Ở chung - Chương 10-12
Đọc truyện Ở chung Chương 10-12 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện [H ĐAM] Ở Chung – Chương 10-12 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 10
Trong túi đồ có cả quýt, loại quả mà cậu thích nhất. Lâm Dạng xách mấy thứ đồ đi vào phòng bếp cũng không có lại đi ra nữa. Cậu biết, nếu cậu cứ nán lại ngoài đó thì Lý Tuệ sẽ chẳng nói được gì với Chung Kế Chi vậy nên cậu ở lại trong bếp, vừa bóc quýt ăn, vừa dỏng lỗ tai lên nghe ngóng.
Thấy cậu nhóc biết điều trốn trong phòng bếp không ra nữa, Lý Tuệ mới thở phào. Kể cả khi cách âm hiệu quả không tốt, cậu có thể vô tình nghe được nhưng ít nhất còn không cần nói ngay trước mắt người khác, như vậy cũng dễ hơn cho cô ta nhiều. Chung Kế Chi thì không được như Lý Tuệ, bởi nếu Lâm Dạng càng tỏ vẻ tự nhiên hào phóng trước người khác báo nhiêu thì trong lòng anh lại càng lo sợ bấy nhiêu.
Chung Kế Chi không đi tới chỗ Lý Tuệ, anh đứng ở sau lưng ghế sofa khiến cho Lý Tuệ cảm giác, giữa hai người họ có khoảng cách, cô ta nén lại nỗi xấu hổ trong lòng, muốn nói chuyện tán gẫu lại không biết bắt đầu từ đâu, cô ta gượng gạo mở lời: “Căn nhà này… là về sau anh mới mua à?”
Chung Kế Chi đáp, “Ừm.”
“Tốt thật, em nghe Lưu Vỹ nói, tiệm bánh cũng đã mở được rồi… tốt quá.” Lý Tuệ có ý xích lại gần hơn với Chung Kế Chi, mà Chung Kế Chi cũng theo đó nhích ra xa dần, luôn bảo trì khoảng cách 2 – 3 m với Lý Tuệ.
“Anh còn trách em sao?” Chung Kế Chi hơi sững người, đối với Lý Tuệ năm đó, chắc chắn anh có oán trách, nhưng dù sao cũng đã trôi qua nhiều năm rồi, huống chi hiện tại anh đã có đối tượng mới nên là oán trách cái gì, thật sự chưa nói tới. Chung Kế Chi không có bao nhiêu do dự mà đáp: “Không sao, mọi chuyện cũng qua lâu rồi.”
Lý Tuệ đương nhiên không tin, trong lòng Chung Kế Chi không yên, vẫn luôn mất tập trung, như vậy không phải chứng minh anh vẫn còn cây gai trong lòng sao? Ngoài thì mạnh miệng nói không có gì nhưng kì thực lại đang kiềm chế chính mình.
Nhưng, Chung Kế Chi đúng là không tập trung, anh muốn đi vào bếp nhìn xem Lâm Dạng đang làm gì trong đó nhưng lại không thể bất lịch sự ném Lý Tuệ ở phòng khách một mình được nên thường thường liếc nhìn về phía phòng bếp.
Lại xuất hiện khoảng không im ắng giữa hai người, Lý Tuệ tiếp tục mở lời trước: “Lúc trước em đến thành phố kế bên, sau lại gặp được một người, lúc ấy anh ta đang làm ăn buôn bán cũng kiếm được khá khá tiền, em lúc ấy lại một lòng muốn kiếm tiền nhưng ngày dài tháng rộng, chẳng biết trước được thế nào, anh ta là kẻ nghiện cờ bạc, sau đó em với anh ta cãi nhau, từ chuyện nhỏ đến chuyến lớn, cứ ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn.”
Lý Tuệ dừng lại, quay sang nhìn Chung Kế Chi bằng ánh mắt dịu dàng, Chung Kế Chi chỉ nói mấy lời an ủi qua loa, Lý Tuệ lại nói tiếp, “Lại nhớ những ngày em và anh ở bên nhau, từ đó tới giờ anh chưa cãi nhau với em lần nào hết.”
Lâm Dạng đứng dán vào tường, từng câu từng chữ Lý Tuệ nói, cậu đều nghe rõ, cũng hiểu được, phỏng chừng là bị người đàn ông trước đó của cô ta tổn thường nên quay ra thấy Chung Kế Chi thật tốt này kia. Sao Chung Kế Chi lại không nói lời nào? Đau lòng cho vợ cũ sao?
Đúng là Chung Kế Chi là người thật thà nhưng anh không hề ngu ngốc, Lý Tuệ toàn đề cập tới những chuyện trước kia của hai người, sao anh có thể không rõ ý đồ gì được? Ngay từ đầu anh đã lo rằng Lý Tuệ sẽ có lại suy nghĩ này nên mới nói với Lưu Vỹ là không muốn gặp, nhưng không biết có phải Lưu Vỹ hiểu lầm ý anh không mà bây giờ Lý Tuệ còn tìm đến tận cửa luôn rồi.
“Đã sinh sống với nhau thì sẽ luôn có cãi vã.” Chung Kế Chi cau mày nói, Lý Tuệ lại lắc đầu: “Năm đó chúng ta sống cùng nhau anh không hề như vậy.” Chung Kế Chi lại nhìn về phía phòng bếp, vẫn chưa nhìn thấy Lâm Dạng đang làm gì trong đó, “Tôi cũng không khác đâu, nhưng tôi giờ không dám cãi cùng với em ấy, em ấy mà giận một cái thì sẽ rất đáng sợ, tôi phải nhường em ấy chút.”
Lâm Dạng sửng sốt, tay đang bóc quýt cùng sững lại, chậm chạp nhặt những sợi sơ trăng trắng, muốn nghe xem Chung Kế Chi rốt cuộc sẽ nói gì tiếp đây. Lý Tuệ nghe xong cũng ngây cả người, cô ta đã hỏi Lưu Vỹ, Lưu Vỹ rõ ràng nói hiện tại Chung Kế Chi còn độc thân kia mà, sao cách anh nói cứ như đã có người khắc sâu tận vào trong tâm khảm vậy?
