Cốt này có vấn đề - Chương 44
Đọc truyện Cốt này có vấn đề Chương 44 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cốt Này Có Vấn Đề – Chương 44 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cốt Truyện Này Có Vấn Đề – Tác giả: Tịch Chi Cẩm Lân mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Vô Ảnh
Quán trà Thanh Vận.
Vẫn vị trí đó, một ấm trà, hai cốc gốm sứ men xanh, mùi hương trà tỏa ra.
Mễ Mị ngồi đối diện với Đổng Hàng, điều khiến cô ngạc nhiên là bộ dạng hôm nay của anh ta nhìn còn thê thảm hơn với lần đầu bọn họ gặp nhau rất nhiều. Quần áo nhăn nhó, người dính đầy bụi. Chiếc mũ màu trắng anh ta đội trên đầu sắp biến thành màu xám, râu mọc lởm chởm, bờ môi khô khốc nứt nẻ.
“Anh vừa mới trở về?” Mễ Mị ngập ngừng hỏi. Nhìn bộ dáng của Đổng Hàng bây giờ giống như mấy kẻ lang thang trên đường. Dù ngồi cách nhau một cái bàn nhưng cô vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi trên người anh ta phát ra.
Đổng Hàng khẽ gật đầu, anh ta vừa bước xuống xe đã ngay lập tức đi đến đây, đến cả chén nước vẫn chưa kịp uống. Anh ta cầm chén trà lên uống, vẫn còn cảm thấy khát, nên anh ta lại uống tiếp. Uống hết chén trà thứ ba mới ngừng lại. Anh thở hổn hển nói.
“Suýt chút nữa là tôi đã bỏ mạng ở đó. Cũng may là chạy trốn kịp, mới cơ hội đi đến đây gặp mặt bà chủ.”
Đổng Hàng đưa tay lên gỡ mũ xuống, để lộ khuôn mặt gầy gò hốc hác, nước da xanh xao giống màu của nước trà. Nhưng ánh mắt anh ta lại hoàn toàn đối lập, rất có tinh thần.
“Tôi vừa tìm ra được một bí mật động trời. Và tôi tin cô nhất định sẽ hài lòng!” Đổng Hàng đặt hai tay lên bàn, anh ta nhìn thẳng vào mắt Mễ Mị nói: “Nhưng trước đó tôi có chuyện cần bàn, ngoài cô còn có một người nữa muốn mua thông tin này. Ai tôi cũng đều muốn bán. Tôi nghĩ cô cũng biết người đó là ai.”
Hai người?
Một người là cô, còn một người khác này, cô cũng dễ dàng đoán ra được người đó là ai…
Mễ Mị nhìn anh ta: “Anh có ý gì?”
Đổng Hàng giơ ngón tay trỏ lên, ngay lập tức ra điều kiện: “100.000 NDT, cô phải giao tiền cho tôi trong vòng một ngày. Tôi hứa sẽ chỉ tiết lộ chuyện này cho mình cô biết. Nếu không thì, ngày mai tôi sẽ đưa thông tin này cho Kinh tổng.”
Cô thực sự chưa bao giờ nghĩ tới! Lần đầu tiên có kẻ dám thừa nhận mình là gián điệp hai mang?! Trong vòng một ngày phải đưa cho anh ta 100.000 nhân dân tệ, sao anh không đi cướp ngân hàng luôn đi! Đồ gian thương!
Mễ Mị tức giận đến mức bật cười: “Anh có vẻ rất biết cách kiếm tiền??”
“Ha ha, cũng không còn cách nào khác, bởi vì nhà tôi quá nghèo, mẹ già con nhỏ đều trông chờ vào tôi. Tôi mới đành phải làm như vậy, mong sếp thông cảm.” Đổng Hàng lập tức xoa hai tay lại: “Với lại, tôi cũng chỉ là một người làm ăn.”
“Cô nương à, tôi sẽ tiết lộ cho cô một chuyện rất bí mật! Bây giờ là thời đại gì? Chính là thời đại 4.0, thời gian chính là của cải vô giá nhất. Một ngày có hai mươi bốn giờ, tức là 1440 phút, trong khoảng thời gian đó tôi đã gặp bao nhiêu nguy hiểm. Tôi biết số tiền này đối với cô chỉ là một con số nhỏ, nên đừng do dự nữa. Cô cứ yên tâm đi tin tức này thực sự rất giá trị, tôi hứa không lừa cô đâu!” Đổng Hàng dùng lời nói hoa mỹ để lừa gạt Mễ Mị.
