Công lược trái tim - Chương 149
Đọc truyện Công lược trái tim Chương 149 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Công Lược Trái Tim-Tông Cảnh Hạo – Chương 149 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 149: Lộ như thế này để cho ai xem
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút Hà Thụy Lâm cũng không còn nhỏ nữa, không gả cho Tông Cảnh Hạo, cũng sẽ có người đàn ông khác, gia tộc quyền quý, tình cảm sẽ không được đặt lên trên lợi ích, nói không chừng thì sẽ kết thông gia với gia tộc nhà kia.
Nghĩ đến đây cũng không cảm thấy kỳ lạ khi Hà Thụy Lâm đi mua váy cười.
“Lâm.” Bà William đi tới.
Lâm Tân Ngôn thu lại những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, nhìn bà William: “Bà chủ.”
Bà William nắm chặt lấy tay cô: “Tôi phải về rồi, sau này ở đây giao cho cô, nhãn hiệu LEO này là tâm huyết cả đời của tôi, cô phải thay tôi bảo vệ nó.”
“Tôi biết rồi.” Lâm Tân Ngôn biết LEO rất quan trọng đối với bà William: “Tôi sẽ coi nó như sự nghiệp cả đời của tôi, giữ gìn nó bảo vệ nó.”
“Tôi tin cô.” Bà William ôm cô và lễ độ nói với cô: “Chú ý giữ gìn sức khỏe.”
“Bà không thể ở lại vài hôm sao?” Lâm Tân Ngôn giữ lại.
Đối với người phụ nữ này, Lâm Tân Ngôn không chỉ coi là bà chủ, mà càng coi bà như là người thân có ơn đối với cô.
“Tôi còn có việc, đến đây cũng muộn, tôi phải về rồi.”
“Tôi tiễn bà.” Lâm Tân Ngôn bảo Tần Nhã mang chìa khóa xe đến.
Bà William cười: “Cô mặc như này lái xe kiểu gì?”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn lễ phục đang mặc trên người, rồi sau đó cười, cô đưa tay nâng váy lên, ở phía trước thắt một cái nút, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp: “Như này thì có thể lái xe nhỉ.”
Bà William cười, cưng chiều vén tóc cô.
Lâm Tân Ngôn và bà William đi, Tần Nhã và Allen tiễn hai người ra đến cửa, Lâm Tân Ngôn quay đầu nhìn hai người họ: “Mình sẽ đưa bà chủ William đến sân bay an toàn, hai người giải quyết chuyện ở đây nhé,”
“Được, yên tâm đi.” Allen dùng tay ra hiệu OK, sau đó hướng về phía cô khoát tay một cái.
Tiễn bà William xong, Lâm Tân Ngôn quay lại cửa hàng, cơ bản tất cả các thứ đều được Tần Nhã và Allen thu dọn xong rồi, trên ghế sofa chỗ tiếp đón khách có một người đàn ông đang ngồi.
Vu Đậu Đậu thấy Lâm Tân Ngôn bước vào, anh đứng lên, có chút oán trách: “Chúng ta cũng coi như là bạn bè đi, hôm nay khai trương cửa hàng sao cô không gọi tôi, tuy tôi không có tiền nhưng cũng coi như là góp thêm người cho cô không phải sao.”
“Tôi không cố ý, thật sự là quên mất.” Lâm Tân Ngôn nói lời xin lỗi.
Vu Đậu Đậu biết cô không phải loại người hẹp hòi như vậy, cũng không phải thực sự tức giận, hôm nay anh đến đây không phải để chất vấn cô, mà liên quan đến việc lật lại vụ án, bên phía Tông Cảnh Hạo hoãn lại rồi, trong lòng anh không chắc chắn lắm nên đến hỏi cô.
“Sự việc liên quan đến vụ tai nạn xe kia, anh nghĩ như thế nào? Không lo lắng ư? Tại sao lại trì hoãn, chẳng phải để càng lâu thì vụ án sẽ càng bất lợi sao?”
Lần trước Tông Cảnh Hạo nói muốn giao chuyện này cho anh, cô cũng không hỏi, hôm nay Vu Đậu Đậu không hỏi lại thì cô cũng sắp quên hết rồi,
Cô ngồi xuống ghế sofa, xoa nhẹ ấn đường, đau hết cả đầu.
