Cục cưng có chiêu diệp thiếu sủng vợ tận trời - Chương 520
Đọc truyện Cục cưng có chiêu diệp thiếu sủng vợ tận trời Chương 520 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cục Cưng Có Chiêu: Diệp Thiếu Sủng Vợ Tận Trời – Chương 520 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Truyện Cục Cưng Có Chiêu: Diệp Thiếu Sủng Vợ Tận Trời (full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
CHƯƠNG 520: TÔI CHỈ MUỐN THẨM HẠ LAN, THẾ NÀO?
“Thẩm Hạ Lan”
Tống Dật Hiên đột nhiên gọi một tiếng.
Thẩm Hạ Lan vô thức quay đầu, ngay lúc này, Tống Dật Hiên bất ngờ tấn công Thẩm Hạ Lan.
Người đàn ông bên cạnh thấy tình huống này, vô thức chặn sự tấn công của Tống Dật Hiên, lại không ngờ Tống Dật Hiên chỉ giả vờ, trong khoảnh khắc ra tay đội nhiên tay đổi phương hướng, trực tiếp kéo Thẩm Hạ Lan ra sau.
Chờ đến khi người đàn ông kịp phản ứng muốn đoạt lại Thẩm Hạ Lan, hắn ta đã không có cơ hội.
“Cậu Tống, anh làm gì vậy?”
Đối phương biết Tống Dật Hiên, lời nói có chút tức giận nhưng lại cố gắng ẩn nhẫn.
Tống Dật Hiên cà lơ phất phơ cười cười nói: “Ai u, còn biết tôi là cậu Tống nha, tôi còn tưởng rằng toàn bộ Hải Thành đều thay đổi gia chủ rồi chứ. Trở về nói với cấp trên của anh, Thẩm Hạ Lan tôi sẽ đưa đi, có chuyện gì anh ta hãy trực tiếp đến tìm tôi để nói chuyện”
Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, vừa muốn nói gì, lại bị Tống Dật Hiên nắm tay lại.
Cuối cùng cô cũng không nói gì, coi như chấp nhận hành động của Tống Dật Hiên Lúc trước khi chưa gặp được Tống Dật Hiên, cô đối mặt với Diệp Nam Phương chỉ có thể bó tay chịu trói, bây giờ có cơ hội chạy thoát, còn là ở bên Tống Dật Hiên, cho dù Diệp Nam Phương khống chế được Thẩm Nghê Nghê, cô và Tống Dật Hiên hẳn sẽ có cách tìm được tung tích của Nghê Nghê, thực sự không được thì cô chỉ có thể cầu xin sự trợ giúp của Hoắc Chấn Đình.
Khi có bất cứ cơ hội nào, cô đều sẽ không bỏ qua. Hơn nữa bây giờ cũng không biết rốt cuộc Diệp Ân Tuấn thế nào, có phải có liên quan đến Diệp Nam Phương hay không, có phải cũng đang đợi sự cứu viện của cô hay không.
Thẩm Hạ Lan nghĩ tới những điều này, tự nhiên lại im lặng.
Đối phương thấy Thẩm Hạ Lan không tỏ vẻ gì, đối mặt với Tống Dật Hiên cũng không có cơ hội thắng, hắn ta thấp giọng nói: “Bà chủ, nhiệm vụ của tôi là đưa cô về nhà, cô cũng biết, sức khỏe của cô không được tốt lắm. Cậu hai rất lo lắng cho cô. Cho dù thế nào thì về nhà nghỉ ngơi vẫn là tốt nhất. Huống chi, cậu Diệp lại không ở đây, cô và cậu Tống ở cùng nhau, khó tránh việc không hay cho lắm!”
“Có cái gì không tốt? Quan hệ của tôi và bà chủ của cậu toàn bộ Hải Thành này có người nào không biết? Cho dù Diệp Ân Tuấn tới thì sao, tôi muốn dẫn vợ anh ta đi, cậu thử hỏi anh ta xem anh ta có ý kiến gì không? Huống hồ vừa rồi cậu gọi cô ấy là gì? Bà chủ đúng không? Nếu là bà chủ của cậu, đó chính là chủ nhân của cậu, tại sao tôi cảm giác giọng điệu này của cậu giống như chính cậu là chủ nhân của cô ấy vậy?”
Tống Dật Hiên không đợi Thẩm Hạ Lan mở miệng, trực tiếp nói thẳng, lời nói khiến đối phương hơi sững sờ, trên mặt ít nhiều có chút nhịn không được.
