Đại lão vai ác luôn muốn cưới ta sủng ta - Chương 27-28
Đọc truyện Đại lão vai ác luôn muốn cưới ta sủng ta Chương 27-28 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Đại Lão Vai Ác Luôn Muốn Cưới Ta Sủng Ta – Chương 27-28 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Lại bận rộn một thời gian, đến khi việc ở Tuyên Thành xong xuôi, nhóm người khởi hành đến thành phố Chu.
Kiều Dương sống ở nhà họ Kiều rất bần hàn nên chẳng có bao nhiêu đồ cần mang đi.
Quần áo và đồ thường dùng chỉ một túi là có thể đựng hết, sách vở cần đem thì có một thùng. Mục Giang Lâm đã cho người lấy trước, để sách vở chung với đồ của hai vợ chồng họ, cho cảnh vệ bên người đưa lên xe lửa.
Lần đầu tiên Tốc Tốc ngồi xe lửa ở đây, cô thấy tò mò, nhìn đông ngó tây kinh ngạc không thôi. Đang nhìn rất say sưa, vừa quay đầu thì thấy anh trai đang nhìn cô cười.
Tốc Tốc hơi xấu hổ: “Lần đầu ngồi.”
Ngừng lại chốc lát, cô nghĩ có lẽ kiếp trước cô cũng từng ngồi rồi nhưng không nhớ nêm xem như chưa ngồi vậy! Cô lại nói tiếp: “Nên thấy mới mẻ.”
“Ừm.” Kiều Dương dịu dàng nhìn em gái, cười nói: “Anh cũng ngồi lần đầu, đúng là rất mới mẻ.” Sau đó anh ngồi xuống vị trí của mình, lấy sách ra đọc.
Tốc Tốc thấy những người khác đều chưa đến nên ngồi xuống bên anh trai, lấy đồ ăn vặt Mục Giang Lâm sai người chuẩn bị cho cô ra, chậm rãi ăn, chốc chốc lại nhìn vào sách của Kiều Dương. Là một cuốn sách tiếng Anh.
Trường trước đó Kiều Dương học là trường kiểu cũ, ở đó không dạy tiếng nước ngoài.
Anh đọc cái này, rõ ràng là muốn theo trào lưu phái mới hiện tại, học thêm nhiều ngoại ngữ.
Tốc Tốc không khỏi nhắc nhở anh: “Học cái này không chỉ xem đâu mà phải nghe nhiều nói nhiều, sau này đến thành phố Chu rồi em sẽ tìm một gia sư cho anh.”
Kiều Dương bỗng đóng sách lại, đỏ mặt nói: “Không cần đâu, không cần phải tốn thêm tiền mời gia sư nữa.”
Tốc Tốc đang muốn phản bác anh thì ở cách đó không xa truyền đến tiếng ủng bộ đội, sau đó giọng Mục Giang Lâm vang lên.
“Cần chứ.” Mục Giang Lâm nói: “Tốc Tốc nói đúng đấy, cậu nên học chăm chỉ.”
Kiều Dương lập tức đứng lên: “Đô thống.”
Mục Giang Lâm làm động tác ‘ngồi’ với anh ấy: “Người một nhà cả, không cần khách sáo.”
Kiều Dương hơi cúi đầu.
Mục Giang Lâm bó tay ngồi xuống trước, lúc này Kiều Dương mới ngồi xuống.
Các cảnh vệ và tùy tùng ngồi ở vị trí khác trong toa xe lửa.
Toa này đã được Mục Giang Lâm bao hết, trong toa đều là người của anh.
“Chuyện vừa rồi.” Mục Giang Lâm nhắc lại chuyện mời gia sư mà Tốc Tốc nói: “Mời gia sư rất tốt, nhưng chỉ học tiếng Anh thì không đủ, trước đây cậu học theo kiểu cũ, muốn chuyển sang kiểu mới không dễ, đến lúc đó mới thêm vài gia sư.”
Tốc Tốc lại tiếp lời: “Tìm một trường học tốt nữa.”
Mục Giang Lâm nói rồi, có thể họ phải ở thành phố Chu một thời gian.
