cũng không phải làm trong vòng ba năm còn có thê kiếm được mây trăm triệu tiền lãi suất, hơn nữa còn khôi phục tỈ thân phận nhị thiếu gia của anh.
Có thể tưởng tượng rằng khi Sở Gia biết điều này, họ sẽ bị sốc như thế nào, ăn năn như thê nào chứ, bao gôm cả Sở Phi cũng sẽ rất sốc, như thế Lâm Tử Minh có thể trút giận được rồi.
Lâm Tử Minh có thể dễ dàng bị lừa như vậy không?
Dựa trên sự hiểu biết của anh về Lâm Gia chắc chắn một trăm phần trăm, chỉ cân anh chuyên số tiên năm trăm tám mươi chín tỷ nhân dân tệ đến tài khoản Lâm Gia, thì tuyệt đối sẽ không quay về nữa, cái gì mà giây nợ, tiên lãi đều là giả hết.
“Bác à, đã bốn năm trồi qua rồi trong mắt bác cháu vẫn còn dễ dàng bị lừa gạt như vậy sao?” Lâm Tử Minh đã đặt tách trà xuống, vui tươi nhìn Lâm Sơn Hà.
Tự nhiên, nụ cười trên gương mặt Lâm Sơn Hà bị cứng lại, trông đặc biệt là hài hước, bầu không khí toàn trảng im lặng trong một thời gian ngăn.
Bốp!
Lâm Thiệu Ánh là người đầu tiên nhịn không nồi nữa, dùng lực đập bàn, đứng lên, chỉ thắng vào mặt Lâm Tử Minh la măng: ` Lâm Tử Minh, cho mày thể diện rồi mà còn không cân đúng không? Bồ tao đã nề mặt mày lãm rồi, mày đừng có mà không biêt tốt xấu!”
Biểu hiện trên gương mặt của Lâm Tử Minh không thay ‹ đổi chút nào, như thể Lâm Thiều Ánh không có ở cùng một chiều không gian với anh, hoàn toàn bỏ qua nó.
Thậm chí, anh còn cười với Lâm Sơn Hà nói: “ Bác à, đây là trà gì vậy, thật là ngon, có thể cho cháu một ít đem vê uông được không?”