Cưng chiều vợ nhỏ trời ban - Chương 531
Đọc truyện Cưng chiều vợ nhỏ trời ban Chương 531 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban – Chương 531 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 531: Quán Quán, Cháu Thật Sự Trở Về Rồi?
Hạ Tịch Quán thực sự xem lão phu nhân thành bà nội của mình, chứ không phải như Lệ Yên Nhiên, vì Lục Hàn Đình mới đối tốt với lão phu nhân.
Lệ Yên Nhiên thấy lão phu nhân không có cách nào ăn uống, ho khan nôn mửa, chỉ có thất vọng, nhưng không có đau lòng.
Mẹ Ngô biết nếu như Thiếu phu nhân vẫn còn sống, Thiếu phu nhân thấy lão phu nhân như vậy, nhất định sẽ rất đau lòng.
Thiếu phu nhân đã đi ba tháng rồi, thế nhưng cô vẫn sống trong tim tất cả mọi người.
Trong đôi mắt già nua của Lục lão phu nhân chảy ra hàng lệ: “Việc này quá không công bằng với Quán Quán, con bé còn nhỏ như vậy, cuộc đời của nó vừa mới bắt đầu… Quan trọng nhất là, nó vì cứu A Đình mà chết, nhưng, A Đình đã hoàn toàn quên đi nó, bên người A Đình có Lệ Yên Nhiên, về sau e rằng còn sẽ có những cô gái khác…”
Lục lão phu nhân khóc, siết quả đắm nện vào lòng mình: “Dù như vậy, tôi lại không thể ở trước mặt A Đình nhắc tới Quán Quán… Mẹ Ngô, bà có biết trong lòng tôi có bao nhiêu đau khổ… Tôi thực sự quá đau lòng…”
Mẹ Ngô đưa tay ôm lấy lão phu nhân gầy gò ốm yếu: “Tôi biết, tôi đều biết, lão phu nhân, bà đừng nên kích động, thân thể của bà đã không chịu nổi những thứ này…”
Tràn đầy trên những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua của Lục lão phu nhân là nước mắt uốn lượn, bà cảm thấy là bà hại chết Quán Quán, mỗi lần nghĩ đến Quán Quán, bà cảm thấy không cách nào hít thở được.
Viền mắt mẹ Ngô hồng hồng ôm Lục lão phu nhân thật chặt, trong cả căn phòng tràn đầy bi thương khó có thể dùng lời diễn tả được.
Lúc này bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói thanh lệ mềm mại: “Có ai không ạ?”
Lục lão phu nhân vẫn còn ở nức nở, nghe thấy giọng nói kia liền cứng đờ.
Mẹ Ngô cũng cứng người, âm thanh này đối với các bà mà nói đều quá quen thuộc, là… là ảo thính sao?
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, giọng nói thanh lệ mềm mại kia từ xa đến gần, càng ngày càng thêm rõ ràng: “Xin hỏi, có ai không ạ?”
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại tay dò xét qua đây, nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa vốn không đóng.
Có người đi đến.
Lục lão phu nhân cùng mẹ Ngô đồng thời ngắng đầu nhìn lại hướng cạnh cửa, dáng người nhỏ nhắn kia của Hạ Tịch Quán hung hăng xông vào trong tầm mắt của các bà.
Hạ Tịch Quán tới!
Phía dưới cửa biệt thự không có khóa, cô liền tự đi vào, nghe được trên lầu có tiếng khóc, cô lại tìm tới.
Mẹ Ngô lập tức từ bên giường đứng bắn lên, mẹ ấy khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn cô gái cạnh cửa: “Thiếu… Thiếu phu nhân!”
Con mắt ướt đẫm của Lục lão phu nhân đột nhiên co rút: “Quán… Quán Quán, thật là… cháu sao?”
Hạ Tịch Quán thấy được lão phu nhân và mẹ Ngô trong nháy mắt viền mắt liền đỏ, cô đi nhanh tới, đến cạnh người lão phu nhân, nhìn lão phu nhân tinh thần uẻ oải, dáng vẻ gầy thành da bọc xương, đôi mắt sáng đẹp của cô ngươi nhanh chóng dâng lên tầng hơi nước trong suốt: “Bà nội, sao bà… lại gầy đến vậy?”
Hạ Tịch Quán cầm hai tay của lão phu nhân, nắm thật chặt: “Bà nội, bà rất không ngoan đó nha, trong quãng thời gian này nhất định bà không ăn ngon miệng, cũng không ngủ ngon chứ gì.”
Lão phu nhân nhanh chóng cầm ngược bàn tay nhỏ bé của Hạ Tịch Quán, tay của cô không lạnh lẽo, ngược lại mềm mại ấm áp: “Quán… Quán Quán, bà không phải đang nằm mơ đấy chứ, cháu thực sự… đã trở về?”
“Không phải nằm mơ, cháu không phải ma, cháu là người sống sờ sờ.” Hạ Tịch Quán đưa tay lão phu nhân kéo đến khuôn mặt nhỏ của chính mình: “Bà xem này, mẹ Ngô mẹ xem này, cơ thể cháu rất ấm áp, cháu đã trở về!”
Trời ạt Mẹ Ngô hô một tiếng, nhanh chóng nhào qua ôm lấy Hạ Tịch Quán, nước mắt mẹ Ngô rơi xuống: “Thiếu phu nhân, thật sự là con, để cho mẹ Ngô xem kỹ một chút, chao ôi, Thiếu phu nhân nhà ta thực sự càng ngày càng đẹp, vừa rồi con đứng ở đó, mẹ không dám nhận đấy.”