Nếu khoảng thời gian này không ngắn, vậy thì tốt nhất là Kiều Dương phải đi học ở trường địa phương, như vậy mới không đến nỗi chậm trễ việc học.
“Đúng.” Mục Giang Lâm khen ngợi vỗ tay vợ: “Anh sẽ sắp xếp trường học, nhất định sẽ tìm trường tốt nhất. Anh khá quen thuộc bên thành phố Chu, đến thì cho người thu xếp.”
Kiều Dương lắc đầu: “Không cần phiền phức như vậy đâu, tôi đọc sách là được rồi.”
“Chỉ đọc sách thì không được.”
“Nhưng tôi cảm thấy tìm tới tìm lui phiền quá.”
Mục Giang Lâm im lặng, quyết định đổi cách nói: “Cậu nghĩ mà xem, cậu học tốt rồi thì tương lai Tốc Tốc có thể bớt lo lắng cho cậu. Cậu học thành tài rồi tìm một nghề tốt, còn có thể trở thành hậu thuẫn cho Tốc Tốc. Xem như là vì em gái, có phải cũng nên suy nghĩ đến ý kiến của tôi, tìm một trường tốt, mời vài giáo viên giỏi, nghiêm túc học hành không?”
Câu này khiến Kiều Dương lung lay, anh trộm nhìn Tốc Tốc, cuối cùng là câu ‘trở thành hậu thuẫn của em gái’ đã đánh động đến anh.
Anh gật mạnh đầu: “Tôi biết rồi, vậy thì làm phiền đô thống đại nhân.”
Mục Giang Lâm khịt một tiếng. Lúc này, anh nghe thấy tiếng càm ràm trong không trung.
“Túi trút giận vạn năng: Ai da, anh đang ghét bỏ anh trai của Tô Tô sao? Đây là anh vợ của anh đấy, tôi muốn nói với Tô Tô, tôi phải mách cho Tô Tô!”
Mục Giang Lâm ‘ừ’ một tiếng, biết rõ Tốc Tốc không nghe thấy lời Túi trút giận vạn năng, nhưng anh vẫn chặn túi trút giận một câu: “Tùy cậu.”
Kiều Dương tưởng Mục Giang Lâm nói với mình nên hơi thận trọng nói: “…Được.”
Nhưng Tốc Tốc lại cảm thấy sai sai.
Với thái độ của Mục Giang Lâm dành cho Kiều Dương, không lý nào anh lại nói một câu như vậy ngay lúc này.
Cô nhìn xung quanh: “Đô thống, anh đang nói với ai vậy?”
Sự lanh trí và nhạy bén của cô vợ nhà mình khiến Mục Giang Lâm bỗng căng thẳng.
Anh im lặng rồi nói: “Không có ai khác cả.”
“Túi trút giận vạn năng: Tô Tô! Tô Tô, tôi ở đây, cô nhìn tôi đi, nhìn tôi này! Tô Tô, hu hu hu hu…”
Mục Giang Lâm đau đầu bởi tiếng khóc của nó. Nhưng để tránh cho Tốc Tốc nghi ngờ, cuối cùng anh không nói thêm một chữ nào với túi trút giận vạn năng nữa.
Cho dù vậy, Tốc Tốc vẫn cảm thấy câu vừa rồi của anh rất đột ngột. Nếu câu đó không phải nói với Kiều Dương, vậy rốt cuộc anh đang nói với ai?
*
Trước đó La thái thái nhiệt tình mời đô thống và đô thống phu nhân đến nhà họ La ở, còn đặc biệt nói nhà họ La đủ lớn, có rất nhiều phòng trống.
Nhưng Mục Giang Lâm vẫn khéo léo từ chối La thái thái, nguyên nhân rất đơn giản. Anh có nhà ở thành phố Chu, đã vậy thì rất nhiên anh với vợ anh sẽ ở nhà của mình, không cần phải làm phiền người khác. Ở nhà người khác nào có thoải mái bằng ở nhà mình.
Khu biệt thự ở thành phố Chu cách trung tâm thành phố không xa lắm, sau khi mọi người đến căn nhà gỗ sắp ở, Mục Giang Lâm thấy ở đây lộn xộn nên phải dọn dẹp một lúc, sợ Tốc Tốc chán nên anh bảo Lục Li lái xe đưa cô đến cửa hàng mua sắm.