“Cô không được khỏe à?” Vu Đậu Đậu quan tâm hỏi: “Có phải tôi không nên hỏi cô?”
“Không phải.” Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Lúc tối, tôi có gặp anh ấy, hỏi xảy ra chuyện gì, tại sao lại hoãn.”
“Được.” Vu Đậu Đậu nhìn ra tâm trạng Lâm Tân Ngôn không được vui: “Vậy tôi về trước đây, có tin gì thì cứ liên lạc với tôi.”
“Được.”
Sau khi Vu Đậu Đậu rời đi, Lâm Tân Ngôn và Tần Nhã tiếp tục xử lý đơn hôm nay, tổng cộng có hai đơn, đây không phải cửa hàng quần áo, mỗi một bộ là kiểu khác nhau. Đây là đơn do người ta đặt, sẽ dựa theo yêu cầu cửa khách hàng mà thiết kế một bộ phù hợp với ‘quần áo’ của khách.
Dĩ nhiên chất lượng ở đây, quần áo thông thường không thể so sánh được.
Người bình thường mặc không nổi.
Bây giờ Tần Nhã cần có cơ hội, hai đơn đặt hàng này Lâm Tân Ngôn chia cho cô một cái.
Còn một cái nữa đưa cho Allen.
Allen từ chối: “Người ta chỉ muốn thiết kế của cậu. Hơn nữa, mình cũng không cần đơn này, thể hiện thực lực.”
Cô ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Mình đã có danh tiếng rồi, không cần cơ hội.”
Tần Nhã vẫn im thin thít, cô cần những cơ hội như này.
Cô nhiệt tình thiết kế,
“Được rồi, vậy cho Tiểu Nhã đi.” Lâm Tân Ngôn cười đem hết tài liệu của khách cho Tần Nhã: “Thể hiện cho tốt vào đấy.”
“Nhưng mà—–” Tần Nhã cảm thấy như vậy không dược, cô làm sao có thể một mình chiếm hết những thứ này, suy cho cùng thì Lâm Tân Ngôn đã cho cô không ít cơ hội.”
“Không có nhưng nhị gì hết, đến lúc đó chị sẽ cho khách xem thiết kế, nếu như hài lòng chị sẽ nói là thiết kế của em, dù sao thì khách đã hài lòng rồi, sẽ không có dị nghị gì đâu.” Lâm Tân Ngôn đã suy nghĩ kỹ rồi.
“Nhưng mà…”
“Đừng có nhưng nữa.” Allen cắt đứt lời cô: “Lâm đã không cần chứng minh năng lực, bây giờ người cần cơ hội như này là em, em đi theo cô ấy lâu như vậy rồi, cô ấy đương nhiên sẽ nghĩ tốt cho em, yên tâm tiếp nhận đi.”
Trong lòng Tần Nhã cảm kích nhưng vẫn mạnh miệng: “Không sợ dạy người học việc sẽ chết đói sao?”
Lâm Tân Ngôn vuốt tóc cô: “Chị ngược lại hy vọng em có thể.”
Cô gái này đi theo cô cũng đã lâu, làm việc chăm chỉ, có trách nhiệm, hơn nữa rất có thực lực, cần cơ hội thể hiện bản thân.
Tần Nhã giang rộng vòng tay ôm chặt lấy Lâm Tân Ngôn: “Cảm ơn chị.”
“Em đã gọi là chị rồi thì còn cảm ơn cái gì nữa?” Lâm Tân Ngôn vỗ lưng cô.
“Hai người như này là không cần tôi nữa sao?” Allen đứng một bên ghen tị.
“Không có.” Lâm Tân Ngôn kéo cô lại, ba người phụ nữ ôm lấy nhau.
Lâm Tân Ngôn vỗ nhẹ vào lưng hai người, sau đó buông ra: “Hôm nay đều về sớm đi, mệt cả ngày rồi.”
“Thực sự rất mệt mỏi.” Allen nói: “Đã lâu không làm việc như thế này.”
“Ừm, em cũng suy nghĩ thật kỹ yêu cầu của hai vị khách.” Tần Nhã nói.