Mễ Mị im lặng nhìn anh ta diễn kịch, cô bình tĩnh nói: “Đây là quy định nghề nghiệp của anh, tôi không quan tâm. Nhưng anh không sợ Kinh Hoằng Hiên sau khi biết chuyện này sẽ gây khó dễ cho anh à?”
Đổng Hàng im lặng, đôi mắt đảo qua một vòng, sau đó anh thở dài nói: “Thực ra, Kinh tổng đã biết chuyện hai người chúng ta hợp tác, hai người muốn điều tra chuyện gì, tôi đều đưa tài liệu cho hai người giống hệt nhau. Nhưng, anh ta không nói gì cả. Tôi đoán, chắc Kinh tổng không để tâm đến chuyện này đâu. Anh ta thông minh như vậy, nên cô cứ yên tâm đi, tôi tin sau này hai người nhất định sẽ ở bên nhau!”
Đổng Hàng bắt đầu quay sang nịnh nọt: “Hai vị yêu nhau sâu đậm như vậy, tôi thực sự rất cảm động, nên muốn giúp đỡ cô một tay. Cô cứ nghĩ thử xem, nếu cô cầm tài liệu quan trọng này đưa cho Kinh tổng, chắc chắn cô sẽ chiếm được lòng tin anh ấy, ha ha ha!”
Nụ cười này thật bỉ ổi…
“Tôi không ngờ tài ăn nói của anh lại giỏi như vậy?”
“Đừng nói như vậy! Tôi là một người trọng tình cảm, đó cũng là lý do vì sao chúng ta lại hợp tác rất vui vẻ.”
Mễ Mị thực sự rất muốn lôi máy ảnh ra để chụp bộ dáng hiện tại của Đổng Hàng, sau đó ghim nó vào trong lòng, hận không dùng đôi guốc đánh chết anh ta. Đồ phản bội! Anh thử nhìn lại xem! Anh đã vì tiền mà bán rẻ mất lương tâm!
“Cô định thế nào?”
“Được, tôi đồng ý!”
“Ok!”
Đã hoàn thành xong thỏa thuận! Đổng Hàng không sợ Mễ Mị quỵt nợ, anh ta từ trong balo lôi laptop và một quyển sổ mỏng ra. Loay hoay một lúc, anh ta đưa laptop cho Mễ Mị xem: “Đây là những tài liệu mà tôi đã tìm kiếm trong suốt khoảng thời gian này.”
Sau đó anh lôi một tập tài liệu ra, đặt lên bàn, trên đó còn có một vài tấm ảnh.
“Đầu tiên, đây chính là tài liệu về Nghê Đông Kha cũng chính là cha của Nghê Nhất Lâm. Quê quán ông ta ở một huyện nhỏ của thành phố G, là con trai một trong nhà. Ông ấy học ở đại học mỹ thuật tại thành phố H. Sau này, ông ấy trở thành một họa sĩ. Tôi đã thử điều tra xem những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian ông ấy ở thành phố H. Sau khi tốt nghiệp một năm, tên tuổi của ông ấy trở nên rất nổi tiếng. Chính xác là, trước khi ông ta tốt nghiệp đại học. Có một người đã điên cuồng mua tranh của ông ấy.”
“Là một vị tiểu nhà giàu, hoặc có thể là rằng đó là vị phu nhân nhà giàu.”
“Nguyễn Khinh Ngữ?”
“Đúng.”
Đổng Hàng mở tài liệu khác ra, đặt ở trước mặt Mễ Mị, trên đó được ghi chép rất chi tiết, từ ngày mua hàng đến địa điểm giao dịch, không thiếu bất kỳ thông tin gì.
Trong vòng một năm Nguyễn Khinh Ngữ đã mua hơn ba mươi sáu bức tranh của Nghê Đông Kha. Lần đầu tiên bà ấy mua tranh của Nghê Đông Kha là vào khoảng hai năm trước. Ở phía bên dưới là một loạt hóa đơn. Lúc đầu bà ấy đã sử dụng tên giả để giao dịch, sau này đã sử dụng tên thật để mua tranh. Theo như số liệu được thống kế, Nguyễn Khinh Ngữ đã phải bỏ ra gần một triệu nhân dân tệ.