Lúc trên xe lửa Tốc Tốc đã ngủ rồi, lúc này tinh thần cô rất phấn chấn.
Vừa rồi cô thấy trong căn nhà gỗ không có nhiều đồ, nên đi dạo cửa hàng cô định mua vài thứ đẹp đẹp, về trang trí trong nhà.
Thực ra cô còn định mua thêm quần áo và đồ dùng cho Kiều Dương, nhưng cô không rõ số đo của Kiều Dương nên định đợi đưa anh đi cùng rồi mua.
Lúc Tốc Tốc đi đến chỗ đồ gốm, cách đó không xa có một quý cô thời thượng gọi cô: “Xin hỏi, cô họ Mục sao?”
Tốc Tốc xoay người: “Mục?”
Đối phương khoảng hơn hai mươi, mặc trang phục kiểu Tây, tóc uốn hơi xoăn, là ăn vận kiểu mới. Hơn nữa, Tốc Tốc hoàn toàn chưa từng gặp cô ấy.
Nhưng đối phương rất nhiệt tình, thấy Tốc Tốc lộ vẻ ngờ vực, cô ấy cong môi cười, chủ động đi tới: “Tôi là Kim Tuyết, chồng tôi họ La, tên La Hồng. À phải rồi, vừa nãy tôi nói sai, chồng cô mới là họ Mục nhỉ?”
Lúc này Tốc Tốc mới rõ người này là ai. Thì ra vợ của La Hồng, tên Kim Tuyết.
Lúc đó là mẹ của Kim Tuyết nghe nói lãnh sự phu nhân tổ chức tiệc sinh nhật mời Tốc Tốc, thế nên La thái thái mới đưa La Hồng đến tham gia bữa tiệc.
Tốc Tốc cười nói: “Thì ra là cô.” Cô nói thế là tỏ ý mình biết đối phương.
Kim Tuyết thở phào, thầm nghĩ mẹ chồng nói không sai, quả nhiên đô thống phu nhân là một người dễ bắt chuyện.
Vốn dĩ tính cách cô ấy hoạt bát, hơn nữa La thái thái nói rất nhiều lời tốt về đô thống phu nhân với cô ấy, thế nên cô ấy không khỏi nói thêm vài câu: “Chẳng phải lúc cô tham dự tiệc sinh nhật của lãnh sự phu nhân còn chụp ảnh chung với mẹ tôi sao? Mẹ tôi đưa ảnh cho tôi xem, nên mới nhận ra cô.”
Mẹ mà cô ấy nói chính là mẹ chồng – La thái thái.
Kim Tuyết biết hôm nay là ngày đô thống đưa vợ đến thành phố Chu, nghĩ phu nhân chắc chắn đi đường dài mệt rồi nên không nói gì nhiều.
Sau khi hàn huyên với phu nhân vài câu, cô ấy chủ động nói mình đi trước, rồi lại dặn: “Cô thu xếp ổn thỏa rồi vài ngày nữa đến nhà chơi nhé! Chúng tôi chuẩn bị đồ ăn thức uống, mấy người phụ nữ chúng ta tụ tập một bữa!”
Tốc Tốc không khỏi bật cười.
Kim Tuyết thật sự rất thú vị, trông là một quý cô trẻ đẹp thời thượng nhưng tính cách lại rất hào sảng.
Tốc Tốc thích tính của cô ấy, gật đầu đáp: “Chắc chắn sẽ đến!”
Kim Tuyết vui vẻ đưa người đi.
Có lẽ vì vừa đến đã quen được một người bạn mới không tệ, vì thế Tốc Tốc đi dạo mà tâm trạng rất tốt.
Tâm trạng này kéo dài cho đến lúc vào cửa bị Kiều Dương chặn lại ngay cầu thang.
Tốc Tốc dặn dò người hầu xong thì tạm thời đặt đống đồ mới mua trong phòng khác, cô định về phòng tắm rửa thay quần áo. Cuối cùng đụng phải Kiều Dương ngay lối lên cầu thang.