“Cậu Tống nói đùa rồi”
“Ai thèm mất công nói chuyện với cậu? Cậu cảm thấy bản thiếu gia rất nhàn nhã sao? Tôi nhắc lại lần nữa, tôi đưa Thẩm Hạ Lan đi, các người muốn người thì trực tiếp tới tìm tôi!”
Nói xong, Tống Dật Hiên kéo tay Thẩm Hạ Lan rời đi.
Thẩm Hạ Lan không nói một lời, cứ thế đi theo Tống Dật Hiên ra ngoài, đồng thời bước lên xe ngay trước mặt mọi người.
Đối với những lời đàm tiếu bên ngoài, Thẩm Hạ Lan đã không còn quan tâm.
Chồng của cô, con của cô đều không ở bên cạnh, bây giờ lòng cô đang nóng như lửa đốt.
Sau khi lên xe, Tống Dật Hiên trực tiếp khởi động xe lái ra ngoài Trên đường đi Thẩm Hạ Lan cũng không hỏi Tống Dật Hiên muốn dẫn cô đi đâu, cô im lặng một cách lạ thường. Tống Dật Hiên cà lơ phất phơ lúc đầu, bây giờ cũng nghiêm túc hơn vài phần.
Anh ta nhìn chiếc xe đang đi theo phía đắng sau một chút, hơi cười lạnh, trực tiếp lái thẳng xe vào nhà họ Tống.
Khi Tống Hải Đình nhìn thấy Tống Dật Hiên đưa Thẩm Hạ Lan trở về, cả khuôn mặt có chút thay đổi dị thường.
“Bà chủ Diệp? Sao cô lại cùng tên nhóc ngu ngốc nhà chúng tôi tới đây? Sao không nói sớm một tiếng, tôi đích thân đến đón cô, còn cậu Diệp đâu?”
Tống Hải Đình vội vàng nặn ra khuôn mặt tươi cười.
Thẩm Hạ Lan có chút xấu hổ, cô không ngờ Tống Dật Hiên lại có thể đưa cô đến nhà tổ của nhà họ Tống.
Gô vừa định nói thì Tống Dật Hiên mở miệng nói thẳng.
“Con nói này ông cụ, ba đừng giả vờ có được không? Người này là con cưỡng ép mang về, ba có ý kiến gì thì trực tiếp hướng về phía con!”
Sắc mặt Tống Hải Đình lần nữa trở nên có chút khó coi.
“Nói hươu nói vượn cái gì vậy? Con có biết thân phận của bà chủ Diệp không? Bà chủ Diệp đến nhà chúng ta chắc chẳn là có chuyện cần, đúng không?”
Nghe Tống Hải Đình nói như vậy, Thẩm Hạ Lan biết, ông cụ nhà họ Tống như vậy là vì sợ bên ngoài đồn đại chuyện xấu liên quan đến cô và Tống Dật Hiên, đến mức ảnh hưởng đến việc làm ăn của nhà họ Tống.
“Ông cụ Tống, tôi…”
“Cô phí lời với ông ấy làm gì?”
Tống Dật Hiên trực tiếp ngắt lời Thẩm Hạ Lan, quay đầu hướng Tống Hải Đình nói: “Người là do con cưỡng ép mang về, không có điều gì phải bàn, cũng không có chuyện gì khác, nếu như cần thiết, con sẽ để cô ấy ở lại nhà chúng ta. Ba có ý kiến gì không?”
“Tống Dật Hiên!”
Tống Hải Đình nghe xong, trực tiếp phát hỏa, nhưng vẫn còn kiêng ky Thẩm Hạ Lan đang ở đây, ông †a lại có chút khó chịu cười cười.
“Bà chủ , thăng nhóc ngu ngốc nhà chúng tôi đã bị tôi làm hư từ nhỏ, cô chờ một lát, tôi nói mấy câu với nó!”
Nói xong, Tống Hải Đình liền ép buộc Tống Dật Hiên kéo sang một bên.
Thẩm Hạ Lan càng thêm xấu hổ, bây giờ đi cũng không được, mà không đi cũng không được. Bên ngoài người của Diệp Nam Phương vẫn ở đó, mình ra ngoài chắc chắn sẽ rơi vào tay Diệp Nam Phương lần nữa, nhưng nếu như ở lại, giống như lời ông cụ Tống đã nói, đúng là không quá thích hợp.