“Vậy sao… hiện giờ… anh đã không còn độc thân nữa rồi?” Trái tim Lý Tuệ hoảng loạn, cô ta rất sợ đáp án mà Chung Kế Chi sẽ nói. Người đàn ông chỉ ừ một tiếng, chỉ một tiếng ừ khẳng định của anh lọt vào tai Lý Tuệ lại như lời phán quyết, hai mắt cô ta ửng đỏ lên, khó khăn hỏi thêm, “Là người… em quen biết sao?”
Lúc nhắc đến Lâm Dạng, thái độ, ngữ điệu của Chung Kế Chi thay đổi hoàn toàn, từ khi có người bạn trai bé bỏng này, Chung Kế Chi đã đi hỏi thăm rất nhiều người để biết làm sao có thể cùng với người yêu nhỏ tuổi hơn mình ở bên nhau, mà hai người đều là đàn ông nên anh vẫn không dám công khai mối quan hệ của hai người cho những người khác, mà lúc này Lý Tuệ lại hỏi, Chung Kế Chi bất giác liền nói:
“Cô không quen, em ấy nhỏ hơn tôi 10 tuổi, tính khí nỏng nảy lắm, rất thích hờn dỗi lại là người trẻ nên có rất nhiều thú vui, sở thích, tôi tự cảm thấy không theo kịp được em ấy. Tôi không biết làm thế nào để sống chung hài hòa với em ấy cả.” Lúc Chung Kế Chi nói đến người anh yêu, gương mặt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, ngoài miệng thì oán giận nhưng nghe thôi cũng biết giọng nói anh yêu chiều vô cùng. Lý Tuệ nghe xong còn tưởng mình nghe nhầm, một người như Chung Kế Chi lại có thể yêu đương với một người nhỏ hơn anh nhiều tiểu đến vậy, mà còn người kia nữa, phải là kiểu người như thế nào cơ chứ, sao có thể chấp nhận ở chung một người đàn ông vừa già vừa nhạt nhẽo như Chung Kế Chi?
Lâm Dang vẫn đứng tựa vào tường, cậu bỏ múi quýt cuối cùng vào miệng, ngọt quá, vị ngọt tràn vào cả tận cuống họng. Cậu cảm thấy mình không cần thiết phải trốn nơi này, lén lén lút lút nghe hai người ngoài kia nói chuyện. Cậu là một người bạn trai thích hờn dỗi, tính tình nóng nảy cơ mà không phải sao, cậu hoàn toàn có quyền ra đó và tuyên bố chủ quyền của mình.
Chung Kế Chi vừa thấy Lâm Dạng đi ra từ phòng bếp thì lập tức giật nảy mình, không biết cậu nghe được những gì rồi, không biết cậu sẽ tức giận hay không nữa đây.
“Ây khoan… có đói bụng không, ăn chút quýt lót dạ trước đi.” Nhìn theo ánh mắt của Chung Kế Chi, Lý Tuệ cũng phát hiện cậu nhóc đang đi ra từ phòng bếp. Lâm Dang liếm liếm môi, trong miệng vẫn đầy vị quýt, “Chua lắm, càng ăn càng thấy đói.”
Lúc này Lý Tuệ mới cảm thấy, khi ở gần cậu nhóc này, Chung Kế Chi rất kì lạ, cách hai người ở chung cũng vậy, cậu nhóc kia rõ ràng là kẻ ăn nhờ ở đậu nhưng lại không hề biết tự giác, lúc nói chuyện với Chung Kế Chi không lễ phép gì mà thái bộ Chung Kế Chi lại khác thường, cứ như là anh đang sợ thiếu niên kia giận dỗi vậy.
Lý Tuệ còn chưa kịp mở miệng làm hòa với Chung Kế Chi nhưng thấy Lâm Dạng đi ra cũng chỉ có thể lúng túng mà thuận miệng nói sang chuyện khác, “Đứa trẻ này… là người làm anh mời tới tiệm sao?” Lúc trước cô ta còn hỏi cậu có phải người thân của Chung Kế Chi, Lâm Dạng cũng không hề trả lời trực tiếp.
Không ngờ lần này, Chung Kế Chi còn chưa kịp mở miệng thì cậu nhóc đã lên tiếng, “Không phải, tôi là người yêu của chú ấy.”
Cậu chiếm lấy vị trí người yêu, tuyên bố chủ quyền của mình nên lời nói khí phách hơn nhiều, với thân phận chính thất thì đương nhiên phải khí thế mà tuyên bố rồi. Lý Tuệ trợn tròn hai mắt nhìn cậu, còn Lâm Dạng lại liếc nhìn Chung Kế Chi bằng ánh mắt tinh quái. Cậu vốn còn tưởng Chung Kế Chi sẽ bối rối mà giải thích không ngừng, dù sao công khai mối quan hệ đồng giới lại còn nhỏ hơn mình đến 10 tuổi, anh nhất định sẽ rất khó xử. Nhưng lại không ngờ rằng, ánh mắt Chung Kế Chi không có bất kì sự bối rối hay trốn tránh nào, trái lại anh còn đi tới đứng bên cạnh Lâm Dạng.
Lý Tuệ còn nghĩ mình nghe nhầm, “Cái…”
Còn không đợi cô ta hỏi thành câu, cậu nhóc đã kéo tay Chung Kế Chi, cả người cậu gần như áp sát không còn kẽ hở nào với anh, “Chính là người yêu đấy, tôi là bạn trai của chú ấy.” Chung Kế Chi không hề có ý định phản bác thì thôi, thậm chí anh còn bổ sung thêm cho Lâm Dạng: “Cậu ấy chính là người đang ở bên tôi hiện tại.”
Bảo sao, lúc cô ta vào trong nhà đã cảm thấy có gì đó kì kì, giờ hai người nói ra mới sực tỉnh, mới hiểu ra ẩn ý sau lời mời uống nước của cậu nhóc kia. Lý Tuệ nhìn thoáng về phía hai người con trai đứng sát cạnh nhau trước mặt cô, tự hỏi, sao Chung Kế Chi lại có thể thích con trai được, nhìn bộ dáng, ngoại hình của cậu nhóc này không hề giống như loại người sẽ chấp nhận ở bên Chung Kế Chi.