Từ khi hai anh em gặp nhau đến giờ, lúc đối diện với cô Kiều Dương luôn rất dịu dàng. Nhưng giờ thì khác, anh nghiêm mặt cau mày, trông rất nghiêm túc.
Tốc Tốc sợ xảy ra chuyện lớn gì đó, vội kéo anh đến một nơi yên tĩnh ở góc cầu thang: “Anh, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Ừ, xảy ra một chuyện rất lớn.”
Trái tim Tốc Tốc vọt lên đến cổ họng: “Chuyện gì?”
“Tại sao em với em rể lại ngủ riêng?”
“Hả?” Tốc Tốc sững sờ.
Kiều Dương hơi sốt ruột: “Hai người đã là vợ chồng rồi, tất nhiên phải chung chăn chung gối, Sao em có thể tùy hứng như vậy, nói ngủ riêng là ngủ riêng sao? Nói đến thì đô thống rất tốt với em, em cũng biết anh ấy tốt với em. Đã vậy, hai vợ chồng nên hòa thuận vui vẻ bên nhau mới đúng. Sao em có thể tự ý chuyển ra ngoài chứ?”
Tốc Tốc: “…”
Cô tính tới tính lui cũng không thể ngờ người phản đối chuyện này nhất không phải đô thống, cũng không phải nhà chồng hay người giúp việc nhiều chuyện gì, mà là anh trai nhà mình.
Mục Giang Lâm vừa cho người làm dọn dẹp phòng ngủ của anh và của vợ xong, nghe nói Tốc Tốc về, anh vội xuống lầu, cuối cùng bất ngờ nghe thấy những lời Kiều Dương chất vấn Tốc Tốc.
Mục Giang Lâm nấp trong góc tối của một gian phòng bên cạnh, lặng lẽ nghe hai anh em nói chuyện.
Vốn dĩ Mục Giang Lâm dẫn Kiều Dương theo chỉ đơn giản là vì cô vợ nhà mình thôi.
Người thân của Tốc Tốc chỉ còn lại một mình Kiều Dương, với cái tính trọng tình trọng nghĩa của nha đầu này, chắc chắn cô muốn đưa anh trai theo bên mình thì cô mới yên tâm được.
Anh sớm đã đoán được điều này, thế nên lúc đó đi gặp Kiều Dương, Tốc Tốc nói muốn đưa anh trai theo, anh đã đồng ý mà không hề do dự.
Trước đó anh xem đây là chuyện bình thường, không có dao động tình cảm gì nhiều.
Nếu nói có cảm xúc gì thì anh cũng chỉ cảm thấy Kiều Dương quá cẩn trọng, làm việc vòng vo không đủ dứt khoát.
Cho đến bây giờ, nhìn thấy Kiều Dương ra sức khuyên Tốc Tốc ngủ chung với anh… Lúc này Mục Giang Lâm mới cảm nhận sâu sắc, có một người anh vợ thấu tình đạt lý, hiểu tình ý biết chăm sóc đúng là một việc vô cùng hạnh phúc.
Đối diện với vẻ sốt ruột của Kiều Dương, Tốc Tốc chậm rãi nói: “Thực ra cũng không nhất thiết phải ngủ riêng mới được, nhưng anh biết đấy, từ nhỏ tướng ngủ của em đã không đẹp, sẽ đạp đô thống…”
Nói đoạn, cô làm ra vẻ mặt lúng túng: “Đô thống đã tốt với em rồi, ngày nào em cũng đạp anh ấy đến nỗi đánh thức anh ấy, khiến anh ấy ngủ không đủ thì cũng không tốt lắm.” Cô trộm nhìn vẻ mặt Kiều Dương.
Thân phận của Mục Giang Lâm tôn quý, không biết lý do này có thể đánh động được Kiều Dương hay không.
Không ngờ sắc mặt Kiều Dương không hề thay đổi, rõ ràng anh không chấp nhận lý do này.
Tốc Tốc nhanh trí đổi cách nói: “Anh ấy ngủ ngáy rất to, em cũng bị anh ấy đánh thức không ngủ được.”
