Cốt này có vấn đề - Chương 3
Đọc truyện Cốt này có vấn đề Chương 3 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cốt Này Có Vấn Đề – Chương 3 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cốt Truyện Này Có Vấn Đề – Tác giả: Tịch Chi Cẩm Lân mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Bom
“Reng reng reng ~~~~~~~” tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.
Trên chiếc giường lớn màu trắng được phủ đầy ánh nắng, có một bàn tay từ trong chăn vươn ra, ga trải giường màu đen tuyền càng làm nổi bật nên làn da trắng nõn, đang cố tìm xem chiếc điện thoại hôm qua đã bị vứt ở đâu.
“Alo…” Bởi vì cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nên giọng nói vẫn còn mang giọng mũi và hơi mơ màng.
“Mễ Mị, chú là bác sĩ La đây, con bây giờ vẫn còn đang ngủ?” Trong điện thoại truyền ra giọng nói ấm áp dịu dàng và tràn ngập sự quan tâm
Nhưng… bác sĩ La…? Là ai vậy…
“Cho chú xin lỗi, chú quên mất ngày hôm qua con vừa xuống máy bay. Thế này đi, hay chúng ta chuyển lịch hẹn sang 2h chiều ngày hôm nay, con thấy có ổn không?”
“Vâng…”
“Vậy con cứ tiếp tục nằm nghỉ đi. Buổi chiều ngày hôm nay hai người chúng ta sẽ gặp nhau.”
“Tạm biệt…”
Cạch. Do Mễ Mị vội thả tay ra, chiếc điện thoại theo quán tính rơi thẳng xuống giường.
Đã 30 phút trôi qua, một cái đầu nhỏ ló ra khỏi lớp chăn, do ánh nắng mặt trời quá chói nên cô không thể mở mắt ra được. Mễ Mị giơ tay lên để che đôi mắt lại, cô nhắm chặt hai mắt lại.
Ga trải giường màu đen tuyền, những cánh hoa hồng đã khô héo, tấm rèm cửa màu vàng nhạt đung đưa trong gió…
Mễ Mị ngay lập tức ngồi dậy, nhìn bốn phía xung quanh. Cô cúi đầu xuống nhìn, cô thấy mình vẫn đang mặc bộ đồ lót sexy màu đỏ.
“Á á…”
Cô nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua. Cô thực sự đã xuyên sách.
Đây không phải là giấc mơ.
Cô chỉ biết ngồi oán trách, đến tận bây giờ Mễ Mị vẫn không thể chấp nhận được hiện thực.
Cô vội cầm chiếc điện thoại lên, và mở điện thoại ra xem thử. Cô mở nhật ký cuộc gọi ra xem, thấy số điện thoại liên hệ gần đây nhất với mình có tên là: Bác sĩ La Minh. Ông ấy gọi cho cô vào lúc 11:58, cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường. Chuyện này đã diễn ra từ 30 phút trước.
Cô thấy trên màn hình điện thoại thông báo có tin nhắn mới, cô mở ra xem thử, là bác sĩ La đã nhắc lại cho cô thời gian của cuộc hẹn. Nhớ lại cuộc nói chuyện điện thoại lúc nãy với bác sĩ La, chắc ông ấy sợ cô không nhớ, nên đã rất chu đáo gửi tin nhắn nhắc nhở cô. Mễ Mị nhìn lướt qua đoạn tin nhắn phía bên trên, và cô biết hai người bọn họ đã hẹn nhau gặp vào sáng nay, cô lại dịch lên phía trên, thấy hai người này trò chuyện với nhau rất vui vẻ, nhưng chủ yếu là hỏi thăm tình hình sức khỏe cùng tin nhắn chúc mừng những dịp quan trọng. Xem ra hai người này đã quen biết nhau từ rất lâu, hơn nữa mối quan hệ của cả hai rất thân thiết.
Ngày hôm qua đã trải qua nhiều chuyện đáng sợ như vậy, chỉ cần dùng đầu để suy nghĩ, hơn nữa nguyên chủ vẫn còn đang bị lệch múi giờ, nên chắc chắn cô sẽ ngủ đến tận trưa mới chịu dậy. Gió từ bên ngoài tràn vào cuốn bay những gợn tóc trước ngực cô. Vì quên kéo rèm cửa, nên hiện tại cả căn phòng đã bị nhuốm màu vàng nhạt của ánh nắng. Nếu bỏ qua tình huống trớ trêu kia đi, thì ngày hôm nay là một ngày rất đẹp.
Bây giờ đã hơn 12h trưa. Mễ Mị đứng dậy chuẩn bị sửa soạn đồ đạc để đi ra ngoài gặp bác sĩ La.
