Cưng chiều cô vợ quân nhân Huỳnh Hạ full - Chương 407
Đọc truyện Cưng chiều cô vợ quân nhân Huỳnh Hạ full Chương 407 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân – Chương 407 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 406CON TRAI LỚN NHÀ HỌ UÔNG – MỘT PHA MẠO HIỂM (2)
Sau khi Nhiếp Nhiên xin lỗi thay Nhiếp Dập trước mặt mọi người, Uông Tư Minh luôn dùng ánh mắt như có gì suy nghĩ nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên.
Dĩ nhiên Nhiếp Nhiên cũng cảm nhận được, có điều xung quanh có nhiều người như vậy nên cô chỉ có thể giả vờ không biết.
Nhiếp Thành Thắng hy vọng Nhiếp Nhiên và Uông Tư Minh nói chuyện liên quan đến đơn vị, cho nên tìm một cái cớ lôi Uông Phủ đi.
Bởi vì trước khi đi Uông Phủ đã dặn dò Uông Minh Hạo và Nhiếp Dập chơi với nhau tử tế, cho nên Uông Minh Hạo chỉ có thể không cam tâm tình nguyện dẫn Nhiếp Dập vào phòng mình.
Trong phòng chỉ còn lại Nhiếp Nhiên và Uông Tư Minh.
“Em Nhiếp không ngại ngồi ở đây một mình chứ, anh có việc phải đi một lúc.” Chưa được năm phút, Uông Tư Minh đã đứng lên, áy náy nói.
“Được, anh cứ đi đi.”
Nhiếp Nhiên mỉm cười bảo anh ta tự nhiên, nhưng đợi anh ta đi rồi, vẻ mặt cô lập tức thay đổi.
Cái tên này thật thú vị. Ánh mắt nhìn mình mặc dù ôn hòa, nhưng cô lại có thể nhìn ra ngay vẻ chán ghét và lạnh lùng dưới nụ cười kia.
Chán ghét? Hình như mình chưa hề động đến anh ta.
Trong phòng khách trống rỗng chỉ còn lại một mình Nhiếp Nhiên, cô yên lặng ngồi đó, nửa tiếng sau cuối cùng cũng đứng dậy lên tầng hai.
Nhiếp Nhiên muốn lấy cớ đi về thăm Diệp Trân để về sớm, ở cầu thang tầng hai lại nhìn thấy Nhiếp Dập đi từ phòng của Uông Minh Hạo ra, nhìn sắc mặt nó cũng không tốt lắm.
Chắc là lại cãi nhau với Uông Minh Hạo rồi.
Hãy vào ngontinhhay.com.com để đọc truyện nhanh hơn!
Nó tức giận muốn xuống tầng, nhưng sau khi nhìn thấy mình, không biết tại sao lại càng tức giận hơn.
“Hừ, cái đồ xấu này, tính toán hãm hại tôi, bây giờ lại giả vờ làm người tốt trước mặt ba! Chị đúng là giỏi diễn trò!”
Vừa rồi ở trong phòng Uông Minh Hạo, nó bị cười nhạo nói mình không can đảm bằng một cô gái, sự chế nhạo đó làm nó chỉ muốn lật bàn.
Tên kia còn nói Nhiếp Nhiên tốt. Mẹ kiếp! Chị ta tốt chỗ nào? Ở trước mặt ba, chị ta giả vờ như một con dê con ngoan ngoãn, làm người ta hài lòng, nhưng sau lưng thì sao, chị ta lại nhấc nó lên định ném xuống cầu thang!
“Em làm ba mất mặt, chị giải vây cho em, bây giờ em còn chỉ trích chị, thế này có đúng với câu…” Nhiếp Nhiên dựa vào cầu thang, cười thần bí.
Nhiếp Dập tức giận bạnh quai hàm ra, bị cô làm tò mò, hừ hừ nói, “Câu gì?”
Nhiếp Nhiên dịch lại gần, nói nhỏ bên tai nó, “Chó cắn Lã Động Tân, không biết tốt xấu.”
Nhiếp Dập ngẩn ra ba giây, sau đó bùng nổ tại chỗ, “Chị nói ai là chó, chị mắng ai là chó!”
“Chị chỉ nói ví dụ thế thôi, em nhận như vậy làm gì?” Nhiếp Nhiên rất hài lòng với biểu hiện của nó.
Nhiếp Dập nghiến răng, tức giận nói: “Hừ! Tôi biết ngay chị là đồ giả dối mà!”
“Đúng vậy, chị giả vờ tốt bụng, thế thì đã sao? Em ngu xuẩn khiến ba khó chịu, mà chị giả dối lại khiến ba vui, đây chính là sự khác biệt.”