Vẻ mặt Kiều Dương dịu lại: “Thì ra là vậy à.” Nếu là vậy thì anh cũng có thể hiểu.
Tốc Tốc thấy thế thì cười không khép được miệng. Quả nhiên anh trai vẫn thương cô nhất.
Cô đang đắc ý thì cách đó không xa bỗng vang lên tiếng đàn ông trầm thấp: “Anh cũng vừa biết, thì ra là vậy.”
Theo giọng nói, Mục Giang Lâm từ chỗ tối ở căn phòng bên cạnh bước ra, đi tới trước hai anh em.
Vừa rồi lúc Tốc Tốc nói, cô luôn để ý đến xung quanh, nếu là người bình thường đến gần thì chắc chắn cô có thể phát hiện. Nhưng Mục Giang Lâm chinh chiến nhiều năm, năng lực cảnh giác và phản trinh sát của anh tất nhiên là đỉnh cao rồi. Vì vậy Tốc Tốc hoàn toàn không phát hiện ra anh ở quanh đó.
Cô mở lớn mắt nhìn Mục Giang Lâm, Kiều Dương hơi ngượng.
Anh ấy cảm thấy mình với em gái lén lút nói những lời không hay về đô thống rồi bị đô thống phát hiện, vội cúi đầu với Mục Giang Lâm: “Xin lỗi đô thống, em gái tôi tuổi nhỏ, nói chuyện không suy nghĩ, mong đô thống đừng trách tội.”
“Không sao cả.” Mục Giang Lâm gõ đầu Tốc Tốc: “Cô nhóc này quen chọc tức tôi rồi, cũng không xem cậu là người ngoài nên mới nói xấu tôi với cậu.” Giọng anh đầy vẻ cưng chiều, không hề có ý tức giận.
Lúc này Kiều Dương mới yên tâm, anh ấy không khỏi nháy mắt với Tốc Tốc.
Tốc Tốc vờ như không thấy, xoa trán nói: “Em nói xấu chỗ nào? Nói xấu chỗ nào chứ?”
“Theo anh biết thì lúc anh ngủ không hề ngáy ra tiếng.” Mục Giang Lâm nói: “Nếu không lúc đánh trận, không cẩn thận ngủ một lúc còn có thể gọi địch đến đấy.”
Nhắc đến hai chữ ‘đánh trận’, Tốc Tốc bỗng im lặng. Cô vẫn nhớ rõ ‘giấc mơ’ đó, lúc viên đạn xuyên qua cơ thể, cơn đau đó khó chịu đến thế nào.
Mục Giang Lâm chinh chiến bên ngoài, cả ngày lấy mạng mình ra mà đấu, trên người vô số vết thương lớn nhỏ. Cũng không biết anh đã chịu đựng thế nào. Nghĩ đến việc giấc ngủ yên ổn trên chiến trường, với anh cũng là một điều xa xỉ…
Trong lòng Tốc Tốc bỗng nghẹn ứ đến khó chịu, cô cúi đầu, khẽ nói: “Vậy cũng không có nghĩa là ngủ ở nhà anh không ngáy mà.”
Vừa nghe giọng điệu của nha đầu này, Mục Giang Lâm biết ngay cô đang đau lòng cho anh.
Thực ra vừa rồi anh chỉ đùa cô mà thôi, không cảm thấy gì cả. Nhưng mỗi lần cô nghe thấy chuyện của anh thì luôn cảm thấy anh cũng không dễ dàng gì.
Mục Giang Lâm đưa tay vuốt tóc cô vợ nhỏ của mình: “Vậy anh hứa với em, sau này ngủ với em sẽ không ngáy nữa. đợi em ngủ trước rồi anh mới ngủ, nhé?”
Phản ứng đầu tiên của Tốc Tốc là đồng ý.
Nhưng may mà cô nhanh trí, câu đồng ý đến bên miệng, cô bỗng cảm thấy sai sai nên nuốt xuống, hỏi anh: “Được lắm, không ngờ anh lại đào hố để em nhảy vào.”
Rõ ràng câu đó của anh là bảo cô ngủ chung với anh, Tốc Tốc nhịn đến đỏ cả mặt.
Mục Giang Lâm nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dịu dàng, thấp giọng cười.