Cô dùng nước lạnh để rửa qua khuôn mặt, Mễ Mị cảm thấy bản thân đã tỉnh táo hơn. Cô bắt đầu tháo mấy món đồ trang sức xuống. Khi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái trong gương, cô thực sự rất kinh ngạc. Bởi vì cô với nguyên chủ, ngoài tên ra, thì ngay cả khuôn mặt của cả hai cũng giống hệt nhau.
Chỉ là khuôn mặt của nguyên chủ có phần quyến rũ hơn cô. Nhất là cặp mắt to tròn long lanh, hàng mi dài cong vút, cùng khí chất lạnh lùng sang chảnh và quý phái.
Mễ Mị trợn tròn mắt lên nhìn, thậm chí cô còn nghĩ đây chính là thế giới song song? Cô với nguyên chủ đều cùng là một người? Nghĩ đến đây cô cảm thấy rất hoảng sợ, liền rùng mình một cái.
Mễ Mị! Mày không được suy nghĩ bậy bạ.
Mễ Mị tò mò, cô tiến sát lại gần gương, để có thể quan sát thật kỹ khuôn mặt này. Có một vết sẹo nhỏ ở gần xương gò má phía bên trái, chắc đây là kết quả của việc nghịch ngu lúc còn nhỏ. Nguyên chủ sở hữu một làn da sáng bóng, cảm giác mịn màng giống như lòng trắng của quả trứng gà.
Đường nét trên khuôn mặt của nguyên chủ khá sắc sảo, nên cô chỉ cần nhếch khóe môi lên, thì không biết có bao nhiêu người nguyện đổ gục dưới chân cô ấy.
Còn về dáng người, có lẽ bởi vì từ nhỏ thường xuyên bị đau ốm, nên cơ thể của cô khá gầy.
Nhìn thì có vẻ rất giống, nhưng nếu quan sát kỹ hơn, thì khuôn mặt cùng dáng người vẫn có vài điểm khác.
Mễ Mị tự an ủi bản thân, cô vẫn là cô, cứ coi như bây giờ cô đang sở hữu một vẻ bề ngoài hoàn hảo hơn.
Mễ Mị mở hành lý ra xem thử, chiếc vali này khá nhỏ, ngoại trừ chiếc áo phao ra, cô tìm mãi mới tìm thấy một bộ quần áo có thể mặc đi ra ngoài. Chắc là nguyên chủ lười không muốn mang theo nhiều đồ, nên cô ấy định về nước sẽ đi mua đồ mới. Mễ Mị cầm theo quần áo bước vào trong nhà tắm, lúc bước ra ngoài, cô mặc chiếc áo sơ mi lụa kết hợp với chân váy chữ a, mặc thêm chiếc áo phao bên ngoài. Với chiếc cổ thon dài cùng xương quai xanh tinh xảo, cặp chân vừa dài vừa thẳng, ngoại trừ việc chiều cao hơi khiêm tốn ra, thì cô cảm thấy mọi thứ đều rất hoàn mỹ.
Mễ Mị ngắm nhìn bản thân trong gương, cô không nhịn được liền suýt xoa ca ngợi bản thân. Xin phép… cho cô tự luyến mấy giây. đam mỹ hài
Ngày hôm qua, cô thấy Kinh Hoằng Hiên đã đẹp trai tới mức kinh thiên động địa, cô chỉ đảm nhận vai nữ phụ pháo hôi thôi mà cũng sở hữu ngoại hình xuất sắc như vậy? Thế chẳng phải nữ chính cũng sở hữu ngoại hình giống như tiên nữ hạ phàm. Phải công nhận rằng tác giả của bộ truyện này đúng là một nhan khống thứ thiệt!
Hoàn thành xong việc ngắm nghía bản thân, Mễ Mị quyết định giấu bộ đồ lót nhức mắt kia vào trong hành lý, trước đó cô còn đóng gói nó rất cẩn thận. Sau đó chạy đi thu dọn đồ đạc trên giường cho vào trong hành lý.
Đầu tiên, Mễ Mị vẫn thư thản thưởng thức bữa trưa tại nhà hàng trong khách sạn. Sau đó cô đi ra ngoài bắt xe taxi, và đi đến bệnh viện tư nhân của bác sĩ La. Trên đường đi, cô đã lên mạng để tra thông tin của bác sĩ La.
Bác sĩ La là một bác sĩ trên nổi tiếng ở thành phố H, ngoài ra ông ấy còn đảm nhận chức vụ giảng dạy tại đại học Y nổi tiếng trong nước. Năm nay đã 58 tuổi, ngoài công việc chữa bệnh và dạy học ra, ông ấy còn đảm nhận vị trí quan trọng trong phòng nghiên cứu.
