Cục cưng có chiêu - Chương 333
Đọc truyện Cục cưng có chiêu Chương 333 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Truyện Cục Cưng Có Chiêu Diệp Ân Tuấn Thẩm Hạ Lan Full – Chương 333 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
CHƯƠNG 333: CON THẬT SỰ MUỐN MỘT CUỘC SỐNG NHƯ VẬY SAO
Thẩm Minh Triết luôn là đứa bé hiểu chuyện nên đôi khi Thẩm Hạ Lan quên mất chuyện Thẩm Minh Triết chỉ là đứa trẻ năm tuổi. Hiện tại cô nhìn ánh mắt mong chờ của con trai thì trái tim có chút đau nhói.
So với bạn cùng tuổi thì Thẩm Minh Triết thật sự chịu đựng quá nhiều chuyện.
Cô đưa tay nhẹ nhàng sờ lên mặt Thẩm Minh Triết, thấp giọng nói: “Con trai, vất vả cho con rồi.”
Hai mắt Thẩm Minh Triết đột nhiên đỏ lên.
Cậu bé vội vàng lắc đầu, sau đó cười nói: “Không vất vả, con là con cả.”
Câu nói này làm cho Thẩm Hạ Lan chua xót.
“Nhưng con cũng là con trai của mẹ. Mẹ nên chăm sóc con, trong thời gian này đã vất vả cho bé cưng rồi. Sau này mọi chuyện đã có ba và mẹ giải quyết, con thoải mái thả lỏng là được.”
Thẩm Hạ Lan hận không thể ôm Thẩm Minh Triết vào lòng.
Từ nhỏ đứa con trai này đã vô cùng hiểu chuyện khiến cô luôn không nhịn được đau lòng.
Thẩm Minh Triết nhìn ra được suy nghĩ Thẩm Hạ Lan nên vội vàng ngăn cản nói: “Mẹ, mẹ còn đang bệnh, khi nào mẹ khỏe thì con muốn mẹ ôm con một cái.”
“Được!”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình thiếu nợ Thẩm Minh Triết rất nhiều.
Thẩm Nghê Nghê cười nói: “Anh trai, chúng ta đi xuống tìm ba được không? Mẹ vẫn chưa khỏe nên để bà ngoại và ông ngoại đi lên thăm mẹ, nói không chừng bọn họ có rất nhiều lời muốn nói đó.”
Lúc này Thẩm Nghê Nghê vẫn luôn nhớ Diệp Ân Tuấn.
Cô bé đã lâu rồi chưa gặp ba!
Thẩm Hạ Lan biết cô bé nghĩ gì, so sánh Diệp Ân Tuấn, Thẩm Nghê Nghê vẫn luôn thích ở bên cạnh Diệp Ân Tuấn.
Trước kia cô có chút ghen tỵ, hiện tại Thẩm Hạ Lan nhìn đến con trai con gái khỏe mạnh thì cũng không quan tâm những thứ nhỏ nhặt kia.
“Được rồi, Minh Triết, con đưa em gái xuống đó đi, nhớ cẩn thận một chút.”
“Vâng!”
Thẩm Minh Triết gật đầu.
Lam Tử Thất đi tới ôm Thẩm Nghê Nghê xuống giường nhưng không đặt xuống đất, mà ôm cô bé vào lòng cười nói: “Tớ đưa bọn nhỏ xuống dưới, cậu cứ nghỉ ngơi đi.”
“Được!”
Thẩm Hạ Lan hơi mỉm cười.
Thẩm Minh Triết không có phản ứng quá lớn với chuyện Lam Tử Thất thích Nghê Nghê, trong mắt cậu bé thì nhiều người thích em gái mình là chuyện tốt.
“Mẹ, vậy mẹ nghỉ ngơi đi, con và em gái đi xuống trước.”
Thẩm Minh Triết rất ngoan ngoãn nói.
“Ừm, được.”