Tuy cậu nhóc trước mắt vẫn mang bộ mặt cười cười nhưng Lý Tuệ có thể cảm nhận được cậu ta không hề có ý tốt. Suy đi nghĩ lại, việc cô ta ở đây cũng không còn ý nghĩa gì nên cũng không nói thêm lời thừa thãi nào, vội vội vàng vàng nói lời tạm biệt, “Vậy… em đi trước đây, không quấy rầy hai người nữa.”
Lý Tuệ rời đi, khi cánh cửa vừa đóng, sắc mặt Lâm Dạng lập tức trở nên lạnh lùng, cậu vung tay thoát khỏi tay Chung Kế Chi, trên mặt còn hiện rõ vẻ hờn dỗi mà nhìn anh. Chung Kế Chi cảm thấy không ổn rồi, dù anh còn không biết mình sai ở đâu nhưng nhìn vẻ mặt của Lâm Dạng như vậy thì kinh sợ không thôi, chẳng biết sao mà bất giác sờ lên mũi.
Ông chú ngơ ngơ đứng đó, còn không biết tiến lên dỗ người ta. Tuy nói Lý Tuệ tìm tới cửa, Chung Kế Chi đã từ chối, nhưng Lâm Dạng vẫn phải tức giận, chính là tức giận không có nguyên nhân, thậm chí đến cuối cậu còn có suy nghĩ, trong tình yêu không phải ai cũng vậy sao? Chẳng lẽ Chung Kế Chi gặp mặt vợ cũ của anh mà cậu lại không thể giận dữ chắc.
“Sao chú không tâm sự với vợ cũ lâu hơn chút nữa đi?” Vẫn may, Lâm Dạng lên tiếng trước nên Chung Kế Chi mới có gan nói chuyện với cậu. Hai người cứ đứng vậy cũng không phải cách, nên khi Chung Kế Chi định kéo tay Lâm Dạng, cậu cũng không vùng ra, rồi anh kéo cậu đến ngồi xuống sofa.
“Thực ra chú cũng không biết tại sao, lúc Lưu Vỹ tới báo chuyện cô ta đã trở về, còn tìm tới Lưu Vỹ để nhờ anh ta làm thuyết khách, chú cũng đã từ chối rồi… Đã nói là chú không muốn gặp, thật đó, nếu cháu không tin có thể gọi điện hỏi Lưu Vỹ ngay bây giờ.” Nói xong, Chung Kế Chi lập tức muốn gọi cho Lưu Vỹ, nhưng lại bị Lâm Dạng đoạt lại, “Nói tiếp.”
“Sau đó Lý Tuệ chắc hẳn hỏi được từ chỗ Lưu Vỹ địa chỉ nhà chúng ta rồi tự mình tới tìm, chú thực sự chưa từng gặp mặt cô ta trước đó.” Chung Kế Chi chỉ thiếu nước thề độc nữa thôi. Lâm Dạng bật điện thoại rồi tiện tay mở lịch sử trò chuyện, ngoại trừ của một vài người quen, các nhà cung cấp hàng ra thì chỉ có mỗi số của cậu. Có thể quang minh chính đại kiểm tra lịch sử điện thoại lại thêm Chung Kế Chi hết lời giải thích, Lâm Dạng rất hưởng thụ cảm giác lúc này.
Dẫu vậy cậu vẫn cau mày, nhìn thái độ không giống như cậu sẽ bỏ qua cho Chung Kế Chi, “Vậy về chuyện trước kia, tại sao hai người lại ly hôn?” Trên các tài khoản mạng xã hội của Chung Kế Chi cũng chỉ có vài ba người bạn anh thường liên lạc, người là con gái ít càng thêm ít, căn bản chẳng có gì đáng xem.
Lâm Dạng như vậy hẳn là muốn cùng anh giải quyết tất thảy đây. Đối mặt với ánh mắt của Lâm Dạng, Chung Kế Chi cảm thấy áp lực rất lớn, “Năm đó chú còn quá nghèo, cô ta không chịu được việc phải theo chú chịu khổ nên cầm tiền chạy trốn, tiền đó là vốn là tiền để mở cửa tiệm.” Động tác xoay điện thoại của Lâm Dạng ngừng lại, trừng mắt nhìn ông chú trước mặt.
Vẻ mặt của ông chú cũng khá bình tĩnh, dù sao chuyện cũng đã là quá khứ của nhiều năm trước rồi nên nói đến cũng không thấy gì, nói như thể là chuyện của người khác còn anh là kẻ ngoài cuộc, đang kể cho Lâm Dạng như một câu chuyện đáng chê cười vậy.
Đúng là quá sức ngu xuẩn, ngay cả vợ mình còn không quản nổi còn để người ta cầm tiền chạy mất. Tiền kia là vốn mở tiệm nên chắc chắn không phải số tiền nhỏ, mà sau đó một thân một mình Chung Kế Chi làm lụng, tiết kiệm lâu như vậy mới có nhà và tiệm như bây giờ. Nếu như Lý Tuệ bằng lòng đợi thêm một chút, chịu đựng một chút thì hiện tại đã chẳng có chuyện gì liên quan tới cậu. Chỉ cần tưởng tưởng tới viễn cảnh đó thôi là Lâm Dạng không khỏi cảm thấy may mắn vì trước kia Lý Tuệ đã bỏ lỡ Chung Kế Chi.
Bây giờ Lý Tuệ quay về muốn nối lại tình xưa với Chung Kế Chi, Chung Kế Chi không ném cô ta ra khỏi cửa đã là rất lịch sự rồi. Lý Tuệ hẳn cũng hiểu tính cách của Chung Kế Chi, biết anh sẽ không có hành vi như vậy nên mới mặt dày tìm đến anh, nếu như không phải bên cạnh Chung Kế Chi có sự tồn tại của cậu, liệu Chung Kế Chi có mềm lòng mà quay lại với Lý Tuệ không?
Lâm Dạng bỏ điện thoại di động qua một bên, cậu giữ lấy hai vai của Chung Kế Chi rồi choãi hai chân ngồi đối đối diện trong lòng anh. Chung Kế Chi thấy hành động của Lâm Dạng thì hơi ngây người, không phải vừa rồi cậu vẫn còn giận dữ sao, sao giờ lại đột nhiên ngồi vào lòng anh rồi, quả nhiên, anh vẫn không theo kịp nổi tư duy của người trẻ như Lâm Dạng.