Nguyên chủ mắc bệnh tim bẩm sinh, cô đoán là bác sĩ La đã phụ trách công việc chữa bệnh cho nguyên chủ từ lúc còn nhỏ. Cho nên ông ấy vô cùng hiểu nguyên chủ, với lại cô thấy là bác sĩ thì ai cũng đều rất thông minh. Nên Mễ Mị có hơi lo lắng…
Đây là thời khắc quan trọng, nhưng cô sợ khả năng diễn xuất của mình quá kém.
Bác sĩ La ngoài đời so với ảnh chụp trên mạng thì phong độ hơn rất nhiều, ông ấy mặc chiếc áo blue màu trắng, dáng vẻ hiền lành, nho nhã lịch sự.
“Tiểu Mễ, con đến rồi à.”
Mễ Mị khẽ gật đầu, cô cúi đầu chào bác sĩ La. Cô theo thói quen nở nụ cười rạng rỡ. Cô cố gắng nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh.
Bác sĩ La có vẻ ngạc nhiên, ông ấy hào hứng hỏi cô: “Có vẻ tâm trạng của con ngày hôm nay rất tốt?”
Trong lòng Mễ Mị cảm thấy rất hoảng sợ. Cô chỉ mới nở nụ cười thôi mà, làm sao ông ấy lại đoán tâm trạng của cô có vẻ tốt? Chẳng lẽ ngày trước nguyên chủ là một người kiệm lời rất ít khi cười.
“Được trở về quê hương đương nhiên là vui hơn so với khi ở nước ngoài.” Mễ Mị thở dài nói.
“Đúng vậy, không có nơi đâu tốt bằng quê hương mình cả.” Bác sĩ La nghẹn ngào nói.
Ôi, vậy là cô đã thành công qua được ải này rồi.
“Con ngồi xuống đây đi, để chú kiểm tra sơ bộ cho con.”
Mễ Mị ngồi xuống ghế, và đưa tay ra để bác sĩ La khám bệnh. Từ tai mũi họng, đến các đầu ngón tay đều được bác sĩ La khám rất cẩn thận, ông ấy còn dịu dàng nhắc nhở cô: “Quầng mắt con có vẻ hơi thâm, vì sức khỏe của bản thân cô nhớ phải đi ngủ sớm.”
Thời gian bắt mạch có vẻ rất lâu, sau đó ông ấy còn nghe tiếng tim cô đập. Nét mắt của bác sĩ La dần trở nên nghiêm trọng, Mễ Mị cũng cảm thấy rất căng thẳng.
Bác sĩ La theo ống nghe xuống, ông ấy nghiêm túc hỏi cô.
“Có phải gần đây trái tim của con không được khỏe đúng không? Con còn dám uống mấy thứ thuốc liên thiên đó?”
Biểu cảm trên khuôn mặt Mễ Mị rất khó đoán, thực ra cô đang do dự, cô không biết mình có nên nói ra hay không.
Bác sĩ La nghĩ rằng Mễ Mị lại giống như trước kia không làm theo đúng chỉ định của bác sĩ. Ông ấy đành phải an ủi và dỗ dành đối phương.
“Tiểu Mễ, từ khi con sinh ra đến nay, chú luôn là người chăm sóc sức khỏe cho con. Chắc con cũng hiểu, mọi người làm vậy đều vì muốn tốt cho con. Nếu con cảm thấy sức khỏe không được ổn thì nhớ phải gọi điện báo cho chú biết?”
Một luồng khí nóng trào dâng trong lòng Mễ Mị, cô khẽ gật đầu, lên tiếng: “Dạo gần đây, cháu cảm thấy nhịp tim mình đập có hơi nhanh… Cháu luôn uống lọ thuốc mà cháu đem theo.” Trong ví của Mễ Mị luôn để sẵn một hộp thuốc màu trắng, ngày hôm qua cô đã uống thuốc đó.
Cô có một linh cảm, cô nhất định không thể để cho bác sĩ La biết loại thuốc mà cô đang uống.
Bác sĩ La cầm lọ thuốc kia lên, kiểm tra hàm lượng của lọ thuốc, ông ấy quay sang nhìn cô nói: “Tiểu Mễ, chú khuyên con trong khoảng thời gian này nên ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Mấy ngày nữa, chú sẽ tiến hành kiểm tra tổng quát cho con.”
Mễ Mị nhắm chặt mắt lại, cô cảm thấy lời đề nghị của bác sĩ La rất đúng, nhưng cô biết nguyên chủ sẽ không nghĩ như vậy.