Thẩm Hạ Lan sờ đầu Thẩm Minh Triết, cậu bé vô cùng vui vẻ xoay người rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi không lâu, mẹ Thẩm và ba Thẩm đi vào.
Diệp Ân Tuấn không xuất hiện, có lẽ Thẩm Nghê Nghê đã quấn lấy anh.
Mẹ Thẩm vừa thấy dáng vẻ Thẩm Hạ Lan thì hốc mắt lập tức ươn ướt.
“Đứa nhỏ này, con chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, xảy ra chuyện lớn như thế lại không nói cho người nhà biết, có phải con thật sự cảm thấy mẹ và ba già rồi nên không còn dùng được, tin tức của ngươi phải nghe từ miệng người khác đúng không?”
“Mẹ, không phải như thế, không phải con sợ mẹ lo lắng sao. Hơn nữa sức khỏe của mẹ cũng không tốt, con không muốn làm cho mẹ kích động.”
Mẹ Thẩm nói làm cho Thẩm Hạ Lan có chút xấu hổ.
“Cho dù sức khỏe của mẹ không tốt nhưng con gái mình xảy chuyện lớn như vậy cũng không thể giấu giếm mẹ. Con nói xem cả đời người phụ nữ vốn không dễ dàng, hiện tại còn sảy thai, Ân Tuấn là đàn ông thì sao biết chăm sóc thế nào chứ? Nếu sau khi sảy thai không được chăm sóc tốt sẽ để lại di chứng, đó là chuyện cả đời! Sao đứa nhỏ này lại không hiểu chuyện như thế?”
Mẹ Thẩm vội vàng đi tới cầm tay Thẩm Hạ Lan.
Khi bà phát hiện tay Thẩm Hạ Lan lạnh băng thì nước mắt lập tức rơi xuống.
“Con nhìn đi, nhiều ngày như vậy rồi nhưng tay vẫn còn lạnh. Nếu phụ nữ thể hàn thì đừng nói mang thai sinh con, bản thân cũng phải nhận lấy nhiều đau đớn. Mẹ không biết đâu, từ hôm nay trở đi, mẹ sẽ ở lại đây. Mẹ quyết định một ngày ba bữa cơm. Mẹ cũng thấy Ân Tuấn nấu những món thanh đạm có dinh dưỡng, nhưng dù sao cậu ấy là đàn ông, có rất nhiều thứ không biết, cũng không phải cứ tìm kiếm trên mạng là có thể biết được.”
Mẹ Thẩm vừa nói vừa lau nước mắt làm cho trong lòng Thẩm Hạ Lan càng thêm khó chịu.
“Mẹ, đáng lẽ con phải hiếu thảo với mẹ, sao có thể để mẹ chịu khổ chứ? Nếu không thì con nói Ân Tuấn tìm người hầu đến, mẹ không cần bận rộn.”
“Sao vậy? Con ghét bỏ mẹ già sao? Không chăm sóc được con nữa? Con nghĩ xem ai đã nuôi con từ nhỏ đến lớn? Ai đã đút từng miếng cơm cho con. Hiện tại con còn dám ghét bỏ mẹ.”
“Con không có, nhưng con đau lòng cho mẹ, không muốn mẹ mệt nhọc.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng giải thích.
Từ lúc ba Thẩm đi vào vẫn không nói chuyện, lúc này ông nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy thì thở dài một hơi nói: “Ba nghe Ân Tuấn nói chờ con khỏe lên thì sẽ đưa con đi khắp nơi, con nghĩ thế nào?”
Thẩm Hạ Lan dừng một chút, không biết ba Thẩm hỏi chuyện này có ý gì, cô không biết nên trả lời thế nào.
“Ba, ba có ý gì?”