Chương 11
Cơn khủng hoảng bất ngờ ập tới, Lâm Dạng ôm lấy đầu Chung Kế Chi, ngắm nhìn khuôn mặt của Chung Kế Chi. Không phải kiểu mặt mày góc cạnh, chiếc mũi coi như vuông vắn, ngũ quan nhiều lắm là dễ nhìn, không bằng Triệu Từ Nam, càng không so được với cậu. Nhưng có sự dịu dàng không nói ra được, cho dù làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, ngoại hình và tính cách khác biệt nhau nhưng lại bổ sung cho nhau.
Lâm Dạng vươn lưỡi ra, đầu lưỡi trượt từ trán Chung Kế Chi xuống dưới, lúc xuống tới miệng, cậu dùng lực cắn mạnh một cái, để lại 4 dấu răng mờ mờ. Chung Kế Chi ôm eo cậu, không né tránh cũng không chủ động, cứ ngẩn người như vậy.
Lâm Dạng quỳ giữa hai chân anh, kéo tay Chung Kế Chi sờ vào đũng quần mình, Lâm Dạng thẳng thắn nói: “Cứng rồi.” Chung Kế Chi cứng hay không cậu không biết, dù sao cậu cũng cứng rồi.
Cậu nhỏ mềm mại non nớt, dù đã cứng rồi nhưng nắm trong tay vẫn mềm mại. Chung Kế Chi để nó trong lòng bàn tay, dùng bàn tay xoay một vòng quanh lỗ niệu đạo, phía trước không nhịn được rỉ nước. Kiểu trêu chọc nhẹ nhàng này Lâm Dạng không chịu được muốn trốn tránh. Cậu chủ động cởi quần, đẩy hông tới trước mặt Chung Kế Chi: “Há mồm.”
Cậu nhỏ từ lòng bàn tay Chung Kế Chi trượt ra ngoài, chọc vào môi anh. Lông của Lâm Dạng mọc rất thưa thớt, cậu nhóc mọc thẳng từ gốc lên, trông thanh tú hơn của những người khác.
Không đợi Lâm Dạng thúc giục, Chung Kế Chi há miệng ngậm lấy. Cách khẩu giao do Lâm Dạng dạy cho, cậu nhỏ trong miệng ra vào, cọ vào khoang miệng mềm mại. Đầu lưỡi quấn lấy cậu nhỏ, nước bọt và tinh dịch hòa vào nhau, dạy Chung Kế Chi lâu như thế, cuối cùng cũng biết cách rồi, không cắn vào Lâm Dạng, hút đến mức Lâm Dạng sắp không quỳ nổi, đầu gối tê dại.
Ngón tay vô thức luồn vào tóc Chung Kế Chi, lỗ niệu đạo bị phần nhô lên của đầu lưỡi ma sát, Lâm Dạng thoải mái kêu lên: “Ư…Ưm…” Tiếng rên rỉ ngọt ngào mà mê muội, Chung Kế Chi giương mắt ngắm nhìn biểu cảm của Lâm Dạng. Hai mắt mở màng, khóe mắt ửng hồng, bờ môi hơi nhếch lên, nước bọt từ khóe miệng chảy ra bên ngoài, như một con mèo đang động dục vậy. Chung Kế Chi cảm thấy mình bị dáng vẻ này của cậu quyến rũ tới mức thần hồn điên đảo, trong miệng càng cố gắng phun ra nuốt vào.
Tới khi Lâm Dạng bắn ra vẫn không nỡ rút ra khỏi miệng Chung Kế Chi, cảm giác được ngậm quá dễ chịu, vừa ấm áp vừa có cảm giác an toàn.
Lâm Dạng không thể quỳ nổi nữa, đùi trên mềm nhũn, ngồi trên đùi Chung Kế Chi, cọ cọ cổ Chung Kế Chi: “Vợ cũ của chú liệu có nói với bạn bè chú chuyện của chúng ta không?” Chung Kế Chi sợ cậu rơi xuống, ôm cậu lên đi về phía phòng ngủ: “Không biết, nhưng sớm muộn gì cũng biết thôi. Mà cô ta có nói ra thì cùng tốt.”
Sau khi Lý Tuệ rời đi, trở về căn phòng mình thuê, suy nghĩ rất lâu, tới khi Lưu Vỹ gọi tới cô mới hoàn hồn. Lưu Vỹ cũng không chào đón Lý Tuệ, lúc đầu không thèm nói một tiếng nào đã bỏ đi, bây giờ còn vênh mặt trở về. Chỉ là Chung Kế Chi mãi một mình cũng không tốt, vợ cũ trở về là tốt nhất, Lý Tuệ tình nguyện trở về là tốt rồi, hai người ở cùng nhau rồi một đời cũng qua thôi.
“Nói chuyện với Chung Kế Chi thế nào rồi?” Lưu Vỹ hỏi. Đầu bên kia Lý Tuệ do dự không biết phải nói thế nào, rõ ràng là Lưu Vỹ không biết Chung Kế Chi đang ở với cậu nhóc kia. Cô ta cũng muốn làm hòa nhưng tình hình của Chung Kế Chi như này, làm sao cô ta mở lời được. Lưu Vỹ vừa hỏi, cô ta đột nhiên nghĩ tới việc để Lưu Vỹ giúp cô ta.
“Anh Lưu, cậu nhóc trong nhà Chung Kế Chi là ai thế?” Lưu Vỹ hiểu nhầm ý của Lý Tuệ, tưởng rằng Lý Tuệ nghĩ Chung Kế Chi đã có con: “Cậu nhóc đó là người làm thêm trong tiệm, không có nhà ở nên ở cùng với Chung Kế Chi.” Lý Tuệ ngập ngừng: “Lần trước em tới, cậu nhóc đó nói, nó là người yêu của Chung Kế Chi.”
