Ở chung - Chương 7-9
Đọc truyện Ở chung Chương 7-9 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện [H ĐAM] Ở Chung – Chương 7-9 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 7
Bên trong Lâm Dạng vô cùng nóng bỏng, dịch thể tiết ra vừa dính vừa đặc. Lâm Dạng dùng loại tư thế này, không chút lưu tình ngồi lên cái ấy của anh, Chung Kế Chi trở thành chỗ dựa duy nhất của cậu, cả người cũng mềm nhũn trong vòng tay người kia.
“Ưm… A… Chậm… Chậm chút. Chung Kế Chi…” Cậu càng gọi tên Chung Kế Chi, Chung Kế Chi càng thêm hưng phấn, ngón tay ngắt véo mông Lâm Dạng, hạ thân không chút ngơi nghỉ giống như đóng cọc vào người cậu: “A a… Đi lên giường… Sâu quá …”
Chung Kế Chi cũng muốn chậm một chút, nhưng Lâm Dạng rên quá gợn tình, anh đã không thể khống chế được bản thân nữa rồi, vươn bàn tay to lớn chặn miệng Lâm Dạng: “Ưm ưm…” Từng hơi thở gấp gáp bị chặn lại trong cổ họng, nước mắt không nhịn được rơi xuống, Chung Kế Chi trầm giọng nói: “Cháu muốn chú chậm lại vậy mà còn rên như vậy…” Lâm Dạng cảm thấy bản thân sắp bị Chung Kế Chi bịt miệng đến tắt thở rồi, chỉ có thể thè lưỡi liếm lòng bàn tay anh.
Chung Kế Chi chưa từng thấy cậu phóng đãng như thế này bao giờ. Tay bị Lâm Dạng liếm khiến cả người như điện giật, từ đỉnh đầu đến từng ngón chân như có một dòng điện lưu chạy tán loạn. Lồng ngực Lâm Dạng phập phồng lên xuống, đầu lưỡi lướt qua từng kẽ hở trên ngón tay Chung Kế Chi, trên mặt hiện rõ vẻ sung sướng nhìn anh: “Đi lên giường… Cháu… như vậy không chịu nổi… Chú quá…” Chủ động quyến rũ Chung Kế Chi, còn nói bản thân không chịu nổi, Chung Kế Chi hừ một tiếng. Hiện giờ bắt anh phải dừng lại để lên giường, đúng là đòi mạng anh mà.
Kéo khăn mặt trên móc treo xuống lau qua loa một chút, anh bế Lâm Dạng lên giường. Rất may vì hệ thống sưởi hơi đã bật, nếu không Lâm Dạng đã cảm lạnh sinh bệnh. Vừa nằm lên chiếc giường mềm mại, Lâm Dạng đã đẩy ngực Chung Kế Chi: “Đi ra… Cháu nằm úp sấp …”
Thật sự không muốn ngẩng mặt nhìn nhau. Chung Kế Chi vẫn kẹp chặt từ đầu, thắt lưng đã quá mỏi rồi, cũng không biết khi nào anh mới bắn, anh rất không tình nguyện. Cảm giác đến giữa cuộc chơi bị gián đoạn vô cùng khó chịu, Lâm Dạng biết anh không muốn, thúc giục nói: “Nhanh lên…”
Chung Kế Chi bất đắc dĩ rút ra khỏi thân thể Lâm Dạng. Cậu nằm úp sấp trên gối, dưới người đệm không ít chăn bông, nâng mông đối diện với Chung Kế Chi, lỗ hậu đã mở ra, cái miệng bị đâm đến đỏ bừng. Chẳng kịp đợi cậu nói được rồi, Chung Kế Chi trực tiếp đâm vào trong, lại là một trận thúc không có quy luật gì như đòi mạng cả hai.
Vì để bản thân không khó chịu như vậy, Lâm Dạng tuốt lấy cái của mình. Đã thành thói quen với Triệu Từ Nam, Triệu Từ Nam trên giường rất quan tâm đến cảm nhận của cậu, Lâm Dạng cũng nguyện ý kêu rên trên giường vô cùng phóng đãng. Cho dù kỹ thuật của Chung Kế Chi không tốt, cậu đều có thể kêu rất hưng phấn, để Chung Kế Chi tưởng rằng kỹ thuật của mình rất khá, Lâm Dạng thích chết đi được.
Làm đến cuối cùng, Lâm Dạng quả thật đã chạm tới cảm giác. Chung Kế Chi tuy không quá biết làm, cũng may của anh đủ lớn, mọi nơi mẫn cảm đều có thể được anh chạm đến. Thậm chí mỗi khi Lâm Dạng cảm thấy phê đến cùng rồi, Chung Kế Chi vẫn có thể đi vào thêm một nấc. Tưởng rằng Chung Kế Chi đã hoàn toàn rút ra ngoài, bên trong vẫn cố mút lấy, lưu luyến không tha.
Chung Kế Chi ôm thắt lưng cậu, gầm nhẹ một tiếng, phỏng chừng là muốn bắn ra, không ngờ Chung Kế Chi không đầu không đuôi hỏi cậu một câu: “Có thể bắn vào trong không?”
Lâm Dạng cảm thấy ông chú này có một tật xấu vô cùng, đã đến lúc này rồi còn hỏi có thể bắn vào trong hay không. Lâm Dạng tóm lấy ga giường, thật sự không còn chút khí lực nào, cảm thấy vách ruột đều bị anh va chạm: “Bắn… Bên trong…” Có lời này của Lâm Dạng, Chung Kế Chi ôm chặt eo cậu, bắn toàn bộ vào trong.
Sáng mồng một Tết, không cần dậy sớm, không cần mở quán, nhưng Chung Kế Chi đã tỉnh giấc từ lâu. Nhẹ nhàng cử động một chút, người dưới thân nói lẩm bẩm gì đó. Chung Kế Chi nhìn Lâm Dạng bên cạnh, không phải nằm mơ, tối hôm qua anh cũng không uống say vậy mà lại lên giường cùng Lâm Dạng. Trên lưng cậu đều là dấu vết mà anh hôn lên, dọc phía sau lưng nhìn xuống, nơi sâu thẳm kia vẫn phiêm phiếm ửng hồng.