Kiều Dương nhìn trái ngó phải, nhìn thế nào cũng cảm thấy hai vợ chồng này đang liếc mắt đưa tình.
Anh ấy hơi xấu hổ, một tên chưa vợ như mình đi quan tâm đến chuyện vợ chồng người ta làm gì?
Giờ thì hay rồi, hai vợ chồng ở đây tình cảm thắm thiết, còn anh thì thành kẻ dư thừa rồi.
Kiều Dương giơ tay che miệng, khẽ ho một tiếng: “Tốc Tốc, anh đi trước đây, chuyện khác thì em về phòng thương lượng với đô thống đi.” Nói xong, anh ấy cúi đầu, vội vã rời đi.
Tốc Tốc nhớ ra có chuyện muốn thương lượng với anh, cô vội đuổi theo: “Anh, anh đợi em với!” Cô để lại Mục Giang Lâm một mình đứng đó.
Mục Giang Lâm im lặng nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng có nên dỗ nha đầu ngủ cùng phòng với anh không nhỉ?
Đây thật sự là một vấn đề khó quyết định.
*
Kiều Dương đi chưa được mấy bước đã nghe thấy Tốc Tốc gọi anh, thế nơi anh bước chậm lại, đợi Tốc Tốc đuổi đến rồi mới hỏi: “Ni Nhi, có chuyện gì à?”
“Vâng.” Tốc Tốc chỉ về phía cầu thang khác: “Chúng ta đến thư phòng anh rồi nói nhé.”
Căn nhà gỗ này chia làm ba tầng. Tầng một là phòng khách để tiếp khách và phòng làm việc của Mục Giang Lâm, tầng hai là thế giới riêng của đô thống và vợ, có phòng ngủ và phòng thay quần áo của phu nhân, tầng ba để cho Kiều Dương.
Thực ra tầng ba cũng không hoàn toàn là địa bàn của Kiều Dương, có một gian phòng ngủ và một gian thư phòng của anh, còn lại đều là phòng trống.
Mục Giang Lâm không có thói quen giữ khách ở nhà. Anh nghĩ, nếu sau này Tốc Tốc mua nhiều đồ thì có thể để trong mấy căn phòng đó, thế nên hiện tại, tầng ba Kiều Dương ở là trống nhất, chỉ có mình anh ấy ở đó.
Cũng vì vậy nên Tốc Tốc chọn nói chuyện ở chỗ anh.
Sau khi vào thư phòng ở tầng ba, Tốc Tốc đóng cửa rồi khóa lại, lúc này mới nói với Kiều Dương: “Anh từng nghe đến tác giả ‘Phong Diệp’ chưa?”
Phong Diệp tiếng tăm lừng lẫy, là học sinh thì ai cũng biết. Cấu tứ tác phẩm của tác giả này rất đặc biệt, cách hành văn độc đáo, học sinh đều rất thích.
Kiều Dương gật đầu: “Biết.”
Tốc Tốc thở phào: “Em chính là Phong Diệp.”
Kiều Dương sững sờ, sau đó không dám tin nói: “Ni Nhi, em…”
Tốc Tốc không thể nào giải thích với anh tại sao cô có thể có được nhiều ý tưởng mới lạ như vậy, cô nói sơ với anh tại sao lúc đầu mình viết lách và tại sao lại tránh đô thống. Sau đó lại thẳng thắng nói với anh trai dự định lúc đầu mình giấu tên giấu họ để làm việc này:
“Em biết đô thống rất thương em, cũng rất tốt với em. Nhưng em vẫn muốn có tài sản thuộc về em, không cần phải quá giàu nhưng ít nhất có thể đảm bảo sau này em không lo đến cơm ăn áo mặc. Như vậy…” Cô nói đến đây thì ngừng lại.
Kiều Dương hiểu ra: “Như vậy lỡ như ngày nào đó đô thống không thích em nữa, muốn ly hôn với em thì em cũng không đến nỗi bơ vơ không nơi nương tựa, không có nguồn thu nhập?”
Thực ra Kiều Dương đã đoán đúng phân nửa rồi, điều đoán sai đó là Tốc Tốc muốn ly hôn với Mục Giang Lâm chứ không phải Mục Giang Lâm muốn ly hôn với cô.