Mễ Mị OS: = = Nghê Đông Kha tha hồ kiếm tiền…
“Bọn họ lần đầu tiên gặp nhau ở trong cô nhi viện. Từ đó họ đã bắt đầu mối quan hệ mờ ám trong suốt bốn năm liền.”
Lúc đó, Nghê Đông Kha chỉ mới là sinh viên năm hai. Nguyễn Khinh Ngữ vừa mới sinh con khoảng tầm một năm. Theo những gì được tư liệu ghi lại, lúc đó Nguyễn Khinh Ngữ có dấu hiệu trầm cảm sau sinh nên tinh thần của bà ấy lúc đó khá bất ổn. Khoảng thời gian đó, bà ấy thường xuyên tham gia các hoạt động tình nguyện. Lúc đó Nghê Đông Khai cũng là sinh viên tình nguyện, họ đã gặp nhau và làm quen tại trại trẻ mồ cô.
Dựa theo những gì Tần Dĩnh đã kể lại cho Mễ Mị, cô đoán lúc đó Nguyễn Khinh Ngữ đang gặp khủng hoảng trong hôn nhân, vừa mới sinh con xong lại nhận được sự ghẻ lạnh của chồng, nhưng vì sợ người ngoài chê cười nên bà ấy đã cố tỏ ra hạnh phúc, bởi vì chịu quá nhiều áp lực đã khiến tinh thần của bà ấy dần bất ổn. Cho nên mới đi tham gia các hoạt động tình nguyện, nhờ đó mà quen biết Nghê Đông Kha.
Nghê Đông Kha là một người đàn ông dịu dàng và rất ga lăng, vì còn đang đi học nên ông ấy vẫn còn giữ được sự hồn nhiên của tuổi trẻ, lại có tài vẽ tranh kiệt xuất, giống như ánh trăng rằm, có thể an ủi trái tim của người phụ nữ bị tổn thương. Nguyễn Khinh Ngữ lúc đó vừa xinh đẹp vừa trẻ lại còn giàu có, thế nên việc hai người này nảy sinh tình cảm với nhau cũng không có gì kì lạ cả.
Mặc dù trong tài liệu miêu tả rất ngắn gọn, nhưng Mễ Mị đã tự bổ sung thêm câu chuyện tình lãng mạn giữa một người phụ nữ cô đơn cùng anh trai sinh viên nghèo, định mệnh đã cho hai người gặp nhau, và cả hai đã dần nảy sinh tình cảm.
Nhưng mà! Dù là bất kỳ lý do gì cũng không thể bênh vực được hành động của hai người này! Lúc đó Kinh Hoằng Hiên chỉ mới hai tuổi, mà mẹ của anh đã lén đi ra ngoài vụng trộm!
“Khoảng một năm sau, Nguyễn Khinh Ngữ không còn xuất hiện ở thành phố H nữa. Lúc Kinh Lôi Đình đi tham dự yến tiệc, người tham dự cùng ông ấy không phải là Nguyễn Khinh Ngữ, lúc đó còn tin đồn bà ấy đã đi du học nước ngoài.” Nói xong, Đổng Hàng liền lôi một tập tài liệu khác ra, đó là tờ xét nghiệm ADN: “Tôi có quen người bạn làm bác sĩ tại bệnh viện thành phố G. Tôi đã nhờ người đó xét nghiệm ADN giữa Nguyễn Khinh Ngữ và Nghê Nhất Lâm. Và đã kết quả, hai người đó là mẹ con. Thời gian cũng trùng hợp.”
Mễ Mị chỉ biết im lặng. Cô nhanh chóng nhìn lại dấu mốc thời gian.
Mẹ nó… Dù vẫn chưa ly hôn nhưng Nguyễn Khinh Ngữ vẫn mang thai con người khác. Mễ Mị thực sự không còn gì để nói nữa…
“Về sau, thành phố H rộ lên vụ ly hôn ầm ĩ giữa vị chủ tịch Túng Thế cùng phu nhân. Một thời gian sau, người ta đã nhìn thấy Nguyễn Khinh Ngữ và Nghê Đông Kha cùng một cô con gái tầm ba tuổi chuyển đến thành phố G sống.”