Trong khi Thẩm Hạ Lan đang lúng tung, Tống Hải Đình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Tống Dật Hiên gầm nhẹ nói: “Con có biết mình đang làm gì không? Bình thường con hồ nháo cũng thôi đi, vậy giờ lại trắng trợn đưa vợ của cậu Diệp về nhà, con như vậy là ngại toàn bộ người ở Hải Thành đâm nhẹ vào cột sống của con phải không? Hay là cảm thấy nhà họ Tống của chúng ta mấy năm gần đây.
sống quá an nhàn? Con không sợ Diệp Ân Tuấn trực tiếp xốc nhà họ Tống chúng ta lên sao?”
“Ôi, gan ba nhỏ như vậy sao? Huống chi nhà họ Tống chúng ta so với nhà họ Diệp cũng không đến mức không chịu nổi, đúng không?”
Tống Dật Hiên vẫn mang dáng vẻ không thèm quan tâm, khiến Tống Hải Đình tức điên lên.
“Những năm này nhà họ Tống của chúng ta không thể so với trước kia, con không biết sao? Hơn nữa cho dù chúng ta có thể khiêu chiến với nhà họ Diệp, cũng không cần thiết phải vì một người phụ nữ mà toàn bộ nhà họ Tống phải ra ngoài?”
“Đúng vậy, mẹ con năm đó vì toàn bộ nhà họ Tống mà bỏ ra nhiều như vậy, ba vì nhà họ Tống cho.
đến nay vẫn không ly hôn với mẹ con, vẫn giữ lại thân phận bà Tống của mẹ con, cũng thật sự làm khó cho ba. Nhưng thân là con của ba, phong lưu là con giống ba. Những người phụ nữ khác con đều không cần, con chỉ muốn Thẩm Hạ Lan, thế nào?”
Tống Dật Hiên giống như cố ý làm trái lời Tống Hải Đình, vẫn lãnh đạm như cũ, không mặn không nhạt nói.
Cơn tức giận đang ẩn nhẫn của Tống Hải Đình cuối cùng cũng bạo phát, ông ta tát một cái vào mặt Tống Dật Hiên, thở phì phò nói: “Mày là đồ nghịch tử!
Mày sinh ra là để đối phó với tao sao?”
“Đánh đủ chưa? Không đủ thì bên mặt này của con cũng cho ba đánh. Nếu như đánh đủ rồi thì con đưa Thẩm Hạ Lan trở về phòng!”
Tống Dật Hiên dùng đầu lưỡi đẩy đẩy má trái bị đánh của mình, dáng vẻ không thèm quan tâm, trực tiếp khiến Tống Hải Đình cao huyết áp.
“Mày, mày…”
“Hạ Lan, đi!”
Tống Dật Hiên lại giống như không thấy gì, quay trở về kéo Thẩm Hạ Lan đi về phía căn phòng của mình.
Thẩm Hạ Lan có chút do dự, lại đột nhiên nhận thấy thân thể Tống Dật Hiên có chút run rẩy.
Cô nhìn Tống Dật Hiên một chút, người đàn ông này bình thường nhìn có vẻ như cái gì cũng không quan tâm, cà lơ phất phơ, lúc này lại yếu ớt như đứa trẻ, khóe mắt còn mang theo hơi nước, nhưng lại quật cường không để nó rơi xuống.
Đột nhiên, Thẩm Hạ Lan có chút đau lòng.
Có lẽ dưới vẻ bề ngoài cà lơ phất phơ, Tống Dật Hiên còn là một đứa trẻ vô cùng thiếu thốn tình cảm.
“Tống Dật Hiên!”
Tống Hải Đình tức giận cũng không đoái hoài đến việcThẩm Hạ Lan ở đây.
Người phụ nữ của Tống Hải Đình nhanh chóng tiến lên đỡ ông ta.
“Tim của ông không tốt, đừng tức giận lớn như vậy. Cậu ta cũng không phải ngày đầu tiên thế này, ông chấp nhặt với cậu ta làm gì?”
Khi Tống Dật Hiên nghe thấy người phụ nữ nói như vậy, bước chân anh ta hơi dừng lại một chút, muốn nói điều gì, cuối cùng lại cố ky Thẩm Hạ Lan đang ở đây, không n¡ ¡ nào, đưa Thẩm Hạ Lan đi về phía căn phòng của mình. Nhưng Thẩm Hạ Lan cảm thấy rằng Tống Dật Hiên ở nhà cũng không tốt.
