Cuộc tình này dù sao cũng chẳng tồn tại được lâu - Chương 66
- Home
- Cuộc tình này dù sao cũng chẳng tồn tại được lâu
- Chương 66 - Anh đã yêu cô sai cách?
Đọc truyện Cuộc tình này dù sao cũng chẳng tồn tại được lâu Chương 66 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Vu Phùng Cửu sau một thoáng rùng mình thì chớp mắt tỉnh dậy.
Anh nhăn mày, theo thói quen quờ tay sang bên cạnh định kéo lấy một thân thể mềm mại đang cố gắng lách xa khỏi người anh để ôm vào lòng, nhưng lại bắt vào trong không khí.
“?!”
Vu Phùng Cửu lập tức tỉnh dậy, giật tung chăn ra.
Hướng Đường Nghi…? Hướng Đường Nghi đâu rồi?!
Anh hốt hoảng bước chân ra khỏi giường rồi dáo dác ngoảnh đầu nhìn ra xung quanh bốn phía của căn phòng ngủ, vội vàng mở cửa của phòng vệ sinh gần đó.
Một nỗi sợ lập tức lấn át lấy tất cả thần trí của anh, trên lưng anh bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
“Tiểu Nghi! Tiểu Nghi!…”
Vu Phùng Cửu mở toang cửa phòng ngủ ra mà chạy vào bên trong phòng khách, đột nhiên hai chân vấp vào nhau mà ngã ra sõng soài ở trên nền đất.
Hướng Đường Nghi đang ngồi bó gối vô hồn ở trên ghế sô pha, nhìn thấy một màn như vậy, không những thế, Vu Phùng Cửu mới chỉ mặc vỏn vẹn một cái quần con, đầu tóc rối bù chưa kịp chải, ánh mắt cô nhìn anh ngoài sự thờ ơ ra thì cũng chỉ còn lại sự thờ ơ.
“Tiểu, Tiểu Nghi?”
Vu Phùng Cửu ôm mũi lồm cồm bò dậy, đôi mắt hớt hải vẫn mở trừng nhìn cô, gấp gáp sửa lại biểu cảm ở trên khuôn mặt của mình.
“Em…” Anh tưởng em đã bỏ đi rồi?
Hướng Đường Nghi hiện giờ giống như là một cái xác không hồn, ánh nhìn cô ảm đạm, khuôn mặt toát ra sự vô lực. Tư thế ngồi bó gối càng khiến cho vóc người cô càng thêm thu hẹp lại nhỏ bé. Bên dưới ánh sáng, một lớp hào quang mờ nhạt dược phủ ở trên đỉnh đầu và đôi vai gầy gò của cô, khiến cho thần sắc cô tiều tụy hơn gấp bội.
Hướng Đường Nghi nhìn Vu Phùng Cửu, anh chẳng thể tìm ra được một chút tâm tư nào thông qua đôi mắt hờ hững ấy.
Chẳng để anh kịp nói gì, cô đã đứng dậy khỏi ghế ngồi, lướt qua người anh đi ra khỏi căn hộ.
“Tiểu Nghi! Em đi đâu?…”
“Đi học.”
Đi học? Trong dáng vẻ đầy mệt mỏi đó sao?
Vu Phùng Cửu định nói cô hãy nghỉ một tiết để ở nhà mà nghỉ ngơi, nhưng trông qua vẻ mặt đó, chắc chắn anh càng nói lời quan tâm, cô sẽ càng bài xích anh thêm mà thôi.
Vì vậy, lời nói còn chưa kịp thoát ra ngoài cổ họng đã đành phải nuốt trở về.
Vu Phùng Cửu nhìn Hướng Đường Nghi rời đi, từng thớ cơ bắp đang gồng lên dần mất sức mà thả xuống.
Anh thẫn thờ nhìn cánh cửa căn nhà rồi lắc lắc đầu, thở dài như sắp thở hết ra mọi sức lực của mình, xoay gót quay trở về phòng ngủ để vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đi làm.
Vu Phùng Cửu cứ đến đúng giờ liền xuất hiện ở trong văn phòng làm việc của mình, trước nay anh chưa một lần đến trễ.
Nhưng lại có một điều mà trước nay chưa từng xảy ra ở anh khi ngài Vu tổng đang làm việc, đó là sự thiếu mất tập trung của anh trong ngày hôm nay.
Hướng Đường Nghi đã nói từ nay về sau sẽ chỉ ở lại bên anh. Vậy là mục tiêu của anh đã đạt được rồi. Nhưng tại sao nó lại không giống như anh từng tưởng tượng.
Anh không hề cảm thấy hạnh phúc, mà ngược lại, anh cảm thấy… hình như mình đã làm sai mất thứ gì rồi.
Cô không hề vui vẻ khi ở bên cạnh anh. Cũng không còn cười nói thích anh như ngày xưa nữa.
Lẽ nào… anh yêu cô sai cách rồi ư?
Vu Phùng Cửu thở dài mệt mỏi rồi gục đầu xuống bàn làm việc.