Đổng Hàng còn muốn nói tiếp, Mễ Mị đã ngăn lại: “Đợi đã, chờ tôi đọc xong!”
Mễ Mị cầm tư liệu lên để đọc.
Thời điểm mà Nguyễn Khinh Ngữ biến mất kia, chắc chắn là lúc bà ấy đang mang thai, và đứa trẻ được sinh ra trong khoảng thời gian đó chính là Nghê Nhất Lâm! Sau đó bà ấy lại quay lại thành phố H, cùng Kinh Lôi Đình tiếp tục đóng giả cặp vợ chồng hạnh phúc trước mặt mọi người. Đập tan mọi tin đồn thứ thiệt về Kinh Lôi Đình. Mà thời gian này, Ôn Nhiễm cũng đang lén lút mang thai.
Hai vợ chồng nhà này! Đúng là định đối đầu nhau đến cùng? Cô sinh thì tôi cũng sinh, đúng là cặp vợ chồng kì lạ….
Sau đó, Nghê Đông Kha rời thành phố H trở về quê. Đổng Hàng đi hỏi tin tức từ mấy người hàng xóm cũ, và xác định rằng lúc đó Nghê Đồng Kha đã mang theo một đứa bé trở về. Nghe nói, người phụ nữ giàu có kia không muốn nhận đứa con này. Mà lúc đó, Nghê Đông Kha đã trở thành một họa sĩ rất nổi tiếng, một bức tranh có thể bán ra rất nhiều tiền. Đột nhiên lại quay về quê còn dắt theo một đứa trẻ, đã dấy lên rất nhiều tin đồn. Bố mẹ, những người vẫn luôn tự hào về ông ta, tất nhiên cũng vì điều này mà rất tức giận và bất tình.
Dẫu vậy họ vẫn chấp nhận chăm sóc đứa bé này, nhưng họ đối xử với đứa bé rất…
Mễ Mị hiểu rằng, chắc họ nghĩ Nguyễn Khinh Ngữ là người đã hại con trai họ ra nông nỗi này, nên họ đổ dồn sự tức giận lên người Nghê Nhất Lâm.
Một năm sau, Nghê Đông Kha mang theo Nghê Nhất Lâm quay trở về thành phố H.
Khoảng thời gian đó, Nguyễn Khinh Ngữ và Nghê Đông Khai đã lén liên lạc lại với nhau. Số lần họ gặp gỡ nhau ngày càng nhiều hơn.
Khi đọc đến đây, Mễ Mị đoán ra rằng lúc này hai người mới nhận ra tình cảm của mình.
Quả nhiên là, sau một năm lén lút vụng trộm. Nguyễn Khinh Ngữ chính thức ly hôn với Kinh Lôi Đình. Gia đình ba người bọn họ đã rời đi.
Sau này, họ quay trở về quê của Nghê Đông Kha, và đã có một vài chuyện xảy ra. Lúc này, Đổng Hàng đã pha xong hai tách trà, đi toilet ba lần. Bởi vì tài liệu quá dài, nên Mễ Mị đọc mãi vẫn không hết. Mễ Mị có hơi mỏi mắt, nên cô định nhờ Đổng Hàng giải trích trước, tý nữa cô sẽ nghiên cứu sau.
Đổng Hàng nhận lấy hồ sơ, bừng bừng khí thế, có lẽ anh ta đã nhẫn nhịn quá lâu, vội vàng giải thích cho Mễ Mị nghe.
“Cuộc sống gia đình hạnh phúc đó chỉ kéo dài được một năm. Trên đường đi làm, Nghê Đông Kha đã gặp phải vụ tai nạn rất nghiêm trọng.”
Mễ Mị nhìn theo hướng Đổng Hàng chỉ.