Gô im lặng, đi theo Tống Dật Hiên vào phòng.
Ngay lúc cửa phòng đóng lại, Tống Dật Hiên šp giọng nói: “Cô ngồi một lát, tôi đi thay bộ quần áo!”
“Tống Dật Hiên.”
Thẩm Hạ Lan gọi anh ta lại.
“Hộp thuốc ở đâu? Tôi bôi thuốc cho anh!”
Thật ra Thẩm Hạ Lan muốn nói vài lời an ủi, nhưng vừa mở miệng ra mới phát hiện mình không biết nên nói gì cho phải. Có một số việc cô cũng không rõ ràng, đặc biệt là gia đình phức tạp như nhà họ Tống, cô càng không biết nên nói thế nào, huống chỉ bây giờ mọi việc cũng đang quấn trên người cô, không thích hợp để quan tâm chuyện nhà họ Tống.
Nhưng Tống Dật Hiên là bạn của cô, nhiều lần giúp đỡ cô, giúp nhà họ Diệp, cô cũng không thể nhìn Tống Dật Hiên khó chịu lại làm như không thấy, chỉ có thể nhanh chóng chuyển chủ đề.
Tống Dật Hiên lại cười khổ nói: “Tôi quen rồi, huống chỉ tôi da dày thịt béo, một cái tát này không thành vấn đề!”
Nói xong anh ta quay người đi vào phòng thay đồ.
Thẩm Hạ Lan không biết anh ta là vì yếu ớt nên cần một người xoa dịu, hay vì một nguyên nhân khác, chẳng qua cảm thấy lồng ngực rất khó chịu.
Mọi nhà có nỗi khó xử riêng.
Tưởng rằng cậu Tống xinh đẹp hào hoa có cuộc.
sống tiêu diêu tự tại hơn bất cứ ai, nhưng có ai biết tình cảnh của Tống Dật Hiên ở nhà họ Tống lại như vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan khẽ thở dài một hơi, nhưng cũng không biết mình có thể nói gì, có thể làm gì. Cô lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Diệp Ân Tuấn, điện thoại bên kia vẫn ở trạng thái không liên lạc được.
Rốt cuộc là anh đã đi đâu? Hay là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Vì sao đến ngay cả Dương Tân cũng không có tin tức?
Thẩm Hạ Lan vô cùng sốt ruột, lo lắng nhất vẫn là Thẩm Nghê Nghê.
Con nhỏ ngốc không tim không phổi kia hoàn toàn không có ý đề phòng người khác, huống hồ là chú ruột của mình. Bây giờ ở trong tay Diệp Nam Phương, cũng không biết có chịu khổ hay không.
Nha đầu này từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, vừa mới đỡ được một chút, nhưng bây giờ lại như vậy.
Lòng Thẩm Hạ Lan nóng như lửa đốt, nhưng lại nghĩ đến một người khác.
Bà cụ Diệp!
Theo lý thuyết Diệp Nam Phương muốn dân Thẩm Nghê Nghê và Diệp Tranh đi, bà cụ Diệp hẳn là sẽ ngăn cản, tại sao bây giờ lại không hề có chút tin tức nào vậy?
Hay là nói tất cả những thứ này đều là do bà cụ Diệp chỉ dân?
Không!
Sẽ không!
Bà cụ Diệp không phải người như vậy!
Cô có thể cảm nhận được tình cảm của bà cụ Diệp với Diệp Ân Tuấn và Diệp Nam Phương, vậy chăc.
chân không phải là giả. Nhưng vì sao bà cụ Diệp lại không hề gọi điện thoại cho mình?
Trong lòng Thẩm Hạ Lan lộp bộp một cái Chẳng lẽ bà cụ Diệp cũng bị Diệp Nam Phương khống chế rồi?
Bây giờ anh ta đã hoàn toàn không thèm quan tâm đến đạo lý tình thân rồi sao?
Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút sốt ruột, định dùng điện thoại di động của mình gọi về nhà tổ, nhưng đột nhiên lại thay đổi ý định. Cô nhấc điện thoại cố định trong nhà Tống Dật Hiên lên, trực tiếp gọi vào số điện thoại cố định của nhà tổ.
Khoảnh khảc điện thoại được kết nối, Thấm Hạ Lan nghe được giọng nói của đối phương, không khỏi ngấn cả người, đồng thời nhanh chóng cúp điện thoại