“Ừm, hai chị em về trước đi, lát nữa mình về.”
“Vậy cậu cũng đừng về muộn quá đấy.”
“Hay là em đóng cửa cho, Tiểu Hi với Tiểu Nhụy còn ở nhà.” Tần Nhã cảm thấy Lâm Tân Ngôn bận hơn hai người họ rất nhiều, những chuyện cần lo nghĩ cũng khá nhiều.
“Không sao, chị muốn ở một mình một lát, hai chị em về đi.” Lâm Tân Ngôn đến lúc này đầu óc có chút hỗn loạn.
Gần đây xảy ra nhiều chuyện, cô cần yên tĩnh một chút.
“Đi thôi.” Allen ôm lấy cổ Tần Nhã, hiểu rất rõ Lâm Tân Ngôn có tâm sự, cần yên tĩnh, cô hiểu.
Tần Nhã bị Allen lôi đi, hai người họ ở chung với nhau, Tân Nhã có xe, lại đi làm cùng nhau, rất thuận tiện.
Sau khi hai người đi, không khí xung quanh dường như yên tĩnh lại, Lâm Tân Ngôn ngồi trên ghế sofa, ngẩng mặt lên, nghĩ lại toàn bộ những chuyện xảy ra ngày hôm nay, từ lúc nào bầu không khí bỗng trở nên kỳ dị?
Thẩm Tú Tình và cô nhận được bức ảnh và đoạn tin nhắn có liên quan gì với nhau?
Những chuyện này xâu chuỗi lại, giống như một mớ hỗn độn không hợp lý.
Rốt cuộc ai gửi cho cô tấm ảnh kia?
Đoạn tin nhắn kia tiết lộ cho cô tin tức, là người gửi cho cô những thứ này, rất rõ những chuyện năm đó.
Hơn nữa còn rất quen thuộc đối với cô, điều này làm cô rất lo lắng.
Cô lấy điện thoại ra, gõ: [Anh là ai, tại sao lại gửi tin nhắn cho tôi?]
Văn bản vẫn ở trong hộp gõ, chưa gửi đi.
Bởi vì cô hiểu rõ, đối phương chính là muốn dùng chuyện này để dụ dỗ cô, còn về mục đích là gì cô cũng không rõ.
Lúc này, điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên, cắt đứt suy nghĩ của cô, trên khung màn hình gõ chữ bị che phủ, hiển thị cuộc gọi tới.
Là Tông Cảnh Hạo.
Lâm Tâm Ngôn nhìn bên ngoài, không biết từ lúc nào sắc trời đã tối, cô nghe điện thoại, rất nhanh truyền đến một giọng nam trầm thấp: “Anh ở bên ngoài.”
“Em biết rồi.”
Lâm Tân Ngôn đứng dậy, vỗ một cái vào mặt, lấy lại tinh thần, tắt đèn, đóng cửa tiệm, quay người liền nhìn thấy xe dừng ở bên đường.
Sắc trời cũng đã tối hoàn toàn, con phố dài đèn đuốc sáng choang, Tông Cảnh Hạo đã cởi âu phục, mặc chiếc áo sơ mi mỏng dính, dựa vào cửa xe cúi đầu nhìn điện thoại.
Là Thẩm Bồi Xuyên gửi tin tức đến, anh ấy điều tra xong nguyên nhân cái chết của Thẩm Tú Tình rồi, đúng là tự sát.
Mang cô về liền giam lại, không cho tiếp xúc với bất cứ người nào, trên người cũng không có công cụ truyền tin, cô chết chỉ có thể chứng minh là lập kế hoạch trước.
Để anh ta không nghĩ ra, Thẩm Tú Tình tại sao lại tự sát?
[Sau lưng cô ta nhất định có người.]
Thẩm Bồi Xuyên lại gửi đến một đoạn tin nhắn.
“Đang xem cái gì vậy?” Lâm Tân Ngôn đi tới.
“Không có gì.” Tông Cảnh Hạo cất điện thoại di động, phát hiện trên váy cô có thắt một cái nút, ở trên bắp đùi của cô, lộ ra đôi chân trắng nõn, thẳng tắp, nhỏ nhắn, con mắt anh khẽ nhúc nhích, đây là lối ăn mặc kiểu gì?