Trong lúc cô đang do dự, hộp thoại đó lại xuất hiện, nhưng mà…
[ Cảnh báo!!! Sau khi kiểm tra, kí chủ đã làm trái theo thiết lập nhân vật, và điều này có khả năng ảnh hưởng đến cốt truyện!! Khởi động mức độ cảnh báo cấp độ 2, dòng điện sẽ truyền thẳng vào tim của kí chủ ~ ]
DM!!!! Ngày hôm qua rõ ràng còn đang ở chế độ dành cho người mới??? Ít nhất cũng nên nói trước cho tao biết cốt truyện sắp diễn ra chứ???! Với lại tao đã nói gì đâu! Vì sao mày không cảnh báo tao từ trước, hở tí là lại dọa trừng phạt tao! QAQ
Mễ Mị lo lắng đến mức khuôn mặt trắng bệch lại, cô thầm nghĩ trong đầu là xong đời rồi. Ở trước mặt bác sĩ đột nhiên lại phát bệnh, cô bây giờ dù có muốn chạy trốn cũng không kịp. Chuyện này chắc chắn sẽ đến tai của người nhà họ Mễ. Hơn nữa, lần này cô sẽ nhận phải sự trừng phạt ở mức độ hai, không biết tí nữa cô có được chuyển thẳng đến phòng cấp cứu không!
Rốt cuộc là vì lý do gì mà không thể nói cho người nhà nguyên chủ biết được tình hình sức khỏe của cô ấy! Tác giả à, tôi hận không thể nhào vô đánh chết mày luôn.
Bác sĩ La quan sát nét mặt của Mễ Mị, cô đoán là ông ấy đã hiểu sai: “Con đừng sợ. Được rồi, chúng ta không bàn đến chuyện này nữa. Con phải giữ bình tĩnh.”
Mễ Mị đã hướng dẫn bác sĩ La theo con đường mà cô đã dọn sẵn trong đầu.
“Ngày hôm qua con vừa mới đáp xuống sân bay. Nên con vẫn chưa kịp đi về thăm nhà.”
“Hiện tại cháu đang bận một vài chuyện, chờ sau khi cháu giải quyết ổn thỏa, cháu sẽ tự nói cho người nhà mình biết. Bác sĩ La, chú không cần phải lo lắng cho cháu đâu ạ. Sức khỏe của cháu, đương nhiên là cháu phải rất quý trọng.”
Bác sĩ La sau khi nghe xong câu nói này của cô, ông ấy liền nở nụ cười rạng rỡ. Chỉ cần cô chịu phối hợp điều trị, đây là một chuyện rất tốt.
“Để chú nhờ Tiểu Trương kê cho con đơn thuốc mới.”
Trước khi rời đi, Mễ Mị suy nghĩ một lúc, cô xoay người về phía sau dặn dò bác sĩ La: “Hiện tại cháu không muốn nói chuyện này cho người nhà biết, cháu không muốn để cho họ phải lo lắng. Nhưng cháu hứa sẽ phối hợp điều trị.”
Mễ Mị vừa bước ra khỏi cửa, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô vừa mới bước xuống bậc thang. Bỗng nhiên cô cảm thấy rất tức ngực, Mễ Mị lập tức dựa người vào tường. Cô dùng hết sức để mở cánh cửa thoát hiểm ra, sau đó cô lập tức nấp sau cái cột gần đó.
Cảm giác điện giật tê tê rất khó chịu, nó rất giống với lúc cô đi châm cứu. Lúc đầu, nó chỉ gây ra cảm giác ngứa ngáy, nhưng càng về sau, cường độ dòng điện đã được tăng lên, khiến cho cả người cô bị tê cứng lại và không nhúc nhích được. Mễ Mị không thể kiểm soát được nhịp tim của mình, cô đã phải rất vất vả mới vượt qua được sự trừng phạt này.
Đồ khốn nạn! Ít nhất phải để lại cho người ta một con đường sống!
Mười phút sau, có một cô gái xinh đẹp sắc mặt tái nhợt vội vàng rời khỏi bệnh viện.
Mễ Mị vẫn còn cảm thấy có hơi tức ngực, nên cô quyết định đi vào quán cà phê gần đó để ngồi nghỉ một lúc. Người phục vụ vừa mới đưa cốc Latte lên, Mễ Mị còn xin thêm một cốc nước lọc.
Uống một ngụm nước, cổ họng cũng bớt khô khốc hơn. Mễ Mị dùng 2 đầu ngón tay xoa hai huyệt thái dương.
Cô không biết cái hệ thống kia đang định làm gì, ngày hôm qua lúc đối diện với Kinh Hoằng Hiên, nó còn bắt cô phải làm theo chỉ định của nó. Ngày hôm nay, khi cô đi đến gặp bác sĩ La, nó không hề nhắc lời thoại cho cô nghe, nếu cô làm sai kịch bản thì nó sẽ trừng phạt cô. Tại sao nó có thể nhẫn tâm làm như vậy với một người có tiền sử bị bệnh tim, chẳng lẽ nó là kẻ không có lương tâm?
Lẽ nào chỉ khi cô đối diện với nam nữ chính, thì lúc đó nó mới ngoi lên để chỉ dẫn cho cô?