Ngày nay anh mất sức quá. Thực sự không hề muốn làm việc một chút nào cả.
Cộc cộc cộc!
“Anh Cửu!”
Không gian ở trong phòng làm việc đang vô cùng tĩnh lặng cũng bởi vì một tiếng reo lên đầy hào hứng này của Vu Kim Mĩ mà nháy lên trong giây lát.
Ở trường hiện tại đang có hai tiết ngữ văn liền nhau nhưng Vu Kim Mĩ không hề thích môn học này một chút nào, dù gì đến ngày thi cô cũng đạt được điểm tuyệt đối liền lẻn ra khỏi trường mà chạy đến tập đoàn Cristal, trên người vẫn mặc nguyên một bộ đồng phục nữ sinh cấp ba.
Vu Kim Mĩ càng lớn càng mang đậm nét đẹp của những tiểu thư phong lưu đài các, từng cử chỉ và nét mặt đều rất trang trọng.
Cả nhà họ Vu đều có gen trội, ngoài ngoại hình xuất chúng ra còn có cả chiều cao.
Vu Kim Mĩ mười lăm tuổi đã cao một mét bảy lăm.
Cô bé đi đến rồi ngồi ở bên cạnh bàn làm việc của anh trai mình, thắc mắc.
“Hôm qua thức đêm à? Sao hôm nay mệt thế?”
“Vẫn mệt như mọi ngày, chỉ là hôm nay mệt hơn một chút thôi.”
Vu Phùng Cửu xoa mắt rồi dựa lại lưng lên ghế ngồi.
Vu Kim Mĩ chống cằm lên tay, ánh mắt dò xét hết một lượt trên biểu cảm của Vu Phùng Cửu.
Theo như lời mà tên Giang Yến Cảnh kia cấp báo, thì dạo gần đây ông anh nhà cô dang buồn phiền về một mối tình có đôi phần trắc trở?
Ôi… Thế thì hỏng rồi. Đàn ông con trai sao lại để một người phụ nữ làm ảnh hưởng đến cuộc sống làm việc của mình chứ?
Phải cứng rắn lên.
“Anh Cửu, bạn gái anh là ai thế?”
Là anh em ruột thịt, Vu Kim Mĩ chẳng cần phải vòng vo dò hỏi mà nói thẳng luôn.
Đôi mắt sắc sảo của cô bé nắm bắt được sự sững sờ được thể hiện thông qua sự co giật ở trên cơ mặt của Vu Phùng Cửu, đáy mắt càng lóe lên tia hứng thú.
“Không cần phải giấu nữa. Có gì thì cứ kể đi. Kể đi thì biết đâu sẽ có cách giải quyết cho anh đấy.”
Vu Phùng Cửu đã bị Vu Kim Mĩ thuyết phục, anh nhướng mày, ý hỏi có thể tin được không, Vu Kim Mĩ ngay lập tức gật đầu liên tục rồi mỉm cười uy tín. Thấy vậy, Vu Phùng Cữu sau một hồi lưỡng lự cũng phải kể ra, mong sẽ giảm bớt đi được một phần nặng nề ở trong lòng anh.
“Không hẳn là bạn gái. Dù ở bên nhau nhưng tình cảm cũng chỉ có ở phía của anh thôi.”
“Cái gì?”
Vu Kim Mĩ đã biết thừa tình yêu của Vu Phùng Cửu sẽ khác xa với người thường một chút bởi vì anh là một tên thánh chúa khó yêu, chẳng ưa nổi ai cả. Nhưng sao… một người phụ nữ nào có thể khiến cho Vu Phùng Cửu bằng lòng trao cho cả trái tim lại không có tình cảm với anh?!
Vu Kim Mĩ không tin!
Chỉ xét riêng về ngoại hình này đã đủ để đốn hạ cả trăm nghìn cô gái mọi lứa tuổi.
“Cô gái ấy là ai vậy? Hai người gặp nhau kiểu gì thế?”
Vu Phùng Cửu ngước lên nhìn cô rồi lại cúi đầu xuống, hai tay vân vê lấy cúc áo bằng vàng nguyên chất ở trên bộ cánh đắt tiền của mình.
“Cô ấy là Hướng Đường Nghi, chính là Hướng Đường Nghi. Anh vô tình bắt gặp lại cô ấy tầm hơn ba tháng trước… Lúc đó, cô ấy đã có bạn trai rồi.”
Hai cánh tay đang khoác vào nhau của Vu Kim Mĩ chợt bung ra, cô bé mở trừng mắt nhìn anh.
“Hả?”
“Vì muốn có được cô ấy, nên anh đã dùng cách để chiếm đoạt, bắt cô ấy chia tay với bạn trai mình. Phương thức chiếm đoạt, chính là chiếm đoạt thể xác… ”
Ngay lập tức, gần như là đã mất khống chế, Vu Kim Mĩ đập mạnh tay lên bàn, cô gằn giọng nhìn anh, không thể tin nổi.
“Vu Phùng Cửu, anh điên rồi!!!”