Lộ như thế này để cho ai xem?
Chương 149: Lộ như thế này để cho ai xem
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút Hà Thụy Lâm cũng không còn nhỏ nữa, không gả cho Tông Cảnh Hạo, cũng sẽ có người đàn ông khác, gia tộc quyền quý, tình cảm sẽ không được đặt lên trên lợi ích, nói không chừng thì sẽ kết thông gia với gia tộc nhà kia.
Nghĩ đến đây cũng không cảm thấy kỳ lạ khi Hà Thụy Lâm đi mua váy cười.
“Lâm.” Bà William đi tới.
Lâm Tân Ngôn thu lại những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, nhìn bà William: “Bà chủ.”
Bà William nắm chặt lấy tay cô: “Tôi phải về rồi, sau này ở đây giao cho cô, nhãn hiệu LEO này là tâm huyết cả đời của tôi, cô phải thay tôi bảo vệ nó.”
“Tôi biết rồi.” Lâm Tân Ngôn biết LEO rất quan trọng đối với bà William: “Tôi sẽ coi nó như sự nghiệp cả đời của tôi, giữ gìn nó bảo vệ nó.”
“Tôi tin cô.” Bà William ôm cô và lễ độ nói với cô: “Chú ý giữ gìn sức khỏe.”
“Bà không thể ở lại vài hôm sao?” Lâm Tân Ngôn giữ lại.
Đối với người phụ nữ này, Lâm Tân Ngôn không chỉ coi là bà chủ, mà càng coi bà như là người thân có ơn đối với cô.
“Tôi còn có việc, đến đây cũng muộn, tôi phải về rồi.”
“Tôi tiễn bà.” Lâm Tân Ngôn bảo Tần Nhã mang chìa khóa xe đến.
Bà William cười: “Cô mặc như này lái xe kiểu gì?”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn lễ phục đang mặc trên người, rồi sau đó cười, cô đưa tay nâng váy lên, ở phía trước thắt một cái nút, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp: “Như này thì có thể lái xe nhỉ.”
Bà William cười, cưng chiều vén tóc cô.
Lâm Tân Ngôn và bà William đi, Tần Nhã và Allen tiễn hai người ra đến cửa, Lâm Tân Ngôn quay đầu nhìn hai người họ: “Mình sẽ đưa bà chủ William đến sân bay an toàn, hai người giải quyết chuyện ở đây nhé,”
“Được, yên tâm đi.” Allen dùng tay ra hiệu OK, sau đó hướng về phía cô khoát tay một cái.
Tiễn bà William xong, Lâm Tân Ngôn quay lại cửa hàng, cơ bản tất cả các thứ đều được Tần Nhã và Allen thu dọn xong rồi, trên ghế sofa chỗ tiếp đón khách có một người đàn ông đang ngồi.
Vu Đậu Đậu thấy Lâm Tân Ngôn bước vào, anh đứng lên, có chút oán trách: “Chúng ta cũng coi như là bạn bè đi, hôm nay khai trương cửa hàng sao cô không gọi tôi, tuy tôi không có tiền nhưng cũng coi như là góp thêm người cho cô không phải sao.”
“Tôi không cố ý, thật sự là quên mất.” Lâm Tân Ngôn nói lời xin lỗi.
Vu Đậu Đậu biết cô không phải loại người hẹp hòi như vậy, cũng không phải thực sự tức giận, hôm nay anh đến đây không phải để chất vấn cô, mà liên quan đến việc lật lại vụ án, bên phía Tông Cảnh Hạo hoãn lại rồi, trong lòng anh không chắc chắn lắm nên đến hỏi cô.
“Sự việc liên quan đến vụ tai nạn xe kia, anh nghĩ như thế nào? Không lo lắng ư? Tại sao lại trì hoãn, chẳng phải để càng lâu thì vụ án sẽ càng bất lợi sao?”
Lần trước Tông Cảnh Hạo nói muốn giao chuyện này cho anh, cô cũng không hỏi, hôm nay Vu Đậu Đậu không hỏi lại thì cô cũng sắp quên hết rồi,
Cô ngồi xuống ghế sofa, xoa nhẹ ấn đường, đau hết cả đầu.