“Cái gì?” Đâu phải anh ta chưa từng gặp Lâm Dạng, một cậu nhóc mười chín tuổi, đừng nói tới tuổi tác, đến giới tính cũng không phù hợp. “Có phải cô nghe nhầm rồi không? Một đứa trẻ mà người yêu gì chứ, Kế Chi vẫn luôn độc thân mà.” Lý Tuệ cùng hy vọng cô ta nghe nhầm nhưng cậu nhóc nói tới hai lần, Chung Kế Chi cũng thừa nhận. “Hay là anh Lưu hỏi giúp em đi.”
Lúc Lưu Vỹ gọi điện tới, Chung Kế Chi và Lâm Dạng đang làm tổ trên sofa xem ti vi, Lâm Dạng làm ổ trong lòng Chung Kế Chi lướt điện thoại, dù sao cũng không thể dùng dầu gội đầu mãi được, cho Chung Kế Chi xem mấy loại bôi trơn khác nhau trên taobao. Chung Kế Chi vừa nghe được tên ba chữ chất bôi trơn đã thấy xấu hổ, Lâm Dạng dí điện thoại vào mặt anh, bắt anh phải chọn một cái. “Bây giờ mới biết ngại, sao lúc làm lại quên mất rồi, chọn một cái mau.”
Chung Kế Chi cắn răng chọn bừa một cái, Lâm Dạng vẫn không tha cho anh, chỉ cần tìm kiếm chất bôi trơn, rất nhiều loại đồ chơi tình thú xuất hiện theo, chẳng hạn như còng tay, dương vật giả, trứng rung, nhiều loại bao cao su khác nhau, rất nhiều loại Chung Kế Chi chưa thấy bao giờ. Lâm Dạng lướt rất hăng say, không ngừng hỏi Chung Kế Chi nên mua loại nào.
Chung Kế Chi hận không thể đi đời ngay lập tức, chỉ nhìn hình dạng của những thứ này anh cũng biết nó dùng để làm gì, “Đừng…Đừng làm loạn nữa mà.” Lâm Dạng vẫn không ngừng bám lấy anh: “Ai làm loạn chứ? Chú muốn xem cháu mặc đồ nữ không? Đã bao giờ chơi trứng rung chưa? Nhét nó vào trong người cháu, mang điều khiển cho chú, cho chú điều khiển cả ngày.”
Chung Kế Chi nghe xong muốn hộc máu, càng là thứ chưa từng thấy, Lâm Dạng vừa nhắc tới, khơi gọi toàn bộ bản năng dục vọng, Chung Kế Chi chưa kịp đáp đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Bị Lâm Dạng làm cho cả người như bốc cháy, vận tốc máu chảy ngày càng nhanh, Chung Kế Chi nuốt một ngụm nước bọt, kiềm lại giọng của mình rồi lê tiếng: “Alo” Lưu Vỹ bị dọa một cái: “Cảm à?” Chung Kế Chi nhanh chóng hắng giọng: “Không có.” Lâm Dạng cười nhẹ một tiếng, tiếp tục xem đồ chơi tình dục dưới mí mắt Chung Kế Chi.
“Lý Tuệ tìm cậu rồi à?” Lưu Vỹ hỏi. “Ừ, tìm tôi rồi.” Sự chú ý của Chung Kế Chi đang dồn vào chiếc điện thoại của Lâm Dạng, Lâm Dạng mở một cửa hàng bán đủ loại gậy mát xa xem. Lâm Dạng kiểm tra kích thước, chất lượng, thấy không thích lắm lại đóng lại, mở một chỗ khác ra xem.
“Cậu với đứa nhóc đó là sao thế, không phải người làm trong cửa hàng sao?” Chung Kế Chi dường như không nghe lọt tai điều Lưu Vỹ nói, chỉ ừm à có lệ, mắt nhìn theo Lâm Dạng thêm trứng rung vào giỏ hàng. Lưu Vỹ bên này cuống cả lên: “Chung Kế Chi, cậu với thằng nhóc ở cửa hàng là sao hả, sao Lý Tuệ nói nó… Nó là người yêu cậu?”
Người yêu ngẩng đầu nhìn anh, anh bị nhìn tới mức cả người khó chịu, cứ cảm thấy Lâm Dạng đang cố ý trêu chọc anh. “Là người yêu.”
“Cái gì? Lâm Dạng, đứa nhóc đó sao? Chung Kế Chi, có phải não cậu hỏng rồi không hả?” Chung Kế Chi thấy cuộc điện thoại này không gọi tiếp được nữa rồi, Lâm Dạng lại thêm váy, tất giấy còn cả quả bóng chặn miệng. Thấy Chung Kế Chi vẫn chưa tắt điện thoại, cầm lấy ngón tay Chung Kế Chi để thanh toán, tới khi thanh toán xong, Chung Kế Chi vẫn còn ngây ngốc.
“Thì là ở bên nhau rồi đấy, chuyện này nói với cậu sau đi, tôi… Tôi còn có việc.” Lưu Vỹ còn chưa kịp nói gì, Chung Kế Chi đã tắt điện thoại, Lưu Vỹ nhìn đồng hồ, mười giờ hơn rồi, tiệm cũng đã đóng cửa, còn chuyện gì nữa chứ.
Người đang ở ngay trong lòng anh, Chung Kế Chi một tay đã có thể giữ lấy cậu, khó khăn nói: “Cháu… Mua những gì đó hả?” Lâm Dạng ngẩng đầu nhìn anh: “Đồ chơi thôi, bao giờ tới, cháu chơi với chú.” Sự ngại ngùng khiến anh muốn trả hàng nhưng sự tò mò lại khiến anh muốn thử chúng, vậy là mắt nhắm mắt mở đồng ý mua đống đồ chơi ấy.
Lưu Vỹ vừa được nghỉ phép đã cố ý tới cửa hàng của Chung Kế Chi, lúc cửa hàng đóng cửa, anh ta ngăn Chung Kế Chi lại, Chung Kế Chi bảo Tiểu Trần về trước. Không có người lạ, Lưu Vỹ không vòng vo nữa: “Cậu nhóc đó đâu?”
Cậu nhóc đó đang ở nhà, mở mấy gói hàng, trong mấy chiếc hộp là đồ lần trước đặt mua, Lâm Dạng mở từng cái từng cái ra xem, nhìn đồng hồ, thấy có lẽ Chung Kế Chi sắp về rồi.