Lâm Dạng cũng đã tỉnh giấc, cuối cùng sức nặng trên người mình đã biến mất. Cậu xoay người trở mình, trên đỉnh đầu cậu chính là Chung Kế Chi. Lần này anh đã biểu hiện tốt hơn lần trước, bình tĩnh hơn rất nhiều. Lâm Dạng đối diện với ánh mắt của anh, chân hơi co lên, lại đụng phải vật trong quần Chung Kế Chi bắt đầu ngóc dậy. Đã hơn ba mươi tuổi còn không chịu nổi bị trêu chọc. Mặt sau giống như đã được rửa sạch, không có chất lỏng kỳ quái nào chảy ra.
Đầu ngực bị Chung Kế Chi cắn đến đỏ sẫm. Cũng vào đêm qua Chung Kế Chi mới biết được cảm giác chạm vào ngực một người đàn ông cũng rất thích thú, đầu lưỡi đảo qua núm ngực. Lâm Dạng kìm lòng không được ưỡn ngực đưa tới, phía dưới cũng kẹp chặt anh. Mỗi một dấu vết trên người Lâm Dạng đều đang nhắc nhở Chung Kế Chi rằng anh đã lên giường cùng Lâm Dạng, anh đã đè cậu.
Lâm Dạng không muốn ngồi dậy chút nào, tiếp tục nằm dưới thân Chung Kế Chi, thản nhiên nói: “Muốn uống nước…” Chung Kế Chi luống cuống tay chân đứng lên đi rót cho cậu cốc nước. Đôi môi mềm đặt bên miệng cốc, miệng nhỏ uống từng hớp một, yết hầu lên xuống gợi cảm, Lâm Dạng thoạt nhìn vô cùng cám dỗ, lộ ra vẻ lười biếng chết người. Lúc Lâm Dạng đưa cốc cho Chung Kế Chi, anh còn hỏi cậu một câu: “Có uống nữa không?”
Lâm Dạng lắc đầu, lại bổ nhào xuống giường. Cậu không định nói chuyện tối hôm qua vội, chờ cho Chung Kế Chi tự mình nói. Quả nhiên Chung Kế Chi ngồi một lúc đã không yên: “Lâm Dạng… Chúng ta…” Lâm Dạng ngoảnh đầu nhìn anh, vẻ mặt bình tĩnh như không, giống như người bị đè không phải là cậu mà là Chung Kế Chi vậy, “Sao?”
Việc này có gì mà phải ngập ngừng ấp úng, hai người lên giường là sự thật. Trong nhận thức của Chung Kế Chi, không có cái gọi là tình một đêm. Nếu đã làm chuyện thân mật như vậy, bản thân anh hẳn là phải chịu trách nhiệm, chỉ không biết Lâm Dạng có nguyện ý: “Chú… Chú sẽ chịu trách nhiệm, chú chưa thích đàn ông bao giờ, nếu như cháu nguyện ý, chúng ta thử xem sao?”
Nghe thấy lời này của Chung Kế Chi, Lâm Dạng trong lòng hơi nghĩ ngợi. Có thể nói ‘thử xem sao’ khẳng định anh không bài xích đàn ông. Lâm Dạng hoàn toàn không có tự giác của một người bị đè: “Làm bạn trai cháu à?” Hai chữ bạn trai vẫn khiến cho Chung Kế Chi rất để ý. Dù sao trước đó Lâm Dạng cũng gọi tên bạn trai cũ: “Được, nếu cháu cảm thấy ổn thì gọi bạn trai đi.”
Ngay từ đầu Lâm Dạng không nghĩ rằng hai người sẽ dây dưa gì với nhau. Lúc mới bắt đầu, cậu không hề nghĩ sẽ làm cái chuyện lấy lòng đàn ông này trên giường, nhưng nhìn Chung Kế Chi có vẻ thật thà, sẽ không làm khó cậu. Cậu cùng Chung Kế Chi lăn lộn trên giường cũng là vì để Chung Kế Chi áy náy không thể đuổi cậu đi mà thôi. Bạn trai cũng chỉ là nghĩ bừa nói với Chung Kế Chi, không ngờ anh lại thật sự đáp ứng. Bạn trai cũng được, còn hơn thể loại bao dưỡng, danh bất chính ngôn bất thuận. Quang minh chính đại vẫn tốt hơn nhiều.
“Được thôi.” Lâm Dạng cười với Chung Kế Chi, cắn răng nhả ra từng chữ: “Bạn trai.” Chung Kế Chi vẫn cứ cảm thấy bản thân như bị bán đi, ngẫm lại lại cảm thấy có gì đó không đúng. Lâm Dạng kém tuổi mình nhiều như vậy, cho dù là lừa đi nữa, cậu cũng nên đi lừa mấy người giàu có trẻ trung. Còn một ông chú vừa ly hôn lại nghèo rớt mồng tơi như mình, có gì mà phải nói dối lừa gạt cơ chứ.
Qua một đêm từ ăn nhờ ở đậu biến thành bạn trai nhỏ của Chung Kế Chi, Lâm Dạng chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào. Ngược lại là Chung Kế Chi, đột nhiên không biết nên ở chung cùng Lâm Dạng thế nào cho phải. Lâm Dạng là người trẻ tuổi, sở thích của hai người có sự khác nhau, với tính cách bảo thủ của anh, sợ là không thể ở cùng Lâm Dạng lâu dài được.
Lâm Dạng rất thích tính cẩn thận kỹ càng của Chung Kế Chi, so với trước kia càng thêm nhường nhịn cậu. Đi đâu làm gì đều báo trước cho Lâm Dạng, ở trước mặt những người không quen biết, Chung Kế Chi cũng không dẫn cậu ra ngoài. Trên cơ bản là cậu ở nhà, trong nhà cũng tiết kiệm vô cùng, Lâm Dạng chỉ di chuyển từ sofa rồi lại quay về giường.
Mới đầu năm mới cũng không cần mở quán vội, hai người ở nhà cùng nhau xem TV, xem lại chương trình chào năm mới từ đầu đến cuối. Lâm Dạng ở sofa ngồi cũng không an phận, nằm cũng không thoải mái. Chung Kế Chi ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh cậu, Lâm Dạng gối đầu lên đùi Chung Kế Chi. Anh hơi thoáng sửng sốt, cúi đầu liếc mắt nhìn Lâm Dạng. Chẳng có gì lạ cả, dù sao Lâm Dạng hiện tại cũng là bạn trai anh.