“Ba không có ý gì, ba và mẹ có suy nghĩ giống như. Từ nhỏ con đã được ba mẹ nâng trong tay nuôi lớn, có lúc nào phải chịu khổ như thế? Ba biết con thích Ân Tuấn, chết sống phải gả cho cậu ta, năm đó con bất chấp tất cả lại không được Ân Tuấn đáp lại, ba và mẹ đau lòng tức giận cũng không có cách gì. Hiện tại ba cho rằng hai đứa được hạnh phúc, có thể trải qua cuộc sống yên bình, không nghĩ tới bây giờ càng kinh khủng hơn trước kia, luôn phải lo lắng đề phòng. Hạ Lan, ba hỏi con một câu, con thật sự muốn một cuộc sống như vậy sao?”
Ba Thẩm nói một hơi làm cho Thẩm Hạ Lan không lời gì để nói.
Có nhiều chuyện cô không thể biết ngay từ đầu, cũng có thể tránh được. Hiện tại những chuyện này cũng không thể nói Diệp Ân Tuấn sai, chỉ có thể nói ở trong gia đình như vậy thì có nhiều chuyện bọn họ không thể làm theo ý mình.
“Ba, rốt cuộc ba muốn nói gì?”
Thẩm Hạ Lan nói.
Ba Thẩm lại thở dài một tiếng nói: “Ba nghe nói hiện tại em trai của Ân Tuấn là Diệp Nam Phương đã quay về, tập đoàn Hoàn Trí cũng giao cho cậu ta quản lý, hiện tại Ân Tuấn không cần phải quan tâm điều gì, như vậy cũng khá tốt. Lần này con và Ân Tuấn ra ngoài thì xem chỗ nào không tệ thì định cư ở đó đi. Ba và mẹ không cầu con giàu có, chỉ cần con bình an khỏe mạnh, ba và mẹ cũng cảm thấy thỏa mãn. Ba mẹ còn có một chút tiền dưỡng lão, nhiều tiền như vậy cũng không làm được gì, dựa vào đầu óc kinh doanh của Ân Tuấn thì cho dù ở đâu có thể nuôi con và bọn nhỏ. Nếu không được thì ba và mẹ sẽ qua đó tìm bọn con, giúp hai đứa chăm sóc bọn nhỏ cũng được. Khi nào con khỏe lên thì rời khỏi nơi ồn ào này, trải qua cuộc sống yên bình, nếu con nhớ nhà cũng có thể về thăm, hiện tại giao thông thuận tiện đúng không?”
Cuối cùng Thẩm Hạ Lan cũng hiểu ý của ba Thẩm, trong lòng không khỏi có chút cảm động.
“Ba, con không cần vinh hoa phú quý của nhà họ Diệp.”
“Ba biết, con là con gái của ba mẹ, ba biết rõ nhân phẩm và tính cách của con. Nhưng đây là Hải Thành, nhà họ Diệp còn rất nhiều phải xử lý. Ân Tuấn cũng hết lòng vì nhà họ Diệp nhiều năm như vậy, hiện tại hai đứa đã có con nên hãy sống những ngày tháng thuộc về mình. Ba và mẹ thật sự không muốn nhìn thấy con yếu ớt nằm trên giường. Lần này con không nói chuyện lớn như vậy với ba mẹ, nhưng sau này thì sao? Có phải khi ba mẹ biết chuyện thì con đã… Đã…”
Ba Thẩm hoàn toàn nói không được nữa, thậm chí có chút nghẹn ngào.
Mẹ Thẩm trừng mắt nhìn ông một cái nói: “Ông nói bậy nói bạ gì đấy? Không phải đứa nhỏ vẫn tốt sao?”
“Thế này gọi là tốt sao? Con bé phải ngậm đắng nuốt cay thì thôi, bà nhìn xem hiện tại con bé gầy đi nhiều bao nhiêu, trên người còn có thịt sao?”
Ba Thẩm tức giận với mẹ Thẩm.
Thẩm Hạ Lan thấy hai người sắp cãi nhau thì vội vàng mở miệng.