“Bây giờ chắc là tan học về nhà rồi.” Lưu Vỹ sửng sốt, không phải đứa trẻ đó không đi học sao? Lưu Vỹ vô thức hỏi: “Cậu chu cấp cho nó đi học?” Chung Kế Chi gật đầu: “Lâm Dạng không có bằng tốt nghiệp, khó xin được việc.”
Lưu Vỹ thở hổn hển tức giận đập bàn: “Sao cậu không nhớ lâu được chút à? Lý Tuệ lần trước chưa cho cậu ăn đủ à? Lần này lại là một thằng nhóc con, sao cậu không nghĩ vì sao nó lại đồng ý ở bên cậu?”
Chung Kế Chi từng nghĩ tới vấn đề này, mình không quyền không thế, vẻ ngoài không đẹp trai, Lâm Dạng chả được lợi gì. Lưu Vỹ chỉ thấy Chung Kế Chi như bị ma quỷ ám vậy: “Còn là một đứa nhóc nữa, ngày trước tôi cũng không thấy cậu thích đàn ông mà, còn nữa, đứa nhỏ như này, không thích hợp để cùng sống qua ngày, tới khi nó ngán rồi, nó sẽ chạy thôi, tới giấy đăng ký kết hôn cũng không có.”
Thật sự anh không muốn nói lại Lưu Vỹ, cũng biết Lưu Vỹ vì nghĩ cho anh, nhưng cứ nói tới giấy đăng ký kết hôn anh lại vô thức đáp lại: “Người trước có giấy đăng ký kết hôn nhưng cũng chạy đấy thôi.” Lưu Vỹ sửng sốt, đúng là giấy đăng ký kết hôn không đảm bảo được gì thật, rõ ràng đến khuyên Chung Kế Chi nhưng câu nói đó của Chung Kế Chi lại làm anh ta bị rối.
“Là đạo lý này… Nhưng nói thế nào thì cũng do đứa nhỏ này không đáng tin, còn là một đứa nhỏ, cậu…Từ lúc nào đã đổi khẩu vị thế.” Nếu bắt buộc phải nói từ lúc nào anh với Lâm Dạng đến với nhau thì anh không thể nói rõ được thật. Chỉ là ở với nhau càng lâu, càng thấy Lâm Dạng không có vấn đề gì cả, khá nóng tính, nhưng Chung Kế Chi khá thích kiểu bị quản lý và ràng buộc này, có lẽ độc thân quá lâu, có người trút giận với anh, anh vẫn vui vẻ tận hưởng.
“Tôi biết, nếu có một ngày cậu ấy thấy ngán rồi, thì chia tay thôi, cho dù có đổi một người khác thì cũng có ngày thấy ngán, như bây giờ là tốt rồi.” Lưu Vỹ không dám khuyên nhiều, dù sao Lý Tuệ là do anh ta giới thiệu cho Chung Kế Chi, lúc đầu chạy trốn còn làm trong lòng anh ta thấy có lỗi rất lâu. Bây giờ Chung Kế Chi với đứa nhóc kia ở bên nhau anh ta không có bất kỳ từ cách gì trách móc Chung Kế Chi.
“Trong lòng cậu tự có cân nhắc đi, đừng moi tim móc phổi cho đứa nhóc này, còn nữa…Lý Tuệ cũng muốn bồi thường cho cậu, cũng muốn…”
Chương 12
“Haiz, thôi tự cậu tự cân nhắc đi, tôi không nói nhiều nữa.” Tiễn Lưu Vỹ đi rồi, Chung Kế Chi mới vội vàng về nhà.
Lâm Dạng tắm xong đi ra, Chung Kế Chi vẫn chưa về nhà, cậu không gọi điện thoại giục, lấy váy đồng phục ra nghịch ngợm. Ai cũng ít nhiều nghiện tình dục, trước kia Triệu Từ Nam chỉ từng bảo cậu mặc quần tất, chưa bao giờ mặc váy. Kiểu váy tình thú này, mặc lên không che nổi mông, chỉ cần nâng lên một chút là lộ cả nửa mông.
Lâm Dạng thay xong váy, lại lục lọi những đồ khác. Người bán còn đưa một chiếc quần lót ren, đáy quần may gần như chỉ còn một đường, loại quần này mặc với không mặc chẳng khác gì nhau. Lâm Dạng mặc dù chê bai nhưng vẫn mặc nó lên. Quà tặng thật ra không ít, còn có dây thừng và còng tay như một bộ SM hoàn chỉnh vậy.
Cho Chung Kế Chi một trăm là gan, anh cũng không dám trói cậu, những thứ này chỉ có thể để yên phận dưới đáy hộp thôi, cùng lắm là một ngày nào đó cậu tự trói anh lại.
Chung Kế Chi vừa về nhà đã thấy Lâm Dạng ngồi trên ghế, đang lục lọi đồ đạc trong hộp. Lâm Dạng quay đầu lại: “Sao chú về muộn thế?” Thân trên cậu còn mặc áo sơ mi học sinh, chiếc áo ấy mặc trên người Lâm Dạng khiến cậu trông như một nữ sinh tóc ngắn vậy. Chiếc hộp kẹp giữa hai chân, chiếc váy đã bị kéo lên tới tận mông.
“Cháu…” Mắt Chung Kế Chi đã thấy hết rồi, là đồ chuyển phát nhanh trước đó mua. Lâm Dạng bò dậy, chạy về phía Chung Kế Chi, nhảy một phát lên người anh, cặp mông vừa đúng rơi vào tay Chung Kế Chi, bàn tay cảm nhận được cảm giác trơn trượt. Sờ một cái, sao lại có cảm giác nhẵn bóng, Chung Kế Chi không khống chế được tay mình mò vào khe mông của Lâm Dạng.
Lâm Dạng dù gầy tới đâu cũng có khung xương của một cậu nhóc, quần lót ren gần thành một đường thẳng chui tít bên trong. Nhận ra Chung Kế Chi còn muốn mò vào sâu hơn, Lâm Dạng đập một cái trên vai anh: “Đừng lộn xộn.” Kẹp chặt mông, không cho ngón tay của Chung Kế Chi tiến vào: “Trước hết nói xem chú đi làm gì, sao muộn vậy mới về?”