“Eo chú không mỏi à?” Chung Kế Chi ngồi thẳng lưng suốt nãy giờ, Lâm Dạng nhìn cũng thấy mệt thay, nhịn không được hỏi một câu. Chung Kế Chi hơi xê dịch tựa vào lưng ghế sofa: “Quen rồi.”
Lâm Dạng cảm thấy chường trình chào năm mới chẳng có gì thú vị, quay đầu ngước mắt nhìn Chung Kế Chi nhưng chỉ nhìn thấy khuôn cằm của anh. Chung Kế Chi bị cậu nhìn đến hoảng hốt, ánh mắt Lâm Dạng vẫn không chịu thu liễm lại: “Chung Kế Chi, trước đây chú đã từng hẹn hò chưa?”
Chung Kế Chi lúc này mới cúi đầu nhìn thấy hắn, “Đã từng… từng hẹn hò rồi. Cùng vợ cũ trước khi kết hôn, cũng không biết có tính là hẹn hò không.” Vợ cũ à. Kỳ thật Lâm Dạng cũng chưa từng hẹn họ với ai bao giờ, nhưng cậu cảm thấy, lúc ở cùng Triệu Từ Nam chắc chắn không cứng nhắc như ở cạnh Chung Kế Chi thế này. Chẳng có tý cảm giác hẹn hò thân mật nào cả, ở cùng anh quá là bí bách.
“Miễn cưỡng tính là có đi. Lúc anh với vợ cũ hẹn hò, hai người làm gì thế?” Lâm Dạng hơi tò mò. Một ông chú thật thà, nửa ngày không nhả được ra chữ nào như anh, khi nói chuyện yêu đương thời trai trẻ không biết sẽ thế nào. “Hai người gặp mặt vài lần, ăn cơm với nhau… Cảm thấy ổn ổn, thế là liền đi đăng ký kết hôn.” Lâm Dạng trợn trừng hai mắt: “Cứ như vậy là xong?” Chung Kế Chi cũng có chút khó xử, cứ như vậy thật chẳng có gì thú vị: “Đúng… Đúng rồi.”
Lâm Dạng vươn tay ôm lấy đầu Chung Kế Chi kéo sát vào mặt cậu. Hai khuôn mặt sát gần nhau, Lâm Dạng chỉ cần hơi chút nâng cằm là có thể hôn Chung Kế Chi: “Vậy chú và cháu cùng nhau hẹn hò vui vẻ đi. Nắm tay, ăn cơm, ra ngoài, ở chung, lên giường.”
Ài, Lâm Dạng vẫn luôn to gan lớn mật như vậy. Nghe đến lên giường, Chung Kế Chi cảm thấy cả người không được tự nhiên. Thanh niên bây giờ đều tùy tiện nói ra những chuyện tế nhị như thế sao? Không thấy Chung Kế Chi trả lời, Lâm Dạng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng: “Có nghe hay không thế…” Lâm Dạng hơi trầm giọng, Chung Kế Chi mới liên tục gật đầu.
Lâm Dạng vừa nhấc đầu liền hôn Chung Kế Chi. Ông chú quả nhiên rất ngốc nghếch. Một bên nghĩ vậy, một bên vịn cổ anh không buông. Hôn mãi hôn mãi, cũng chẳng còn tâm trí nào để xem TV. Mông trần của Lâm Dạng ngồi trên lưng Chung Kế Chi, làm chuyện thân mật nhất của các đôi tình nhân thường làm.
Chung Kế Chi vẫn cảm thấy bản thân không theo kịp lối suy nghĩ của Lâm Dạng. Đang yên đang lành ngồi xem TV, hai người lại quấn lấn nhau. Giữa ban ngày ban mặt như thế, loại chuyện này không phải nên để dành đến buổi tối, hai người rủ rỉ trong chăn mới tiến hành hay sao?
Chương 8:
Nhưng anh lại không muốn đẩy Lâm Dạng ra, còn ỡm ờ làm hai lần với Lâm Dạng.
Là bạn trai mà, có làm gì thì cứ thẳng thắn mà làm, sáng sớm ngủ dậy nằm trên giường ôm lấy Chung Kế Chi làm nũng, buổi tối đóng cửa nhà hàng thì nắm tay Chung Kế Chi về nhà, Chung Kế Chi cảm thấy làm thế xấu hổ lắm, Lâm Dạng lại chẳng thèm để ý, nói: “Đã muộn thế này rồi, đâu có người ngoài đâu mà phải ngại.”
Nắm tay hôn nhau lên giường, đây là lần đầu tiên Chung Kế Chi tiếp xúc thân mật với một người nhiều đến vậy, Lâm Dạng thậm chí còn không cho anh cơ hội cự tuyệt, lần nào cũng nói một câu: “Chú chẳng phải là bạn trai cháu đó sao?” Chung Kế Chi an ủi bản thân, có lẽ thanh niên trẻ tuổi yêu đương chính là như vậy đó.
Lâm Dạng rất thích nhìn bộ dạng bối rối hoảng hốt của Chung Kế Chi, bị mình thả thính lúng túng đến mức luống cuống tay chân, ngay cả nói cũng lắp ba lắp bắp, cuối cùng chỉ có thể ôm mình ra sức cày cấy một trận.
Lâm Dạng không mặc quần, chỉ mặc một chiếc áo hoodie mỏng, đi ra khỏi phòng tắm, tóc vẫn chưa khô, nước tí tách nhỏ xuống, đôi chân thon dài thẳng tắp, cảnh đẹp giữa hai chân như ẩn như hiện. Chung Kế Chi hắng giọng một tiếng, đưa mắt nhìn đi chỗ khác hơi mất tự nhiên: “Cháu đi ngủ trước đi… Chú tắm cái đã.”
Nhìn Chung Kế Chi chạy trối chết, còn lảo đảo suýt ngã, cửa phòng tắm cũng bị sập một phát rung trời, Lâm Dạng bật cười một tiếng, thú vị thật đấy, chỉ nhìn mình để chân trần thôi mà đã căng thẳng đến như vậy, cậu vừa sấy tóc vừa nghĩ cách trêu chọc anh già nhà mình.