“Vụ tai nạn đó rất nghiêm trọng, đó là vụ tai nạn liên hoàn, bởi vì chuyện này có liên quan đến công an nên tôi không thể điều tra kỹ được. Tôi chỉ biết số người thiệt mạng trong vụ việc đó rất lớn. Ba người chết, sáu người bị trọng thương, mười tám người bị thương nhẹ. Trong đó, Nghê Đông Kha bị thương nặng nhất, ông ấy đã bị chấn thương sọ não và liệt nửa người, trở thành người thực vật. Khi biết tin, người nhà của ông ấy rất suy sụp. Bọn họ đã bán hết tài sản để cho Nghê Đông Kha được chuyển đến điều trị ở các bệnh viện lớn, thậm chí họ còn mời bác sĩ nước ngoài về. Nhưng tình hình vẫn không có tiến triển, họ chỉ có thể giữ mạng sống cho ông ấy. Liệu có thể tỉnh lại hay không thì chỉ trời mới có thể biết. Lúc đó, Nguyễn Khinh Ngữ cũng vì ông ấy chạy đi cầu cứu khắp nơi, bỏ bao nhiêu tiền bạc, hết lòng chăm sóc ông ấy. Nhưng mọi chuyện chỉ có thể kéo dài được khoảng hai năm.”
“Bà ấy đã quá tuyệt vọng, nên đã bỏ đi.” Mễ Mị từ tốn nói. Đổng Hàng khẽ gật đầu dưới cái nhìn chăm chú của cô
“Đúng vậy, bà ấy đã bỏ đi.”
“Nhưng mà!” Đổng Hàng thay đổi giọng nói, anh ta nở nụ cười thần bí: “Đây mới là điều quan trọng nhất.” Anh ta lôi một bức hình ra, để ở trước mặt Mễ Mị.
Nhìn vào bức ảnh, có thể đoán ra là được chụp ở bệnh viện, trong hình có một người phụ nữ đang chăm sóc một người đàn ông nằm trên giường bệnh. Dù không chụp cận cảnh, nhưng nhìn người phụ nữ này rất xinh đẹp.
Mễ Mị trợn trừng mắt lên nhìn, cô không thể tin vào mắt mình.
Nhìn khuôn mặt của người này, cô đoán đó chính là Nguyễn Khinh Ngữ!
“Trại dưỡng lão nơi mà Nghê Đông Kha đang nằm điều trị, cứ cách một tháng lại có một người phụ nữ đến thăm ông ấy, tên của bà ấy là Lam Huệ..”
“Nguyễn Khinh Ngữ! Bà ấy đã đổi tên!”
Đổng Hàng nở nụ cười thần bí, anh ta khẽ lắc đầu: “Không, tên của bà ấy là Lam Huệ.” Sau đó dừng lại để quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Mễ Mị.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra!?!” Mễ Mị vội vàng hỏi.