“Cô không được khỏe à?” Vu Đậu Đậu quan tâm hỏi: “Có phải tôi không nên hỏi cô?”
“Không phải.” Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Lúc tối, tôi có gặp anh ấy, hỏi xảy ra chuyện gì, tại sao lại hoãn.”
“Được.” Vu Đậu Đậu nhìn ra tâm trạng Lâm Tân Ngôn không được vui: “Vậy tôi về trước đây, có tin gì thì cứ liên lạc với tôi.”
“Được.”
Sau khi Vu Đậu Đậu rời đi, Lâm Tân Ngôn và Tần Nhã tiếp tục xử lý đơn hôm nay, tổng cộng có hai đơn, đây không phải cửa hàng quần áo, mỗi một bộ là kiểu khác nhau. Đây là đơn do người ta đặt, sẽ dựa theo yêu cầu cửa khách hàng mà thiết kế một bộ phù hợp với ‘quần áo’ của khách.
Dĩ nhiên chất lượng ở đây, quần áo thông thường không thể so sánh được.
Người bình thường mặc không nổi.
Bây giờ Tần Nhã cần có cơ hội, hai đơn đặt hàng này Lâm Tân Ngôn chia cho cô một cái.
Còn một cái nữa đưa cho Allen.
Allen từ chối: “Người ta chỉ muốn thiết kế của cậu. Hơn nữa, mình cũng không cần đơn này, thể hiện thực lực.”
Cô ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Mình đã có danh tiếng rồi, không cần cơ hội.”
Tần Nhã vẫn im thin thít, cô cần những cơ hội như này.
Cô nhiệt tình thiết kế,
“Được rồi, vậy cho Tiểu Nhã đi.” Lâm Tân Ngôn cười đem hết tài liệu của khách cho Tần Nhã: “Thể hiện cho tốt vào đấy.”
“Nhưng mà—–” Tần Nhã cảm thấy như vậy không dược, cô làm sao có thể một mình chiếm hết những thứ này, suy cho cùng thì Lâm Tân Ngôn đã cho cô không ít cơ hội.”
“Không có nhưng nhị gì hết, đến lúc đó chị sẽ cho khách xem thiết kế, nếu như hài lòng chị sẽ nói là thiết kế của em, dù sao thì khách đã hài lòng rồi, sẽ không có dị nghị gì đâu.” Lâm Tân Ngôn đã suy nghĩ kỹ rồi.
“Nhưng mà…”
“Đừng có nhưng nữa.” Allen cắt đứt lời cô: “Lâm đã không cần chứng minh năng lực, bây giờ người cần cơ hội như này là em, em đi theo cô ấy lâu như vậy rồi, cô ấy đương nhiên sẽ nghĩ tốt cho em, yên tâm tiếp nhận đi.”
Trong lòng Tần Nhã cảm kích nhưng vẫn mạnh miệng: “Không sợ dạy người học việc sẽ chết đói sao?”
Lâm Tân Ngôn vuốt tóc cô: “Chị ngược lại hy vọng em có thể.”
Cô gái này đi theo cô cũng đã lâu, làm việc chăm chỉ, có trách nhiệm, hơn nữa rất có thực lực, cần cơ hội thể hiện bản thân.
Tần Nhã giang rộng vòng tay ôm chặt lấy Lâm Tân Ngôn: “Cảm ơn chị.”
“Em đã gọi là chị rồi thì còn cảm ơn cái gì nữa?” Lâm Tân Ngôn vỗ lưng cô.
“Hai người như này là không cần tôi nữa sao?” Allen đứng một bên ghen tị.
“Không có.” Lâm Tân Ngôn kéo cô lại, ba người phụ nữ ôm lấy nhau.
Lâm Tân Ngôn vỗ nhẹ vào lưng hai người, sau đó buông ra: “Hôm nay đều về sớm đi, mệt cả ngày rồi.”
“Thực sự rất mệt mỏi.” Allen nói: “Đã lâu không làm việc như thế này.”
“Ừm, em cũng suy nghĩ thật kỹ yêu cầu của hai vị khách.” Tần Nhã nói.
“Ừm, hai chị em về trước đi, lát nữa mình về.”