Một lúc sau, cuối cùng Mễ Mị cũng hiểu ra vấn đề. Nguyên chủ không muốn nói cho người nhà biết tình hình bệnh của mình, dựa theo suy đoán của cô, cô đoán nguyên chủ muốn lợi dụng điều này để áp nam chính kết hôn với mình. Sau đó, chuyện tình cảm của nam nữ chính sẽ chuyển sang giai đoạn ngược luyến tàn tâm? Bởi vì đây là tình tiết quan trọng, nên ở phần đầu của cốt truyện sẽ không được nhắc đến, cho nên ngày hôm nay cô đi gặp bác sĩ, sẽ không xuất hiện trong truyện…
Giờ cô cũng có thể hiểu được lý do vì sao hệ thống lại làm như vậy, nhưng cô phải công nhận rằng hệ thống này ngu thật đấy!
Mặc dù không thể báo trước cho Mễ Mị biết. Nhưng ít nhất nó cũng nên kể cho cô nghe cốt truyện. Chỉ nói dựa theo tình hình diễn biến trong cốt truyện, rồi phán cô đã bị OCC. Và cảnh báo cô không được thay đổi cốt truyện. Nhưng nó chỉ cần nhắc nhở cho cô biết câu chuyện này đã đi đến tình hình nào, hoặc đến giai đoạn nào rồi, để cô còn tự biết cách để điều chỉnh. Đằng này, chậc chậc…. đúng là thứ vô dụng
Tinh ~~~ màn hình điện thoại đột nhiên lóe sáng lên. Mễ Mị cúi đầu xuống nhìn thử, thì thấy Kinh Hoằng Hiên gọi điện thoại cho cô.
“Alo.”
“Tiểu Mị? Vừa nãy anh đã gọi điện hỏi khách sạn, họ nói em đã trả phòng. Hiện tại sức khỏe của em đã ổn hơn chưa?” Giọng nói của Kinh Hoằng Hiên vẫn rất bình tĩnh, như thể chuyện nguyên chủ quyến rũ anh chưa từng diễn ra.
“Đã ổn hơn rồi.” Hộp thoại đó lại xuất hiện [ Anh Hoằng Hiên, em muốn biết, tối ngày hôm qua anh đã đi đâu? ]
Mễ Mị tức đến mức hộc máu mồm! Lần nào mày cũng xuất hiện đúng lúc như thế này thì tao đỡ gặp phải rắc rối không!
“Anh Hoằng Hiên, em muốn biết, tối ngày hôm qua anh đã đi đâu?” Ha ha – – định mệnh.
“Tối hôm qua, Phỉ Phỉ gặp phải chút rắc rối. Nên đã bảo anh đến đó giải quyết, và em ấy còn giúp anh làm quen thêm một người bạn mới.” Giọng điệu của Kinh Hoằng Hiên vẫn rất bình thản.
“Chắc hẳn đó là một người bạn rất quan trọng, nên anh mới nhẫn tâm bỏ em lại một mình trong khách sạn…” Mễ Mị vẫn tiếp tục đọc theo lời thoại. Cô đoán người ở đầu dây bên kia đã dần mất kiên nhẫn.
Quả nhiên là, người kia giữ im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: “Tiểu Mị, em đừng có tin mấy lời đồn đãi trên mạng. Anh đã hứa sẽ kết hôn với em, thì anh nhất định sẽ không nuốt lời. Bởi vì bây giờ em vẫn còn nhỏ, với lại anh làm như vậy vì muốn tôn trọng em, nên xin em cũng đừng làm hành động nào đi quá giới hạn.”
“Em đã hiểu.” Đúng là kẻ khốn nạn! Kẻ lừa đảo bịp bõm! Đồ tra nam cặn bã!
Cuối cùng thì anh vẫn bỏ rơi tôi để chạy theo nữ chính! Hừ!
Mễ Mị cúp điện thoại, cô không thèm quan tâm đến tên khốn nạn kia.
Nhưng vừa nãy anh nhắc đến lời đồn đại nào cơ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Cô ngồi suy nghĩ một lúc, rồi quyết định mở baidu lên tìm kiếm tên của Kinh Hoằng Hiên. Vị trí đầu tiên, chính là bài viết giới thiệu trên wiki. Bài viết thứ hai chính là scandal mới nhất của anh.
[ Tin hot! Người thừa kế tập đoàn Tùng Thế Kinh Hoắc Hiên thân mật với một cô gái bí ẩn trong quán bar! ]
——
Thế giới trong truyện, quán bar:
Nghê Nhất Lâm cảm thấy sợ hãi trước ánh mắt như hổ rình của mấy người đàn ông kia, giống như cô ấy là một miếng mồi thơm ngon. Cô ấy có hơi khó chịu, nhưng vẫn cố uống hết chén rượu kia. Cô ấy chỉ hy vọng Kinh Hồng Phỉ mau chóng quay về.