eyJpdiI6IjNtaGVXTnhDUkl6RUFiRDBvVnRzR0E9PSIsInZhbHVlIjoicHgyU0RndjluWUdPTkRWbWJTdVwvb210bWNIZlJkXC9ETHZTK3NRbkZuVUlJZ3dYb29wSnhPMW5PRXVxRlR4M2tUIiwibWFjIjoiNGNiMTg2OTgxMmQwNDljYWIwMWU5OWIzZGFhMjhhODM1NzRmNGJhM2Y4Yjc0MmExMjcxYzJiYTVhYzBhMDYxNiJ9eyJpdiI6ImRES2ptZUorOEJOTm05MkJ2OGUwZVE9PSIsInZhbHVlIjoiaGVCS0I0M0oyUmJBYnBEZHc1VU5kcENmTkpqWDdBZG9NZ2Z5VUdKSHpjNlN5bm0yZGZ0cGZtcnRYM0lxNjU5SjRLWkpnZ2xiUzFNMGFZNVNGajB3UlM2KzBaMFMxNE05dWVOeXRWTTZPbmp6ZWFtQlcwZEpoU2IwQUJ0MmNkQ2I5OW45Y09LSnI4YllUSDlVS05UZkVQSmlcL0pKc21ycnRxNXdZcDZcLzBoSitvVUs4VDJqZHliU29uV2hvVlR2dXh5blNidEdmWnhtUTNcL2plVGV1ODcwYytZQ0ptM3c0MUFKbjdXNGU0Z1JqbG5xK1hOemkrSXYxOTVCbSt2dkZNZnFCd0hxYlRjWnZEUUJXdkoyTEMxUG5cL3lEZFdIV3I4a2V4bjNPTnh3YkJzPSIsIm1hYyI6ImYxZjYxZWM3MmU1ZjE4MWE3ZDFkNWYxNGFhMTUyNDhhMzNhYWI1ODRjMzMzMjk1ZmFlYjgzZTkxYTVmMGEwMzYifQ==eyJpdiI6IjJtVXhIXC9ZNnhLZldqUmZVbmVLcm9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjMxMUhRbjB1XC9GQ0RlelZpTU85c3NQMU9nZ0V3dTMweFVNYVVEcEN1bjREY1VRVDBDTHVNNHBaQVwvcVF2empJbSIsIm1hYyI6ImFhYmZmYTE0YjkzYmE3ODc4MDA3MWM4Y2MyMzY2YTgwMTRmMWM3YjI2YTgyMjc2NzAwNDBiNzQxNzcwNzRiMWEifQ==eyJpdiI6IjJrWVBFZHlnZFpINnZ1R29mK2ZvNEE9PSIsInZhbHVlIjoiRnRTc0RQNWpKbUVKSUxtaFBSUTY0MUk5UVVlUnpKWndQcVpYTFppVHZzeEVOYmRuYXc2YlVhR1RkVEplaFVoQkpzYndhUjJjenVPaDk4S3hKM2k5ZENmYVltOEIxbGRGQnhOYjNhUEZDOFJkMTlqQWExQnpVYkRkeVJqbEU2dDBUbHBtNWg5VzVrUzQzeWZLRk5xTUdiSW9oSFhtdlRUZlZyWVpMKzZsMzNhOWEzN2xxZjZ4ekpGVnE4Q0hBY1VVNzV3UjA2TjBRVjFTcEpRRnpwKzdxcEdqK084R2FvTjNuclF3TmNydGN1ZDI1UEhtd1Q3bjhta3RibCtQSk1nbSIsIm1hYyI6IjJlNmViNjM4MzEzYWRiM2E1YTYwNzY2MWNjMGEzODg2MDNiNjQ2YWQxYWFkOGRmMmRmOTcwNjQ5ZjVlYzgwZjMifQ==eyJpdiI6IkRGbTFrUXc4OHFYd1wvcUN3bXhkcmNBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkNib1R2a1JLUTV3MEtYUFFieVY2dGxNamR2K3FQNmZFTFJVVU9NQTlMakdNbVJRbDU5THRxcWhrUFFXRWpOZlMiLCJtYWMiOiIyZjBkYjM5NGMyNzBkZDMyYjMyNzZlOGViN2I5ZWE1NTNhMjYyMWU2YmU0YmExYmMwNmQ0MTY4YWViMWU3ZTZmIn0=eyJpdiI6IjNsUmV0QnJQUkRrQXNcL3VHcm1Xc2pBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjlwXC9aYjRwQm1NVk9KQlU2UFRTd0NEWUZXaWlvaEZRTUdlcGF0TU01SFRpQnJcL1N2V01UQTNvSFYya0hoV3ZiV1JMNjY0ZkdyWlZkNHlSYkxnb3Z2NE1GUjdwNW8yaGhCczl1bHEwdFdLUDVsam15ejNGa2N1OVJCRmVnNFpldEhXQ2llWnZtWGVXaEpHT2g2b3Q2dFYxZEpzemhRMXRVNTlWMk9yc0ZlcXJONGtUSXJ4aTVxY1A0bTU5WUVrNVVlUml3V0I4YWplS1wvSkhUQTAzY0tLM3paNExcL08xdUZqS3dHVFRNK294NEVRSk9UcG1VTnRrRDlEc1dhNnJwMFM0Z3J5MVkxaW9zTTc5TXdFb0ZEN1JMMmVDbnhEZEJOWkpJTjBRYmNNOXJFdz0iLCJtYWMiOiJhZTNlZGVmODgwZWE0ODVmNmNjODEzZTI2YzY0YzllMzc1MDkzZmQyMWEzNDg2OWYzZGQ1YzZkOGRlOTIxYjBmIn0=eyJpdiI6IkNkb2pvZjJtaUthU2tqSXY3NXY0Z2c9PSIsInZhbHVlIjoiUTF4cmNPbldOTnRHVzBzZVwvWjBhVk03S2xYeFdzSWw5QTkzaFRMOTJTTVwvdStMN1NKcVRvRE82Y0ZqZ2dubnRCIiwibWFjIjoiZmVhOTQ0NzQxZGNhNTg3YTM4MDNjZjQxYTA1ZWZjZGU0NmE5MDA5NTFjNTk5NDkzNTMxNDg1YzVjNTgxYmE4NiJ9eyJpdiI6IkdVQ0xSU3NSWTZuS2swWUdxM3VweHc9PSIsInZhbHVlIjoiMjBzeDlPbkZiZGEzRWFRMlYrU25INHAzTG9MeDBWU3FaUlwvRTJtU0Jjb0pYTTRwU2VQaVQ1djk3dk5kMjVPSHNoam9oR0wwblVTSzBSMm95TXlzVHFnPT0iLCJtYWMiOiI2YzAwNTk3NmRiZWMxMzRlYTg4NjY0MWRmOWZjOGVjMTg1NWFlYzJhMDYyMjlhM2E2MmQ4NGE3NmQ3NDc1NDY2In0=eyJpdiI6IkQrVHlPeDF2ZXVCWGZrUTduUzIrQ0E9PSIsInZhbHVlIjoiRUxrK0dmSElZSGZiMndzYllCVjE1WEtxWnBpTGRGZVJGQVwvSlBFV25rdHR6Z0E3QldYZ1UxaFwvK3h1SVI5S3FiIiwibWFjIjoiYmZlYjQ2ZWFlZDQ4NDE0ZGY3ODU5N2QwNjc5Mjk2NzE5Y2U0M2JjMTMxMjI4OGZkNWY1ZGU5YjhkNTFmZWJmYiJ9eyJpdiI6InBaTFluaWZieG1sdVBkTlA4d3I5WFE9PSIsInZhbHVlIjoiZk5YRFZqNmt3eUtnY25uTWhFTVFIVkR2aGlYRmhaZHZuSzdLRVAxS0I1dlhHZlRpVDBzZ2xHT3lIM2JRMDB4MWlQNFRuRlRld1gzbXdncDEyREJlczJQelYybm9naEZJZWhhNjlibnNGVG1TeUlxS2RjQVQ4SW5ORTIxdnRZMm10bDRSdHhQOURoNGhsMWZJTDVIVHlqbWhjOG9GcW5raGF0d1dxMDVpNXNCWWhmdTNKNytneFdoSG1Ya1JKXC9GUldiWXZcLzRFNGh2VytvZjhHYkdTVTgralBtN0p2V1diSkhXSG9kdWlNZ0pGR0piQlF5Y1BZdk9KelNQSTNXWm5ISjZyOGVSN0ZyT2pPYkFUYkZxc2szMk12RDUxMUtXU29yT3BtMEordEhKWjB2TlExZVFVdGh0NE9ONkdBbkt0dWwxeVRKXC9hQkFsQXB6RnVLRlZtTjBuZ3p6U0VVcFVScUd6MzRqTUo5SjFKR1E5cWJEbFFRZ0cwS2RsRmN1YnZMVVJ2MVVzSFBsT09WMHh0RTFSVTRvS1p4czRjSFVQSG5JTFwvK21HMmxjRzhwMUJFQm9YYzltTFZvRmM1M1FFTTBUTXc4empjdVl4MHo2TVdsMHIrb014OFJNMnJTZlF4N0N2Skp5THFYUHZ6UitCWVZZejhtQjl6dlFjMkgwbVc1blZNOXlnSE12MkpnQ240RHNxbzM3Wkw3ZHgyUGlUdEVcL2VZWXlkMHNYaW1NNHJEcmRXXC9VMWlBS0k2WGpjQVlXaXR2Q3F4bVwvdFpxRnRYcDMyajVKaldTNThaQmk2NkVZSHlkNUZGTythRUNWMWNmQ1FpZEtkRDczdnRiMHB0MkQiLCJtYWMiOiJlMzY1MzJjMDFhODNkMjgyNDZhYzQwMWU1YjBkNjE2ZDFiOGJhYmZkYWQ2OTEzY2I4NzIyNzgxOTUwNzJiNDMyIn0=eyJpdiI6Ik9CM3RIMGxXU3JhQ0tjNWxPdTNIYlE9PSIsInZhbHVlIjoiN0NMY0IwM0tlbFpia21TY1VjQXZHSjRlREkxRmlaSTJLR1Yyd3RLSnNpbm5UM1dvVEIwQlk5clF1ZEdudDhQWCIsIm1hYyI6IjIyNTVhZWQ1ODNhMTczNmMzN2U5Zjk5ZmMzNTZlYzZkYTFiYWZjNmZkMjgyZGQyMDhlNzQwOTAyODBiMWM3MjYifQ==eyJpdiI6IlIxcjdcL3M1U211YmdIdE54Y2tVeExBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjRDaHRIQzZuR3k2K1BZdmFUeEZqUlNmSUdaZkxlOXFpdk85OG9STjlMYnRKNnFQNTF1OGU5eGJVc1JHRzdIbXpqdzRFdFRoY045VWlFSGRnblA0M21JQVVFODNZNXJ0UllvNXU3blBWT29KRXZrYjJZc1BYRnloVTd4a3dNQlBlTWNob1k1eVlBelhqVkVNaHhocTFXR2gwWUtyOHk4ZjFJZVNTZUxBNTkycz0iLCJtYWMiOiJmYmQzOThkODVjZmZkNTRiODM0M2VlZDQxYjMwYjhiYzFmZjcwNjUwZGU3OGZiOGEwYWYxNTdhNmU2MzE5MWZjIn0=eyJpdiI6IitqSWtjQXh5T3dYQ1VEdHhTWlRZOEE9PSIsInZhbHVlIjoiMnMyMHQ5WVl4Y0VCQkk0S3l2Y3ZhMG1udm83OEZyY3F5UkFVZTEybHA5Wks4ejRvS3d1RDVXdDIzaWFHMVZsaCIsIm1hYyI6ImZlMDczOGY5NzM3ODZkY2FhOTRlZDdiMjczMGU5YTZhZGM2YzQ2MzdmNjRhYzNhMGZhNjcxOWJiNGI5YWUwOWYifQ==eyJpdiI6IjhnT3E1aTZRekxFR3BBb29cL1lEbCtBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IklpR1pJTXViNDB4Z3E3VVI0VWhZWEo3S0FKQU1HZ0dBY1VCcFc2cW9pOVQ2VjE5aXhEZmZtSEZqRk14Z3NYbmFKV0g5Z3pVRUFvcTJzeThaZWhKK3ZnPT0iLCJtYWMiOiJhY2VhMWYyZTVmYWQwMGM2NmIzNTAxYzI2M2Y1Mjg3YTQ5ZjBhYzQ4YTZhMjNhNzAxOGU4NWEzZTVkYTljMTQ2In0=eyJpdiI6Im5DTDhjODJHUzlFdG54VkdCeHV5XC9RPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkxLNkVFZ0Uyc3dnUWFvd0NMdlpGVFRpU2Y5ZmpETm0zOUpmOUJNWEtVQ1hGREgwQ2ZWd2hIOXpVOVwvcTBDZmQwIiwibWFjIjoiMzgxNGNkYzMzNmEyMTgwMzNhMGVlZTY0NjBiMGY4ODg2MmM0ZWEzZjM1NjdiNjIzODhiYmFiZTViYTY4MWY5MSJ9eyJpdiI6IkkwbmdXRU5tTzBDZ0hLZ3RhQzhnVGc9PSIsInZhbHVlIjoiaklFZTNvYnpmakR5Y0p2RGRTOUczS3dTa2wyS2ZLZXI3OEJudWFibHlOVEw1QUV2bGRpdnExTitcL205RGM1eDFKRW5rbVprRE5KcVVcL3ZZcGNqNm85UFErVEhSaWFZTEttV0RvbHdONFJNMlwvZXNESDYyZFA2QmppYXBpMFBMNjg0K2JBRzNnVmhyWmV2bEF2QzQ2SE81TThxVTNzTTI4bHB2bWxkb3dQOGswcjhGMHU2dFJDUHQ3K3NaekdhZHAwWHgzMGE4RGNqVnJKOXpWeWtYK1hmXC90c1VSRWlNeE80NUQzODJ1b0FMRXkzdFwvV2owNE95UWtieTFxVUtzc0QxeW9ORVdBR2dGaVJHVHc4TmxHTHpjWHNBXC9XTUpOTzBvdnlUK2dzcFFZVzl1XC9rNFNsd1Z5K1wvQlEzY3p5aFZWd2k2QW9OdDhIV3doMWZCdXJLdldrTmc9PSIsIm1hYyI6IjY4YjdjYzNhYzE0Y2FkMmM4MDg0N2Q1ZDQzNTE0ZTA4NmRlOWYxMzU0MjMyM2M5YTI1ODk1MGU2NzExZTAyZmEifQ==