Đợi đến khi Chung Kế Chi đi ra, Lâm Dạng đã nằm xuống giường, nghiêng đầu nhìn anh. Kể từ sau khi hai người xác nhận quan hệ, mỗi lần ngủ cùng anh, Lâm Dạng chưa bao giờ chịu đắp riêng chăn. Hai người chui vào cùng một chiếc chăn, cánh tay vòng ôm thắt lưng, đùi người này áp sát hông người kia mà ngủ.
Lúc trước anh ngủ với vợ cũ rất ít khi thân mật như vậy, tư thế luôn rất đúng khuôn phép, dù nằm cùng một giường thì cũng đều đắp riêng chăn mà ngủ.
Chung Kế Chi sấy tóc xong, lại gần giường vén chăn, chăn vừa vén lên, thấy Lâm Dạng vẫn để chân trần nằm trong đó, cậu nhìn anh, khóe miệng nở nụ cười đầy ám muội, Chung Kế Chi ghìm mình lại, không muốn mình có hơi chút là giật mình cả kinh, thiếu bình tĩnh như vậy trông còn trẻ con hơn cả Lâm Dạng.
Cố gắng đè nén trái tim đang đập trống dồn thình thịch, anh vờ trấn tĩnh nằm xuống bên cạnh Lâm Dạng: “Không phải là… sợ lạnh hay sao? Lại còn để chân trần đi ngủ.” Chung Kế Chi vừa nằm xuống, Lâm Dạng đã sán lại, dán lên người anh: “Có mở lò sưởi mà.” Nói đến đó lại dừng một chút, chân còn lắc lư ở bên ngoài, bình thản nhìn Chung Kế Chi một cái, Chung Kế Chi lại không dám nhìn lại cậu.
“Trước đây cháu ngủ toàn không mặc gì đâu, mặc quần áo ngủ khó chịu lắm.” Nghe Lâm Dạng nói thế, con ngươi Chung Kế Chi co rụt lại: “Cái… Cái gì? Sẽ bị cảm lạnh đấy.” Anh già còn đang vờ trấn tĩnh, Lâm Dạng lại giằng co trong chăn một lát, sau đó ném chiếc áo hoodie của mình ra. Chung Kế Chi cứng người lại, đang định kêu Lâm Dạng mặc vào, ngủ trần thực sự rất dễ bị cảm lạnh, nhưng ngay sau đó, từ trong chăn lại rơi ra một cái quần lót, một thứ ấm nóng dán lên tay Chung Kế Chi.
Dưới lớp chăn, Lâm Dạng đã trần truồng hoàn toàn, vật nhỏ mềm mại ấm áp ngay sát bên tay Chung Kế Chi. Chung Kế Chi cứng ngắc cả người lại, lắp ba lắp bắp nói thêm: “Thật sự sẽ bị cảm đó… Sao cả quần lót cũng, ây…”
Lâm Dạng nói dối thôi, trước đây cậu không có thói quen ngủ trần, Triệu Từ Nam không giống Chung Kế Chi, mỗi lần cậu lên giường với Chung Kế Chi thì cậu luôn là người chủ động. Còn với Triệu Từ Nam, trước đây khi ở chung với anh ta, dù Triệu Từ Nam có dịu dàng đến đâu chăng nữa thì anh ta vẫn luôn cực kì tự chủ. Mỗi khi Triệu Từ Nam có nhu cầu, cậu đều phải vểnh mông lên cho anh ta làm.
Bất kể khi đó Lâm Dạng đang sốt cao hay đang buồn ngủ đến không mở nổi mắt, chỉ cần Triệu Từ Nam muốn, cậu đều phải phối hợp. Chung Kế Chi thì không như thế, Chung Kế Chi chưa từng chủ động, lần nào cũng là do mình trêu chọc anh đến nóng người, sau đó anh mới nhào lên.
“Không muốn mặc quần áo đi ngủ đâu, chú ôm cháu chặt một chút thì sẽ không bị cảm nữa.” Lâm Dạng cọ qua cọ lại trong lòng Chung Kế Chi, tóc mái trên trán bị cọ đến rối tung, chóp mũi ửng hồng lên, khóe mắt ươn ướt, không giống như đang quyến rũ Chung Kế Chi mà lại như đang nói về một chuyện hết sức nghiêm túc.
Nếu muốn đợi cho anh già của cậu tự mình khai sáng, Lâm Dạng đoán chừng đời này cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện lên giường với anh làm gì. Tay Lâm Dạng mò đến bên hông Chung Kế Chi, lật người một cái, cả người đã đè lên thân Chung Kế Chi.
Chung Kế Chi không kêu cậu xuống khỏi người anh, chỉ trân trối nhìn vào mắt cậu như một tên ngốc: “Chung Kế Chi, trước đây chú với vợ cũ cũng như vậy à?” Chung Kế Chi không hiểu ý Lâm Dạng lắm, như vậy là như thế nào? Là cởi sạch nằm dán chặt cùng nhau, hay là những chuyện càng thêm xấu hổ khác?
Lâm Dạng chưa bao giờ cảm thấy tình dục là chuyện gì ngượng ngùng khó nói, biết Chung Kế Chi không hiểu ý mình, cậu bèn nói thẳng thắn hơn chút nữa: “Vợ trước của chú cởi sạch quần áo, chú cũng cứ nằm ngây ngốc như thế này à?”
“Không… Không có…” Cái này phải nói thế nào đây, Chung Kế Chi không biết nên trả lời Lâm Dạng ra sao. Lâm Dạng vẫn không chịu bỏ qua: “Không có gì cơ? Không ngây ngốc nằm đờ ra như thế hay là không cởi sạch quần áo?” Đây là lần đầu tiên Chung Kế Chi bị một cậu nhóc nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy ép hỏi đến cùng đường, miệng không đưa ra nổi đáp án cho Lâm Dạng, tay càng không dám vươn lên ôm hông cậu.
“Mau nói xem nào.” Lâm Dạng đè vai anh xuống, cọ cọ lên trên một chút, từ trên cao nhìn xuống Chung Kế Chi, ánh mắt tràn đầy trêu cợt. Cậu tiếp tục thúc giục anh: “Sao không nói gì, có phải có chuyện gì cháu không thể biết không.” Dứt lời, ý cười trong mắt chợt biến mất, như thể nếu không nghe đến câu trả lời của Chung Kế Chi thì sẽ tức giận đến nơi.