Trong nhà vệ sinh, Kinh Hồng Phỉ đang đứng nói chuyện với một chàng trai ăn mặc theo phong cách hip hop, cả hai đang cùng nhau đứng hút thuốc
Kinh Hồng Phỉ thở ra một làn khói màu xám, cô ta quay sang hỏi người bên cạnh: “Cô có chắc là ngày hôm nay cô ta đã trở về nước, và bây giờ đang ở trong khách sạn Hi Phạm?”
“Đương nhiên là chắc chắn rồi! Cô đã quên rằng tôi luôn hoàn thành xuất sắc những việc cô từng giao cho tôi. Cô ta vừa xuất hiện, tôi đã ngay lập tức chạy đến đây báo cho cô biết.” Tần Vũ nói một tràng rất dài, nhìn bộ dáng của anh ta bây giờ rất tự tin.
Kinh Hồng Phỉ khẽ gật đầu. Người đàn ông kia quay sang nhìn cô ta nói: “Thế nào, lần này cô định cảm ơn tôi như thế nào? Tôi chấp nhận cho cô hôn tôi một cái.” Nói xong, anh ta chu môi lên tiến lại gần chỗ Kinh Hồng Phỉ đang đứng
“Hừ, cậu chắc chứ, cậu muốn tôi hôn cậu?” Kinh Hồng Phỉ quyến rũ nháy mắt đưa tình với người trước mặt, cô ta khẽ liếm khóe môi: “Cậu cũng biết tính tình của tôi rồi đấy, tý nữa tôi không chắc chắn rằng môi của cậu vẫn còn lành lặn như thế này đâu?”
“Được rồi, tiểu cô nương, vừa nãy tôi chỉ đùa cậu một chút thôi. Xin cậu đừng làm việc gì tổn hại đến gương mặt đẹp trai của tôi.”
Hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Kinh Hồng Phỉ giơ chân lên đá vào người anh ta một cái: “Được rồi, ra ngoài kia trông cô gái kia giúp tôi, nhưng nhờ đừng có dọa cho cô ấy sợ.”
Người đàn ông kia vừa rời đi, Kinh Hồng Phỉ hít một hơi thật dài. Sau đó cô ta vứt điếu thuốc đang cháy vào trong thùng rác. Lại nhớ đến khuôn mặt của người kia, càng nghĩ lại càng cảm thấy phấn khích, cô ta rất muốn nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của người kia. Cô ta nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh, rồi lôi điện thoại ra gọi vào số của Kinh Hoằng Hiên.
Nhưng người kia không nghe máy!
eyJpdiI6IjVJN1NkdTliK1wvNDNcL1BlNmp4UUVUUT09IiwidmFsdWUiOiJEVHpQWlwvN0hiOUd1MEhCNzZZd2VXT25lUjlQTWE5SHRtU0dRUFVBbHVKa1IrVSt0ek5qQ0NDemZlcFVTdzdDcyIsIm1hYyI6IjM5ZTkxYmQyNTgxYTNmOTA1ZDJiYjNhYzU4NDNlM2JkNTM4Mzk2NWNjZGZlZTlmN2NmYTQwYTU2N2NiOWI1NjEifQ==eyJpdiI6IlgrZFE2SlFMY1pyc1RQTkFBQWZlQ0E9PSIsInZhbHVlIjoibEZ0b0JPQzNIOVwvTFdNK2o5aTBqZlhrQlhSZjJIeiswQ1I5OThcL0FaUG9MTzZIVDFidHIzOHFTK3g0QXZwdGtyXC9HNXBMQ1JIKzlCTFpZTDNqUCszcEZHYnFuS3AycVhYekJtMFFNbWV6N2tBanRMUDhDanhnaWdcL3VEaEkxMDZUdlJXdE5hNGR3N2FvY2M5T3JvYTJZbm9TN0tVS3JXYzg4UFZSaW9ZRWp5S25UUnNxMFZEcXlkT1BONURYNU1peis2b0lSalF2SlZBNm5XRlBQUmNcLytNRkVtVGV5UWx6eGlNMFFEM1FRSlJQams1ekx6TFJGc1JnYlRnWkZCXC9Tc2VoZHMyNWQ0OVF3Sk9ueXRSTm13bnc9PSIsIm1hYyI6IjcwMzRjNjU2YzcxNDU3MWJhODQxN2MzNTJlMzhkZjRmZTE3YTM1YWFhODMwNmZlOWQzOGFkMzE2ZDA5ZDliZTEifQ==eyJpdiI6IkQ2XC9IaVNCY284ZUJQTUxzaEcyUUJRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InA3bGhIRktyY08rRGRWWGdrWmhDQnJZUG1McUlCbitCQXBDMXllWjhCaVFKQlBpYmdYZ1B2RE9EMFkwY1VqeTEiLCJtYWMiOiI0NTg2NWUyZDRiN2NjZTUzODBkMjE3MzhjNDBlYzYyZmViMGQzMGM3NDIyOWFlZjQ1ODRkODk3NTA0YmMyZGU0In0=eyJpdiI6IitFRzRrWnFkWWFGTGh0dE9lRW84a2c9PSIsInZhbHVlIjoiZEZXWW90SzRyQjBmSTVNa2FKXC9QckpQNXRaRGZvYXFrN25KUGJjcVFyK3kwNHpvb3BxZHFnRVR4K3JLdVwvUUJBWmJEWSs4WjNFamRnbVBEUEJoRFRRM1FMUjhEdFpQcXl5V0F2ODFXdTNkSEhiWEl1XC9GaWhtT0tQUU4xeXFOaldxeTI4aENDeDlkSU9obkZMbnJYOG44eUIxYlwvQmJNeUVCMk5zWmR3SlBpVTZZallOWmhZR0JSeUt4aDV2NmxlNERzSFZXTDJsODZKRVZVMmhxRzhcL1lwdFJUeWF4cTBWdkZXTDZrMHNjbXhXMkE2QUVjK1U1dlhvWVwvb3M3UXNhTWs5U0tcLzdDYlZiSndWKzZrZk1MWk45amtIY1ZHOHRjKzJKMnRLZVlqVlJ4SHNoZ1JPbjFaSDV3NzZjamNGRVNZeFZ3V0oxUTJ6YmZvNXhocE1YNmExUmtzOGJ4UDVXTk1IaHdURlVtY2pTUTZWVHRiRUdvOEtSaHBHVk9KajQ2V1BpTDRZUnMxVEJXNXRkVTRsUWdKNkpkbUJlUEErd1RVMzJrWGFtTGROeHgra1k0VDlPKzRUOFZIY0JGRXlVMVd4Y1U3RklcL28wRHNmWkloQkttZ3R4XC9uRUE4SlwveWNwckhGZGt0YWR4RlZoQmoxazlmK0hXbVwva0wwMEdZZ2dpeiIsIm1hYyI6ImI1YmZlZWEyOTdkZmMwYzE3NzNlNTJjNDliZjRhYmY5YTNiZDdhODVhNmM4MDYzNDM2YzczMDA0OGQ1ZTEzZjcifQ==eyJpdiI6IjQxdmlcL2J4dXJtQmtCRmxhNk5zajJRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik93OUl0UTFPd1NrMjBHTU5YUzZnM3pMN2Z6SzF1SDNIcWU2Wm9xNEJONmlSeUdCWUJueWJ6eUgxU05EOHVRcGoiLCJtYWMiOiJjNmE4YmUzZGYxNDg5MWE5MzdjZGJjMzNhYmFjZDQwMjNiYjJkNGIzMzVlZTg0ZTZkN2ViNTZlN2EzMzI5MzliIn0=eyJpdiI6IlJpaUN5NU52ZjM4aHlsc25OeHRNWmc9PSIsInZhbHVlIjoid2toTVdwekFheFQzUkUwYXNNMzRtMmlteFlTUkEwQkxwdHYxczJ0bVRpYzd0ZmpPZ1VPd29GbzVxOXJ4TjQ3UE1iZEZPQ2Z4aWZ6aUVUT0RTSk1zNkVqZE51dVdVcFJPV05hWHFLeG5RdGFZN3RLdHEzWUIwWVwvSUR5QUJtd2Y3IiwibWFjIjoiYTg0ZmRjZTJkZTQ5ZTc2MDcyYWNkMTFlNjZhYjQ5ZjQyZTc1ZDYyNDMwZWViYmU1YWVhMTUwZjA3MDkzODc4ZCJ9eyJpdiI6ImdENXE0TnVCMVwvY1wvTTFcLzBOdlVhWVE9PSIsInZhbHVlIjoiekw5NmMzVW9WQjB6K1JRS0x0TGxTWGU2QVl0MnBlRnlmTUlaZzVPUU02Mm0yMUh4V0JPU1ZJSW1JOTRvRjhzbSIsIm1hYyI6IjZlYTIzNzNhZDRiODg0MWZhZWY1NzljNzNjY2VjZWQ3YjYxZDQzNmU5YTBlMmRjZTliODA0OTY0MDNlM2YwZTUifQ==eyJpdiI6IlwvVDgrVjFaZWpxditpUUd3UFVnOVdnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IllZTlppTjgwcHYyYXNOVHpCZUw4NnNTSW9ZVVpFbmVnemdhMTcxS085TWtaQzNnczRvaHhyRktmekRSK0o5K2c2TTE1TWFIcmtOTStBd1BsdnRXTURnPT0iLCJtYWMiOiJiOWMyNjM2MzNhNzlkMjYxMDExYzk5YTMwMDVkZWUyN2U5NTcxNGEyYTJmMjM5ZjRhODMxYTNlYjRkODNiYjViIn0=eyJpdiI6ImlucWpDNVNXUjY0TlQ3RElrR1NUNEE9PSIsInZhbHVlIjoiSHd1bXJHS01sYWlOeVdFaUhCcVE2UzFraG5DcEFSTHlRRFhQZWQ4bVJyVnJhbCtFMlEreVZSSmVRdmpsXC80VGYiLCJtYWMiOiJkMDA2MmMwMmUyYWY2ZjVjZjdiZTYwYTRhNWQxNGQ3NzJkMWRhMWU5Zjk4NTEzZWI0NDkxNTBjOGVhYzVkMDJkIn0=eyJpdiI6ImJISnEzM1FuT20yU2NFaVVUc2UyeGc9PSIsInZhbHVlIjoiMit5Y1lSXC84Nzdkak1UYmZ1MlN5dzFSb0ZOZ01iUXM2YnNOazNVbGo2YVY3RFpkVHI1RVZTMmZLXC9MbEptY1wvZkQ5S1YyT1wvQlV6UDdvSU5DajR2aW1ERHBCenBUd2x1MnJIVDBsU0hhbXJOWFd4MmoxMFwvbEZaQlNPOU5TTitUZXZvazJMYUVjZnhOd1A4QXQ5SDRVbnp4MVlod3lLbVZiXC9GUjNCMWlBQTJVWlY4WGlIV0pLd3A0TXpXRitRRXdcL1U5NTZYSVhvbllZSlJKTTlIMm1WZlZSaytZUVFYNktjeDBiR0hkWnNtdENSNEZsMStNSTc5SG1QWFVjVkZ1d3RzV3ZNQkYyTGh2WWFIVWh1YzlyNDlaemd0ZFJsWDlNQm14UVZcL2NYXC9KZzByc1MyRFRnQ211b042dVNtTUpvbFwvdWtHUndsM1NvUklRUjdSVGl2TDk3NzJTVlwvV01GQitZRjBjYzUrRnpRUmVibFwvRXV2S3ZHanphZlRvZ3o1YlAxRjVKTDVXUndKSE5kd0tvUFVpK0YwcEtxTjRyWTY5OEI0WFp0SHhJVUxLRGtpcXZYRFNGTlF4MGFLbFwvazlQQWJXSFBPZW43R1MwaGpSOXhCR0ZqTVJ3MWlneUxZUTZFQUloWlwvYkNHRHBsQWc5QzluYVZKK01VOTBFbWpYc2ZZNUxyNkhOZWl3M1BUenUyVlE2UlJTQ3NjSFhzekNBYkRaVm1pdEt6WlQ5TUZrM29pSjRoZU9NM0U5MVo1cFBwUEZ3UWc4Z0xzR3hkSG1xVUt6T2JLbjNIUlJpb2RSZGVzM2RDMHU2cGoyd3I5SlgxXC9MSVE0S0U4V0RPSWpCSW9JVzJteUh6UWRCUE1hbGhPQW5qbXl6TmEwbEJXYVNBU3BXcGVQT0E1TElMcjQ9IiwibWFjIjoiMTEyYjBkNWY0ZjYxN2Q2ODI5ZjI4MTU0NThhOTM5ZDBhMjk0N2JlNWI3ZjM1ZDJlMTI3MzhhZDMwODAzYzY3MSJ9eyJpdiI6IlwvSmlMVWlMbnlrckFhdUhLK0pwOURRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImlaWEQ4TzRJVXR2eCs5RVRsWGdWdE9pT3R2OU15QlR4c1Uxd0s3d3NRVlh5OU9VajZETXFJOFE1MjJtNTFnUXoiLCJtYWMiOiJiNjkyMzdkM2JiMGE0ZWRhMmQ3YWEwNjIyY2FhNzU4ZWJiNmViYzExNGVjMzBhYTA1OGJlOGJhOTU3ZDI1MzQ4In0=eyJpdiI6InowXC9hXC9oYmFqZjg5ZEdsMjB4Z0RwUT09IiwidmFsdWUiOiJIWG9CNmVaNlArdG5pZ093S0R5dGo1b1g4aUc1YThtZDNjbHV6cDBKTjhXdFUxQXZFaEFhY0loUnhWRFBIMm52RXNyUnR5bzVWQUlhVTR2QkdKQ3ErNmZcL1lPUkRvMjZDU1pFRmtISUdLWHc9IiwibWFjIjoiNDQxZmRhN2E3MWJmMjMxMzMxYjk3MTI0OGEyYjczZTczMjVhYzNiMDE4NzBkOWExY2M3YjIyODBmNDdiM2I2NyJ9