Đẳng cấp ở rể - Chương 226
Đọc truyện Đẳng cấp ở rể Chương 226 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Đẳng Cấp Ở Rể – Chương 226 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Đẳng Cấp Ở Rể – Lâm Tử Minh (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Chương 226
Phải công nhận Sở Quốc Đông là trụ cột của Sở Gia, uy nghiêm của hắn rất lớn, Lâm Tử Minh cũng cảm nhận được một chút áp lực.
Sở Phi đối mặt với cơn giận dữ như Vậy, cô run sợ, đôi môi cô nhọt nhạt.
Sở Hạo ôm đùi Sở Quốc Đông khóc lóc: “Ông nội, _ông phải làm chủ cho cháu đòi lại công lý cho cháu, cái tên vô dụng Lâm Tử Minh này dám đánh cháu, rõ ràng là không coi ông nội ra ĐI Sở Hoa Dấu cũng ra chạy đến cầu cứu, phải nghiêm khắc trừng phạt Lâm Tử Minh.
Lâm Tử Minh bình tĩnh nhìn hiện trường một chút xíu, không có dấu vệt của sợ hãi và căng thắng trên khuôn mặt anh ta.
Với sự bình tính đó, đám đông đó càng nghiền răng nghiền lợi hơn.
Sở Quốc Đông nheo mắt nói, Lâm Tử Minh tao niệm tình mày là con rễ của Sở Hoa Hùng, cho mày một cơ hội chuộc tội. Bây giờ mày quỳ xuống, cúi đầu nhận tội với Sở Gia, ba lạy chín vái Sở Hạo, tao sẽ suy nghĩ tha cho mày một mạng, nêu.
không, đoạn đười còn lại mày ngồi tù mọt gông đi”
Sở Quốc Đông rất lạnh lùng, có mùi Vị của con ngựa không đuôi kịp được, như là thánh chỉ không thể kháng lệnh.
Nếu thay đổi những người bình – thường, thì thật dễ bị hắn hù dọa rồi.
Thật tiếc là Lâm Tử Minh không phải là một người bình thường, mà anh là một người vĩ đại đang đứng trên đỉnh của thành phố Hoa, dĩ nhiên sẽ không bị Sở Quốc Đông hù dọa. Thay vào đó, anh cười đùa, “Thật đáng sợ quá, một lời không nói bắt tôi ngồi tù cả đời, không, phải do tôi đã học qua một thời gian VỆ pháp luật, suýt nữa thì tôi đã tin rồi.”
Gương mặt nghịch ngợm cười đùa của Lâm Tử Minh, làm cho mặt của Sở Quốc Hoa biến sắc, sự tôn nghiêm của hắn đã nhận được một thử thách rất lớn.
Không chờ hắn ta nồi giận, Lâm Tử Minh ngừng cười nói: ” Cũng đã nói đến đây rồi tôi cũng cho các người một cơ hội, từng người một cúi đâu nhận tội với Sở Phi, nhận được sự tha thứ của Sở Phi, tôi có thế cân nhắc lấy một trăm triệu đô để cứu Sở Gia.”
Không ai cười, không ai mắng nhiếc, càng không có ai tin điều đó, nghĩ rằng Lâm Tử Minh là thằng điên, bị bệnh tâm thần.
Sở Quốc Đông hứ lên một tiếng,-nói rồi rượu mừng không uông lại muôn uỗng rượu phạt, sau đó lây điện thoại ra, bắt đâu gọi điện thoại, “A-lô, đây là văn phòng công an đúng không?
Chúng tôi ở đây có một người……