“Không phải, không thể nào… Cô ấy sẽ không như vậy, không có…. bạo dạn như cháu.” Lý Tuệ cũng giống như anh, không có biết nhiều đến vậy, trên giường đều luôn ngượng ngùng rụt rè làm cho xong chuyện, hai người không có nhiều cơ hội thân mật với nhau lắm, dù đã kết hôn rồi nhưng vẫn còn khách sáo với nhau vô cùng, chỉ sợ người kia cảm thấy mình vô liêm sỉ, ngay cả một đứa con cũng chưa từng có với nhau.
Lâm Dạng còn đang hùng hùng hổ hổ bỗng lật người ngồi lên ngang hông Chung Kế Chi: “Vậy chú thích kiểu như vợ trước chú hay thích kiểu như cháu nào?” Chung Kế Chi ấp a ấp úng hồi lâu vẫn không nói được một lời rành mạch. Lâm Dạng hỏi xong lại cảm thấy vấn đề đó thật vô nghĩa, không nên so mình với đàn bà con gái. Cậu không dự định tiếp tục làm khó Chung Kế Chi nữa, vấn đề so sánh với vợ trước tạm thời được cậu đặt qua một bên.
Sắc mặt cậu đổi trở lại vẻ tươi cười thoải mái, Chung Kế Chi không thích Lâm Dạng cười như thế. Có lẽ Lâm Dạng không biết, cậu cười như vậy nhìn thật sự giả trân, hơi mang theo ý lấy lòng, không có chút gì như là vừa mới chuẩn bị giận dỗi, Lâm Dạng như thế này quả tình không chân thật chút nào. Liệu có phải một Lâm Dạng giả cười mới thực sự là đang tức giận?
“Chẳng có gì là tốt hay không tốt cả, cháu… không giống cô ấy, chú chỉ… cảm thấy mình lớn hơn cháu nhiều quá, trong rất nhiều chuyện đều không thể theo kịp suy nghĩ của cháu.” Kì thực, những lời như vậy, trước kia Lâm Dạng tuyệt đối không dám hỏi Triệu Từ Nam đâu, nhưng những khi đối mặt với Chung Kế Chi, thân phận của hai người không giống nhau, lòng hiếu kì của Lâm Dạng lại trỗi dậy, một mặt thì tính trêu cợt Chung Kế Chi một chút, muốn xem bộ dạng luống cuống tay chân của anh, mặt khác là thật lòng cũng có chút chờ mong câu trả lời của Chung Kế Chi.
Chung Kế Chi sợ cậu tức giận, loại cảm giác được người quan tâm đến như thế này, trước nay Lâm Dạng chưa từng cảm nhận được, Triệu Từ Nam chưa bao giờ để tâm đến những cảm nhận khác của cậu ngoài cảm xúc trên giường.
Sao có thể dễ dàng buông tha Chung Kế Chi chứ, Chung Kế Chi càng để ý đến mình, Lâm Dạng càng muốn xem vẻ quẫn bách của anh: “Vậy chú thích làm tình với cháu hay là thích làm với vợ trước hơn?”
Chí ít hiện tại Chung Kế Chi nghe đến hai chữ “làm tình” đã không còn bối rối như ban đầu nữa. Nhưng loại vấn đề trắng trợn thế này, anh vẫn không sao mở miệng được: “Việc này… hơi quá…”
“Vì sao chú không trả lời? Khó lựa chọn lắm sao?” Biết Lâm Dạng không chịu bỏ qua, Chung Kế Chi cứng đờ hồi lâu, rốt cuộc tìm về được một tia lí trí: “Không phải… Nhưng nhất định phải trả lời sao?”
Lâm Dạng gật gật đầu: “Đương nhiên rồi, tranh luận về người cũ với người yêu hiện tại, chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Vì sao chú không chịu trả lời trực tiếp vấn đề của cháu? Có phải chú vẫn còn vương vấn vợ cũ chưa chịu quên không?” Liên tiếp hỏi mấy câu, khiến cho Chung Kế Chi há hốc miệng, không nói được một lời. Lâm Dạng cố nén cười, vờ như giận đến bốc hỏa: “Nói ngay, có phải chú định lừa cháu không?”
Nếu không phải tại Lâm Dạng cứ nhắc đi nhắc lại Lý Tuệ, Chung Kế Chi cũng sắp quên mất hết cả cảm giác hồi còn sống cùng Lý Tuệ rồi. Quá bình lặng, cho nên khó lòng khắc ghi. Những ngày ấy, đi sớm về tối, vừa máy móc lại vừa khô khan, ngay cả sinh hoạt vợ chồng của hai người cũng nhạt nhẽo biết bao. Giữa hai người có tình yêu hay không, Chung Kế Chi cũng không đáp nổi, nói gì đến vương vấn mãi không quên cơ chứ. Có đôi khi giữa đêm khuya thanh vắng nhớ tới một chút, chỉ là nhớ tới thôi, không có gì hơn.
Lâm Dạng như một ngọn lửa, có thể thiêu đốt Chung Kế Chi trong nháy mắt. Mỗi lần Chung Kế Chi làm tình với Lâm Dạng xong đều cảm thấy xấu hổ cực kì, nhưng lần sau, khi Lâm Dạng quyến rũ anh, anh lại vẫn không thể khống chế được bản thân.
Thiếu niên trần truồng cọ qua cọ lại trên người anh hồi lâu, dù trong phòng có mở hệ thống sưởi ấm thì cậu vẫn lạnh đến hắt hơi một cái: “Hắt xì…” Chung Kế Chi lập tức khôi phục tinh thần, kéo chăn che kín cho cậu: “Đã bảo mà, cảm lạnh rồi đấy.” Lâm Dạng giãy ra khỏi chăn: “Thì đã bảo chú ôm chặt cháu vào cơ mà, cháu bị cảm đều tại chú hết đấy.”
Vô cớ gây sự, nhưng Chung Kế Chi vẫn tiếp tục nhân nhượng cậu. Tay luồn vào chăn ôm ngang hông thiếu niên, hơi ấm từ bốn phương tám hướng ập tới với Lâm Dạng, truyền vào khắp người. Mình càng ngày càng thích được Chung Kế Chi ôm ngủ, cảm giác thật an tâm, đây là một người rõ ràng chân thực, một người thuộc về cậu.