Nhưng lúc này không cần phải giải thích chi tiết, Tốc Tốc lựa chọn ngầm thừa nhận.
Kiều Dương nghĩ ngợi một lúc rồi đồng ý, gật đầu nói: “Ni Nhi, em làm đúng lắm, anh ấy giàu có đến thế nào thì cũng là tiền của anh ấy, em có thể sống bằng sức mình, anh rất vui.”
Nghe thế, Tốc Tốc kích động suýt thì rơi nước mắt, cô biết Kiều Dương là một anh trai tốt.
Cho dù thỉnh thoảng, quan điểm của anh trai với cô khác nhau, nhưng từ tận đáy lòng, Kiều Dương thật lòng hi vọng cô tốt.
Tốc Tốc không lên tiếng, hốc mắt phiếm đỏ. Kiều Dương cười dịu dàng, nói: “Em đừng lo, nói hết đi, có phải có gì cần anh giúp không?”
“Vâng.” Tốc Tốc khịt mũi: “Em không thể ở trong dinh thự gọi cho tòa soạn được, cũng không gửi bản thảo từ dinh thự được. Thế nên sau này gọi điện hay trao đổi với tòa soạn, còn cả gửi bản thảo đi nữa, có thể phiền anh làm giúp không?”
…
Sau khi thương lượng ‘hợp tác’ với Kiều Dương xong, Tốc Tốc bám vào tay vịn đi tường bước xuống cầu thang.
Cô đang thầm nói ‘có anh trai’ tốt thật đấy thì nghe tiếng Mục Giang Lâm trên lầu hai truyền tới: “Nhóc con, lại đây.”
Tốc Tốc lườm anh.
Lúc này, Mục Giang Lâm đang đứng ở giữa phòng ngủ của hai người họ. Hai phòng đều đã dọn dẹp xong, đồ dùng hay chăn nệm đều mới tinh.
Tốc Tốc chậm rãi đi tới: “Đô thống đại nhân có gì dặn dò?”
Mục Giang Lâm thoải mái dựa người vào tường, nới lỏng cổ áo sơ mi, chỉ vào phòng ngủ của anh: “Thế nào? Chuyển qua ở với anh nhé.”
Tốc Tốc vừa định lắc đầu, nhưng anh lại đổi đề tài: “Hôm đó trên xe em ngủ bên cạnh anh, hay là em cũng thử ngủ chung với anh thử xem, biết đâu có thể nâng cao chất lượng giấc ngủ của em.”
Nhắc đến hôm trên xe hơi, Tốc Tốc bỗng thấy hơi rung động.
Lúc đó cô dựa vào bên cạnh Mục Giang Lâm ngủ, sau đó chìm vào ‘giấc mơ’, ‘nhìn thấy’ một số cảnh tượng mà khi đó Thẩm Minh Thư gặp phải.
Đó là lần duy nhất cô ‘mơ thấy’ Thẩm Minh Thư. Vậy nếu cô lại ngủ với Mục Giang Lâm thì liệu có thể đạt được hiệu quả như vậy không?
Tốc Tốc bắt đầu do dự.
Mục Giang Lâm ở bên cạnh vốn cho rằng với tính cách của cô thì có thể nhận ra ngay ‘nâng cao chất lượng giấc ngủ’ mà anh đưa ra chỉ là đang nói dối không chớp mắt mà thôi, anh đoán cô sẽ lập tức từ chối.
Không ngờ cô lại không lập tức nói từ chối, điều này khiến Mục Giang Lâm như nhìn thấy hi vọng.
Anh hơi căng thẳng nhìn chăm chú vào cô vợ nhỏ của mình.
Ngoài dự liệu trước đó của anh, Tốc Tốc lại gật đầu đồng ý: “Được thôi, hai chúng ta ngủ chung trước thử xem.”
Cơ thể Mục Giang Lâm bỗng cứng đờ, đợi đến khi hoàn hồn lại, anh không khỏi nới lỏng cổ áo lần nữa.
… Nhìn thì có vẻ đêm nay anh mất ngủ rồi.