“Ba, mẹ, hai người đừng cãi nhau, con nghe theo hai người. Sau khi con khỏe lên thì con và Ân Tuấn ra ngoài xem chỗ nào thích hợp định cư, bọn con sẽ sắp xếp chu đáo. Khi nào bọn con sắp xếp xong sẽ đón hai người đến đó, chúng ta sẽ sống chung với nhau.”
“Bà nhìn đi, vẫn là con gái hiểu chuyện.”
Ba Thẩm nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, lúc này mới yên tâm.
“Hai mẹ con cứ trò chuyện đi, ba ở đây cũng không tiện cũng không giúp được gì, ba xuống dưới chơi với bọn nhỏ một chút. Con muốn ăn gì thì cứ nói với mẹ, đây là mẹ con, không phải là người khác, đừng cố ra vẻ biết không?”
“Con biết rồi.”
Thẩm Hạ Lan cười gật đầu.
Ba Thẩm lưu luyến Thẩm Hạ Lan, nhưng vẫn thở dài một tiếng, xoay người ra ngoài.
“Đừng nghe lời ba con, một ông già lại quan tâm nhiều chuyện như thế.”
Mẹ Thẩm nói thầm một tiếng, đau lòng xoa tay Thẩm Hạ Lan nói: “Lúc này phụ nữ nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt. Con không biết đâu, lúc mẹ nghe nói con xảy ra chuyện thì trái tim này suýt nữa ngừng đập. Thím Trương đúng là đáng ghét, sao lại có người phụ nữ ác độc như vậy chứ?”
“Được rồi, mẹ, mọi chuyện qua rồi, không phải bà ta đã chịu sự trừng phạt sao? Hiện tại bà ta được đưa qua Đế Đô, có lẽ cũng không phán quyết nhẹ đâu.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng an ủi mẹ Thẩm.
Mẹ Thẩm lại trừng mắt nhìn cô một cái nói: “Con đúng là đủ năng lực làm chuyện lớn, một mình con tự quyết định? Mẹ nghe nói con còn chuốc thuốc Ân Tuấn, một mình đi tìm thím Trương lấy thuốc giải độc. Thẩm Hạ Lan, có phải con cảm thấy ông trời đứng đầu, con đứng thứ hai đúng không?”
“Không có mà mẹ.”
Mẹ Thẩm nói làm cho Thẩm Hạ Lan không còn mặt mũi nào.
Diệp Ân Tuấn đã cho qua chuyện này mấy ngày, sao mẹ Thẩm còn lật lại làm gì?
“Không có sao, mẹ thấy lá gan con lớn bằng trời. Ân Tuấn không nói là vì sợ con đau lòng khổ sở, nó nhớ tới đứa con chưa ra đời kia, nhưng người làm mẹ này phải nói với con hai câu, có phải con đã suy xét kỹ chuyện lần này đúng không?”
“Vâng!”
“Sau này con còn dám không dám tự ý làm bậy không?”
“Không dám.”
Hiện tại Thẩm Hạ Lan giống như đứa trẻ cúi đầu nhận sai, mẹ Thẩm nói gì thì cô nghe theo, bởi vì cô biết mẹ Thẩm hoàn toàn muốn tốt cho mình, bà thật sự đau lòng cho cô.
Mẹ Thẩm thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, thở dài nói: “Bà chủ nhà họ Diệp rất khó, hiện tại Diệp Nam Phương làm chủ, con không làm bà chủ được không?”
“Được! Không phải con đã đồng ý với ba sao? Sau này Ân Tuấn đi kiếm tiền nuôi gia đình, con rảnh rỗi không có việc gì sẽ vẽ tranh và chăm sóc con cái được không?”
“Vậy thì còn tạm được.”
Mẹ Thẩm nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy thì nở nụ cười, chẳng qua đáy mắt rưng rưng vẫn làm cho Thẩm Hạ Lan có chút khó chịu.