“Chú không muốn làm ư?” Nói là quyến rũ Chung Kế Chi nhưng khi cậu được Chung Kế Chi ôm một cái, lập tức từng thớ thịt trên người đều nhảy lên dồn dập. Nói xong, cậu luồn tay vào trong quần Chung Kế Chi, vật kia đã cưng cứng lên cả rồi, nằm ngang trong đũng quần. Chung Kế Chi không kịp ngăn cản, Lâm Dạng đã âm thầm đi vào.
Lâm Dạng cười trộm, quả nhiên Chung Kế Chi không hề có một chút sức chống cự với mình. Tay vẫn ngọ nguậy trong đũng quần người ta không chịu lấy ra, Lâm Dạng tóm lấy phần cán cứng rắn: “Chú muốn làm, nói mau.” Của quý đã bị người ta tóm chặt trong tay, Chung Kế Chi do dự một chút, kéo chăn trùm qua đầu, lí nhí lặp lại câu nói của Lâm Dạng từ trong chăn: “Chú muốn làm.”
Mùng năm thế nào cũng phải mở cửa hàng, nếu còn mặt dày mày dạn quần nhau trên giường nữa là cả hai hít gió sống qua ngày mất thôi. Phố lớn ngõ nhỏ đều đã tràn ngập không khí Tết âm lịch, trong các cửa hàng vang lên tiếng nhạc huyên náo, nhấp nhô trầm bổng như là muốn vượt mặt cửa hàng bên cạnh.
Khách trong cửa hàng không nhiều lắm, Lâm Dạng ngồi trên ghế, uống cốc sữa bò Chung Kế Chi rót cho cậu, Chung Kế Chi lại nhắc đến chuyện để cậu đi học, Lâm Dạng hỏi ngược lại: “Chú muốn nuôi cháu à?” Chung Kế Chi gật đầu không nghĩ ngợi, cửa hàng có thể tuyển thêm người, không cần thiết nhốt Lâm Dạng mãi trong cái cửa hàng bé xíu này, cậu không hợp với nơi đây.
Chương 9
Lâm Dạng do dự. Cậu đang ở trong tiệm của Chung Kế Chi, dù như thế nào cũng được xem là quan hệ yêu đương bình đẳng. Một khi đi đến trường rồi thì đó lại là quan hệ Chung Kế Chi bao nuôi cậu, không khác gì so với Triệu Từ Nam. Có khác thì chỉ là Chung Kế Chi nghèo hơn Triệu Từ Nam nhiều mà thôi.
“Chú không sợ sau khi học xong cháu sẽ bỏ chạy à?” Lâm Dạng thuận miệng nói. Chung Kế Chi rất dễ dàng tin tưởng người khác, cậu nhỏ hơn anh nhiều như vậy lại bằng lòng ở cùng với anh, Chung Kế Chi cũng chưa từng nghi ngờ Lâm Dạng. Chung Kế Chi vẫn thản nhiên như lần đầu gặp, không hề nói lắp: “Có sợ, nhưng mà chú không muốn cháu phải ở trong tiệm cả đời.”
Bạn trai, Lâm Dạng ở trong lòng thầm gọi Chung Kế Chi như vậy. Chung Kế Chi không phải Triệu Từ Nam, anh không muốn nhốt cậu trong lồng sắt, hi vọng nhìn cậu ngày càng trở nên tốt hơn, cho dù là cậu có thể sẽ lợi dụng anh.
Lâm Dạng đã đồng ý với anh, chuyện học lại cứ như vậy mà quyết định. Về phần có thể đi đến trường học nào, Chung Kế Chi cũng không có khả năng quá lớn, chỉ có thể bỏ tiền cho Lâm Dạng đi tham gia lớp học thêm, việc còn lại phải dựa vào Lâm Dạng tự mình cố gắng.
Cửa hang lại thuê Tiểu Trần làm bán thời gian một lần nữa. Bây giờ, mỗi ngày của Lâm Dạng cũng giống như hồi cấp ba, buổi sáng đi học trung tâm, buổi tối Chung Kế Chi sẽ đóng cửa sớm, đến trung tâm đón Lâm Dạng.
Thi vào trường tư dễ hơn so với thi vào trường đại học công nhiều. Đối với học bá từ nhỏ Lâm Dạng mà nói, đây là chuyện vô cùng đơn giản, luyện đề không khó khăn như trung học, Lâm Dạng làm vô cùng nhẹ nhàng. Nhưng Chung Kế Chi lại rất căng thẳng, buổi tối khi về nhà sẽ nấu thêm cơm cho Lâm Dạng: “Cũng có phải ngày mai cháu đi thi đâu, chú căng thẳng như vậy làm gì.” Mặc dù ngoài miệng Lâm Dạng nói vậy nhưng cậu vẫn rất vui vẻ đón nhận sự chăm sóc của Chung Kế Chi.
Cậu cũng không cần phải mỗi ngày đến trường điểm danh, Lâm Dạng cũng lười nữa. Cuối tuần cậu càng không muốn đi, đến tiệm của Chung Kế Chi học bài, ngồi cạnh tủ kính, đọc sách mệt sẽ chống cằm xem Chung Kế Chi làm bánh ngọt.
Không ngờ rằng Lưu Vỹ sẽ đột nhiên tới cửa hàng, vừa lúc vào buổi trưa, Chung Kế Chi hỏi Lưu Vỹ có muốn ở lại ăn hay không, Lưu Vỹ khoát tay một cái, quay đầu nhìn về phía Tiểu Trần và Lâm Dạng, thuận miệng hỏi: “Sao lại thuê đến tận hai người vậy?”
Lưu Vỹ vẫn chưa biết quan hệ của Chung Kế Chi và Lâm Dạng, nhưng tâm tư của Lưu Vỹ cũng không đặt tại đây. Anh ta không chờ Chung Kế Chi trả lời lại thì đã kéo anh ra bên ngoài: “Lý Tuệ đã về rồi, cô ấy…”
Những gì phía sau Lâm Dạng cũng không nghe rõ. Chung Kế Chi đã bị Lưu Vỹ lôi ra ngoài tiệm, Lưu Vỹ siết chặt nắm tay, đấm đấm hai cái vào lòng bàn tay. Đầu tiên anh ta tức giận, sau đó biểu cảm lại trở nên thả lỏng, vỗ lưng Chung Kế Chi, Chung Kế Chi quay đầu nhìn Lâm Dạng.