Bị bạn trai nhỏ trắng trợn, táo bạo quyến rũ lại không chút khách sáo từ chối, Chung Kế Chi không hề cảm thấy bối rối, ước lượng thử sức nặng trên tay, hình như Lâm Dạng béo lên rồi: “Lưu Vỹ đến tiệm, nói mấy lời thôi.”
“Vợ cũ của chú nói cho anh ta? Có phải nói chú phải cẩn thận cháu, sợ cháu lừa chú không?” Thế mà bị Lâm Dạng đoán trúng rồi, Chung Kế Chi cười cười: “Không có chuyện đó, chỉ hỏi thăm mấy câu thôi, cháu đừng nghĩ nhiều.”
Lâm Dạng tinh hơn Chung Kế Chi nhiều, cũng lười vạch trần lời nói dối của Chung Kế Chi, bây giờ trong đầy cậu toàn là thùng đồ chơi kia. “Đợi chú lâu quá, chơi với cháu đi.” Lâm Dạng đứng bên tai Chung Kế Chi rồi thổi phù môt cái, Chung Kế Chi nổi da gà từ sau tai tới tận bàn chân: “Ừ…Ừm.” Chung Kế Chi giả vờ bình tĩnh đồng ý, liếc đống đồ trong thùng một cái rồi không dám nhìn thêm nữa.
“Vào phòng ngủ hay ở đây.” Nếu không có Lâm Dạng, Chung Kế Chi đúng là chưa từng làm ở đâu khác ngoài trên giường, cả hai gần như lăn lộn khắp cả nhà: “Lên giường.” Không đợi Lâm Dạng từ trên người anh tuột xuống, một tay bế Lâm Dạng, một tay kéo cái thùng vào thẳng phòng ngủ. Lâm Dạng cười thầm, ông chú này cũng vội thật nha.
Ném Lâm Dạng lên trên giường, đồ trong cái thùng cũng loạt sà loạt soạt bị đổ ra. Hai vật thể có hình dáng quả cầu nhỏ, buộc với nhau bằng một sợi dây, va vào nhau một chút rồi nằm yên tĩnh trên giường. Một chiếc hộp nhỏ màu hồng, Chung Kế Chi cắn răng mở nó ra, anh không biết đồ bên trong phải dùng thế nào.
Lâm Dạng nói với anh: “Đó là một cái đuôi.” Cái đuôi có phần lông xù, phía trước là kim loại hình tròn, về phần nhét vào đâu, không cần Lâm Dạng nói Chung Kế Chi cũng có thế đoán được. Nhưng phần kim loại vừa lạnh vừa cứng, Chung Kế Chi siết chặt tay, không dám nhét vào cơ thể Lâm Dạng.
Biết Chung Kế Chi chưa từng thấy mấy thứ này, để cho anh tự do nghịch chắc chắn không được, Lâm Dạng bò tới bên chân anh: “Cháu tự làm.” Nói xong trong tay Chung Kế Chi có thêm một chiếc điều khiển từ xa.
Lâm Dạng vén váy, cởi dây quần lót, đổ lượng lớn chất bôi trơn lên tay, đây là lần thứ hai Chung Kế Chi nhìn thấy cảnh tượng này, ngón tay mảnh khảnh ra vào trong lỗ sâu, chất bôi trơn bị động tác co bóp ép ra ngoài, tiếng hổn hển vang lên vừa dâm đãng vừa quyến rũ.
Quần lót kích cỡ quá nhỏ, phần vải giữa hai chân không nghe lời mà trượt vào bên trong, Lâm Dạng phải kéo ra mấy lần, Chung Kế Chi ngồi cạnh nhìn chằm chằm, tay không nhịn được mà kéo phần vải cản trở ra. Đũng quần dựng lên một túp lều nhỏ, chỗ lỗ niệu đạo rõ ràng đã ẩm ướp, mặc quần lót ren có cái lợi, là mặc với không mặc chả khác gì nhau, phong cảnh ở bên trong nhìn không sót thứ gì.
Lâm Dạng cảm thấy cũng được rồi, liếc nhìn quả bóng nhỏ ở trên giường, Chung Kế Chi lập tức hiểu ý, chỉ siết chặt quả bóng nhỏ trong tay, không dám động đậy, Lâm Dạng lật người, nằm trên giường, hai chân quỳ xuống. Ngón tay chọc qua quần lót vào lỗ tới tận gốc ngón tay, lỗ hậu bị ngón tay và thuốc bôi chơi nghịch tới mức bóng loáng.
“Vào đi.” Hô hấp của cậu hỗn loạn, nói chuyện cũng yếu ớt, nghe được yêu cầu của Lâm Dạng, Chung Kế Chi nuốt một ngụm nước bọt, quả bóng nhỏ tiến tới gần lỗ hậu, nhẹ nhàng dùng lực, lỗ hậu hoàn toàn mở ra, chỉ cần dùng chút lực, cả quả bóng nhỏ đã được đẩy vào trong.
Nuốt trọn quả bóng nhỏ mà không chút áp lực nào. Lâm Dạng cảm thấy khá ngượng ngùng nhưng trước mặt Chung Kế Chi lại ra vẻ mạnh dạn, dừng lại một chút, quay đầu nhìn Chung Kế Chi nói: “Đuôi… Cho đuôi vào đi.”
Đuôi tiến vào, đồng nghĩa với quả bóng nhỏ sẽ bị đẩy vào nơi sâu hơn. Phần kim loại của đuôi đã bị Chung Kế Chi là ấm, theo phần lỗ hơi mở mà tiến vào, nhấn nhẹ một cái là cả phần phía trước đã vào trong, chỉ có phần lông xù của đuôi là lộ ra ngoài.
Quả bóng nhỏ bị đẩy vào trong đường hầm, đầu gối Lâm Dạng mềm nhũn, nằm thẳng trên giường. Lâm Dạng luôn không thích cảm giác ngậm rồi bất động thế này, cảm giác như đường hầm sắp trướng tới mức hỏng luôn rồi, cho dù là lúc làm tình cũng thế.
Ngẩng đầu nhìn Chung Kế Chi: “Còn muốn… Cháu dạy chú.” Lòng bàn tay Chung Kế Chi đã đổ đầy mồ hôi, điều khiển từ xa giữ chặt trong tay, ngón tay ma sát nút công tắc, chần chừ mãi không dám bấm.