“Vậy cậu cũng đừng về muộn quá đấy.”
“Hay là em đóng cửa cho, Tiểu Hi với Tiểu Nhụy còn ở nhà.” Tần Nhã cảm thấy Lâm Tân Ngôn bận hơn hai người họ rất nhiều, những chuyện cần lo nghĩ cũng khá nhiều.
“Không sao, chị muốn ở một mình một lát, hai chị em về đi.” Lâm Tân Ngôn đến lúc này đầu óc có chút hỗn loạn.
Gần đây xảy ra nhiều chuyện, cô cần yên tĩnh một chút.
“Đi thôi.” Allen ôm lấy cổ Tần Nhã, hiểu rất rõ Lâm Tân Ngôn có tâm sự, cần yên tĩnh, cô hiểu.
Tần Nhã bị Allen lôi đi, hai người họ ở chung với nhau, Tân Nhã có xe, lại đi làm cùng nhau, rất thuận tiện.
Sau khi hai người đi, không khí xung quanh dường như yên tĩnh lại, Lâm Tân Ngôn ngồi trên ghế sofa, ngẩng mặt lên, nghĩ lại toàn bộ những chuyện xảy ra ngày hôm nay, từ lúc nào bầu không khí bỗng trở nên kỳ dị?
Thẩm Tú Tình và cô nhận được bức ảnh và đoạn tin nhắn có liên quan gì với nhau?
Những chuyện này xâu chuỗi lại, giống như một mớ hỗn độn không hợp lý.
Rốt cuộc ai gửi cho cô tấm ảnh kia?
Đoạn tin nhắn kia tiết lộ cho cô tin tức, là người gửi cho cô những thứ này, rất rõ những chuyện năm đó.
Hơn nữa còn rất quen thuộc đối với cô, điều này làm cô rất lo lắng.
Cô lấy điện thoại ra, gõ: [Anh là ai, tại sao lại gửi tin nhắn cho tôi?]
Văn bản vẫn ở trong hộp gõ, chưa gửi đi.
Bởi vì cô hiểu rõ, đối phương chính là muốn dùng chuyện này để dụ dỗ cô, còn về mục đích là gì cô cũng không rõ.
Lúc này, điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên, cắt đứt suy nghĩ của cô, trên khung màn hình gõ chữ bị che phủ, hiển thị cuộc gọi tới.
Là Tông Cảnh Hạo.
Lâm Tâm Ngôn nhìn bên ngoài, không biết từ lúc nào sắc trời đã tối, cô nghe điện thoại, rất nhanh truyền đến một giọng nam trầm thấp: “Anh ở bên ngoài.”
“Em biết rồi.”
Lâm Tân Ngôn đứng dậy, vỗ một cái vào mặt, lấy lại tinh thần, tắt đèn, đóng cửa tiệm, quay người liền nhìn thấy xe dừng ở bên đường.
Sắc trời cũng đã tối hoàn toàn, con phố dài đèn đuốc sáng choang, Tông Cảnh Hạo đã cởi âu phục, mặc chiếc áo sơ mi mỏng dính, dựa vào cửa xe cúi đầu nhìn điện thoại.
Là Thẩm Bồi Xuyên gửi tin tức đến, anh ấy điều tra xong nguyên nhân cái chết của Thẩm Tú Tình rồi, đúng là tự sát.
Mang cô về liền giam lại, không cho tiếp xúc với bất cứ người nào, trên người cũng không có công cụ truyền tin, cô chết chỉ có thể chứng minh là lập kế hoạch trước.
Để anh ta không nghĩ ra, Thẩm Tú Tình tại sao lại tự sát?
[Sau lưng cô ta nhất định có người.]
Thẩm Bồi Xuyên lại gửi đến một đoạn tin nhắn.
“Đang xem cái gì vậy?” Lâm Tân Ngôn đi tới.
“Không có gì.” Tông Cảnh Hạo cất điện thoại di động, phát hiện trên váy cô có thắt một cái nút, ở trên bắp đùi của cô, lộ ra đôi chân trắng nõn, thẳng tắp, nhỏ nhắn, con mắt anh khẽ nhúc nhích, đây là lối ăn mặc kiểu gì?
Lộ như thế này để cho ai xem?