Lâm Dạng bị nhìn mà không hiểu chuyện ra làm sao, cũng không biết Lý Tuệ là ai, nhìn thấy Lưu Vỹ nói chưa được hai câu đã phất tay bỏ của chạy lấy người. Lúc này Chung Kế Chi đi vào trong tiệm. Chung Kế Chi không biết có nên nói việc này với Lâm Dạng hay không, cả người chợt có chút căng thẳng, tay chân cũng không thể thả lỏng, bước chân đi vào cửa hàng.
Chính anh cũng không biết được đây là tật xấu của mình, Lâm Dạng dõi theo anh, mắt đã nheo thành một đường thẳng. Chung Kế Chi có vấn đề, mỗi lần căng thẳng sẽ không dám nhìn mình.
“Hai anh nói chuyện gì vậy?” Lâm Dạng thấy Tiểu Trần đang thu dọn đồ đạc ở phía sau, hỏi bâng quơ. Chung Kế Chi ấp úng nói ra mấy từ cảm thán, rất khác thường.
“Nói chuyện!” Lâm Dạng càng ngày càng có dáng vẻ của bạn trai, một lời không hợp sẽ tức giận.
“Cũng… Cũng không phải là chuyện gì quá quan trọng.” Chung Kế Chi bị bộ dạng của Lâm Dạng hù dọa, sao mà tính tình nhóc này càng ngày càng nóng nảy vậy nhỉ, hở một tí là sẽ nổi cơn tức giận. Lâm Dạng vốn không hiếu kỳ, chỉ thuận miệng hỏi thôi, nhưng Chung Kế Chi lại cố tình che che giấu giấu, vừa nhìn là đã biết có vấn đề.
“Vậy có việc mà chú phải giấu cơ chứ?” Lâm Dạng tựa lưng vào ghế nhìn anh. Chung Kế Chi thở dài một tiếng: “À thì, Lý Tuệ đột nhiên trở về…” Lâm Dạng hỏi theo bản năng: “Lý Tuệ là ai?” Không đợi Chung Kế Chi trả lời, Lâm Dạng cảm thấy hình như mình đã biết được Lý Tuệ là ai rồi: “Vợ cũ của chú đúng không?”
“À… Ừ.” Đối mặt với Lâm Dạng, Chung Kế Chi luôn cảm thấy mình sẽ bị lúng túng. Bất kể là chuyện gì, chỉ cần Lâm Dạng từng bước ép sát, chân tay anh sẽ luống cuống, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát được.
“Sợ cháu biết à? Trở về rồi, sau đó thì sao?” Chung Kế Chi rót cho mình một ly nước để tự an ủi: “Không… Lưu Vỹ nói cô ấy đã về, cậu ta hỏi tôi có gặp cô ấy chưa.” Lâm Dạng không khỏi có cảm giác có nguy cơ, nhưng mà ông chú ở trước mặt mình đây, hiện tại là bạn trai cậu, đang nơm nớp lo sợ cậu, anh ấy sợ cậu sẽ tức giận.
“Vậy chú có định gặp không?” Thiếu niên khẽ mỉm cười. Chung Kế Chi sợ nhất là thấy vẻ mặt này của Lâm Dạng, khóe mắt hơi cong lên, mang vẻ giận dỗi, đây chính là khúc nhạc dạo đầu cho trận phát hỏa của cậu.
“Không gặp, có gì để mà gặp đâu chứ.” Lời Chung Kế Chi nói là thật, lúc nãy Lưu Vỹ đề cập tới chuyện này, anh đã từ chối ngay rồi. Bây giờ anh đã có Lâm Dạng, mấy cái việc gặp lại vợ cũ này anh nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Lâm Dạng còn đang muốn hỏi thêm vài chuyện khác thì Tiểu Trần đã đi ra từ phía sau. Chuyện vợ cũ, Lâm Dạng vẫn không thể nào hỏi hết được.
Không ngoài dự đoán, ngày hôm sau Lý Tuệ đã tự mình tìm tới cửa nhà luôn chứ chẳng cần đến cửa tiệm nữa. Vừa lúc tối nay Lâm Dạng không có tiết học tối nên được về nhà sớm, mà tầm khoảng bảy giờ, Chung Kế Chi cũng đóng cửa tiệm sớm, đi về nhà cùng với Lâm Dạng.
“Trong nhà không có gì ăn, chú xuống lầu mua chút đồ, cháu nghỉ ngơi một lát đi.” Lâm Dạng ừm một tiếng, ôm áo ngủ bước vào phòng tắm, tới lúc cậu tắm xong, hình như Chung Kế Chi vẫn chưa về tới nhà. Khi Lâm Dạng đang lau tóc thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
“Sao chú không mang chìa khóa theo, lỡ như cháu còn đang ở trong phòng tắm thì phải làm sao đây?” Lâm Dạng vừa trách mắng Chung Kế Chi, vừa đi ra mở cửa. Nhưng khi mở cửa ra, người đứng trước cửa lại là một phụ nữ. Lâm Dạng sửng sốt, giác quan thứ sáu nói cho cậu biết, người phụ nữ trước mặt này chính là vợ trước của Chung Kế Chi – Lý Tuệ.
Người phụ nữ nhìn thấy Lâm Dạng cũng không mấy kinh ngạc, giống như đã chuẩn bị sẵn tâm lý trước rồi, cô ta thong thả nói: “Xin chào, tôi là Lý Tuệ, là… bạn của Chung Kế Chi, không biết bây giờ anh ấy có ở nhà không?”
Lý Tuệ từng nghe Lưu Vỹ nhắc tới, hiện giờ Chung Kế Chi đang sống cùng với một cậu nhóc, vậy cậu nhóc có dung mạo thanh tú đang đứng trước mặt cô ta chắc hẳn là người mà Lưu Vỹ nói tới nhỉ. Lâm Dạng nghiêng người nhường lối cho cô ta vào nhà: “Chung Kế Chi vừa xuống dưới lầu mua chút đồ, chú ấy sẽ về nhanh thôi, cô vào nhà ngồi chờ đi ạ.”