Để đồ vậytlạ như vậy vào trong người Lâm Dạng, Chung Kế Chi hơi lo lắng. Ôm người ở trên giường vào lòng, Lâm Dạng ôm lấy cổ anh, giục anh nhanh lên, tay Chung Kế Chi đặt lên mông của Lâm Dạng: “Cái này… Mở rồi sẽ ra sao? Có khó chịu không?”
Lâm Dạng cắn vai Chung Kế Chi, ông chú này cố ý hả, biết rõ ngậm đồ khó chịu, bảo anh mở công tắc anh còn không nhấn. “Chú mở công tắc thử… Thì sẽ biết thôi, không động đương nhiên khó chịu…” Lâm Dạng cắn người không đau, Chung Kế Chi vẫn không yên tâm. “Chú mà còn giữ…Không động, về sau đừng…Đừng chạm vào cháu nữa.”
Lực uy hiếp của câu nói này đới với Chung Kế Chi khá lớn, não còn chưa kịp phản ứng, tay đã nhấn công tắc rồi. Chuyển động đột ngột bất ngờ làm Lâm Dạng không kịp đề phòng: “Aaa…” Cậu nhóc ôm lấy cổ người đàn ông, không tự chủ được mà trườn người lên lên, chịu không nổi động tác bất ngờ, sau đó lại ngồi lên chân người đàn ông, không hẳn là muốn trốn sự tiếp xúc của quả bóng nhỏ.
Ngay khi mông chạm vào chân Chung Kế Chi, Chung Kế Chi đã cảm nhận được sự chấn động ở bên trong, biên độ cưc lớn. Trên điều khiển từ xa có mức chấn động to nhỏ, Chung Kế Chi muốn chính tới mức chấn động cao nhất, xem thử phản ứng của Lâm Dạng, sự lo lắng ban nãy của anh đã bị tiếng rên rỉ của Lâm Dạng đánh tan.
Sự tò mò khiến Chung Kế Chi nhấn nút chấn động cao nhất, Lâm Dạng đầu tiên vẫy vùng như cá nằm trên thớt, sau đó mềm nhũn trong lòng Chung Kế Chi, ngay cả tiếng rên cũng đột ngột dừng lại. Chung Kế Chi bị dọa, tưởng rằng mình khiến Lâm Dạng bị đau rồi, muốn đặt Lâm Dạng xuống xem xem, vừa định tháo váy của Lâm Dạng xuống thì thấy phần phía trước của váy ướt đẫm một mảng, tháo váy ra nhìn thử, Lâm Dạng đã bắn thẳng lên váy.
Bản thân Lâm Dạng cũng không ngờ tới mình sẽ phản ứng mạnh như thế, bắn nhanh như vậy, lòng tự trọng của cậu bị tổn thương, cậu đưa tay giữ quần lót của mình, không muốn bị Chung Kế Chi thấy, đây là lần đầu tiên cậu lộ vẻ yếu đuối trước mặt Chung Kế Chi: “Không được nhìn…ưm.” nói rồi nhỏ giọng thút thít.
Hóa ra không phải làm Lâm Dạng đau, mà là quá đê mê, Chung Kế Chi lại chả thấy gì, lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ này của Lâm Dạng, khăng khăng muốn cởi quần lót của cậu. Bây giờ Lâm Dạng chân tay đau mỏi nhừ, không thể trốn khỏi Chung Kế Chi, quần lót nhanh chóng bị lột xuống.
Giống như thay tã cho đứa trẻ vậy, Chung Kế Chi đặt Lâm Dạng nằm như vậy trên giường, váy kéo cao lên tận thắt lưng, mông và đuôi lộ ra bên ngoài, chấn động ở bên trong vẫn chưa dừng lại, dường như Lâm Dạng đã quen với nó, không yêu cầu Chung Kế Chi vặn nhỏ đi nữa. Phần đuôi lộ ra ngoài làm người ta rất chú ý, Chung Kế Chi cầm phần lông đuôi, xoắn nhẹ vào.
“Aaa…” Thịt non mềm mại quấn lấy cái đuôi, đẩy quả bóng nhỏ vào sâu hơn, muốn trốn khỏi cảm giác ngứa ngáy vô biên này, Lâm Dạng vô thức thu người, cơ thể không chịu sự khống chế mà cuộn tròn, nhưng lại bị Chung Kế Chi sống chết giữ lấy, chiếc đuôi lại cọ xát theo hướng khác, cả cơ thể bị kéo căng vẫn không có cách nào giải quyết cảm giác tê dại phát run này.
Đúng là tự đào hố chôn mình rồi, nhưng lúc này không thể bảo Chung Kế Chi dừng lại được. Đồ chơi tinh dục là do cậu mua, đồ cũng là cậu bảo Chung Kế Chi nhét vào, bây giờ lại bảo dừng không phải tự vả à?
Lâm Dạng không mặc đồ lót, cậu nhỏ cọ trên chân Chung Kế Chi, phản ứng của Lâm Dạng, anh còn nhìn thấy trước cả bản thân cậu, cậu nhỏ kia lại có dấu hiệu chào cờ rồi. Chung Kế Chi đột nhiên sờ vào cửa sau, vân vê chiếc đuôi tới mức co rúm, lúc chạm tới quả bóng nhỏ, dùng lực kéo một chút, âm thanh nghẹn ngào không kiềm chế được trào ra. Sau mấy chục phút kiềm chế, Lâm Dạng lại bắn ra.
Lâm Dạng cảm thấy mình không có mặt mũi gặp người khác nữa, Chung Kế Chi còn chưa có gì, mình đã bắn hai phát, hôm nay chỉ cho Chung Kế Chi chơi như này, đoán chừng anh chưa bắn ra lần nào, cậu đã bị mệt chết. Nỗ lực muốn đứng dậy: “Cháu muốn… Đứng dậy.”
Nghe thấy Lâm Dạng nói, Chung Kế Chi mới đem người thả lên giường, thở hổn hển nhìn người đàn ông, vừa mở cúc áo sơ mi vừa mạnh miệng: “Chú định… Tối nay chỉ nghịch đuôi thôi à.”