Cậu thiếu niên nói vài câu khách sáo rồi ngồi yên trên ghế sô pha lau tóc. Chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mà lại tạo cho cô ta áp lực lớn như vậy, Lý Tuệ muốn tìm đề tài gì đó để tán gẫu một chút.
“Cậu là con cháu bà con gì của Chung Kế Chi hả?” Lý Tuệ hỏi.
Lâm Dạng mặc đồ cũng xem như là quy củ, không để chân trần đi lại. Lý Tuệ hỏi xong lại cảm thấy mình đang làm điều dư thừa, xem bộ dạng của cậu nhóc này cũng không giống như người thân của Chung Kế Chi. Lâm Dạng không trả lời câu hỏi của cô ta: “Tôi giúp cô gọi điện giục Chung Kế Chi mau về nhà nha.”
Cậu nhóc thoạt trông còn rất trẻ, Chung Kế Chi tính ra cũng hơn ba mươi tuổi rồi. Cậu nhóc ở trong nhà Chung Kế Chi, nhưng lại không xưng hô phải phép gì, gọi anh bằng cả họ lẫn tên luôn. Lý Tuệ cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, với lại, thái độ cậu nhóc đối với cô ta cũng rất lạnh nhạt, nếu không phải vì giữ phép lịch sự, cô ta có cảm giác cậu nhóc này sẽ đuổi người đi mất thôi.
Lâm Dạng đứng dậy, bước tới bên cửa sổ, gọi điện thoại cho Chung Kế Chi, đầu dây bên kia vang lên tiếng chuông reng reng. Lúc này, Lý Tuệ mới có thời gian quan sát xung quanh căn nhà. Từ cửa đi vào, cấu trúc khái quát của căn nhà bày ra rất đầy đủ, đâu là phòng khách, phòng ngủ, nhà bếp, nhà vệ sinh, chỉ cần liếc sơ thôi cũng đã biết rõ rồi.
Nhưng mà cách bài trí trong nhà có hơi kỳ lạ, ly tách uống nước là một đôi, ngay cả gối ôm trên sô pha cũng là một đôi. Quần áo cậu thiếu niên đang mặc thật ra là đồ của Chung Kế Chi mấy năm trước, mà hành vi cử chỉ của cậu cũng khiến cho Lý Tuệ cảm thấy cậu mới là chủ nhân của căn nhà này.
Bầu không khí trong phòng khách vô cùng yên tĩnh, ngón tay Lâm Dạng gõ nhẹ vào khung cửa sổ, giọng nói trong điện thoại cũng vang lên cực kỳ rõ ràng, Chung Kế Chi đáp lời: “Đói bụng rồi hả? Đang trên đường rồi, về tới nhà ngay đây.”
Nghe thấy giọng nói của Chung Kế Chi, dù chỉ là phát ra từ di động, Lý Tuệ vẫn cảm thấy vô cùng hoảng hốt. Giọng nói của Chung Kế Chi hơi trầm, từ cách nói chuyện đã có thể cảm nhận được anh là một người đàn ông hiền lành.
Từ khi Lý Tuệ bước vào cửa, Lâm Dạng luôn âm thầm đánh giá cô ta. Thấy Lý Tuệ quan sát căn nhà, chú tâm đến cuộc gọi giữa cậu với Chung Kế Chi, Lý Tuệ đã biết rõ mục đích vợ trước của Chung Kế Chi tới đây là gì.
Trong lòng bỗng nổi lên tâm tư khác: “Tôi quên mất, còn chưa rót nước cho cô.” Lý Tuệ chưa kịp bảo không cần khách sáo thì Lâm Dạng đã lấy một cái ly trên bàn, bước vào nhà bếp, sau đó, trong nhà bếp truyền đến tiếng rót nước. Lâm Dạng bưng ly nước ra, lúc đặt nó trước mặt Lý Tuệ, cậu còn nói thêm một câu: “Bình thường nhà rất ít khi có khách cho nên cũng không có ly dư, nhưng mà cái ly này chưa có ai dùng qua đâu… tôi và Chung Kế Chi cũng hay dùng chung một ly thôi.”
Lời Lâm Dạng nói chính là sự thật, cậu quả thật dùng chung một cái ly với Chung Kế Chi. Nếu lá gan của Lý Tuệ lớn thêm một chút, đi tham quan trong nhà thử, cô ta sẽ nhìn thấy có rất nhiều đồ dùng là một đôi. Những thứ đó đều do Lâm Dạng mua, đồ cũ đã hư của Chung Kế Chi thì bị cậu vứt đi, những món đồ tình nhân cũng mua rất nhiều. Không phải là cậu mua về không dùng mà mấy thứ như là ly tách gì đó, cậu lại muốn dùng chung với Chung Kế Chi hơn.
Hiển nhiên là Lý Tuệ không hiểu được dụng ý của Lâm Dạng, tính cách Lý Tuệ và Chung Kế Chi khá giống nhau, hai người họ không suy nghĩ quá nhiều. Nước còn chưa nguội, Chung Kế Chi đã về tới rồi.
“Chú mua xương sườn nè, cháu muốn nêm nếm như thế nào, đường hay dấm…” Chung Kế Chi còn chưa dứt câu đã nhìn thấy Lý Tuệ đang ngồi trên sô pha. Chẳng phải anh đã nói với Lưu Vỹ là không gặp rồi, sao cô ta còn tìm tới nhà luôn vậy. Anh hơi chột dạ liếc nhìn Lâm Dạng, Lâm Dạng ngồi ở một bên bày ra dáng vẻ hóng hớt xem kịch vui. Chung Kế Chi đặt đồ xuống: “Cô… Sao cô lại tới đây?”
Lý Tuệ liếc nhìn Lâm Dạng đang ngồi gần đó, cô ta không muốn nói chuyện giữa hai người họ trước mặt người ngoài, bèn nói: “Em hỏi Lưu Vỹ địa chỉ của anh, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện được không?”
Chung Kế Chi nhìn Lý Tuệ đầy khó xử: “Có chuyện gì thì nói ngay ở đây luôn đi.”
Về phía Lâm Dạng, cậu giả bộ mình chẳng liên quan gì đến chuyện này cả, xoay người lục lọi đống đồ Chung Kế Chi đã mua về.